Những Tháng Năm Hổ Phách - Chương 100

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Tần mẹ phát hiện trong phòng khách có người, hơn nữa lại là một nam nhân xa lạ, vẻ mặt không giấu được vui mừng. “Chiêu Chiêu, cậu này là…”
“Mẹ, đây là Lâm Sâm, bạn học cũ của con.”
Lâm Sâm cũng đứng lên tự giới thiệu: “Dì, dì khỏe chứ ạ? Cháu là Lâm Sâm, ngày trước học cấp ba cháu từng tới thăm nhà mình, không biết dì còn nhớ cháu không?”
Tần mẹ vốn đã không còn nhiều ấn tượng với bạn bè của con gái từ chục năm trước, có điều khi Lâm Sâm nhắc chuyện cậu và Chu Minh Vũ đã từng tới thăm nhà một lần, bà lại nhớ ra. Lâm Sâm – cái tên này cũng thật quen thuộc, năm con gái bà học lớp mười một, có lần từng bỏ học đòi chuyển lớp cũng vì cậu này… Nhất thời bà mặt mày hớn hở. “A, là cháu đấy à! Nhớ chứ, nhớ chứ! Ôi trời ạ, nháy mắt mà đã lớn thế này rồi, giờ cháu đang làm gì rồi?”
Biết Lâm Sâm nhập ngũ ở Phúc Kiến tới giờ đã được gần mười năm, giờ còn là sĩ quan có cấp bậc, Tần mẹ liền cười vui vẻ. “Cháu đang làm cán bộ trong quân đội à? Đúng là tuổi trẻ tài cao nhỉ? Khó khăn lắm nay mới tới nhà dì làm khách được một hôm, trưa nay ở lại ăn bữa cơm rau với gia đình đi.”
Tần Chiêu Chiêu cảnh giác vì thấy mẹ nhiệt tình khác thường nhưng không cản nổi bà mời Lâm Sâm ở lại dùng cơm. Tần mẹ nhiệt tình giữ khách, Lâm Sâm không muốn cự tuyệt nhưng ngoài miệng cũng không đồng ý ngay. “Dì, thế này… không phải sẽ phiền dì sao?”
“Có gì đâu, nhà chỉ có cơm rau thôi ấy mà, có phiền gì chứ. Cháu không ở lại chắc chắn là ngại không ăn nổi cơm rau dưa nhà dì.”
Chuyện đến nước này, Lâm Sâm không thể từ chối thêm được nữa, liền biết thời biết thế đồng ý: “Vậy làm phiền dì ạ!”
Vừa nói chuyện, Tần ba cũng về tới. Tần mẹ để chồng ở phòng khách tiếp khách rồi lôi con gái vào nhà bếp. “Chiêu Chiêu, con vào bếp giúp mẹ đi.”
Tần Chiêu Chiêu biết rõ mẹ chẳng cần mình giúp, chẳng qua chỉ muốn dò xét quan hệ của cô và Lâm Sâm mà thôi. Quả nhiên vừa vào bếp, đóng cửa phòng bếp lại, mẹ cô đã hỏi ngay: “Chiêu Chiêu này, mẹ nhớ rõ ngày trước cái cậu Lâm Sâm này thích con. Giờ cậu ấy còn đến thăm con thế này, có phải là với con vẫn còn…”
Cô lập tức ngắt lời mẹ: “Mẹ, mẹ đừng có nói bừa! Người ta có bạn gái rồi, mấy hôm nữa còn đưa bạn gái đi Hạ Môn chơi đấy, chắc sang năm là tới mời bạn cũ tới uống R*ợ*u mừng được rồi.”
Chậu nước lạnh hắt cực kỳ chuẩn xác, bao nhiêu H**g phấn bừng bừng trong lòng Tần mẹ bị nước rửa sạch trơn. Thế nhưng, đã giữ khách lại ăn cơm rồi, bà vẫn phải giữ vững tinh thần mà nấu vài món ăn ngon lành.
Trên bàn ăn, Lâm Sâm động đũa gắp một miếng thịt kho hầm mai khô ăn chung với cơm, có chút cảm khái. “Dì ơi, dì vẫn nấu ngon như xưa!”
Tần mẹ có chút bất ngờ. “Ơ, cháu ăn đồ dì làm lúc nào sao?”
“Ngày trước Tần Chiêu Chiêu trọ ở ký túc xá trường thường mang đồ dì làm tới lớp, rất nhiều bạn trong lớp được nếm thử tài nghệ của dì rồi. Chính cháu cũng từng được nếm thử món thịt kho hầm mai khô của dì, lần ấy còn ăn một bát cơm to.”
Có người khen ngợi tài nấu nướng của mình luôn là một chuyện khiến người ta hứng chí, Tần mẹ cười, gắp cho cậu thêm một đũa. “Cháu đã thích ăn thế thì hôm nay nhất định phải ăn cho nhiều một chút nhé!”
Mọi người vui vẻ ăn, nhưng chung quy Tần mẹ vẫn không sao cam lòng, bèn thử dò hỏi Lâm Sâm: “Lâm Sâm này! Nghe Chiêu Chiêu nhà dì nói cháu có bạn gái rồi, con bé làm gì? Sao hôm nay không đưa con bé đi cùng?”
“À, bạn gái cháu còn đang học đại học, sang năm mới tốt nghiệp cơ ạ. Hôm nay cô ấy đi ăn lẩu với mấy người bạn cũ rồi!”
Mang theo bao nhiêu thất vọng, Tần mẹ không khỏi quở trách con gái: “Chiêu Chiêu, con xem các bạn con đấy, hầu hết mọi người đều kết hôn hay kiếm được người yêu rồi, chỉ mỗi con là để ba mẹ lo lắng. Tính cả tuổi mụ năm nay con cũng hai mươi chín rồi…”
Tần Chiêu Chiêu cơ hồ nhớn nhác cắt đứt lời mẹ: “Mẹ…”
Lâm Sâm ngậm một đống đồ ăn trong miệng, nghe vậy ngạc nhiên tột cùng, nửa ngày không nuốt trôi, hết nhìn Tần mẹ lại nhìn sang Tần Chiêu Chiêu.
Tần ba hòa giải: “Được rồi, con gái không thích nghe thì mình nói bớt một chút đi. Lâm Sâm, ăn tiếp đi cháu!”
Lâm Sâm cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng, cứng ngắc lên tiếng: “Vâng!”
Tần mẹ đã nói là không thể kiềm chế được: “Tôi nói không phải vì muốn tốt cho con gái mình thôi sao? Cứ xem Đàm Hiểu Yến lớn lên cùng con bé, thế mà giờ con người ta đã sai vặt được rồi, Chiêu Chiêu nhà mình đến một cậu bạn trai để nói chuyện cưới gả cũng chưa tìm được. Con nó không vội nhưng mà tôi vội! Phải rồi, Lâm Sâm này…”, bà chợt nảy ra ý tưởng mới, “Bộ đội các cháu có anh sĩ quan nào chưa vợ không? Cháu giới thiệu một người cho Chiêu Chiêu nhà dì với!”
“Rầm” một tiếng… Chén bát trong tay Tần Chiêu Chiêu nặng nề giáng xuống, vừa thẹn vừa giận. “Mẹ này, mẹ nói đủ chưa?”
Thấy con gái vốn ôn hòa, nhã nhặn nổi giận bừng bừng, Tần mẹ ngạc nhiên một lát, lát sau thì thương tâm ai oán. “Con còn bực với mẹ cơ à? Mẹ là mẹ con, mẹ nói thế nào cũng chỉ vì quan tâm, lo lắng, muốn tốt cho con thôi.”
Thấy cục diện không thể vãn hồi, Tần ba thừa cơ kéo vợ về phòng. “Ngại quá, Lâm Sâm, chú với dì có chuyện cần nói, cháu cứ từ từ dùng cơm đi nhé!”
Vợ chồng Tần thị rời đi rồi, phòng ăn lại chìm trong yên tĩnh, tiếng Lâm Sâm chần chừ vang lên: “Tần Chiêu Chiêu, cậu… và Kiều Mục… có phải đã có chuyện gì không?”
Hỏi một đằng, Tần Chiêu Chiêu trả lời một nẻo: “Chuyện ban nãy khiến cậu chê cười rồi, cậu cứ coi như chưa nghe thấy mẹ mình nói gì nhé!”
Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, cố chấp lặp lại câu hỏi: “Tần Chiêu Chiêu, giữa cậu và Kiều Mục có chuyện gì phải không?”
Ánh mắt chăm chăm không rời của Lâm Sâm khiến cô cảm thấy hoảng hốt, cực kì hoảng hốt. Định thần lại, cô dùng chất giọng lạnh lùng, lạnh nhạt nhất có thể để trả lời cậu: “Lâm Sâm, bất kể mình và Kiều Mục có chuyện gì cũng không liên quan tới cậu.”
Lời nói lạnh nhạt này như một lưỡi dao bén nhọn xẻ tan những điều Lâm Sâm còn giữ trong lòng chưa kịp nói ra, khiến cậu khó có thể nói tiếp nữa.
Sau bữa cơm trưa, Tần Chiêu Chiêu khách sáo tiễn Lâm Sâm: “Mấy hôm nữa cậu và Đồng Đồng đi Hạ Môn rồi, chúc hai người lên đường bình an!”
Lâm Sâm cũng khách sáo: “Cảm ơn cậu, mấy hôm nữa cậu cũng về Thâm Quyến rồi, chúc cậu đi đường suôn sẻ.”
Lâm Sâm đi rồi, Tần mẹ mới ra khỏi phóng, mặt lộ rõ ý hối lỗi. Vừa rồi, bà ở trong phòng nói chuyện tỉ mỉ với Tần ba, ông chỉ cho bà thấy mình sai ở đâu, sao lại khiến con gái phát cáu.
“Mình chẳng chịu nghĩ gì cả, ngày ấy cái cậu Lâm Sâm kia thích Chiêu Chiêu nhà mình, nhưng Chiêu Chiêu không thích cậu ấy. Giờ cậu ấy thành sĩ quan quân đội, tiền đồ rực rỡ rồi, lại còn có bạn gái xinh đẹp nữa trong khi Chiêu Chiêu nhà mình vẫn một mình một bóng, chưa gặp được đối tượng thích hợp. Giờ mình đứng trước mặt cậu ấy nói Chiêu Chiêu chưa tìm được người yêu, trong lòng Chiêu Chiêu có thể thấy thoải mái sao? Nếu nhỡ cậu ta là loại đàn ông hẹp hòi, không cẩn thận còn đem Chiêu Chiêu nhà mình ra làm trò cười: Năm ấy cậu nhìn tôi chướng mắt, giờ thì thế nào? Đến một người như thế còn chưa tìm nổi.”
Lời Tần ba khiến Tần mẹ hối hận không thôi. “Thật ra, sao tôi có thể nói chuyện Chiêu Chiêu nhà mình không tìm được bạn trai ngay trước mặt Lâm Sâm chứ! Ôi, đúng là vui quá thành ra chẳng để ý chừng mực gì hết. Thảo nào mà Chiêu Chiêu lại bực bội thế.”
Tần mẹ giải thích với con gái, Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn bực bội mẹ thêm nữa, hai ngày nữa cô về Thâm Quyến rồi, không còn ở nhà được bao lâu, không nhất thiết phải khiến cả nhà cùng không vui. Tuy trong lòng ngổn ngang nhưng ngoài mặt cô vẫn cố gắng treo một nụ cười. “Mẹ, không sao đâu, con hết tức rồi. Vừa rồi con cũng không phải, con không nên quát mẹ như thế, mẹ cũng bỏ qua cho con nhé!”
Cơn bão quét trong nhà cứ thế tan đi, sau cơn mưa trời lại sáng. Tần ba là vui vẻ nhất. Ông không quên dặn dò vợ: “Sau này, chuyện hôn sự của Chiêu Chiêu mình đừng lằng nhằng giục con bé nữa. Con bé bị mình giục quá không chịu nổi đâu. Đừng tăng thêm áp lực cho con nữa, cứ để cho con nó tìm kiếm từ từ. Nếu cứ làm loạn lên để nó kiếm người về đối phó thì thà không lấy chồng còn hơn!”
Mấy hôm sau, Tần Chiêu Chiêu trở về Thâm Quyến.
Bất tri bất giác, từ ngày tốt nghiệp đại học, Tần Chiêu Chiêu đã tới Thâm Quyến làm việc được sáu năm. Bốn năm ở Thượng Hải, sáu năm ở Thâm Quyến, từ một thiếu nữ mười tám thành một cô gái hai mươi tám, mười năm đẹp đẽ nhất trong đời một cô gái cứ thế trôi đi. Thanh xuân dần trôi xa, hồng nhan hóa tóc bạc, cô vẫn trước sau cô đơn lẻ bóng, không gặp được một người đàn ông có thể cùng mình sống trọn đời. Ba mẹ sốt ruột, bạn bè lo lắng, ai cũng bảo phải mau mau đi tìm bạn trai, nếu không càng lớn tuổi sẽ càng khó tìm. Thực ra, chính bản thân cô sao lại không biết chuyện này chứ, đối với con gái, càng lớn tuổi càng khó chọn đối tượng thích hợp. Đàn ông hai mươi tám tuổi có thể chọn một cô gái từ mười tám tới ba mươi, thua kém hay hơn vài tuổi cũng không đáng gì. Nhưng phụ nữ hai mươi tám tuổi chỉ có thể kiếm một người đàn ông xấp xỉ ba mươi. Đàn ông trẻ không cần kiếm một cô gái già hơn mình, nhưng đàn ông ba mươi có điều kiện tốt chỉ muốn cưới những cô gái chừng hai mươi, trẻ trung xinh đẹp.
Tần Chiêu Chiêu đã hai mươi tám tuổi, ở vào cái tuổi “mỹ nhân tuổi xế chiều”, giống như đang đứng trước xế chiều cuối hạ, đã nghe trong gió vấn vương hơi may lạnh lẽo báo trước ngày thu sắp tới. Tuổi ba mươi đã muốn bức tới mi mắt, có những lúc cô thật sự không muốn tin mình đã ba mươi sớm như vậy. Còn nhớ mới năm nào, cô còn mong mình lớn thật mau, tới nay đã lớn thật rồi lại hận thời gian không thể trôi ngược, để lại một lần nữa trở về ấu thơ làm một cô bé vô ưu, vô lo.
Nhưng thời gian không thể chảy ngược, ấy là sự thật không thể đổi khác. Cô đã là một cô gái hai mươi tám tuổi, cần phải cẩn thận tính toán tới tuổi tác của mình. Đối với tình cảm, từ lâu cô đã không còn kỳ vọng quá nhiều, bởi vì rõ ràng, muốn kiếm được một người đàn ông thật sự có thể khiến mình động lòng, xác suất nhỏ bé biết bao. Làm người thật sự cần có may mắn, mà Tần Chiêu Chiêu rõ ràng không phải người thật sự may mắn. Bao nhiêu năm như vậy, cô đã từng yêu, cũng từng được yêu, nhưng tất cả những người đó đều chỉ trở thành bạn cũ của cô. Đối với cuộc sống, cô đã tính toán một kế hoạch, làm ở Thâm Quyến thêm một năm rồi về quê, đến lúc đó cùng Đàm Hiểu Yến mở một cửa hàng hoa nhỏ, vừa có thể ở bên phụng dưỡng ba mẹ, vừa có thể tự gây dựng sự nghiệp của bản thân, nhất cử lưỡng tiện. Còn chuyện chung thân đại sự, có lẽ là đi bước nào tính bước đó, nếu thật không thể kiếm được người vừa ý thì cũng quyết không chọn bừa.
Lúc Tần Chiêu Chiêu không còn mấy hy vọng xử lý chuyện cá nhân nữa, chuẩn bị làm hết năm nay sẽ rời Thâm Quyến về quê thì chị Lưu cùng công ty giới thiệu cho cô quen Hạng Quân.
Một ngày chủ nhật, chị Lưu kéo cô cùng đi dạo phố, hai người đi nửa ngày, cuối cùng tìm quán cà phê nghỉ ngơi. Lúc này có một người đàn ông trung niên tới chào chị Lưu rồi tiện hỏi xem có thể ngồi chung bàn hay không. Chị Lưu giới thiệu với Tần Chiêu Chiêu đây là Hạng Quân – anh em con chú, con bác với chồng chị.
Chồng chị Lưu đã ba sáu, ba bảy, vậy Hạng Quân hẳn nhiên cũng phải trạc tứ tuần, có điều thoạt nhìn thấy anh ta có vẻ trẻ hơn tuổi thật nhiều. Anh ta mặc bộ đồ thể thao Li-Ning, thân hình cao lớn, tóc húi cua, *** đen xạm như cháy nắng, lưng rất thẳng, tiếng nói ồ ồ rất vang.
Trước mặt người lạ, Tần Chiêu Chiêu thường rất ít nói, nhưng khi thấy cử chỉ, lời nói của Hạng Quân, cô không khỏi có chút ngại ngùng, hỏi: “Anh Hạng, có phải lúc trước anh từng đi lính không?”
Hạng Quân vô cùng vui vẻ. “A, bị em nhìn ra rồi! Sao em biết?”
“Bởi vì những người từng đi lính, trên mình vẫn giữ được chút phong thái của quân nhân.”
Hạng Quân càng vui vẻ, cao giọng cười lớn. “Còn không phải chắc, một khi đã là lính thì một đời là lính, lòng nhớ mãi chút hương vị thời lính. Kể cho em nghe, nhà anh ba mẹ, các anh chị em đều đi lính. Ba anh một đời phục vụ cách mạng, hai anh trai và một chị gái của anh cũng làm việc trong quân đội mười mấy năm.”
Nói chuyện quân ngũ, Hạng Quân mặt mày hớn hở mà Tần Chiêu Chiêu nghe cũng cảm thấy hào hứng. Có điều Hạng Quân nói chiều nay anh có cuộc họp, không thể ngồi lâu hơn được, trước khi đi còn nói hôm nào có thời gian sẽ lại mời cô đi ăn cơm, uống nước. Tần Chiêu Chiêu vẫn coi như anh chỉ nói lời khách sáo, căn bản không để trong lòng. Ai ngờ hai hôm sau chị Lưu tìm cô. “Chiêu Chiêu, Hạng Quân gọi điện mời chúng ta tối nay đi ăn đấy, xong việc mình đi nhé!”
Ban đầu cô còn không nhớ nổi Hạng Quân là ai, lúc sau nhớ ra, lắc đầu không hề do dự. “Em không đi đâu, chị đi được rồi, em có quen anh ấy đâu.”
Chị Lưu bực bội. “Cô không đi sao được, người ta mời cô ấy chứ, chị chỉ là người dẫn đường.”
Lời này chỉ đứa ngốc mới không nghe ra ý tứ, Tần Chiêu Chiêu giật mình, lẽ nào sau lần gặp mặt ở quán cà phê hôm ấy, Hạng Quân có ý với cô?
Chị Lưu kể lại hoàn cảnh của Hạng Quân cho cô nghe. Hạng Quân đã từng có một đời vợ nhưng ly hôn năm ngoái. Nguyên nhân vì anh ta bận rộn công việc nên lạnh nhạt với vợ con, cô vợ đỏng đảnh liền giở chứng hồng hạnh vượt tường, đi Ng*ai t*nh. Với đàn ông, chuyện bị cắm sừng là điều vô cùng nhục nhã, huống hồ là người xuất thân quân nhân như Hạng Quân. Mà Hạng gia là nhà binh, ông cụ Hạng cả đời oanh liệt vang danh, đến cuối cùng bị con dâu làm cho mất mặt, thiếu chút nữa tức ૮ɦếƭ. Sau chuyện ấy, bất chấp cô vợ khóc lóc cầu xin thề sẽ sửa sai ra sao thì đối với Hạng Quân và cả Hạng gia, chuyện này vẫn không thể chấp nhận được. Chuyện ly hôn co kéo mãi gần một năm, cuối cùng cuối năm ngoái cũng xong. Cô vợ ra khỏi nhà, đứa con theo Hạng Quân.
“Hạng Quân năm nay mới bốn mươi, chắc chắn phải tìm người khác, ba mẹ và con trai anh ấy đều ủng hộ anh ấy tái giá. Lần này anh ấy kiếm vợ, chỉ mong tìm được một người nền nã trọn phận nữ nhân, không cần ít tuổi, không cần quá xinh đẹp vì mấy cô trẻ trung, xinh đẹp thường không chịu nổi cô quạnh mà dễ bị sa ngã. Hôm ấy gặp em ở quán cà phê, anh ấy thấy em không tệ. Chiêu Chiêu này, em trước nay vẫn chưa tìm được đối tượng ưng ý, điều kiện của Hạng Quân cũng tốt lắm. Xuất thân quân nhân, chuyển ngành sang công tác trong ngành chính pháp ở Thâm Quyến, thu nhập khá lại ổn định. Anh ấy có nhà, có xe, thành phần tư sản điển hình; điều kiện thế này khiến khối cô trẻ tuổi động lòng đấy. Thế nào? Em cân nhắc một chút đi, chi bằng quen với anh ấy!”
Nghe chị Lưu kể lại hoàn cảnh của Hạng Quân, gương mặt Tần Chiêu Chiêu dãn ra một chút. Luận về điều kiện, Hạng Quân đúng là đắt hàng. Có điều anh ta hơn cô những một con giáp, lại có một cậu con trai mười tám tuổi, hai điều này khiến cô có chút băn khoăn.
Chị Lưu ra sức làm công tác tư tưởng. “Chiêu Chiêu, phụ nữ kiếm chồng chọn người hơn mình nhiều tuổi là chuyện tốt, vừa hiểu cách yêu thương lại biết chiều chuộng. Huống chi nhìn Hạng Quân cũng không giống bốn mươi, chỉ chừng ba lăm, ba sáu thôi. Em cũng không cần lo chuyện con trai anh ấy, thằng bé ủng hộ ba nó tái giá lắm. Chuyện mẹ nó Ng*ai t*nh chính nó phát hiện ra đấy chứ, nó căm thù hành động của mẹ nó đến tận xương tủy, thề không nhận có bà mẹ ấy. Hơn nữa, thằng bé năm nay thi đại học rồi, con cái lên đại học giống như chim dang cánh bay đi, ít có thời gian ở nhà, chẳng làm em khốn đốn đâu, cứ làm bạn bè bình thường với Hạng Quân trước, coi như thêm một người bạn. Sớm muộn gì em cũng phải kiếm đối tượng để kết hôn, thế thì sao có người muốn làm quen em lại từ chối chứ? Cho người ta cơ hội cũng tự tạo cơ hội cho mình. Được rồi, tối nay cùng đi ăn cơm, quyết định vậy nhé!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc