Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 100

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CHỚ GIẢ BỘ VÔ TỘI Ở TRƯỚC MẶT TÔI

Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm một chiếc đèn đường ở đường phố đối diện, thân thể đứng cứng đờ rất lâu, cũng không có phản ứng.
Một cơn gió thổi tới, thổi bay danh thiếp bị Tần Dĩ Nam ném lên mặt xuống mặt đất, lăn lộn ở trên mặt đất mấy lần, rơi xuống ở bên chân Trình Thanh Thông.
Lúc này Trình Thanh Thông mới chậm rãi kéo tầm mắt về, hướng về phía mặt đất, mượn ánh đèn đường mờ vàng, Trình Thanh Thông nhìn thấy chữ trên tấm danh thiếp, Trần Dương – trợ lý tổng giám đốc.
Cô biết điện thoại của anh, anh cũng biết điện thoại của cô, rõ ràng bọn họ biết nhau, nhưng mà, anh bảo cô có việc, tìm thư ký của anh hẹn trước, tư thế giải quyết việc chung đó, nghiễm nhiên là đang dùng hết khả năng làm quen hệ của bọn họ càng xa, càng sạch sẽ hơn...
-
Trình Thanh Thông trở lại cương vị công tác, ném danh thiếp Tần Dĩ Nam cho vào trong ngăn kéo, liền bận rộn lên.
Mãi cho đến ba giờ rạng sáng, Trình Thanh Thông mới nhàn rỗi xuống, có mấy đồng nghiệp chịu không được, dựa vào ở trên ghế, đã bắt đầu khẽ ngủ gà ngủ gật.
Trong phòng làm việc rất an tĩnh, Trình Thanh Thông dùng tay chống cằm, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm tối đen ngoài cửa sổ.
Có lẽ là sau khi ly hôn với Tần Dĩ Nam, cô liền dưỡng thành tật xấu này, mỗi khi vừa nhàn rỗi, sẽ luôn sững sờ nhìn chằm chằm một chỗ ngẩn người.
Sau đó liền phát ngốc giống như bây giờ, đáy mắt sẽ không hiểu tại sao lại phiếm chua phát nóng.
Trình Thanh Thông vội vàng giơ tay lên, ấn **** tràn ra khóe mắt, cầm điện thoại di động trên bàn lên, lặng lẽ đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc, đi nhà vệ sinh.
Lúc đi toilet, Trình Thanh Thông lại nhận được tin nhắn mẹ gửi tới, là mấy tấm hình, chụp đều là một ít ví tiền và đồng hồ đeo tay của đàn ông.
Cho đến cuối cùng, mới nhận được chữ viết mẹ gửi tới: "Thanh Thông, mek nghe người khác nói, nhãn hiệu này là nhãn hiệu lớn quốc tế, con xem mẹ mua cho Dĩ Nam được không?"
GUCCI và Hermes, thật đúng là nhãn hiệu lớn quốc tế, một đồng hồ đeo tay phải tiêu phí tiền về hưu một năm của cha mẹ cô.
Trình Thanh Thông cảm thấy trong cổ họng giống như là bị cái gì đó nghẹn lại, đặc biệt khó chịu, cô hít sâu một hơi, mới gõ lên bàn phím: "Không cần, những thứ này anh ấy đều có rồi, không cần đâu."
"Sao lại không cần chứ? Đây là ba con cố ý dặn dò, bảo mẹ chuẩn bị chút quà tặng cho Dĩ Nam... Thanh Thông, vậy cái thứ hai nha, đồng hồ đeo tay đó là cái mới nhất, tiểu thư bán hàng nói với mẹ, là số lượng có hạn đó." Mẹ đáp lại một tin nhắn âm.
"Quá đắt rồi..." Trình Thanh Thông trả lời ba chữ, tiếp tục gõ ở trên bàn phím, kết quả còn chưa đánh xong một câu nói, giọng nói của mẹ lại gửi tới đây: "Không mắc, lại nói, hiện tại Dĩ Nam tự mình mở công ty, mua quá rẻ, cũng không tốt, không phải sao?"
"Con yên tâm, trong tay ba mẹ tích góp được một ít tiền, chỉ cần hao đứa tốt, những thứ này đều là không quan trọng."
"Càng huống chi, lúc trước kết hôn, không phải mẹ Dĩ Nam cho con một chiếc vòng sao? Ba con nói, giá trị vật kia hơn mười vạn đấy, cho nên chúng ta cũng phải có chút biểu hiện..."
Mẹ gửi liên tiếp nhiều giọng nói, nội dung một cái cuối cùng là: "Được rồi, mẹ đã mua, con trước đừng nói cho Dĩ Nam, mẹ chính là muốn cho nó một kinh hỉ!"
Bởi vì không muốn để cho cha mẹ lo lắng, cho nên mới luôn không nói cho bọn họ biết tin tức cô ly hôn.
Mỗi lần bọn họ gọi điện thoại cho cô, đều sẽ quan tâm lo lắng Tần Dĩ Nam. Từ nhỏ cô luôn ngoan ngoãn, cô nói cái gì, bọn họ đều tin, cũng không nổi lên lòng nghi ngờ nào, luôn cho rằng cô ở Bắc Kinh trôi qua rất tốt.
Cha mẹ đều con của gia đình bình thường, trong nhà thật không có quá nhiều tích góp, chịu bỏ ra xài nhiều tiền như vậy mua quà cho Tần Dĩ Nam, cũng chỉ là vì cô.
Cha mẹ đều con của gia đình bình thường, trong nhà thật không có quá nhiều tích góp, chịu bỏ ra xài nhiều tiền như vậy mua quà cho Tần Dĩ Nam, cũng chỉ là vì cô.
Muốn để cho anh đối tốt với con gái bọn họ một chút...
Trình Thanh Thông ngồi yên ở trên bồn cầu rất lâu, mới đứng dậy, trở về phòng làm việc.
Ngồi ở trước bàn làm việc, bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính một lát, nhịn không được liền kéo ngăn kéo ra, lấy ra tấm danh thiếp Tần Dĩ Nam ném cho cô kia.
Cô luôn đang do dự có nên tìm anh giúp đỡ hay không, nhưng mà, cô vẫn luôn không dám đi mở miệng nói chuyện này với anh.
Trong lòng cô hiểu rõ hơn ai khác, anh chán ghét cô không kịp, sao sẽ có thể giúp cô?
Nhưng mà, cô thật không nhẫn tâm nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cha mẹ lớn tuổi, càng huống chi, phụ nữ ly hôn, muốn gả cho mối tốt lần nữa, sẽ luôn phải khó khăn hơn rất nhiều, sợ là dựa vào tính khí của cha mẹ, sẽ phải vì cô lấy nước mắt rửa mặt cả ngày lẫn đêm, lo lắng bất an đi.
Trình Thanh Thông giãy giụa rất lâu, mãi cho đến sáng sớm tan tầm, trở về trong nhà, mới lấy điện thoại di động, gọi một cú điện thoại cho trợ lý của Tần Dĩ Nam.
Trợ lý của Tần Dĩ Nam lưu tên và số điện thoại của cô, nói với cô, anh ta sẽ báo với Tần Dĩ Nam, chờ đến lên cuộc hẹn xong, anh ta sẽ gọi điện trả lời cho cô trước tiên.
Trình Thanh Thông nói một tiếng cảm ơn, cúp điện thoại, suốt cả đêm cô không chợp mắt, nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà sững sờ rất lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
-
Mới mở công ty, rất nhiều chuyện đều cần Tần Dĩ Nam đích thân xử lý, khoảng thời gian này anh thật là bận đến điên, cuộc họp mở không hết, văn kiện chưa xem xong, hạng mục sát hạch chưa xong... Đến buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm ở nhà ăn của công ty, toàn bộ quá trình anh đều đang xem văn kiện.
Cơm nước xong, lúc trên đường trở về phòng làm việc, có một nữ nhân viên ôm văn kiện vội vàng chạy đi, ***ng vào Tần Dĩ Nam, văn kiện rơi đầy đất.
Nữ nhân viên bị dọa đến nơm nớp lo sợ, liên tục nói nhiều câu "Tần tổng, thực xin lỗi".
Tần Dĩ Nam không có chút xíu dấu vết tức giận, ngữ khí ôn hòa hỏi thăm cô một câu "Không có việc gì chứ?", sau đó còn cúi người, giúp cô nhặt văn kiện rơi xuống trên đất lên.
Khuôn mặt nữ nhân viên được cưng chiều mà lo sợ, không ngừng lặp lại "Cám ơn" .
Tần Dĩ Nam tốt tính cười ôn hòa với cô ta nói "Không việc gì", sau đó còn tránh đường, sau khi để cho cô ta đi trước, mới đi về phía phòng làm việc của mình.
Trở lại phòng làm việc, Tần Dĩ Nam liền bật máy vi tính lên, tiếp tục bận rộn.
Không đầy một lát, trợ lý bưng một ly cà phê đi vào, Tần Dĩ Nam vừa gõ chữ ở trên bàn phím, còn vừa khách khí nói câu "Cám ơn" với trợ lý.
Trợ lý đã quen thuộc với bộ dạng ôn tồn lễ độ như vậy của Tần Dĩ Nam từ lâu, đứng ở trước bàn làm việc, báo cáo tình huống công việc với Tần Dĩ Nam, buổi sáng giám đốc bộ phận nhân sự gây ra một chút sai lầm nhỏ, lúc trợ lý đang trình bày, luôn đang lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Tần Dĩ Nam, anh vốn cho rằng Tần Dĩ Nam sẽ không vui lòng, không nghĩ tới Tần Dĩ Nam cũng chỉ là nói một câu đơn giản "Bảo anh ta lần sau chú ý", liền trực tiếp thờ ơ lật giấy.
Trợ lý nói khoảng mười phút, mới nói xong tất cả mọi chuyện.
Tần Dĩ Nam vốn cho rằng trợ lý muốn rời đi, không nghĩ tới anh ta vừa đóng văn kiện, vừa mở miệng nói tiếp: "Tần tổng, còn có một việc."
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Chuyện gì?"
Trợ lý: "Là như vậy, buổi sáng hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại, là một vị nữ sĩ gọi tới, nói hẹn gặp ngài."
Sắc mặt Tần Dĩ Nam ôn hòa "ừ" một tiếng, ra hiệu trợ lý tiếp tục nói tiếp.
"Vị nữ sĩ kia họ Trình..."
Mặc kệ gặp phải chuyện, Tần Dĩ Nam vẫn luôn có thể bảo trì phong độ nhẹ nhàng, khi nghe đến chữ "Trình", khóe miệng dùng sức mím một chút.
"... Tên Trình Thanh Thông, nói muốn nói chuyện riêng với ngài một chút. Tần tổng, ngài xem, có cần tìm thời gian..."
Trợ lý nói đến đây, mới phát hiện sắc mặt Tần Dĩ Nam có gì đó không đúng, đáy mắt của anh ta thoáng hiện lên một cổ kinh ngạc, lời nói đến bờ môi liền dừng lại.
Tuy rằng anh ta mới làm trợ lý cho Tần Dĩ Nam chưa đến vài tháng, nhưng ở trong ấn tượng của anh ta, tính khí của Tần Dĩ Nam tốt đến mức độ khiến cho người ta khó tin.
Anh chưa bao giờ tức giận, dù nhân viên phạm sai lầm rất lớn, anh cũng có thể rất bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhân viên.
Từ trong miệng anh, không nghe được một câu thô tục nào, dù anh rất bận, bị người quấy rầy, anh cũng sẽ rất kiên nhẫn cho đối phương thời gian, nghe xong lời đối phương muốn nói.
Trợ lý nhìn chằm chằm quan sát Tần Dĩ Nam một hồi lâu, mới dám xác định ở dưới đáy lòng, Tần Dĩ Nam đây là đang không vui, anh ta áp chế ngạc nhiên trong lòng, nói xong lời vừa nói đến phân nửa: "... An bài một chút?"
Động tác đánh chữ của Tần Dĩ Nam ngừng lại, anh không nhìn trợ lý, mà nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính rất lâu, không trả lời vấn đề của anh ta, mà là nói một câu: "Anh đi ra ngoài trước đi."
Buổi chiều lúc Tần Dĩ Nam mở cuộc họp, trợ lý từng len lén quan sát anh, anh giống như trong ngày thường, ôn nhuận nho nhã khiêm tốn lễ phép, giống như không vui lòng mà anh ta nhìn thấy anh biểu lộ ra vào buổi trưa ở trong phòng làm việc kia, chỉ là ảo giác của anh ta.
Mãi cho đến bảy giờ tối, mới bận xong, trước khi tan sở, trợ lý đưa một phần văn kiện khẩn vào phòng làm việc của Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam không làm việc, đứng ở trước cửa sổ sát đất, không chút nhúc nhích nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đang ***.
Anh nghe được động tĩnh, chỉ quay đầu một chút, không có phản ứng gì, giơ tay lên, dùng sức hút một hơi thuốc, chậm rãi quay đầu, chậm rãi phun ra mấy vòng khói xinh đẹp với cửa sổ.
Xuyên qua thủy tinh trước mặt, Tần Dĩ Nam có thể nhìn thấy trợ lý đặt văn kiện ở trước bàn làm việc mình, nói câu gặp lại sau với bóng lưng của mình, đi tới ngưỡng cửa.
Vào lúc trợ lý kéo cửa phòng làm việc ra, Tần Dĩ Nam bỗng nhiên mở miệng: "Chờ chút."
Trợ lý quay đầu, Tần Dĩ Nam hút mạnh một hơi thuốc, nhăn mày, giống như là đang suy nghĩ cái gì, sau đó dụi tắt tàn thuốc, chậm rãi xoay người, nửa dựa vào ở trên kính, lên tiếng: "Xế chiều ngày mai, có phải có thời gian không?"
"Đúng vậy, Tần tổng."
"Trả lời cho cô ta một tin tức, xế chiều ngày mai, bảo cô ta tới công ty một chuyến."
Trợ lý bị lời nói của Tần Dĩ Nam làm sững sờ, qua một hồi lâu, mới phản ứng được cô ta trong miệng Tần Dĩ Nam chỉ là ai, trợ lý vội vàng gật đầu, nói: "Dạ được."
Tần Dĩ Nam không nói gì, nhẹ cúi mí mắt một chút.
Trợ lý nói câu "gặp lại sau", liền rời khỏi phòng làm việc.
Một mình Tần Dĩ Nam yên tĩnh dựa vào trên cửa sổ, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh sáng ở nơi không xa một lát, giống như là đang phiền muộn cái gì, phun thở một hơi dài.
Bởi vì xế chiều hôm nay muốn gặp Tần Dĩ Nam, buổi sáng Trình Thanh Thông ngủ đến đặc biệt không ổn định, nhắm mắt lại chưa đầy một lát liền sẽ tỉnh lại.
Trợ lý của Tần Dĩ Nam, chỉ nói cho cô biết, buổi chiều Tần Dĩ Nam có thời gian gặp cô, không nói với cô thời gian cụ thể, cho nên mười hai giờ, Trình Thanh Thông liền đến công ty Tần Dĩ Nam.
Lễ tân nghe Trình Thanh Thông nói xong, gọi điện thoại cho khu tổng giám đốc, nhận được trả lời là, hiện tại Tần Dĩ Nam đang bận, bảo Trình Thanh Thông chờ.
Công ty Tần Dĩ Nam vừa mới xây dựng, không giống xí nghiệp Tô thị có được một tòa nhà, đại sảnh tầng một có thiết kế khu nghỉ ngơi, cho nên Trình Thanh Thông chỉ có thể chờ ở cửa.
Cô không ăn cơm trưa, nhưng lại sợ bỏ lỡ thời gian nhàn rỗi của Tần Dĩ Nam, cho nên không dám đi loạn.
Lúc cô ra cửa, mang một đôi giày cao gót tám centimeter, đứng lâu, bắp chân có chút đau, liền nằm sấp ở trên lan can ngoài cửa một lát, hoặc là dựa vào đứng ở trên vách tường một lúc.
Lần chờ đợi này, Trình Thanh Thông chờ đủ hai tiếng, mới nhận được thông báo của lễ tân, nói cô có thể đi gặp Tần Dĩ Nam.
Trợ lý Tần Dĩ Nam tới chỗ lễ tân dẫn Trình Thanh Thông đi, trên dọc đường, hai người không có trò chuyện gì.
Lúc Tần Dĩ Nam mới lập công ty, anh còn từng hỏi thăm ý kiến của cô về một vài thiết kế của công ty, cô tra baidu rất nhiều tư liệu, thiết kế cho anh nhiều phần phong cách trang hoàng, anh ở trên cơ sở thiết kết của cô, làm một ít cải tiến, sau đó liền đưa cho công ty trang hoàng.
Lúc đó anh còn từng nói với cô, chờ đến khi công ty đi vào quỹ đạo, liền mang cô tới tham quan công ty mà bọn họ cùng thiết kế.
Khi cô nghe được lời nói công ty mà bọn họ cùng thiết kế của anh, đáy lòng cô rất vui mừng .
Nhưng vui mừng của cô không duy trì được bao lâu, anh và cô liền ly hôn, về sau công ty của anh trang hoàng xong, nhưng cô lại không thể có tư cách tới tham quan.
Công ty của anh thật là trang hoàng dựa theo phong cách anh và cô cùng thiết kế vào lúc trước, hình ảnh chân thật bên ngoài còn đẹp hơn hiệu quả trên bản vẽ rất nhiều. Nhưng cô lại không có quá nhiều tâm tình quan sát, cô nhìn dần dần tới gần phòng làm việc của tổng giám đốc, đáy lòng càng hốt hoảng lợi hại.
Trợ lý gõ cửa phòng làm việc của Tần Dĩ Nam ba cái, bên trong truyền tới âm điệu mà Trình Thanh Thông quen thuộc: "Mời vào."
Trợ lý đẩy cửa ra, đứng ở cửa, không vào trong, mà là đưa tay ra hiệu xin mời với Trình Thanh Thông: "Trình tiểu thư, mời vào trong."
Trình Thanh Thông miễn cưỡng cười với trợ lý một chút, bước đi vào, sau đó trợ lý liền cẩn thận đóng cửa phòng làm việc nặng nề lại, phát ra một tiếng vang răng rắc trầm thấp, khiến cho tâm Trình Thanh Thông hung hăng run lên hai cái.
Phòng làm việc của Tần Dĩ Nam rất lớn, đối diện với cửa phòng làm việc chính là bàn làm việc của anh, phía sau là một giá sách, phía trên bày đủ kiểu tập văn kiện.
Anh ngồi ở trước bàn làm việc, đang gọi điện thoại, âm thanh trầm thấp ôn nhu.
Trình Thanh Thông không quấy rầy Tần Dĩ Nam, đứng ở cửa, yên tĩnh chờ đợi.
Qua khoảng năm phút, Tần Dĩ Nam cúp điện thoại, nâng mí mắt, nhìn cô chăm chú, sau đó chỉ chỉ ghế sofa, nói với Trình Thanh Thông: "Ngồi đi."
Trình Thanh Thông nâng mí mắt, nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, đứng tại chỗ không động.
Tần Dĩ Nam thấy cô không ngồi, cũng không miễn cưỡng, rút một *** từ trong một hộp TL, châm, kẹp ở đầu Ng'n t, hít một ngụm, mới mở miệng hỏi: "Xin hỏi, Trình tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?"
Cho dù trước khi Trình Thanh Thông tới đây, đã nghĩ xong lý do thoái thác, nhưng khi thật chân chính muốn mở miệng, cô vẫn trở nên hơi không biết phải làm sao.
Chưa đầy một lát, Tần Dĩ Nam liền hút nửa ***, cách sương khói lượn lờ, anh nhìn thoáng qua cô gái trầm mặc không nói, lại mở miệng lần nữa: "Trình tiểu thư, lát nữa tôi còn có chuyện khác phải làm, không có nhiều thời gian ở nơi này lãng phí với cô đâu."
"Tôi..." Rất sợ Tần Dĩ Nam bỗng nhiên thay đổi chủ ý, bảo cô đi, Trình Thanh Thông vội vội vàng vàng liền buột miệng nói ra một chữ, sau đó cô cắn môi dưới, giãy giụa một lát mới nhỏ giọng nói: "... Thứ ba tuần sau, mẹ tới Bắc Kinh..."
Tần Dĩ Nam giống như bị một câu nói không đầu không đuôi như vậy của cô làm cho lờ mờ, kẹp *** giật mình một lát, mới lên tiếng hỏi: "Có quan hệ gì với tôi sao?"
Có quan hệ gì với tôi sao?
Một câu hỏi nhẹ nhàng, giống như là một cây dao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Trình Thanh Thông, khiến cho màu máu trên mặt cô chợt rút đi.
Là không có quan hệ... Anh và cô đã ly hôn ...
Lời nói tiếp theo Thanh Thông muốn nói, cứ như vậy bị Tần Dĩ Nam chặn lại, một chữ cũng không nói ra khỏi miệng được.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lát, mới hậu tri hậu giác giống như là nghĩ đến cái gì, mi tâm nhẹ nhăn một chút, lên tiếng hỏi: "Không phải cha mẹ cô còn chưa biết tin tức cô ly hôn chứ?"
Trình Thanh Thông dùng hàm răng hung hăng cắn cắn môi dưới, không có lên tiếng, đầu lại chậm rãi cúi thấp xuống.
Phản ứng như vậy của cô, khiến cho Tần Dĩ Nam hiểu rõ chính mình đoán đúng, anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô một lát, cuối cùng hiểu mục đích cô tới tìm anh, nhất thời liền nheo mắt lại, hỏi: "Cho nên, cô tới tìm tôi, là muốn để cho tôi và cô, giả vờ thành bộ dáng chưa ly hôn ở trước mặt mẹ cô?"
Đầu Trình Thanh Thông càng cúi thấp hơn, cô rất nhỏ giọng "ừ" một tiếng.
Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền cười ha ha ra tiếng, khinh miệt và xem thường: "Không nghĩ tới, cô còn thật là chó không thể sửa ****, động một chút liền muốn lừa người."
Thân thể Trình Thanh Thông run nhẹ lên, tay bấm lòng bàn tay càng thêm dùng sức, đau đến cuối cùng, ૮ɦếƭ lặng đến chính cô cũng không còn cảm giác đau.
Bộ dạng này này của cô, không biết tại sao lại khuấy động sợi dây trong đáy lòng Tần Dĩ Nam, khiến cho anh không khỏi nóng nảy, anh hung hăng nhấn *** trong tay vào trong cái gạt tàn thuốc, liền đột nhiên đứng lên từ trên ghế, lấy văn kiện trên bàn, vừa đi đến cửa phòng làm việc, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã nói với cô, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi tuyệt đối sẽ không giống như cô, dùng hết tâm cơ đùa giỡn lừa gạt người khác, khuyên cô tốt nhất vẫn là thành thật nói rõ với mẹ cô, chúng ta đã không liên quan gì nhau, tôi còn có cuộc họp quan trọng, cô liền..."
Vào lúc Tần Dĩ Nam đi qua bên cạnh mình, không biết dũng khí của Trình Thanh Thông đến từ nơi đâu, đột nhiên giơ tay lên, nắm vạt áo của anh.
Tần Dĩ Nam ngừng bước chân, nghĩ cũng không nghĩ tới liền lớn tiếng khiển trách một câu: "Buông ra!"
Tay Trình Thanh Thông nắm áo Tần Dĩ Nam hung hăng run rẩy hai cái, lực đạo buông lỏng một chút, cuối cùng vẫn là lại dùng lực nắm chặt.
Tần Dĩ Nam quay đầu, vừa định cầm lấy văn kiện đẩy tay Trình Thanh Thông ra, kết quả liền nhìn thấy nước mắt của cô, nện ở trên mu bàn tay trắng nõn đang nắm lấy vạt áo anh của cô.
Tần Dĩ Nam giống như là bị điểm huyệt đạo, động tác bỗng dưng dừng lại, đáy lòng của anh giống như là bị một cây kim nhẹ nhàng đâm một chút, nổi lên đau đớn sắc bén, đau đến cổ buồn bực trong lòng anh càng mãnh liệt hơn, kiềm chế không được liền nổi điên rống một câu: "Trình Thanh Thông, cô chớ giả bộ vô tội ở trước mặt tôi, tôi nhìn thôi cũng đã ghê tởm!"
Trình Thanh Thông đang cúi đầu, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dĩ Nam, ánh mắt kia ngốc giống như là không nhận ra anh.
Cô há to miệng với anh, tay nhỏ nắm lấy vạt áo của anh bất an động hai cái, giống như là muốn buông ra, rồi lại không có buông ra.
Cô nghĩ đến tin nhắn của mẹ, nghĩ đến ánh mắt đau lòng của bọn họ, Trình Thanh Thông ổn định hô hấp, rất nhỏ giọng mở miệng, mang theo vài phần khẩn cầu nói: "Xin anh, chỉ lần này..."
Theo lời nói của cô, đáy mắt trong suốt của cô có nước mắt tuôn ra.
Cô giống như là sợ anh nhìn thấy cô rơi lệ, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nước mắt của cô rơi ở trên vạt áo anh, chút **** kia giống như là ẩn chứa lực lượng cường đại, khiến cho ***g *** Tần Dĩ Nam đột nhiên co rút đau một chút, một giây sau anh liền dùng sức đẩy Trình Thanh Thông ra, liên tục lui về sau nhiều bước, kéo khoảng cách giữa mình và cô ra xa, sau đó liền pha lẫn căm giận ngút trời, mở miệng nói: "Cô không phải rất có bản lĩnh sao? Còn cần tới cầu xin tôi? Lúc trước có thể dùng hết thủ đoạn, lừa tôi xoay quanh, sao lại không thể nghĩ tất cả biện pháp cũng lừa mẹ cô xoay quanh? Tôi lặp lại một lần nữa, tôi sẽ không giúp cô, dù cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không giúp cô, khuyên cô ૮ɦếƭ tâm đi!"
Lực đạo của Tần Dĩ Nam rất lớn, Trình Thanh Thông bị anh đẩy đến chợt đánh lên cửa phòng làm việc, trên trán cô đúng lúc ***ng phải tấm cửa gỗ thật, *** trắng nõn bỗng chốc ửng đỏ phát sưng.
Cô giống như là không cảm giác được đau đớn, dán cửa, cúi đầu yên tĩnh nghe lời nói của anh, mãi cho đến khi anh nói xong, cô mới chậm chạp chuyển co ngươi hai cái, giống như là muốn nhìn anh, nhưng mỗi lần tầm mắt rơi ở trên góc áo anh, liền nhanh chóng tránh đi.
Cô giống như là một người kinh hãi đến ngây ngốc, sững sờ một lúc lâu, mới nhẹ nhàng động môi.
Tần Dĩ Nam cho rằng cô muốn nói chuyện, không nghĩ tới cô mở ra miệng, lại không phát ra âm thanh nào, qua khoảng nửa phút, cô chậm rãi ngậm miệng lại, dùng sức mím cánh môi một chút, sau đó liền chậm rãi đứng thẳng thân thể, nhẹ nhàng xoay người, đi về phía cửa khép kín, giơ tay lên, sờ đến tay nắm cửa.
Cô không biết lúc này rốt cuộc là tim mình đau ૮ɦếƭ lặng đến mức không cảm giác được đau đớn, hay đã hoàn toàn không đau nữa.
Dù sao giờ phút này đáy lòng cô đờ đẫn, không có cảm giác gì.
Sở dĩ cô tới tìm anh giúp đỡ, là vì cô còn có một chút si tâm vọng tưởng với anh, cũng hoặc là, anh đã từng đối rất tốt với cô, cô luôn cảm thấy là sẽ có chút thật lòng, dù không phải là yêu, nhưng cũng có chút gặp nhau sẽ không quá nhẫn tâm, cho nên cô dùng hết toàn bộ dũng khí của cô để tới đây, nhưng cô phát hiện, là cô nghĩ sai, Tần Dĩ Nam đã từng đối tốt với cô đó, không có chút xíu thật lòng, là cô ý nghĩ viển vông, tự mình đa tình.
Nếu là cô nghĩ sai, vậy thì rời đi thôi.
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng chuyển động tay nắm cửa một chút, vào trước khi cô kéo cửa ra, cô do dự một chút, nghĩ có nên nói tiếng gặp lại sau với Tần Dĩ Nam không, sau đó lại cảm thấy ý nghĩ này của mình quá dư thừa.
Không cần thiết, không phải sao? Gặp lại sau là để lại hy vọng, mà bọn họ không có chút xíu hy vọng, cũng sẽ không gặp lại nữa.
Trình Thanh Thông mím chặt môi, kéo cửa ra, cúi đầu, bước đi, chậm rãi đi ra ngoài.
Trình Thanh Thông không quay đầu nhìn phòng làm việc một cái, cô để tay sau lưng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phía thang máy.
Cô đi chưa được vài mét, mơ hồ nghe thấy, trong phòng phía sau truyền tới một tiếng "rầm" rất vang, giống như có vật nặng gì đó rơi xuống đất.
Cô không quay đầu xem, cũng không dừng bước lại, chỉ là gia tăng bước chân đi đến trước thang máy, nhấn công tắc, bước vào, nhanh chóng đóng cửa thang máy, xuống lầu rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc