Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ - Chương 89

Tác giả: Tiểu Hài Thích Ăn Đường

Chương 89: Thi uống R*ợ*u
Kiều Lam không hề nghĩ ngợi, lập tức từ chối!
Mỗi bữa ăn của Đàm Mặc đều được chuyên gia dinh dưỡng cẩn thận phối hợp, có rất nhiều thứ cậu không thể ăn.
Có quỷ mới biết thể chế của Đàm Mặc có thể uống R*ợ*u hay không.
Nếu uống R*ợ*u xong xảy ra chuyện thì làm đây?
"Không được."
Kiều Lam giống như gà mẹ bảo vệ con, chặn lại Hách Anh đang khí thế bừng bừng.
"Trước nay Đàm Mặc chưa từng uống R*ợ*u."
Hách Anh chắc là đã uống một chút, trông hơi khác với bình thường.
Nhưng có thể là do Kiều Lam, nhất là bây giờ Kiều Lam còn che chở cho Đàm Mặc và chống lại cậu, gương mặt đẹp trai ngời ngời của Hách Anh đã ngà ngà say, dáng vẻ trông có chút đáng thương, ánh mắt nhìn Kiều Lam cũng tràn đầy ấm ức.
Cậu không chấp nhận tớ thì thôi đi, hiện tại còn giúp tên kia chống lại tớ.
"Ai cũng chưa từng uống R*ợ*u, trước kia tớ cũng chưa uống."
Lúc này Hách Anh thực sự đang kiếm chuyện. Hai năm học tại trường, cậu không dám làm gì. Bây giờ mọi người đã tốt nghiệp, sau khi có kết quả mọi người sẽ đi con đường riêng của họ, nói không chừng về sau sẽ không còn có thể gặp lại Kiều Lam.
Cho nên trực tiếp coi hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng, nên ấm ức thì ấm ức, nên hả giận thì hả giận.
Từ sau khi Đàm Mặc có thể đứng lên, địa vị của Hách Anh và Trần Diệu Dương trong lòng mọi người bắt đầu giảm xuống.
Không nói đên Trần Diệu Dương, chỉ nói về bản thân Hách Anh cậu thôi, vừa nghĩ đến đã tức giận.
Theo cách nói của nhiều người, Đàm Mặc giỏi hơn Hách Anh. Về phương diện học tập đã thua toàn tập, chỉ có mỗi chiều cao kéo lại. Không ngờ về sau Đàm Mặc phát triện vượt bậc, bây giờ đã cao ngang bằng cậu. Không những thế, cậu chơi đấu địa chủ còn chẳng bằng Đàm Mặc mới biết chơi.
Mặt nào cũng kém hơn Đàm Mặc.
Thử nói xem có ức chế hay không.
Hôm nay Hách Anh chính là muốn so tài với Đàm Mặc, coi như tôi cái gì cũng không bằng cậu, cũng không có nghĩa là uống R*ợ*u cũng không bằng.
Hơn nữa Kiều Lam vừa rồi còn nói Đàm Mặc chưa từng uống R*ợ*u.
Đàm Mặc chưa từng uống R*ợ*u, nhưng Hách Anh chơi với đám anh em hồi cấp hai, uống R*ợ*u đã sớm là chuyện thường ngày.
Không công bằng sao?
Mặc kệ, cô gái cậu thích đã bị Đàm Mặc ςướק lấy, không công bằng thì sao?
Bình tĩnh nào!
Hách Anh chẳng những ngang ngược vô lý, mà còn vỗ bàn hét lên với Kiều Lam.
"Đây là vấn đề giữa mấy thằng đàn ông bọn tớ, cậu không cần xen vào. Bạch Ngọc, đưa Kiều Lam sang một bên ca hát uống nước đi!"
Kiều Lam: "..."
Bạch Ngọc: "..."
Cô cũng không dám, so với đắc tội Hách Anh, Bạch Ngọc trăm phần trăm càng sợ Đàm Mặc.
Bạch Ngọc không dám, nhưng hôm nay Bạch Ngọc và Kiều Lam không phải những người duy nhất có mặt ở đây.
Hầu như tất cả các lớp đều có mặt ngoại trừ ba bốn người nhóm Trần Diệu Dương, đám người Hách Anh Đàm Mặc vốn dĩ là tiêu điểm, bây giờ hai người này trực tiếp đối đầu, một đám liền ngừng hát, xúm tụm lại không sợ chuyện lớn xem náo nhiệt.
Nhất là những người có quan hệ tốt với Kiều Lam, đã bị Kiều Lam và Đàm Mặc nhét quá nhiều thức ăn cho chó, người đẹp khiến người khác kích động hơn nhiều.
"Uống đi, uống đi!"
Kiều Lam còn muốn cản lại, nhưng Đàm Mặc cực kỳ bình tĩnh.
Đưa tay nhận lấy chai bia Hách Anh đưa qua, động tác ưu nhã mở nắp chai bia, nhướng mày.
"Uống như thế nào?"
Một đám học sinh bên cạnh tức khắc sôi trào.
Bạch Ngọc không dám nghe Hách Anh nói, nhưng rõ ràng muốn xem náo nhiệt hơn bất kỳ ai khác, vừa thấy thái độ này của Đàm Mặc liền kích động bắt lấy tay Kiều Lam "mẹ nó" một tiếng.
"Hách Anh lại thua rồi."
Bạch Ngọc cảm thán.
"Đàm Mặc như thế này cũng đẹp trai quá đi!"
Đàm Mặc vốn dĩ là kính lọc của Kiều Lam, vì thế mà cô cũng tự nhiên cảm thấy cậu ngày càng đẹp trai.
(Kính lọc: hay còn gọi là fiter thường được lắp ở phía trước ống kính với mục đích bảo vệ và tăng chất lượng hình ảnh. Trên filter có một lớp tráng (coating) tùy theo loại kính lọc và mục đích sử dụng của nó, và lớp tráng này tránh việc trầy xước cho kính lọc. Theo digi4u.)
Thiếu niên ngồi ổn định vững chắc trên sô pha, dựa nửa người vào sô pha và nhướng mày, khiến Kiều Lam cảm thấy hồi hộp.
Các bạn học xem náo nhiệt bày ghế dài xung quanh, ngồi ở lưng ghế sô pha. Kiều Lam lặng lẽ chen đến bên cạnh Đàm Mặc, nhìn một hàng ly bia đã dốc ngược xuống, rồi nhìn qua Hách Anh khí thế bừng bừng, không yên lòng nhỏ giọng hỏi Đàm Mặc.
"Cậu uống thật sao, cậu có biết uống không?"
"Không."
Đàm Mặc ngược lại rất thành thật.
"Chưa từng uống."
Không biết là ai lại từ bên ngoài mang về rất nhiều ly, trên bàn toàn là R*ợ*u, ít cũng có hai mươi ly, Kiều Lam nhìn đến da đầu tê dại.
"Vậy cậu đồng ý làm gì?"
Động tác vừa nãy đúng là rất đẹp trai, nhưng anh hùng trổ tài không phải như thế này.
"Rốt cuộc ai uống còn chưa biết được."
Đàm Mặc chẳng lo lắng chút nào.
"Hơn nữa..."
Nói tới đây Đàm Mặc dừng một chút, xoay sang nhẹ giọng nói bên tai Kiều Lam.
"Vì cậu, tớ cũng không thể thua."
Kiều Lam: "..."
Tuy rằng có chút cảm động.
Nhưng loại chuyện này nói thắng là có thể thắng sao.
Hách Anh vừa nhìn đã biết dân chơi đã quen uống R*ợ*u, cho nên mới dám thi uống R*ợ*u với Đàm Mặc. Nhưng là vì Đàm Mặc chưa từng uống R*ợ*u, ai mà biết cậu là ngàn chén không say hay là một chén là quẻn.
Nhưng Đàm Mặc đã đồng ý, Kiều Lam cũng không tiếp tục phản đối.
Muốn uống thì uống, Đàm Mặc cũng không phải là người lấy bản thân ra mà đùa giỡn. Nếu cậu dám đồng ý thì chắc là sẽ không dị ứng với cồn.
Chỉ cần không dị ứng sẽ không có chuyện, mà uống say...
Uống say thì uống say thôi.
Hách Anh nhìn không lọt mắt dáng vẻ quang mình chính đại thì thầm to nhỏ của Kiều Lam và Đàm Mặc, chẳng thể nào nhịn được nữa mà. Cậu dùng xúc xắc đập đập bàn.
"Không cho nói, uống R*ợ*u!"
"Cậu nói quy tắc trước."
Đàm Mặc híp mắt nhìn Hách Anh, bên môi đột nhiên câu lên một nụ cười xấu xa, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nhưng Hách Anh tuyệt đối có thể nghe thấy lời cậu nói với Kiều Lam.
"Cổ vũ một chút?"
"A?"
Kiều Lam sửng sốt một chút, cổ vũ cái gì?
Các bạn học đang xem náo nhiệt kế bên đối với phương diện này mạch não chạy rất nhanh, cười to rồi sau đó hú hét om sòm.
Đàm Mặc nắm cằm Kiều Lam, xoay mặt cô lại, ngay trước mặt Hách Anh hôn một cái lên môi Kiều Lam.
Tiếng thét chói tai trong nháy mắt thiếu chút nữa là chọc thủng nóc nhà.
Một chiêu này của Đàm Mặc quả thực quá độc ác, ngay trước mặt Hách Anh tình tình tứ tứ. Hách Anh khí thế hùng hồn chắc giờ đây đã quẻn mất rồi.
Kiều Lam bất ngờ bị hôn không kịp chuẩn bị, nghe tiếng mọi người hoan hô, gương mặt lúc này mới bất tri bất giác nóng lên.
Hách Anh ngồi đối diện cũng không kịp phòng ngừa, thế là bị "thương tổn", trầm mặc trừng mắt nhìn Đàm Mặc hơn mười giây đồng hồ, hít sâu một hơi.
Đi con mẹ nó, hôm nay không uống ૮ɦếƭ Đàm Mặc cậu sẽ cùng họ với Đàm Mặc!
"Ăn gian nói dối, có biết chơi không."
(Ăn gian nói dối: (trong tiếng Anh còn được gọi là "Cheat","I Doubt It", "Bluff", "BS" & "Liar", tất cả đều có nghĩa là "nói dối") là một trò chơi bài mà nhiều người có thể chơi. Trò này yêu cầu sự dũng cảm và tinh ý, bạn phải xuống hết tất cả các quân bài bạn đang có trên tay để thắng cuộc. Theo wikihpow)
Hách Anh cảm thấy mình không thể cùng Đàm Mặc nói nhảm, nói một hồi thể nào người thua cũng là mình, vẫn là bây giờ đi uống R*ợ*u.
"Không biết."
Đàm Mặc là bé ngoan, không uống R*ợ*u không "đánh bạc", người mà ngay cả địa chủ cũng không biết chơi thì làm sao mà biết chơi bài ăn gian nối dối.
Hách Anh chỉ có thể giảng giải cho Đàm Mặc.
"Mỗi người đổ xúc xắc một lân, nhìn rõ điểm số của mình trong ly, rồi đoán điểm của đối phương. Sau đó bắt đầu từ người chia bài nói to xúc xắc có bao nhiêu điểm của tất cả người tham gia. Ví dụ như ba điểm, bốn điểm, lớn nhất là sáu điểm... Tớ cùng lão Miêu làm mẫu một lần, cậu nhìn thử xem, hiểu rồi thì chúng ta bắt đầu."
Kiều Lam ngồi trước mặt Đàm Mặc, ngẩng đầu nhìn Hách Anh, bỗng nhiên có chút tội nghiệp đứa nhỏ này.
Nếu mà chơi trá kim hoa so lớn nhỏ, bao nhiêu là bao nhiêu đó, chơi kiểu này mặc dù hơi nhàm chán nhưng chỉ cần dựa vào may mắn.
Nhưng ăn gian nói dối thì không giống, loại trò chơi này chẳng những so vận khí, còn phải so chỉ số thông minh, xem mi đoán có đúng hay không, tính có chuẩn hay không.
Đàm Mặc chơi đấu địa chủ, chơi ba cây đều có thể đè ép Hách Anh, loại trò chơi này... Kiều Lam không hề nghĩ ngợi trực tiếp đứng về phía Đàm Mặc.
Đàm Mặc vừa mới nói "rốt cuộc là ai uống còn chưa biết đâu" thật sự quá sáng suốt.
Đại khái là Hách Anh quá tự tin về bản thân, sau khi chơi cùng với các bạn nam cùng lớp, cậu ấy hỏi Đàm Mặc đã hiểu rõ chưa.
Đàm Mặc nói rõ, Hách Anh lại "tốt bụng" cho Đàm Mặc ba cơ hội chơi thử
"Đầu tiên chúng ta thử ba cây trước, không uống R*ợ*u. Sau khi chơi ba cây thì mới bắt đầu uống, cậu còn muốn hỏi gì nữa không."
"Không có."
Đàm Mặc quơ quơ xúc xắc, chậm rãi nói: "Tính R*ợ*u như thế nào."
"Một ván ba chén, chơi vui vẻ."
Bình thường đều là ba cây hoặc là sáu cây, nhưng Hách Anh nói chơi vui vẻ chính là muốn chuốc R*ợ*u. Tôi chưa hài lòng thì vẫn chơi tiếp, chơi đến khi nào cậu say thì mới thôi.
"Có thể."
Vẻ mặt Đàm Mặc vẫn nhàn nhạt như cũ.
"Thử trước một chút."
Thử một chút.
Bắt đầu tam cây, không uống R*ợ*u, chỉ đơn thuần là luyện tập.
Đàm Mặc toàn thua.
Các bạn học xem náo nhiệt xung quanh làm ồn lên, có người bắt đầu nói Hách Anh có chút khi dễ người khác, dù sao Đàm Mặc cũng chưa chơi bao giờ.
Hách Anh da mặt dày, chưa chơi thì sao, ai bảo cậu ta đồng ý.
Chỉ có Kiều Lam, nhìn sơ ba cái xúc xắc trong tay Đàm Mặc, nghĩ lại Đàm Mặc vừa mới gọi một con số.
... Quả thực chính là gọi bậy.
Nếu không phải Đàm Mặc vẫn chưa hiểu cách chơi, đó chính là...
Cố ý.
Kiều Lam cảm thấy khả năng phía sau cao hơn một chút.
Dù sao ăn gian nối dối không phải là trò chơi cần IQ cao, còn có chút liên quan đến Toán học. Đàm Mặc không thể nào mà vẫn chưa hiểu cách chơi sau khi xem người khác chơi vài ván rồi mình cũng chơi thử vài ván.
Từ trước đến nay, chỉ số thông minh của người bình thường bọn họ rõ ràng là không cùng một đẳng cấp với Đàm Mặc.
Vì thế dưới sự bắt đầu như vậy, Hách Anh rốt cuộc cảm thấy thắng lợi ngay trước mắt, Hách Anh bi thương tối nay cuối cùng cũng hạ màn.
Ngay từ lần chơi chính thức đầu tiên, Hách Anh liền trợn tròn mắt.
Trò chơi này, thành phần vận may quá thấp, coi như trong tay điểm tốt đến thế nào, chỉ cần bị đối phương đoán trúng, nhà người quản được không.
Ba trận mở đầu, sau khi Hách Anh thắng liên tiếp thì toàn thua.
Chín chén R*ợ*u trực tiếp được đưa đến trước mặt.
Hách Anh không phục. Không tin nói: "Tiếp tục!"
Đàm Mặc nhàn nhạt liếc mắt qua mấy ly R*ợ*u.
"R*ợ*u trước mặt."
Hách Anh: "..."
Các bạn học xem náo nhiệt bên cạnh ân cần chạy tới chạy lui muốn lấy chín ly R*ợ*u thành một ly to, Hách Anh trơ mắt nhìn chín chén R*ợ*u đổ vào cùng một chỗ, sau đó một chén R*ợ*u thật lớn được đưa tới trước mặt.
Đây không phải cái bắt đầu mà cậu tưởng tượng.
Không nên phát triển theo hướng này nha!
Hách Anh ngược lại giữ lời, không có ý muốn trốn, hơn nữa tửu lượng tốt, uống hết một ly lớn xong lại hét một tiếng "đến nữa đây".
Tiếp tục.
Ngay từ đầu bởi vì Đàm Mặc cố ý yếu thế, làm Hách Anh khinh địch không ít, bây giờ mới phát hiện là Đàm Mặc phóng đạn sương mù, lúc này Hách Anh rốt cuộc mới bắt đầu nghiêm túc.
Tuy rằng nói chỉ số thông minh kém hơn Đàm Mặc, nhưng cậu là tay chơi già đời nhiều năm. Sau khi không xem nhẹ địch thủ, cậu đã không phải rơi vào trạng thái bị Đàm Mặc một phát hất trọn.
Ba ván thắng một, sau khi ngẫu nhiên chiếm được thời điểm then chốt mới có thể tốt được một chút.
Tổng thể mà nói tỷ số hai người thắng chia ba bảy, Hách Anh ba, Đàm Mặc bảy.
Ngay từ đầu lúc Đàm Mặc uống R*ợ*u vẫn luôn không được nhịn mà nhíu mày, là người trước nay chưa từng uống R*ợ*u, coi như là bia, cũng không cảm thấy khá hơn là bao.
Sau khi từ từ uống nhiều hơn, cậu cảm thấy bia không khó uống như trước, hơn nữa còn thấy mùi vị cũng không tệ.
Nhưng là người thường xuyên uống R*ợ*u thì tương đối có kinh nghiệm, lúc bản thân cảm thấy R*ợ*u bắt đầu dễ uống, vậy có nghĩa là đã uống say rồi.
Hiển nhiên, Kiều Lam không thể nào mà biết được, mà Đàm Mặc trước nay chưa từng uống lại càng không biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc