Nơi ấy có anh – Chương 55

Tác giả: Granty

Từng sợi tóc của cô rơi xuống, Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại như một cách luyến tiếc thứ đã từng gắn bó với mình rất lâu.
Hai chị em gái, hai người mẹ khác nhau, cho nên cả hai cũng có gương mặt khác nhau. Tuy nhiên nhìn bề ngoài và dáng người lại khá giống nhau. Nhất là khi nhìn họ từ đằng sau, cả hai dáng thon gầy thanh mãnh, mái tóc dài phủ ngang lưng, khó lòng phân biệt được. Chỉ khác nhau ở chỗ, Ngân Quỳnh để tóc mái, cho nên trông giống như Pu'p bê xinh xắn đáng yêu, còn cô, tóc ép nhẹ bồng bềnh, mỗi khi thả rơi lại trở nên quyến rũ. Nhưng mà giờ đây, cô phải cắt đi mái tóc trước của mình để cho giống Ngân Quỳnh.
Có lẽ vì họ là hai chị em, cho nên cũng có chút nào đó giống nhau, cô cắt tóc mái, đeo kính gọng đen vuông bự, loại kính ngố mà các bạn trẻ thường hay đeo che đi nữa khuôn mặt trong khá là giống Ngân Quỳnh.
Bà Kim Lương nhìn hai tấm hình chụp cô và Ngân Quỳnh ở hai hình ảnh giống nhau thì mĩm cười hài lòng vô cùng. Bà ta cấm Ngân Hằng tiết lộ mọi chuyện với bất cứ ai, kể cả Ngân Quỳnh.
Nộp hồ sơ dự thi đại học, chụp lại hình chứng minh nhân dân….tất cả đều đồng loại thay hình của Ngân Hằng cho Ngân Quỳnh. Cứ thế chờ đợi ngày thi tới. Cũng không hiểu vì sao, Ngân Quỳnh đối với Ngân Hằng có phần lạnh nhạt xa cách hơn xưa kể từ khi ba cô mất. Ngân Quỳnh luôn nhìn cô với ánh mắt kì lạ, muốn nói điều gì đó nhưng lại lẩn tránh.
Trong khoảng thời gian ôn thi, bà Kim Lương cho Ngân Hằng khoảng thời gian thoải mái vô cùng, nhiệm vụ của cô chính là học. Điều bà ta muốn là Ngân Quỳnh có thể đậu đại học khối A ngành quản trị kinh doanh, để sau này thay bà ta tiếp quản công ty.
Ngân Hằng chưa hề có ý tranh giành với Ngân Quỳnh, cô cũng cảm thấy như vậy khá tốt. Cô chỉ cần công ty của ba cô vẫn phát triển tốt là được, cô hy vọng mình có thể đóng góp phần công sức nào đó, cho nên lén lút đăng ký dự thi khối V. Cô muốn trở thành kiến trúc sư để có thể giúp cho công ty của ba cô phát triển tốt hơn. Cô Đăng ký lớp học đồ họa và mọi thứ, chăm chỉ học hỏi và tìm hiểu, tất nhiên đều là trong âm thầm lặng lẽ. Cô muốn trở thành kiến trúc sư giỏi, có danh tiếng để vực dậy cho công ty ba cô. Xem như an ủi ông khi đã an nghĩ dưới lòng đất.
Cứ nghĩ đến việc, ba cô vì tham gia công trình mà bị tai nạn là lòng Ngân Hằng lại quặn đau, đều là lỗi của cô tất cả. Kể cả lúc ba cô mất, không ngờ ông lại chọn thời điểm cô bỏ đi mà ra đi như thế. Có lẽ ông đã muốn từ bỏ cuộc sống này nhưng vì cô mà cố níu kéo hơi thở đến tận lúc đó.
Trong đêm tối nhìn hình ông trên bàn thờ mà Ngân Hằng lặng lẽ rơi nước mắt tự trách bản thân rất nhiều. Đồng thời cũng oán hận kẻ đã bỏ rơi cô trong lúc cô cần bờ vai nhất.
Cuối cùng ngày thi cũng đến, Ngân Hằng mang nỗi hồi hộp giống như các bạn đến trường thi, còn Ngân Quỳnh bị bà Kim Lương cho uống thuốc ngủ khiến cô chậm trễ, xem như bỏ kì thi lần này.
Khi Ngân Hằng đưa lời giải mà cô đã viết trong bài thi, bà Kim Lương lập tức nhờ người so kết quả.
Đến khi kết quả được coi là đúng đến 90%, bà ta gật đầu hài lòng, đối xử với cô mấy ngày tiếp theo tốt vô cùng. Tốt đến nỗi khiến Ngân Hằng gnhi ngờ, không dám tin bà ta thực tâm.
Ngân Quỳnh vì buồn bã không thể đi thi đại học, được bà Kim Lương dỗ dành khuyên nhủ bảo đợi đến năm sau, sau đó bà ta bảo cô đi du lịch cho đỡ buồn. Thái độ bà ta cương quyết bắt Ngân Quỳnh phải đi rất kì lạ.
Nhưng Ngân Hằng cũng không có nhiều thời gian để lo nghĩ, cô cố gắng để tiếp tục với cuộc thi cho bản thân mình. Ngày cô kết thúc cuộc thi trở về cũng là ngày cô bị đuổi ra khỏi nhà. Thật là một sự nghiệt ngã.
Cô nhớ mình đã khóc lóc gào thét van xin bà Kim Lương nhiều thế nào, nhưng vẫn bị bà ta một mực đuổi đi.
Đó là những tháng ngày đen tối nhất của Ngân Hằng, phải tìm mọi cách bươn chải lo cuộc sống. Một cô gái như cô, trên người không có lấy một đồng xu, lại dẫn theo đứa em nhỏ, dù được bạn bè giúp đỡ, nhưng cô hiểu chỉ có tự bản thân mình vươn lên mới có thể đứng vững giữa cuộc sống khắc nghiệt này, vả lại cô cũng không thể cầm tiền của các bạn được. Cho nên cô dùng thứ mà bản thân mình có để bán.
Nhật Tân nhìn vẻ mặt xanh xao của Ngân Hằng cùng mái tóc ngắn của cô mà kinh ngạc vô cùng, hét lên:
- Ngân Hằng đã xảy ra chuyện gì vậy.
Cô mệt mỏi, cảm thấy toàn thân rã rời, cố gắng mĩm cười lắc đầu:
- Không có gì đâu.
Nhật Tân nhìn nắm tiền cô siết chặt trong lòng bàn tay, nhìn cánh tay bị tím bầm dán một miếng băng keo cá nhân liền hiểu ngay lập tức, cô run run nước mắt hỏi Ngân Hằng:
- Bạn bán tóc và bán máu sao.
Ngân Hằng xoay mặt không đáp, đều cô tiếc nhất là mái tóc dài của mình, ba luôn thích cô để tóc dài vì như thế trông cô rất giống mẹ.
Nhật Tân ôm chầm lấy cô khóc nức nở, cô cũng khóc, khóc cho thân phận béo dạt mây trôi của mình, rồi không biết sẽ đi về đâu. Mọi người đến chơi biết chuyện xảy ra cũng ôm lấy cô khóc nức nở. Bảo Trâm ôm lấy cô khóc than nói:
- Tại sao ông trời lại nỡ đối xử với bạn như thế .
Ngân Hằng cũng không biết vì sao ông trời lại nỡ đối xử với cô như thế, chỉ có thể cho rằng kiếp trước mình đã làm sai, kiếp này phải chuộc tội.
Ước mơ học đại học đành phải từ giã, bạn bè giúp cô lấy lại sức khỏe và bắt đầu tìm cho mình một công việc có thể nuôi sống hai chị em. Ngân Hằng đi đến đâu đều bị từ chối, ngay cả công việc thấp hèn nhất, bởi vì cô không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào cả, kể cả chứng minh nhân dân. Đau khổ và tuyệt vọng, Ngân Hằng lang thang cho đến khi trời tối sầm.
Ánh đèn đầy màu sắc của thành phố về đêm càng cho thấy sự ồn ào náo nhiệt của nó hơn cả ban ngày. Ngân hằng cảm thấy cô đơn lạc lẫm hơn bao giờ hết.
Bước chân thẫn thờ, cô va vào một người đang đi ngược lại.
Người đó cau mày nhìn cô một cái rồi quay lưng bước đi. Ngân Hằng mới ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, một tiếng thở dài bi thương thừ trong đáy lòng của cô. Rồi khung cảnh quen có chút thuộc đập vào mắt cô. Đó là một quán bar sang trọng, với những ánh đèn rực rỡ.
“ Cô bé có muốn trở thành ca sĩ hay không….giọng của cháu hay lắm….”
Lời của người quản lí nói khi đó bỗng đọng lại trong tâm trí cô. Ngân Hằng siết chặt tay, cô cắn môi nhìn chằm chằm vào cánh cửa quán bar đó. Có những lựa chọn dù không muốn cũng phải chấp nhận.
Ngày hôm sau, Ngân hằng trở lại với tờ danh thiếp mà ông ta đã đưa cho cô. Đó có lẽ là một sự may mắn, may mắn duy nhất với cô lúc này. Tấm danh thiếp đó, Ngân Hằng chẳng hề chủ tâm giữa lại, cô chỉ là tiện tay đặt vào trong chiếc hộp thiết đựng những thứ Pu't viết của cô. Lúc bà Kim Lương quăng chiếc hộp đó ra, tấm danh thiếp cũng văng ra trước mặt cô, Ngân hằng cũng chỉ là tiện tay nhặt bỏ vào mà thôi. Không ngờ bây giờ có thể sử dụng nó một cách thuận lợi như vậy.
Người quản lý tất nhiên đã không còn nhớ đến cô sau một năm trời dài như thế. Nhưng ông ta ít khi nào đưa danh thiếp của mình cho người lạ, cho nên khi nghe cô nói và nghe cô hát, ông ta mới nhớ lại và cuối cùng ông ta đồng ý để cô hát ở đây.
- Cô bé, cháu thật sự muốn đến đây hát à.
Ngân Hằng chậm rãi gật đầu.
- Vì sao?
- Vì cháu cần tiền – Cô thẳng thắn đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào ông ta không chút e ngại. Cũng không tỏ ra đau khổ bị ép buộc.
Người quản lý nheo mắt nhìn cô thật lâu, rồi quyết định để cô ở lại. Giọng của cô vẫn là một giọng ca thô, được ông ta đào tạo cả tuần mới bắt đầu đứng lên sân khấu. Lần này cô không còn tâm trạng bi thương khi sắp xa cách người yêu, cũng không còn Lâm Phong để cô nhìn và gửi gấm tâm sự, cho nên cô có chút hồi hộp và run sợ. Cảm thấy một mình đứng lên sân khấu thu hút ánh nhìn của mọi người, có chút không tự nhiên. Trong lúc cô còn đang bối rối, nhạc vẫn đang dạo lên thì người tiếp viên đã ôm một bó hoa tặng cô, theo hướng tay người đó, cô nhìn thấy Quang Khải. Anh ta vẫn nhìn cô với ánh mắt khi gặp tên Hào.
Từ đó mỗi đêm, khi cô hát, anh ta đều tặng cô một bó hoa, chỉ là lặng lẽ nhìn cô như thế cho đến khi kết thúc bài hát. Ly R*ợ*u trên tay anh ta khiến anh ta càng trở nên bí ẩn hơn.
Có lẽ Ngân Hằng mãi mãi sẽ không giáp mặt với Quang Khải nếu không có việc Gia Bảo bị ngất và bác sĩ bảo cần phẩu thuật gấp.
Ngân Hằng nhớ mãi ngày hôm đó, lúc đó, bên cạnh Quang Khải có hai cô gái xinh đẹp, còn có một vài người xung quanh. Dường như họ đang bàn bạc việc làm ăn với nhau, nhưng trong đó, cũng có sự trêu ghẹo đùa giỡn với hai cô gái kiều nữ xinh đẹp kia.
Ngân Hằng nghe loáng thoáng họ đùa với nhau về giá một đêm của hai cô gái là bao nhiêu. Hai cô gái kia chẳng chút xấu hổ đưa ra giá của mình.
Ngân Hằng siết chặt bó hoa mà Quang Khải tặng cho mình, quyết tâm đến trước mặt anh ta lên tiếng:
- Anh có thể trả giá một đêm cho tôi bao nhiêu tiền.
Thanh âm của cô không lớn không nhỏ trong trẻo vửa đủ nghe. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô đầy kinh ngạc, họ biết cô hát phục vụ ở đây, nhưng chưa từng nghe nói cô đi khách bao giờ. Quang Khải nhìn Ngân Hằng vẫn với đôi mắt thâm trầm kì lạ kia. Đưa tay với lấy *** châm lửa hút một hơi, anh mắt của Ngân Hằng vẫn chiếu trên người anh ta không hề rời. Dù cho khói thuốc phả ra vẫn không thể làm mờ ánh sáng từ trong đôi mắt đen sâu lấp lánh của cô.
Ngân Hằng càng siết chặt bó hoa hơn nữa, đến nỗi móng tay bấm cả vào lòng bàn tay cô, tim cô đập rất mạnh, cô chờ đợi câu trả lời của Quang Khải mà đôi chân cô run rẩy ẩn dưới chiếc váy dài.
Cuối cùng Quang Khải cũng dụi tắt điều thuốc và trả lời cô:
- Tôi không ngủ với trẻ em.
- Tôi đã là đàn bà – Ngân Hằng nhìn thẳng anh ta đáp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc