Nhớ Mãi Không Quên - Chương 56

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Là ai?
Phân công rõ ràng, dưới sự chỉ huy của bà Tần công việc chuẩn bị bữa cơm tất niên chính thức bắt đầu.
Tần Vũ Dương, Lãnh Thanh Thu và Liễu Vận Ca ba người ngồi ở trên băng ghế vừa nhặt rau vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh sự câu nệ của Liễu Vận Ca đã không còn, thả lỏng rất nhiều, nói cũng nhiều hơn.
“Vận Ca này, cháu thích ăn món gì lát nữa bác làm nhiều vài món cho con, con đứa nhỏ này thật quá gầy.” Ông Tần vừa rửa trái cây vừa hỏi.
Liễu Vận Ca bỗng nhiên mũi cay cay, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nói những lời này với cô, “Cám ơn bác trai.”
“Cảm ơn cái gì chứ, tay nghề của đầu bếp Tần ở mười dặm tám phương đều cũng biết tiếng, cô có lộc ăn đấy, đúng không, bố?” Tần Vũ Dương vẻ mặt nghịch ngợm hướng về phía bố cười.
Lãnh Thanh Thu cũng vẻ mặt hướng tới cáo trạng: “Đúng đấy đúng đấy, con đã lâu chưa được ăn lại những món bác nấu, sớm đã thèm rồi.”
Ông Tần vui tươi hớn hở, “Được, lát nữa con gắng sức mà ăn.”
Sắc trời dần tối, cảnh tượng người đi đường vội vã tranh thủ đi về nhà, phòng bếp nhà nhà đèn đều sáng, bay ra hương vị mê người. Ông Tần cũng bắt đầu ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên, những người khác ở trong phòng khách làm vằn thắn, bà Tần một lát sau cũng vào phòng bếp hỗ trợ.
Tần Vũ Dương nghiêng đầu nhìn hai thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, trước kia lúc ông Tần ở nhà, bà Tần chưa bao giờ tiến vào phòng bếp, kể từ sau chuyện này, bà Tần dường như đối với ông Tần đã tốt hơn nhiều, ít nhất Tần Vũ Dương nhìn qua là như thế.
Trong TV phát đủ loại quảng cáo chúc tết, bên ngoài ngẫu nhiên sẽ có thanh âm pháo hoa, mặc dù không có sự vang dội của pháo, thế nhưng vẫn tràn đầy hương vị Tết, niềm vui dâng lên trong lòng.
Tần Vũ Dương hý hoáy trong bột nhão bắt tay vào làm, bỗng nhiên vừa quay đầu lại thấy một cái bánh chẻo ở trong tay Liễu Vận Ca được ra đời, góc cạnh rõ ràng, rất hoàn mỹ. Cô trợn to hai mắt, “Vận Ca, cô biết làm vằn thắn hả?”
Tần Vũ Dương ở giữa những người bạn cùng lứa thì chưa thấy qua ai có thể gói ra giống như hình bánh chẻo, cô mỗi lần cũng chỉ chịu trách nhiệm nhào bột, chưa bao giờ dám xuống tay.
Bà Lãnh cười nói: “Đúng vậy, bánh chẻo Vận Ca gói thật không tệ.”
Lãnh Thanh Thu không phục, “Con gói cũng đẹp mà, đúng không?”
Tần Vũ Dương nhìn mấy cái bánh chẻo căn bản không ra hình dáng, “Cậu một đống cục kia cũng không biết xấu hổ gọi đó là bánh chẻo?”
Lãnh Thanh Thu tiện tay ở trên mặt Tần Vũ Dương sờ soạng một phen, trên mặt Tần Vũ Dương lập tức xuất hiện vài cái dấu tay màu trắng, cô ấy cười ha ha.
Tần Vũ Dương vẻ mặt khinh thường nhìn cô ấy, “Ấu trĩ, rõ thật là ấu trĩ!”
Lãnh Thanh Thu nghiêng đầu, giống như là rất ngây thơ.
Bỗng nhiên hai tay Tần Vũ Dương bưng lấy mặt Lãnh Thanh Thu, cơ bản trên mặt Lãnh Thanh Thu toàn bộ đều trắng phao, trên lọn tóc cũng dính chút màu trắng.
Lần này đổi lại Tần Vũ Dương cười ha ha.
Lãnh Thanh Thu tức giận: “Cậu không phải nói loại hành vi này rất ấu trĩ, cậu rất khinh thường sao?”
Tần Vũ Dương đắc ý khiêu mi: “Binh bất yếm trá [1], cậu chưa nghe qua sao?”
Lúc Lãnh Thanh Thu chuẩn bị đánh trả, bà Lãnh đã mở miệng: “Hai người bọn con, đều đã lớn rồi. Nhìn Vận Ca xem, rất ổn trọng.”
Quả thực, Liễu Vận Ca đang toàn tâm toàn ý làm vằn thắn, tốc độ nhanh, chất lượng lại tốt.
“Hai đứa bọn con nha, làm vằn thắn cũng không biết, sau này làm sao tìm được nhà chồng hả? Xem ra có lẽ bọn con còn chơi vài năm nữa.”
Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu liếc mắt nhìn nhau, đàng hoàng nhào bột.
Cả một bàn thức ăn nóng hôi hổi màu sắc hương vị đều đủ. Trên bàn cơm, thỉnh thoảng trình diễn cảnh Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu tranh giành một món ăn, ba ông bà già bất đắc dĩ cười. Cuối cùng bà Tần gạt sạch chiếc đũa của hai người, cuối cùng đem sườn lợn kia gắp cho Liễu Vận Ca: “Nào, Vận Ca, cháu ăn nhiều một chút.” Vốn món ăn của hai người đã bị đoạt lại theo hướng món ăn khác triển khai thế tấn công, vẫn không quên mời Liễu Vận Ca: “Mau ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Sau buổi cơm tối, ba ông bà già mỗi người xuất ra ba bao lì xì, “Một năm mới các con phải ngoan ngoan ngoãn nghe lời đấy!”
Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu mừng khấp khởi nhận lấy, nhưng Liễu Vận Ca như thế nào cũng không chịu cầm.
Tần Vũ Dương nhét vào trong tay cô ấy: “Cầm lấy đi, để cho một năm mới mang đến vận khí tốt ! Thủ trưởng của cô tôi đây ra lệnh cho cô cầm lấy!”
Liễu Vận Ca tự cho là mình từ trước đến nay thích mềm không thích cứng, mà đối mặt với loại cố ý làm thái độ cường ngạnh này cô lại không có cách nào từ chối.
Trên bầu trời đêm đen mực đủ mọi màu sắc pháo hoa ganh đua khoe sắc, sau khi nở rộ liền một tia một tia rơi xuống, nối dài không dứt, làm nổi bật cả bầu trời đêm hết sức xinh đẹp.
Tần Vũ Dương, Lãnh Thanh Thu, Liễu Vận Ca, ba người mặc áo bông thật dầy đứng ở trước lầu, trên mặt được bao phủ lên các loại sắc thái, càng thêm sinh động. Tiếng chuông năm mới sắp gõ vang, Tần Vũ Dương đưa tay ôm lấy Lãnh Thanh Thu và Liễu Vận Ca: “Thanh Thu, Vận Ca, năm mới vui vẻ!”
Lãnh Thanh Thu cười hì hì trả lời: “Năm mới vui vẻ! Hi vọng chúng tôi trong một năm mới đều có thể vui vẻ hạnh phúc !”
Tình bạn ấm áp dần dần thấm vào trong trái tim băng giá của Liễu Vận Ca, cô nặng nề quay lại ôm Tần Vũ Dương, tâm tình càng trầm trọng.
Ăn xong cơm tất niên, sáu vị thiếu gia chạy đến một mảnh đất trống phía sau đại viện bắn pháo hoa, cũng không thích lắm, chỉ là thói quen này từ nhỏ đến lúc lớn, hàng năm đều như thế.
Pháo hoa rực rỡ, sau khi Cố Mặc Hàm bắn vài cái, liền đi tới bên cạnh lấy di động ra.
Di động Tần Vũ Dương vang lên, cô xem màn hình, cười rộ lên: “Mặc Hàm, năm mới vui vẻ!”
Thanh âm Cố Mặc Hàm truyền tới, mang theo ấm áp: “Vũ Dương, năm mới vui vẻ!”
Hai người lẳng lặng không nói thêm gì nữa, nghe đối phương từ bên kia truyền đến thanh âm, có thanh âm pháo hoa, thanh âm của những đứa trẻ hoan hô nhảy nhót…
“Vũ Dương…”
“Mặc Hàm…”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó đều cười rộ lên.
Tần Vũ Dương vuốt khuôn mặt đã đông đến lạnh cóng, “Anh nói trước đi!”
Cố Mặc Hàm nhìn ánh trăng sáng tỏ, từ từ mở miệng: “Vũ Dương, anh rất nhớ em.”
Tần Vũ Dương nhắm mắt lại cười rộ lên, ở trong đầu từ từ phác thảo lên khuôn mặt Cố Mặc Hàm, “Em cũng vậy.”
Cố Mặc Hàm tắt điện thoại liền thấy Hà Văn Hiên đứng ở một bên nhìn Lý Thanh Viễn đang chơi rất vui vẻ, ngón giữa đốt một ***, hít sâu nhả ra, bao phủ vẻ ưu sầu nhàn nhạt.
Anh đi tới nắm cả bả vai Hà Văn Hiên: “A Hiên.”
Ánh mắt Hà Văn Hiên không mang theo bất kỳ sự che dấu nào, vẫn như cũ nhìn về cái người ở phía xa kia, mê ly mà thống khổ, chậm rãi mở miệng, “Hàm Tử, cậu nói xem, tớ có phải đã sai rồi không?”
Cố Mặc Hàm không biết trả lời như thế nào, mẫu gia đình như vậy của bọn họ không cho phép loại chuyện như vậy phát sinh, môt khi bị phát hiện, chỉ sợ sẽ là một trận lớn □. Chuyện này giữa bọn họ không phải là bí mật gì, nhưng mà Lý Thanh Viễn, chỉ sợ … trong số bọn họ con đường của Hà Văn Hiên sẽ là gập ghềnh nhất, chua xót nhất.
Cố Mặc Hàm vỗ vỗ bờ vai của cậu tôi: “A Hiên, cậu và Thanh Viễn đều là anh em của tớ, tớ hi vọng các cậu cũng có thể giành được hạnh phúc, mặc kệ đừng người khác nghĩ như thế nào, tớ sẽ luôn chúc phúc cho các cậu.”
Hà Văn Hiên cười khổ gật đầu.
Ngày hôm sau, ba người ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường, sau khi ăn cơm xong, Lãnh Thanh Thu đề nghị đi dạo phố.
Liễu Vận Ca muốn nói lại thôi, “Hôm nay trên đường người rất đông, hay là đừng đi nữa, không an toàn.”
“Đi mà đi mà, nhiều người mới náo nhiệt mà!”
Liễu Vận Ca mang theo tâm tình mâu thuẫn xuất phát.
Ba người ở trên đường dành riêng cho người đi bộ nhìn đông một chút xem tây một chút, ở trong một cửa hàng mặt tiền nhỏ mà tinh xảo, Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu đang chọn mũ cùng khăn quàng cổ, Liễu Vận Ca nhìn hai người cao hứng bừng bừng, từ từ nhíu mày.
Tần Vũ Dương quay đầu gọi cô: “Vận Ca, mau tới đây thử xem.”
Ba cái đeo đồng dạng nón beret đồng dạng phấn hồng ô vuông khăn quàng cổ cô gái xuất hiện trong gương, trẻ tuổi tịnh lệ.
Lãnh Thanh Thu hoan hô: “Được! Vậy cái này đi.”
Sau đó Tần Vũ Dương lại mua một cái khăn quàng cổ ca rô nam định tặng cho Cố Mặc Hàm. Ba người ở đường dành riêng cho người đi bộ vừa đùa giỡn vừa ăn trôi qua cả một buổi chiều. Khi sắc trời hơi tối, các cô chuẩn bị trở về. Liễu Vận Ca cảnh giác vẫn nhìn bốn phía, khẽ thở ra một hơi.
Lúc đèn đỏ ở lối đi bộ, từng dòng xe theo trước mắt chạy băng băng qua. Sau khi dòng xe giao thông đi qua, rốt cục đèn xanh sáng lên. Đồng thời Liễu Vận Ca cũng nhìn thấy chiếc xe MPV quen thuộc đó ở trên đường cái phía đối diện, nụ cười của cô đọng lại ở trên mặt.
Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu theo đoàn người qua đường, lúc này Tần Vũ Dương vừa đi vừa quay đầu cười nói với Liễu Vận Ca: “Vận Ca, mau đuổi kịp nào!”
Liễu Vận Ca nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy, bỗng nhiên quyết định: “Vũ Dương, Thanh Thu…”
Lời của cô còn không ra khỏi miệng, cũng đã không còn kịp rồi.
**
Khi đó Cố Mặc Hàm đang cùng ông nội, bố và anh trai đang xem một cuộc diễn tập quân khu, trong lòng không hiểu sao lại bất an, anh nghĩ tới lát nữa diễn tập kết thúc gọi điện cho Tần Vũ Dương.
Giữa đường về đến nhà Cố Mặc Hàm trong lúc tâm trí có chút không tập trung, gọi điện cho Tần Vũ Dương lại không có người bắt, anh lại đi gọi một cú điện thoại nhà ông Tần bà Tần, lại nói là Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu Liễu Vận Ca ra ngoài dạo phố, còn chưa về.
Cố Mặc Hàm tự an ủi bản thân, có thể là trên đường nhiều người nên không nghe thấy chuông điện thoại.
Đến khi Thạch Lỗi và Mạc Sính Dã trước sau gọi điện thoại hỏi anh có thể liên lạc với Tần Vũ Dương hay không, thì anh mới ý thức tới đã xảy ra chuyện.
Anh vừa mặc áo khoác vừa từ trong phòng chạy ra, nói với mẹ: “Mẹ, con có chút chuyện cần lập tức trở về thành phố C một chuyến.”
Ngoài cửa dừng lại hai chiếc xe, năm người đã đợi tại chỗ đó.
Cố Mặc Hàm lên xe, Doãn Đông Tuân nhìn ba người vô cùng lo lắng từ từ mở miệng: “Đã tìm người điều tra, là bị người tôi bắt đi, bảng số xe là giả, khuôn mặt cũng là lạ hoắc. Các cậu cũng biết quan hệ của chúng tôi cơ bản đều ở tứ quý chín trong thành phố, nếu muốn biết tình huống cụ thể cần phải có thời gian.”
Cố Mặc Hàm cau mày gọi cho điện Loan Hạo: “Loan Hạo, anh không phải nói về sau ở thành phố C sẽ không có người động đến Tần Vũ Dương nữa mà?”
Loan Hạo hơi ngừng lại, ông nghĩ cảm giác Cố Mặc Hàm gọi thẳng tên so với gọi ông là “Loan tiên sinh” thoải mái hơn nhiều, “Tần tiểu thư đã xảy ra chuyện? Anh chờ tôi tra một chút rồi gọi lại sau.”
Sau khi Loan Hạo nghe xong thuộc hạ hồi báo tình huống, gọi một cú điện thoại.
“Là cô làm?”
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời: “Vâng.”
“Vì sao? Các cô ấy và chuyện cô cần làm là không có liên quan nhau.”
“Loan Hạo, hãy vì tình cảm của chúng tôi, chuyện này anh đừng nhúng tay vào, xem như tôi cầu xin anh.”
Loan Hạo cúp điện thoại, lấy ra P0'p da, ngắm tấm hình kia, hai đứa trẻ bảy tám tuổi đối diện với ống kính hồn nhiên cười, sạch sẽ không mang một chút tạp chất. Anh ngắm thật lâu, đã không có tối tăm cùng tàn khốc của ngày xưa, chỉ là lẳng lặng nhìn.
Cuối cùng, lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Mặc Hàm.
_____________
Chú thích:
[1] Binh tất yếm trá: Việc binh tha hồ dối trá. Xuất xứ từ Hàn Phi Tử-Nam nhất: “Trong chiến trận, tha hồ dối trá.” Thành ngữ chỉ việc trong đạo binh có thể dùng mọi cách kể cả nói dối để giành phần thắng. Còn có thể dị bản là Binh bất yếm quyền trong đó quyền là quyền nghi, quyền biến, tùy lúc, tùy nơi hay tùy việc mà áp dụng linh hoạt các phương pháp biến thông mà thủ thắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc