Những ngày tháng yêu thầm - Chương 28

Tác giả: Chí Vô Ý

Ban ngày chỉ có tôi và Lý Na ở nhà, vì làm ca đêm nên cô ta ngủ suốt ngày, còn tôi thì vẫn như cũ, đi dạo lòng vòng các con đường của Tô Châu rồi quay về nhà. Trưa hôm đó tôi về đi ngang phòng Lý Na, hình như tôi nghe thấy có tiếng khóc thút thít vọng ra, tiếng khóc đó rất nhỏ, vốn dĩ tôi định gõ cửa xem sao, nhưng nghĩ lại... do dự một lúc rồi đi xuống bếp. Khi canh gà sắp được hầm xong, tôi chợt nghĩ đến trong nhà còn Lý Na, nên chạy lên lầu kêu cô ta. Đang do dự ngoài cửa có nên gõ cửa hay không, bất chợt cô ta mở cửa, khiến tôi giật mình, cô ta nhìn tôi một lúc rồi hỏi tôi:
"Anh đứng trước cửa phòng tôi làm gì?"
"Tôi... tôi hầm xong canh gà, định gọi cô xuống ăn cùng!"
Cô ta không nhìn tôi nữa mà nhanh chóng lôi tôi xuống cầu thang, từ restroom bước ra thấy tôi đang ngồi trên bàn ăn phòng khách:
"Mau bưng ra đi! còn chờ gì nữa?"
Tôi gượng cười, người phụ nữ này sao lại có thể như vậy? Chờ tôi bưng chén canh đến trước mặt cô ta, thử một ngụm, chỉ nói lên 3 chữ khô khan: "Cũng không tồi!", tôi chỉ cười và tiếp tục uống canh.
Yên lặng một lúc sau, tôi chịu không nổi liền hỏi cô ta: "Lúc nãy đi ngang phòng cô, hình như tôi nghe thấy tiếng khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Con người của anh quá tò mò rồi, tôi có bao giờ tôi hỏi anh tại sao lại đến Tô Châu giữa mùa đông lạnh giá không?"
Cô ta có vẻ không vui, tôi chỉ biết im lặng cặm cụi ăn. Ăn xong, cô ta chủ động đi rữa chén, tôi sợ đối mặt với cô ta, nên đi về phòng nghe nhạc đọc sách. Không ngờ cô ta lại gõ cửa phòng tôi, tôi ra mở cửa:
"Anh qua đây, qua bên phòng tôi, trò chuyện với tôi với tôi một lúc!"
Tôi không thể không theo cô ta về phòng, vừa thấy cây "đàn tì bà" treo trên tường, tôi liền hỏi:
"Cô học cổ nhạc Tô Châu ah?"
Cô ta gật đầu và đi lấy cây đàn xuống: "Muốn nghe tôi đàn một bản không?"
"OK!"
Tôi chỉ thấy người ta đàn tì bà trên TV, cô ta suy nghĩ rồi nói: "Đàn bản nào đây?"
"Tùy tiện đàn một bài nào đó cũng được, tôi không biết nhiều về thể loại này!"
"Có biết câu chuyện "Đường Bá Hổ điểm Thu Hương" không? tôi đàn và hát một đoạn cho anh nghe nhé!"
Thật ra đến Tô Châu đã được một tuần rồi, tôi cũng dần quen với tiếng Ngô Nông êm dịu nơi này, cho đến khi cô ta cất giọng hát lên, tôi mới thật sự cảm nhận được sự lợi hại của ngôn ngữ này, nó khiến người nghe vừa có cảm giác như nước suối đang chảy, vừa mềm mại và có tính đàn hồi như tơ lụa nơi này, nghe rất uyển chuyển và dịu dàng, thật dễ dàng khiến người ngất ngây, tôi còn nhớ trong đó có câu hát:
"Ai kia không tiếc bản thân nguyện đi làm kẻ đầy tớ, chẳng lẽ vì oan nghiệt kiếp trước nay lại tương phùng!"
Cô ta hát xong tôi vỗ tay gật đầu khen hay, cô ta trầm ngâm và khẽ hỏi tôi:
"Tiểu Huy đã làm gì ở Bắc Kinh?"
"Không có gì! cũng chỉ đi lòng vòng Bắc Kinh thôi!"
Tôi không muốn cô ta biết cuộc hội ngộ ở nhà của anh Ba, tuy rằng anh ta không làm chuyện gì xấu xa, nhưng lúc đó anh ta quả thật phóng túng bản thân quá mức:
"Anh đừng giấu tôi nữa, nếu không tại sao sau khi anh ta từ Bắc Kinh trở về, bên cạnh đều là lũ gay các ngươi?"
Tôi cứng họng một lúc, không biết nên trả lời sao đây, một lúc sau, cô ta buông hơi thở thật dài: "Tất cả đều do tôi hại anh ta nên mới ra nông nổi này, nếu không phải tôi thì anh ta sẽ giống như trước, là một chàng trai ngây thơ lương thiện!"
"Cũng không thể hoàn toàn trách cô!" tôi nói: "Chỉ là do anh ta yêu nhầm người thôi!"
"Có thật chỉ đơn giãn vậy không?"cô ta gượng cười
"Không lẽ cô yêu anh ta à?" tôi buột miệng nói ra.
Cô ta không phủ nhận và cũng không thừa nhận, treo cây đàn lại vị trí cũ:
"Yêu một người cần rất nhiều dũng khí, có lẽ trước đây tôi cảm thấy anh ta quá yếu đuối!" Tôi phần nào hiểu được hàm ý của cô ta...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc