Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 27

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Long Viêm Dạ độ lượng không chấp nhặt nhiều, dù sao giờ An Tiểu Yêu cũng không còn muốn đuổi anh đi, Long Viêm Dạ cười thầm trong bụng, giờ có nói gì thì Long Viêm Dạ cũng thuận lợi tiến được một bước đầu tiên trong việc chinh phục Tiểu Yêu rồi. Long Viêm Dạ ở trong nhà Tiểu Yêu mà như đang ở nhà mình, vào trong bếp lục tìm trà rồi tự pha cho mình, sau đó ngồi xuống cạnh An Tiểu Yêu.
"Tiểu Dạ đâu? Không phải hôm nay Tiểu Dạ không đến trường sao?"
Câu hỏi quan tâm này của Long Viêm Dạ làm An Tiểu Yêu khó chịu, hóa ra anh ta đến đây đúng là vì Tiểu Dạ, Tiểu Yêu cảm thấy rất hồi hộp. Mình đã suy nghĩ kỹ rồi, dù Long Viêm Dạ có dùng cách gì thì mình sẽ không đem Tiểu Dạ cho anh ta đâu. An Tiểu Yêu khẽ hừ một tiếng, không dám nhìn thẳng vào Long Viêm Dạ.
"Tiểu Dạ có đến trường học hay không thì liên quan gì tới anh. Anh còn chuyện gì không, nếu không thì xin mời về."
Vừa nhắc tới con trai bảo bối của mình, An Tiểu Yêu liền không muốn ở chung với Long Viêm Dạ dù chỉ thêm vài giây. Long Viêm Dạ cười khổ, nhún nhún vai, tỏ ra mình không quan tâm.
"Đừng vậy mà, Tiểu Yêu. Được rồi, em không thích nói thì anh sẽ không hỏi đến nữa ————"
"Vậy anh không hỏi thì chắc không còn việc gì nữa, anh có thể về rồi."
"Anh, anh đói bụng rồi, có thể để anh ăn no rồi mới đuổi anh về, được không?"
Dưới tình thế cấp bách Long Viêm Dạ liền nghĩ ra một cách đối phó, An Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào Long Viêm Dạ, phải mất mấy phút mới chậm rãi đứng lên, cúi người nhìn Long Viêm Dạ.
"Anh bỏ ra bao nhiêu công sức tìm chỗ ở của tôi, chỉ vì muốn ăn một bữa cơm à?"
"À, cũng không hẳn là thế. Chỉ cần em cho anh ăn no thì anh sẽ đi ngay ————"
Đôi mắt Long Viêm Dạ lay động làm An Tiểu Yêu không biết lúc này anh đang nói thật hay nói dối nữa. Cuối cùng thì An Tiểu Yêu cũng nhận thua, mím môi, tức giận xoay người bỏ vào bếp.
"Được, anh muốn ăn thì tôi sẽ nấu cho anh ăn. Nhưng đừng quên điều mình nói, ăn xong là phải về ngay đấy ————"
Đến lúc bóng dáng An Tiểu Yêu biến mất trong bếp, Long Viêm Dạ mới lộ ra bộ mặt thật, đầy gian xảo. Mình vừa được vào trong nhà, lại còn được ăn một bữa cơm nữa chứ, bước tiếp theo phải nghĩ xem làm thế nào để phá được bức tường trong trái tim Tiểu Yêu. Nhưng Long Viêm Dạ thật đáng thương nha, anh đã quên mất một điều quan trọng, đó là An Tiểu Yêu không biết nấu cơm.
Nhìn cái bát tô trước mặt, Long Viêm Dạ rất tò mò. Đây là cái gì vậy? Đây là thứ mà An Tiểu Yêu làm cho mình ăn ư, là bữa cơm để đuổi mình đi sao? Long Viêm Dạ toát mồ hôi, không biết trong cái bát này chứa cái gì nữa. Long Viêm Dạ phải uốn lưỡi bảy lần mới dám lên tiếng hỏi.
"Đây là cái gì vậy?"
"Mỳ ăn liền ————"
An Tiểu Yêu trả lời ngắn gọn về vấn đề mà Long Viêm Dạ hỏi, thật ra qua mấy năm nay, không phải đến món mỳ cô cũng không biết nấu. Cô là cố tình làm thế, toàn bộ đau thương trong lòng Tiểu Yêu dồn hết vào bát mỳ này, cô rất muốn biết Long Viêm Dạ có dám ăn cái thứ này không, và để bát mỳ này hấp dẫn hơn, An Tiểu Yêu đã cố ý cho thêm gia vị nhiều hơn một chút, đó là cách tiếp đại nồng nhiệt đối với Long Viêm Dạ.
Nghe câu trả lời của An Tiểu Yêu và biểu hiện trên mặt của cô, Long Viêm Dạ cũng đoán được ít nhiều. Không nói gì thêm, Long Viêm Dạ cúi đầu, cầm bát mỳ lên, cô gắng đút một miếng thật to vào miệng.
Ặc ————
Mùi vị gì thế này? Vừa quá ngọt, vừa quá chua mà không đúng, nếm thử chút nước thì trong bát mỳ này còn được thêm không ít muối nha. Thật khổ thân Long Viêm Dạ, e rằng từ nhỏ đến giờ tổng giám đốc Long cũng chưa từng được nếm qua món nào đặc biệt như thế này, khẽ liếc trộm An Tiểu Yêu đang ngồi đối diện, Long Viêm Dạ đành cắn răng, nhắm mắt nhắm mũi, đút vội đút vàng đống mỳ ăn liền có hương vị đặc biệt này vào miệng.
Nhìn Long Viêm Dạ từng thìa từng thìa cho mỳ vào miệng, tự dưng An Tiểu Yêu cảm thấy đau lòng, cô không cần nếm qua cũng biết cái bát mỳ này có vị kinh khủng thế nào. Nhưng Long Viêm Dạ cứ đút miếng to vào miệng mà ăn, sao anh ta phải làm như vậy chứ, nếu chỉ vì Tiểu Dạ thì Long Viêm Dạ đâu phải chịu đựng như thế làm gì.
"Đừng ăn nữa ————"
An Tiểu Yêu hất bát mỳ trong tay Long Viêm Dạ đi, nước mắt cũng không kìm lại được nữa, cứ thế tuôn ra như vỡ đê. Sau bốn năm, người đàn ông này vẫn có thể dễ dàng làm cô xúc động, An Tiểu Yêu hận mình quá yêu đuối, hận mình không kiên định, đôi tay ôm lấy mặt khóc nức nở.
"Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, em làm sao thế? ————"
Long Viêm Dạ hơi bối rối, không quan tâm tới trên người anh toàn là nước mỳ, vội vàng chạy lại ôm An Tiểu Yêu. Nhưng An Tiểu Yêu hất tay, đẩy Long Viêm Dạ ra.
"Tại sao anh còn xuất hiện trước mặt tôi làm gì? Chúng ta cứ sống cuộc sống của mình, không liên quan tới người kia không phải tốt hơn sao? Tại sao còn đến quấy rầy cuộc sống của tôi làm gì?"
"Tiểu Yêu, không phải anh cố ý tới quấy rầy cuộc sống của em. Em đừng khóc nữa, anh, anh là ————"
"Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa, tôi nhìn thấy anh lần nào tôi liền ———— ưmh ————"
Không đợi An Tiểu Yêu nói hết câu, Long Viêm Dạ không chịu nổi nữa, túm lấy tay An Tiểu Yêu kéo cô vào *** mình. Không suy nghĩ gì, liền áp đôi môi mình lên môi An Tiểu Yêu, không cho cô nói hết câu.
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Tiểu Yêu, đôi môi áp vào môi Tiểu Yêu, cọ xát tìm đường vào trong miệng cô. Đôi tay Long Viêm Dạ ôm Tiểu Yêu thật chặt. Tại sao anh ta lại có thể hôn mình, tại sao chưa hỏi ý kiến mình đã hôn rồi, anh ta dám cường hôn mình sao?
Giờ phút này, An Tiểu Yêu bị Long Viêm Dạ hôn làm cho đầu óc trở nên ngốc nghếch, không biết tại sao đột nhiên Long Viêm Dạ lại hôn cô. An Tiểu Yêu cuống quýt lên, tròn mắt mình, sau khi An Tiểu Yêu trở lại bình thường mới giơ tay đánh Long Viêm Dạ, dùng hết sức thoát khỏi nụ hôn của Viêm Dạ mới biết anh ta ôm rất chặt, không thể nào thoát khỏi tay Viêm Dạ.
An Tiểu Yêu khẽ run lên, lần đầu tiên cô hiểu đàn ông đáng sợ thế nào. Lúc sau, An Tiểu Yêu đành phải bỏ cuộc, không giãy giụa nữa, khuất phục trong tay Long Viêm Dạ. Cảm giác quen thuộc ùa về, An Tiểu Yêu ngất ngây trong đó, không biết từ lúc nào An Tiểu Yêu đã đáp trả nụ hôn của Long Viêm Dạ.
Long Viêm Dạ ôm An Tiểu Yêu chặt hơn, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, người An Tiểu Yêu dần dần nóng lên. Thời gian như dừng lại, nụ hôn này vừa K**h th**h lại nóng bỏng, An Tiểu Yêu càng ngày càng khó thở, hai người giống như hai kẻ thù, không ngừng dây dưa, không ngừng dừng sức.
Phải mất một lúc, Long Viêm Dạ mới chịu buông tha cho đôi môi ngọt ngào của Tiểu Yêu, đôi mắt đen quyến rũ nhìn An Tiểu Yêu, cả hai người đều Thở ***. Cuối cùng cũng có thể hít thở thoải mái, An Tiểu Yêu cố gắng hít lấy không khí trong lành xung quanh, cúi đầu để tránh đôi mắt rực lửa của Long Viêm Dạ.
Sao mình có thể làm như vậy? An Tiểu Yêu tự hỏi mình không biết vì sao lại đáp trả nụ hôn của Long Viêm Dạ nữa, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu chỉ biết cúi đầu. Hai người không ai lên tiếng, bầu không khí trở nên lặng im, tim An Tiểu Yêu nhảy loạn xạ, còn Long Viêm Dạ cũng không khá hơn cô là bao.
Chỉ một nụ hôn nhưng nó lại khơi dậy chuyện xưa, gợi nên tình cảm đã bị sâu trong lòng. Long Viêm Dạ lặng lẽ ngắm nhìn An Tiểu Yêu, đè nén tình cảm lại, định nói lời xin lỗi thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Hai má An Tiểu Yêu ửng hồng, cô chạy nhanh ra cửa, một bóng dáng nhỏ bé nhào vào lòng An Tiểu Yêu.
"Mẹ, con về rồi ————"
"Cô An, tôi giao Tiểu Dạ lại cho cô. Sáng mai cô có thể đến lấy kết quả kiểm tra sức khỏe, nếu không có vấn đề gì thì bé có thể quay lại trường học ————"
An Tiểu Yêu mỉm cười, vội vàng chào hỏi rồi mời cô gái có mái tóc dài đang đứng ngoài cửa vào nhà, nhưng cô ấy lại nhìn thấy Long Viêm Dạ đang đứng trong nhà thì cười đầy mờ ám, sau đó xoay người rời đi. Chắc chắn cô gái đó đã hiểu nhầm một vài chuyện, cô tưởng An Tiểu Yêu không đến đón Tiểu Dạ là vì còn đang bận hẹn hò. An Tiểu Yêu nghĩ rất có khả năng này nên lườm Long Viêm Dạ vẫn còn đứng im tại chỗ.
"Ơ, sao chú này lại đến nhà mình vậy? Đây không phải cái chú hôm trước sao mẹ?"
Thị lực của An Niệm Dạ rất tốt, nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra người đứng trong nhà mình là Long Viêm Dạ, thật ra thì anh ta cao lớn như thế kia, không muốn nhìn thấy e rằng rất khó nha, An Niệm Dạ nghi ngờ nhìn mẹ. Không phải mẹ không thích cái chú kia sao? Sao chú ấy còn đến nhà cậu, cậu cũng không thích cái người này, mẹ nhìn thấy chú ấy lại buồn cho xem.
An Niệm Dạ suy nghĩ một chút rồi di chuyển đôi chân mập mạp của mình chạy tới trước mặt Long Viêm Dạ, trợn mắt nhìn Viêm Dạ, trong lòng muốn bảo vệ An Tiểu Yêu.
"Cái ông chú đáng ghét này, sao ông lại tới nhà chúng cháu? Mẹ không thích ông, cháu cũng không thích ông, ông đi về nhanh đi. Có phải ông tranh thủ lúc cháu không có nhà mà đến đây ăn *** mẹ cháu phải không?"
Ông chú đáng ghét? Suýt nữa Long Viêm Dạ ngất đi. Nhìn anh già lắm sao? Bị Tiểu Dạ với gương mặt giống mình nói như vậy, Long Viêm Dạ rất đau lòng. Nhưng lúc này Long Viêm Dạ đang muốn lấy lòng An Niệm Dạ nên cố gắng cười dịu dàng nhất có thể.
"Tiểu Dạ à, chú là bạn mẹ cháu nha, không phải đến đây để ức hiếp mẹ cháu đâu. Chú tới đây để xem mẹ con cháu sống như thế nào, có tốt không thôi ————"
"Lúc sói ăn thịt bà ngoại cô bé quàng khăn đỏ cũng nói giống như vậy. Chú đi đi, mẹ con cháu không thích chú————"
Mặc dù An Niệm Dạ còn nhỏ nhưng rất thông minh, chỉ cần nhớ tới hình ảnh mẹ cậu khóc tức tưởi hôm trước thì cậu chỉ muốn đuổi cái ông chú này ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt.
"Tiểu Dạ ngoan, không nên nói như vậy, bắt đầu từ hôm nay, chú sẽ sống ở đây với mẹ con cháu."
Bịch ————
An Tiểu Yêu ngã ngửa ngay trước cửa nhà, cô không có nghe nhầm chứ? Vừa rồi Long Viêm Dạ nói gì? Từ hôm nay sẽ sống ở đây ư? Mặt An Tiểu Yêu xanh ngắt, ôm lấy An Niệm Dạ đang đứng trước mặt Long Viêm Dạ, nhìn chằm chằm vào Viêm Dạ.
"Anh vừa nói cái gì? Ai cho anh ở lại đây hả? Không được, tôi với Tiểu Dạ không đón chào anh, anh đi đi cho, đừng tưởng vì chuyện vừa rồi mà tôi đã tha thứ cho anh nha."
Hai má An Tiểu Yêu lại ửng hồng, tìm cô bây giờ nhảy loạn lên, nếu nói cô không còn tình cảm với Long Viêm Dạ thì đó là nói dối. Nhưng dù cô còn tình cảm với anh ta thì cũng không muốn Viêm Dạ sống ở đây, đây là nhà của cô và Tiểu Dạ, không có chỗ cho Long Viêm Dạ chen chân vào.
Long Viêm Dạ không thèm quan tâm, đứng thẳng người còn cười tủm tỉm nữa.
"Tiểu Yêu, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ dọn tới đây ở."
"Không được ————"
"Nè, nếu anh nhớ không nhầm thì người nào đó còn thiếu nợ anh nha ————"
Tay ngoáy ngoáy lỗ tai, Long Viêm Dạ nhắc lại chuyện cũ. Thiếu chút nữa An Tiểu Yêu ૮ɦếƭ vì tức, lại còn dám nhắc lại chuyện này à, năm xưa vì mình không có tiền sống nên bị sập bẫy, bây giờ mình đâu còn ngu ngốc như xưa nữa. An Tiểu Yêu tức giận lườm Long Viêm Dạ, rồi rút một tấm séc ra.
"Nói đi, tôi cần phải trả anh bao nhiêu đây?"
"Không cần em trả tiền, chỉ cần em thực hiện giao kèo trước đây thôi."
An Tiểu Yêu thực sự nổi giận rồi, nhẹ nhàng xoa đầu An Niệm Dạ, dịu dàng nói với con trai bảo bối.
"Bảo Bảo, con vào trong phòng nha, đóng cửa lại không được nghe lén đâu. Mẹ có chuyện muốn nói với chú này, được không?"
"Dạ ————"
An Niệm Dạ rất ngoan ngoãn đi vào phòng mình rồi đóng cửa lại. Sau khi chắc chắn An Niệm Dạ đã đóng cửa lại, An Tiểu Yêu liền thay đổi thái độ, dáng vẻ hung hăng nhìn thẳng Long Viêm Dạ.
"Đừng có dùng cách này để dọa tôi, hợp đồng đó đã mất hiệu lực từ lâu rồi. Long Viêm Dạ, tôi hỏi lại anh lần cuối, anh có đi về không? Đừng để tôi nổi điên lên thì anh đừng trách tôi ————"
Ồ, An Tiểu Yêu đã lộ ra bản tính thật của mình rồi đây. Long Viêm Dạ khoanh tay đứng nhìn, giống như chuẩn bị xem phim hài vậy. Thời gian làm thay đổi rất nhiều thứ nhưng không thể làm thay đổi được tính tình của An Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, phải ra dáng làm mẹ chứ, nếu không sẽ dạy hư trẻ con đấy. Tình tình của em không nên làm ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách của con trai anh nha, em nghĩ xem anh có nên mang Tiểu Dạ đi không nhỉ?"
Long Viêm Dạ đã ra một đòn chí mạng, anh có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Tiểu Dạ là con trai anh. Bởi vì trên thế giới này không thể có chuyện trùng hợp như vậy, cho dù có cùng khuôn đúc ra cũng không thể tạo ra hai người giống nhau đến thế. Long Viêm Dạ chỉ thử thôi nhưng đã làm cho An Tiểu Yêu hoảng sợ rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc