Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 06

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NGƯỜI GIẤU Ở TRONG HỒI ỨC
Tô Chi Niệm trong cơn thịnh nộ, trái lại trên mặt không có vẻ gì, anh nhìn chằm chằm cô, không hiểu ra sao hỏi một câu: “Tống Thanh Xuân, cô còn nhớ rõ năm năm trước, tôi ngủ với cô như thế nào sao?” Nhắc tới một đêm năm năm trước kia, sắc mặt của cô liền trở nên tái nhợt, cô nhìn chằm chằm anh, cánh môi động đậy hai lần, không lên tiếng. “Đêm đó tôi say, say đến rối tinh rối mù, mắt bị mù mới ngủ với cô!” Tô Chi Niệm tiến đến bên tai cô, lực nắm cằm của cô tăng lên, âm thanh mở miệng rất dịu dàng, khí nóng phun ra ở bên tai cô, khiến thân thể cô lạnh run lên: “Một đêm kia, nếu không phải tôi uống rượu, ngay cả một ngón tay của cô tôi cũng không muốn chạm vào.” Tống Thanh Xuân giống như chịu đả kích gì đó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lông mi của cô run rẩy hết sức lợi hai, đáy mắt tối đen bắt đầu tràn ngập sương mù. “Cho nên đêm nay cũng giống thế, nếu không phải cô vừa mới chủ động yêu thương nhung nhớ với tôi, cô lại tưởng thực là tôi muốn ᴆụng chạm vào cô?” Tô Chi niệm nói gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi. Sau khi nói xong, anh nhìn đến đáy mắt của cô, có nước mắt đang dâng lên, như là muốn rơi ra, sau cùng cô vẫn nhịn xuống. Ánh mắt của anh khẽ thay đổi, đáy lòng càng lúc càng phiền toái, anh nhìn chằm chằm cô, cánh môi giật giật, đột nhiên liền vươn tay, đẩy cô ra khỏi người mình, sau đó đứng lên, sải bước đi về phía cầu thang. - Tống Thanh Xuân đợi ở dưới lầu rất lâu, mới đứng dậy thu dọn sạch sẽ, rồi lên lầu. Trở lại phòng ngủ, cô không đi tắm rửa, mà là cầm lấy quyển lịch trên bàn, cầm 乃út vẽ lên đó, như là an ủi chính mình, nhẹ giọng nói: “Đã qua ba ngày rồi, còn có 97 ngày nữa, có thể rời khỏi đây rồi.” “Cho nên, Tống Thanh Xuân, không có gì khổ sở cả, cho dù mỗi ngày đều thấy anh ta, đều bị anh ta nổi giận một lần, cũng chỉ còn lại nhiều nhất là 97 ngày...” Miệng cô vừa nói tới đây, đột nhiên nghe thấy âm thanh cánh cửa của phòng bên cạnh hung hăng bị kéo ra, cô sợ tới mức ngậm miệng lại, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm cửa phòng mình. Cô đợi một lúc, không nghe được tiếng mở cửa, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khởi động xe. Cô đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy xe của anh, tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi cửa.
Đến ngày tám tháng mười hai, là sinh nhật cô, vừa lúc là kết thúc ngày nghỉ của cô. Tống Thanh Xuân vốn là phóng viên, thường cuyên ở bên ngoài làm phỏng vấn, cho nên dù không ở đài, cũng không xuất hiện vấn đề gì. Thế nhưng đây là ngày đầu tiên cô đi làm từ khi nghỉ phép đến nay, cho nên sáng sớm vẫn đúng giờ đi đến đài truyền hình. Tống gia gặp chuyện không may, trong thời gian ngắn đó, cô vội vàng đến mức không bận tâm đến công việc, bây giờ trở về công ty, chuyện đầu tiên khi ngồi vào chỗ của mình, liền hô trợ lý đưa tất cả các tư liệu đã phát trong ba tháng này cho mình. Cô xin phép nghỉ một tháng, mỗi tin tức của từng kỳ, đầu đề tin đều không có gì khác lắm, nhưng là bắt đầu từ tháng trước, phóng viên đứng đầu, có một cái tên mà tần suất xuất hiện bắt đầu tăng cao. Đường Noãn. Thậm chí bắt đầu từ tháng trước, thậm chí ngay cả sau đó... Tống Thanh Xuân đếm lần lượt, sau đó lông mày nhíu lại. Thậm chí ngay cả tám kỳ lần lượt anh ta đều đứng đầu. Tám kỳ... một lần cô lợi hại nhất, cũng chỉ là giữ được bảy kỳ... ba tháng cô không ở đây, cô vẫn kiêu ngạo ghi lại, liền bị anh ta phá mất.... Trong đầu cô không tự chủ được mà hiện lên vẻ mặt đắc ý của anh, cô không nhịn được giơ tay lên, nhíu mày, sau đó một tay chống cằm, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trầm tư một chút, liền ấn số điện thoại trên điện thoại bàn. Mặc kệ như thế nào, danh hiệu đệ nhất ký giả, cô tuyệt đối không tặng cho bất kỳ ai! Bởi vì chỉ có ngồi lên danh hiệu đó, tương lai cô mới có thể trở thành bà chủ của đài! Từ giờ trở đi, cô muốn đi khai thác những tin tức nóng bỏng, phá đi sự tiếp tục duy trì vị thế của Đường Noãn, chỉ có ngăn cản anh ta, cô mới có thể. Cúp điện thoại, trợ lý rất nhanh đi vào văn phòng, Tống Thanh Xuân đưa một tấm danh thi*p cho trợ lý, đơn giản nói lại: “Gọi điện thoại, giúp tôi hẹn trước, nói tôi muốn phỏng vấn.” “Vâng, chị Tống.” Trợ lý lên tiếng, vội vàng đẩy điện thoại qua, hàn huyên vài câu, trợ lý cúp điện thoại, nhìn Tống Thanh Xuân thật cẩn thận nói: “Chị Tống, Dương Tổng nói bọn họ đã đồng ý phỏng vấn với phóng viên khác...” Phóng viên khác?” Tống Thanh Xuân cau mày, đây là người cô giữ gìn quan hệ gân fhai năm, từ trước đến nay có chuyện gì đều liên hệ với cô, Tống Thanh Xuân hỏi lại: “Là ai?” Trợ lý cắn môi, nhỏ giọng nói: “Đường Noãn.” Tống Thanh Xuân âm thầm cắn chặt răng, tiếp tục đổi một tấm danh thi*p: “Cái này.” Trợ lý bấm số, vẫn nói vài câu, cúp điện thoại sau đó tiế tục nói: “Cô Hướng nói, đêm qua đã nhận phỏng vấn của Đường Noãn rồi.” Lần này Tống Thanh Xuân không cả nói, lại chuyển một tấm danh thi*p khác cho trợ lý, sau cùng được biết tin, bọn họ vẫn đã ước thời gian phỏng vấn với Đưỡng Noãn. Tống Thanh Xuân tiếp tục chuyển danh thi*p, trợ lý tiếp tục gọi, mãi đến sau cùng chỉ có một tấm. Trợ lý trực tiếp cúi đầu, im lặng. Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm trợ lý một lúc hỏi: “Vẫn là đã đồng ý với Đường Noãn?” Trợ lý nhìn cũng không dám nhìn cô lấy một cái, nhanh chóng gật đầu.
“Nói như vậy, những chỗ quen biết tôi gắn bó những hai năm, chưa đầy ba tháng đã bị Đường Noãn ςướק hết?” Trong lời nói của Tống Thanh Xuân, rõ ràng hàm chứa rất nhiều sự tức giận. Trợ lý dè dặt cẩn thận ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân một cái, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh nhỏ đến khó có thể nhỏ hơn nói: “Vâng ạ.” Tống Thanh Xuân giống như là nghe được truyện cười, cười khẽ một tiếng, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, có vẻ đặc biệt chói tai. Trợ lý bị dọa đến mức lui về phía sau vài bước. Tống Thanh Xuân duy trì tư thái tao nhã, nhìn trợ lý chỉ chỉ ra cửa, đợi sau khi trợ lý rời đi, cô mới hung hăng hít thở. Đưỡng Noãn... Đường Noãn... Cô đã biết anh ta tám năm, trong tám năm này, chỉ cần cô nghe được cái tên này, liền không phải chuyện tốt. Lúc cô vừa mới xem đầu đề của những tin tức này cũng không để ý nhiều, hiện giờ mới phát hiện, đầu đề của mấy tin tức đó, có năm cuộc phỏng vấn đều là những người cô từng có quan hệ. Đúng vậy... đã từng... cô chỉ rời đi có ba tháng, lại trở về, trời đất đã thay đổi. Cho tới bây giờ cô đều biết, nếu cô muốn ngồi lên vị trí bá chủ của đài truyền hình trung ương, Đường Noãn cũng như vậy, mà người phụ nữ đó từ trước đến nay đều tâm ngoan thủ lạt, nhìn thấy Tống gia gặp chuyện không may, làm sao cô ta có thể không đến bỏ đá xuống giếng. Thế nhưng một cái này đúng là vừa ngoan độc vừa không lưu tình, khiến cô trực tiếp trở về thời kỳ ban đầu... Nhưng là cô ta cho rằng như thế, có thể Gi*t ૮ɦếƭ được cô sao? Trong đáy mắt của Tống Thanh Xuân quét lên trào phúng, Đường Noãn cũng đừng nghĩ quá tốt đẹp, Tống Thanh Xuân cô nếu có thể dùng một năm để phá kỷ lục của người phóng viên tiền nhiệm trước, như thế cô cũng có thể dùng thời gian ngắn như vậy để phá đi kỷ lục của Đường Noãn. Sau khi Tống Thanh Xuân ổn định tinh thần, đi toilet một chuyến. Dọc đường đi, không ít đồng nghiệp chào hỏi với cô, sau đó chờ cô đi qua, lập tức xì xào bàn tán. “Tống Thị không được, Tống Thanh Xuân cũng không còn là thiên kim đại tiểu thư như trước kia rồi...” “Đúng rồi, trước kia cô ấy luôn mặc quần áo đẹp đẽ, toàn thân hàng hiệu, nhìn hiện giờ, đơn giản hơn nhiều...” “Nghe nói sáng hôm nay, lúc cô ấy tới công ty, đi taxi đó...” “Ferrari của cô ấy đâu? Bán rồi à?” Có những âm thanh bắt bẻ, có chút lớn, lời nói đứt quãng rơi vào trong tai Tống Thanh Xuân, cô giống như không hề nghe thấy, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, chỉ là tiếp tục giẫm đế giày cao gót xuống đất, tao nhã bước vào toilet. Tống Thanh Xuân từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy có bóng dáng đưa lưng về phía cô, đứng ở bồn rửa tay trang điểm lại. Dường như cô gái đó ý thức được phía sau có người, hơi ngẩng đầu, nhìn Tống Thanh Xuân qua gương. Là Đường Noãn. Hai người nhìn nhau qua tấm gương chừng nửa phút, Tống Thanh Xuân mới bước tiếp đi đến bên người cô ta, mở vòi nước, không nhanh không chậm rửa tay. Đường Noãn soi gương, tô son nước tinh tế, mấp máy miệng, sau đó nhìn qua gương liếc nhìn Tống Thanh Xuân một cái, mở miệng hỏi: “Tống Thanh Xuân, lại lần nữa bị người khác ςướק mất, cảm giác thế nào?”
Lại... Lúc Tống Thanh Xuân nghe được câu chữ, động tác hơi dừng lại một chút, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhìn cũng không nhìn Đường Noãn, chỉ là nghiêm túc chăm chỉ rửa tay: “Chuyện ςướק đi cái gì chứ, giữ được mới có bản lĩnh, cô nói xem có đúng không?” Đường Noãn nào đâu biết, hàm nghĩa trong lời nói của Tống Thanh Xuân là gì. Cô muốn nói là: “Cô có thể ςướק từ trong tay tôi, tôi cũng sẽ nghĩ ra tất cả mọi biện pháp để ςướק về từ tay cô! Đưỡng Noãn lạnh lùng nở nụ cười: “Tống Thanh Xuân, cô thấy cô còn có thể ςướק lại sao?” “Tống Thị hiện giờ, cũng không còn như trước kia, cô của bây giờ, cũng không phải thiên kim sao quanh trăng sáng cao cao tại thượng như trước đây, cô cảm thấy những người mà cô từng xây dựng mối quan hệ dựa vào anh trai của cô, bây giờ còn để ý đến cô sao?” “Tôi thẳng thắn nói cho cô, hiện giờ bọn họ tránh cô còn không kịp, cô không còn anh trai, cái gì cũng không phải, huống hồ Tống thị đã rút tiền khỏi đài truyền hình, cô mất đi thân phận cổ động, cô cảm thấy đài còn có thể quan tâm đến cô sao?” “Nếu từ giờ trở đi, cô cứ chậm chạp mãi không lấy được một tin tức, tôi nghĩ, sợ là không được qua bao lâu, cô liền biến mất khỏi mắt tôi rồi.” “Cô nói giống như cực kỳ có đạo lý, gia thế của tôi đúng là không được như xưa.” Vẻ mặt của Tống Thanh Xuân rất phối hợp gật đầu, sau đó rút khăn tay, không hề hoảng hốt mà lau tay mình, sau đó ném nó vào trong thùng rác, mới quay đầu, nhìn Đường Noãn: “Thế nhưng, như vậy vừa lúc có thể khiến cô thua tâm phục khẩu phục, miễn cho mỗi lần cô không thắng được tôi, đều nói là do tôi dựa vào gia thế.” Tống Thanh Xuân nói xong, cười cười nhìn Đường Noãn, trực tiếp xoay người đi ra ngoài toilet, đi được hai bước, cô như là nhớ đến gì đó, quay đầu lại nhìn Đường Noãn: “Đến như một câu mà cô vừa nói kia, sợ là qua không được bao lâu, tôi liền muốn cô hoàn toàn biến mất khỏi mắt tôi... Tôi nói cho cô, tôi có ở trước mắt cô hay không, không phải do cô quyết định, mà là do tôi Tống Thanh Xuân này quyết định.” Tống Thanh Xuân lại nhìn Đường Noãn nở nụ cười, đẩy cửa toilet ra, tự nhiên thanh thản đi ra ngoài. Có thể là do vừa cãi lộn vài câu với Đường Noãn, Tống Thanh Xuân vừa bị ςướק đi tất cả nguồn tin, tâm tình lại tốt hơn rất nhiều, trở lại trong văn phòng, cô đợi không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Tần Dĩ Nam. Hôm nay là sinh nhật của cô, Tần Dĩ Nam đã sớm hẹn giữa trưa cùng cô đón sinh nhật, cho nên cô nghe điện thoại, Tần Dĩ Nam đã nói trước một câu “Sinh nhật vui vẻ”, sau đó liền hỏi: “Tống Tống, giữa trưa em muốn ăn gì?” Tống Thanh Xuân cho Tần Dĩ Nam một đáp án bất đắc dĩ: “Cái gì đều có thể đi.” Tần Dĩ Nam như là biết Tống Thanh Xuân sẽ trả lời như thế, ở trong điện thoại cười khẽ một tiếng, sau đó hỏi: “Khách sạn Bắc Kinh thì thế nào?” “Được ạ!” Tống Thanh Xuân không hề từ chối. “Tốt lắm, 11 giờ rưỡi anh đợi ở dưới lầu của công ty em.” “Vâng.” Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng lên tiếng, đợi sau khi Tần Dĩ Nam cúp điện thoại, cô mới cúp. Tới lúc gần mười một giờ, cô cố ý đi toilet một lần, soi gương nhìn đồ trang sức tinh xảo trang nhã. Lúc cô trở lại, đã là một giờ 32 phút, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cầm túi xách đi về phía thang máy.
Tống Thanh Xuân vừa mới đi vào thang máy, còn chưa ấn cửa, điện thoại liền kêu lên, là tin nhắn của Tần Dĩ Nam [ngại quá, Tống Tống, anh đột nhiên có chút việc, không thể đi đón em, em có thể tới khách sạn Bắc Kinh trước chờ anh được không? Anh đã đặt chỗ, báo tên của anh là được...] Trong thang máy không có tín hiệu, Tống Thanh Xuân vẫn đợi đến khi thang máy mở ra, mới gửi lại cho anh một chữ [Được], sau đó liền đi ra công ty, đứng ở văn đường bắt một chiếc taxi, đến khách sạn Bắc Kinh. Tình hình giao thông giữa trưa tương đối quang đãng, chẳng qua khoảng cách từ công ty cô đến khách sạn Bắc Kinh có chút xa xôi, lúc cô đến đã là mười hai giờ bốn mươi. Bước vào đại sảnh, lập tức có người phục vụ chào hỏi cô có đặt chỗ trước chưa, cô báo tên của anh, người phục vụ liền dẫn cô lên tầng ba. Người phục vụ rót cho cô một chén trà, giọng điệu ôn hòa mở miệng hỏi: “Xin hỏi cô đã gọi đồ ăn chưa?” Tống Thanh Xuân nhẹ lắc đầu một cái: “Chờ một chút...” “Được.” Người phục vụ lễ phép cong người rời khỏi. Thời gian rất nhanh đã đến một giờ, Tần Dĩ Nam vẫn chưa đến, Tống Thanh Xuân cũng không gọi điện thúc giục anh, mà kiên nhẫn xem tivi chờ anh. Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh lại đến một rười, người phục vụ liền gõ cửa: “Cô gái, xin hỏi bạn của cô bao lâu nữa mới đến, đã gọi đồ ăn chưa?” Lúc này cô mới ý thức được thời gian mà Tần Dĩ Nam hẹn đã qua từ lâu, cô bảo người phục vụ chờ một chút, sau đó gọi điện thoại cho anh, chuông kêu rất lâu cũng không có ai nghe máy. Cô nhíu mày, tiếp tục gọi, vẫn không ai nghe, lúc này mới cười cười thật có lỗi với người phục vụ: “Chờ thêm một lát đi.” Người phục vụ nhẫn nại mỉm cười, lại đóng cửa, rời đi. Tống Thanh Xuân đợi một lúc, không nhìn thấy Tần Dĩ Nam gọi điện trả lời, vì thế liền gọi điện thoại lần thứ ba cho anh, vẫn không ai nghe, cô gửi tin nhắn qua, tin nhắn lại giống như đá chìm đáy biển, vừa đi không về. Đầu bếp ở khách sạn Bắc Kinh đến hai rưỡi sẽ tan tầm, lúc hai giờ, người phục vụ lại hỏi Tống Thanh Xuân có muốn gọi món hay không. Tống Thanh Xuân vẫn không liên hệ được với Tần Dĩ Nam, cô miễn cưỡng đè nặng đáy lòng có chút bất an, gọi vài món đồ ăn. Đồ ăn chưa đến nửa tiếng đã mang lên đầy đủ, Tần Dĩ Nam vẫn chưa có tin tức gì. Cô ngồi một mình trong phòng bao riêng, nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, vẫn không hề động đũa, thi thoảng lại gọi một cuộc điện thoại cho Tần Dĩ Nam. Đồ ăn dần dần nguội lạnh, Tần Dĩ Nam vẫn chưa xuất hiện. Tống Thanh Xuân không biết mình đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại, vừa mới bấm, điện thoại liền bị cắt đứt, Tống Thanh Xuân gọi lại, là nhân viên tổng đài nhắc cô chủ thuê bao đã tắt máy. Phòng to như thế, một mình cô ngồi trước những món ăn đã nguội lạnh, yên lặng ngồi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng đã đến 5 giờ chiều, cô vẫn không liên hệ được với Tần Dĩ Nam như cũ. Lúc năm giờ mười phút, di động cô kêu lên một tiếng, cô không hề dừng lại chút nào mà lấy điện thoại ra xem, thấy được một tin nhắn, không phải của Tần Dĩ Nam, nhưng lại có quan hệ với Tần Dĩ Nam.
Trên ảnh chụp là một người đàn ông, đưa lưng về phía màn hình, nhưng đang ở trong phòng kiểu mở, nấu cơm. Chỉ là bóng dáng, nhưng cô liếc mắt một cái, nhìn nhận ra đó là Tần Dĩ Nam. Người gửi tin nhắn này cho cô là Đường Noãn. Tống Thanh Xuân còn chưa khôi phục tinh thần khỏi tin nhắn kia, điện thoại lại leng keng vang lên một tiếng, là tin nhắn của Đường Noãn [Tống Thanh Xuân, cô đợi Tần Dĩ Nam chắc là lâu rồi? Thế nhưng có vẻ anh ấy không qua được.] Tin nhắn này Tống Thanh Xuân còn chưa đọc xong, Đường Noãn lại gửi tới một tin nhắn khác [Chỉ tiếc, anh ấy đang ở nhà tôi, đang làm cơm chiều cho tôi] [Cho nên, sinh nhật của cô, chỉ sợ anh ấy không đón cùng cô được rồi] Tống Thanh Xuân nắm chặt điện thoại theo bản năng, vốn bởi vì hôm nay là sinh nhật, Tần Dĩ Nam sẽ đón cùng cô mà tỏ ra vui sướng, tất cả đều biến thành khổ sở không nói nên lời. Hôm nay, sinh nhật cô, Tần Dĩ Nam đã hứa sẽ đón cùng cô, nhưng anh lại lỡ hẹn rồi. Anh ở trong nhà một người phụ nữ khác nấu cơm cho cô ta, hoàn toàn quên mất cô đang ở trong khách sạn, đợi anh trọn vẹn một buổi trưa. Di động trong lòng bàn tay lại rung lên, Tống Thanh Xuân nhìn những còn chữ, bên tai còn giống như vang lên giọng nói trào phúng của Đường Noãn: [a... tôi gửi cho cô mấy tin nhắn này, không có ý gì, chỉ sợ anh ấy không nói cho cô, sau đó cô lại ngốc nghếch hồ đồ đợi anh ấy, đúng rồi, Tống Thanh Xuân, không phải cô vẫn đợi từ giữa trưa đến giờ chứ?] Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân bắt đầu run rẩy, cảm xúc của cô có chút kích động đặt điện thoại lên bàn. Cô biết Đường Noãn gửi tin nhắn cho mình, là để diễu võ dương oai, nếu cô khổ sở, sẽ bị mắc mưu của cô ta. Nhưng là, cô ta thành công rồi. Cô biết sự uy Hi*p của cô ta, mà còn có thể uy Hi*p cô dễ dàng, hung hăng đánh bại cô, Cô và Đường Noãn là bạn học cùng lớp thời trung học, lúc học lớp 11, cô và Đường Noãn chơi với nhau, tuy không thể nói là tốt, nhưng cũng coi như không tồi, tối thiểu thì nếu có hẹn trong trường cũng sẽ gọi nhau, lúc đi ăn quà vặt, cũng rủ người còn lại đi, sau khi vào cấp ba đến lúc đó, cô và Đường Noãn vẫn là bạn tốt. Thời gian đó, cũng là thời gian cô ở chung hòa bình với Tô Chi Niệm. Một lần, chủ nhật cô và Đường Noãn đi ra ngoài dạo phố, đều là Tô Chi Niệm lái xe rồi cầm túi xách theo sau. Đường Noãn tốt với cô, cô cũng tốt lại, ngay cả hồi Tô Chi Niệm đánh nhau bảo vệ cô, cũng là vì Đường Noãn. Đó là ở trong một quán bar, Đường Noãn bị mấy tên côn đồ ngăn lại, muốn cô chơi đùa với bọn chúng. Đường Noãn lúc ấy, khác xa hiện giờ, suốt ngày đều là dáng vẻ hiền dịu nhu mì, không giống Tống Thanh Xuân lúc đó, ngạo mạn hung hãn, lại cao ngạo tự kỷ. Ngay lúc đó cô nhìn Đường Noãn, bị vài người vây quanh đùa giỡn, cả người run rẩy rơi nước mắt, không suy nghĩ nhiều liền xông lên trước, chắn ở trước mặt cô ấy. Mấy tên côn đồ kia nói, hai cô nhất định phải để lại một cô. Cô và Đường Noãn lúc ấy chỉ là nữ sinh nhỏ mới mười tám tuổi, tò mò quán bar nên mới đến, ai ngờ lần đầu tiên đã gặp phiền phức lớn như vậy. Thật ra ngay lúc đó, cô và Đường Noãn đều biết, ai ở lại, người kia cũng thoát. Cô cũng sợ... nhưng cô lúc ấy, tuổi trẻ cuồng vọng, vô cùng trượng nghĩa, cảm thấy muốn giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, cho nên cô ngầm cắn răng một cái, nói để cô ở lại.
Khi đó, cô còn nhỏ tuổi, không nghĩ nhiều như bây giờ, cô hoàn toàn không chú ý tới,Đường Noãn khi đó, đối mặt với mấy tên côn đồ, hoàn toàn không nói gì. Cô để Đường Noãn đi, Đường Noãn lui về sau một bước, sau đó ngừng lại. Cô cũng không biết, thật ra Đường Noãn cũng muốn đi, cô còn sợ nếu Đường Noãn không đi, để những tên côn đồ này đổi ý giữ cả cô ấy lại thì sao, Tống Thanh Xuân còn ngốc nghếch hô một câu, cậu đi mau! Sau đó Đường Noãn cắn chặt răng, xoay người bỏ chạy. Cô nhìn Đường Noãn chạy đi, trong lòng còn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn cuối cùng cũng có một người có thể trốn đi. Cô tin tưởng vững chắc như thế rằng Đường Noãn sẽ kêu người tới giúp cô. Trên thực tế, về sau khi cô bị những tên côn đồ đó bắt nạt đến lúc mấu chốt, là Tô Chi Niệm đến, đúng lúc như thế. Khi đó cô và Tô Chi Niệm đã quen nhau rất lâu, cô vẫn biết người đó ở chung không tốt, thậm chí trong trường học còn có người sợ anh, nhưng là cô cũng không sợ, nhưng hôm đó, cô lại sợ. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô nhắm mắt lại, đều có thể tưởng tượng ra ngày đó Tô Chi Niệm hung ác thế nào, anh giống như một người điên, bắt được cái gì đều đập vào người mấy tên côn đồ đó. Những người đó đều là người không đàng hoàng, ngày thường chỉ tâm ngoan thủ lạt một chút, nhưng lại bị Tô Chi Niệm đánh đến mức sợ run rẩy. Chuyện ngày đó, còn kinh động đến cảnh sát, Tô Chi Niệm xuống tay quá ngoan độc, trong đó có hai người gãy chân, còn bị chấn động não. Tống Mạnh Hoa phải vận dụng nhiều mối quan hệ và người quen, tìm rất nhiều tiền bạc, mới bảo lãnh được cho Tô Chi Niệm ra khỏi sở cảnh sát. Đương nhiên, chuyện cô đi quán bar, cũng bị bại lộ sau việc đó, sau đó lần đầu tiên trong đời cô bị Tống Mạnh Hoa răn dạy, còn bị phạt ở trong thư phòng một ngày một đêm. Thật ra cô vẫn cho là Đường Noãn gọi Tô Chi Niệm đến, cô còn hỏi anh, anh cũng không phủ nhận. Rõ ràng vào thời điểm mấu chốt như vậy, cô nghĩa lớn cứu Đường Noãn, nhưng sau đó, Đường Noãn lại rời xa cô. Cô và Đường Noãn chính thức trở mặt, là sau khi thi đại học, cô mong muốn thi vào trường đại học của Tần Dĩ Nam, cô vốn định chạy đến thông báo cho anh, nhưng cô còn chưa mở miệng nói, Tần Dĩ Nam đã nói trước với cô, anh thích một người nữ sinh. Người nữ sinh đó là Đường Noãn. Cô ghen, nhưng là, cô cũng không hề bởi vì Tần Dĩ Nam thích Đường Noãn mà nghen tỵ với cô ấy, sau đó giận chó đánh mèo. Cô chán ghét Đường Noãn, là vì Đường Noãn nói cho cô, vốn dĩ cô ấy không thích Tần Dĩ Nam, nhưng cô ấy cũng không từ chối Tần Dĩ Nam, cô muốn giữ Tần Dĩ Nam, để cho Tống Thanh Xuân cô nhìn thấy, cuối cùng cô có thể đùa bỡn Tần Dĩ Nam trong lòng bàn tay như thế nào. Lúc đó, cô mới biết được, Đường Noãn vẫn chán ghét cô, mà còn chán ghét đến mức không thể nhìn ra được. Ngày đó, cô cũng nghe được từ trong miệng của cô ta một câu nói giống như buổi sáng nay, nhưng có ít đi mấy chữ: “Cảm giác bị người khác ςướק đi thứ gì đó, như thế nào?” Lúc đó, cô và Đường Noãn đã trở thành hai người hận thù nhau, chỉ cần chạm mặt, liền đỏ mắt, chỉ nghĩ cách làm cho đối phương khó chịu. Mẹ cô ta là nữ phóng viên, nên từ nhỏ cô ta đã muốn làm một nữ phóng viên tao nhã xinh đẹp như mẹ mình.
Từ lúc bi bô tập nói cô đã nói cho Tần Dĩ Nam biết cô thích anh, sau khi anh có người trong lòng, cô vẫn thích anh, liền biến thành bí mật vĩnh viễn không thể nói ra. Cô vĩnh viễn đều nhớ rõ ngày nào đó mình khổ sở thế nào, người nam sinh cô theo đuổi nhiều năm như vậy, cô còn chưa kịp thổ lộ, anh đã có người trong lòng. Tống Thanh Xuân nghĩ đến đây, hốc mắt trở nên hồng, cô cầm lấy chai rượu đỏ trên bàn chuẩn bị mừng sinh nhật cùng Tần Dĩ Nam kia, dùng lực mở nắp, rót vào trong ly đến đầy cả ra ngoài, sau đó liền ảo não uống vào. Về sau, cô đã từng vì Tần Dĩ Nam, lòng tràn đầy vui mừng thi vào đại học, biến thành địa ngục trần gian của cô. Tùy thời tùy lúc cô đều có thể nhìn thấy hình ảnh Tần Dĩ Nam theo đuổi Đường Noãn. Cô biết, đó là Đường Noãn cố ý để cho cô thấy, khó chịu của cô, một mình cô khi đó, không biết đã vụng trộm trốn đi khóc không biết bao nhiêu lần, nhiều lần cô đều cảm thấy mình không thể ngây ngốc ở trong trường học đó được nữ, khi cô đã thật sự muốn bỏ học, Tần Dĩ Nam đi bộ đội. Một năm sau khi Tần Dĩ Nam đi bộ đội, cô biết được anh và Đường Noãn đã chia tay, trong trái tim mất mác của cô lại dấy lên hy vọng, im lặng ở Bắc Kinh, chờ anh đi bộ đội trở về, rốt cuộc chờ được anh trở lại, nhưng là, ác mộng lại bắt đầu xảy ra... Tống Thanh Xuân như là đang uống nước, hết ly này đến ly khác, càng uống lòng càng trở nên khó chịu, không đơn thuần chỉ là vì Tần Dĩ Nam lỡ hẹn, còn có toàn bộ những cố gắng của cô đều bị Đường Noãn đoạt lấy, người luôn bắt nạt cô từ bé đến lớn nhưng luôn che chở cho cô ở thời khắc mấu chốt – Tống Thừa đã ૮ɦếƭ, cô vì Tống thị mà ký hợp đồng bán thân một trăm ngày cho một người đàn ông... Tống Thanh Xuân cảm thấy uống hết ly này đến ly khác cũng không hết giận, trực tiếp mở nắp chai rót vào miệng, cô rót có chút nhanh, rượu lắc vào cổ họng cô, cô lại mạnh mẽ khom người xuống bắt đầu ho khan. Lúc này đã gần sáu giờ, đến thời gian ăn cơm chiều, người phục vụ thấy Tống Thanh Xuân vẫn chưa đi, lại đẩy cửa, nhìn thấy cảnh như vậy, liền đi lên phía trước vỗ lưng giúp cô, Tống Thanh Xuân chậm rãi đứng thẳng người, đẩy người phục vụ ra, cầm lấy rượu trên bàn tiếp tục rót vào miệng, lung lay hai lần, cũng chỉ còn hai giọt rượu, lại cười tít mắt nhìn người phục vụ nói: “Lấy giúp tôi một chai nữa.” Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình gọi mấy chai rượu, có lẽ là ba chai, có lẽ là bốn chay, dù sao đến cuối cùng đầu óc cô choáng váng, hoàn toàn không rõ đông tay nam bắc, cô liền nằm ở trên bàn, vẫn la hét: “Một chai nữa!” Người phục vụ thấy cô say thành dáng vẻ như thế, đâu nào dám mang rượu lên, chỉ có thể tiến lên khuyên nhủ: “Cô gái, cô uống nhiều rồi, cô có bạn bè gì không, để cho tới đón cô?” Tống Thanh Xuân cũng không biết người phục vụ nói gì, miệng vẫn thì thào lặp lại: “Rượu, rượu, rượu...” Người phục vụ bó tay hết sức, di động của Tống Thanh Xuân ở trên bàn đột nhiên vang lên. Cô say đến rối tinh rối mù, vươn tay sờ ở trên bàn nửa ngày, cũng không mò được điện thoại, sau cùng vẫn là người phục vụ nhét di động vào trong tay cô. Tống Thanh Xuân mê man nhìn điện thoại hồi lâu, lờ mờ nghĩ đó là chuông báo, sau đó mồm miệng không rõ nói với người phục vụ: “Nhanh đến bảy giờ thế, tôi nên xuống địa ngục rồi...”
Tống Thanh Xuân nói xong, liền dựa vào bàn đứng lên, đi ra ngoài cửa. Tất cả hình ảnh trước mắt cô đều mơ hồ, cô không nhìn rõ đường, bước chân có chút phù phiếm, người đi thất tha thất thểu. “Cô gái, cẩn thận...” người phục vụ vừa nhắc nhở, vừa vươn tay về phía cô, chỉ là đầu ngón tay còn chưa ᴆụng vào cánh tay của Tống Thanh Xuân, chân Tống Thanh Xuân đã vấp vào chân ghế, cả người ngã xuống đất. Thảm trên mặt đất rất dày, ngã cũng không đau, cô lại quỳ trên mặt đất, đỏ hốc mắt. Người phục vụ vội vàng đi lên trước, ngồi xổm người xuống, lo lắng hỏi: “Cô gái, cô có khỏe không?” Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, đáp lại: “Tôi không muốn xuống địa ngục thì làm sao bây giờ? Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn?” Tống Thanh Xuân nói xong, liền giơ tay lên, tóm lấy vạt áo của người phục vụ, như là cầm lấy cọng rơm cứu mang, đặc biệt dùng sức: “Cô nói cho tôi biết, tôi như thế nào mới có thể không cần đi xuống địa ngục?” Người phục vụ cũng không rõ là cô nói gì, nhưng cô nghĩ ngợi, cảm thấy khả năng là đi làm, vì thế nhẹ nhàng đáp lại: “Cô gái, hôm nay cô say thành như thế, chắc là cũng không thể đi làm, hay là gọi điện thoại xin phép ông chủ đi?” Xin phép? Đột nhiên trong mắt Tống Thanh Xuân ánh lên một tầng ánh sáng... “Đúng, xin phép, tôi muốn xin phép...” Tống Thanh Xuân vừa gật đầu than thở, vừa lấy điện thoại di động, sau đó nhìn danh bạ cũng không thấy điện thoại của Tô Chi Niệm, vì thế liền đưa cho người phục vụ: “Cái nào là Tô Biến thái?” - Tới gần lúc tan việc, Tô Chi Niệm mở một hội nghị khẩn cấp, kết thúc liền trở lại văn phòng, đã là gần bảy giờ. Anh có chút mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, giơ tay lên xoa xoa trán, trong lúc không để ý, ánh sáng trong mắt liền đảo qua đến một hộp bánh ngọt được đóng gói tinh xảo để trên bàn cách đó không xa. Động tác của anh hơi dừng lại, anh nhìn chằm chằm nó một lúc, sau cùng vẫn chậm rãi đứng lên, đi tới, nhìn qua phần kính trong suốt bên trên, thấy là bánh ngọt với hoa quả tươi bên trên. Cùng với tiếng đập cửa, cửa phòng bị đẩy ra, anh nhíu mày, nhanh chóng xoay người, nhìn thấy Trình Thanh ôm một tập văn kiện cực kỳ lo lắng đi đến: “Tô tổng, phần vặn kiện này...” Lúc Trình Thanh nói đến đây, nhìn thấy Tô Chi NIệm ở bên cạnh bánh ngọt, lời nói hơi dừng lại, sau đó tiếp tục vững vàng: “Cần anh ký tên.” Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, tiếp nhận văn kiện, tùy ý lật xem, xác định không có vấn đề gì, liền xoay người, đặt lên bàn làm việc, cầm 乃út lưu loát ký tên. Tô Chi Niệm đưa văn kiện cho Trình Thanh, lúc Trình Thanh xoay người, chuẩn bị rời đi, chợt đột nhiên mở miệng: “Đợi đã.” Trình Thanh kinh ngạc quay đầu: “Tô tổng, anh có gì căn dặn?” Cánh môi của Tô Chi Niệm hết sức căng thẳng, im lặng ba giây, chỉ vào bánh ngọt bên cạnh: “Mang cái này ra ngoài ném đi.” Ngày này mỗi năm, sớm tinh mơ, Tô Chi Niệm sẽ gọi điện bảo cô đặt một chiếc bánh sinh nhật, sau đó đến tối lại bảo cô ném đi. Cho dù đã gặp phải tình huống này nhiều lần như vậy, nhưng Trình Thanh vẫn trố mắt, sau đó mới gật đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Vâng”, sau đó mang bánh ngọt rời đi.
Lúc bảy giờ đúng, Trình Xanh lại lần nữa mang văn kiện đến phòng anh, lúc cô đẩy cửa ra, người đàn ông vẫn đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm những nơi đã sáng đèn trong thành phố. Tô Chi Niệm như vậy, cả người lại tỏa ra một loại cảm giác độc đáo khiến Trình Thanh đứng ở cửa, không nhịn được nhìn đến mất hồn. Chưa bao giờ Tô Chi Niệm xoay người lại, lại biết phía sau có người, anh đợi tầm mười giây đồng hồ, không có nghe thấy âm thanh, ngữ điệu nhàn nhạt mở miệng: “Có việc gì?” Trình Thanh kinh ngạc run lên, biết rõ người đàn ông không nhìn mình, nhưng vẫn buông mí mắt xuống, cố gắng để giọng điệu của mình trở nên ổn định, nhẹ giọng nói: “Tô tổng, tám giờ anh có một bữa tiệc, xe đã chuẩn bị xong, nên đi rồi.” Tô Chi Niệm không nói chuyện, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc, vừa chuẩn bị xoay người, điện thoại ở trên bàn đột nhiên rung lên. Trình Thanh vội lấy điện thoại di động, đưa đến trước mặt anh: “Tô tổng, điện thoại.” Tô Chi Niệm nhận lấy điện thoại, mặt không chút thay đổi nhìn màn hình, sau đó Trình Thanh có thể tinh tường nhìn thấy đầu ngón tay của anh hung hăng run rẩy trong nháy mắt. Cô tốt nghiệp đại học xong liền nhận chức ở tập đoàn ST, làm thư ký của Tô Chi Niệm, vài năm nay, Tô Chi Niệm trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng từ trên người anh, cô chưa bao giờ thấy được bất kỳ cảm xúc nào, nhưng là một chiếc điện thoại, lại khiến anh có phản ứng lớn như thế... Trình Thanh có chút tò mò nhìn chăm chú màn hình điện thoại của anh, nhìn thấy trên màn hình không hiện tên người gọi mà là mấy chữ: Người giấu ở trong hồi ức. Người giấu ở trong hồi ức... sáu chữ đẹp quá... là người trong lòng của Tô tổng sao? Trình Thanh không nhịn được nâng mí mắt, liếc anh một cái, phát hiện anh chăm chú nhìn màn hình, ngơ ngẩn đến mất hồn. Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ ngây người mà bỏ lỡ cú điện thoại này, người đàn ông đột nhiên vuốt màn hình, sau đó khoát tay với cô, ý bảo cô ra ngoài. Trình Thanh cung kính cong người, xoay người rời đi. Tô Chi Niệm đợi cho cửa văn phòng đóng lại, mới “Uhm” một tiếng. Điện thoại yên lặng hồi lâu, mới truyền đến âm thành hàm hồ của Tống Thanh Xuân: “Tôi muốn xin phép!” Xin phép? Xin phép đón sinh nhật cùng Tần Dĩ Nam sao? Anh biết, cô gọi điện cho anh, hẳn là không phải chuyện gì khiến anh dễ chịu... Đáy mắt anh hiện lên ý lạnh, nắm di động, không nghĩ ngợi đáp lại một câu: “Nằm mơ đi!” “Tô Chi Niệm, tôi muốn xin phép!” Tô Chi Niệm nghe được tiếng cô gọi thẳng tên mình, lông mày hơi nhíu lại, sau đó lại nghe đến giọng của cô liên tiếp nói lý do với anh: “Tôi muốn nghỉ bệnh! Tôi muốn nghỉ kết hôn! Tôi muốn nghỉ sinh!” Lông mày của anh nhăn lại chặt hơn: “Tống Thanh Xuân, cô phát thần kinh gì thế?” “Tô Chi Niệm...” Tống Thanh Xuân hoàn toàn không để ý đến anh, tiếp tục lấy cớ nói vào trong di động: “Tôi còn muốn dưỡng thai, tôi mặc kệ, tôi muốn dưỡng thai, anh phê chuẩn cho tôi...” Phê chuẩn em gái em! Trong lòng Tô Chi Niệm yên lặng mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi nói vào điện thoại: “Đúng tám giờ, nếu tôi không thấy cô xuất hiện trong biệt thự, cô...” Tô Chi Niệm còn chưa nói xong, trong di động liền truyền đến tiếng của người phụ nữ xa lạ: “Xin chào, xin hỏi anh là bạn của cô gái này sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc