Những ngày tháng yêu thầm - Chương 6

Tác giả: Chí Vô Ý

Chuông reo một hồi lâu hắn mới bắt máy, tôi còn nghe thấy tiếng ồn, tôi nổi giận nói: "Thằng nhóc kia! ngươi đang ở đâu?"
Hắn còn cười được nữa chứ "Tôi đang ở nhà máy, anh có qua đây không?". Tôi nghĩ thầm giờ này ngươi còn trong nhà máy người ta làm cái quái gì, nhưng tôi cũng rất muốn đến đó. Vậy cũng tốt, tiện thể qua đó xem tình hình có đúng như dự đoán ban đầu của tôi không. Khi đến nơi, giải thích một hồi lâu bảo vệ cổng mới chịu cho tôi vào. Thằng khỉ đó đang ngồi bệch trên sàn, tay cầm cái hộp giấy đang loay hoay với công việc đóng gói, miệng thì đang lép nhép không biết đang nói gì với đám công nhân, xem ra họ đang rất vui vẻ. Thấy tôi đến, hắn quay qua cười với tôi. Nụ cười thật tươi, từ miệng lan ra khắp khuôn mặt, tôi ngây người đi trong chốc lát.
"Anh đứng ngây ra đó làm gì? mau qua đây giúp một tay đi!", hắn chỉ về khoảng đất trống ngay bên cạnh, theo phản xạ, tôi liền qua bên đó và ngồi xuống. "Anh hãy nhìn động tác của tôi, tôi cũng chỉ vừa mới biết thôi, nhưng làm sư phụ anh cũng không thành vấn đề!"
Tôi khẽ cười, cầm bao bì lên và làm theo cách hắn chỉ, thật không dễ dàng để đóng gói 1 cái, hắn cầm lên xăm soi: "Anh đó! thật là ngốc, còn nói là giám đốc gì đó nữa chứ!." mọi người đều đến bao vây lấy tôi và xem, sau khi xem kỹ càng, họ cười ầm lên. "Cũng khớp lắm, anh nhìn xem, ở chỗ này, anh đã dán ngược cái tem rồi."
"Thật là... " tôi cười trừ.
"Anh từ từ mà học hỏi, giám đốc xưởng qui định mỗi người làm 3000 cái, anh cũng không ngoại lệ." hắn nhìn tôi, tôi nhìn xung quanh, các chuyền khác đã tắt hết đèn, xem ra tôi dự đoán không sai, lô hàng chỉ gặp trục trặc trong khâu đóng gói mà thôi, tôi cũng bắt đầu bù đầu vào công việc.
"Hey! anh Dương! vừa rồi chúng ta đang nói đến đâu rồi?" hắn vừa làm vừa tán dốc với đám công nhân.
"Đang nói đến người bạn hồi học cấp 3 của anh, đến đoạn 2 người đang ở bờ hồ chuẩn bị hôn nhau." Có người cười và tiếp lời
"Ah! kể đến đây rồi à, những gì tôi kể đều là sự thật, cô ấy chính là mối tình đầu của tôi đó." hắn cười nói, bỗng nhiên tỏ vẻ e ấp, mọi người đều hối thúc hắn kể tiếp, một lúc sau hắn mới nói: "Phải rồi! các người đừng hòng ăn *** tôi nhỏ tuổi, sau khi tôi kể xong, từng người một đều phải kể tiếp!"
Mọi người đều xôn xao gật đầu. "Như vậy thì tôi kể tiếp, nhưng các người phải giữ lời hứa nhé. Thật ra hôm đó cô ấy nhìn tôi thì đã biết tôi muốn hôn cô ấy rồi, quả nhiên, tôi vừa định đặt môi lên thì cô ấy đã nhắm tịt mắt lại."
"Ha.. ha.. ha... chắc cô bé đó mắc cỡ!" có người xen vào, bên cạnh liền có người lên tiếng:"Anh đừng chen miệng vào được không? cứ để anh ta kể tiếp."
"Đêm hôm đó mặt trăng rất tròn, đẹp tuyệt!" mặt hắn đang mê man "Nước trong hồ đang chảy róc rách, thật êm dịu, những con cá dưới nước thì..."
Tên nhóc này rõ ràng đang đùa cợt với đám công nhân, tôi cười nói:"Không phải đang là buổi tối sao? sao còn thấy được dưới nước có cá à?".
"Anh đừng xen vào, để hắn kể tiếp!" bên cạnh có người cản lời tôi.
"Tôi khe khẽ... nhẹ nhàng đặt môi tôi lên, vừa chạm nhẹ vào, cô ấy lại đẩy đầu tôi qua một bên, còn nói một câu "anh hư quá"...".
"Sau đó thì sao?" có người hỏi. Tôi cũng có chút tò mò, không biết tên nhóc này còn muốn nói thêm điều gì nữa. "Sau đó? sau đó thì tôi tốt nghiệp, và không gặp lại cô ta nữa..."
"Thật không? các người không có... "chuyện ấy" à?" anh công nhân kia vừa nói vừa lấy tay làm động tác, mọi người đều lắng tai chờ hắn nói tiếp.
"Các anh nghĩ đi đâu vậy? thật là, tôi vẫn còn "zin" đó."
Đúng là tin giật gân, cả đám người đều cười nghiêng cười ngã.
"Anh còn "zin" sao?" tôi cố dùng ánh mắt ngờ vực nhìn hắn, "Đó chỉ là lời nói một phía của anh thôi, đâu có cách nào để kiểm chứng được điều này chứ!"
Hắn đột nhiên áp sát và thủ thỉ vào tai tôi:"Gạt họ thôi, sao có thể như vậy được chứ? hí hí hí..."
Hắn e hèm vài cái lấy giọng "Tôi xong rồi, bây giờ đến phiên các anh."
Mọi người bàn tán xôn xao, nói hắn xạo sự, hắn cứ một mực nói mình vẫn còn "zin", mọi người tuy không tin, nhưng cũng hết cách. Xem ra hắn cũng giống một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành, ít ra từ khuôn mặt non nớt vẫn không thể tìm ra chổ sơ xuất. Do đó, mỗi người đều luân phiên nhau kể. Thật không ngờ, chỉ có đề tài "first kiss" thôi và cũng thu thập không ít tin giật gân. Có người lần đầu tiên thì bị ăn bạc tay, có người thì đối phương khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dài, còn có người hôn lần đầu tiên vào đêm tân hôn, chính vì những tin tức nóng bỏng đó mà tiếng cười trong gian phòng nhỏ của nhà máy này không ngừng rộn rã lên. Tôi cũng có cảm giác giường như lâu lắm rồi không được cười sảng khoái như vậy.Từ khi Lưu Khải kết hôn đến nay, trong lòng tôi lúc nào cũng bị đau khổ vây quanh. Thế nhưng, tối nay, tôi đã hoàn toàn quẳng mọi chuyện qua một bên. Trong lúc tôi hoà vào trận cười của mọi người thì đột nhiên hắn ghé vào tai tôi:
"Còn anh thì sao? Giám đốc Âu, có phải là đến lượt anh không....?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc