Những Chàng Trai Của Màn Đêm - Chương 15

Tác giả: Bạch Y Tiên Sinh

Thiên Hạo ngơ ngác trong một không gian u tối bất tận. Đôi chân trần bước từng bước cẩn thận, nhưng chẳng hề biết đâu mới là phía trước, xung quanh đều là một màu đen mê muội phảng phất mùi ૮ɦếƭ chóc. Cảm nhận cô độc dần dần nuốt chửng khiến anh kiệt quệ cho đến khi anh nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường. Thứ ánh sáng đẹp đẽ đỏ rực như một dòng máu nóng. Càng tiến lại gần, anh càng nhận ra hai dáng người thân thuộc với bộ đồ trắng đang bị những sợi xích khổng lồ trói chặt bên bờ vực thẳm. Phía dưới là dung nham nóng chảy, hơi nóng như muốn thiêu rụi mọi thứ bên trên. Một bên là người mà anh yêu nhất, hứa sẽ trọn đời ở bên cô ấy. Một bên là người bạn thân nhất, anh thà hi sinh thân mình để bảo vệ cậu ấy. Anh nhìn Bảo An và Hiểu Minh thân xác rỉ máu đầy vết roi quất mà trái tim siết lại đau đớn. Anh lớn tiếng gọi họ nhưng chẳng ai đáp lời, vẫn chìm trong cơn mê man.
Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân anh rung chuyển mỗi lúc một mạnh hơn, đất đá rơi lả chả. Dòng dung nham đỏ rực dao động không ngừng tạo thành những con sóng lớn như muốn nuốt chửng mọi thứ. Một giọng nói từ hư vô vang lên: “Chỉ được cứu một người, ngươi sẽ cứu ai?” Giọng nói vừa ma mị, vừa đanh thép cứ như nó là chính tiếng lòng của anh vậy.
“Không thể nào!” Anh hét lớn, hàng lông mày mỏng chau lại tức giận.
Anh lao tới Hiểu Minh, vội vàng tháo dây xích rồi khiêng cậu ấy tránh khỏi bờ vực nguy hiểm. Rồi anh lại chạy nhanh về phía Bảo An. Anh dùng hết sức mình nhưng chẳng thể. Những sợi xích càng siết chặt hơn khiến cô gái đau đớn. Lòng anh như bị giày xéo.
Anh ôm cô vào lòng. Giọt nước mắt ấm từ khoé mắt anh nhỏ xuống trên đôi má mềm mại nhợt nhạt.
Mặt đất đã rời khỏi nơi nó vốn bám chặt, rơi thẳng xuống lòng chất lỏng ૮ɦếƭ người. Vùi sâu đôi tình nhân vào biển lửa.
“Anh đã hứa sẽ trọn đời bên em, giờ anh đã làm được rồi.” Giọng nói trầm ấm ẩn chứa niềm hạnh phúc cuối cùng dần tan biến cùng với xác thịt.
Không khí se lạnh buổi sáng sớm nhấn nhìm con người ta vào cơn mộng mị. Trên chiếc giường rộng lớn, thân hình rắn chắc quấn chăn nửa thân người ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt nhắm chặt nhưng hàng mày cau có như đang tranh đấu tư tưởng trong vô thức.
Anh nắng ban mai ấm áp đã chạy qua lớp cửa kính xua tan giá lạnh. Đôi mắt nhăn nhó dần mở ra vẫn còn ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Anh vắt tay lên vầng trán cao vút lấm tấm những hột mồ hôi.
“Chỉ là mơ thôi sao.” Lời vừa trút ra mà lòng nhẹ nhõm hẳn.
Tiếng nhạc thê lương thảm khóc vang lên khiến anh giật mình không nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại bấy lâu nay vẫn để.
“Mới sáng sớm cậu gọi tôi có chuyện gì?” Thiên Hạo chau mày cáu kỉnh.
“Tôi cần cậu giúp một việc?” Hiểu Minh đang ngồi vắt chân trên salon, quần áo chỉnh chu làm tôn lên vẻ đẹp sang trọng. Gương mặt nghiêm túc đến nực cười.
“Cậu không cần khách sáo, nói thẳng đi.”
“Tôi muốn hẹn hò. Cậu chỉ tôi đi.” Giọng dứt khoát.
Thiên Hạo nghe xong suýt nữa làm rớt chiếc điện thoại trong tay.
“Chả lẽ ta vẫn đang nằm mơ.” Anh thầm nghĩ.
“Tôi muốn buổi hẹn hò thật lãng mạn.” Tiếng Hiểu Minh vẫn vang lên trong điện thoại, rõ mồn một.
“Thiên Kim hả?” Thiên Hạo vừa nói vừa cười.
“Tôi chỉ có mình cô ấy thôi. Cậu hỏi thừa.”
“Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy. Tôi còn tưởng cậu định ủ cho mối tình này lên men luôn chứ.”
“Cậu làm tốn tiền điện thoại quá đấy.” Hiểu Minh gằn giọng.
“Phụ nữ thích nhất ba thứ. Đồ ăn ngon, không gian đẹp và quà tặng.”
“Cậu nói tiếp đi.” Hiểu Minh nôn nóng.
“Đồ ăn ngon và không gian đẹp tôi biết một nơi. Lát tôi gửi địa chỉ cho cậu. Còn quà để tôi chuẩn bị thay cậu. Cậu làm gì có mắt thẩm mỹ. Thế cậu muốn hẹn cô ấy lúc nào?” Thiên Hạo nói một lèo.
“Tối nay.” Một giọng trầm ấm dứt khoát
“Hả. Có vội quá không. Đúng là người mới yêu.” Gương mặt Thiên Hạo hết sức ngạc nhiên.
“Có vấn đề gì sao?” Hiểu Minh bỉnh thản nói, ánh mắt hết sức tự nhiên.
“Không sao, tôi lo được.” Đôi mày nhướn lên lộ vẻ tự nhiên.
“Vậy giờ tôi gọi cho cô ấy.”
“Cái gì. Cậu còn chưa biết cô ấy có đồng ý đi hay không mà đã bắt tôi lên kế hoạch.” Thiên Hạo chau mày nhăn nhó.
“Cậu nghĩ tôi là ai?” Hiểu Minh lộ rõ vẻ tự tin từ trong khuôn mặt lẫn ngữ điệu.
“Rồi rồi. Tôi cúp máy đây. Đang ngủ.”
“Cám ơn cậu. Bạn tốt nhất của tôi.” HIểu Minh nhếch miệng cười nhẹ.
“Bớt sến đi. Cậu làm tôi khó ngủ đấy.” Đôi mày cong khẽ chau lại.
*********
Chàng bồi bàn lịch lãm trong chiếc áo đuôi tôm từ tốn kéo ghế để Thiên Kim ngồi vào. Trước mắt cô công chúa xinh đẹp bận chiếc váy bó màu xanh nước biển lấp lánh là một không gian yên tĩnh đến tuyệt đối. Cả một nhà hàng rộng lớn với hai màu đỏ đen chủ đạo không có lấy một bóng người. Trên bàn chỉ có một chai R*ợ*u vang đỏ với hai chiếc cốc tinh xảo. Thứ ánh sáng duy nhất thắp sáng cảnh vật xung quanh là những ngọn nến thuỷ tinh khi cháy toả ra một mùi hương vừa gợi cảm, vừa ***.
Ánh đèn sáng lên chiếu sáng một góc nhà hàng. Dưới ánh sáng huyền ảo như từ trời chiếu xuống là một vị thiên thần mang vẻ đẹp lạnh lùng. Chàng cất đi đôi cánh Chúa trời ban tặng để khoác vào bộ vest đen đầy mê hoặc. Sự tập trung cao độ với đôi mắt lướt theo phím đàn càng khiến người đàn ông trong mắt cô thêm cuốn hút.
Từng nốt nhạc trầm bồng vang lên nhịp nhàng như âm thanh từ các tầng mây. Anh cất giọng hát ấm áp với những lời ca bay bổng như xé tan không gian mà đi vào trái tim người nghe.
“Hỡi vị thần tình yêu!
Tôi hận người đã bắn mũi tên màu đồng
Khiến nàng ghét tôi cay đắng
Có phải ngài đã nhận ra sai lầm của mình
Ghim thêm một mũi tên màu bạc
Để nàng nhớ mong tôi ngày đêm
Nhưng hỡi thần tình yêu!
Mũi tên ấy đã bắn nhầm vào trái tim tôi
Nàng Tra t** tâm trí tôi bằng nỗi nhớ
Làm sao tôi có thể sống được
Hỡi vị thần tình yêu!
Tôi van ngài.
Nếu không thể khiến nàng yêu tôi
Hãy kết thúc cuộc sống cơ đơn này bằng cái ૮ɦếƭ
Bởi vì nàng là duy nhất.
….”
Lời hát kết thúc, tiếng đàn cũng nhẹ dần rồi tắt hẳn. Thân hình bảnh bao cao lớn rời chiếc dương cầm bằng gỗ đen, tiến bước về phía người đẹp.
“Hôm nay trông em thật lộng lẫy.” HIểu Minh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao trời, khoé miệng ẩn ý cười nhàn nhạt.
Đôi má dưới lớp phấn hồng chợt chuyển sang màu đỏ.
“Anh làm em đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Em chưa bao giờ thấy anh đàn hát trước đây.” Thiên Kim ấp úng.
“Lời ca và những nốt nhạc đó vốn giành cho em, không phải ai khác.” Dường như ánh mắt anh đang cười, toả ra sự say đắm.
Cô chưa từng thấy anh lãng mạn như thế. Nhưng điều đó thật rõ ràng, anh chỉ vì người mình yêu mà trở nên khác biệt. Nếu với bất kỳ cô gái nào anh cũng ngọt ngào, thì chẳng còn gì quý giá.
Đôi tay thanh lịch từ tốn rót lưng chừng ly R*ợ*u cho cô. Dòng chất lỏng màu đỏ óng ánh chảy vào ly khiến người nhìn cũng phải thèm thuồng muốn nhấp thử lập tức.
Người phục vụ lúc nãy từ một cánh cửa nào đó chầm chậm đi vào, trên tay anh là hai đĩa thịt bò bittet thơm phức.
“Mong quý khách ngon miệng.” Chàng trai trẻ nở nụ cười thân thiện rồi lui xuống.
Lưỡi dao bạc nhẹ nhàng tách miếng thịt mềm mại ra nhiều phần nhỏ vừa miệng. Anh đưa đĩa thịt đã cắt của mình cho cô khiến cô nhìn anh ngơ ngác, trong lòng cảm thấy vui sướng.
“Anh thật có kinh nghiệm hẹn hò đấy nhỉ?” Cô đưa ánh nhìn dò xét về phía anh.
Anh vừa nghe đã hiểu ý. Ngụm R*ợ*u vừa nếm chưa kịp trôi đã bị sặc. Làm sao anh có thể nói rằng Thiên Hạo là đạo diễn. Cũng không thể để cô ấy nghĩ anh là hạng đào hoa lăng nhăng.
“Anh xem trên phim ảnh, nam chính vẫn hay làm thế mà.” Anh cười ngượng ngạo.
“Em tưởng anh chỉ thích đọc sách và xem tin tức.” Cô đưa ánh nhìn chiếu tướng về phía anh.
“Em xem anh là người ngoài hành tinh à?” Anh nhăn mặt trông hết sức đáng yêu.
“Anh còn quý hiếm hơn cả người ngoài hành tinh ấy chứ.” Cô thầm nghĩ.
Hiểu Minh chợt khựng lại, cảm thấy lạnh gáy như có ai đang theo dõi mình. Nhưng anh vẫn tỏ ra bình thản.
“Anh có bất ngờ cho em. Em nhắm mắt lại đi.” Anh cười dịu dàng.
Thiên Kim ngoan ngoãn nhắm chặt mắt. Tưởng tượng đến nụ hôn bất ngờ nhưng mãnh liệt.
“Em mở mắt ra đi.” Giọng anh vang lên.
Không hôn sao? Thật làm con gái người ta thất vọng.
Trước mắt Thiên Kim là một hộp quà vuông vức trang trí họa tiết xanh trắng đẹp mắt.
Trong bóng tối, một người đàn ông nhếch miệng cười nham hiểm.
“Em mở ra được không?” Thiên Kim cất giọng thánh thót, không giấu được vẻ vui mừng.
“Tất nhiên.”
Những sợi băng quấn lần lượt được bàn tay nhỏ nhắn tháo ra. Món đồ bên trong khiến cô hết sức kinh ngạc. Nếu là người khác tặng, chắc chắn cô đã ném thẳng món quà vào mặt hắn. Nhưng người yêu của cô tặng lại khác. Mặc dù cô có chút ngượng ngùng đến đỏ mặt, nhưng cô vẫn thầm vui mừng, cảm thấy khoảng cách càng được rút ngắn. Cô và anh như gần gũi hơn.
“Sao anh biết em thích màu đỏ, còn biết cả size của em nữa?” Đôi mắt long lanh nhìn anh.
Anh liếc nhìn. Thần kinh anh như bấn loạn khi trong chiếc hộp là bộ đồ lót mỏng manh màu đỏ đô. Gục đầu xuống chống tay lên trán. “Cậu ૮ɦếƭ với tôi.” Anh nguyền rủa.
“Anh nói gì cơ?”
“Không có gì. Anh chỉ hơi nhức đầu thôi.” Hiểu Minh gượng gạo.
Ở trong bóng tối, người nào đó vừa bị nguyền rủa liền nhếch miệng cười. “Lãng mạn vậy đủ rồi. Không phải sẽ nhanh hơn nếu có một chút K**h th**h sao.” Anh thầm nghĩ.
“Em thích món quà đó chứ?” Anh đánh lạc hướng.
“Dạ, đó là quà anh tặng mà.” Cô nở nụ cười tươi tắn khiến anh nhẹ người. Cứ lo cô ấy sẽ nghĩ mình Biến th'.
HIểu Minh không nói thêm gì, chỉ cặm cụi cắt thịt bò. Hành động hấp tấp khiến miếng thịt bắn vào mặt anh.
Nhìn gương mặt lấm lem của anh cô liền bật cười. Cô vươn người tới mỗi lúc một gần anh. Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau tỉ mỉ vết nhơ. Khoảng cách đủ gần để nghe thấy hơi thở đối phương. Bàn tay ấy bị nắm chặt, không thể nhúc nhích hơn nữa. Ánh mắt hoang dã nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ như muốn nuốt chửng. Làn môi bóng bẩy gợi cảm như hai cực của thanh nam châm, bị lực hút kéo lại gần nhau.
Bất thình tình, một tiếng rầm vang lên, cánh cửa phía xa đổ sập khiến đôi tình nhân giật thót.
Bất thình tình, một tiếng rầm vang lên, cánh cửa phía xa đổ sập khiến đôi tình nhân giật thót. Bốn người từ sau cánh cửa ngã lăn ra.
"Mọi người làm gì ở đây?" Hiểu Minh chau mày.
"Tôi đến xem mọi việc có suôn sẻ không." Thiên Hạo cười ngượng ngạo, chống tay đứng dậy, phủi phủi quần áo.
"Hạo Ca rủ em theo.” Bảo An chỉ tay về phía Thiên Hạo như muốn đổ trách nhiệm.
Hiểu Minh liếc ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống về phía Bảo Anh và Thiên Quân.
"Lúc Hạo Ca gọi điện thoại cho An An, em cũng ở đó. Hì." Cô cúi mặt.
"Em gái anh hẹn hò, sao anh có thể không tò mò được. Haha.” Thiên Quân cười sảng khoái.
"Xuất hiện thật đúng lúc mà." Hiểu Minh thì thầm.
Thiên Kim ngượng đỏ chín mặt. “Mọi người đã đến rồi thì ngồi vào bàn đi.”
"Thôi hai người tiếp tục đi, chúng tôi phải đi rồi.” Thiên Hạo nói.
"Ngồi vào đi.” Hiểu Minh bình thản nói, nhưng nét mặt thể hiện rõ sự uy nghi.
Bốn người bọn họ rụt rè kéo ghế ngồi vào bàn ăn.
"Chúc mừng hai người nha. Trong nhóm không còn ai cô đơn lẻ bóng nữa.” Bảo Anh nở nụ cười dịu nhẹ.
"Lúc Hạo Ca gọi điện thoại, hai đứa bọn tớ suýt thì té ngửa. Thật là tận mắt mới dám tin. Hai người giữ bí mật ghê quá." Bảo An cất giọng nhí nhảnh.
"Có bí mật gì đâu. Hì." Thiên Kim ngượng ngùng đáp.
"Từ đầu tôi đã chấm hai cậu rồi. Bây giờ hai đứa đều thành rể nhà anh. Thật quá tốt. Hai cậu mà làm gì em gái tôi buồn thì tôi bắt lên đồn cảnh sát đấy.” Thiên Quân nhếch miệng ẩn ý cười gian xảo.
"Thật hay đùa vậy?” Thiên Hạo thì thầm.
"Sao lại có hai chàng rể?” Bảo Anh thắc mắc.
"Sau này anh cưới em, Bảo An cũng thành em gái anh." Thiên Quân nhìn Bảo Anh đắm đuối.
"Không đúng!!!" Hiểu Minh chau mày, ánh mắt lộ vẻ bất an.
Mọi người nhìn chằm chằm vào anh, khó hiểu.
"Nãy giờ bốn người chỉ núp phía sau cánh cửa đó thôi phải không?"
"Đúng vậy!” Thiên Quân nói.
Hiểu Minh cảm nhận được có người theo dõi mình, nhưng là từ phía sau, chứ không phải từ cánh cửa phía trước.
"Có viêc gì sao?" Thiên Quân gặng hỏi.
"Không có gì! Do em nhạy cảm quá thôi." Hiểu Minh bình thản đáp.
Thiên Hạo vẫn im lặng bỗng cất giọng nghiêm túc. "Tôi có việc gấp. Mọi người ở lại vui vẻ.” Ánh mắt anh trở nên tăm tối, quay người bước đi dứt khoát.
"Anh đi đâu vậy.” Bảo An nói với theo.
"Anh sẽ về sớm thôi." Thiên Hạo thẳng bước.
"Mọi người mau ăn đi.” Hiểu Minh vội vàng nói. Anh hiểu bạn mình có việc không muốn ai theo làm phiền.
*******
"Em vào phòng đi, trễ rồi.” Hiểu Minh ân cần nói, ánh mắt trìu mến.
"Anh không vào uống trà sao?" Thiên Kim níu kéo, ánh mắt nũng nịu.
"Hôm nay anh mệt, bữa khác anh sẽ bù cho em." Anh vuốt ve đôi má mềm mại.
"Dạ, vậy em vào nha. Anh ngủ ngon.”
"Em ngủ ngon, mơ đẹp.” Anh nở nụ cười ấm áp.
Cánh cửa dần khép lại. Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh như loài thú săn mồi.
********
Chàng thanh niên cao lớn bước tới một con hẻm hẻo lánh gần nhà.
"Lộ diện đi. Ta biết ngươi theo dõi ta lâu rồi.” Hiểu Minh quát lớn.
Từ trong khe tối, một người đàn ông khoác chiếc áo choàng đen từ từ bước ra. Trông ông ta khoảng sáu mươi, nhưng gương mặt vẫn còn rất phong độ. Mái tóc đen trắng hai màu xen kẽ. Hàm râu quai nón càng toát lên vẻ mạnh mẽ trên thân hình cao lớn.
"Sao ông lại ở đây?" Đôi mắt Hiểu Minh mở to vô cùng ngạc nhiên.
"Cha có một khách hàng. Hắn ta muốn cha lấy mạng một người?” Lão Long lạnh lùng nói.
"Là ai? Không phải ông đã gác kiếm mười mấy năm nay rồi sao?” Hiểu Minh lớn giọng tức giận.
"Chính là con. Hắn nhờ cha lấy mạng Hoàng Tử Bóng Đêm."
"Hắn là ai?" Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh.
"Một ông trùm lớn trong thế giới ngầm. Cha không thể tiết lộ gì hơn.”
"Không giống ông một chút nào? Ông bị làm sao vậy.”
"Không làm sao cả. Ta chỉ đến để hoàn thành nhiệm vụ. Con hãy đánh hết sức để cứu lấy bản thân."
Vừa dứt lời Lão Long lao tới đạp thẳng vào bụng Hiểu Minh khiến anh lùi ra sau.
"Sao con không đánh trả.” Ông quát.
"Dù không phải đấng sinh thành nhưng ông có công dưỡng dục. Cuộc đời tôi có được như ngày hôm nay đều nhờ ông. Cái mạng này ông muốn cứ việc lấy đi.” Anh thầm nghĩ, ánh mắt đổ xuống như buông xuôi, không hề có ý chí chiến đấu.
"Đừng tưởng ta sẽ nương tay.” Vừa dứt lời, lão ta lao tới liên tiếp tung đòn khiến anh ngã gục.
"Sức ông chỉ có vậy thôi sao, ông già?" Anh cười mỉa mai.
Từ khóe miệng rỉ ra vệt máu đỏ tươi. Anh chống tay đứng dậy.
"Tiếp tục đi ông già." Anh cố nói thêm.
Thân hình bầm dập lại nhận thêm những cú đánh đau nhói. Anh té xuống mặt đất lạnh ướt.
"Còn tỏ ra vẻ lạnh lùng. Nếu muốn giết tôi, một đòn là đủ rồi. Ông đang mưu tính điều gì thế.” Anh thầm nghĩ. Nhếch miệng cười mỉa mai.
Hiểu Minh lại chống tay đứng dậy. Ánh mắt anh sáng lên khi thấy một bóng đen đang nấp ở phía xa.
"Ông làm tôi điên máu rồi đấy.” Anh hét lớn.
Lão Long tiếp tục ra đòn. Nhưng lần này đã khác, anh đánh trả quyết liệt một sống một ૮ɦếƭ. Đánh đến bất phân thắng bại. Nhưng cả hai đều thấm mệt.
Đột nhiên, hai tên sát thủ ẩn nấp bấy lâu lao tới với con dao sắc bén tỏa ra thứ ánh sáng kim loại lạnh lẽo tấn công Hiểu Minh.
"Sao còn chưa xuống tay.” Một tên quát vào mặt Lão Long.
Lúc này tình thế càng trở nên quyết liệt. Ba chọi một. Hiểu Minh đã thấm mệt lại càng phải nỗ lực tránh né những lưỡi dao sắc bén. Để tránh được một nhát đâm chí tử, anh đã nhận một cú đá khiến thân hình cao lớn ngã gục. Hai tên sát thủ thừa thế lao tới đoạt mạng anh. Đột nhiên, chúng bị bàn tay cứng cáp cản lại.
"Ông làm gì vậy?” Một tên quát lớn.
"Tôi muốn tự xuống tay. Nếu nó ૮ɦếƭ trong tay người khác, chắc không thể nhắm mắt.” Lão Long nói.
"Nhanh lên!" Tên sát thủ nhăn nhó, lùi lại phía sau.
Lão Long rút con dao trong người ra, chầm chậm tiến về phía Hiểu Minh. Ánh mắt ông dao động.
"Tít tít tít…tít tít tít." Tiếng chuông điện thoại vang lên. Đôi mắt ông sáng lên như điều mình mong chờ đã đến. Lưỡi dao sắc liền cứa nhanh như gió qua chiếc cổ mỏng manh. Máu tuôn như thác. Hai tên sát thủ gục xuống.
Hiểu Minh tròn mắt ngỡ ngàng trước điều vừa diễn ra.
Cất con dao còn rướm máu vào trong người. Lão Long móc chiếc điện thoại trong túi áo ra nghe.
"Mọi chuyện ổn rồi phải không?" Lão Long cất giọng khẩn trương.
"Đứa con riêng của ông được cứu rồi.” Một người mặc đồ đen ở đầu bên kia điện thoại nói với giọng yếu ớt.
"Thật cám ơn cậu.” Khóe mắt nhăn nheo lộ rõ vẻ xúc động
"Tôi không làm điều này vì ông." Hắn vội cúp máy.
"Chuyện là thế nào?" Hiểu Minh chau mày.
"Cha xin lỗi. Cha có một đứa con riêng. Bọn chúng bắt nó làm con tin để ép cha lấy mạng con.” Ông nói bằng một giọng ngậm ngùi. "Cha không dám xin con tha thứ.”
"Ông không cần xin lỗi. Mạng tôi ông muốn lấy lúc nào cũng được. Tôi không oán trách." Anh nói dứt khoát.
"Lúc ở nhà hàng, cậu ấy theo dõi bọn ta. Nhân lúc bọn chúng sơ hở. Ta đã nhờ cậu ấy giúp đỡ.”
"Ông đang nói ai?" Hiểu Minh chợt hiểu ra mọi chuyện, tỏ ra gấp gáp và nóng nẩy.
"Chàng trai rời bàn ăn. Con hãy mau đi tìm cậu ta. Nghe giọng nói yếu ớt, cha nghĩ cậu ấy bị thương rất nặng.”
"Mau cho tôi địa chỉ. Tại sao ông lại nhờ cậu ấy. Thà ông cứ giết tôi cho xong." Anh lớn tiếng, gương mặt đầy lo lắng.
********
Trước sân một căn biệt thự rộng lớn nhuộm đầy máu tanh. Từ cổng vào cho đến đại sảnh ngổn ngang những xác người mặc đồ vest đen. Xung quanh be bét máu me. Những cánh tay lìa khỏi thân thể nhưng vẫn nắm chặt dao kiếm trong tay.
Giữa đại sảnh lộng lẫy. Một người đàn ông trung niên đang quỳ lạy van xin thảm thiết trước một người mặc đồ đen kín mít. Trên lưng và hai cánh tay anh là vô số vết chém. Máu vẫn còn đang rỉ rả nhưng anh vẫn đứng uy nghi chỉ thanh Katana dài hơn một mét về phía người đàn ông.
"Làm ơn… Tha mạng cho tôi… Cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu… Tiền bạc… Gái gú… Quyền lực. Chỉ cần tha cho tôi…" Tên trùm co ro người, run rẩn liên hồi.
"Có một người ngươi không nên ***ng vào. Thật tiếc cho ngươi.” Phán Quan nói bằng giọng ma mị.
"Tôi đã đắc tội với ai?” Giọng hắn lắp bắp.
"Hãy nhớ lấy cái tên này mà từ nay ngươi phải khiếp sợ. Hoàng Tử Bóng Đêm." Anh nói từng từ chậm rãi.
Ánh sáng từ thanh kiếm vụt sáng. Cánh tay của người đàn ông đứt lìa khỏi thân thể.
Chàng trai bận đồ đen quay mặt bỏ đi. Những bước chân lảo đảo không vững. Anh ngãy khụy xuống mặt đất. Anh thấy mình thật lạnh lẽo. Đôi mắt bắt đầu mờ dần, mờ dần rồi nhắm nghìm vào bóng tối vô tận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc