Nhất Thời Xúc Động, Bày Kiếp Không May - Chương 01

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Tiết tử
Ta là một đòa Tường Vân, thời điểm trăm năm trước bay qua trước điện Nguyệt Lão, lão già Nguyệt Lão kia uống rượu say đột nhiên hứng trí, khe khẽ điểm vào người ta một chút, làm ta hóa thành tiên. Sau khi tỉnh rượu, Nguyệt Lão vuốt râu, tự bào chữa cho mình: “Ân, là đóa Tường Vân có tiên duyên. Từ nay về sau, ngươi gọi là Tiểu Tường Tử đi.”
Lúc đó ta đơn thuần cảm thấy cái tên này không có gì không hay, liền ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Từ đó về sau, ta mang hình hài của một nữ nhân, mang cái tên như thái giám, ở trong điện của Nguyệt Lão, thành linh đồng cho lão già này. Ngày thường lão cho ta ăn ba bữa cơm, cho ta một chút tiền tiều vặt mua rượu cùng đồ ăn, phái ta mỗi ngày phải thay lão trong coi đám tơ hồng rối loạn lung tung trong điện Nguyệt Lão.
Ngày qua ngày, bất tri bất giác ta đã làm công cho Nguyệt Lão hơn trăm năm. Ta cho rằng từ đây về sau cũng có thể tùy ý ngồi trước điện Nguyệt Lão, đếm những đám mây trắng đang chậm rì rì mà bay qua, nhưng vô số người xưa đã nói, chuyện xưa bình thản thì sẽ làm chậm trễ thời gian của đọc giả, cho nên, ta không phụ sự mong đợi của mọi người, bắt đầu dậy sóng gió.
Ngày nào đó, một nam nhân như cơn ác mộng không biết từ đâu rớt xuống, đâm đầu vào tấm thảm mây đỏ trước điện Nguyệt Lão, phát ra tiếng vang giống như thỉnh thoảng dạ dày của ta dao động sau khi ta đánh rắm.
Ta đang buồn ngủ, nửa mơ nửa tỉnh quét nhìn hắn vài lần. Thiếu niên áo hồng gian khổ rút đầu ra từ thảm mây đỏ, ánh mắt nhìn vào mắt ta, hắn liền tức giận: “Xú nha đầu ngươi ở ngay bên cạnh cũng không biết đi qua giúp ta một phen!”
Ta bị hắn mắng nên tinh thần thanh tỉnh một chút, trợn to mắt nghiêm túc nhìn chòng chọc vào hắn: “Ngươi không phải đã đi ra rồi sao.”
Hắn oán hận trừng mắt liếc ta một cái, vừa vỗ vỗ hoa phục trên người đứng lên, vừa khinh thường lẫn khinh bỉ ta: “Vừa nhìn đã biết ngươi là thị nữ của Nguyệt Lão nghèo kiết hủ lậu, thật là không có mắt.”
Ta miễn cưỡng ngáp một cái, xoay xoay cái ௱ôЛƓ, thay đổi tư thế ngồi càng nhàn nhã ở trên cầu thang, ngoáy lỗ tai nói: “Gỉ mắt thì không có, nhưng ráy tai có thể lấy ra một đống, ngươi xem nè.” Nói xong đưa ngón tay bắn cái gì đó về phía hắn.
Thiếu niên cực độ chán ghét nghiêng người né tránh, khinh bỉ trong đôi mắt càng nhiều: “Hừ, chủ tử nghèo kiết hủ lậu quả nhiên nuôi dưỡng ra nha đầu nghèo kiết hủ lậu.”
Bình thường ta cũng không muốn gặp cái lão già hay uống trộm rượu kia lắm, nhưng tốt xấu lão cũng xem như là chủ tử của ta, cho ta ăn uống qua mấy trăm năm, xét về mặt mũi cũng xem như là người một nhà. Người một nhà có thể ghét bỏ nhau, nhưng không chấp nhận để người ngoài nói điều không tốt dù chỉ là một chút.
Ta híp mắt, cao thấp đánh giá thiếu niên một lát, nói: “Nghe nói người của phủ Mão Nhật tinh quân đều ăn mặt táo bạo cùng với kiêu ngạo, một phủ có đến mười hai người, người này so với người kia càng xinh đẹp, khiến thiên giới ai cũng ngưỡng mộ. Ta vốn là không tin, nhưng hôm nay gặp ngươi ăn mặc thế này, quả thật là làm cho nha đầu nghèo kiết hủ lậu như ta mở mắt.” Ta nhìn chằm chằm thiếu niên mặt đen dần kia mà đắc ý cười: “Xin hỏi ngươi xếp thứ mấy trong đó a?”
“Xú nha đầu làm càn!” Hắn vẫy tay hóa không khí thành hình, một cây trường tiên (roi dài) hung hăng quất qua.
Ngày thường mặc dù ta lười, không thích làm việc, nhưng ta biết trong tay nếu không có công phu thì sẽ bị người khác khi dễ, do đó ta liền chăm chỉ tập luyện, lăn lộn mấy trăm năm, tiên pháp xem như cũng có chút thành tựu. Một đòn này của hắn tiến tới tuy vừa ác vừa nhanh nhưng miễn cưỡng ta cũng có thể chống đỡ được.
Chỉ là vì hắn ra tay bất ngờ, ta không có đề phòng, quạt tròn dùng để cản đòn lại bị trường tiên của hắn một phát làm dập nát.
Ta thoáng chốc sửng sốt.
Giá hàng trên thiên giới không cao, nhưng Nguyệt Lão lại keo kiệt quá đáng, tiền tiêu vặt phát cho ta sau khi mua rượu cho lão thì không còn thừa bao nhiêu, quạt tròn này là do ta dành dụm tiền mười năm, cầu xin Chức Nữ hồi lâu nàng mới đồng ý bán lại cho ta, ta còn chưa được sử dụng vài ngày, này…Hỗn đản này lại làm nó dập nát?
Ta không phân biệt được cảm xúc mênh mang trong lòng lúc này là giận hay là đau, chỉ cảm thấy hôm nay ta nhất định phải đem tiểu tử này lột quần hung hăng đánh vào ௱ôЛƓ hắn một trận thì ta mới có thể bớt tức giận được. Ta xắn tay áo, đem mái tóc hơn trăm năm mời lười biếng mà quấn một lần cột chặt trên đỉnh đầu:
“Ngươi qua đây.” Ta một bên quấn tóc một bên nói, “Hai lựa chọn.”
Hắn cầm roi trong tay, một mặt khinh thường nhìn ta, bên môi còn nở nụ cười.
Quấn tóc chặt chẽ, ta đứng ở cầu thang phía trước điện Nguyệt Lão, đưa ngón tay ra: “Một, đền tiền. Hai, dùng thân thể của ngươi chuộc tội.”
Thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Ngươi là ai?”
Ta đưa ngón tay 乃úng ra tiếng vang vang: “Ta là người khiến cho cuộc đời của ngươi từ đây luôn phủ bóng mây đen. Run đi, run đi, thiếu niên.”
Hắn nhướng mi, rất kinh ngạc đối với hành động phản khán dũng cảm của ta: “Tiểu thị nữ chỉ tu hành mấy trăm năm lại dám 乃úng tay với ông đây, hừ, lá gan không…” Hắn còn chưa dứt lời, ta thi triển pháp thuật, làm cho thảm Tường Vân dưới chân hắn trở thành vũng bùn, dính dính sền sệt, khiến hai chân hắn lún sâu vào đó. Thiếu niên có chút sững sờ, thừa dịp hắn còn chưa phản ứng lại ta khoe ra hàm răng nanh trắng sáng, mạnh mẽ chạy lại ôm ấp hắn.
Thiếu niên rất là kinh hãi, chân bị trói chặt nên không thể động đậy. Ta bám vào vai hắn, cười cười: “Thịt rất thơm.” Sau đó không chút do dự cắn xuống một phát…
Pháp lực của ta quả thật có chút đê hèn, xếp vào bên trong những vị thần tiên đã tu mấy ngàn mấy vạn năm, ta là cặn bã không bằng, nếu dùng pháp thuật đánh vào người khác thì chẳng khác gì gãi ngứa, ta mới lười phí sức lực như vậy. Thiên quy thì sao, hẳn là không thể Gi*t ૮ɦếƭ ta, trước tiên làm hắn đổ máu đã rồi nói sau.
Cắn nhanh vào thịt, sau đó ta tăng thêm chút sức lực, thiếu niên quát to một tiếng rồi sau đó la liên tục, nhất thời hắn cũng không biết phải dùng pháp thuật gì. Hắn túm lấy tóc ta kéo về sau khiến mái tóc ta đã quấn cẩn thận trở nên rối loạn, ta ôm chặt thắt lưng hắn, ૮ɦếƭ cũng không thả.
“Ngươi là cẩu yêu sao! Không đúng! Ngươi là Vương Bát sao! Ngươi, cái tiểu vương bát đản! Nhả ra!”
“Ền iền! Ằng ông, a ắn ớt ịt ươi!” (Đền tiền! Bằng không ta cắn rớt thịt ngươi!), ta nói không rõ ràng. Kỳ thật ta cảm thấy, bản thân ta khi bình thường là tiểu tiên hay làm việc tốt giúp mọi người, nếu không phải người này đánh nát tiền dành dụm hơn mười năm của ta, ta sẽ không nói chuyện hung dữ với hắn như vậy.
Dây dưa một lát, nước miếng trong miệng bắt đầu không khống chế được mà chảy ra ngoài, thoáng chốc đã trộn lẫn với máu ở đầu vai của hắn. Ta cảm thấy như vậy thật không lễ phép, vì thế nhả miệng ra, đem nước miếng nuốt xuống hết, nói nhỏ: “Thật xin lỗi, không phải là ta cố ý phun nước miếng ngươi. Nơi này ẩm ướt như vậy, ta sẽ cắn nơi khác.” Nói xong lập tức cắn qua chỗ khác, tiếp tục hung hăng nói: “Ền iền! Ằng ông, a ắn ớt ịt ươi!”
Thiếu niên sửng sốt một trận, ta dán trên người có thể cảm thấy được Ⱡồ₦g иgự¢ đang đập phập phồng của hắn, hắn tức giận đến run: “Ngươi cắn người còn sợ bẩn! Ngươi chê ta bẩn!” Nói xong hắn giơ trường tiên theo một vòng hình bán nguyệt, “phách” một tiếng, cái ௱ôЛƓ của ta đã ૮ɦếƭ lặng, cảm giác nhoi nhói chậm rãi tiến vào da thịt, ta kêu một tiếng, buông hắn ra.
Ta vừa ngạc nhiên vừa giận: “Ngươi làm hư đồ của ta đã không đền tiền còn dám đánh ௱ôЛƓ ta!”
Hắn cũng vừa ngạc nhiên vừa giận: “Ngươi lại dám quắc mắt trừng mi nói chuyện với ta? Ông đây đánh ngươi không đúng sao? Không đúng sao? Không đúng sao?” Hắn nói một câu không đúng liền đánh ta một roi, ta cảm giác được sự nóng bỏng trên ௱ôЛƓ thiếu đốt ta đến tận ót, biến ta thành một ngọn lửa tà ác không thể kìm chế, dường như muốn đốt cháy cả trời.
“Chưa có ai từng đánh ௱ôЛƓ ta!” Ta kêu to, thanh âm sắc nhọn, hung hăng ᴆụng vào ót hắn, đây là chiêu số đồng quy vu tận (cùng ૮ɦếƭ). Hai mắt hắn choáng váng, ta cũng bắt đầu choáng váng nên không chú ý điều khiến pháp thuật dưới chân, thảm Tường Vân lại biến thành như cũ.
Thiếu niên lúc này cũng bị ta ᴆụng đầu đến hôn mê, ta túm tóc hắn hung hăng rung lắc một lát, thiếu niên liền mất cân bằng ngã trên mặt đất. Nằm xuống một chốc hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó nắm mái tóc của ta ấn đầu ta xuống đất.
Hai chúng ta một người đánh một người chạy, chạy từ ngoài điện đánh tới trong điện, bứt tóc chọc lỗ mũi nhéo lỗ tai, không hề dùng đến pháp thuật. Cả hai điên cuồng dùng quyền đầu giải quyết vấn đề, đánh đến mức máu me lẫn lộn.
Không biết dây dưa bao lâu, không biết làm đổ bao nhiêu thư án, cuối cùng kinh động đến Nguyệt Lão say rượu sau điện.
“Ai nha! Hằng Nga tỷ tỷ a!” Nguyệt lão kêu to: “Tơ hồng a! Tơ hồng toàn bộ rối loạn a!”
Chương 01
Ta vẫn nhớ được, trước trận ẩu đả kinh hãi kia, ta đã từng nói với nam nhân ác mộng một câu, ta nói: “Ta là người sẽ khiến cho cuộc đời sau này của ngươi luôn phủ bóng mây đen.” Sau này nghĩ lại, câu nói kia, ta chỉ mới nói được một bên a.
Khi cả hai chúng ta mặt mũi bầm dập quỳ gối trước mặt Ngọc Hoàng đại đế, Ngọc Hoàng lão nhi kia nghe nói hai ta đem toàn bộ tơ hồng trong điện Nguyệt Lão làm rối tung, hắn im lặng một hồi, sau đó thả rắm ra được vài câu là “Cùng hòa giải”, “Làm sai thì phải bị phạt”, cuối cùng lạnh nhạt phun ra một câu: “Hai người các ngươi hủy đi tương lai các đôi tình nhân trong thiên hạ, vậy thì phạt hai người trải qua tình duyên bảy kiếp, cũng thuận tiện hòa giải mối bất hòa giữa hai bên.”
“Đợi chút…” Thiếu niên quỳ gối bên cạnh liều ૮ɦếƭ đánh gãy lời Ngọc Hoàng: “Ngài nói là, để ta cùng nàng…Nàng? Cái người hung dữ…Hung dữ, nữ nhân như nam tử này trải qua tình duyên bảy kiếp sao?” Âm thanh của hắn có chút thay đổi, chắc là bị kinh sợ không nhẹ.
Ta cũng hoảng sợ không ít, giương đôi mắt cá ૮ɦếƭ kinh hãi nhìn Ngọc Đế. Thấy Ngọc Đế gật đầu xác nhận, cả người ta mềm nhũn, chỉ cảm thấy mọi hi vọng đã bay xa. Ta đã biết được, một khoảng thời gian sau này, không chỉ ta trở thành mây đen của cuộc đời hắn, mà hắn cũng trở thành mây đen của ta. Hai chúng ta đâm phải nhau, cọ xát ra tĩnh điện, thành công tạo nên một đám mây dông tố.
“Tiểu Tường Tử là cấp dưới của Nguyệt Lão, bảy kiếp tình duyên này không nên qua tay Nguyệt Lão.” Ngọc Đế trầm ngâm một lát: “Thác tháp Lí Thiên Vương ở đâu?”
Một nam nhân cao lớn thô kệch nâng trong tay kim tháp, ba bước bước ra phía trước, ôm tay, thanh sắc hùng hậu nói: “Có!”
Ngọc Đế một phen sờ soạng râu dài rồi thản nhiên nói: “Ân, việc này giao cho ngươi làm đi.”
“Tuân lệnh!”
Hắn tinh thần phấn mà trả lời khiến trái tim của ta đập kinh hoàng, ta hít sâu, ngửa đầu nhìn Lí Thiên Vương. Cuộc sống giàu có và yên vui ở Thiên giới nuôi hắn một thân màu mỡ phì nhiêu. Giống như là biết ta đang nhìn hắn, hắn cũng quay đầu lại, sâu trong cái miệng kia không biết lộ ra bao nhiêu ý cười, thịt trên khuôn mặt đều dồn lại vào nhau. Đại thúc cười đến thật đẹp…
Ta chỉ cảm thấy tim co rút một trận, vội vàng nắm lấy иgự¢, hô hấp thật sâu, từ trước đến nay ta luôn khỏe mạnh, giờ phút này lại cảm thấy bản thân sắp ૮ɦếƭ đến nơi…
Ngọc Đế vừa lòng gật gật đầu: “Ân, như thế, Tiểu Tường Tử, ngươi còn muốn nói cái gì không?”
Ta muốn nói, toàn bộ tơ hồng trong điện Nguyệt Lão hầu như là do lão già Nguyệt Lão kia uống say mà làm rối loạn, trận quậy phá vừa rồi của ta mới khiến lão nối lại tơ hồng thông suốt, thật sự không nên dùng chiêu thức ngoan độc như thế trừng trị ta a!
Ta quay đầi nhìn Nguyệt Lão đang đứng cúi đầu trong đám đại thần bên phải Lăng Tiêu điện, hắn cũng đang nhìn ta rất tội nghiệp, dáng vẻ cầu xin đừng vạch trần hắn. Ta quay đầu lên lại, không ngừng hít sâu, một hồi lâu hỏi: “Ta có thể chửi đổng không?”
“Không thể.”
“Ta… Không còn lời nào để nói.”
Ngọc Đế vừa lòng gật đầu, ánh mắt di chuyển, dừng ở thiếu niên bên cạnh ta: “Sơ Không, ngươi có gì muốn nói không?”
Sơ Không… Thì ra thiếu niên này đúng là một trong mười hai người ở phủ Mão Nhật tinh quân, tháng một hàng năm ở nhân gian chính là do hắn quản lí. Hiện tại ta mới biết được thân phận của thiếu niên sẽ cùng ta trải qua bảy kiếp tình duyên. Ta ngửa đầu nhìn trần của Tiêu Lăng điện lòe loẹt, thế giới này thật là đáng châm chọc a.
Thiếu niên bên cạnh ta trầm mặc hồi lâu, thẳng đến khi ta mang ánh tò mò đặt lên mặt hắn, khuôn mặt hắn trắng bệch mà nói: “Lúc này đây, làm rối loạn tơ hồng của điện Nguyệt Lão là lỗi của hai chúng ta. Nhưng mà, ta có thể thề với Nhật Mão tinh quân, nữ tử này làm rối loạn tơ hồng nhiều hơn ta, cho nên, mỗi một kiếp có thể làm cho nữ nhân này thảm hại hơn một chút được không?”
Ta nổi giận, ta muốn lột ҨЦầЛ ŁóŤ của hắn. Đầu vai bị đè nặng, Lí Thiên Vương đi tới bên cạnh ta, đem vai ta ấn xuống, lạnh nhạt nói: “Ta sẽ công bằng cân nhắc ưu khuyết điểm của mọi người.”
Tuy rằng dáng người của Lí Thiên Vương biến dạng, nhưng tính tình cương trực công bằng vẫn không thay đổi, ta xót xa mà cảm kích gật đầu, cảm thấy thế giới này vẫn thật đáng yêu.
Sự tình phán xét đã xong, mọi người trở về nhà, ra đến cửa lớn Tiêu Lăng điện, cách thật xa nhưng ta vẫn có thể nghe thấy tiếng cười hùng hậu của Lí Thiên Vương: “Tiết mục yêu thích nhất của ta là xem nàng dâu nhỏ đau khổ theo đuổi tướng công a ha ha ha!”
Ta ở Thiên giới nước mắt rơi lã chã trong gió, chậm rãi đứng thẳng bất động thành một bóng lưng tịch mịch.
Nguyệt Lão sau khi đưa ta đến Địa phủ thì vỗ vỗ vai ta thở dài: “Tiểu Tường…” Ta hung hăng trừng lão, Nguyệt Lão thức thời đem câu sâu nuốt vào trong bụng. Lão buông tiếng thở dài nói: “Ngươi đi rồi thì điện Nguyệt Lão sẽ không có ai trông giữ, lão già như ta nên làm thế nào mới được a.”
Ta bĩu môi: “Ngươi uống rượu ít một chút, coi như tích đức cho ta.”
Vẻ mặt Nguyệt Lão cô đơn vuốt chòm râu bạc, ta có chút không đành lòng. Lão già này tuy bình thường có keo kiệt một chút, mơ hồ một chút, không đáng tin một chút, nhưng tóm lại đối với ta vẫn tốt, không như những tiên nhân khác nghiêm khắc đánh chửi tiên đồng của mình. Ta mềm lòng an ủi hắn: “Một ngày ở thiên giới bằng một năm ở nhân gian. Bảy kiếp tình duyên nhiều nhất cũng chỉ là một năm mà thôi. Ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Nguyệt lão lắc đầu thở dài, quay lưng hiu quạnh đi trở về.
Nhìn bóng lưng lão hoàn toàn biến mất trong bóng đêm ở Địa phủ, ta mới quay đầu đánh giá đền thờ dựng thẳng cao cao, bốn chữ “U Minh địa phủ” có vẻ đặc biệt âm trầm. Lấy bầu rượu bên hông xuống, ta ngửa đầu uống một ngụm, cất bước đi vào đền thờ.
Ta nghĩ, không có gì phải sợ, coi như là đi ra ngoài cho biết mùi đời đi.
Số lượng quỷ càng ngày càng ngày càng nhiều, đã có sáu hàng sắp xếp ngay ngắn trước cầu Nại Hà.
Năm, sáu tiểu quỷ cấp bậc khác nhau đang phân phát nước canh, Mạnh Bà thân hình to lớn đang nhàn rỗi ngồi ở một bên mà ngủ.
Ta tùy ý chọn một hàng đứng vào xếp hàng, một đường chậm rãi di chuyển, đợi đến khi canh Mạnh Bà đến tay, ta vẫn chưa thấy tiểu tử hỗn đản Sơ Không kia. Đang suy nghĩ có phải hắn đã đi đầu thai rồi hay không, bỗng nhiên một luồng ánh sáng chợt lóe lên trong Địa phủ âm u, chói đến mức khiến chúng quỷ lé mắt.
Ta ở sau này đang nhìn, một thân áo hồng tính tình táo bạo, không phải tiểu tử kia sao.
Lúc này đứng bên cạnh hắn còn có một cô gái mặc y phục màu trắng. Sơ Không dáng vẻ hung hăng đánh nhau với ta, nay lại dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nữ tử kia, trong địa phủ yên tĩnh âm u, trừ bỏ tiếng nước sông Vong Xuyên chảy qua thì không còn tiếng động nào. Thanh âm của hắn rõ ràng truyền đến mỗi lỗ tai của chúng quỷ dưới này:
“Oanh Thì, không cần lo lắng, ta sẽ nhanh chóng trở lại. Cùng là nam nhi, Lí Thiên Vương nhất định sẽ không làm khó dễ cho ta.”
“Tuy là như vậy, nhưng Sơ Không cũng phải chú ý an oàn. Nghe nói Tiểu Tường Tử của điện Nguyệt Lão kia tính tình rất cổ quái, ngươi…Ngươi cùng nàng, ở với nhau, phải đề phòng cẩn thận một chút…”
Ta nhìn trời, cẩn thận suy nghĩ lại bản thân rốt cuộc đã làm gì mà khiến bông hoa nhỏ màu trắng này nghĩ về ta như vậy.
Tiểu quỷ ho khan hai tiếng khó nghe, nhắc nhở ta nhận bát canh. Ta ngượng ngùng cười cười, đang định ngoan ngoãn uống cho xong canh Mạnh Bà, chợt nghe tiểu Vương Bát đản Sơ Không kia thả ra những lời ngông cuồng: “Yên tâm, mặc dù đàn bà kia tính tình đanh đá kì quái, nhưng trí lực cùng vũ lực đều thấp hơn ta. Chỉ dựa vào nàng ta, có thể làm gì được ta.”
Trên trán ta đồng loạt nổi gân xanh, ta nheo mắt lại, quay đầu nhìn về phía người hình nam nhân dạng chó kia.
Sơ Không lại nói: “Đợi ta đem thái giám Tiểu Tường Tử kia sai khiến bảy kiếp rồi trở về…” Hai chữ “thái giám” kia nhẹ nhàng khiến thần kinh đang đau đớn của ta nhảy dựng lên, cánh tay cầm canh Mạnh Bà khẽ run, Sơ Không kia tiếp tục nói: “Ta lại cùng ngươi đi đếm sao buổi sớm.”
“Đếm cái đại gia ngươi…” Ta rống lên một tiếng, trước ánh mắt kinh ngạc của tiểu quỷ mà đem bát canh Mạnh Bà ném về phía tên kia. Canh thì rơi vãi trên không trung, bát lại vào chính giữa mặt của Sơ Không. Hắn rên một tiếng, bưng kín mặt. Oanh Thì sợ tới mức kêu to. Ta chỉ vào đôi mắt đã bị ta đánh cho bầm tím trong trận giao đấu kia, châm chọc nói: “Ngươi mở to đôi mắt gấu mèo kia nói dối cũng không sợ bị đau trứng sao.”
Một lúc sau Sơ Không mới bớt đau đớn, hắn ngẩng đầu, trong ánh mắt chất chứa sự tức giận khiến người ta sợ hãi. Oanh Thì áo trắng bên cạnh gọi hắn líu ríu, nhìn mặt hắn mà đau lòng, giống như người bị đánh là nàng.
Ta dùng cái mũi cười lạnh một tiếng, Sơ Không nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, ta thấy tay hắn đang vận công tụ khí, dường như là muốn một phát đem ta đánh ૮ɦếƭ. Trong lòng ta đột nhiên sinh ra khi*p sợ, dù sao nếu như đấu pháp thuật, ta vẫn là không bằng Sơ Không.
Đúng lúc ấy, tiểu quỷ bên cạnh ta đã hồi phục lại tinh thần mạnh mẽ: “Ngươi…Ngươi ném canh Mạnh Bà! Ngươi muốn tạo phản nha!”
Thanh âm bén nhọn của hắn chọc vỡ bong bóng nước mũi của Mạnh Bà đang ngủ. Thân thể cao lớn của Mạnh Bà nhúc nhích vài cái, mắt mở ra xem xét tình hình. Loại hơi thở trăm năm chịu sự âm u của Địa phủ vừa động, chân Tiểu Tường Tử lập tức mềm nhũn, túi mật phát lạnh, chỉ thẳng Sơ Không mà nói: “Là hắn! Hắn muốn tạo phản, tiểu hỗn đản kia không muốn uống canh Mạnh Bà, vì vậy trước đó đã uy Hi*p ta, muốn ta làm vật thí nghiệm, muốn biết không uống canh sẽ chịu hình phạt thế nào! Ta là bị bắt buộc!”
“Ân?” Một giọng nữ hùng hậu mang theo vẻ khàn khàn khi mới tỉnh dậy vang trong địa phủ, nặng nề đến mức ép người ta mềm nhũn không thể đứng lên: “Ai không uống canh của ta?”
Thoáng chốc vẻ mặt chúng quỷ đều hoảng sợ đứng thẳng.
Thân hình khổng lồ của Mạnh Bà đứng lên, cũng tới hai trượng! Nhất thời bóng ma bao phủ toàn bộ cầu Nại Hà.
Nàng thấy cái bát trước mặt Sơ Không, Mạnh Bà giận dữ, hét lớn: “Ai dám không uống canh! Lão nương cả ngày nấu canh rất vất vả. Tiểu Vương Bát đản ngươi dám lãng phí tâm huyết của lão nương!” Nói xong, thân hình vĩ đại “thùng thùng” đạp qua thân thể của chúng quỷ mà chạy về hướng Sơ Không, tốc độ rất nhanh, so với cơ thể thật không phù hợp.
Oang Thì sợ tới mức trừng mắt ngốc, sắc mặt không còn, Sơ Không cũng rất ngạc nhiên. Chúng quỷ đều sợ tới mức mất hồn mất vía, chung quanh đều tán loạn.
Ta nhìn trái nhìn phải, thấy không ai để ý ta, nhanh như chớp chạy qua cầu Nại Hà, đi thẳng đến con đường Luân Hồi.
Trước khi chui vào Luân Hồi, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước cầu Nại Hà có một mảng bụi đất bay lên. Chạy chạy, kêu kêu, Mạnh Bà tóm chặt Sơ Không ở trong tay không ngừng giáo huấn, những chấm nhỏ nước miếng văng lên mặt hắn, mà Sơ Không thì nhìn ta chằm chằm, ánh mắt oán độc như muốn đem ta chém thành trăm mảnh.
Ta dừng một chút, cảm thấy bản thân có chút không đúng…
Vì thế trước khi nhảy vào con đường Luân Hồi, ta giơ ngón tay cái lên với hắn, sau đó hung hăng đi vào.
Hắn bị Mạnh Bà nắm nên sắc mặt rất khó coi, ta vỗ vỗ ௱ôЛƓ, vô cùng cao hứng đi đầu thai.
Sơ Không khẳng định sẽ tránh được nhưng vẫn phải uống canh Mạnh Bà. Kiếp thứ nhất này, ta sinh ra trước hắn, ta lại có trí nhớ kiếp trước, ta lại mạnh hơn so với hắn. Nói cách khác…
Tiểu hỗn đản, ngươi chờ ૮ɦếƭ đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc