Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình - Chương 33

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Điện thoại được truyền tay nhau, cuối cùng cũng đến tay Tần Vũ Phi. Cô cố nở nụ cười tự nhiên, cầm điện thoại qua xem.
Đó là trong phòng VIP của một nhà hàng cao cấp, một bàn lớn có rất nhiều người ngồi. Tầm nhìn hẳn là muốn chụp hai người đang tươi cười nhìn ống kính giơ hai ngón tay, còn hai người đang tươi cười nhìn ống kính giơ hai ngón tay, còn Cố Anh Kiệt vừa hay ngồi ngay bên cạnh, thế nên cũng bị chụp lại. Bên cạnh anh còn có một cô gái, chính là người Tần Vũ Phi nhìn thấy lần trước, cô ta đang gắp thức ăn cho Cố Anh Kiệt, còn Cố Anh Kiệt thì đang cười với cô ta, cô gái kia cũng cười lại với anh.
Tim Tần Vũ Phi thắt lại. Người bạn ngồi bên cạnh xem cùng lấy tay lướt lên màn hình một cái, hình tiếp theo hiện lên.
Hình tiếp theo là hình mọi người cụng ly, cô gái kia đứng sát bên cạnh Cố Anh Kiệt, cười rất ngọt ngào. Tiếp theo nữa là hình Cố Anh Kiệt đang nói chuyện với người bạn bên cạnh, cô gái kia dàn vào người anh mà cùng nghe, nhìn qua đúng là một bức tranh hòa hợp đẹp đẽ. Tấm tiếp theo đó không có hai người họ, tấm kế đó nữa lại có, không biết người bên cạnh nói gì, Cố Anh Kiệt đang cười lớn, cô gái kia ngồi bên cạnh cũng đang chống cằm nhìn anh cười. Mất tấm sau nữa đều không có họ, mấy tấm chụp tập thể ở cuối, Cố Anh Kiệt ngồi ở hàng đầu, cô giá kia đứng ngay sau lưng anh, tay đặt trên vai anh, cùng nhìn về phía ống kính cười.
Hình tập thể có hơn mười người, Tần Vũ Phi vừa nhìn đã thấy ngay hai người họ.
“Cô gái này là ai vậy?” Có người hỏi.
“Em gái Tôn Diệc An đó, tên là Tôn Diệc Tuyết. Gia đình họ làm trong ngành điện tử. Tôn Diệc An chính là người lần trước giành mất miếng ngọc phật của nhà họ Mẫn nhìn trúng trong buổi đấu giá đó, cậu còn nhớ không, ông Mẫn tức muốn hộc máu.” Người bạn tiết lộ tin cho hay.
“À, nhớ ra rồi. Cô ấy trông cũng không tệ, nhìn dáng vẻ rất ngọt ngào, còn khá ngoan ngoãn.”
Ngoan cái con khỉ, Tần Vũ Phi chửi thầm trong lòng, muốn giành người đàn ông của cô, ngoan gì mà ngoan.
“Nhờ trang điểm cả thôi.” Một người bạn khác nói châm chọc.
Đúng, chắc chắn là vậy. Tần Vũ Phi ác ý nghĩ, chắc chắn không đẹp được bằng cô.
“Họ là ai theo đuổi ai vậy?”
“Lúc nãy không phải nói rồi sao, là cô gái kia theo đuổi Cố Anh Kiệt. Bây giờ ra vào có đôi có cặp, xem chừng là đã thành rồi. Hôm đó tụi mình cùng ăn cơm, có nói đến Cố Anh Kiệt, bạn cô ấy nhắc đến chuyện này, cô ấy có vẻ thẹn thùng lắm, còn nói là mình vẫn đang cố gắng. Nhưng mà nghe giọng điệu thì chắc là thành công rồi. Ôi, tiếc là Tiểu Đình không có mặt, nếu không thì có thể phỏng vấn thử cảm giác của cô ấy thế nào rồi. Bản lĩnh cưa trai của cô ấy thật sự quá kém, nhìn người ta mà xem.”
Một người khác bật cười, “Cậu lôi Tiểu Đình vào làm gì. Tiểu Đình đâu phải kiểu mà Cố Anh Kiệt thích. Cố Anh Kiệt thích người nhỏ hơn anh ta vài tuổi, ngoan hiền, nghe lời, ngọt nào cơ, mấy người bạn gái trước kia đều không phải thế sap. Anh ta còn qua lại với một cô người mẫu mới mười tám nữa kìa.”
Người tiết lộ tin kia cười lớn: “Vậy là Tiểu Đình thua bởi đã hai mươi tư tuổi sao? Hơn nữa cậu ấy cũng thuộc loại ngoan hiền mà, chẳng qua không đẹp bằng mấy cô bạn gái của Cố Anh Kiệt mà thôi”.
Một người khác nói: “Tiểu Đình trông cũng đâu có tệ, thanh tú vừa mắt, dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, chẳng qua thần kinh hơi thô một chút thôi”.
“Lôi Tiểu Đình vào làm gì!” Tân Vũ Phi không nghe nổi nữa, cô chen vào một câu, đặt chiếc điện thoại của người bạn kia xuống bàn, đứng dậy nói muốn vào nhà vệ sinh.
Ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, Tần Vũ Phi vẫn không thể yên lòng, lấy điện thoại ra tính gọi cho Cố Anh Kiệt, nhưng lúc chuẩn bị gọi thì tay mãi vẫn không thể ấn phím, cuối cùng cô đành cất điện thoại vào. Cô đứng trước gương trang điểm lại, tự nhìn lại gương mặt mình. Hẳn là cô phải đẹp hơn cô gái kia chứ nhỉ, so gia thế cô cũng tốt hơn cô ta, cô sẽ không thua cô ta đâu.
Nhưng lời nói trước đây tên đàn ông khốn khi*p kia từng nói chợt hiện lên trong đầu. “Em nghe anh giải thích đi, anh chưa từng thay lòng với em, anh rất yêu em mà. Chẳng qua cô ấy cứ luôn tốt với anh, em biết mà, đã là đàn ông thì có ai không mềm lòng chứ, anh nhất thời bị mê hoặc, chỉ thế thôi. Sau này anh sẽ không thế nữa. Em phải tin anh.”
Đàn ông rất dễ mềm lòng. Tần Vũ Phi chỉ muốn cười lạnh.
Trước nay Cố Anh Kiệt chưa từng nhắc đến cô gái này, anh đi tụ tập với bạn bè, lại để cô ta ngồi bên cạnh anh. Tần Vũ Phi cảm thấy tim mình bị một con rắn độc cắn trúng. Cô bạn thân cũ ấy sau khi trở mặt đã nói với cô. Cô ta nói cô tự cho mình là đúng một cách quá mức, có tiền thì có gì ghê gớm, tình yêu đâu thể dùng tiền mà mua được.
“Cô cho rằng mình mua được quà, ở nhà lớn, mua được xe sang, người khác sẽ thích cô sao? Cô cho rằng mình rất tốt với tôi, nhưng cô có biết làm bạn với cô áp lực rất lớn hay không, người khác ai cũng đem tôi ra so sánh với cô, cô thì ciws bày ra dáng vẻ không quan tâm. Đương nhiên rồi, cô là đại tiểu thư mà, cô nào sợ bị so sánh, nhưng cô có nghĩ tới cảm giác của người khác không. Mọi người việc gì cũng nghe theo cô, có ai tôn trọng ý kiến của tôi không? Tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi, vậy chẳng lẽ cô không nên tìm hiểu nguyên nhân ở chỗ mình sao? Tần Vũ Phi, cô tỉnh lại đi, soi gương lại cho kỹ đi, cô chẳng qua chỉ là cô tiểu thư bị người ta chiều hư thôi, tính cách tệ hại, kiêu căng hống hách, nếu nói đến khiến người ta thích, nói đến sức quyến rũ, cô vốn chỉ có thể xếp cuối hàng mà thôi. Anh ấy chính là chịu hết nổi cô rồi, cũng chưa từng yêu cô. Tôi dịu dàng hơn cô, chu đáo hơn cô, hợp với anh ấy hơn cô.”
Lúc này đây Tần Vũ Phi đang nhìn gương, nhìn gương mặt của chính mình, nhớ đến những lời họ từng nói. Sau đó tên khốn kia vừa trở mặt liền thay đổi thái độ, mở miệng mắng chửi cô, sau đó cô bạn giả dối kia lại cầu hòa với cô, nói rằng lúc đó nói chuyện không lựa lời là đã sai, đó không phải lời thật lòng của cô ta. Nhưng lúc đó Tần Vũ Phi không còn muốn nghe nữa, vì cô không thể phân biệt được đâu thật đâu giả, những lời họ nói, một chữ cô cũng không tin.
Còn tin được gì nữa đây?
Tần Vũ Phi hít sâu một hơi. Tự nói với mình: Đừng bi quan thế chứ Tần Vũ Phi, đưng bi quan thế. Vì họ không đáng đâu.
Tần Vũ Phi xoay người ra ngoài, trở lại chỗ ngồi. Lúc này những người bạn kia không còn tám chuyện nữa, một người thấy cô trở lại còn vội giải thích: “Vũ Phi, đừng mất vui mà, chỉ nói đùa thôi, không nói gì Tiểu Đình đâu”. Cô ấy biết Tần Vũ Phi che chở cho Doãn Đình, tưởng rằng cô nổi giận vì chuyện này.
Những người khác đều không lên tiếng, có người còn thể hiện rõ là không đồng tình, nhưng Tần Vũ Phi không có tâm trạng cãi nhau với họ, chỉ nói: “Không sao, là mình không tốt, làm mọi người mất hứng rồi, mình hơi đau đầu, về trước đây. Bữa này cứ tính cho mình”.
“Vậy thì không cần, cậu đau đầu thì mau về nghỉ ngơi đi.” Người bạn tiết lộ tin kia nói.
Tần Vũ Phi cũng không khách sao, lấy túi sách ra về. Vừa đi được vài bước, nghe người bạn nhỏ giọng nói: “Hứ, ai không có tiền chứ, không có tiền trả nổi chắc? Giờ thái độ rồi nói là mời cho ai xem chứ. Làm như hơn người lắm không bằng’.
Bước chân Tần Vũ Phi dừng lại, có người thấy, vội nhỏ giọng nói: “Đừng nói thế mà, nghe thấy rồi kìa”.
“Nghe thấy thì nghe thôi.”
Tần Vũ Phi dừng lại hai giây, cố nhịn không nổi nóng, không quay đầu, đi một mạch ra ngoài.
Cả đêm hôm đó tâm trạng cô rất tệ. Hình ảnh Cố Anh Kiệt và cô gái kia đâm thẳng vào mắt cô làm đau trái tim cô. Hơn nữa đêm hôm đó Cố Anh Kiệt không gọi điện cho cô, khác nào thêm dầu vào lửa. Cô vừa nghĩ thầm đợi anh gọi đền thì cô sẽ không bắt máy, vừa oán trách sao anh lại không gọi điện thoại.
Hôm sau tinh thần của Tần Vũ Phi rất không tốt, đi làm cũng không được tập trung. Trong lúc họp thất thần mấy lần, đáp lời đều không khớp. Cừu Chính Khanh không nhịn được nữa, sầm mặt nói: “Nếu giám đốc Tần không khỏe chi bằng thay người khác đi, không có lý do gì để tất cả mọi người trong phòng này phải đợi với cô”.
Tần Vũ Phi bị đuổi đi trước mặt mọi người, đổi Robert thay cô vào họp. Cô không có tinh thần đi so đo chuyện thể diện, chỉ không ngừng xem đồng hồ. Theo thời gian mà Cố Anh Kiệt nói, anh đi chuyến bay sáng, bây giờ chắc cũng hạ cánh rồi. Nhưng cô đợi mãi đợi mãi, cho đến tận buổi chiều, Cố Anh Kiệt vẫn chưa gọi điện cho cô.
Tần Vũ Phi bừng bừng lửa giận, thở hắt ra, không gọi thì thôi, cô tuyệt đối sẽ không gọi cho anh trước đâu. Cứ tức giận thế cho đến bốn giờ chiều, điện thoại cô đã đổ chuông, lần này rốt cuộc người gọi đến cũng hiện tên “Cố Anh Kiệt”, Tần Vũ Phi liên quên mất lời nói không bắt máy của mình, tiếng chuông đầu tiên vừa dứt cô liền bắt máy ngay.
Đầu dây bên còn chưa lên tiếng đã truyền đến một tràng tiếng ho, Tần Vũ Phi nhíu mày, hỏi anh: “Anh vẫn ho chưa khỏi à?”
“Ừ.” Cố Anh Kiệt lên tiếng, giọng nói rất nhỏ, rất yếu. “Anh đang ở trong bệnh viện đây này.”
Tần Vũ Phi giật mình: “Anh sao thế?”.
“Tối qua thấy đau đầu, tưởng đâu bị cảm chưa khỏi, uống thuốc rồi, sau đó bị sốt. Sau khi xuống máy bay thì chịu không nổi nữa, được đưa đến bệnh viện. Bây giờ đang truyền nước.”
“Bao nhiêu độ? Có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào vậy?”
“Không sao đâu, em đừng lo.” Cố Anh Kiệt lại ho vài tiếng, “Chỉ là hôm nay anh không đến chỗ em được rồi, sợ em lo lắng nên nói với em một tiếng”.
“Anh đang ở đâu? Em đến thăm anh.”
Cố Anh Kiệt báo tên bệnh viện xong lại nói: “Không cần đến đâu, anh đang ở phòng truyền nước, ở đây đều là bệnh nhân, nhiều vi khuẩn lắm. Anh truyền nước xong sẽ về ngay, đợi anh khỏe hơn một chút rồi em hãy đến nhà thăm anh. Chị và mẹ anh đều đang ở đây, anh có người chăm sóc rồi, em đừng lo lắng”.
Tần Vũ Phi vừa nghe người nhà anh cũng ở đó, ngoài yên tâm ra thì đúng là không dám nhìn nữa. Hỏi han thêm vài câu, nhưng nghe thấy anh nói chuyện rất khó khăn, cô không dám nói nhiều quá, dặn dò anh có chuyện gì nhất định phải báo cho cô, sau đó hai người tạm biệt rồi cúp máy.
Cúp máy xong Tần Vũ Phi lại càng không có tâm trạng nào mà làm việc, thôi thì lên mạng tìm hiểu chút việc cần chú ý khi bị sốt. Vừa tra vừa giận, tên đáng ghét, đi khắp nơi thu hút tấm lòng của mấy cô gái nhỏ chưa nói, còn không biết tự chăm sóc cho bản thân cho tốt. Chắc chắn là khoảng thời gian này anh làm việc quá vất vả rồi, bận rộn liên tục, thân thể chịu không nổi, khả năng miễn dịch bị suy giảm nên mới sốt. Càng nghĩ càng giận, thật hận bây giờ anh không đứng ngay trước mặt cho cô mắng một trận. Khoản nợ của em gái Tuyết gì đó cô còn chưa tính với anh kìa.
Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh, đến tối, Cố Anh Kiệt mãi vẫn chưa có tin gì, Tần Vũ Phi không yên tâm, suy nghĩ rồi gọi điện cho Cố Anh Kiệt, đổ chuông hơn nửa ngày vẫn không ai bắt máy, Tần Vũ Phi đang muốn cúp máy, bên kia có người nghe rồi.
“Vũ Phi đó hả? Chị là Anh Từ đây.”
Tần Vũ Phi giật mình, sao lại là chị của Cố Anh Kiệt nghe máy vậy.
“Em tìm A Kiệt có việc gì à?” Cố Anh Từ hỏi.
“À, anh ấy không có ở đó sao? Có chút công việc đột xuất em muốn hỏi anh ấy.” Tần Vũ Phi hoảng loạn, trong lúc cấp bách liền đặt chuyện nói dối.
Cố Anh Từ không nghi ngời gì, trả lời: “Cậu ấy bệnh rồi, đang nằm viện, uống thuốc xong ngủ mất rồi. Công việc của em có gấp lắm không, để chị xem có thể tìm người khác giải quyết giúp em không?”
“À, không sao, không sao.” Cái Tần Vũ Phi nóng lòng, không phải bị sốt thôi sao? Đã hơn nửa ngày sao vẫn phải nằm viện? “Cũng không phải chuyện đặc biệt đâu ạ, chỉ là đột nhiên nhớ ra nên gọi qua hỏi thôi. Anh ấy bệnh thì nghỉ ngơi đi, mau đi làm em tìm người khác xử lý được rồi.”
“Vậy cũng được.”
“À, anh ấy bệnh có nặng lắm không, sốt cao lắm sao? Kết quả kiểm tra thế nào ạ?”
“Là sốt siêu vi, cứ lặp đi lặp lại, vừa hạ lại sốt tiếp, cứ thế đó. Trong nhà không yên tâm nên để nó vào viện. Sức khỏe của A Kiệt từ nhỏ đều rất tốt, nhưng một khi ngã bệnh thì rất lâu khỏi. Trước đó nó làm việc liều mạng quá, chạy khắp nơi, tăng ca thâu đêm suốt, bây giờ ngã bệnh rồi, thôi thì nhập viện kiểm tra tổng thể luôn, nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày cũng được.”
“Dạ, vậy chúc anh ấy nhanh khỏe lại ạ.” Tần Vũ Phi giả vờ như bạn bình thường nói vài câu khách sao rồi cúp máy.
Cố Anh Từ cầm điện thoại trở lại phòng bệnh, Cố Anh Kiệt đã bị tiếng ồn làm tỉnh giấc: “Ai gọi thế?”
“Tần Vũ Phi. Cô ấy nói có công việc muốn hỏi em, chị nói với cô ấy em bệnh rồi.”
Cố Anh Kiệt nhíu mày ho vài tiếng. Công việc? Cô gái kia nghĩ gì vậy, vậy mà cũng nói ra được.
“Em ngủ đi, không có gì, cũng không gấp, ngày mau cô ấy tìm người khác xử lý cũng được.” Cố Anh Từ xem đồng hồ, đột nhiên nhận ra cuộc gọi vừa nãy có chút không bình thường. “Ấy, sao cô ấy lại biết em bị sốt? Rõ là chị chỉ nói em bị bệnh thôi, đâu có nói bị sốt đâu?”
Cố Anh Kiệt nhịn cười nhắm mắt lại, đồ ngốc. “Chị đi mà hỏi cô ấy.” Anh nói.
Cố Anh Từ không để ý đến em trai, tự hỏi tự đáp: “Hừm, có khi chị có nói bị sốt cũng không chừng. Không nhớ nữa”.
Cố Anh Kiệt kéo chăn lên che nửa khuôn mặt. Chị ơi, đừng thế mà, chắc chắn chị không nhớ nhầm đâu, nhất định là cô ấy lỡ miệng. Cơ hội như vậy khó gặp biết bao, chị cứ gọi điện qua dò hỏi cô ấy đi mà. Cô gái kia ngoài mặt thì dữ dằn thế thôi chứ bây giờ cô ấy đang chột dạ, dọa vài cái không chừng liền khai ra ngay thôi.
Nhưng Cố Anh Từ không làm vậy, cô ấy ngồi lên sô pha bên cạnh, lấy tạp chí lên xem.
Cố Anh Kiệt rất thất vọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc