Nhớ Em, Yêu Em, Cưng Chiều Em - Chương 35

Tác giả: Ngôn Tiêu Băng

Trì Vi không ngờ rằng anh lại nhắc đến chuyện này, cô ngây ra một lúc, nhất thời không biết nên trả lời anh thế nào.
Mỗi người phụ nữ hẳn đều sẽ tưởng tượng ra viễn cảnh mình được kết hôn với người mình yêu, nhưng Trì Vi thì chưa từng nghĩ tới điều này. Dù sao thì chuyện của cô và anh cũng còn quá nhiều trắc trở, ba năm trước đã sớm được nếm trải một lần rồi, bây giờ Trì Vi cũng không có dũng khí để mạo hiểm thêm lần nữa.
Tình cảm lưu luyến đong đầy trong đáy mắt anh khiến Trì Vi không cưỡng lại được. Cô tránh né ánh mắt anh, luống cuống miết ga trải giường, không biết phải làm thế nào.
Hiển nhiên là cô không thể thốt ra lời từ chối anh được.
Trì Vi chần chừ mãi không nói gì, Lục Chi Châu cũng đã có đáp án trong lòng.
Anh nhìn cô chằm chằm vài giây rồi dựng người dậy ngửa đầu nhìn trần nhà, nói:
“Anh muốn.”
Như sợ cô không nghe rõ lời mình nói nên anh cầm lấy tay cô, mười Ng'n t đan lấy nhau. Lục Chi Châu quay qua nhìn cô, nhắc lại một lần:
“Vi Vi, anh muốn kết hôn.”
Anh muốn kết hôn với cô từ rất lâu rồi.
Tay cô bị anh nắm chặt, lòng bàn tay anh nóng đến dọa người, trái tim Trì Vi không khỏi rung động.
Ngay lúc cô đang lựa lời để nói, anh bỗng nhiên tiến lại gần, cố ý *** lên mặt cô. Hô hấp nặng nề phả lên mặt Trì Vi khiến mặt cô đỏ lên như một đốm lửa. Lục Chi Châu càng tỏ vẻ nũng nịu mè nheo, đốm lửa như thể được thêm củi lại càng cháy to hơn. Ngọn lửa ngày một to hơn, Trì Vi cảm thấy như sắp nghẹt thở, quyết định lật người lại nằm lên người anh mà hôn.
Trì Vi ôm lấy khuôn mặt Lục Chi Châu, đầu lưỡi linh hoạt luồn lách vào trong, bắt chước dáng vẻ triền miên đến điên cuồng của anh mỗi khi hôn cô.
Có lẽ vì đang say nên cơ thể anh vô cùng nóng, Trì Vi đưa tay lên giật cà vạt của anh định tháo xuống, ai ngờ không những không cởi được mà còn thắt lại chặt hơn.
Lục Chi Châu giữ lấy tay cô, ho khan hai tiếng:
“Em định mưu sát chồng à?”
Trì Vi: “Hiếp trước giết sau”
Lục Chi Châu cởi cà vạt, hôm nay uống hơi nhiều nên đầu vẫn còn choáng váng, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nói:
“Tối nay em ở trên đi, anh sẽ nằm hưởng thụ.”
Trì Vi: “…”
Lời này giống như ám chỉ cô trước giờ chỉ lo nằm dưới hưởng thụ thôi vậy.
Thấy anh mỏi mệt nên Trì Vi cũng không tiếp tục nữa, bò xuống khỏi người anh.
Canh giải R*ợ*u vẫn còn ấm, Trì Vi bưng bát tới kéo anh ngồi dậy, Lục Chi Châu không chịu cầm bát, ௱ô** lung nhìn cô: “Em đút cho anh đi”
Trì Vi cũng muốn ép anh uống hết bát canh nên không phản đối, múc một thìa đút cho anh, vừa liếc mắt nhìn sang đã ngẩn ngơ.
Cà vạt của anh bị nới lỏng nằm vắt vẻo trên ***, áo sơ mi bị hở hai cúc trên lộ ra một mảng *** phập phồng theo từng hơi thở, nửa kín nửa hở gợi cảm ૮ɦếƭ người.
Ai nói câu “nghiêng nước nghiêng thành” chỉ dùng để miêu tả vẻ đẹp của phụ nữ chứ?
Thấy Trì Vi mải mê nhìn mình đến ngơ ngẩn, Lục Chi Châu không khỏi mỉm cười, cầm lấy bát canh trên tay cô từng ngụm từng ngụm uống hết.
Uống xong, anh đưa tay véo mũi cô một cái: “Tập trung vào”
Bị anh nói trúng tim đen, Trì Vi có chút xấu hổ, vội cầm bát đứng lên đi xuống lầu.
*
Tới khi đi lên phòng thì đã thấy Lục Chi Châu đang nghe điện thoại, Trì Vi bèn cầm đồ ngủ đi tắm.
Mười mấy phút sau cô bước ra thì anh đã tỉnh R*ợ*u hơn nhiều, ánh mắt cũng không còn mơ màng:
“Vi Vi, phần tiếp theo của “Anh là thế giới của em” bao giờ thì xuất bản?”
Trì Vi lau tóc: “Em vừa ký hợp đồng, có lẽ là tầm nửa năm nữa.”
Lục Chi Châu: “Tới lúc ấy kí cho anh vài bản đặc biệt nhé”
Trì Vi ngạc nhiên hỏi: “Anh cần nhiều thế làm gì?”
Làm phần thưởng cho nhân viên hay sao?
Lục Chi Châu đi tới cầm khăn bông giúp cô lau tóc: “Anh có đứa em gái nhỏ rất thích em, muốn có chữ ký tay của em”
Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu: “Em họ anh mười bảy tuổi, con bé còn muốn đưa mấy cuốn cho hội chị em của nó nữa”
Lục Chi Châu: “Con bé biết tiền bán sách của em cũng là để đi từ thiện cho nên đã moi lợn đất hết sạch bao nhiêu tiền lì xì tích cóp hàng năm vì muốn cùng em đi quyên góp đấy”
Trì Vi không ngờ bên họ hàng nhà anh lại có người hâm mộ mình, đột nhiên có chút tự hào, cô đắc ý nói:
“Anh xin em đi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô đã hối hận.
Lục Chi Châu cầm khăn bông nâng mặt cô lên: “Anh xin em đấy”
Một giây tiếp theo, anh ôm cô lên áp vào tường, kéo hai chân cô quấn lấy hông mình.
Trì Vi sợ ngã, hai tay quàng lên cổ anh: “Anh còn chưa tắm mà”
Lục Chi Châu cười, ôm cô đi vào phòng tắm.
Trì Vi: “Em tắm rồi mà”
“Anh không thích tắm một mình.”
“Em không quen tắm hai mình.”
“Lâu thế rồi mà còn chưa quen, xem ra càng phải nỗ lực hơn nữa.”
“….”
*
Trì Vi có thói quen ngủ nướng, tới khi tỉnh dậy bên cạnh đã không còn bóng người.
Lục Chi Châu cũng biết thói quen của cô, bình thường nếu như hôm sau cô có lịch đóng phim buổi chiều thì anh sẽ giày vò cô lâu hơn một chút, nếu có cảnh buổi sáng thì đêm hôm trước anh sẽ kiềm chế hơn.
Tối qua Trì Vi cố tình lừa anh nói mình có cảnh quay vào buổi sáng, ai ngờ anh không những không tin mà còn đổi tư thế giày vò cô, nói là phải trừng phạt vì tội cô nói dối. Cứ thế mãi đến khi cô không tiếp tục được nữa phải mở miệng xin tha thì anh mới chịu bỏ qua.
Khắp người ê ẩm mềm oặt đến đứng lên cũng mệt, Trì Vi cầm lấy điện thoại trên đầu giường mở ra xem thông báo, trong đó có một tin nhắn tới từ Ti Không Lương.
Ti Không Lương: “Vi Vi, sinh nhật của chị cô là ngày nào?”
Trì Vi lập tức nhắn lại: “Sao tôi phải nói cho anh biết?”
Nãy giờ Ti Không Lương vẫn luôn canh di động đợi cô, vừa thấy dòng này lại vội vàng nhắn tiếp:
“Hôm qua nghe bảo còn chưa tới sinh nhật cô ấy nên tôi chỉ muốn biết là lúc nào thôi, để còn có thời gian chuẩn bị trước. Vi Vi, tôi thay đổi rồi, nhất định sẽ đối xử với chị cô thật tốt.”
Thay đổi ư, ha ha.
Trì Vi cười khẩy, không phải cô không tin Ti Không Lương, chỉ là người này trước kia thì luôn miệt thị và khinh thường cô, bây giờ lại tỏ vẻ khúm núm cung kính kể cả khi bị chị cô từ chối, thái độ cũng quá khác nhau quá rồi.
Trì Vi nhìn ra được chị gái mình có tình cảm với Ti Không Lương, nếu không thì hai người cũng không đến với nhau nhanh thế được.
Trì Vi không phản đối cũng không tán thành chuyện này, thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Tuy thế Trì Vi vẫn muốn chỉnh Ti Không Lương một chút nên gửi cho anh ta liên tiếp hai tin nhắn:
“Tôi sẽ không nói cho anh biết, muốn biết thì tự nghĩ cách đi. Đến chuyện này mà còn không tự tìm hiểu được thì chỉ có thể nói là do anh đần độn thôi.”
“Còn nữa, đừng cố làm thân với tôi, cứ gọi tôi là Trì Vi như trước đi.”
Ti Không Lương cũng đoán trước được Trì Vi sẽ làm khó, nhưng biết sao được, cô ta là em gái của “vợ” mình, vẫn phải cố lấy lòng thôi.
Ti Không Lương gửi đi một tin nhắn nữa, ai ngờ hệ thống thông báo em dâu lại bật chế độ chỉ bạn bè mới có thể nhắn tin!
*
Trì Vi xóa Ti Không Lương ra khỏi danh sách bạn bè, sau đó theo thói quen mở weibo ra lướt.
Liếc qua phần tin nhắn riêng tư, một cái tên quen thuộc đập vào mắt: “Mua sầu riêng cho Ba Đồng Đại Đại”
Đây là một fan cứng của cô từ những ngày đầu, rất tích cực hoạt động trong nhóm fan, thường xuyên bình luận trên weibo cô.
Trì Vi nhấn vào, đọc một loạt tin nhắn.
“Ba Đồng Đại Đại, chị lại có thêm một fan cứng rồi! Chính là ông ngoại em đó! Đợt này em qua nhà ông chơi, sợ chán nên đem theo một cuốn “Anh là thế giới của em”, tối qua em đặt truyện trên bàn uống nước, chị biết sáng nay em dậy thấy gì không? Ông ngoại em bình thường luôn mắng em chỉ biết chúi mũi vào manga, thế mà lúc đấy lại đang cầm truyện của chị đọc rất chăm chú! Mọi khi ông đều mắng bảo em đọc ít truyện lại thôi, nên em còn cố tình nói với ông: “Ông ngoại, cháu sai rồi, sau này sẽ không đọc truyện tranh nữa, ông trả sách cho cháu đi, cháu sẽ vứt đi”
“Ông ngoại em tỏ vẻ rất sửng sốt, còn cực kì nghiêm túc nói: “Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như thế chứ, sao lại vứt sách đi làm gì?”
“Sau đó ông còn quay sang một bên lẩm bẩm: “Hơn nữa, truyện này vẽ đẹp như vậy, mấy đứa nhỏ sao có thể không thích được chứ”
“Hahahaha, cười ૮ɦếƭ em! Ông ngoại còn giữ khư khư cuốn truyện, như thể sợ đưa cho em thì em sẽ vứt nó đi vậy!”
*
Trì Vi vừa đọc tin nhắn vừa cười, đột nhiên chuông điện thoại reo lên ầm ĩ, cô giật mình run tay làm điện thoại rơi đập thẳng lên sống mũi, đau đến chảy nước mắt.
Trì Vi ngồi dậy nghe điện thoại, muốn mắng người lại không biết nên mắng cái gì, nghe thấy người bên kia đầu dây lên tiếng:
“Heo con lười biếng, dậy chưa?”
Trì Vi xoa xoa mũi, tức giận nói: “Dậy cái gì mà dậy, đau muốn ૮ɦếƭ!”
Lục Chi Châu sững người một chút, nghĩ lại tối hôm qua rồi mở lời an ủi cô:
“Vi Vi, sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn, không làm em đau đâu.”
Biết anh hiểu lầm nhưng Trì Vi lại lười giải thích, cô cũng không thể nói với anh chuyện mình bị điện thoại đập vào mặt được. Loại chuyện này quá mức ngu xuẩn, với lại anh mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo cô cho xem.
Lục Chi Châu dỗ cô thêm vài câu rồi lại nói:
“Vi Vi, trưa anh không về được, em ăn đi rồi đến phim trường, trời nóng thế này đừng tự bắt xe, để tài xế đưa đi.”
Trì Vi: “Em biết rồi”
Cúp điện thoại, Trì Vi đứng dậy đi soi gương, cũng may là không bị sưng, nếu không thì khó coi ૮ɦếƭ mất.
Rửa mặt xong, Trì Vi cầm kịch bản bộ phim của đạo diễn Trì lên bắt đầu tập luyện chuẩn bị cho buổi thử vai. Cô đọc hết kịch bản một lượt, nghiên cứu kĩ bối cảnh và tính cách của nhân vật, phải hiểu rõ vai diễn thì mới có thể diễn tốt.
*
Thời gian thử vai vào thứ tư, đến buổi chiều ngày thứ ba thì Triệu Ngọc đã sắp xếp xong xuôi trợ lý cho Trì Vi, lúc ấy cô vẫn đang bận quay phim nên cũng chưa kịp liên lạc. Có lẽ do tiết trời quá nóng nên mọi người đều muốn kết thúc công việc sớm nhất có thể, hai cảnh quay đều chỉ diễn một lần đã đạt.
Đạo diễn vừa hô cắt, Trì Vi lập tức *** khoác ra, cả người giống như bị hun khói vậy. Trì Vi đang dùng khăn giấy thấm mồ hôi thì bỗng nhiên một chai nước được đưa tới:
“Chị Vi, uống nước này.”
Trì Vi quay đầu, ngạc nhiên hỏi: “Tâm Nghi, sao em lại ở đây?”
“Em là trợ lý của chị đó!”
Khuôn mặt của Bùi Tâm Nghi đỏ bừng, cô bé cười rạng rỡ: “Đãi ngộ bên Đông Hằng tốt lắm chị ơi, nên sau khi nghỉ việc thì em nộp đơn vào bên này luôn. Hôm đó em nghe chị Triệu nói muốn tìm trợ lý cho chị nên đã tự đi tìm chị ấy để ứng cử. Chị Triệu biết trước đây em từng là trợ lý của chị, cho nên cũng đồng ý luôn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc