Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ - Chương 65

Tác giả: Tiểu Hài Thích Ăn Đường

Chương 65: Sự khác biệt
Đàm Mặc thích xem phim Marvel nhưng hôm nay chắc chắn là lần xem phim tuyệt nhất của cậu. Không chỉ là lần đầu tiên ngồi trong rạp chiếu phim như những người bình thường, mà cũng là lần đầu tiên đeo kính 3D để xem phim, còn có Kiều Lam ở bên, cảm nhận tất cả mọi thứ mà mình chưa từng được trải nghiệm.
Rốt cuộc cậu cũng đã bước ra tiếp xúc với thế giới mới cùng với người mình thích bên cạnh.
Cậu thỉnh thoảng nghe thấy những chàng trai cô gái đi ngang qua nói bọn họ rất đẹp đôi, nhiều người còn không nhịn được quay lại nhìn, sự hiểu lầm ngọt ngào này khiến cậu ngày càng chìm đắm.
Dường như có thể tự lừa dối mình, như thể hết thảy đều là thật vậy.
Nhưng đến lúc quay lại trường, sự Tra t** ngọt ngào này tựa như chỉ mới bắt đầu.
Lý do rất đơn giản, Đàm Mặc và Kiều Lam đi xem phim dạo phố tình cờ bị bạn học trong trường bắt gặp, một vài nam sinh cùng bạn đi xem phim, ở xa xa nhìn thấy Kiều Lam và Đàm Mặc mặc "đồ đôi", không những vậy hai người còn tay trong tay đi mua bỏng ngô.
Cùng đi xem phim còn nắm tay, đây không phải người yêu thì vậy là gì?
Mặc dù sau khi Đàm Mặc trở về trường, rất nhiều người đều cảm thấy hai người không chừng đã quen nhau. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, dù sao ngay cả học sinh lớp 18 cũng không nhìn thấy hai người có hành động quá thân mật.
Hôm nay cuối cùng cũng có người bắt gặp Kiều Lam và Đàm Mặc, tuy rằng không phải là học sinh lớp mình, nhưng Kiều Lam và Đàm Mặc lại là người nổi tiếng ở trường THPT trực thuộc đại học, cũng không đến mức nhận lầm, càng đừng nói đến bị chụp ảnh.
Một tuần trôi qua, Đàm Mặc và Kiều Lam cái gì cũng chưa biết thì người khác đã nhận định rằng hai người là một đôi
Hách Anh lúc này hoàn toàn thương tâm.
Mặc dù trước đó mọi người đã xôn xao lan truyền, nhưng theo quan sát hàng ngày của Hách Anh, Kiều Lam và Đàm Mặc ngoại trừ tụm lại nói chuyện thì không hề có hành động thân mật nào khác, vậy mà lại bị một gậy như thế vào đầu.
Muốn giả ngốc cũng không được.
Hách Anh chán nản đến mức lên lớp cũng không muốn nghe giảng, đôi mắt u oan cứ nhìn chằm chặp sau ót Kiều Lam, hồi lâu lại chuyển qua người Đàm Mặc. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Càng khó chịu ngột ngạt hơn.
Cậu đề phòng tất cả mọi người, kể cả Trần Diệu Dương, những nam sinh lớp khác muốn theo đuổi Kiều Lam, nhưng Đàm Mặc thì không.
Thật ra lúc đầu vẫn có đề phòng, cậu có để ý tới sự thân thiết khác thường giữa Kiều Lam và Đàm Mặc trước đó. Nhưng sau khi Đàm Mặc rời đi, Hách Anh cũng dần dần quên mất.
Nhưng ai lại nghĩ ra, Đàm Mặc đã biến mất gần một năm lại quay về, không những quay về mà còn về một cách nguyên vẹn hoàn chỉnh, thậm chí còn chưa cho Hách Anh thời gian thích nghi đã bắt cóc Kiều Lam đi luôn.
Hách Anh càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng đau lòng, nhưng bực bội đau lòng xong lại cảm thấy nếu người này là Đàm Mặc mà nói, căn bản cũng không ích gì. Bây giờ nghĩ lại thì dường như giữa Đàm Mặc và Kiều Lam có một bức tường mà người ngoài không có cách nào bước vào được, không ai có thể chen chân.
Cũng chính vì vậy mà Hách Anh càng tuyệt vọng hơn, và càng hiểu rõ được mình thật sự không có cơ hội.
So với người khác thì cậu rất vượt trội, nhưng nếu so với Đàm Mặc thì hơn được chỗ nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có mỗi cái chiều cao này là hơn Đàm Mặc, Hách Anh cao 1m88, Đàm Mặc hẳn là còn chưa được 1m8.
Nhưng Đàm Mặc lại có cái danh thiên tài, chiều cao cũng không làm giảm bớt sức hấp dẫn của cậu ta, hơn nữa mắt thường cũng có thể thấy được Đàm Mặc đang cao lên.
Bởi vì thương tật mà trì hoãn hai năm, Đàm Mặc điên cuồng rèn luyện và bổ sung dinh dưỡng, bắt đầu lấp đầy nhanh chóng. Trong hai tháng ngắn ngủi, toàn bộ quần lúc trước của Đàm Mặc cũng phải đổi mới hết.
Kiều Lam đi song song nói chuyện với Đàm Mặc, nhìn qua là có thể thấy xương quai hàm rõ nét của thiếu niên, đang định nói gì đó, nhưng giây lát đã bị chênh lệch chiều cao giữa hai người thu hút sự chú ý.
"Mặc Mặc."
Kiều Lam đánh giá Đàm Mặc từ dưới lên, duỗi tay so sánh rồi nói: "Có phải cậu cao lên không nhỉ?"
Kiều Lam là 1m70, thuộc dạng khá cao trong nữ sinh, lúc trước nói chuyện với Đàm Mặc cũng không thấy chênh lệch bao nhiêu, hôm nay bỗng dưng lại thấy có sự khác biệt.
"Ừ."
Nhắc đến chiều cao dường như tâm trạng Đàm Mặc rất tốt, ý cười bên môi, ánh mắt thoáng lướt qua những bạn học xung quanh đang nhìn về phía này, cố ý cúi thấp đầu nói vào tai Kiều Lam.
"Bây giờ là 1m81."
Kiều Lam: ? ? ?
Hai tháng đã cao lên 3cm?
Phản chiếu trong đôi mắt Đàm Mặc là vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, ý cười trong tròng mắt càng sâu hơn, cậu rất thích nhìn Kiều Lam từ góc độ này, có thể nhìn cô không chút kiêng kị, nhìn thấy hàng mi dài và dày như cây quạt nhỏ, nhìn sóng mũi cao và làn môi đỏ phơn phớt, mà không sợ bị cô phát hiện.
Kiều Lam không biết Đàm Mặc đang nghĩ gì, cô nhớ trên mạng từng nói ranh giới chiều cao của con trai là 1m79, 1m80 và 1m78 chỉ cách có 2cm nhưng lại khiến người khác cảm thấy hoàn toàn chênh lệch.
Nhìn Đàm Mặc bây giờ, Kiều Lam thực sự tán thành cách nói này, chỉ là cao hơn 3cm nhưng cô phải ngẩng đầu nhìn Đàm Mặc rồi.
Mà sau này Đàm Mặc chắn chắn còn cao thêm, thiếu niên dậy thì muộn quả thật có hơi dọa người.
Bỗng nhiên Kiều Lam có chút cảm giác mới lạ, cậu thiếu niên mà mình từng vẫn luôn phải ngồi xổm để quan tâm, nói chuyện, chớp mắt một cái đã cao hơn cô rất nhiều.
Cuộc sống của học sinh cuối cấp dường như mỗi ngày đều quá ngắn ngủi. Trong kì thi giữa kì, dạo này sau khi Đàm Mặc đã được Kiều Lam tận tụy kèm cặp môn Sinh học, thành tích Sinh học vốn còn thiếu sót đột nhiên tiến bộ vượt bậc, nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí là vượt qua chính cô giáo nhỏ của mình, mà tổng thành tích lại lần nữa quay về đứng nhất .
Tất cả mọi người giống như sớm đã đoán được kết quả này, cũng không bất ngờ hay khó hiểu, chỉ là nhiều người đều than thở rằng, trường học có qui định không cho yêu sớm nhưng lại không bao gồm học thần và học bá.
Thậm chí lúc lên lớp thầy Vật lí còn cố ý nhắc đến tên Kiều Lam, theo sau là Đàm Mặc, vẻ mặt tựa như "cái gì tôi cũng biết hết", chẳng giống dáng vẻ hung thần muốn đem mấy cái đứa yêu sớm P0'p ૮ɦếƭ từ trong nôi trước kia chút nào .
Chủ nhiệm lớp nhớ tới tháng trước Kiều Lam còn cam đoan với ông, nói tuyệt đối không có yêu đương với Đàm Mặc, kết quả chưa đến một tháng, đến văn phòng thì mấy giáo viên khác đã biết hết rồi.
Chủ nhiệm lớp nhận thấy ảnh hưởng như vậy không tốt lắm, định tìm Kiều Lam và Đàm Mặc trao đổi một chút, vậy mà lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người , Kiều Lam nói lần sau chắc chắn cô sẽ vượt qua Đàm Mặc, Đàm Mặc cười nói: "Đợi cậu."
Nhìn thấy loại hơi thở yêu sớm tràn ngập sự "ham học" và "tiến bộ" này, thầy chủ nhiệm rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định mắt nhắm mắt mở vậy.
Quên đi, coi như chưa thấy gì.
Khó tránh khỏi có học sinh không chịu được ganh tị, nói nội quy trường học đầu năm nay đối với học sinh giỏi thì toàn nói xạo, kết quả là bị nhiều người trách móc một trận.
Có giỏi thì thành tích cậu cũng được như Kiều Lam với Đàm Mặc đi, đến lúc đó có muốn lên trời cũng không ai quản.
Tất cả mọi người ngoại trừ Bạch Ngọc đều cho rằng cô và Đàm Mặc thật sự đang yêu, lúc đầu Kiều Lam vẫn còn giải thích, sau đó thì dứt khoát không nói gì nữa, không cần thiết cũng không muốn nói rõ.
Mình thật đáng khinh, Kiều Lam thầm nghĩ, lại ngầm chiếm tiện nghi Đàm Mặc.
Còn may là Đàm Mặc ở phương diện này vẫn còn ngốc ngếch, cái gì cũng không hiểu.
Thời tiết miền Bắc nói đổi là đổi, mùa đông nói đến là đến, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, cả thành phố S nghênh đón một đợt cảm lạnh. Cảm lạnh đến rất nhanh chóng, nhu cầu về khăn giấy trong siêu thị trường nháy mắt tăng lên, lượng người đến phòng y tế lấy thuốc cũng đông hơn.
Kiều Lam được Đàm Mặc chăm sóc gần hai năm, ngày nào cũng kiên trì chạy bộ nên tố chất thân thể rất tốt, nhưng không tránh khỏi trong kí túc xá có người bị cảm mạo, một lây hai, hai lây ba, cuối cùng không ai thoát được.
Thời tiết bên ngoài đã xuống âm độ, rất lạnh, trong lớp học có lò sưởi nhưng không được tính là ấm.
Lúc dậy sớm học bài đã bắt đầu đau đầu, đến tiết tự học buổi sáng thì tiếng rầm rì của các bạn học thuộc bài cứ quanh quẩn bên tai, ý thức vốn đã rối bời càng trở nên nặng trĩu, theo tiết tấu xì mũi cứ hai phút một lần của Bạch Ngọc ngồi phía sau, Kiều Lam nằm nhoài lên bàn ngủ gục.
Vẫn đang trong tiết tự học còn chưa hết giờ, tóm lại không phải là lúc nên ngủ, Kiều Lam ngủ không sâu, không biết đã qua bao lâu, cô ngẩng lên nhìn thoáng qua bục giảng cũng không thấy giáo viên môn Anh, lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sau đó hình như là lúc hết tiết "đời này có em" của Thủy Mộc Niên Hoa vang lên, Kiều Lam rốt cuộc yên tâm ngủ tiếp, mãi đến khi có bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán, bỗng khiến Kiều Lam tỉnh giấc, cô nghiêng mặt mở mắt ra, đối diện với tròng mắt màu nâu nhạt xinh đẹp của Đàm Mặc.
Giống như đã làm sai chuyện gì cậu thiếu niên hơi luống cuống, ánh mắt lay động nhưng vẫn lại gần cô, nhỏ giọng hỏi Kiều Lam.
"Tay tớ có lạnh quá không?"
Cậu hơ tay một lúc lâu cho ấm mới thử nhiệt độ cho Kiều Lam, nhưng vẫn làm Kiều Lam bị lạnh.
Kiều Lam lắc lắc đầu.
"Không có."
Cả người cô không còn chút sức nào, ánh mắt có hơi thất thần nhìn chằm chằm bàn tay đang rút lại của cậu, phát hiện một vết bầm rõ ràng trên cổ tay trắng nhợt.
Nhiệt độ bàn tay hơi cao nắm lấy cổ tay Đàm Mặc, không biết Đàm Mặc vì bị nắm đau hay là vì nhiệt độ tay Kiều Lam quá nóng khiến cậu khẽ run.
Đại khái là vì sốt cao hỏng đầu nên lá gan Kiều Lam cũng to lên, giọng hơi khàn, dùng giọng điệu nhẹ tênh ngay đến mình cũng không nhận ra, đầu Ng'n t lướt qua vết bầm khiến cả người Đàm Mặc cứng đờ.
"Chỗ này bị làm sao vậy?"
"Không cẩn thận ***ng phải" Đàm Mặc nói.
Thật ra là bị thương lúc học kickboxing*.
Kickboxing là một nhóm các môn thể thao chiến đấu độc lập dựa trên đá và đấm, lịch sử phát triển từ , và của phương Tây. Kickboxing được thực hành để tự vệ, tập thể dục, hay như một môn thể thao tiếp xúc.
Kiều Lam dán mắt nhìn vệt máu ứ kia hồi lâu, lúc này mới buông lỏng tay.
"Đồ ngốc."
Ngay cả lời trách móc cũng mềm mại khiến tim người khác đập loạn.
Đàm Mặc hít sâu một hơi, dời mắt khỏi gương mặt Kiều Lam.
"Cậu sốt rồi."
"Uhm."
Kiều Lam lại vùi mặt vào cánh tay.
"Hơi sốt nhẹ, ngủ một lát là ổn."
Thiếu niên bên cạnh không nói gì nữa, Kiều Lam lại mê man thiếp đi, không biết ngủ bao lâu, không khí lạnh bên ngoài mà Đàm Mặc mang theo trên người đánh thức cô.
Độ ấm nước vừa lấy có thể uống, thuốc bọc trong khăn giấy, cậu thiếu niên rũ hàng mi dài, cúi đầu cẩn thận chia một nắm thuốc thành bốn phần.
"Thuốc ở đâu vậy?"
"Phòng y tế."
Đàm Mặc nói, đưa thuốc cho Kiều Lam.
"Uống thuốc xong rồi ngủ, tớ xin phép giáo viên tiết sau rồi."
"Uhm."
Kiều Lam uống thuốc xong nằm sấp ra bàn, hồi lâu sau trên vai trĩu xuống, một chiếc áo khoác được khoác lên vai, Kiều Lam nghe thấy mùi thơm tươi mát quen thuộc mà mình từng nghe thấy trong tủ quần áo của Đàm Mặc, ngước mắt lên, nhìn thấy trên người Đàm Mặc chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng tang và áo khoác đồng phục.
Kiều Lam cầm áo trên người muốn trả lại, nhưng bị Đàm Mặc khăng khăng khoác lại lên người, thiếu niên sáp lại bên tai cô nhẹ giọng nói:"Tớ không lạnh."
Kiều Lam nhìn chiếc áo phong phanh trên người cậu.
Sao lại không lạnh được.
"Thật sự không lạnh."
Đàm Mặc giúp cô chỉnh lại áo, Ng'n t lạnh buốt xoa nhẹ lên gò má Kiều Lam, cười một tiếng thấp giọng nói: "Cậu quên rồi à, tớ không cảm giác được lạnh."
Trong lòng Kiều Lam bỗng nhiên chua xót.
Bạch Ngọc ngồi phía sau chứng kiến toàn bộ quá trình, ngó ngó Kiều Lam đang nằm sấp, rồi lại nhìn Đàm Mặc mặc mỗi cái áo khoác đồng phục phong phanh, cuối cùng không nhịn được nữa quay qua bạn cùng bàn tức giận gào lên một tiếng.
"Tớ bị bệnh rồi!"
Bạn cùng bàn mặt đầy choáng váng.
"Tớ biết mà"
Một tiết tự học mà mình cậu xài sắp hết cuộn giấy rồi.
"Sao cậu không có một chút biểu hiện nào vậy?"
"Không phải tớ cống nạp hết giấy của tớ cho cậu rồi còn gì?"
Bạch Ngọc: "..."
"Tớ lạnh."
"Cho nên?"
"Đưa áo khoác cho tớ ."
"Đưa cậu tớ mặc cái gì? Lò sưởi gì như đồ giả, phòng học lạnh ngắt như vậy."
Bạch Ngọc: ".."
Biến biến biếnnn !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc