Nhất Thời Xúc Động, Bày Kiếp Không May - Chương Cuối

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ta đẩy Lộc Mã Thú ra, thân mình chưa đứng vững đã giơ quạt tròn lên hét lớn: “Mây đến!” đám mây dưới chân Sơ Không bay đến bên người ta, ta niệm tiên chú: “Tiễn!” (tiễn là mũi tên). Đám mây mềm mại ngưng tụ thành mũi tên nhọn, ta không mềm lòng, tay chỉ thẳng Sơ Không, mũi tên nhọn bắn thẳng tới hắn.
Thân mình của Sơ Không cũng không chậm, tránh phái tránh phải, một lần tránh được cả ba mũi tên mây, hắn lẳng lặng nhìn ta, trong mắt không kiềm chế được sự bất bắc dĩ: “Tiểu Tường, ngươi đừng theo ta nữa, ta không phải Sơ Không thần quân mà ngươi muốn. Ngươi xem một kiếp này chưa từng tìm ta gặp ta đi.”
Ta chửi ầm lên: “Đại gia ngươi! Lo lắng cố sức nuôi ngươi mười mấy năm, ngươi nói một câu thì xem như không tìm gặp qua, hai mắt ta mù sao! Dựa vào cái gì! Ta không quan tâm Sơ Không là cái người nào, hôm nay cho dù ta nuôi một cái đầu heo cũng không để người khác bắt ăn! Mau về đây!”
Khóe môi Sơ Không giật giật, giống như muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt vào trong bụng!
Ta xoay cái quạt, gọi đến càng nhiều mây, biến chúng thành mũi tên nhọn, một cái phất quạt xuống, những mũi tên như mưa từ trên rơi xuống, Sơ Không tuy né tránh giỏi nhưng chớp mắt cũng bị trúng mấy tên, những mũi tên đâm vào người Sơ Không liền hóa thành sương trắng tiêu tan, nhưng vẫn để lại vết thương khi sâu khi cạn trên người hắn.
Ý định của ta là muốn hắn không thể động đậy, cho nên khi xuống tay không có kiêng nể gì, nhưng lúc này thấy một thân của hắn toàn máu thì ta lại mềm lòng.
Mũi tên trong không trung hơi ngừng lại, Sơ Không mễm nhũn quỳ gối trên đất. Trong lòng ta căng thẳng theo bản năng tiến lên muốn dìu hắn, nhưng vừa bước ra hai bước đã thấy tà khí xung quanh Sơ Không lại khởi động, ta giật mình kinh ngạc, Sơ Không đang quỳ một gối ở bên kia ngẩng đầu nhìn ta, mắt trái của hắn bình thường, nhưng mà mắt phải lại đỏ lên tràn đầy sát khí.
Hắn chỉ nhìn từ xa như thế đã khiến lưng ta phát lạnh, nhớ lại trước kia khi gặp Cẩm Liên thần quân cũng khiến người ta run rẩy.
Ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, thầm nghĩ, quyết không để cho một kiếp này của Sơ Không bị hủy trong tay Cẩm Liên, cho dù ta có phải mất mạng. Ta cố lấy dũng khí, nhấc chân tiến về phía Sơ Không.
Sơ Không trừng mắt nhìn, lắc lư giống như đột nhiên hồi phục lại tinh thần, hắn ho hai tiếng, khóe môi tràn máu tươi, thần sắc hoảng loạn giống như khi hắn còn bé lỡ tay làm vỡ cái đĩa, dáng vẻ không biết làm sao: “Ngươi đừng tới gần ta! Cách xa ta một chút….” Hắn lui từng bước về sau như sợ ta chạm vào hắn: “Ta không muốn làm Sơ Không thần quân cao cao tại thượng kia, ta không muốn trở về với ngươi.”
Nghe được lời này của hắn, trong lòng ta càng nổi trận lôi đình, không quan tâm gì mà nhảy lên, hai tay chế khống chế bờ vai của hắn, không biết khi nãy có một mũi tên trúng vai, khi ta vừa nắm xuống trong lòng bàn tay đã nhiễm đầy máu tươi.
Cả người ta cứng đờ, vai Sơ Không thụt xuống tránh đi tay ta, sau đó phản đòn đánh vào bụng ta một chưởng, tà khí âm lãnh xâm nhập vào người ta, ta bị đẩy lui hai bước, không dám tin mà nhìn Sơ Không: “Ngươi…Quả thật ra tay với ta sao?”
Tuy rằng lúc trước ta cũng đánh hắn, tuy rằng, lúc trước ta cùng Sơ Không thường xuyên đánh nhau, tuy rằng, hiện tại hắn không phải là Sơ Không…
Sơ Không cũng không dám tin nhìn tay của mình, hắn kinh hoảng muốn giải thích: “Tiểu Tường, không phải ta…”
Mà giờ phút này, ta đã giận đến mức không nghe được lời hắn, ngay cả pháp khí cũng lười dùng, bay người lên bắt một cánh tay Sơ Không, một cước đạp đầu gối hắn khiến hắn quỳ xuống, ta nhanh chóng gọi một tiếng: “Lộc Mã Thú!”
Lộc Mã Thú luôn đứng bên cạnh xem lập tức chạy đến, Sơ Không muốn tránh nhưng ta sống ૮ɦếƭ trói chặt hắn, tà khí lạnh lẽo từ cánh tay Sơ Không bò lên cổ tay ta, Sơ Không càng giãy dụa mạnh hơn: “Ngươi buông ta ra!”
Ta bất động, chờ Lộc Mã Thú đến, nó cúi đầu, dùng cái sừng thịt nhẹ nhàng chạm vào cái trán của Sơ Không, một tia tà khí dần dần tràn ra, Lộc Mã Thú lui về sau hai bước, hình như có chút sợ hãi.
Chỉ có cơ hội này để lôi tàn hồn của Cẩm Liên ra, ta cắn răng một cái, dùng hết tiên khí trong người cố gắng áp chế tà khí, càng cố gắng áp chế, tà khí càng phản kháng lợi hại. Sự phản kháng đau như tim bị cắn, xâm nhập từng tấc xương cốt. Ta cố nén không nói một lời nào. Đang lúc liều mạng, trong lòng ta vừa thấy may mắn vừa thấy bi thương, may mắn là ta chỉ gặp tàn hồn của Cẩm Liên, dùng sức lực của ta vẫn có thể chống đỡ. Bi thương là, lúc trước Sơ Không đã nhận lấy bao nhiêu đau khổ, mới cùng Cẩm Liên đồng vu quy tận, lúc này…Hắn không hiểu chuyện mà chuyển kiếp, lại muốn nhập ma theo Cẩm Liên!
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy thật giận!
Ta nhịn không được cơn tức giận trong lòng mà hung hăng đạp vào ௱ô** Sơ Không một cước. Mà lúc này hắn lại không có phản ứng, nghĩ cũng đúng, Cẩm Liên chui vào hồn hắn, lúc này hồn phách bọn họ chia lìa, sao có thể dễ chịu được.
Tà khí ngưng tụ trên sừng thịt của Lộc Mã Thú ngày càng nhiều, ta phát hiện trên trán Sơ Không có chút ánh sáng phát ra, là tàn hồn của Cẩm Liên! Trong lòng ta mừng rỡ, tập trung áp chế tà khí, Sơ Không không chịu nổi đau đớn mà rên lên một tiếng.
Lộc Mã Thú hí một tiếng dài, ngửa đầu lên trời, từ giữa đám khói đen tà khí bám trên sừng thịt xuất hiện ánh sáng của tàn hồn. Lấy ra rồi! Ta vui sướng vạn phần, khi đang định niệm tiên chú tinh lọc nó thì tàn hồn màu vàng quanh thân đầy tà khí kia hoảng sợ nhanh chóng xoay tròn bay lên, Lộc Mã Thú bị đau nên phát ra tiếng hí thê thảm.
Hắn muốn nhập thân Lộc Mã Thú! Ta kinh hoảng bay người tiến lên, một tay nắm chặt sừng thịt của Lộc Mã Thú quát: “Không muốn cái sừng cuối cùng này bị nhổ xuống thì đừng có lộn xộn!” Cả người Lộc Mã Thú cứng đờ, quả nhiên đứng yên thân mình, cả người sợ hãi mà run nhè nhẹ.
Ta kéo tử châu trên cổ xuống, ta không biết thứ này có thể giúp ích gì không, nhưng toàn thân ta thứ có thể dùng cũng chỉ có nó, nhất thời bất chấp tất cả, mang sức mạnh của nguyên thần làm tiên khí tràn ra hét lên một tiếng: “Tĩnh!”
Trời đất trong lúc đó như yên tĩnh lại, tử châu trong tay chiếu sáng mãnh liệt, tựa như sức mạnh của ánh sáng mặt trời khi bình minh mà quét sạch mọi tối tăm của nhân gian.
Ánh sáng dần biến mất, sừng của Lộc Mã Thú vẫn bị ta nắm trong tay, tà khí không còn, tàn hồn của Cẩm Liên cũng biến mất, ta mở tay ra, thấy tử châu trong tay đã biến thành một viên đá màu xám, không còn lóng lánh nữa.
Cả đời Cẩm Liên đều muốn đoạt được trái tim của Tử Huy, muốn đạt được năng lực nghịch chuyển, hiện tại…Coi như hắn cũng đạt được nguyện vọng. Mà Tử Huy…trong nhân thế đã không còn Tử Huy, thứ hắn lưu lại cũng đã hoàn toàn biến mất.
Ta vô lực ngồi xuống đất, trên cổ tay truyền tới từng trận đau đớn, là khi nãy bị tà khí của Cẩm Liên xâm nhập. Khối thân thể này không thể dùng được nữa, nếu không sẽ tổn hại đến nguyên thần khiến ta rơi vào tà đạo.
Ta quay đầu nhìn Sơ Không, toàn thân đầy máu của hắn đang đi tới, quỳ gối trước mặt ta, vươn tay nhưng không dám chạm vào ta. Từ trong đôi mắt tối đen của hắn ta thấy sắc mặt của ta trắng bệch, ta nói: “Kỳ thật, cẩn thận suy nghĩ lại, lời ngươi nói cũng không sai.”
Hắn ngẩn ra.
“Ngươi cùng Sơ Không, có lẽ thật là hai người, không có trí nhớ của hắn, tính cách cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng mà ta vẫn thích ngươi.” Ta nâng tay lên sờ đầu hắn như trước kia, sắc mặt hắn tái nhợt khóe môi run run, như là sắp khóc: “Ta chưa từng nghĩ tới kiếp này sẽ kết thúc như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới, trên trời lại dùng cách này để ta ૮ɦếƭ tâm.”
Ta sờ *** hắn: “Một phách cuối cùng kia ta không tìm, tìm cũng không được. Ngươi không muốn nhớ lại trước kia, một kiếp này xem như là ta đã chuyên quyền độc đoán. Là ta sai rồi. Ngươi muốn làm bản thân mình thì làm, về sau ta không can thiệp nữa.”
“Không phải như vậy… Tiểu Tường, ngươi nghe ta nói, không phải như vậy… Không phải như vậy!”
Trước mắt ta trở nên mơ hồ, mặt Sơ Không cũng không thể nhìn rõ ràng, gió lạnh bên tai thổi qua khóe mắt **** của ta, cơ hồ là rơi lệ, ta ai oán: “Có phải hay không…Đều tùy ngươi…” Con đường hoàng tuyền đã uốn lượn mở ra trước mặt, con đường này ta đã đi bảy lần rồi, về sau sẽ không bao giờ bước đi trên đó nữa.
Ta quay đầu, thấy Sơ Không đã ôm lấy thân thể không còn hơi thở kia, thấp giọng nghẹn ngào: “Ngươi không cần bỏ ta ở lại, ngươi đừng bỏ ta lại…”
Ta quay đầu bước thẳng trên con đường xuống hoàng tuyền. Mặc kệ là Sơ Không nào, về sau, ta cũng không tìm nữa.
Địa phủ, ta bước vào điện Diêm Vương dưới ánh mắt của đám tiểu quỷ, Diêm Vương đã về, đang dựa trên thư án viết gì đó, nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu đã thấy ta, hắn ngẩn ra, nhìn sau lưng ta một cái: “Sơ Không…thần quân đâu?”
“Ở nhân gian, hắn muốn làm người phàm.”
Phán quan ở một bên nhíu mày: “Ngươi thật đã mang hồn phách của hắn tụ lại rồi sao?”
Ta gật đầu, chỉ cảm thấy trái tim thật mệt mỏi: “Bảy kiếp tình duyên đã xong, Cẩm Liên cũng đã biến mất hoàn toàn trên thế gian, ta…chúng ta…” Ta rũ mắt dừng một chút lại nói: “Ta hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, hiện tại có thể khôi phục tiên thân trở về thiên giới chưa?”
Diêm Vương cùng phán quan liếc nhau, hai người trầm ngâm một lát, Diêm Vương nói: “Có thể thì có thể, nhưng mà cứ để Sơ Không thần quân ở nhân gian sao? Nếu kiếp này hắn ở hạ giới ૮ɦếƭ đi, sau đó uống canh Mạnh Bà, sau này đời đời kiếp kiếp đều là người phàm.”
Chuyện này sao ta có thể không biết, chuyện đó cũng luôn khiến ta sợ hãi, năm tháng sau này không còn ai có cùng trí nhớ với ta, chỉ còn mình ta tưởng niệm ký ức, mãi cho đến khi ta cũng dần quên đi. Lời hứa chúng ta đã hứa qua, không điều gì trở thành hiện thực, những gì ta cùng Sơ Không trải qua, mọi vui buồn giận hờn đều trở thành mây khói không tồn tại nữa.
“Để hắn làm người phàm đi.” Ta nói: “Đây vốn là nguyện vọng của hắn.”
Diêm Vương cân nhắc một hồi lâu mới nói: “Tiểu Tường, có phải ngươi đang hờn dỗi hay không? Nhưng mà Sơ Không thần quân kia sau khi mất trí nhớ có làm chuyện gì khiến ngươi không vui đâu nhỉ?”
Ta trừng mắt nhìn Diêm Vương, có cảm giác khó chịu như tâm can bị nhìn thấu: “Nhiều chuyện! Đưa ta trở về thiên giới, ta muốn trở về thiên giới!”
Diêm Vương sờ sờ cái mũi, kiên trì khuyên ta: “Vợ chồng son có thể cãi nhau, nhưng nếu làm ầm ĩ thì không được, sau này nếu Sơ Không thần quân đời đời kiếp làm người phàm, người khổ là ngươi a, hơn nữa…” Hắn nhỏ giọng nói thầm:”Ta còn đánh cược mười hai lượng vàng nha.”
Hắn vừa nói đến mười hai lượng vàng ta liền nhớ tới mười đồng tiền kia, trong lòng tức giận: “Muốn cái hàng thứ cấp kia trở về thiên giới thì tự ngươi đi khuyên đi! Ta mặc kệ, hắn thích ở nhân gian chịu ngược thì để hắn ở nhân gian mà chịu ngược! Kệ hắn đi!” Nói xong ta xoay người đi, đi tới cửa điện Diêm Vương lại không nghe thấy ai khuyên nữa, ta bĩu môi xoay đầu lại: “Này…Cái kia, ngươi đem cái kính kiếp trước kia cho ta mượn chơi vài ngày.”
Diêm Vương liếc mắt nhìn ta: “Nha đầu kia, trong lòng ngươi lại che giấu âm mưu quỷ kế gì đây?”
“Bí mật của nữ nhân.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc