Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 05

Tác giả: Diêp Phi Dạ

MỘT TRĂM NGÀY Ở CHUNG
Tống Thanh Xuân ngủ không được sâu, thoáng chốc lại tỉnh tại, thấy anh còn chưa về, liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhắm mắt lại, lặp lại như vậy không biết đến lần thứ bao nhiêu, cô nghe được lờ mờ bên ngoài truyền đến tiếng xe.
Có thể là vởi vì căng thẳng, bên tai cô thường xuyên vang lên tiếng xe cô, cô mở to mắt, lúc đang nhận định lại xem có phải nghe lầm không, thì nhìn thấy ánh đèn chiếu vào cửa sổ, ánh sáng mạnh mẽ đến chói mắt.
Dường như là phản xạ có điều kiện, cả người liền đứng lên khỏi sofa, nhìn qua cửa số, cô thấy xe anh chậm rãi đỗ lại, anh xuống xa, đóng cửa xe, từng bước một đi vào nhà.
Trái tim cô nhảy lên kịch liệt, càng lúc càng nhanh, cô đứng im tại chỗ, bình ổn hô hấp, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Mãi đến khi cô nghe thấy tiếng bấm mật mã mở cửa, mới nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng đi ra cửa.
Cô còn chưa kịp mở cửa, Tô Chi Niệm đã đẩy cửa đi vào.
Tóc tai của anh có chút hỗn độn, chắc là bận bịu đã lâu, cả người mệt mỏi, đường cong ở cằm có chút C*ng c*ng, khiến anh nhìn càng lạnh lùng hơn so với ngày thường.
Cô chỉ vội vàng nhìn thoáng qua anh, rồi nhanh chóng ngồi xổm người xuống, cầm dép lê đặt trước mặt anh: “Anh về rồi?”
Tô Chi Niệm không nói gì đổi giày, đừng nói đáp lại cô, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, xem cô như người vô hình, đi thẳng lên lầu.
Tô Chi Niệm đi từ cửa vào đến phòng ngủ, cùng lắm cũng chỉ mất một phút, nhưng là trong một phút này, trên lưng cô không biết toát ra bao nhiêu mồ hôi lạnh.
Anh trở về, để cô hoàn toàn bối rối, cô tìm điện thoại ở trên ghế sofa, vậy mà đã sáu giờ sáng rồi.
Tâm tình cô lo lắng phòng bị cả một đêm, trong lúc này liền giảm hẳn xuống.
Chỉ còn một tiếng nữa, là đến bảy giờ rồi... cũng nói, lại chỉ còn một tiếng, cô cũng không cần ngây ngốc ở cùng anh dưới một mái nhà nữa... mà trong một tiếng này, cô có thể lấy cớ làm bữa sáng, tránh anh...
Bữa tối hôm qua, vẫn còn để trong hộp giữ nhiệt, nhưng cô nấu lại bữa sáng một lần nữa, còn cố ý ninh cháo, đợi chuẩn bị xong bữa sáng, đã là sáu giờ bốn lăm phút.
Chỉ còn 15 phút nữa...
Cô ở trong bếp chừng năm phút đồng hồ, mới lên lầu gõ cửa phòng anh: “Anh Tô, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Tô Chi Niệm không nói gì, chỉ là qua cánh cửa ngăn cách, cô nghe được tiếng bước chân đến gần, sau đó cửa bị kéo ra.
Tô Chi Niệm đã thay quần áo ở nhà, chắc là vừa mới tắm qua, trên người có hương vị sạch sẽ thanh thuần, rất dễ chịu, là mùi hương thanh nhã thoang thoảng.
Anh vẫn không nói gì, trực tiếp đi qua cô, xuống lầu.
Cô đi sau lưng anh, thủy chung duy trì khoảng cách.
Tô chi Niệm đếm ngược đến bậc thang thứ ba, nhìn thấy chiếc vali màu hồng đặt bên cạnh tường, bước chân hơi dừng một chút, sau đó liền chú ý đến vải trên sofa có chút nhăn nhúm.
Lông mày anh khẽ cau lại, đột nhiên xoay người, nhìn Tống Thanh Xuân ở đằng sau.
Tống Thanh Xuân bất ngờ bị anh nhìn, sợ tới mức đầu Ng'n t liền run lên, sau đó nhìn thấy anh chỉ tay vào cửa một căn phòng bên cạnh phòng anh, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cô ở căn phòng đó.”
Tống Thanh Xuân bất ngờ bị anh nói như thế, nên sửng sốt, đợi đến khi cô phục hồi lại tinh thần, Tô Chi Niệm đã đi được một khoảng rất xa.
Trong phòng ăn, cô ăn cháo đã nấu xong, bê đến trước mặt anh, sau đó cầm một đôi đũa đưa cho anh.
Tô Chi Niệm ngồi trước bàn ăn, đối mặt với sự hầu hạ của cô, một chút cảm xúc trên mặt cũng không có.
Tống Thanh Xuân sớm đã bị không khí có chút áp lực này làm cho khó chịu, chờ đến khi anh động đũa, lập tức mở miệng nói: “Tôi mang hành lý của tôi lên lầu.”
Tô Chi Niệm rũ lông mi thổi cháo, sau đó không nhanh không chậm khẽ hừ một tiếng.
Cô mang hành lý lên đã quá bảy giờ, cô bước vào nhà ăn, còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe được tiếng động anh nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, sau đó dùng cằm chỉ về vị trí đối diện, ý bảo cô ngồi xuống ăn sáng.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tô Chi Niệm nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô, cho rằng cô không hiểu ý mình, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy âm thanh của cô truyền đến: “Anh Tô, anh ăn xong bữa sáng, liền trực tiếp để trên bàn đi, buổi tối lúc tôi qua sẽ thu dọn lại.”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, động tác gắp rau dừng lại, anh như là biết được ý tứ trong lời cô, nhìn chăm chú bát cháo trước mặt mình một lúc, sau đó mới nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, đã là bảy giờ 10 phút.
Cô tiếp tục nói: “Anh Tô, nếu anh không có chuyện gì, tôi đi trước đây.”
Anh vẫn không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh rõ ràng trở nên có chút lạnh lùng.
Cô thấy anh chậm chạp không có phản ứng, cho rằng anh im lặng, vì thế lại mở miệng nói: “Anh Tô, tạm biệt...”
Lời nói của cô còn chưa hết, đôi đũa trong tay anh đột nhiên liền rơi xuống, “Bốp” một tiếng, bị anh ném ở trên bàn.
Cô sợ tới mức mạnh mẽ dừng lại, cho dù vẻ mặt anh không có thay đổi gì, cô cũng biết anh đang mất hứng, cô im lặng một lúc lâu, mới lên tiếng nói: “Anh đã nói, bảy giờ tối đến bảy giờ sáng tôi phải ở đây, hiện giờ đã là 7 giờ mười phút rồi....”
Đúng, đây là anh nói, nhưng từ trong miệng cô nói ra, lại khiến anh vô duyên vô cớ cảm thấy nóng giận.
Bỗng nhiên anh bắt ngay chén cháo trước mặt mình, hung hăng ném xuống đất.
Trong chén vẫn còn hơn nửa, cháo vẩy ra khắp nơi, còn có một chút bắn vào trên tóc cô.
Cô thấy anh phản ứng như thế, một nửa câu nói còn lại liền biến mất ở đầu môi, theo bản năng lui về một bước, sau đó lại tiến lên trước hai bước, ngồi xổm người xuống, bắt đầu nhặt mảnh vỡ trên đất.
Lửa giận trong *** anh, hừng hừng thiêu đốt càng thêm lợi hại, anh nhìn chằm chằm bóng hình cô ngồi chồm hổm trên mặt đất chừng hai giây, đột nhiên lại mở miệng nói: “Không phải là đi luôn sao? Còn ngồi chồm hổm ở đó làm gì?”
Tay cô run lên, đầu Ng'n t bị mảnh sứ cắt vào, có chút máu nhanh chóng chảy ra.
Giọng nói của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn: “Còn không mau cút đi!”
Lần này cô không hề có chút do dự nào dừng lại, nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp đứng lên rời đi.
Tô Chi Niệm nghe tiếng bước chân của cô càng lúc càng xa, cả người đột nhiên trở nên mất hết sức lực, loại cảm giác vô lực này, khiến cho một chỗ nào đó sâu trong người anh, có chút đau đớn đến thấu xương.
Chạng vạng đúng bảy giờ tối, Tống Thanh Xuân đến biệt thự của Tô Chi Niệm, người anh đã không còn ở đây, buổi sáng lúc cô rời đi, trên đất bừa bãi đồ ăn, đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả những chén đĩa đựng đồ ăn sáng, đều đã được rửa sạch, được sắp xếp chỉnh tề ở giá để bát.
Tống Thanh Xuân ngây ngốc ở trong phòng khách đến 10 giờ, thấy anh còn chưa trở lại, liền lên lầu bố trí lại phòng ngủ của mình.
Có lẽ là do tối hôm qua không ngủ ngon, cô vừa tắm rửa xong, nằm trên giường không được bao lâu, liền bắt đầu ngủ mơ màng.
Cô ngủ rất ngon, vừa tỉnh ngủ, đã là 10 giờ sáng hôm sau.
Lúc cô đánh răng, điện thoại báo có tin nhắn, là của Tần Dĩ Nam.
[Tống Tống, anh sắp lên máy bay, sau hai tiếng rưỡi nữa sẽ đến Bắc Kinh]
Tống Thanh Xuân đánh răng, nhắn trở lại một tin nhắn: [Chờ ở sảnh sân bay. Em đi đón anh.]
Tần Dĩ Nam có thể đã tắt điện thoại, chỉ trở về một chữ: [3]
Tống Thanh Xuân biết, đây là tầng ba sảnh sân bay.
Cô và Tần Dĩ Nam nhắn tin cho nhau, chỉ có ba tin nhắn, nhưng cô lại lăn qua lộn lại nhìn vài lần, nhìn đến cuối cùng, mặt mày của cô trở nên vô cùng dịu dàng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, còn có hai tiếng rưỡi nữa, cô có thể nhìn thấy anh Dĩ Nam rồi...
1 giờ rưỡi cô gặp Tần Dĩ Nam, quay trở vào thành phố có chút tắc đường, lúc vào trong thành phố là 2 giờ rưỡi, đa số các nhà hàng ăn đã dừng buôn bán, sau cùng cô và anh chọn một tiệm cơm Tây rồi uống trà chiều.
-
3 giờ chiều, công ty có một hội nghị thường kỳ.
Tô Chi Niệm luôn đi họp đúng giờ, vậy mà ba giờ vẫn 10 phút vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc.
Lúc 3 giờ 15 phút, thư ký nhắc nhở ngoài cửa một lần, nhưng mãi đến ba rưỡi, cửa phòng anh vẫn không có dấu hiệu mở ra.
Trong phòng hội nghị, mọi người lại thúc giục hỏi thư ký, sau cùng thư ký không chịu được áp lực, liền gõ cửa văn phòng anh.
Thư ký gõ nhiều lần, bên trong cũng không có động tĩnh gì, sau cùng thư ký đánh bạo, đẩy cửa ra, nhìn thấy Tô Chi Niệm vẫn không nhúc nhích ngồi trước cửa sổ sát đất.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô vậy mà nhìn được chút thương cảm và cô đơn từ trên người đại Boss xưa nay vẫn luôn lạnh lùng.
Thư ký không tự chủ được mất hồn một lúc, trong tiềm thức cho rằng mình xuất hiện ảo giác, vội vàng lắc đầu, ta tiếng hô một câu “Tô tổng”, nhìn thấy anh vẫn không có phản ứng gì, lúc này thư ký mới nhẹ nhàng đi vào trong văn phòng.
Đại boss luôn luôn có tính cảnh giác cao, cô đi đến bên cạnh anh, anh vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Đến gần, thư ký mới nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, anh nhìn có vẻ đang chăm chú quan sát bên ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại có chút mơ màng bất định, không biết là anh nghĩ cái gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ, vậy mà có chút chua xót nhàn nhạt.
Thư ký như là không chịu được kinh ngạc gì đó, dùng lực chớp chớp mắt, mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc của mình, lại mở miệng hô một câu: “Tô tổng?”
Tô Chi Niệm vẫn không có phản ứng gì.
Thư ký đợi được một phút, chuẩn bị mở miệng lần nữa, anh mới chậm rãi quay đầu, nhìn cô, có chút mờ mịt: “Ừ?”
“Tô Tổng, ba giờ có một hội nghị, bây giờ đã là ba giờ rưỡi rồi.” Thư ký hoàn thành trách nhiệm nhắc nhwor.
“A....” Tô Chi Niệm không yên lòng lên tiếng, đứng tại chỗ vẫn không hề cử động.
Qua một lúc lâu sau, Tô Chi Niệm như là quên mình vừa mới đáp lại thư ký, lại “A...” một tiếng, sau đó hơi dừng một chút, xoay người, đi ra ngoài cửa văn phòng.
Thư ký vội vã đuổi theo, chỉ là vừa đi ra khỏi cửa văn phòng được vài bước, bước chân của anh đột nhiên dừng lại.
“Tô Tổng, sao thế?”
Thư ký cũng dừng lại theo.
Anh không đáp lại, như là nghe thấy thứ gì đó đến mê hoặc.
Thư ký có chút buồn bực, cả người hơi nhích về phía trước hai bước.
Thư ký đến gần, Tô Chi Niệm giật mình, anh như là sợ hãi người khác nhìn thấy mình thất thố, nhanh chóng buông mi mắt xuống.
Mặc dù như thế, thư ký vẫn nhìn thấy trong nháy mắt anh cúi đầu, bắt được một chút ai oán chợt lóe lên.
Thư ký kinh ngạc mất một giây, lúc lại đi đánh giá vẻ mặt của anh, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh đã khôi phục lạnh lùng như cũ.
Anh không hề dừng lại lâu, lại cất bước đi đến phòng họp.
Thư ký đứng tại chỗ vài giây, mới đuổi theo anh, cô nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc nhưng không thể chạm đến, đột nhiên có chút không xác định, những vẻ mặt chân thật mà mình vừa nhìn thấy của anh, tới cùng là thật hay giả?
Tô Chi Niệm bước vào phòng hợp, ngồi ở chỗ của mình, chỉ ném lại một câu “Bắt đầu đi”, sau đó không nhiểu lời thêm.
Trưởng phòng khảo sát thị trường bắt đầu báo cáo công việc.
Cả một căn phòng, nhìn không rời mắt khỏi màn hình lớn đang phân tích thị trường, thái độ chuyên chú lắng nghe.
Tô Chi Niệm im lặng không nói gì tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn có vẻ hết sức chăm chú tham gia, nhưng trên thực tế, suy nghĩ của anh đã sớm phiêu diêu đến nơi khác.
Anh biết... Hôm nay là ngày Tần Dĩ Nam trở lại Bắc Kinh, anh cũng biết, hôm nay Tống Thanh Xuân sẽ ra sân bay đón anh ta.
Từ sáng sớm anh ngồi vào văn phòng, lỗ tai đã bắt đầu chú ý những động tĩnh bên ngoài, anh nghe được trọn vẹn những tạp âm bát nháo đến tận trưa, đầu óc đã nhanh chóng muốn bùng nổ, cũng không nghe được tiếng của cô.
Hai giờ rưỡi chiều anh nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, anh đứng trước cửa sổ sát đất nghe tiếp một lần nữa, từ trong rất nhiều những âm thanh hỗn loạn, lập tức bắt được âm thanh của cô: “Anh Dĩ Nam, mấy nơi này chỉ có trung tâm thương mại thôi, hay là chúng ta đến nhà hàng Tây trước kia hay ăn đi?”
“Được.” Theo sau đó, anh liền nghe thấy một giọng nam ôn hòa, đúng là đã qua nhiều năm như thế, anh vẫn có thể tinh tế nhận ra, đó là âm thanh của Tần Dĩ Nam.
Sau đó anh liền đứng trước cửa sổ sát đất, nghe bọn họ cùng gọi đồ ăn, nghe bọn họ nói chuyện về những chuyện lý thú xảy ra với mình suốt hai năm qua, nghe bọn họ quan tâm an ủi nhau...
Anh cứ như thế không nhúc nhích suốt một tiếng trời, nghe xong, thế cho nên từ đầu cũng không để ý thư ký năm lần bảy lượt đến giục mình tham gia cuộc họp.
Lúc anh đi ra khỏi văn phòng, còn chú ý nghe bọn họ nói chuyện phiếm, anh nghe thấy cô nói: “Anh Dĩ Nam, đã lâu rồi anh không gặp em, anh có nhớ em không?”
“Đương nhiên nhớ.” Tần Dĩ Nam đáp lại không chút do dự.
Tống Thanh Xuân dừng lại giây lát, mới mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu: “Anh Dĩ Nam, em cũng rất nhớ anh.”
Giọng nói của cô mang theo chút ngây thơ, tuy anh không nhìn thấy hình ảnh hai người ở cạnh nhau, nhưng anh nghĩ, nhất định trên mặt cô đang treo ý cười.
Ngay lúc đó, anh giống bị người khác điểm huyệt, mạnh mẽ đứng im tại chỗ, mãi đến khi thư ký đến gần anh mới tỉnh lại.
Trưởng phòng khảo sát thị trường nói xong, cả căn phòng đều nhao nhao vỗ tay, chỉ riêng Tô Chi Niệm, mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế, một chút phản ứng cũng không có.
Tô Chi Niệm chỉ cảm thấy được tiếng vỗ tay kia có chút chói tai, không nhịn được giơ tay lên, lắc lắc đầu, sau đó bên tai lại vang lên câu nói kia của Tống Thanh Xuân, anh Dĩ Nam, em cũng rất nhớ anh.
Đáy mắt tĩnh lặng của anh, quay cuồng những cảm xúc mãnh liệt, *** phập phồng lên xuống, sau đó không hề báo trước lại giơ tay lên, cầm trong tay tập văn kiện vứt mạnh xuống trên bàn họp.
“Bốp!” một tiếng, tiếng vỗ tay vang khắp cả phòng liền biến mất trong nháy mắt.
Vốn dĩ trưởng phòng khảo sát đang hăng hái, bị hành động bất thình lình của Tô Chi Niệm làm cho sợ đến mức chân cũng đã phát run, đầu anh nhanh chóng vận động, nhớ lại những lời mình vừa nói, tới cùng là sai lầm ở chỗ nào?”
Cả người Tô Chi Niệm tràn đầy lạnh lẽo và tức giận, cả căn phòng đều không ai dám thở mạnh, không khí vô cùng yên tĩnh.
Trưởng phòng khảo sát lăn qua lộn lại suy nghĩ vài lần, không thấy được mình mắc sai lầm ở chỗ nào, không nhịn được đánh bạo mở miệng hỏi: “Tô Tổng? Có vấn đề gì sao?”
Tô Chi Niệm nhìn không rời mắt khỏi bình hoa chính giữa bàn hội nghị, không có chút phản ứng nào.
Mọi người đợi một lúc, không nhịn được nhìn theo tầm mắt của anh, trong bình hoa có một bó hoa bách hợp cực kỳ bình thường, chắc là hai ngày rồi chưa đổi, hoa hơi héo, từ đầu không có gì hay để xem, không biết sao đại boss cứ nhìn chằm chằm đến mất hồn như thế?
Trong mắt mọi người đều vô cùng khó hiểu, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mà không ai dám lên tiếng.
Sau cùng mọi người đều đưa tầm mắt nhìn vào thư ký ở bên cạnh Tô Chi Niệm, thư ký nhận được ánh mắt, từ chối một lúc, sau cùng vẫn ***ng vào bên người anh, đè thấp giọng nói: “Tô tổng, trưởng phòng khảo sát thị trường, hỏi anh có vấn đề gì không?”
“Tống Tống, anh không nghĩ ra,Tống Thừa có gì luẩn quẩn trong lòng, đột nhiên liền tự sát, anh cũng thật xin lỗi, lúc Tống Thừa đi, anh đang nhập ngũ, không thể về Bắc Kinh giúp em, em không biết lúc đó anh lo lắng cho em thế nào đâu...” Tô Chi Niệm mới vừa nghe được Tần Dĩ Nam nói đến đây, đột nhiên lại bị thư ký lay người mà hồi phục lại tinh thần, anh nhìn quanh phòng họp một vòng, phát hiện cảm xúc của mọi người đều rất căng thẳng, trong lòng có chút buồn bực tất cả bị làm sao thế, sau đó hơi nhíu mày hỏi: “Xong rồi?”
Theo sau lời nói của anh, anh thấy vẻ mặt của những người đó có chút kỳ lạ, sau đó anh lại nhìn thấy tập văn kiện vốn dĩ đang ở trong tay mình mà bây giờ lại nằm ở chính giữa bàn, trong nháy mắt liền đoán được có gì đó, đưa mắt nhìn trưởng phòng khảo sát thị trường đang đứng một bên, tiếp tục lạnh nhạt nói: “Cứ tiếp tục đi.”
Trưởng phòng tạm dừng vài giây, mới bắt đầu màn giải thích vừa rồi, mà Tô Chi Niệm nghe được mấy câu, tinh thần lại chạy tới chỗ Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân.
“Tống Tống, em đừng khó khăn quá, tuy Tống Thừa vừa mất, nhưng còn có anh, Tống Thừa đồng ý vì em làm những gì, anh cũng sẽ làm vì em.”
“Lần này anh đã trở về, sẽ không đi nữa, về sau anh sẽ chăm sóc em thật tốt...”
Trong phòng họp liền vang lên một tràng tiếng “rắc rắc”, mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy cây Pu't ký trong tay Tô Chi Niệm, bị gãy làm hai.
Trong phòng họp lại lâm vào yên tĩnh, thế nhưng chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, mọi người lại thấy anh cũng không có phản ứng gì, lại đặt sự chú ý lên trên người trưởng phòng khảo sát thị trường.
Giọng nói của trưởng phòng lần này, rõ ràng là không có tràn đầy sức mạnh như lúc đầu, ngay cả tốc độ cũng đã nhanh hơn không ít, như là hận không thể ngay lập tức kết thúc phần trình bày của mình.
“Được, anh Dĩ Nam, chúng ta đừng nói những chuyện không vui nữa, vài ngày nữa là sinh nhật của em, anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho em chưa?”
“Đương nhiên là có, quên quà sinh nhật của ai chứ sao quên được quà sinh nhật của em.”
“Em biết là anh Dĩ Nam là người tốt nhất với em...”
Đột nhiên Tô Chi Niệm đứng lên khỏi ghế ngồi, trái tim của mọi người đều mạnh mẽ co rút lại một cái, trưởng phòng khảo sát nói được một nửa, liền mạnh mẽ nghẹn ૮ɦếƭ ở nơi yết hầu, anh nhìn vẻ mặt của Tô Chi Niệm rõ ràng là đang muốn khóc, lúc này làm sao có thể dám mở miệng?
Giọng nói của trưởng phòng run rẩy, mở miệng nói: “Tô...”
Chữ “tổng” sau cùng còn chưa nói ra, đột nhiên Tô Chi Niệm liền đá văng chiếc ghế ở đằng sau người ra, cũng không thèm nói năng gì, gương mặt lạnh lùng trực tiếp rời đi.
-
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam ở nhà hàng Tây đến chạng vạng sáu giờ tối, mới tính tiền.
Vốn là Tần Dĩ Nam đề nghị Tống Thanh Xuân cùng đi ăn cơm tối, nhưng cô nghĩ đến bảy giờ còn phải qua chỗ Tô Chi Niệm, liền lấy cớ từ chối.
Đi ra khỏi nhà hàng Tây, Tần Dĩ Nam chặn một chiếc taxi, Tống Thanh Xuân nói địa chỉ của Tống gia cho lái xe, sau khi tạm biết với Tần Dĩ Nam, chờ xe đi được một đoạn, Tống Thanh Xuân mới nói lại địa chỉ nhà Tô Chi Niệm cho tài xế.
Đến cửa biệt thự nhà Tô Chi Niệm, mới sáu giờ bốn mươi, có thể là vì nhìn thấy Tần Dĩ Nam, tâm tình cô tốt lên, thanh toán tiền xe, hát một bài hát cũ đã nhiều năm, chậm rãi đi đến cửa nhà, sau đó chơi đùa một lúc, cố gắng ấn mật mã, lại nghe được tiếng mở cửa, lúc này mới không nhanh không chậm đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Lúc cô thay giày, miệng vẫn lẩm bẩm theo giai điệu, cô đi qua chỗ đổi giày, vừa định cầm chiếc túi trong tay ném lên sofa, sau đó tầm mắt liền nhìn thấy Tô Chi Niệm đang cầm một phần văn kiện trong tay, giống như bậc đế vương, hai chân bắt lên nhau ngồi ở giữa sofa.
Động tác của Tống Thanh Xuân liền dừng lại, ngay cả lời hát trong miệng cũng mạnh mẽ dừng lại.
Còn chưa tới bảy giờ, Tô Chi Niệm kiếm được tỷ bạc cả một ngày đã trở về nhà rồi...
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, xác định mình không hề nhìn lầm, vội vàng đứng vững lại, khôi phục dáng vẻ thục nữa, nhìn anh, hỏi thăm: “Anh Tô, anh đã về?”
Lời của cô như là nói cho không khí, vốn không hề được đáp lại.
Tống Thanh Xuân mang túi xách treo vào trên giá treo quần áo, sau đó quay đầu: “Anh Tô, hiện giờ tôi đi chuẩn bị bữa tối.”
Tô Chi Niệm im lặng giống như một pho tượng, không trò chuyện, ngay cả lông mi cũng không có một chút động đậy.
Thế nhưng, nói như thế nào hôm nay cũng là sau khi anh và cô ký hợp đồng, lần đầu tiên anh ở nhà... Cô làm cơm chiều trước, có phải nên hỏi ý kiến của anh hay không?
Vốn dĩ Tống Thanh Xuân đang do dự đi vào trong bếp, vẫn dừng bước lại, nhìn anh đang xem văn kiện, mở miệng hỏi: “Anh Tô, bữa tối anh muốn ăn gì?”
Kết quả, cục diện đổi lại, vẫn là lời nói của cô bị coi thường lần nữa.
Thế nhưng bây giờ, người đàn ông lại có một chút phản ứng, mặt bớt đi chút lạnh nhạt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Anh chậm rãi lật xem văn kiện trước mặt mình, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, lúc ánh đèn thủy tinh chiếu xuống, kim cương trên đồng hồ chiết ra ánh sáng đến chói mắt.
Có thể là cuối cùng anh cũng có động tĩnh, tâm tình của cô cũng không còn căng thẳng quá nhiều, giọng nói mang theo sự dò hỏi: “Canh củ từ nấu xương được không? Trong tủ lạnh còn một con cá, ăn cá hấp nhé? Còn có một ít xương, kho lên hay là làm chua ngọt?””
Tô Chi Niệm không có dấu hiệu mở miệng, thế nhưng lại ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nhìn cô giống như cô phạm phải sai lầm không thể tha thứ.
Tống Thanh Xuân không dám nhìn lại anh, mà nhanh chóng quay đầu, đi vào nhà bếp.
Từ trong miệng anh, lời nói khó nghe thế nào cô cũng từng nghe, cho nên đối với sự lạnh lùng vừa rồi, cô cũng không để ý.
Trong 100 ngày này, cô không yêu cầu xa vời có thể ở chung với anh vui vẻ hòa thuận, cũng không yêu cầu thái độ của anh đối với cô có thể chuyển biến tốt đẹp, thậm chí trong 100 ngày này, cũng không yêu cầu xa vời anh nói được một câu bình thường với cô.
100 ngày này, yêu cầu của cô không cao, chỉ cần anh đừng nổi giận với cô, cô đã cảm thấy hài lòng rồi.
Dù cho mỗi ngày anh đều coi cô như là không khí, nhìn cũng không nhìn lấy một cái, cô cũng không sao cả.
Cô chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình theo những điều kiện của anh, không để anh không hài lòng điều gì, sau 100 ngày, có thể thuận lợi lấy được Tống thị khởi tử hoàn sinh từ trong tay anh.
Chẳng qua, đã biết không thể yêu cầu gì, dường như cũng không thể hy vọng xa vời, tính cách của người đàn ông kia quả thật là khó khăn, tính tính bất định, thay đổi quái quỷ, nói không chừng đột nhiên một lúc nào đó sẽ lại nổi giận.
Tống Thanh Xuân bận rộn ở trong nhà bếp, nghĩ đến buổi sáng hôm trước, mới một giây trước còn đang êm đẹp ăn bữa sáng, một giây sau liền quăng bát xuống đất, không nhịn được mà nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi, hôm nay nhất định cô phải cực kỳ cẩn thận!
Bữa tối được chuẩn bị cực kỳ phong phú, bốn món mặn và một món canh.
Sau khi Tống Thanh Xuân dọn bát đũa lên bàn, mới đi ra phòng khách.
Không biết mở ti vi từ lúc nào, văn kiện trong tay anh đã bị ném lên bàn trà.
Tống Thanh Xuân đi ra phòng khách, chỉ là đứng ở cửa nhà ăn, Tô Chi Niệm đưa lưng về phía cô, hô một câu: “Anh Tô, cơm chiều đã chuẩn bị xong.”
Lần này là ngoài ý muốn của cô, người đàn ông lại phá lệ mở miệng vàng, nói với cô câu đầu tiên sau khi về nhà: “Uhm.”
Tô Chi Niệm đứng dậy đi vào nhà bếp, cô lập tức kéo ghế ra cho anh ngồi.
Đợi sau khi anh ngồi xuống, cô đưa đũa và canh cho anh.
Trong quá trình ăn bữa tối, Tống Thanh Xuân giống như một người giúp việc thực thụ, một tấc cũng không rời đứng trước bàn ăn, đợi đến lúc trong bát anh không còn gì, lập tức xới thêm cớm.
Lúc anh đang ăn, còn liếc cô một cái, cô vừa nhận được ánh mắt của anh, lập tức cúi thấp đầu xuống, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, lời đến bên miệng nhưng vẫn không nói ra, tiếp tục quay đầu, yên lặng không tiếng động ăn cơm, tùy ý để cô đứng bên cạnh nhìn anh ăn.
Anh ăn xong bữa tối, không hề dừng lại, mà trực tiếp rời khỏi nhà ăn, đi vào trong toilet.
Lúc anh súc miệng xong, còn lườm một cái vào trong phòng bếp, nhìn thấy một mình cô, ngồi lẻ loi trước một bàn ăn to như vậy, ăn lại những canh cặn thịt thừa mà anh để lại.
Ngày thường, anh đều ngồi một mình ăn cơm ở trên bàn ăn đó, anh cũng không thấy gì khác.
Có lẽ là vì cô quá nhỏ gầy, anh vậy mà cảm thấy nhìn cô có chút thương cảm.
Tô Chi Niệm ngơ ngẩn đứng hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Sau khi cô ăn cơm xong, thu dọn phòng bếp sạch sẽ, sau đó bưng mâm trái cây đã được gọt sẵn, thật cẩn thận mang ra phòng khách.
Tivi vẫn đang mở, đang phát quảng cáo, Tô Chi Niệm cầm tập văn kiện trong tay, lại không nhìn, mà chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như là đang suy nghĩ chuyện gì, lông mày hơi nhíu lại.
Tống Thanh Xuân đặt mâm trái cây trên bàn trà, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Anh Tô, hoa quả.”
Lông mi dài của anh chớp chớp hai lần, sau đó chậm rãi quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt khẽ gật đầu với cô, lực chú ý lại đặt vào tập văn kiện.
Bên trong cực kỳ yên lặng, ngoại trừ âm thanh của tivi truyền ra, chỉ có âm thanh Tô Chi Niệm ngẫu nhiên lật trang giấy.
Tô Chi Niệm cũng không nhìn được bao lâu, đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn trong phòng sáng, cửa sổ giống như một tấm gương, rõ ràng chiếu rọi lại khung cảnh bên trong phòng.
Anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân tựa người vào trên vách tượng cách đó không xa, cúi đầu, đang nhìn điện thoại.
Chắc là cô đang nói chuyện phiếm với người khác, Ng'n t không ngừng lướt trên màn hình điện thoại di động, khóe môi cong lên nét cười.
Cô có thể là đứng một tư thế có chút lâu, hơi mệt mỏi, lúc đổi tư thế, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt vừa lúc quét đến chỗ cửa sổ, Tô Chi Niệm nhanh hơn cô một bước, không có tiếng động quay đầu, nhẹ nhàng lật văn kiện trong tay, sau đó nhìn chằm chằm những chữ màu đen chi chít trên đó một lúc, đột nhiên mở miệng, nói: “Ly cà phê bọt.”
Có thể là bởi vì trong phòng yên tĩnh đã lâu, đột nhiên anh nói ra bốn chữ, khiến cô có chút không phản ứng kịp, cô ngẩng đầu, hai mắt mơ màng theo dõi anh nhìn ra ngoài một lúc, mới bất tri bât giác: “A...” một tiếng, nhét điện thoại di động vào trong túi, đi vào nhà ăn.
Lúc cô bưng cà phê đến trước mặt anh, vừa định khom người đặt trên bàn trà, người đàn ông lại đưa tay về phía cô.
Tống Thanh Xuân vội vàng đưa ly cà phê tới trong tay anh.
Lúc anh nhận ly cà phê, vô tình chạm Ng'n t vào đầu Ng'n t của cô, tay cô khẽ run rẩy, cà phê đổ ra hơn phân nửa, rơi vào trên ống quần của anh.
“Thật xin lỗi, anh Tô.” Trong lòng cô run sợ liếc mắt nhìn khuôn mặt của anh, vội vàng đặt ly cà phê lên bàn trà, rút khăn tay, lau ở trên chân anh.
“Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu...” Khăn tay nhanh chóng ướt đẫm, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không chú ý đến cả người anh có vẻ cứng ngắc, ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích, lại tiếp tục rút mấy tờ khăn giấy ra.
Chỉ ra lần này khi tay cô đang cầm khăn giấy vừa mới chạm vào chân anh, còn chưa kịp lau, đột nhiên người đàn ông liền thấp giọng khiển trách một câu: “Đủ rồi! Cách xa tôi một chút!”
Tống Thanh Xuân bị quát đến ngẩn ra, tay vẫn dừng lại trên đù* anh.
“Tôi bảo cô cách xa tôi một chút, có nghe thấy không.” Cùng với lời cảnh cáo không kiên nhẫn một lần nữa của anh, tay cô đặt trên đù* anh, bị anh không lưu tình đẩy ra.
Sau đó vẻ mặt anh vô cùng khó coi, anh nhanh chóng đứng lên, muốn rời đi.
Tống Thanh Xuân nhìn ra được anh không giận dữ, vội vàng thức thời tránh đường ở phía trước cho anh.
Trên sàn đá cẩm thạch bị vẩy rất nhiều cà phê, cô lùi lại hơi nhanh, không có để ý đến, không nghĩ là lại dẫm lên chỗ ẩm ướt đó, lòng bàn chân bị trượt, thân thể mất trọng tâm, cả người liền không báo trước ngã về phía trước mặt Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm không hề phòng bị trước, bị cô bổ nhào vào trong lòng, cả người bị cô đè nặng, lại ngã ngồi trên ghế sofa.
Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần, mới ý thức được mình đang ở trên người anh, mà mặt cô vừa lúc đối diện với mặt anh, khoảng cách giữa hai đôi môi trong lúc đó, gần đến mức chỉ cần hơi động đậy là có thể chạm vào.
Cô sửng sốt một giây, theo bản năng muốn đứng dậy rời đi, nhưng là người cô vừa động đậy, tay anh đã đột nhiên giữ vai cô lại, ngăn cản động tác của cô.
Trong lòng cô kinh ngạc, tầm mắt chống lại ánh mắt của anh, lúc này mới phát hiện, đôi mắt của người đàn ông từ trước đến nay đều lạnh lùng, chẳng biết từ lúc nào đã trở nên thâm thúy vô cùng, trong mắt mang theo nhiệt độ tùy lúc có thể làm người khác bị bỏng, ngay cả hô hấp của anh ở trên mặt cô, cũng cực kỳ nóng bỏng.
Trái tim của cô nảy lên cực kỳ nhanh, dù quần áo ngăn cách, nhưng là cô vẫn tinh tường cảm giác được thân thể của người đàn ông có chút khác thường.
Tuy cô chỉ cùng anh ngủ qua một đêm, mà một đêm đó còn là bị anh bắt buộc... Nhưng là cô vẫn biết, phản ứng của anh như thế, rốt cuộc là đại diện cho điều gì.
Chắc không phải là anh muốn... Tống Thanh Xuân vừa nghĩ đến đây, trong lòng bối rối vô cùng, tay nắm chặt lại theo bản năng.
Đôi mắt của cô kích động di chuyển vài lần, sau đó như là tìm được cọng rơm cứu mạng, miễn cưỡng nhìn anh, lắp bắp nói: “Tôi, tôi pha ly cà phê khác cho anh...”
Tống Thanh Xuân nói xong, liền vùng vẫy muốn bò ra khỏi người anh.
Chỉ là cô còn chưa động đậy, cánh tay kia của anh lại ấn lên eo của cô, lực hơi lớn, khiến người cô lại càng sáp lại gần người anh hơn.
Tống Thanh Xuân cảm nhận được tay của anh đặt trên eo của mình, nhiệt độ nóng đến có chút dọa người, cô không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy, sau đó lại nhận thấy được phản ứng của thân thể anh, càng thêm mãnh liệt đến rõ rệt, ánh mắt của anh nhìn cô càng thêm thâm thúy, nóng bỏng.
Tống Thanh Xuân ngừng thở, cô cảm giác được môi của anh sắp chạm vào môi của cô rồi.
Trong lòng cô vô cùng luống cuống...
Lúc cô ký lên hợp đồng kia của anh, cô có nghĩ tới, sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với cục diện như vậy...
Nhưng là đợi đến lúc nó thật sự xảy ra, cô vẫn không có cách nào tiếp nhận được...
Cả người Tống Thanh Xuân run rẩy có chút lợi hại, tay cô nâng lên nhiều lần, muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng lại rơi xuống chỗ cũ...
Anh ký hợp đồng với cô... Nếu cô kháng cự anh, anh có thể nói cô vi phạm hợp đồng hay không...
Khi khoảng cách giữa môi của anh đến môi của cô chỉ còn một chút, anh đột nhiên dừng lại.
Anh có thể tinh tường nhìn thấy cô bởi vì bất an, lông mi run rẩy đến lợi hại, thậm chí ngay cả môi cũng đã run run...
*** của anh và cô chạm nhau, anh có thể đọc được suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cô, cô thật sự không muốn phát sinh quan hệ với anh...
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm cô một lúc, liền xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt có chút đau đớn kịch liệt lóe lên, thế nhưng anh chỉ hoảng hốt trong một cái chớp mắt, lại quay đầu nhìn lại lần nữa, tiếp tục nhìn cô chằm chằm vài giây, vừa chuẩn bị thu tay ở trên eo của cô lại, anh lại đọc được suy nghĩ trong lòng cô: “Mình bẩn như thế, sao còn có thể thích anh Dĩ Nam?”
Bẩn?
Chữ này giống như một cây đao, hung hăng đâm vào trong lòng anh.
Cô nói là, cô bị anh làm bẩn sao?
Cô đang ghét bỏ anh bẩn sao?
Đúng thế, cho tới bây giờ cô đều ghét bỏ anh!
Tô Chi Niệm yên lặng rút tay về, trên mặt anh tràn đầy cảm giác mất mát, đồng tử trong mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân đến mức co rút lại.
“Oa... Anh không phản ứng nữa hả?” Tống Thanh Xuân làm như ý thức được anh không có động tĩnh gì, trong lòng hiện ra nghi ngờ: “Có phải không có hứng thú nữa rồi không? Mình có nên thừa dịp này, tìm cớ từ chối anh?”
“Cho dù là lấy cớ gì, nếu bị anh phát hiện, cũng sẽ không trêu chọc anh nổi giận chứ?”
Tống Thanh Xuân hơi dừng suy nghĩ ở trong lòng một chút: “Đúng rồi, dì cả... Chắc là anh không cầm thú đến mức, một người phụ nữ đến dì cả, anh vẫn đẫm máu chiến đấu hăng hái chứ?”
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa giả vờ nhớ tới việc gì đó, mở to mắt nói với anh: “Anh Tô, hôm nay tôi không thể, có nguyệt sự...”
Lúc cô nói đến hai chữ cuối cùng, bởi vì e thẹn, âm điệu thấp hẳn đi.
Tô Chi Niệm không nói chuyện, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn Tống Thanh Xuân.
Cô bị anh nhìn có chút chột dạ, chắc anh không nhìn ra được cô đang nói dối chứ? Nhưng là, chỉ cần cô một mực chắc chắn, anh cũng không có cách nào đi? Anh cũng không thể lột quần của cô, nhìn xem thật sự có phải cô có dì cả hay không? Cho nên, trước cứ tránh được đêm nay rồi nói sau...
Tống Thanh Xuân âm thầm cổ vũ dũng khí cho mình, nhìn anh, vẻ mặt thành thật tiếp tục mở miệng nói: “Tôi không lừa anh, là thật...”
Trước tránh được đêm nay rồi tính sau.... ý nghĩ này trong lòng cô đã đánh nát lý trí sau cùng của anh, bỗng nhiên anh liền vươn tay nắm lấy cằm của cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, miệng gằn từng chữ, không nghe ra được cảm xúc gì hỏi: “Tống Thanh Xuân, nguyệt sự của cô mới đến hai tuần trước, cũng không phải là trong hai tuần liên tục cô có đến hai lần nguyệt sự chứ?”
Ánh mắt của cô mở to đến lớn nhất, cô sửng sốt nhìn chằm chằm anh, sau đó đột nhiên nhớ tới, chính mình lần trước còn té xỉu trước mặt anh vì đau bụng kinh, bị anh mang về nhà...
Cô vừa rồi quá mức nóng lòng mà kiếm cớ, hoàn toàn quên mất vấn đề này...
Tống Thanh Xuân bị vạch trần lời nói dối, trên mặt tràn đầy bất an, bị ép nhìn thẳng vào mắt anh, mờ màng bất định.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc