Những ngày tháng yêu thầm - Chương 15

Tác giả: Chí Vô Ý

Hôm sau, chưa kịp chào hỏi, hắn đã đi gặp chị Triệu từ rất sớm. Tôi nghĩ thầm chắc nhà ngươi vẫn còn giận ta, chỉ một nụ hôn thôi mà, có gì ghê gớm đâu chứ! Tan sở hôm đó, tôi sắp xếp hành lí dọn về nhà. Khi chỉ còn một mình, trong đầu tôi toàn là hình ảnh của hắn, đôi mắt một mí lúc nào cũng chớp chớp trước mặt tôi không ngừng. Giờ làm việc cũng không khá hơn, những lúc không có việc gì làm, Lưu Giai lúc nào cũng nói về hắn, tôi muốn quên cũng không có cách nào để quên được, ngọn lửa trong lòng không biết phải làm sao mới có thể dập tắt được.
Đã 3 ngày trôi qua, hắn trở về. Tôi nghe thấy bên phòng sale 2 náo nhiệt hẳn lên, chắc chắn tên nhóc này đã ký hợp đồng thuận lợi với khách hàng rồi. Đây là hợp đồng làm ăn đầu tiên của phòng sale 2 từ khi thành lập và số tiền cũng không nhỏ, tôi nghĩ chắc sếp cũng vui lắm. Lúc ăn cơm trưa, bên hắn đang bàn bạc tổ chức đi ăn mừng tối nay, Châu Dương hỏi tôi có được mời tham dự không, tôi chỉ cười và không nói gì, nói vài câu về công việc với anh ta xong, tôi liền quay lại phòng làm việc. Hôm đó Lưu Giai đi công tác bên ngoài, tự nhiên cảm thấy mình lạc lõng quá, sao tôi lại như vậy chứ? Hắn vốn là "straight", tôi cứ như vậy mà yêu đơn phương, tự biến mình thành kẻ suốt ngày oán trách thì có ích gì chứ? Càng nghĩ càng thấy vô nghĩa, nên tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà sớm. Không ngờ khi đến thang máy thì gặp hắn, hắn thấy tôi cũng có vẻ ngạc nhiên: "Sao về sớm vậy?"
Tôi chỉ gật đầu và mỉm cười, không nói gì thêm và bước vào thang máy, hắn bước ra nhường chỗ cho tôi đi vào, có vẻ như hắn muốn nói gì đó. Nhưng cửa thang máy đã từ từ đóng lại. Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy từ từ đóng vào, khuôn mặt đẹp trai ấy đang nhìn tôi, tim tôi có chút thấp thỏm lạc lõng. Phải chăng... tôi với hắn chỉ có như vậy thôi! hắn là người bên ngoài giới, chúng tôi gặp nhau cứ như một dòng điện xẹt ngang tai, có lẽ hắn cũng có chút đáng tiếc. Còn tôi, sẽ mãi mãi mang trong mìn vết thương lòng...
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
40.
Khi đi ngang siêu thị Gia Lạc Phúc, đột nhiên tôi muốn ghé vào mua chút đồ. Lấy mấy lon bia bỏ vào xe đẩy, vừa đi được mấy bước thì gặp Lưu Khải đang khoác tay một người phụ nữ, còn người phụ nữ đó thì đang đẩy chiếc xe chứa đầy đồ ăn thức uống, khuôn mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện và hạnh phúc. Tôi đột nhiên khựng lại không muốn bước thêm bước nào nữa. Cũng đúng thôi! trong dòng người đi lại tấp nập, anh không hề e ngại mà tay trong tay với người phụ nữ đó. Còn khi ở bên tôi, cho dù rất khao khát muốn nắm lấy tay tôi, nhưng cuối cùng cũng không dám dốc hết tất cả dũng khí để nắm lấy. Bỗng nhiên tôi có cảm giác khoé mắt đang ướt, mũi có chút cay cay, lúc tôi định quay lưng đi, anh đã thấy tôi, ngay tại thời điểm đó, chắc anh cũng có chút ngại ngùng nên đột nhiên đã buông tay người phụ nữ đó ra, không lẽ anh làm như vậy thì tôi sẽ dễ chịu hơn? tôi chỉ gượng cười. Chúng tôi đứng lặng đi một lúc, cuối cùng anh cũng nắm tay người phụ nữ đó tiến về phía tôi: "Em cũng đến đây mua đồ à?".
Tôi lúng túng gật đầu chào hỏi: "Chào chị!". Trước đây tôi có gặp chị vài lần, nếu nhớ không lầm tên Tạ Mẫn, là một phụ nữ đẹp, rất xứng đôi với vẻ phong độ cũa Lưu Khải. Sau đó chúng tôi hỏi thăm vu vơ vài câu. Lúc chia tay, anh hỏi tôi: "Em vẫn còn ở ký túc xá à?"
Tôi lắc đầu: "Đã dọn về nhà mấy bữa nay rồi!"
Tạ Mẫn nắm lấy tay anh, anh có vẻ ngại ngùng nhưng cuối cùng... họ tay trong tay tiếp tục đi mua đồ...
Về đến nhà, cảm giác đau khổ mới thực sự dâng trào. Khi đối mặt với bản thân thì không cần phải che giấu bất cứ điều gì, nhìn khuôn mặt mình trong gương, rất trẻ trung và hấp dẫn, tôi tự an ủi mình như vậy. Trong đầu cứ chập chờn hình ảnh Trương Nhuệ khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, sau đó lại là hình ảnh Lưu Khải nắm tay vợ anh, hình ảnh nào cũng khiến con tim tôi nhói đau lên từng đợt. Nằm dài trên sofa, tôi uống từng ngụm từng ngụm bia, cũng không biết mình đã uống bao nhiêu. Lúc mê man thấy hình ảnh mập mờ có người mở cửa, Lưu Khải đã đi vào trong tình trạng say khướt...
Quả là đau khổ khi thấy anh, anh cũng nhìn tôi. Cả 2 đều say mèm. Tại sao tôi lại như vậy? tôi nghĩ thầm. Còn anh? tại sao anh cũng như vậy? Mối tình không dễ dàng lắng lại này không lẽ vẫn phải tiếp tục dây dưa? Anh đột nhiên lao về phía tôi, ôm chặt lấy tôi mà hôn như điên như dại. Anh càng hôn tôi càng nổi nóng, anh thật sự say rồi, tôi ra sức đẩy anh ra, cho anh một bạc tay:
"Khốn kiếp! anh có bị bệnh gì không? hay là thấy tôi dễ ăn Hi*p? ban ngày thì nắm tay vợ đi từ phố này sang phố khác, ban đêm thì mò đến đây để tìm sự thoả mãn?". Mặt anh chuyển sắc, muốn nói gì nhưng lại dám không nói, tôi lao ✓út ra khỏi nhà.
Một mình bước trong dòng người tấp nập, bỗng nhiên cảm thấy trống vắng quá, không biết mình nên đi đâu? ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng không biết phải trút vào đâu? Sau đó tôi đến quá bar lúc trước hay đến với anh Ba, tìm một góc khuất và kêu ly rượu ngồi uống một mình. Ở đây không ai quen cả, ai nấy đều đang hối hả tìm con mồi cho riêng mình. Tôi cứ thế mà uống từng ngụm, từng ngụm một, rồi dần dần chìm trong mê man, không còn biết gì nữa, cũng không nhớ bao lâu sau, khôi phục lại chút ý thức, thấy trong lờ mờ, một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi đang dìu tôi ra xe, tôi cười nói với hắn ta: "Ông còn không mau buông tôi ra, tôi bị bệnh!"
Hắn nhìn tôi chằm chằm: "Bị bệnh? bệnh gì?"
Đưa miệng sát vào tai hắn phù vài luồng hơi, tôi thủ thỉ: "Sida!"
Hắn liền đẩy tôi ra, tôi chới với và ngã lăn xuống đất, không thèm liếc mắt nhìn tôi, hắn leo lên xe và phóng đi.
Tôi nằm bất động, trong lòng chỉ muốn nguyền rủa ông trời suốt 3 ngày 3 đêm...
42.
Tôi đón xe đến Thiên An Môn, chỉ có nơi này là bất cứ thời gian nào cũng có người qua lại. Mua một tờ báo, tìm ghế đá gần đó, tôi ngồi đó xem những chiếc xe đi qua đi lại tren đường phố Trường An. Sau đó tôi nằm xuống, chắc cho men rượu đã thấm nên tôi đã thi*p đi lúc nào không hay. Khi tiếng quốc ca vang lên, tôi giựt mình tỉnh dậy liền đón xe về công ty.
Tôi dùng nước lạnh rữa mặt để cố chấn tỉnh lại, nhưng cho dù tôi làm thế nào đi chăng nữa mắt tôi cũng chỉ thấy mọi thứ trong mơ hồ. Sau khi vệ sinh xong tôi trở về phòng làm việc. Lưu Giai đã đến từ rất sớm:
"Sao hôm qua anh về sớm vậy? chúng tôi không thể nào liên lạc được anh, gọi điện thì tắt máy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có gì! chắc là bị cảm thôi!" Nếu cô ấy mà biết tôi bị bệnh thế nào cũng hốt hoảng lên, tôi vội chuyển đề tài: "Đúng rồi! thiết bị lần này xuất sang Vũ Hán là loại máy gì vậy?" Trong đầu tôi vẫn chỉ nghĩ đến chuyện của tên Trương Nhuệ.
Cô ta cười rồi nói: "Anh vẫn chưa biết sao? là S7380. Tối qua anh không đi chúng tôi cũng cảm thấy e hơi e ngại!" Chắc cô ta đang nói đến chuyện ăn mừng hôm qua. Tôi cũng không quan tâm: "Khi nào giao hàng?" Một lúc sau tôi mới hỏi.
"3 giờ chiều này sẽ đóng thùng và chuyển đi!" cô ta trả lời. Sau đó tôi cũng không hỏi gì thêm, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh của hắn. Trưa hôm đó tôi dường như kiệt sức hoàn toàn, cảm giác nhức đầu ập đến, khắp người cảm thấy nóng sôi sùng sục, xem ra bị cảm thiệt rồi. Cơm trưa xong, tôi định ghé qua tìm hắn, nhưng hắn đã ra ngoài. Theo tình hình suy đoán thì bây giờ chắc hắn và Châu Dương đang trên đường đến Vũ Hán. Quả nhiên tôi cũng không thấy Châu Dương, trong lòng trở nên rấ trống vắng.
2 giờ chiều, tôi đi vệ sinh tiện thể hút điếu thuốc, nhưng lại có cảm giác kiệt sức bước không vững. Ngồi bất động trên closestool, lúc đó tôi nghe được cuộc trò chuyện của một nhân viên bên phòng sale 2 và một nhân viên kỹ thuật: "Anh chàng mới vào bên anh cũng được việc đó chứ, nghe nói đơn đặt hàng này giá rất cao?"
"Đúng rồi! S7880, một máy hơn 2 triệu." người kia trả lời. Sau đó tôi không nghe tiếng động nào nữa, chắc họ đã ra ngoài rồi.
Đột nhiên, trong ý thức càng ngày càng mơ hồ, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng gì đó. S7880? Tôi nhớ Lưu Giai nói là S7380? Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, thấy trong người bỗng nhiên tỉnh lại hẳn...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc