Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 29

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Long Viêm Dạ không biết An Tiểu Yêu đã phải chịu bao nhiêu uất ức, cũng không biết Tiểu Yêu đã phải trải qua những chuyện gì, trong lòng Long Viêm Dạ chỉ nghĩ đơn giản là làm mọi cách để bù đắp cho Tiểu Yêu, hi vọng dùng hành động để thuyết phục An Tiểu Yêu chấp nhận anh.
Sau khi ăn trưa xong, Long Viêm Dạ lại đưa ra đề nghị, muốn dẫn An Niệm Dạ đi dạo trong công viên. An Tiểu Yêu định không đi nhưng khi nhìn thấy gương mặt vui sướng của Tiểu Dạ thì lại không đành lòng để con trai bảo bối của mình thất vọng, đành miễn cưỡng đồng ý đề nghị của Long Viêm Dạ.
"Chú ơi, chú nhìn kìa, con voi này trông thật đáng yêu nha ————"
"Chú ơi, cháu muốn ăn kem ————"
Dù sao An Niệm Dạ cũng chỉ là một cậu nhóc, bị sự dịu dàng ân cần của Long Viêm Dạ mà quên mất việc mình phải bảo vệ mẹ, quên luôn cả việc cậu ghét người chú này. Bây giờ mọi thứ đều bị quên lãng, cậu cứ hồn nhiên vui vẻ, nụ cười ngây thơ đáng yêu luôn hiện trên gương mặt nhỏ bé của Tiểu Dạ.
Ánh mặt trời chiếu lên mỗi người, Long Viêm Dạ một tay dắt An Tiểu Yêu, một tay nắm lấy tay An Niệm Dạ, nụ cười luôn hiện rõ trên gương mặt Long Viêm Dạ và Tiểu Dạ, An Tiểu Yêu đi bên cạnh trong lòng cảm nhận hơi ấm của một gia đình. Nhưng ngay lập tức An Tiểu Yêu ý thức được đó là suy nghĩ sai lầm, tất cả mọi chuyện đều chỉ là ảo giác mà thôi, có thể ngày mai khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp. An Tiểu Yêu liên tục nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Long Viêm Dạ đang bế Tiểu Dạ ngắm hươu cao cổ thì vẻ mặt liền trở nên trắng bệch, khẽ nhíu mày, mồ hôi chảy ra trên trán. An Tiểu Yêu còn đang mải nhìn về một nơi vô định, nên không chú ý đến vẻ mặt của Long Viêm Dạ, ngược lại An Niệm Dạ lại rất tinh mắt phát hiện ra những thay đổi nhỏ này của Long Viêm Dạ, đôi tay nhỏ bé lau đi những giọt mồ hôi trên mặt Long Viêm Dạ.
"Chú ơi, chú làm sao vậy? Có phải chú bị đau bụng à?"
Giọng nói trẻ con vang lên kéo An Tiểu Yêu quay về hiện thực, cô quan sát Long Viêm Dạ thấy có gì đó không ổn. An Tiểu Yêu liền cảm thấy lo lắng, nắm chặt lấy tay Viêm Dạ, do dự một hồi, An Tiểu Yêu mới dám lên tiếng hỏi thăm.
"Anh làm sao vậy?"
"Không sao đâu, anh không sao hết, chỉ là hơi đau đầu chút thôi."
Long Viêm Dạ cố gắng mỉm cười, vết thương trên *** tự nhiên đau buốt, giống như có vô số mũi kim đang đâm vào *** anh vậy, nhưng anh không thể nói cho An Tiểu Yêu biết được vì sẽ chỉ làm Tiểu Yêu cảm thấy áy náy thêm thôi. Long Viêm Dạ cố gắng giấu giếm không để An Tiểu Yêu phát hiện ra. Khi Tiểu Yêu đón lấy Tiểu Dạ từ tay Long Viêm Dạ cô mới phát hiện ra trên áo anh có một khoảng màu đỏ của máu, chỗ đó chính là chỗ mà sáng nay bị cô cắn.
Trong lòng càng cảm thấy áy náy, Tiểu Yêu không ngờ vết cắn của mình lại có thể nặng đến thế.
"Tôi đưa anh đến bệnh viện nha, vết thương lại chảy máu rồi, tôi xin lỗi ————"
"Không sao đâu, Tiểu Yêu, thật sự không việc gì mà. Cùng lắm thì chúng ta về nhà thôi ————"
"Hay là đến bệnh viện xem thế nào ————"
An Tiểu Yêu khẽ lắc đầu, khăng khăng muốn Long Viêm Dạ cùng mình đến bệnh viện kiểm tra. Nhưng Long Viêm Dạ nhất quyết không đi, hai người cứ cãi qua cãi lại làm Tiểu Dạ ở giữa chỉ biết tròn mắt nhìn hai người họ, cuối cùng không chịu nổi âm thanh ồn ào nữa liền lên tiếng.
"Mẹ, chú muốn về nhà thì chúng ta cùng về nha. Không phải mẹ từng nói, không nên ép người khác làm việc mà người khác không thích sao? Nhất định là chú ấy sợ tiêm nên không dám đến bệnh viện, mẹ cũng đừng bắt chú ấy đi nữa vì tiêm đau lắm."
Lời An Niệm Dạ nói làm Long Viêm Dạ không biết nên khóc hay cười đây. Anh sợ bị tiêm sao? Haizzz, cái thằng nhóc này. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Dạ, ít nhất thì Tiểu Dạ cũng lên tiếng đứng về phía anh, Long Viêm Dạ cảm thấy rất vui. Nghe An Niệm Dạ nói vậy, An Tiểu Yêu chỉ có thể gật đầu đồng ý quay về nhà thôi.
Vừa về đến căn nhà nhỏ, Long Viêm Dạ liền lao đầu vào phòng, cởi bỏ áo trên người ra, cúi đầu nhìn vết thương trên người mình. Vết thương giờ đã sưng đỏ lên rồi, Long Viêm Dạ chỉ biết cười khổ, chắc Tiểu Yêu rất hận anh nên mới cố gắng mà cắn anh thành ra thế này.
"Anh không sao chứ? !"
An Tiểu Yêu vừa nói vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc, mặt cô đỏ lên, chần chừ đứng ở cửa phòng không biết có nên vào trong hay không. Long Viêm Dạ vội vàng cầm lấy áo che đi vết thương trên *** mình, phát hiện ra An Tiểu Yêu đang đỏ mặt, trong đầu liền nghĩ ra một ý tưởng để trêu Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, anh muốn tắm!"
"Tắm? ! Bây giờ làm sao anh có thể tắm được, không được đâu."
An Tiểu Yêu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cô đang nói đến vấn đề vết thương của anh nhưng sao nói lại chuyển sang vấn đề tắm táp nhỉ? Mà trên người còn bị thương thế kia, sao có thể tắm được.
Nhìn phản ứng của An Tiểu Yêu làm Long Viêm Dạ bật cười, xem ra Tiểu Yêu vẫn còn rất ngây thơ nha. Long Viêm Dạ cố gắng che dấu ý xấu trong đầu mình, sau đó đưa ra yêu cầu của mình.
"Tiểu Yêu, nếu em cảm thấy áy náy thì em giúp anh tắm nha ————"
"Cái gì, sao lại bảo tôi giúp anh tắm chứ? !"
An Tiểu Yêu nói to quá làm An Niệm Dạ đang xem tivi bên ngoài phải chú ý, phát hiện ra hành động lỗ mãng của mình, An Tiểu Yêu vội vàng ngậm miệng lại. Nhưng cô lại không nhịn được lại lên tiếng nhưng giọng nói đã nhỏ đi nhiều.
"Long Viêm Dạ, trong đầu anh chứa cái gì vậy? Đừng tưởng rằng tôi cắn anh mà anh lại có thể có cái ý nghĩ điên rồ đó nha. Nói cho anh biết, anh chỉ là người ở chung nhà với tôi và Tiểu Dạ thôi nha, đừng có đưa ra những yêu cầu quá đáng với tôi."
"Quá đáng sao? Tiểu Yêu, vết thương này không được dính nước nha, chẳng lẽ em bắt anh tự làm, nhưng anh tự tắm thì không thể bảo đảm vết thương không bị dính nước đâu. Đến lúc đó vết thương bị nhiễm trùng, mà đen đủi lại bị uốn ván thì em phải làm sao ————"
Giọng nói của Long Viêm Dạ càng ngày càng nhỏ, ánh mắt buồn bã, oán thán. An Tiểu Yêu cảm thấy đau lòng, nếu như Long Viêm Dạ bị thế thật thì cô chính là đầu sỏ gây nên chuyện đó rồi. Nhìn Long Viêm Dạ đang cúi đầu, An Tiểu Yêu khẽ cắn răng, ngầm chấp nhận yêu cầu của Long Viêm Dạ.
"Tôi nói cho anh biết, mặc dù tôi đồng ý nhưng tốt nhất là anh đừng có ý đồ gì khác. Vì tôi cắn anh bị thương nên cảm thấy áy náy, không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho anh."
"Anh biết rồi, anh biết rồi ————"
Mặc kệ An Tiểu Yêu nói gì, Long Viêm Dạ không thể không vui mừng khi mình đã đạt được mục đích.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên làm mọi thứ trở nên mờ ảo, nước ấm đã được xả đầy bồn tắm. Long Viêm Dạ cởi hết mọi thứ trên người mới bước vào bồn tắm, hai mắt từ từ nhắm lại, làn nước ấm ngấm vào cơ thể, trong đầu Long Viêm Dạ lại tiếp tục suy nghĩ xem bước tiếp theo phải làm gì, không chút kiêng dè mở miệng gọi An Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, anh chuẩn bị xong rồi, em mau vào giúp anh tắm đi————"
"Gọi lớn thế làm gì? Để Tiểu Dạ nghe thấy không hay đâu!"
An Tiểu Yêu tức giận vừa mắng Long Viêm Dạ vừa đi vào. Tiểu Yêu vất vả lắm mới dỗ cho Tiểu Dạ ngủ, thế mà anh ta còn gọi to như thế, nếu Tiểu Dạ nghe thấy lại tưởng rằng cô thích anh! Long Viêm Dạ thật là phiền toái nha, An Tiểu Yêu đỏ mặt, ngượng ngùng bước vào phòng tắm.
Long Viêm Dạ tủm tỉm cười, chỉ tay vào người mình, tay kia đưa cho Tiểu Yêu một chiếc khăn tắm.
"Anh nhớ rồi, sẽ không nói to nữa. Anh chuẩn bị xong hết rồi, em mau tắm cho anh đi nha."
An Tiểu Yêu cầm lấy khăn tắm, nhìn cơ thể Long Viêm Dạ đang ngâm mình trong bồn tắm, suýt chút nữa thì hét lên may mà cô kịp lấy tay bịt miệng lại, nói khẽ.
"Tại sao anh lại cởi hết ra thế? !"
"Thì anh tắm mà. Em đã thấy ai tắm mà vẫn mặt quần áo bẩn trên người chưa?"
Long Viêm Dạ cười thầm trên sự xấu hổ của Tiểu Yêu, bản thân anh chấp nhận mạo hiểm có thể bị nhiễm trùng mà lừa An Tiểu Yêu tắm cho mình. Nếu thực sự chỉ muốn Tiểu Yêu tắm cho thì anh đúng là thằng ngốc nha. Thực ra anh muốn nắm lấy cơ hội này để xem Tiểu Yêu có còn tình cảm với anh không thôi.
An Tiểu Yêu di chuyển hướng nhìn của mình, nhìn thẳng vào góc phòng tắm, giọng nói có chút khàn khàn. Đây là lần đầu tiên Tiểu Yêu nhìn thấy cơ thể một người đàn ông không che đậy gì, mặc gì là dưới nước nhưng cái gì cần thấy vẫn có thể thấy rõ.
"Thế thì ít nhất anh cũng nên hòa xà phòng để tạo bọt bên trên chứ, anh như thế này thì tôi nhìn thấy hết à?"
"Ồ, vậy thì em được lợi rồi, anh chịu thiệt một chút cũng được mà ————"
"Long Viêm Dạ ————"
"Được rồi, được rồi, anh không nói nữa. Anh coi như em không nhìn thấy gì, em nhanh lên một chút, nước sắp hết ấm rồi."
Long Viêm Dạ biết dừng lại đúng lúc, còn cố tình nói kệ cho An Tiểu Yêu được lợi, dù sao Tiểu Yêu cũng là người, điều này sẽ không bao giờ thay đổi. An Tiểu Yêu tức giận nhưng không thể phát tiết được, đúng là bây giờ cô giống như đang chiếm tiện nghi của Long Viêm Dạ mà, trong lòng tức giận, tay cầm khăn tắm kỳ cọ lưng Long Viêm Dạ, Tiểu Yêu cũng không dám nhìn lung tung.
"Tiểu Yêu, nhẹ tay một chút được không? Lưng anh làm bằng thịt nha, không phải cái bàn đâu, đau lắm đấy ————"
Long Viêm Dạ nghiến răng chịu đau mà kêu than, An Tiểu Yêu không buồn phản ứng, nhưng tay còn chà lên lưng Viêm Dạ mạnh hơn. Long Viêm Dạ biết lời nói của mình chỉ vô ích nên xoay người lại, giật khăn tắm trong tay An Tiểu Yêu lại.
Long Viêm Dạ khép hờ đôi mắt, lông mi dài khẽ run run, không biết trong đầu lại đang suy tính điều gì chỉ thấy Viêm Dạ cười tủm tỉm, chắc lại nghĩ ra điều gì đó thú vị đây. Tiểu Yêu càng xấu hổ thì anh lại càng muốn trêu cô, đôi môi cong lên, Long Viêm Dạ khẽ lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên làm An Tiểu Yêu lo lắng.
"Ha ha ———— Tiểu Yêu, phía trước còn chưa được kỳ cọ đâu, đừng chỉ lo kỳ cọ mỗi lưng nha. Mà vết thương của anh cũng không ở trên lưng, em nên chăm sóc phía trước *** anh nè. Đúng rồi, lúc tắm cho anh em phải nhìn cho kỹ nha, nếu để nước dính vào vết thương của anh thì sẽ bị nhiễm trùng đó, sẽ ————"
"Biết rồi, im đi ————"
An Tiểu Yêu phải chặn ngay lại mấy lời Long Viêm Dạ định nói, tay hơi run run. Nếu cô muốn lau phía trước thì chắc chắn phải nhìn cái mà không nên nhìn rồi. Thật khó xử, mà cô cũng không muốn chịu thua dễ dàng như vậy.
Thôi, không phải chỉ là tắm thôi sao? Mình sợ cái gì chứ, nếu phải nhìn thì cứ coi như đang nhìn hình nộm là được rồi. An Tiểu Yêu tự an ủi mình, lấy hết dũng khí, lau phía trước *** Long Viêm Dạ.
Nước ấm chỉ đến thắt lưng Long Viêm Dạ, mà nước thì lại trong suốt thỉnh thoảng lại gợn sóng, tất cả những gì đang ẩn dưới nước thì An Tiểu Yêu đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Tim cô đột nhiên đập lỗi một nhịp, mặt Tiểu Yêu đỏ lên, hơi bối rối, khăn tắm trên tay Tiểu Yêu không biết thương hoa tiếc ngọc là gì ấn thẳng vào vết thương trên *** Long Viêm Dạ.
Ai ui ————
Long Viêm Dạ hét lên thảm thiết, An Tiểu Yêu sợ quá vội vàng nhìn Long Viêm Dạ. Viêm Dạ đau khổ chỉ chỉ vào vết thương của mình, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi ————"
Lúc này An Tiểu Yêu mới phát hiện ra việc mình vừa làm nghiêm trọng đến thế nào, vội vàng thả tay ra. Tự hận mình thật kém cỏi, đã nói sẽ phải quên anh đi, không được để tâm trạng của anh ảnh hưởng đến mình cơ mà. Tại sao vừa gặp phải chuyện này thì liền cuống lên chứ. An Tiểu Yêu cắn cắn môi dưới, nhất thời không biết phải làm gì lúc này.
Không để An Tiểu Yêu bình tĩnh lại, Long Viêm Dạ liền dang tay ra ôm trọn lấy An Tiểu Yêu, nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, hai má lại đỏ lên, bàn tay Viêm Dạ thật ấm áp, tất cả làm cho An Tiểu Yêu không thể thở nổi. Trái tim trong ***g *** đập liên hồi, An Tiểu Yêu cố gắng thoát khỏi vòng tay Long Viêm Dạ nhưng lại bị Viêm Dạ ôm chặt hơn.
"Tiểu Yêu, đừng cử động. Để anh ôm em một chút có được không, anh thực sự rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ ————"
Giọng nói ấm áp đó mê hoặc An Tiểu Yêu làm cô từ bỏ việc chống cự, tim lại đập nhanh hơn. An Tiểu Yêu giống như bị bỏ bùa, không tiếp tục giãy giụa nữa, nhiệt độ từ người Long Viêm Dạ truyền sang người cô, làm Tiểu Yêu không thể khống chế mình.
Cô yêu Long Viêm Dạ, từ trước đều giờ vẫn luôn yêu, dù anh có làm gì thì cô cũng chưa từng quên đi những khoảnh khắc hai người bên nhau, cả khi cô chịu uất ức chũng chỉ nghĩ đến Long Viêm Dạ. Chỉ đơn giản là ôm thôi nhưng lại làm cho mọi sự kháng cự, đề phòng trong lòng An Tiểu Yêu đều biến mất.
Thời gian chầm chậm trôi, không biết sau bao lâu, An Tiểu Yêu mới phát hiện tay Long Viêm Dạ chạm vào người cô trở nên lành lạnh. Vừa ngẩng đầu lên Tiểu Yêu nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy ra từ đôi mắt của Long Viêm Dạ. An Tiểu Yêu vô thức đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên má Long Viêm Dạ, trong lòng đau xót.
"Anh khóc? !"
"Không có, anh không có khóc, là hơi nước ————"
Vội vàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, Long Viêm Dạ cố gắng che giấu cảm xúc trong lòng. Có thể không khóc sao? Anh đã nghĩ rất nhiều, không ngờ có thể lại được ôm An Tiểu Yêu vào lòng, anh đã tìm cô nhưng lần nào điều nhận được cũng chỉ là nỗi thất vọng, đúng là một sự trừng phạt đau đớn. Thậm chí Long Viêm Dạ không muốn nghĩ đến bất kỳ chuyện gì nữa, cũng không biết làm thế nào mà anh có thể sống đến bây giờ.
Cả ngày lẫn đêm anh tự gặm nhấm nỗi đau, mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến An Tiểu Yêu đến khi anh kiệt sức mới thôi, con tim cũng như ૮ɦếƭ dần từng ngày. Nhưng bây giờ mọi chuyện đều thay đổi, ông trời đã cho anh gặp lại An Tiểu Yêu thêm một lần nữa, đây là ông trời đang giúp anh, vùi đầu vào *** An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ chật vật mới có thể mở miệng.
"Tiểu Yêu, chúng ta hãy cùng quên đi quá khứ nha. Chúng ta làm lại lần nữa, được không? Lần này anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh bảo đảm, anh Long Viêm Dạ sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với An Tiểu Yêu nữa, một đời một kiếp chỉ yêu thương mình Tiểu Yêu————"
Nghe Long Viêm Dạ nói vậy, An Tiểu Yêu không biết nói gì, anh ấy đang hứa hẹn với cô ư? Bốn năm trước cô không nhận được lời hứa nào, vậy mà bây giờ lại có thể được nghe. Hạnh phúc tới quá nhanh làm An Tiểu Yêu chưa thích ứng kịp, tất cả VK, sự kháng cự đều buông xuống. An Tiểu Yêu không kìm lòng nổi, vòng tay ôm lấy Long Viêm Dạ mà khóc.
Tất cả uất ức, đau lòng, tất cả nỗi đau cùng oán hận, giờ phút này biến thành nước mắt mà tuôn trào ra ngoài. Khăn tắm trong tay An Tiểu Yêu rơi xuống bồn tắm, từ từ chìm xuống đáy, An Tiểu Yêu nắm tay lại rồi ra sức đánh vào người Long Viêm Dạ, mọi cảm xúc đè nén bao năm qua đều truyền vào những cú đánh cùng nước mắt, từ từ vơi đi.
Long Viêm Dạ không tránh cứ để mặc cho An Tiểu Yêu trút hết cảm xúc lên người mình, mặc dù thỉnh thoảng vết thương ở *** lại nhói lên nhưng Long Viêm Dạ vẫn cắn răng chịu đựng không kêu lên dù chỉ là một tiếng. Sau khi An Tiểu Yêu đánh xong Long Viêm Dạ thì lại cảm thấy đau lòng, ôm lấy Long Viêm Dạ khóc thật to, tiếng khóc hòa cùng tiếng nước chảy trong phòng tắm, không ai biết trong khoảnh khắc này, An Tiểu Yêu đã buông xuống thù hận trong lòng.
Chờ đến khi An Tiểu Yêu trong *** bình tĩnh lại, Long Viêm Dạ nâng cằm An Tiểu Yêu lên giống như nâng niu bảo vật vậy, sau đó nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Lần này thì An Tiểu Yêu không giãy nữa, cũng không cự tuyệt, đây là giây phút mà cô đã chờ đợi rất lâu rồi, khẽ nhắm mắt lại, An Tiểu Yêu nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn của Long Viêm Dạ.
Nước trong bồn tắm đang lạnh dần, từ hơi nước trong phòng hiện ra hình bóng, ở trong gương giữa phòng tắm là hình ảnh hai người đang ôm chặt lấy nhau. Hai người đó ôm hôn say đắm mà không biết rằng cửa tắm đã hé mở một chút, từ khe hở đó có một đôi mắt đen láy đang tò mò nhòm vào bên trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc