Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 10

Tác giả: Diêp Phi Dạ

SỰ QUAN TÂM CỦA CÔ
Nét mặt Đường Noãn bây giờ so với Tống Thanh Xuân vừa rồi còn phong phú đặc sắc hơn, cô ta xuyên qua gương, nhìn chằm chằm dấu tay in trên mặt mình, nhìn hết một phút mới phản ứng được đây rốt cuộc là loại tình huống gì.
Rõ ràng là vừa rồi cô ta muốn đánh Tống Thanh Xuân, nhưng thế nào cái tát kia lại hiện trên má cô ta?
Hơn nữa trong đầu cô ta còn nhớ, khoảnh khắc tay cô ta dừng lại khi sắp ᴆụng vào mặt Tống Thanh Xuân kia. . . . . . Hình như trong giai đoạn đó có một đoạn trí nhớ bị thiếu sót, cô ta không hiểu đứng dậy. . . . . .
Đường Noãn vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra rốt cuộc trong trí nhớ của mình thiếu sót những gì..
Thế nhưng trong phòng rửa tay chỉ có hai người là cô ta và Tống Thanh Xuân, cô ta không thể nào tự đánh mình, cho nên một tát này nhất định là Tống Thanh Xuân tặng cho cô ta?
Đường Noãn nghĩ tới đây liền tràn đầy tức giận, cô ta xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thanh Xuân, sau đó liền giơ tay lên ôm mặt, chạy ra khỏi toilet.
Tống Thanh Xuân chỉ ra khỏi toilet sau Đường Noãn một chút mà trong phòng dường như có rất nhiều việc xảy ra.
Rất nhiều người vây quanh Đường Noãn, cách đám người Tống Thanh Xuân mơ hồ có thể nghe tiếng khóc nức nở của Đường Noãn tố cáo: "Tôi không làm gì cả mà cô ta vô duyên vô cớ tát tôi một cái. . . . . ."
"Không phải là quá đáng sao? Tống Thanh Xuân đúng là không coi ai ra gì, tại sao có thể tùy tiện đánh người!" Từ trước đến giờ Đường Noãn là kẻ biết làm người, trong công ty không ít đồng nghiệp thân thiết với cô ta, nghe xong lời cô ta nói liền phẫn hận nói một câu.
"Dù thế nào đi nữa, cũng không thể đánh người! Cô ta phải nói xin lỗi, phải xin lỗi!"
"Đúng, phải xin lỗi!"
Những đồng nghiệp khác trong công ty liền phụ họa, có người thấy Tống Thanh Xuân lập tức bước lên trước mở miệng chất vấn: "Tống Thanh Xuân, làm sao cô có thể tùy tiện đánh Đường Noãn?"
"Đúng vậy, cô thật là quá đáng, mau xin lỗi Đường Noãn ngay!"
"Đúng vậy, nói xin lỗi đi!"
Đối mặt với chỉ trích của mọi người, Tống Thanh Xuân khẽ nhíu mày, sau đó nhìn thẳng vào Đường Noãn hỏi: "Đường Noãn, là tôi đánh cô sao?"
"Tống Thanh Xuân, cô dám làm sao lại không dám nhận? Trong phòng rửa tay chỉ có hai chúng ta, không phải cô đánh chẳng lẽ lại nói là tôi tự mình đánh?" Đường Noãn vừa nói, nước mắt vừa tuôn rơi, bộ dạng kia xem ra dường như ẩn chứa tất nhiều uất ức: "Chẳng lẽ tôi bị bệnh sao? Tôi tự đánh mình một cáu rồi đi đổ oan cho cô?"
"Chính là sẽ không ai làm như vậy? Trừ phi cô ấy bị não tàn! Tống Thanh Xuân, nếu cô đánh người thì hãy nói xin lỗi đi, mọi người đều sẽ không ai trách cứ cô, cô cần gì phải huyên náo như vậy chứ?" Im lặng một lúc lâu chị Vương bỗng nói.
"Đúng vậy, chuyện này vốn chính là lỗi của cô, nói xin lỗi thì mọi chuyện coi như qua."
Đừng nói một cái tát kia không phải cô đánh, dù là cô đánh cô cũng sẽ không nói xin lỗi Đường Noãn. . . . . . Tống Thanh Xuân hàng lông mi xuống, không nói gì trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình.
"Thái độ gì vậy chứ! Cô đánh người mà còn như vậy? Gọi trưởng phòng tới đây! Bằng không lập tức báo cảnh sát!"
"Quả nhiên là xuất thân của người có tiền, đúng là tài trí hơn người! Đánh người còn coi như đó là chuyện đương nhiên!"
"Người có tiền thì thế nào? Người có tiền cũng không thể khi dễ người khác như vậy? Đường Noãn, cô đừng khóc, hôm nay không bắt cô ta xin lỗi không được!"
"Nhà cô ta cũng phá sản rồi, cô ta còn kiêu ngạo cái gì. . . . . ."
Tống Thanh Xuân dừng bước, đưa lưng về phía đám người kia hít sâu một hơi, sau đó xoay người đôi giày cao gót đi tới trước mặt Đường Noãn.
Tống Thanh Xuân nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Noãn, hỏi: "Có thật chỉ cần tôi nói xin lỗi thì chuyện này coi như qua?"
Trong trí nhớ của Đường Noãn, Tống Thanh xuân vẫn luôn là một rất người kiêu ngạo, lên năm hai trung học rất nhiều nữ sinh vì trang điểm, cũng cố ý đem đồng phục học sinh kéo ngắn váy một chút, duy chỉ có Tống Thanh Xuân sẽ không làm như vậy, bởi vì cô đủ kiêu ngạo, cô tự tin rằng mình không sửa đổi đồng phục học sinh cũng có thể đẹp hơn so với người khác đã sửa đổi qua.
Nhờ có được xuất thân tốt, từ sâu trong tận xương tuỷ của Tống Thanh Xuân cũng mang theo vài phần ngạo khí, cái loại ngạo khí đó lại không hề làm cho người khác cảm thấy ghét mà ngược lại, cái loại ngạo khí đó sẽ làm đàn ông yêu thích, khiến phụ nữ hâm mộ.
Dù hiện tại Tống gia không còn như trước, trên người Tống Thanh Xuân đã không còn là thiên kim đại tiểu thư sáng chói từ trên xuống dưới nữa, nhưng là vẫn không ai có thể nhìn ra bất kỳ hơi thở tự ti nào từ cô.
Thật ra thì trước đây Đường Noãn cũng từng hâm mộ Tống Thanh Xuân, nhưng năm lớp mười hai cô đối với Tống Thanh Xuân chỉ có căm hận cùng chán ghét, có nằm mơ cũng muốn có một ngày có thể thấy bộ dáng nhếch nhác của Tống Thanh Xuân.
Cho nên vào giờ phút này cô thật rất muốn xem một Tống Thanh Xuân kiêu ngạo lại nói xin lỗi mình ngay trước nhiều người như vậy.
Đường Noãn ôm lấy má nhìn Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tống Thanh Xuân thấy cô ta gật đầu một cái, dường như đã hiểu, sau đó quay đầu quét một vòng đồng nghiệp đứng xung quanh, đem lời nói vừa rồi lặp lại một lần nữa: "Có phải tôi xin lỗi Đường Noãn thì chuyện này coi như qua?"
Nhìn thấy biểu hiện quá mức tỉnh táo của Tống Thanh Xuân, cả phòng kinh ngạc ba giây mới bắt đầu có người gật đầu.
"Tốt." Tống Thanh Xuân còn chưa có nói xong, tay của cô liền nâng lên, ngoài ý muốn vụt đến mặt của Đường Noãn.
"CHÁT ——" cái tát vang dội truyền khắp tất cả ngõ ngách của phòng làm việc , khiến tất cả mọi người trong phòng đều mở to hai mắt, ngay cả đáy mắt Đường Noãn cũng nhuốm một tia không thể tưởng tượng nổi.
Tống Thanh Xuân đưa ánh mắt lạnh nhìn Đường Noãn, không nhanh không chậm nói: "Chuyện tôi đã làm thì tôi tuyệt đối sẽ không phủ nhận, chuyện tôi chưa làm thì tôi tuyệt đối sẽ không gánh chịu."
"Cô đã nói tôi đánh cô, tất cả mọi người đều bắt tôi nói xin lỗi, vậy được, tôi sẽ nói xin lỗi!"
"Nhưng mà nếu tôi nói xin lỗi trước khi phạm lỗi thì lại đắc tội với bản thân quá."
Tống Thanh Xuân nói không nhanh không chậm, âm thanh trong trẻo dễ nghe, câu chữ mang theo một cỗ thịnh khí đầy cao ngạo.
Cả phòng làm việc yên tĩnh đến bất thường, duy chỉ có giọng nói trong trẻo của cô quanh quẩn.
"Cho nên, Đường Noãn, bây giờ tôi chính thức xin lỗi cô, thật xin lỗi!"
Tống Thanh Xuân nói tới đây, hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục mở miệng: "Còn nữa Đường Noãn, cô đừng cho là tôi không biết, hôm nay ở trong gian rửa tay cô nói những lời đó, nguyên nhân thực sự chẳng phải là vì tin tức đầu trang rơi vào trong tay tôi sao?"
"Tôi vốn là chẳng muốn khiến cho ngươi thua phải tâm phục khẩu phục sớm thế này, nhưng cô đã gấp gáp như vậy, vậy thì tôi sẽ cho cô biết, tin tức đó của tôi chỉ có bốn chữ, đó là..."
Tống Thanh Xuân đem cái tin nhắn mình nhận đuọc năm đó đọc lên: "Mùa hè thuốc phiện!"
Theo tiếng nói còn chưa dứt của Tống Thanh Xuân, cả phòng làm việc đều há hốc mồm đầy kinh ngạc.
Mùa hè hít thuốc phiện? Tất cả đều đang làm công cuộc quảng bá mùa hè với khẩu hiệu "Cách xa Mα túч, yêu quý mạng sống", thế nhưng lại hít thuốc phiện?
Tống Thanh Xuân đem hết những gì mình muốn nói nói ra hết, lúc này mới cảm thấy đáy lòng thoải mái rất nhiều, cô căn bản không có ý muốn dừng lại liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới mọi người trong phòng vì một câu nói của mình mà chấn động khôn tả.
Giày cao gót dẫm trên đất, phát ra tiếng lộc cộc giòn giã, ở trong phòng làm việc có vẻ cực kỳ sáng lạn.
Tống Thanh Xuân ngồi lại ghế làm việc, cố gắng gít thở sâu một chút để lấy lại bình tĩnh sau đó cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên, mở tin nhắn.
Cô nhìn dãy mã số quen thuộc gởi tới bốn chữ "Mùa hè hít thuốc phiện", vẻ mặt từ từ trở nên mềm mại .
Thật ra thì ngay cả cô lúc ban đầu thấy cái tin nhắn đó, cũng không dám tin.
Trong mắt mọi người thì mùa hè vẫn luôn là hoá thân hoàn mỹ nhất, nuôi dạy con trẻ tốt, tư cách và tâm tình thoải mái, không dính vào thuốc lá rượu bia. . . . . . Chính là bởi vì có quá nhiều ưu điểm, cho nên mới bị mọi người tôn thờ như thần thánh và truy lùng triệt để,cứ như vậy mà sản sinh ra lợi nhuận.
Cho nên lúc đó Đường Noãn nói cô ta lấy được tin tức về mùa hè kết hôn thì ngay cả cô đều cho rằng mình chắc chắn thất bại rồi !
Thế nhưng cái tin nhắn có bốn chữ này lại như chiếc lò xo giúp cô ta thay đổi cục diện, hơn nữa thay đổi là đến hoàn hảo!
Phải biết cái tin tức về mùa hè đang ở trong tay Đường Noãn, để cho cô khỏi phải dương dương tự đắc.
Mà Tống Thanh Xuân dùng tin tức mùa hè đánh bại cô ta, đối với Đường Noãn mà nói, hẳn là không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt lúc đó.
-
Tô Chi Niệm mười giờ rưỡi sớm hẹn khách hàng ở Câu Lạc Bộ kinh thành, Trình Thanh Thông cùng tài xế đến lúc tám giờ để đón anh.
Hôm nay đường xá cực kỳ ùn tắc, cho xe chạy ở vòng hai đều tê liệt, nhìn thấy từ giờ cho đến thời giờ hẹn chỉ còn lại không tới nửa giờ, tài xế không thể làm gì khác hơn là từ đi vòng đường tam hoàn.
Ai ngờ đường xá tam hoàn, cũng không khá hơn chút nào.
Mặc dù xe Tô Chi Niệm không phải mở, nhưng anh cũng có chút tâm tình phiền não, cuối cùng dứt khoát cầm tài liệu trong tay nhìn “Bụp" một tiếng lập tức khép lại, ném vào một bên chỗ trống, sau đó quay đầu nhìn một cái ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn một chút tới nơi nào đó, kết quả lại thấy hai chữ ở đường đối diện.
Là công ty Tống Thanh Xuân. . . . . . bây giờ cô cũng đã đi làm rồi. . . . . . Không biết cô ấy đã tra được tin tức chưa?
Tô Chi Niệm ngưng mắt nhìn TW hai chữ này, theo bản năng liền nhắm mắt lại, chuyên chú cảm nhận giọng nói của Tống Thanh Xuân.
"Thật ra thì, anh thật không cần ghen tỵ với tôi, anh xem hai tiếng trước tôi mới vừa vạch trần cái kia, là có thể nói rõ một cái vấn đề. . . . . ."
Ấn đường Tô Chi Niệm khẽ nhíu lại, Tống Thanh Xuân đang cãi nhau với người khác sao?
"Vứt bỏ đi cả thể diện của mình, Tống Thanh xuân tôi thật sự là không sánh bằng Đường Noãn cô, thật sự bái phục.”
Qua lời nói của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm mơ hồ nghe có người giơ tay lên, vung bàn tay phá vỡ không khí phát ra tiếng vang thật nhỏ.
Mặc dù tô chi niệm không thấy được cảnh tượng hiện tại của Tống Thanh Xuân hiện tại, nhưng là anh cũng biết, nhất định là lời nói của Tống Thanh Xuân đã khiến cho Đường Noãn thẹn quá thành giận, vươn tay đánh người.
Toàn thân Tô Chi Niệm tỏa ra khí thế có chút âm lãnh, anh không hề nghĩ ngợi hay dùng ý niệm đã khống chế Đường Noãn, sau đó để cho cô ta có sức khỏe lớn đến đâu sẽ dùng sức khỏe lớn đến đấy mà hung hăng cho chính mình một bạt tai!
Kèm theo tiếng tay tiếp xúc với mặt của Đường Noãn, trên mặt Tô Chi Niệm cũng chợt phục hồi tinh thần lại, theo bản năng cầm lấy tập tài liệu một bên, che mặt mình ở sau đó.
Phản ứng của Tô Chi Niệm rất lớn làm tài xế và Trình Thanh Thông trước mặt giật mình.
Hai người nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Tô Chi Niệm bị tập tài liệu che khuất trong kính chiếu hậu, nhìn một hồi không biết làm sao, sau đó hai người hai mặt nhìn nhau, lúc này Trình Thanh Thông mới thử mở miệng thăm dò: "Tô. . . . . ."
"Xuống xe!" Ngay tại lúc Trình Thanh Thông lên tiếng Tô Chi Niệm liền mở miệng lên tiếng ra lệnh.
Xuống xe? Cô vẫn rất an tĩnh ngồi ở trong xe cũng không có nói sai làm sai chuyện gì nha?
Trình Thanh Thông sửng sốt hai giây, mới hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Cả khuôn mặt của người đàn ông khuất sau tập tài liệu, giờ phút này ngay cả vẻ mặt của anh cô cũng không nhìn thấy chớ nói chi là phỏng đoán tâm tư của anh.
Trong lòng Trình Thanh Thông thận trọng tự xét lại mình một chút, xác định trong khoảng thời gian gần đây mình làm việc chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ sơ suất nào, vì vậy lại mở miệng: "Tô tổng. . . . . ."
"Dừng xe!"
Tô Chi Niệm lại một lần nữa cắt ngang lời nói của Trình Thanh Thông, giọng điệu của anh sắc bén hơn vừa rồi rất nhiều, mang theo khí thế bức người, không cho kháng cự lại.
Tài xế suýt nữa bị lạc tay lái khi lời anh vừa dứt theo bản năng liền đạp thắng xe lại.
Tô Chi Niệm căn bản không cho Trình Thanh Thông và tài xế kịp mở miệng nói chuyện, trực tiếp chỉ chỉ ngoài cửa sổ, giọng nói buốt lạnh: "Đều xuống xe hết cho tôi!"
Tài xế và Trình Thanh Thông lại nhìn nhau lần nữa, chỉ là lần này hai người nhìn nhau chưa được ba giây giọng nói lạnh lùng của Tô Chi Niệm lại truyền đến lần nữa: "Đừng để cho tôi lặp lại lần thứ ba!"
Tài xế và Trình Thanh Thông hít vào một hơi, sau đó lật đật giống như là chạy trốn tranh đoạt từng giây cởi dây an toàn, trong nháy mắt đều đồng loạt xuống xe.
Lúc này Tô Chi Niệm mới đẩy cửa sau ra, vẫn lấy tài liệu che mặt của mình như trước, ném cho Trình Thanh Thông đang thấp thỏm đứng ở trên đường cái một câu: "Tất cả lịch trình hôm nay đều hủy bỏ", sau đó ngồi vào ghế lái, cũng không thắt dây an toàn, trực tiếp đạp chân ga rời đi.
Trình Thanh Thông và tài xế đứng ở trên đường lớn xe tới xe đi hứng gió lạnh mùa đông nhìn không chớp mắt chiếc xe đã chạy đi xa, ngơ ngác nhìn nhau một cái mới lui về ven đường, một người đón một chiếc xe taxi, một người bắt đầu gọi điện thoại xin lỗi khách hàng.
***********
Năm giờ rưỡi chiều, Tống Thanh Xuân đi ra thang máy, còn chưa đi đến cửa công ty cách kính cửa sổ cô đã nhìn thấy Tần Dĩ Nam đang đứng dựa vào cửa xe ở ven đường tư thái chỉnh tề anh tuấn.
Tống Thanh Xuân liếc mắt nhìn Đường Noãn đã đi ra cửa xoay tròn, vô ý thức ngừng bước chân lại.
Lực chú ý của Tần Dĩ Nam vẫn luôn đặt ở cửa, anh ta nhìn thấy Đường Noãn từ bên trong ra ngoài, lập tức đứng thẳng người đợi đến khi Đường Noãn nhìn về phía mình bèn vẫy tay với cô ta.
Khi Đường Noãn đến gần, Tống Thanh Xuân nhìn thấy rõ trên mặt Tần Dĩ Nam vốn đang nở nụ cười ấm áp trong nháy mắt trở nên âm lãnh, mang theo vài phần thương tiếc anh ta đưa tay sờ lên má phải sưng đỏ của Đường Noãn.
Mặc dù Tống Thanh Xuân không nghe được rốt cuộc Tần Dĩ Nam nói những gì, nhưng cô có thể nhìn ra sự tức giận từ trên mặt anh ta bất giác trong lòng lại nhói đau.
Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam hơn hai mươi năm, cô chưa từng thấy anh ta tức giận, cho dù đối phương không phân rõ phải trái đi nữa Tần Dĩ Nam cũng vẫn luôn ôn hòa, nhưng bây giờ anh ta lại vì dấu tay trên mặt Đường Noãn mà nổi giận.
Tống Thanh Xuân đứng ở trong đại sảnh công ty nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam và Đường Noãn bên ngoài mắt cũng không chớp một cái, cô nhìn thấy Tần Dĩ Nam giúp Đường Noãn mở cửa xe, thắt dây an toàn giúp cô ta, còn giúp cô ta lau nước mắt trên mặt. . . . . . Mãi cho đến khi Tần Dĩ Nam láy xe chạy đi rất xa, Tống Thanh Xuân mới dứt những suy nghĩ vẫn vơ từ ngoài cửa sổ trở về, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn chằm chằm cửa xoay trước mặt một lúc lâu mới cất bước đi ra khỏi công ty.
Giờ cao điểm ở Bắc Kinh kẹt xe rối tinh rối mù, Tống Thanh Xuân sợ trước bảy giờ không về kịp biệt thự của Tô Chi Niệm cho nên cố ý ngồi tàu điện ngầm.
Vận số của cô thật tốt, mới vừa bước vào liền tìm được một chỗ ngồi.
Hai cô gái đứng trước mặt cô xem ra nhỏ hơn cô khoản hai ba tuổi, có lẽ đang học đại học, chắc là một người trong đó có bị thất tình, cô gái còn lại đang khuyên nhủ: "Tớ cảm thấy cậu vẫn nên buông tha đi, nếu anh ta thật sự thích cậu, anh ta đã sớm ở cùng một chỗ với cậu rồi, sẽ không lấy cớ còn phải thi nghiên cứu gì đó."
Cô gái thất tình không lên tiếng, nhưng đáy mắt đã tràn ngập nước mắt.
Cô gái kia nói tiếp: "Tớ biết trong lòng cậu khổ sở, tớ ngả bài nói ra cho cậu biết chính là muốn cho cậu nhận ra sớm một chút, cậu nói cậu với anh ta mơ hồ ở cùng nhau từ năm thứ nhất, nay đã là năm thứ tư rồi, cậu tính lãng phí thêm bao nhiêu thời gian ở trên người của anh ta nữa mới bỏ qua?"
Tàu điện ngầm đến trạm, hai cô gái xuống trạm, trước khi bọn họ đi ra khỏi tàu điện ngầm, Tống Thanh Xuân còn nghe cô gái kia dụng tâm khuyên: ". . . .Cậu phải hiểu chuyện tình cảm là không cưỡng cầu được, cũng không phải nói cậu tốt người khác sẽ nhất định phải thích cậu, bằng không cũng sẽ không có câu nói trong mắt người tình là Tây Thi . . . . . . Cậu cần gì phải tự làm khổ mình như vậy. . . . . ."
Cửa tàu điện ngầm đóng lại, Tống Thanh Xuân không nghe được câu nói tiếp theo nữa, nhưng bên tai của cô vẫn quanh quẩn câu nói trước khi xuống xe của cô gái kia.
Chuyện tình cảm là không cưỡng cầu được, cũng không phải nói cậu tốt người khác sẽ nhất định phải thích cậu, bằng không cũng sẽ không có câu nói trong mắt người tình là Tây Thi . . . . . . Cậu cần gì phải tự làm khổ mình như vậy. . . . . ."
Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại những lời này, ngày hôm trước sau khi nhận được điện thoại xin lỗi của Tần Dĩ Nam, đáy lòng cô hiện lên suy nghĩ muốn buông tha, hiện tại suy nghĩ đó lại trồi lên lần nữa.
Trở lại biệt thự của Tô Chi Niệm chỉ mới sáu giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới bảy giờ, Tống Thanh Xuân quyết định về phòng ngủ của mình trước.
Có lẽ thấy được hình ảnh của Tần Dĩ Nam và Đường Noãn như thế nên vui sướng khi tin tức của cô được lên trang đầu biến mất không còn một mống.
Cô uể oải ngồi trên giường một lát, sau đó liền mở máy vi tính ra dạo hộp thư.
Trong hộp thư có 99 thư gửi đến, đó là thư của Tần Dĩ Nam ba năm trước đây khi mới vừa vào bộ đội không thể liên lạc với bên ngoài nên anh đã gửi cho cô, về sau khi anh có thể mang điện thoại di động vào trong bộ đội rồi, anh và cô liền bắt đầu gọi điện thoại gởi tin nhắn không còn gửi thư qua mail nữa, nhưng những thư gửi này cô vẫn luôn giữ gìn nguyên vẹn, mấy năm nay, cô không biết bản thân mình ở trong đêm khuya yên tĩnh rốt cuộc xem qua bao nhiêu lần.
Hôm nay, cô tận mắt nhìn thấy một Tần Dĩ Nam tính tình luôn ôn hòa nhưng khi nhìn thấy dấu tay trên mặt Đường Noãn thì toàn thân lộ ra vẻ tàn nhẫn, giống như là muốn cùng toàn thế giới đối địch cũng sẽ không tiếc.
Cho nên, Tần Dĩ Nam thật sự rất thích Đường Noãn. . . . . . Có lẽ còn hơn cả từ thích mà trong miệng anh nói ra, có lẽ nên nói là yêu?
Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Trong mắt người yêu là Tây Thi…. Cần gì phải uất ức mình như vậy….
Trên đường tàu điện ngầm, những lời nghe được đó lại quanh quẩn trong đầu Tống Thanh Xuân lần nữa.
Đúng vậy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, nếu có thể ép buộc thì trên thế giới này có lẽ sẽ có ít chuyện không như mong ước, không cam lòng, và còn trên thế giới này cũng sẽ không có nhiều người thất tình như vậy.
Quả thật Đường Noãn không tốt, nhưng trong mắt Tần Dĩ Nam cô ta là tốt nhất, giống như thật ra Tần Dĩ Nam cũng không tốt lắm, nhưng trong mắt Tống Thanh Xuân chính là người tốt nhất.
Cô vì Tần Dĩ Nam cam tâm tình nguyện uất ức bản thân nhiều năm như vậy, thậm chí cô cho rằng mình mãi mãi có thể tự nguyện uất ức không oán trách không hối hận.
Tống Thành tự sát, nhà họ Tống bị thua lỗ, trong ba tháng sinh ly tử biệt này, được quá mất quá đau đớn như vậy, gần như là một mình cô cắn chặt răng gượng chống đỡ trôi qua. Bao nhiêu lần cô muốn khóc nhưng đều liều mạng cắn răng nhịn xuống.
Trong khoảng thời gian này cô thật sự rất mệt mỏi, cả đời chưa từng chịu sự châm biếm, cả đời chưa từng chịu đựng đau khổ. Cô sống hai mươi mấy năm, vẫn luôn dùng hết sức lực đi yêu người khác. Lúc cô bất lực nhất lại không ai đối xử tốt với cô, cho nên, hôm nay lúc cô chứng kiến Tần Dĩ Nam che chở cho Đường Noãn như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương. Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật sự không còn sức lực để yêu đương nữa rồi.
Nếu như nói hai ngày trước cô mới chỉ có ý muốn buông tha nhung nhớ này, như vậy thì ngày hôm nay cô thật sự muốn buông tay.
Bé gái kia nói không sai, gia đình thay đổi đột ngột đã khiến cô trở nên rất uất ức, cô không thể tiếp tục tự mình uất ức như vậy nữa….
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây liền hít sâu một hơi, sau đó ấn nút chọn toàn bộ thư, không hề do dự nhấn nút xóa hết.
Trong nháy mắt trái tim như ngừng đập, đầu ngón tay Tống Thanh Xuân giữ chuột một lúc lâu, sau đó mới nhìn về phía màn hình máy tính. Cô nhìn hộp thư trống rỗng, giây phút đó cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng theo.
Đạo lý làm người ai cũng biết, nhưng đợi đến lúc thật sự dựa theo đạo lý mà làm, bạn mới phát hiện, rốt cuộc điều này đau đớn cỡ nào, giống như bị rút gân lóc xương vậy.
Đáy mắt Tống Thanh Xuân nóng rát đau đớn, cổ họng cũng trở nên nghẹt cứng, cô nhịn rất lâu nhưng vẫn không kiềm chế được, nằm úp sấp trước máy tính khóc to.
Cô theo đuổi anh ta hai mươi mấy năm, ở trong sinh mệnh cô anh ta giống như một thứ tín ngưỡng (tin tưởng và ngưỡng mộ - Theo QT), mà lúc này cô cứ như vậy kiên quyết chặt đứt tín ngưỡng của mình.
Sau này cô phải làm sao bây giờ? Sau này cô có thể gặp được một người để cô yêu giống như từng yêu Tần Dĩ Nam như vậy nữa không?
Tống Thanh Xuân khóc lâu rất lâu mới ngừng tiếng, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian đã 7:10. Cô lau sơ nước mắt trên khuôn mặt rồi vào phòng tắm, cô rửa sạch nước mắt trên mặt, soi gương hít sâu một hơi mới xoay người đi về phía cửa phòng ngủ.
Tống Thanh Xuân vừa kéo cửa phòng ngủ ra đã bị dọa đến cả người run lẩy bẩy, theo bản năng cô lui người về sau một bước, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm đứng dựa vào lan can phía đối diện.
Anh thế mà lại ở nhà?
Trong đầu Tống Thanh Xuân vừa lóe lên điều cô nghi ngờ liền chú ý tới cách ăn mặc của Tô Chi Niệm, sau đó liền nhíu chặt chân mày.
Anh vẫn luôn mặc tây trang, sao giờ lại mặc một chiếc áo len?
Hơn nữa mặc đồ len thì mặc đồ len đi, vì sao còn đội mũ, kéo khóa thẳng tuốt lên trên cùng, để lộ hai ánh mắt thâm thúy.
Vẻ mặt Tống Thanh Xuân cổ quái nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lúc lâu mới phản ứng kịp, vội vàng lên tiếng chào hỏi Tô Chi Niệm: “Anh Tô.”
Tô Chi Niệm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô một hồi không chớp mắt, sau đó liền lạnh nhạt xoay người đi vào phòng ngủ bên cạnh, “Phịch” một tiếng đóng sầm cánh cửa lại.
Tống Thanh Xuân đã sớm quen với bộ dạng Tô Chi Niệm xem mình như không khí, cô nhún vai không chút để ý đi xuống lầu.
Tô Chi Niệm để ý tiếng bước chân Tống Thanh Xuân dần đi xa, chậm rãi giơ tay lên.
Trong tay anh vốn cầm chiếc 乃út, vì dùng quá sức bị anh Ϧóþ vỡ vụn, có một số mảnh vụn kim loại đâm vào lòng bàn tay anh, máu tươi nhuộm thành một màu đỏ.
Vì dùng ý niệm đánh Đường Noãn nên trên mặt anh cũng có dấu bàn tay, vì thế cả ngày đều ngây ngốc ở trong biệt thự.
Lúc Tống Thanh Xuân về nhà, anh đang vẽ bản thiết kế trong thư phòng. Có lẽ vì thời gian còn sớm, anh nghe thấy cô trở về phòng ngủ của mình.
Hôm nay cô rất im lặng, không giống với lúc trước, không lẩm bẩm lầu bầu, cũng không va chạm đồ đạc phát ra tiếng động.
Anh cũng không chú ý lắm, chỉ để ý cô một lúc, rồi cứ tiếp tục tập trung lực chú ý lên bản thiết kế. Nhưng chưa vẽ được vài nét, lại đột nhiên nghe tiếng tiếng khóc nức nở của cô truyền tới.
Mới bắt đầu rất khẽ, anh cho rằng mình nghe nhầm, vì thế liền ngừng 乃út, sau đó thì phát hiện tiếng khóc thút thít càng lúc càng lớn, như là gặp chuyện gì rất đau khổ vậy.
Anh không hề nghĩ ngợi liền cầm 乃út đi ra thư phòng, lúc anh vừa mới đi tới trước cửa phòng ngủ của cô, thì nghe thấy cô nức nở gọi ba chữ “Anh Dĩ Nam,” sau đó cả người anh ngừng lại ngay cửa.
Anh rất ngốc, trên thế giới này có thể khiến cô đau đớn khóc lóc như vậy, ngoại trừ người đàn ông tên Tần Dĩ Nam, thì còn có thể là ai nữa chứ?
Rõ ràng anh nên vì ghen mà tức giận, nhưng anh nghe thấy tiếng khóc của cô, lại phát hiện đáy lòng mình vô cùng đau đớn theo đó.
Thời gian cô khóc không bao lâu, nhưng đối với anh mà nói, vừa lâu dài mà lại dày vò.
Nhiều lần anh đã suýt không kiềm chế được mình xông vào ôm cô một cái, an ủi cô, nhưng mà anh không có tư cách, anh chỉ có thể ép buộc bản thân đứng im tại chỗ nghe tiếng khóc của cô, dùng hết sức lực của cả người nắm chặt tay lại.
Tô Chi Niệm chậm rãi giơ tay lên, rút những mảnh vỡ của 乃út đâm trong lòng bàn tay ra, máu tươi chảy càng lúc càng mạnh, anh rút tờ khăn giấy bên cạnh tùy tiện đặt lên miệng vết thương. Anh dùng sức ấn mạnh, anh có thể cảm nhận rõ rệt miệng vết thương đau như kim châm muối xát mà lại mãnh liệt, nhưng vẫn không sánh bằng nỗi đau trong lòng anh như cũ.
---
Tống Thanh Xuân làm xong bữa tối đi lên lầu gõ cửa phòng ngủ Tô Chi Niệm: “Anh Tô, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Qua một lúc alau, bên trong mới truyền tới giọng lạnh lẽo tẻ nhạt của Tô Chi Niệm: “Bưng lên lầu đi.”
Tống Thanh Xuân “A” một tiếng rồi xuống lầu tìm một cái khay bưng cơm tối lên lầu.
Phòng ngủ của Tô Chi Niệm không bật đèn, Tống Thanh Xuân bước vào, phản ứng đầu tiên chính là hướng bàn tay về phía công tắc điện trên vách tường, cô còn chưa chạo vào, giọng Tô Chi Niệm trong phòng mờ tối lạnh lùng truyền tới: “Đừng bật đèn.”
Tống Thanh Xuân rút tay lại, mượn ánh đèn vàng nhạt ở hàng hiên bưng thức ăn vào phòng ngủ đặt lên trên bàn trà.
Phòng ngủ của Tô Chi Niệm rất lớn, ánh đèn ngoài hiên chỉ chiếu sáng một góc của một bên cửa, bên trong một mảnh đen kịt.
Cả người Tô Chi Niệm dường như đều ẩn núp ở trong bóng tối, Tống Thanh Xuân không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ xuyên thấu qua hình dáng, mơ hồ có thể thấy anh đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng kia, giống như đang ngẩn người.
Tống Thanh xuân đợi một lúc, thấy Tô Chi Niệm không có lên tiếng, lại mở miệng, nói: "Tô tiên sinh, để tôi bắt đầu dọn dẹp."
Đáp lại cô vẫn im lặng.
Lần này Tống Thanh Xuân không có dừng lại, trực tiếp đi về phía cửa.
Tống Thanh Xuân đi có chút vội, ánh sáng phòng trong rất tối, cô không có chú ý dưới chân, lúc đi qua bên giường, chân bị vấp vào một đồ vật bày trên mặt đất, sau đó người liền kêu nhỏ một tiếng, không hề có dấu hiệu bổ nhà về phía trước mặt.
Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng kêu của Tống Thanh Xuân, chợt ngồi dậy, nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cổ tay của Tống Thanh Xuân, vì để ngừa cô ngã sấp xuống, anh lại dùng sức kéo hướng về phía bên cạnh mình.
Có thể là tốc độ quá mạnh, bóng dáng Tống Thanh Xuân có chút không ổn định, thân thể vốn lao về phía trước, bị sức lực của anh mà nghiêng lệch sang bên trái, liền ngã vào trong lòng anh, đầu đúng lúc gối lên chỗ khuỷu tay của anh.
Cả người Tô Chi Niệm giống như điện giật, nháy mắt căng thẳng, hít thở cũng dừng lại.
Tống Thanh Xuân sửng sốt chớp mắt một cái, mới ngẩng đầu, mượn ánh sáng nhạt ngoài hàng lang, Tống Thanh Xuân có thể nhìn rõ hình dáng đường cong vô cùng hoàn mỹ của khuôn mặt Tô Chi Niệm, cô hơi kinh ngạc một chút, ánh mắt Tô Chi Niệm xoay tròn, hai người không có bất kỳ phòng bị gì liền bốn mắt nhìn nhau.
Anh ngược với ánh sáng, cô không nhìn thấy rõ ánh mắt của anh, nhưng lại mơ hồ có cảm giác tầm mắt của anh rất nóng bỏng.
Mặc dù cô với anh đều mặc quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được thân thể anh thon dài rắn chắc, quanh thân cô đều là nhiệt độ cơ thể của cô, hít thở đều là mùi thơm nhẹ nhàng trên người anh, tim của cô bỗng dưng đập lỡ một nhịp.
Tống Thanh Xuân rõ ràng cảm thấy hơi thở người đàn ông trước sau vẫn im lặng, trở nên có chút dồn dập, ở bên trong yên tĩnh, có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Tống Thanh Xuân bị tiếng hít thở của Tô Chi Niệm, quấy nhiễu tiết tấu trái tim, đập vô cùng nhanh.
Thời gian giống như dừng lại trong tích tắc, không biết đến cùng qua bao lâu, Tống Thanh Xuân mới nhẹ nhàng mà chớp mắt, hai mắt cô đã thích ứng với bong tối, mới phát hiện trên mặt Tô Chi Niệm có chút không thích hợp.
Cô theo bản năng hé mắt, gương mặt Tô Chi Niệm càng lúc càng gần một chút.
Cô nhẹ nhàng hít thở, phun ở trên mặt của anh, kích thích rung động trong cơ thể anh vốn đang bành trướng, quay cuồng càng phát tán lợi hại.
Tô Chi Niệm thầm hít một hơi, vừa định nhắm mắt lại, kết quả là đọc được suy nghĩ trong lòng Tống Thanh Xuân: Trên mặt anh sao lại sưng lên? Nhìn giống như dấu bàn tay?
Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, chợt mở tầm mắt ra.
Anh bị người đánh sao? Cho nên mới mặc quần áo bảo vệ, che khuôn mặt mình?
Suy nghĩ từ trong lòng Tống Thanh Xuân vang lên, giọng của cô cũng có chút yếu ớt truyền đến: "Tô, Tô tiên sinh, anh cùng người khác đánh nhau..."
... sao... hai chữ cuối cùng Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, người đã bị Tô Chi Niệm mạnh mẽ đẩy ra khỏi иgự¢.
"Ra ngoài!"
Suýt nữa bị Tô Chi Niệm đẩy Tống Thanh Xuân xuống giường, giận mà không dám nói gì, một chữ cũng không dám nói thêm nữa bò xuống giường, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng ngủ.
-
Tống Thanh xuân một đường chạy xuống tầng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tống Thanh xuân một đường chạy xuống tầng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô làm sao ngốc như vậy, cho dù thấy trên mặt anh có dấu bàn tay, cũng không thể nói ra ... May mắn cô vừa mới chạy trốn nhanh, nếu cô chậm một chút, lúc ấy dáng vẻ tức giận của anh kia, nói không chừng mạng nhỏ của cô cũng không còn...
Tống Thanh Xuân vừa vỗ иgự¢, vừa vào phòng ăn, cô ngồi ở trước bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa, vừa mới chuẩn bị ăn cơm, kết quả lại nhìn đến trên cánh tay mình nắm chiếc đũa kia, vậy mà toàn bộ đều là máu.
Tống Thanh Xuân chợt ném chiếc đũa xuống, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình, cô nhìn vài lần, xác định mình không bị thương.
Cho nên, máu trên cổ tay cô...
Tống Thanh Xuân theo bản năng ngẩng đầu, nhìn trần nhà... Vừa chỉ có Tô Chi Niệm nắm cổ tay này của cô... Là tay anh bị thương sao?
Tống Thanh Xuân lại nhớ đến dấu vết trên mặt bàn tay của Tô Chi Niệm, mặc dù không có ánh sáng trong phòng, cô không xác định chắc chắn, nhưng cô vẫn có thể nhận ra, trên mặt anh sưng vô cùng nghiêm trọng
Hôm nay, đến cùng anh đã xảy ra chuyện gì?
Tống Thanh Xuân ngồi ở trên ghế bàn ăn cơm suy nghĩ một lúc lâu, mới dùng sức lắc đầu.
Anh đã xảy ra cái gì, có quan hệ gì với cô?
Cô với anh còn chưa có quen thuộc, cần gì cô quan tâm đến tình hình của anh!
Đúng, không cần cô quan tâm!
Tống Thanh Xuân dùng sức gật đầu, thì đứng lên, đi vào toilet, rửa sạch sẽ vết máu trên cổ tay, sau đó mới một lần nữa trở lại phòng ăn, ngồi ở trước bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa, không coi ai ra gì ăn cơm.
Tống Thanh Xuân chỉ ăn vài miếng, thì dừng lại.
Tốt xấu anh với cô coi như quen biết, mặc dù tròng lòng cô có chút oán hận với anh, nhưng xem ra vết thương của anh rất nghiêm trọng, cô ngồi yên ở đây, dường như cũng không được tốt?
Cô cắn chiếc đũa nghĩ một lát, thì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trần nhà, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn, ăn vài miếng, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trần nhà, lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng Tống Thanh Xuân vẫn đặt chiếc đũa xuống, vào phòng bếp.
Anh với cô ký hợp đồng, ở đây trong 100 ngày, cô phải phụ trách cơm áo sinh hoạt thường ngày của anh, cho nên anh bị thương, cô cũng có thể chăm sóc anh.
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, một bên sờ soạng hai quả trứng, đặt ở trong nồi luộc.
Tống Thanh Xuân đứng ở bếp gas thêm nửa phút, lại xoay người đi ra phòng bếp, đi lên lầu vào trong phòng ngủ cầm một chiếc áo khoác, khoác lên trên người, ra khỏi biệt thự.
Lúc Tống Thanh Xuân trở về, trứng đã luộc xong, cô vớt trứng ra ngoài, đặt ở trong nước lạnh vài phút, mới vươn tay thử nhiệt độ một chút, xác định vừa vặn, thì bóc vỏ trứng ra, đặt ở trong một chiếc đĩa nhỏ, bưng lên lầu.
-
Có thể là đã lâu chưa chạm qua phụ nữ, Tô Chi Niệm luôn luôn thanh tâm quả dục, cho nên sau khi thời gian dài Tống Thanh Xuân rời khỏi như vậy, vẫn cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể kia làm thế nào cũng không tắt.
Cuối cùng anh trực tiếp đi đến ban công ngoài trời, để gió trời đông giá rét thổi bay.
Nhiệt độ dưới mười mấy độ, dần dần bức lui khô nóng trong lòng anh.
Anh nhìn mái nhà cách đó không xa còn chưa có hóa tuyết, nghe thấy Tống Thanh Xuân chế tạo ra đến các âm thanh nhỏ vụn, tiếng lò vi ba mở ra, tiếng nấu nước, tiếng cô lên lầu lại xuống lầu, còn có tiếng bước chân cô chạy ra biệt thự... Sau đó tâm tình lên xuống bất định, mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Cô rời khỏi biệt thự chưa đến 10 phút, thì lại một đường chạy chậm trở về.
Có lẽ vì quá lạnh, anh nghe thấy giọng nói run lên của cô, nhìn xuyên qua cửa sổ, anh còn thấy sau khi cô trở về, trong tay vẫn ôm một bọc ny lông trắng nhỏ.
Sau khi cô vào nhà, tiện tay ném lên trên bàn trà trong phòng khách, phát ra một tiếng "Bịch", sau đó bỏ chạy vào nhà bếp.
Nước đã sôi ừng ực, anh nghe thấy tiếng cô tắt lửa, âm thanh rót nước, ngay sau đó là âm thanh vật gì đó chuyển động, tiếp theo là âm thanh rơi rớt...
Âm thanh vang lên lộn xộn vang lên rất lâu, anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, từ dưới lầu một lên phòng ngủ của anh.
Kèm theo tiếng gõ cửa, giọng nói của cô cũng vang lên: "Anh Tô..."
Bỗng Tô Chi Niệm xoay đầu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên sân phơi, nhìn cánh cửa đang đóng chặt im ắng, nhàn nhạt lên tiếng: "Làm sao?"
"Cái kia..." Vốn dĩ Tống Thanh Xuân muốn nói "Tôi có thể vào được không?", cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn đổi giọng: "Tôi mang đồ lên đặt ở trước cửa ra vào, lát nữa anh ra ngoài lấy đi."
Tống Thanh Xuân nói xong, cô cúi người xuống, đặt chiếc đĩa nhỏ và túi ny lông xuống mặt đất, sau đó đứng lên, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt rồi nói: "Tôi luộc hai quả trứng gà, đã bóc vỏ rồi, anh lăn lên chỗ máu tụ một lúc, như vậy ngày mai sẽ tốt hơn nhiều..."
"Còn nữa... Tôi nhìn thấy trên cổ tay anh có máu, có phải anh bị thương không? Sao máu chảy nhiều như vậy, có lẽ miệng vết thương rất sâu, trời mùa đông lạnh, dễ bị tổn thương do rét, tôi vừa đi đến một tiệm thuốc gần đây, mua ít thuốc mỡ về, anh bôi một chút lên..."
___
Tô Chi Niệm nghe lời nói của Tống Thanh Xuân, bàn tay đặt trên hàng rào ngoài sân ban công, bỗng nhiên tăng lực.
Cô vừa tạo ra những động tĩnh kia, còn có vội vã ra khỏi biệt thự, là để luộc trứng và đi mua thuốc cho anh sao?
Suy nghĩ lại, đã bao nhiêu năm rồi, không có người quan tâm anh như thế?
Giống như vài chục năm trước... Anh bị mẹ đưa ra khỏi bệnh viện tâm thần, bắt đầu ở trọ trong trường, anh bị thương, bị bệnh, nhưng không muốn nói cho mẹ biết.
Mẹ nuôi lớn anh đã không dễ dàng rồi, công việc còn bận rộn, mẹ cũng mệt mỏi, hơn nữa không gặp mặt thường xuyên, ít khi biết được anh bị bệnh, hoặc là bị thương gì đó.
Vì vậy, từ lúc đó, anh có sinh bệnh hoặc bị thương hay không, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng, chịu không nổi thì đi bệnh viện.
Thật ra qua nhiều năm như vậy, anh cũng hình thành thói quen một mình chịu đựng.
Ngay cả chính anh, cũng chưa từng hi vọng, sẽ có người chú ý đến sự khác thường của mình, sau đó quan tâm anh...
Nhưng anh không nghĩ đến, cô lại bất ngờ làm vậy...
Giống như 17 năm trước, anh bị cả thế giới vứt bỏ, anh tuyệt vọng đến mức buông tha chính mình, cô lại tin tưởng nói với anh, anh nói, anh là người xấu, vậy thì đúng là người xấu.
"Anh Tô, nên nhân lúc còn nóng mà dùng trứng gà, lạnh sẽ không dùng được, trước kia lúc Tống Thừa đánh nhau, về nhà mẹ tôi đều làm vậy, rất có tác dụng, ngày hôm sau đều không nhìn thấy dấu vết nữa..." Hơi dừng một lúc, ngoài của lại truyền đến giọng nói nhắc nhở của Tống Thanh Xuân: "Anh Tô, nhất định anh phải dùng..."
Theo lời nói của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm nghe được bước chân cô rời đi.
Vốn đứng yên trên ban công, bỗng nhiên anh bước về phòng ngủ, sải bước đi về phía cánh cửa...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc