Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp - Chương 21

Tác giả: Lãnh Tuyền

Kẻ ác một nửa
Chúng tôi quyết định không trả tiền. Cách này lu mờ lương tâm. Nhưng chúng tôi không phải Đào Uyên Minh hay Chu Tự Thanh*, cũng không phải thánh nữ hay đại giáo chủ, chúng tôi không cao ngạo thanh cao, không thể méo mặt yêu hòa bình, càng không yêu người khác hơn yêu bản thân. Đối mặt với bất công mà sinh tồn, chúng tôi chỉ nghĩ : sắp ૮ɦếƭ đói tới nơi, ai giảng lương tâm ở đây?
*Hai thi nhân nổi tiếng thanh liêm trong sạch, Đào Uyên Minh vì không muốn quỵ lụy trước cường hào ác bá mà chấp nhận bỏ mũ từ quan về sống ẩn dật.
Vậy mới nói, vật bị ép đến cùng cực ắt sẽ bật lại, bức người đến lúc nào đó lương dân cũng hóa điêu dân. Giống Phùng Kiến Vân : chỉ biết khóc thê thảm gào thét chị ta chẳng còn cách nào khác. Tương tự, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào.
Khi đã nghĩ thông suốt, cuộc sống trở nên dễ chịu hơn, tục ngữ nói lợn ૮ɦếƭ không sợ nước sôi phỏng, phía cảnh đội điều đình vô ích, chúng tôi chờ ra tòa. Dù sao người nào đệ đơn trước sẽ lấy phí tố tụng trước. Một năm, hai năm, ba năm… Mặc kệ tòa muốn xử đến lúc nào, người nằm chờ ૮ɦếƭ cũng không phải Trần Dũng, chúng tôi có thời gian, từ từ kéo dài. Lệ Lệ nói rất đúng, đầu năm thiếu tiền là đại gia, quốc gia chủ nghĩa xã hội khoa học, chẳng lẽ vì người ta không trả tiền bồi thường mà cưỡng chế người ta ra đường ở?
Tôi có tự trách, cảm thấy suy nghĩ của mình thực xấu xa, nhưng nhà họ Chu bất nhân bất nghĩa thì tôi cũng chỉ biết đối xử bất nhân bất nghĩa lại vậy thôi, tiếc nuối duy nhất của tôi là lúc trước muốn đi hầu hạ Chu đại ca đổ bô, không tiền thì lấy nhân lực bồi đắp nhưng cuối cùng lại không đi, chúng tôi đều không can đảm đi gặp Chu Phú Xương, từng thử qua vài lần nhưng không thể, nhìn thấy anh Chu nằm đó sẽ chột dạ, cái cảm giác này xâm nhập tận xương tủy, mỗi lần đều đào hết mớ mặc cảm tội lỗi lên, vồ vập mình, khiến mình uể oải muốn khóc.
Cứ như vậy một tháng qua đi, rốt cuộc chúng tôi không chịu đựng nổi nữa, chỉ có thể làm kẻ ác một nửa, Ân Sinh và Trần Dũng nhìn nhau im lặng, chuyển nhà xuống ở một căn hộ nhỏ hơn, bán căn hộ lớn, thu hồi được mười vạn cộng với hai mươi lăm vạn đã chuẩn bị tốt, cuốn sổ tiết kiệm mỏng manh là toàn bộ gia sản của chúng tôi, cẩn thận đặt trong ngăn kéo chờ nhà họ Chu đồng ý hòa giải tới lấy.
Cực hạn chính là như vậy.
Một chiều chạng vạng mùa đông rét lạnh, tuyết rơi cả ngày vừa mới ngừng lại, thành phố bị bao phủ trong tuyết trắng, hai bên đường tuyết vẫn chưa cạo hết, mặt trời mất dạng, ánh nắng không một chút độ ấm chiếu lên người những kẻ gian nan bôn ba, khắc họa nét đặc trưng của mùa.
“Cái gì! Để mặc Chu Phú Xương trước cổng đồn cảnh sát sao?”.
Trong điện thoại, Lệ Lệ hô to gọi nhỏ. “Bọn họ không phải người, hôm nay nhiệt độ là -10! Trời ơi, em phải tố cáo bọn họ!”.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ, tôi hiểu Lệ Lệ bất bình, tố cáo kêu oan cũng tốt, cố chấp làm lì cũng vậy, người ta đã làm thế thì chúng tôi biết phải làm sao. Tôi còn nhớ lần đầu tiên bọn họ ném người trước cửa tòa án, tôi và Trần Dũng lập tức chạy qua, anh Chu nằm dưới đất rơi lệ, thứ nước mắt vẩn ᴆục rớt ra khỏi đôi mắt như có như không, lăn dài xuống cần cổ gầy xơ xác, sắc mặt anh ta lúc đó tái nhợt như tro. Lần đó, Trần Dũng canh giữ bên Chu Phú Xương một ngày một đêm, vừa giao tiền vừa kêu gào người nhà Chu Phú Xương đến đón anh ta. Bây giờ, phải cần bao lâu?
“Đừng lo, anh em đi qua đó rồi, vừa rồi có gọi điện thông báo Chu Phú Xương đang được tiếp đãi trong văn phòng đồn, không đông lạnh cũng không bị đói đâu”.
“Phùng Kiến Vân thật sự nhẫn tâm quá mức, ‘lòng lang dạ sói’ cũng không bằng chị ta, chị ta đang gây áp lực với chính phủ đây, chẳng phải đã nói sẽ im lặng qua năm mới sao, mới quay đi là lại gây chuyện bát nháo buộc cơ quan nhà nước cưỡng chế anh chị. Chị cẩn thận, nói anh hai cách xa ông Chu kia một chút, người nhà ông ta đã muốn vứt bỏ ông ta thì mình liên quan gì? Đúng rồi, chị chờ em, để em nói anh Hổ mang vài anh em qua đó, tăng thêm nhân chứng”.
Lệ Lệ nói đúng, nhưng chủ ý đó không được : Tào Hổ từng sử dụng bạo lực với phía cảnh sát, mặt khác, một đám người hung dữ tốp lớn tốp nhỏ đứng bên cạnh Chu Phú Xương, ai da, không dọa anh Chu bất tỉnh nhân sự đã là may.
Tôi nhu nhu hai bên thái dương, nhăn mày, xin miễn ý tốt của Lệ Lệ, hẹn cô ấy và Tào Hổ hôm nào đó đến nhà hàng ăn cơm, nhàn nhàn nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp máy, bỏ di động vào túi xách, thở ra một hơi, tiếp tục đi về nhà.
Không biết Trần Dũng khi nào có thể trở về, chạy đến đồn cảnh sát thêm phiền, không bằng trở về nhà làm cơm hộp đưa qua, coi như tẩm bổ thêm cho thể xác và tinh thần mệt mỏi của anh. Ngẫm lại thật bất lực, đại sự trước mặt, tôi làm vợ chỉ có thể giúp được nhiêu đó…
Trời chẳng biết tối đen từ lúc nào, đèn đường mờ nhạt. Tuyết vẫn rơi nhẹ chưa dứt hẳn, dẫm lên kêu sột soạt, tôi mang túi khoai tây và củ cải trắng về nhà, cả người hoàn toàn chìm vào miên man suy nghĩ : củ cải trắng xắt mỏng xào với khoai tây cục, thêm món cải trắng khoai tây hầm chắc là đủ nhỉ? Thức ăn mùa đông thật đắt đỏ, sớm biết như vậy tôi đã trữ nhiều đồ ăn một chút, mùa thu tôi đã nghĩ cái gì? À, lúc đó tôi còn đang trốn chạy đến nơi khác, đang nháo ầm ĩ đòi chia tay với Trần Dũng.
Hít hít cái mũi, tôi cười nhếch miệng, cảm thấy mình lúc trước sao ngốc nghếch cố chấp đến vậy, từng yêu từng oán chẳng còn là gì trước đại nạn, thì ra vợ chồng yêu nhau không chỉ đơn giản có bấy nhiêu, hai người nếu chân chính đến bên nhau, cam tâm tình nguyện ấn dấu đỏ vào giấy đăng ký kết hôn thì phải dựa vào nhau mới gọi là hôn nhân, tình yêu lùi về vị trí thứ yếu, tình thân, tình bạn, ân tình trộn lẫn với nó khiến nó trở nên mơ hồ. Tôi yêu anh? Anh yêu tôi?
Không có ý nghĩa gì, vụ án xử xong rồi nói sau, cửa nhà ngay trước mắt, vẫn nên chạy nhanh về nấu cơm quan trọng hơn.
“Niếp Ân Sinh?”.
Ai gọi tôi? Ngẩng đầu tìm kiếm, bất ngờ bị ai đó quật ngã xuống đất. Đau quá, say à! Tôi ôm bụng, định đứng lên mắng cho tên đó một trận nhưng không cách nào đứng dậy được, bụng đau nhói, nóng rực như có lửa.
“Lần này là chút lòng thành, nói với chồng mày nhanh trả tiền cho người ta, bằng không lần sau anh ba không khách khí như vậy đâu!”.
Người va vào tôi ẩn phía sau góc ૮ɦếƭ của đèn đường, tôi mở to mắt cũng không thấy rõ mặt hắn ta. Cảm giác ẩm ướt lan ra khắp bụng, tôi đưa bàn tay ôm bụng lên, ngẩn ra nhìn, toàn là máu. Tôi không phải chỉ bị va trúng, là bị người ta đâm cho một dao. Suy nghĩ trì độn, đầu óc biến thành gỗ, theo bản năng nhìn bốn phía run rẩy hét lên. “Cứu mạng… Cứu mạng với… Bắt… Bắt người xấu…”.
Phí công vô ích, bóng đen đánh úp tới, túi xách bị hắn ςướק đi, tôi kiệt sức tê liệt ngã xuống lòng đường đóng tuyết. Nắm chặt túi cơm hộp trong tay, ý thức cuối cùng còn lại trong đầu tôi chỉ là tiếc nuối : anh Dũng, không kịp mang cho anh đồ ăn em làm rồi.
Phiền phức chấm dứt
Ba ngày sau, tôi tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là cặp mắt đỏ ngầu của Trần Dũng, lúc ấy anh đang thấm khăn ướt lên môi tôi, động tác cẩn thận mềm nhẹ như quét một cọng lông chim lên người. Thấy tôi tỉnh, mặt anh mừng rỡ như điên rồi lại biến mất trong vài giây, lông mày nhíu lại, hốc mắt cuộn sóng, từ từ nắm lấy tay tôi áp lên má anh, thật lâu thật lâu không buông ra.
“Ân Sinh, đau không?”.
Đây là câu đầu tiên anh nói với tôi, âm lượng khống chế xuống mức nhỏ nhất, giống như tôi là 乃úp bê giấy, chỉ dùng sức một chút thôi là tôi sẽ vỡ tan. Đương nhiên tôi đau, nhưng nhìn vẻ mặt anh còn đau hơn tôi, bao nhiêu nỗi đau chợt trở nên nhỏ bé không đáng kể, tôi muốn an ủi anh gì đó mà chẳng thể nói được gì, vì thế tôi cười, hy vọng có thể dùng nụ cười này xóa đi tự trách và áy náy của anh.
Anh cũng cười, môi lướt qua mu bàn tay của tôi rồi in một dấu son lên tim tôi, hơi ấm và tình cảm không lời của anh chậm rãi thấm vào da. Như vậy thật tốt, phải biết rằng trên đời này ngôn ngữ là nhạt nhất, nhìn hành động của anh, ánh mắt của anh, bao nhiêu lời nói cũng không thể so sánh với chúng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, anh quay ra nơi khác, cúi đầu, tấm lưng gầy phập phồng run rẩy như có gió lốc đang lắc nó. Em không khóc, em không khóc, vì nước mắt của em đã có anh khóc thay…
.
.
.
Sau đó cảnh sát đến, cầm cái túi xách rách bươm hỏi có phải của tôi không. Mệt nỗi là đúng, mở ra, chứng minh nhân dân và vân vân đều ở trong, chỉ mất mỗi tiền trong Ϧóþ, năm trăm bốn mươi hai tệ và tám xu lẻ. Mọi thứ bỗng trở nên vô cùng đơn giản : ςướק tài sản, tôi bị đâm, chỉ vì năm trăm bốn mươi hai tệ và tám xu lẻ. Tôi biết đó không phải sự thật, cũng muốn giải thích, nhưng chẳng có chứng cớ nào xác đáng.
Vài ngày sau cảnh sát thông báo cho tôi biết, “anh ba” – chính là Trầm Tam Kiều – nhân vật nổi tiếng thương trường của thành phố, hoàn toàn có thể chứng minh sự trong sạch của ông ta.
Tất nhiên là ông ta trong sạch! Giám đốc công ty kiến trúc, ông chủ câu lạc bộ đêm, nhà cái cho vay nặng lãi lớn nhất thành phố, sao mà không trong sạch cho được!
Chẳng ai tin tôi, trừ bỏ bạn bè bên cạnh, một đám người nhỏ bé yếu thế! Tào Hổ nghe tin, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ, siết nắm đấm định đi tìm “anh ba” nói cho ra lẽ, cuối cùng vẫn bị Trần Dũng ngăn lại, sống ૮ɦếƭ túm lấy anh ta, hai người chạy ra ngoài cửa to nhỏ gì đó.
Tôi không biết bọn họ nói gì, nhưng tôi biết Tào Hổ là đàn em của ông ta, làm việc ở câu lạc bộ đêm, một phần trong sản nghiệp của Trầm Tam Kiều. Vậy nên tôi ủng hộ Trần Dũng, anh làm vậy là đúng, không thể để người anh coi như em ruột vì bên vực kẻ yếu mà hủy hoại cuộc sống của chính mình, không công bằng cho anh ta.
Đến đêm, Tào Hổ biến mất trở lại phòng thăm, con người anh ta vốn ít nói âm trầm giờ lại càng lạnh lùng, đi đến bên giường tôi nói một câu. “Chị dâu, xin lỗi chị”. Liền xoay người rời đi, thật lâu sau cũng không xuất hiện.
Lệ Lệ nói anh ta cảm thấy hổ thẹn, bất bình thay cho tôi, bình tĩnh rồi tự khắc sẽ trở lại. Tôi cảm động lắm, nhưng không cho là đúng, Tào Hổ cố chấp như Trần Dũng vậy, trên đời này có thứ đạo lý dễ tìm như vậy sao, thế lực cường bạo đó chúng tôi muốn chống lại cũng không thể chống lại được, chỉ có thể chấp nhận. Đây là cuộc sống.
.
.
.
Hôm nay là ngày tôi xuất viện, làm xong thủ tục, thanh toán viện phí, cuối cùng tôi cũng rời khỏi nơi lẽ ra tôi không nên đến.
“Ân Sinh, anh dìu em”. Cánh tay bị quàng lấy, thắt lưng được nâng dậy, dưới sự giám sát nghiêm mật của Trần Dũng, tôi lảo đảo đi ra cửa bệnh viện.
“Xe đậu bên kia, chị dâu đừng gấp, mình từ từ đi”. Tiểu Kiếm mang chăn màn chậu rửa phía sau ồn ào.
“Không có việc gì, không có việc gì, sắp cắt chỉ rồi mà, có gì to tát đâu”. Tôi quay đầu cười cười nhìn Tiểu Kiếm, rồi vỗ tay Trần Dũng. “Dìu gì chứ, em cũng đâu phải người giấy, vài bước cũng đi không được? Mau, buông em ra, tự em đi”.
Tâm tình rất tốt, buồn bực mấy ngày liền trở thành hư không, tôi đắc ý dào dạt ngâm nga, chỉ thiếu đường chạy tới nhà họ Chu khoe ra : nhìn đi nhìn đi, uy Hi*p tôi thì sao, không cụt tay cụt chân, tôi là gián Gi*t mãi không ૮ɦếƭ đâu!
“Tiểu Kiếm à, buổi tối có hoạt động gì cứ từ chối hết cho chị, chờ chị gọi bọn Tường Tân đến, chị dâu em làm chủ, đến nhà hàng anh em ăn đồ ngon đi”. Tôi vui vẻ nói, trong lòng tính toán phải khao mọi người, bồi bổ chính mình.
“……..”. Chẳng ai trả lời tôi, một chút tỏ vẻ cũng không có?
Xoảng! Chậu rửa rơi xuống đất, tôi lập tức quay đầu, Tiểu Kiếm đang chật vật thu lượm.
Tiểu tử này, tay chân vụng về!
“Đường trơn, cẩn thận một chút, có hư hỏng gì không?”.
Một câu hỏi rất bình thường đổi lại Tiểu Kiếm nhìn tôi quái dị, thậm chí không kịp tỉnh táo đánh rớt đồ dùng xuống nền tuyết, lắp bắp. “Không có gì, em, em, em đi mở cửa xe”. Rồi mang đống đồ bỏ chạy.
Sao kì lạ như vậy?
Trên đường về nhà tôi vẫn rất hưng phấn, khung cảnh quen thuộc mới đáng yêu làm sao : con đường đầy tuyết bẩn nhưng vẫn rất phong cách, những ống khói lấm lem bụi bậm mờ ảo nên thơ, ai da! Vào cửa rồi, tôi vẫn không quên dặn Tiểu Kiếm.
“Buổi tối nhất định đến nhé, mang bạn gái em theo luôn”.
“Ân Sinh mệt không, lên giường nằm một lát đi?”. Giúp tôi ϲởí áօ bông, Trần Dũng lấy khăn nóng lau mặt cho tôi.
“Không mệt gì cả, anh đi đi, đúng rồi anh Dũng, mấy ngày em nằm viện nhà họ Chu thật biết điều, không đến quấy phá cũng không có nửa điểm tin tức, anh nói thử xem có phải bọn họ nghĩ thông rồi, muốn giải hòa không?”. Tôi tiếp nhận khăn, tự lau, hỏi thẳng vào chủ đề.
“Ừm… Muốn ăn gì, anh nấu cho em”.
“Không cần, buổi tối mình còn đến nhà hàng ăn không phải sao?”. Tôi đưa khăn mặt cho anh, thư thư phục phục đấm đấm thắt lưng, chậm rãi đứng lên đi vào phòng.
“Ân Sinh”.
“Dạ”. Tôi đáp, quay đầu nhìn Trần Dũng.
“Mấy ngày trước em nằm viện, có chuyện này chưa nói cho em”. Anh không nhìn tôi, vân vê cái khăn, tuy rằng ngữ khí nhẹ nhàng nhưng dường như mỗi chữ anh nói ra miệng đều rất gian nan.
“Sao?”. Tôi có dự cảm chẳng lành, hơn nữa càng lúc càng thấy tệ hơn.
“Nhà hàng… Nhà hàng anh đã…”. Khăn sắp bị vò nát, anh ngừng lại, hít sâu một hơi cuối cùng dồn sức nói luôn một lần. “Anh bán nhà hàng rồi, vừa đủ hai mươi lăm vạn, cho nên…”. Anh đi tới ôm lấy tôi, tên ngốc làm người ta đau lòng, anh nhìn chằm chằm vào tôi mà nói, từng chữ đều chắc như chém đinh chặt sắt. “Ân Sinh, anh gom đủ sáu mươi vạn, nhà ông Chu sẽ không bao giờ đến nữa, bọn họ vĩnh viễn không bao giờ tìm chúng ta gây phiền toái nữa đâu”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc