Những ngày tháng yêu thầm - Chương 63

Tác giả: Chí Vô Ý

Đêm hôm đó, cuối cùng hắn cũng đã về, còn tôi thì đang nằm dài trên sofa vì đã uống quá nhiều rượu. Có lẽ do trời lạnh nên tôi thấy hắn run như cày sấy. Hắn tiến đến bên tôi và nắm tay tôi:
"Sưởi ấm cho anh đi, lạnh quá..."
Tay hắn lạnh cóng truyền sang tay tôi: "Uống chút rượu nhé! Uống rượu sẽ làm cho cơ thể nóng lên..."
Hắn thắc mắc: "Kỳ lạ thậy! em ở trong nhà mà sao tay em cũng lạnh quá vậy?"
"Đúng vậy! Lạnh quá!"
Tôi nói đùa là trong lòng tôi còn lạnh hơn, hắn liền cười nói: "Vậy anh sưởi ấm cho em nhé!" Nói xong liền ôm tôi vào lòng, tôi nằm gọn trong vòng tay hắn. Một lúc sau, hắn lại tiếp lời: "Tiểu Hải! kể câu chuyện gì cho anh nghe được không?"
Tôi suy nghĩ một lúc: "Hm... hồi xửa hồi xưa, có một đứa bé chăn cừu, rãnh rang qua không biết làm gì nên đã hét to "Sói đến rồi! sói đến rồi!"..."
"Không! đừng kể chuyện này!" Hắn bỗng nhiên cắt ngang: "Tự nhiên sao nói là "sói đến rồi"? không tốt lành!"
Trương Nhuệ ơi Trương Nhuệ! anh đâu biết rằng, có lẽ, "sói" đã thật sự đến rồi: "Đồ ngốc! đây chỉ là một câu chuyện, em đâu nói là sói đến thật đâu mà anh lo!"
Hắn khẽ dịch chuyển cơ thể, nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc: "Dạo này em bị sao vậy? đôi khi anh thấy em bấn loạn tinh thần, lại còn uống rượu một mình nữa!"
Hắn lấy ngón tay vuốt ve dọc theo khuôn mặt tôi, cảm giác nhột nhột nhưng thật sung sướng: "Nói anh nghe đi! có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Tôi ghì chặt hắn và cười nói: "Không có gì! em vẫn ổn, thật mà!" Rồi hun hắn một cái thật sâu.
Ánh đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, lúc hôn, tôi thấy khuôn mặt hắn dường như đỏ bừng lên, cặp mắt nhỏ xíu mà khiến tôi si mê ấy đang nhắm nghiền lại như một sợi chỉ.
"Đàn cho em nghe 1 bản được không? em muốn nghe anh đàn..."
Hắn liền chồm dậy gỡ cây đàn xuống: "Đàn bản gì đây?" Hắn hỏi.
"Đàn bản "Recuerdos de la Alhambra" đi, em muốn nghe!" tôi nói.
Khi những tiết tấu êm dịu ấy bay bổng khắp căn phòng, tôi chăm chú nhìn hắn, hắn đang say sưa buông phím đàn, toàn thân hắn như đang bị bao phủ bởi ánh đèn êm dịu và tiếng nhạc du dương êm dịu. Có cái gì đó gọi là "xót xa", con tim tôi, trong khoảnh khắc này, đột nhiên cảm thấy thật sự "xót xa". Bỗng nhiên tôi lại có cảm giác nghi ngờ, yêu hắn, đối với tôi là điều tốt hay điều không hay. Sau đó, tôi lại suy nghĩ ngược lại, đối với hắn, yêu tôi, là vui vẻ hạnh phúc hay là một tai họa?
Hôm sau, hắn phải đi công tác xa, chuyến đi kéo dài 2 tuần. Lúc qua từ biệt, tôi rõ ràng cảm nhận được con tim tôi như đang bị nhấn chìm xuống tận vực sâu, nhưng vẫn nở nụ cười tiễn bước hắn!
Sau khi hắn đi khỏi, Lưu Giai hỏi: "Anh sao vậy? có phải đã xảy ra chuyện gì không? dạo gần đây sao nhìn anh tiều tủy hẳn ra... có phải giữa 2 anh đã xảy ra chuyện gì không?"
Cô ta quả thật là một người bạn tốt, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cô ta cũng để tâm đến, có những người bạn như vậy bên cạnh khiến tôi thật sự cảm thấy được an ủi phần nào. Nhưng tôi không biết nên trả lời cô ta như thế nào, chỉ biết cười và lắc đầu, vì sợ sẽ khiến cô ta lo lắng. Thật ra ngay cả bản thân tôi còn không biết mình đang suy nghĩ gì, và cũng không biết phải làm gì tiếp theo sau! Tựa như đang xảy ra điều gì đó, nhưng trong lòng tôi dường như lại không thể cảm nhận được. Tựa như rơi vào cơn ác mộng, cứ mơ mơ hồ hồ mãi không tìm ra lối thoát, ngay cả phương hướng cũng không thể xác định được, và cũng không tìm thấy con đường phía trước!
"Sau này tôi sẽ nói cho cô biết!" Tôi đáp lại câu hỏi của cô ta.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
Vào một buổi chiều cuối tuần, tôi nhận được điện thoại của anh Ba. Anh nói rằng anh đã là tín đồ của Đạo, bây giờ đã là đứa con của Chúa. Tôi rõ ràng phân biệt được trong lời nói anh mang nụ cười mỉa mai chính bản thân anh. Sau đó, tôi theo anh vào một tòa giáo đường, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt từ bi của Chúa, tôi cảm thấy mình thật sự cần được cứu vớt. Nhưng không ai đến cứu tôi, quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không có. Vì trong Kinh Thánh phán quyết rằng đồng tính ái tương đổng với tội danh Gi*t người, ςướק bóc, ∂âм ô... Ngay cả Chúa cũng phản đối chúng ta và xem chúng ta như những kẻ tội đồ.
Bên trong nhà thờ thật rộng rãi, những dãy ghế dài và rộng, những dãy ván lót để các con chiêng ngoan đạo quỳ lạy, tụng kinh, xám hối, xưng tội hoặc nguyền rũa. Trên đỉnh là mái vòm nguy nga tráng lệ, những cánh cửa sổ cao to, những cây cột điêu khắc công phu. Tôi nhắm nghiền mắt, tự hỏi bản thân mình: Tôi phải làm gì? Tôi có nên tin tưởng vào tình yêu nữa hay không? tôi nên đi đâu để tìm thấy sức mạnh để tiếp tục duy trì? Chẳng lẽ bắt buộc tôi phải tin rằng tất cả thần linh đã ruồng bỏ tôi từ lâu rồi sao?
Không có câu trả lời...
Tất cả nghi lễ hoàn tất, tôi theo anh Ba ra ngoài, tôi thấy phía xa xa, một người đang đứng đó. Tôi dừng bước và quay sang nói với anh Ba: "Anh về trước nhé! Em gặp một người quen và có chuyện cần bàn với người đó!"
Khi anh Ba đã đi khỏi, tôi mới nhấc từng bước chân đi về phía Vương Hướng...
"Không ngờ anh cũng đến đây..."
"Không có gì phải ngạc nhiên, tôi cũng cần được cứu vớt!" Khi lão nói câu này, khuôn mặt u ám mang đầy ý đồ không tốt, ngước nhìn tôi, lão nói tiếp: "Anh cũng như tôi, đều bị Chúa bỏ rơi rồi!"
Tôi không nói gì và đi song song với lão. Một lúc sau, lão dừng bước và nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi liền né tránh ánh mắt của lão, tiếp túc bước về trườc. Nhưng lão vẫn cứ bám theo dai như đĩa và kêu to: "Tiểu Hải..."
Tôi không thể không quay lại, xem ra lão có chút kích động: "Lúc nào em cũng vậy, anh cứ tưởng rằng, theo thời gian trôi, em sẽ thay đổi dần, không còn né tránh anh, và sẽ giống như anh, ánh mắt mang đầy Dụς ∀ọηg..." Lão không cho tôi cơ hội để trả lời, liền tiếp lời: "Tiểu Hải! thật ra lúc trước, lâu lắm rồi anh cũng giống như em, luôn tin tưởng vào tình yêu, cứ ngỡ rằng những người như chùng ta sẽ được giống như những người bình thường, sẽ được sống trong ánh sáng. Nhưng sau này anh đã thay đổi, chỉ còn tin tưởng vào tình dục, chỉ có Dụς ∀ọηg, chỉ tin tưởng vào những giọt mồ hôi và những dòng тιин ∂ị¢н chảy ra trong đêm tối!"
"Anh nên hiểu rằng, nếu anh tin vào tình yêu thì điều đó thật đáng vui mừng!" Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn và nói: "Lần đầu gặp anh, anh không phải hạng người đáng ghét, thậm chí tôi còn cảm thấy anh có chút đẹp trai. Hơn nữa, anh có tinh thần sắt đá, nhưng anh đã không còn là người cùng trong một thế giới với tôi nữa. Tôi sợ nhìn thấy ánh mắt anh, nó chỉ mang Dụς ∀ọηg trần trùi trụi, nó khiến tôi không được thoải mái!"
Lão mặc kệ những lời nói của tôi: "Em biết không! Anh hận bộ dạng này của em, rõ ràng cũng bàng hoàng và cũng đau khổ như anh, nhưng lại tỏ ra rất thanh cao. Có phải em thật sự tin vào tình yêu không? em tưởng rằng em có thể với Trương Nhuệ như vậy mà suốt đời suốt kiếp được sao? Không thể nào, chúng ta ai cũng không thể thay đổi được "số phận", ông trời đã sắp đặt chúng ta phải sống cuộc sống chui nhủi suốt đời!"
Tôi gằng giọng và mang chút kích động: "Thật ra anh không muốn tin vào tình yêu vì anh thiếu dũng khí. Anh nên biết rằng, trên thế gian này, nếu có thứ gì đó có thể thay đổi được số mệnh, đó chính là dũng khí. Có được nó, tôi tin rằng cái mà anh cho là "số phận" hoàn toàn chỉ là một trò cười!"
Nói xong tôi liền quay người bước đi, lão bèn lôi tôi lại: "Tôi đã từng nói, vì muốn có được những gì tôi muốn tôi sẽ bất chấp thủ đoạn..."
Tôi cười nói: "Không phải anh muốn tôi thỏa mãn Dụς ∀ọηg của anh sao? nếu vậy thì tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định đó đi!" Nói xong tôi mặc kệ lão ra, bèn phủi tay lão ra, bước đi một mạch không ngoảnh đầu lại.
Không biết tại sao, bỗng nhiên tôi rất muốn cảm ơn lão. Bởi vì cuộc tranh luận với lão đột nhiên khiến tôi thấu hiểu một điều. Đúng vậy! có lẽ trên thế gian này không ai có thể tự cứu vớt chính bản thân mình. Nhưng ít ra tôi vẫn còn có thể tìm thấy sức mạnh để tiếp tục duy trì.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất nhớ Trương Nhuệ, rất muốn nghe thấy giọng nói của hắn, do đó bèn gọi cho hắn. Không ngờ máy đang bận, tôi gọi lại nhiều lần, rốt cuộc vẫn bận máy. Tôi đành bỏ cuộc và bỏ điện thoại vào túi, lúc đó điện thoại reo vang, lấy ra xem thì tên hắn hiện lên. Tôi thật sự xúc động và liền nghe máy. Giọng nói hắn truyên qua điện thoại, cũng xúc động như tôi:
"Tiểu Hải à? em vừa nói chuyện với ai mà lâu vậy? anh gọi mấy lần mà không được..."
Tim tôi lại nhói lên, tôi nghĩ trên thế gian này giữa người và người sẽ có "tâm linh tương thông", dường như có cái gì đó liên quan mật thiết với nhau. Bởi vì giữa 2 người yêu nhau, sẽ có một thứ gì đó chuyển tải cho nhau, có thể là nỗi nhớ, cũng có thể là sự mong chờ.
"Sao vậy? có phải là nhớ em không?" Lúc này tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
"Uhm!" hắn cho tôi câu trả lời chắc như đinh đóng cột: "Còn em, có nhớ anh không?"
"Ngốc à! lúc nãy em cũng gọi anh hoài mà không được đó..."
Tôi và hắn rất hiếm khi tâm sự qua điện thoại, nhưng lần này bởi vì sự xa cách, nên không ai cũng khư khư giữ lấy điện thoại không muốn buông. Bây giờ, tôi mới hiểu tại sao những người yêu nhau hay ôm lấy cái điện thoại tâm sự với người yêu mà không nỡ buông máy, bởi vì có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói. Hơn nữa, rất nhiều chuyện không thể nói khi đối mặt nhau đều có thể thản nhiên thổ lộ qua điện thoại.
"I love you..."
Tôi có thể nói bằng giọng dịu dàng hơn bao giờ hết để nói lên 3 từ "nhột" như vậy, nhưng lại cảm thấy có chút ngọt ngào, vừa hồi hộp như quay lại giây phút ban đầu khi yêu nhau, nó mang theo sự trông đợi và cảm giác hạnh phúc bắt đầu lan tỏa theo dòng máu dồn về tận con tim.
"I love you too..."
Hắn nhanh chóng đáp lại, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập của hắn qua điện thoại. Tôi cúp máy, điện thoại cũng vừa hết pin, cuộc tâm sự lần này kéo dài hơn 40 phút. Tôi cảm thấy hơi buồn cười, vì chúng tôi cũng không nói gì quan trọng, chỉ nói về chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, vậy mà có thể nói lâu như vậy.
Tôi không thể nào ngờ rằng, sau lưng tôi, có một người luôn bám theo và ánh mắt mang đầy sự đố kỵ, đó chính là Vương Hướng...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc