Những ngày tháng yêu thầm - Chương 56

Tác giả: Chí Vô Ý

Sau khi Trương Nhuệ rời khỏi không bao lâu, tôi nhận được tin nhắn của anh Ba, suy nghĩ một lúc, liền gọi lại cho anh:
"Anh đang ở đâu vậy? Em ở nhà một mình, anh đến chỗ em nói chuyện một chút nhé!"
Anh nhanh chóng đồng ý, tôi biết sau khi ly hôn, anh chỉ cô đơn chiếc bóng ở nơi Bắc Kinh này, không còn mặt mũi nào gặp vợ con, gia đình ba mẹ thì đã không nhận người con như anh từ lâu rồi. Hơn nữa, anh cũng có thể xem là rất kén chọn, rất nhiều bạn bè trong giới chưa thấy anh vừa ý ai cả. Những dịp lễ Tết này, có lẽ anh là người duy nhất tôi quen biết cô đơn hơn tôi.
Sau khi vào nhà, anh ngồi bệch xuống sofa, trước tiên hát tặng tôi một đoạn: "Ngọc Đường Xuân"
Tiễn bước công tử đến cổng thành, đôi ta sánh bước cùng tâm sự
Công tử thề rằng không cưới vợ, ta tình nguyện vì chàng thủ tiết lập trí,
Cho dù phải qua núi chông biển lửa, thịt nát xương tan,
Thà ૮ɦếƭ ta cũng không lấy chồng...
Anh là bác sĩ nên làn da được bảo dưỡng rất kỹ. Thật ra tôi không hề có chút hứng thú với Kinh Kịch, nhưng lại rất thích xem điệu bộ khi hát Kinh Kịch của anh. Con người anh ngày thường rất tiết kiệm lời, nhìn bề ngoài thì đủ biết là con người trầm lặng. Nhưng chỉ cần anh vừa hát xong một đoạn thì con người anh lại trở nên phấn chấn và sinh động hẳn, cặp mắt sáng long lanh, khuôn mặt rạng rỡ. Tôi lặng lẽ ngồi nghe xong một đoạn, liền đưa ly R*ợ*u vừa rót xong đến tay anh. Anh cầm lấy và uống một ngụm cạn ly, tôi nhìn anh và hỏi:
"Anh Bân ra rồi, anh biết chưa vậy?"
Anh không trả lời câu hỏi của tôi, cầm lấy chai R*ợ*u và tự rót cho mình ly khác, một lúc sau mới đáp lời: "Anh đã tình cờ gặp hắn, sao vậy? hắn đến gây phiền phức cho em à?"
"Em biết anh ấy luôn hận em, nếu anh ta làm như vậy mà có thể nguôi giận thì em cũng đành. Nhưng em không muốn anh ta cứ "ngựa quen đường cũ". Em nói thật, em biết trước đây em làm nhân chứng đứng ra tố cáo anh ta là em không đúng, nhưng trong lòng em lúc nào cũng muốn anh ấy có thể đi theo chính đạo!"
"Tiểu Hải! thật ra trong chuyện này anh lúc nào cũng cảm thấy áy náy trong lòng, nếu không phải do anh thì em đã không quen biết gì hắn, và cũng không xảy ra chuyện không vui này rồi. Nhưng... em biết không? Trước giờ anh rất nể phục em, lúc trước hắn là vật ký sinh luôn sống núp dưới bóng người khác, rất nhiều người trong giới hận hắn thấu xương, nhưng vẫn không ai dám đứng ra vạch mặt hắn. Đổi lại là anh, anh cũng không đủ can đảm làm như vậy. Không ngờ em lại là người đứng ra vạch trần tội ác của hắn, trong chuyện này anh luôn đứng về phe em. Với lại trong chuyện này bản thân em mất mát cũng không ít, đúng không? Nếu không phải vì chuyện với vẩn này thì bây giờ em đã tốt nghiệp đại học và là một phóng viên đầy triển vọng rồi. Hơn nữa, chuyện này cũng khiến em không còn mặt mũi nào trở lại trường học, anh nghĩ Lý Bân hắn cũng hiểu được phần nào nỗi lòng của em..."
"Anh à! Anh đừng nói như vậy chứ! Em không nghĩ là mình mất mát nhiều thứ, ngược lại sau vụ việc này em không cần phải che giấu thân phận trước gia đình và bạn bè nữa, con người cũng cảm thấy thoải mái và thanh thản hẳn ra. Hơn nữa, chuyện cũng đã qua lâu rồi, hiện nay em vẫn sống tốt đó thôi!" Tôi nhìn anh và tiếp lời: "Nếu anh ta hận em, cho dù muốn trả thù em bằng cách nào em cũng chấp nhận, em vẫn có thể chịu đựng được, nhưng em không muốn anh ta làm tổn hại đến Trương Nhuệ!" Vừa nghĩ đến chuyện hôm Trương Nhuệ bị đánh, đống lửa trong lòng tôi lại sục sôi bừng bừng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hắn gây sự với Trương Nhuệ à?"
Tôi đem chuyện hôm đó tường thuật lại cho anh, nghe xong, anh suy ngẫm rất lâu, buông một hơi thở dài va nói: "Thật ra, hắn vẫn còn tình cảm với em và rất nhớ em, có lẽ khi thấy em và Trương Nhuệ bên nhau, chắc trong lòng không được vui rồi..."
Tôi cũng không biết nói gì, nâng ly uống một ngụm, và cảm thấy chút cay đắng: "Em rất cảm kích tình cảm mà anh ấy đã dành cho em trước đây. Mặc dù quen anh ta trong khoãng thời gian cũng không ngắn, nhưng em chưa hề yêu anh ta. Cho dù anh ta không làm những chuyện phạm pháp này, em nghĩ anh ta cũng tìm cách uy hiếp và ràng buộc sự tự do của em thôi. Em cũng không nghĩ là em sẽ rời xa anh ta trong hoàn cảnh như vậy..."
"Thôi! bỏ qua đi! nói những lời này có ích gì chứ, cũng đã qua lâu rồi, anh sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với hắn một lần xem sao. À! đúng rồi! Có phải Trương Nhuệ đã hiểu lầm em không?"
"Cũng không hẳn là hiểu lầm, anh yên tâm được rồi!" Thật ra tôi cũng muốn giải thích cho hắn hiểu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hắn cả gan dám đi tìm Lý Bân để điều tra quá khứ của tôi, ít nhiều tôi cũng nổi giận chứ!
"Tiểu Hải! Nghe lời anh, chuyện này em nhất định phải giải thích rõ với Trương Nhuệ!" Dường như anh vẫn còn lo lắng cho chuyện của tôi và hắn, tôi gượng cười.
Trên thế gian này, một số người ông trời sắp đặt sẵn cho họ gặp nhau, một trong số những người này, cho dù gặp nhau cũng chưa chắc sẽ yêu nhau. Cho dù yêu nhau nhưng có lẽ cũng sẽ xa nhau mà thôi! Tôi không nghĩ rằng tôi là kẻ bi quan, nhưng lại phải thừa nhận mình là người hành động theo lí trí. Đối với tình yêu của tôi và hắn, có lẽ tôi không nên quá kiên trì như vậy, có lẽ để nó thuận theo tự nhiên thì sẽ tốt hơn!
Sau khi anh Ba đi khỏi, tôi nằm một mình, do uống quá nhiều, nên tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tôi lại mơ thấy giấc mơ trước đây: Hắn vác chiếc ba lô nặng ***** đang chạy trước mặt tôi, tôi chỉ có thể bám theo hình bóng của hắn. Thỉnh thoảng hắn quay lại trao cho tôi nụ cười thật dịu dàng, còn đưa tay ra dấu kêu tôi chạy nhanh lên. Suốt đêm hôm đó tôi không ngừng đuổi theo...
Sáng hôm sau thức dậy, tôi có cảm giác đôi chân như đã hoàn toàn kiệt sức, cơ thể mệt mỏi không muốn động đẩy. Với tay lấy thuốc hút, tôi hút hết điếu này đến điếu khác. Nhớ lại hình ảnh trước lúc ra đi của hắn tối qua, lúc này, tôi mới phát hiện tôi không nỡ để hắn rời xa chút nào cả. Cho dù tôi lí trí như thế nào đi chăng nữa, nhưng tôi biết rằng, đối với tình yêu của tôi và hắn thì tôi không thể nào hành động theo lí trí được nữa. Bởi vì tôi càng ngày càng xác định rõ một điều, trong tôi, Trương Nhuệ chính là phương hướng tiến về phía trước..
Chiều mùng 1 Tết, chị hắn gọi tôi đến nhà ăn bữa cơm thân mật. Đương nhiên là sẽ có Lưu Giai, điều khiến tôi ngạc nhiên và không bao giờ nghĩ đến là có cả Bang Khánh và Kỳ Kỳ nữa. Gặp lại họ khiến tôi nhớ lại những ngày tháng đã trải qua ở Tô Châu. Nhớ đến cái ૮ɦếƭ của Tiểu Huy, nhớ đến cặp tình nhân xuyên lục địa Âu Dương Chính và Jack. Đôi khi tôi cũng tự hỏi chính bản thân mình "tình yêu" là trò khốn kiếp gì? Khi gặp Bang Khánh và Kỳ Kỳ tôi lại không biết nên nói gì nữa. Trên thế gian này, vẫn còn những người yêu nhau say đắm, luôn hạnh phúc vui vẻ đến thế sao?
"À... Âu Dương Chính lại trốn khỏi nhà rồi, nghe nói là đi Châu Âu, không biết có tìm được Jack hay không?" Kỳ Kỳ nhìn tôi và tiếp lời: "Hm... hy vọng anh ta sẽ tìm được!"
"Anh sao vậy? sắc mặt anh không được tốt lắm!"
"Không sao cả! có lẽ tối qua thức khuya quá. 2 người đến Bắc Kinh lúc nào vậy?"
"Tôi và Bang Khánh định mở lớp dạy âm nhạc!" Cô ta đưa tay làm động tác kéo violin, tôi vừa quay người lại, Trương Nhuệ và Lưu Giai đang thân mật với nhau không biết từ khi nào! Cả 2 đang trong bếp vây lấy Trương Sở, Trương Nhuệ thỉnh thoảng lại ghé lại gần bên 2 người đó không biết thì thầm điều gì, 3 người họ thỉnh thoảng lại cười to, xem ra tựa như là người một nhà đã quay quần bên nhau, sống bên nhau từ rất lâu rồi.
"Anh thấy sao? Bạn gái của Trương Nhuệ xinh đẹp không? xem ra họ rất xứng đôi!"
"Vậy sao?" Đột nhiên tôi cảm thấy bực mình, bởi vì tôi nhận thấy rằng khi hắn ở bên cạnh Lưu Giai trên khuôn mặt chưa bao giờ tắt nụ cười. Hơn nữa, thì ra khi ở nhà của chính mình, hắn lại khác nhau đến vậy, con người tỏ ra nhanh nhẹn hẳn, ngay cả thuốc cũng không hút, lại còn vừa cười vừa nói loay hoay bận bịu việc bếp núc, hoàn toàn ngược lại với con người của hắn khi ở nhà tôi. Hắn khi ở bên cạnh tôi, cẩu thả như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Cuối cùng đâu mới là con người thật sự của hắn? hay là, con người nào mới thật sự là hắn thích thể hiện? giây phút như thế này là hạnh phúc, hay những ngày tháng ở bên cạnh tôi hạnh phúc hơn? Tôi dường như bị mê man, nhưng lại gặp phải ánh mắt thăm dò của Kỳ Kỳ, tôi cười nói:
"Chúc phúc cho họ sẽ có một cuộc tình tốt đẹp!"
Ôi! tôi sao giả tạo quá! Trong lòng tôi chưa bao giờ thật sự muốn chúc phúc cho tình cảm của họ. Với Lưu Giai, ngay từ ban đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ được hạnh phúc vô tư, thậm chí tôi càng đê tiện hơn là giả vờ tỏ ra cao thượng và vĩ đại, tôi mới chính là kẻ ích kỷ và ti tiện nhất trên đời. Hay là tôi chình là kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của họ? Hay là Trương Nhuệ là đồng phạm của tôi, cùng nhau lường gạt một cô gái lúc nào cũng mơ ước vươn đến một hạnh phúc hoàn hảo. Nhưng... có lẽ trong lòng tôi nghĩ rằng, tình yêu của tôi và hắn, chỉ có thể duy trì tồn tại mỹ mãn đằng sau những lời giả dối, dèm pha và ngụy tạo này chăng?
Bang Khánh và Kỳ Kỳ đang chụm đầu lại nhau xem album ảnh của Trương Nhuệ, tôi quan sát thật kỹ 2 người này và luôn thắc mắc tại sao họ lại kết hợp có vẻ hài hoà và gắn bó nhau đến thế chứ? Dường như con tim của 2 người đó có thể thấu hiểu đối phương, người khác thì cần thông qua ánh mắt và cử chỉ nhưng 2 người này lại tuyệt đối không cần điều đó. Tôi ngưỡng mộ sự hạnh phúc của 2 người này mà trong lòng phát sinh sự đố kỵ. Lại quay sang nhìn vào hắn trong bếp, không biết từ lúc nào tay đã đặt lên vai Lưu Giai rồi, tôi liền quay sang bên khác không nhìn tiếp nữa, nhắm mắt lại tự mình gặm nhấm sự lạc lõng của chính mình!
Mọi người đều vây xung quanh bàn ăn, trao nhau lời chúc Tết tốt đẹp, Trương Sở nhìn em trai mình, rồi quay sang nhìn Lưu Giai, lại nhìn Bang Khánh và Kỳ Kỳ, khuôn mặt lộ rõ nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng ánh mặt dừng lại vào tôi: "Đúng rồi! Tiểu Hải! Chị nghe Lưu Giai nói về cô bạn gái của em, sao không dẫn theo cô ta đến đây?"
Tôi nhìn Lưu Giai, rồi quay sang nhìn Bang Khánh và không biết trả lời thế nào mới đúng, lại sợ chị ta phát hiện ra điều gì đó, bèn cười nói: "Cô ấy ở Tô Châu, không đến đây được..."
Bữa cơm này tôi ăn hoàn toàn không thấy vui chút nào cả. Trương Sở tỏ ra rất vui mừng, luôn mở miệng khen Lưu Giai nức nở cứ như là em dâu mình vậy. Tôi và Trương Nhuệ bề ngoài cười nói rất vô tư, còn đấu khẩu nhau nữa, chúng tôi đang ngụy trang trong vai 2 người đồng nghiệp rất thân thiết. Trong khoãng thời gian dài như vậy, trong giây phút này tôi mới cảm nhận được bức màn ngăn cách giữa tôi và hắn. Từ khi tôi bước chân vào ngôi nhà này, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt tôi, lúc nào cũng né tránh ánh mắt tôi. Tôi không thể chịu đựng nỗi ánh mắt hắn đang ngồi giữa 2 người phụ nữ và đang nhìn Lưu Giai và Trương Sở, trong khoảnh khắc này, tôi và hắn dường như đã trở về giai đoạn "tình bạn". Ánh mắt của cặp tình nhân Bang Khánh dán vào người tôi khiến tôi cũng không được thoải mái.
Vừa dùng bữa xong, tôi liền đòi về, tôi không thể nào tiếp tục chịu đựng tình trạng này nữa, tôi có cảm giác như thức ăn đang kẹt cứng trong cổ họng tôi và có cảm giác nghẹt thở. Khi tôi bước ra khỏi cửa, Trương Nhuệ nắm tay Lưu Giai ra tiễn tôi, tôi như muốn khóc, nhưng tại sao lại làm vậy chứ! Tôi nghĩ trong lòng, nếu quả thật Trương Nhuệ anh muốn chia tay với tôi, vậy tại sao lại gọi tôi lên đây để sĩ nhục tôi? Hay là, ngay tại giây phút chia tay này, còn định dắt theo bạn gái, còn muốn tuyên bố hùng hồn với tôi rằng anh đã tìm được người càng thích hợp hơn tôi chăng?
"Tiểu Hải! Anh sao vậy?" là giọng nói của Lưu Giai: "Hình như hôm nay anh không được vui?"
"Không có gì! mấy bữa nay tôi thấy mệt trong người, có lẽ là do Tết chăng!"
Tôi không nhìn hắn, quay sang nói chuyện với Lưu Giai, dường như Lưu Giai đã phát hiện ra điều gì đó, trong giây phút này, cô ta dường như muốn nói với tôi điều gì đó. Nhưng lại quay sang nhìn Trương Nhuệ, lời nói vừa định buột miệng nói ra lại rút lại. Tôi cười và nói với cô ta:
"Chúc mừng nhé! xem ra quan hệ của 2 người lại tiến triển thêm bước nữa rồi!"
Nghe xong câu này, hắn tỏ ra rất do dự, liền dừng bước, tôi và Lưu Giai đều quay lại nhìn hắn, hắn cũng nhìn chúng tôi. Trong lúc này cả 3 đều ngây người nhìn nhau. Tiếp theo đó, hắn lại làm những điều mà tôi không thể nào ngờ đến. Đột nhiên hắn cười thật dịu dàng, bước chân chậm lại, không còn nhìn tôi nữa, chuyển toàn bộ ánh mắt sang Lưu Giai!
Hắn nắm lấy tay Lưu Giai và nhìn cô ta với ánh mắt trìu mến: "Em tên cảm ơn Tiểu Hải, phải không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc