Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu - Chương 65

Tác giả: Tiểu Hài Ái Cật Đường

Sau khi thi cuối kỳ xong sẽ phân ban, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình đang bùng nổ của đám học sinh trước đó.
Đối với những học sinh học lệch môn, phân ban chắc chắn là một chuyện tốt, nhưng cũng có người vì chuyện này mà phiền muộn không thôi, chẳng hạn như những học sinh không giỏi xã hội cũng không giỏi tự nhiên; còn có một số nguyên nhân đặc biệt khác, chẳng hạn như Tống Dao. Cô ấy học mấy môn xã hội tốt hơn khoa học tự nhiên, nhưng nếu chọn ban xã hội thì cũng đồng nghĩa với việc không thể học chung lớp với Trần Diệu Dương nữa.
Lúc mới vào lớp 10 cô ấy có thể nhờ gia đình nghĩ cách để được học chung lớp với Trần Diệu Dương, nhưng sau khi phân ban xong dù trong nhà có quyền thế cách mấy thì cũng không thể nào làm như vậy được nữa, trừ khi cô ấy đổi sang học tự nhiên, bởi vì Trần Diệu Dương căn bản không muốn chọn ban xã hội.
Nhưng nếu thật sự chọn ban tự nhiên, có thể cô ấy sẽ không theo nổi, dù sao thì khả năng Trần Diệu Dương được vào lớp chọn cũng cực kỳ cao.
Lên lớp 11 sau khi phân ban xong thì sẽ xếp lại lớp. Có tổng cộng 36 lớp, từ lớp 1 đến lớp 10 học ban xã hội, từ lớp 11 đến lớp 36 học ban tự nhiên. Trong 36 lớp này có tất cả ba lớp chọn, ban xã hội một lớp, ban tự nhiên hai lớp, lần lượt là lớp 8, lớp 18 và lớp 28. Đại khái là nhà trường cũng hơi mê tín, cảm thấy con số 8 này khá may mắn.
Những học sinh xuất sắc nhất trong mỗi lớp của khối 10 sẽ được xếp vào cùng một lớp tạo thành lớp chọn, được dạy dỗ bởi những giáo viên tốt nhất trường để đảm bảo được rằng hai năm sau tỷ lệ đậu đại học có thể đạt từ 99% trở lên. Con số này rất hữu ích cho việc tuyển sinh của trường.
Lúc học lớp 10, nhờ thành tích xã hội Tống Dao có thể nằm trong top 50 của khối, nhưng nếu cô ấy thật sự vào học lớp chọn của ban tự nhiên, không còn lợi thế về các môn xã hội nữa, vậy thì cuối cùng thành tích sẽ như thế nào chính Tống Dao cũng không biết.
Vậy nên cho dù Tống Dao rất thích Trần Diệu Dương, cô ấy cũng không dám làm một việc hồ đồ như vậy.
Trong lớp có người bị chuyện phân ban làm cho cực kỳ sầu muộn, cứ hết giờ học là chạy ngay vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho cha mẹ để thương lượng, ngày nào cũng như thế. Ai ai cũng nhắc đến chuyện phân ban.
Sau khi quyết định xong, Kiều Lam hỏi Đàm Mặc chọn ban nào.
Thật ra Đàm Mặc cũng không quan tâm lắm đến chuyện phân ban này, từ trước đến giờ đi học anh không bao giờ nghe giảng. Nhưng nếu buộc phải chọn một trong hai, vậy thì hẳn là anh sẽ nghiêng về ban tự nhiên.
Bây giờ Kiều Lam hỏi, Đàm Mặc lại không trả lời. Anh thông minh cảm thấy rằng nên để Kiều Lam trả lời vấn đề này trước.
Nếu như anh nói ban tự nhiên mà Kiều Lam lại chọn ban xã hội thì phải làm sao? Tuy rằng anh có thể thay đổi quyết định, nhưng Đàm Mặc cảm thấy như vậy không ổn lắm, mặc dù chính anh cũng không rõ tại sao lại như thế.
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại Kiều Lam: “Còn cậu?”
Kiều Lam cầm 乃út viết vài nét lên vở, nói: “Chắc là tự nhiên.”
“Vậy tôi cũng chọn tự nhiên.” Lần này Đàm Mặc lại trả lời rất nhanh.
Kiều Lam bỏ 乃út xuống, khóe môi khẽ cong lên: “Mình cũng cảm thấy ban tự nhiên thích hợp với cậu.”
Dù là tự nhiên hay xã hội thì Đàm Mặc đều rất xuất sắc, nhưng thứ nổi bật nhất của anh chắc chắn là tư duy nhạy bén và khả năng phân tích logic. Bởi vì đọc rất nhiều sách nên môn Văn của anh tốt hơn người bình thường một chút, nhưng với những môn tự nhiên, Đàm Mặc hoàn toàn có thể dựa vào IQ của mình mà bỏ xa những người khác.
Hơn nữa Kiều Lam đã từng học ban xã hội lúc trước khi xuyên sách, cũng biết rằng học ban xã hội thì không thể học bằng cách thuộc lòng được. Càng học cao thì học sinh càng phải biết nêu quan điểm riêng của mình về vấn đề, nhất là môn Lịch Sử. Đàm Mặc không giỏi lắm về phương diện này.
Về phần Kiều Lam, lúc đầu cô định chọn ban xã hội, dù sao thì trước khi xuyên sách cô cũng chọn như thế, nếu tiếp tục học xã hội thì tương lai hai năm tới của cô sẽ tương đối dễ dàng, nhưng tính cách của cô lại không phải như thế.
Chuyên ngành đại học của Kiều Lam là tài chính, dù chuyên ngành này thu hút rất nhiều học sinh ở cả hai ban xã hội và tự nhiên, nhưng đến khi chính thức vào học, tóm lại thì những người học ban tự nhiên vẫn có ưu thế hơn. Hai năm cuối cấp 3 sau khi phân ban kia, sinh viên ban tự nhiên không chỉ phải học môn toán khó hơn so với ban xã hội, mà họ còn được rèn luyện và nâng cao khả năng tư duy logic trong một thời gian dài.
Trước khi xuyên sách Kiều Lam học tài chính được hơn một năm, cô rất thích chuyên ngành này. Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, hẳn là vào đại học cô sẽ tiếp tục học tài chính. Bây giờ được chọn lại, ban tự nhiên cũng khá ổn, hơn nữa môn Vật Lý trước kia khiến cô lo lắng nhất đã không còn là vấn đề nữa rồi.
Với thành tích của Kiều Lam và Đàm Mặc, hai người chắc sẽ được vào lớp chọn. Trường có ba lớp chọn, bây giờ Kiều Lam có thể chắc chắn khả năng Đàm Mặc vào được lớp 18 là 95%.
Lí do rất đơn giản. Mỗi khu dạy học của trường liên cấp có năm tầng, mỗi tầng bốn lớp, vậy nên lớp 18 nằm ở tầng một, mà lớp 28 lại nằm ở tầng bốn. Nhà trường vẫn sẽ cân nhắc đến tình huống cá nhân của học sinh.
Kiều Lam viết một số 18 thật lớn lên giấy, hy vọng cô cũng sẽ được vào lớp 18.
Phân ban, thi toàn quốc, năm học lớp 10 cứ thế nhanh chóng kết thúc trong bận rộn. Lần thi cuối kỳ cuối cùng sắp đến, chủ nhiệm lớp gặp riêng Kiều Lam, bảo cô nhất định phải cố gắng thi đạt thành tích tốt, lần này nếu có thể giữ vững một vị trí trong top 3 của khối thì có thể giành được giải nhì học bổng của trường, ba nghìn tệ.
Từ học kỳ trước Kiều Lam đã biết đến chuyện học bổng, không cần chủ nhiệm lớp nhắc nhở cô cũng đã sẵn sàng để giành lấy ba nghìn tệ này. Đối với cô mà nói, số tiền này tương đương với tiền sinh hoạt trong nửa năm.
Nhưng khi nhớ lại quyết tâm nhất định phải giành được giải nhất của mình lúc trước, Kiều Lam lại không nhịn được cười, sau đó tiếp tục ôn tập.
Lần thi cuối kỳ này có chút khác biệt. Thi xong sẽ phân ban, đổi lớp. Bạn thân thì sắp phải chia xa, nữ sinh nào hơi đa sầu đa cảm một chút thì thi xong trở về phòng học khóc một lúc lâu, phần lớn đám nam sinh thì vẫn đùa giỡn ầm ĩ.
Lúc có thành tích, sự tò mò của mọi người đối với điểm số của những người đứng đầu nhạt đi rất nhiều so với lúc trước. Kiều Lam thản nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua một chút, nhưng khi thấy bảng xếp hạng thì sững người, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn kĩ lại một lần nữa.
Cô không nhìn lầm, lần kiểm tra cuối kỳ này, người cao điểm nhất trong lớp không phải là Đàm Mặc, mà là cô.
Kiều Lam vội vàng lấy điện thoại ra lên website trường, bấm vào thành tích của lớp 13, nhìn chằm chằm cái tên đầu tiên xác nhận lại thật nhiều lần, lúc này mới chắc chắn là mình không nhầm lẫn.
Cô đứng nhất lớp, kéo xuống dưới, lần này thế mà Đàm Mặc lại rớt xuống hạng ba.
Làm sao có thể như vậy được?
Toán và những môn sở trường khác của Đàm Mặc đều được điểm tối đa, Lịch Sử và Địa Lý cũng cao điểm hơn cô, nhưng khi nhìn thấy điểm số môn cuối cùng, Kiều Lam liền hiểu ra tất cả.
Ngữ Văn, 0 điểm.
Kiều Lam không có tâm trạng thán phục Đàm Mặc dù bị 0 điểm Ngữ Văn thì vẫn có thể đạt được hạng ba. Cô nhớ rõ rằng hôm thi Văn Đàm Mặc có đến trường, vậy nên không phải là do vắng mặt.
Kiều Lam siết chặt điện thoại, quay đầu nhìn Đàm Mặc. Thiếu niên với khuôn mặt tuấn tú đang nhìn cô chăm chú. Lúc Kiều Lam quay sang nhìn, như là không ngờ được cô sẽ làm như thế, sự vô cảm trên khuôn mặt thoáng vỡ ra vì kinh hoảng và lúng túng.
Kiều Lam hít một hơi thật sâu: “Đàm Mặc, cậu nộp giấy trắng sao?”
Đôi mắt màu nâu nhạt của thiếu niên hơi run lên, nghiêng mặt đi: “… Hôm đó tôi cảm thấy không thoải mái.”
Khuôn mặt anh hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, nhưng dấu vết nói dối quá rõ ràng, hệt như một đứa trẻ tưởng rằng lời nói dối của mình hoàn hảo không có chút sơ hở vậy.
Sau đó, Kiều Lam im lặng.
Đàm Mặc sợ nhất là không khí như thế này.
Anh không hiểu được vẻ mặt của đối phương, không hiểu được ngôn ngữ hình thể của họ. Chỉ cần cô im lặng không nói lời nào, anh lập tức cảm thấy mờ mịt.
Lúc chủ nhiệm lớp nhắc đến chuyện học bổng, Đàm Mặc liền nghĩ ra cách này. Tuy rằng đến tận giờ phút này Đàm Mặc vẫn không hiểu được lý do tại sao trước kia Kiều Lam lại không muốn nhận tiền của mình, nhưng anh cũng lờ mờ nhận ra rằng mình có thể dùng những phương thức khác để tấm thẻ mà Kiều Lam đã đưa cho anh có nhiều tiền hơn nữa.
Nhưng anh lại lo lắng không biết Kiều Lam có tức giận như lần trước hay không. Mặc dù hai chuyện khác nhau, nhưng cũng có những điểm giống.
Bây giờ Kiều Lam im lặng không nói chuyện, Đàm Mặc căn bản không đoán được cô đang suy nghĩ điều gì. Kiều Lam im lặng, Đàm Mặc lập tức suy nghĩ miên man. Có phải cô lại tức giận hay không, có phải lại muốn làm lơ anh một lần nữa…
Những câu hỏi tương tự còn chưa kịp hiện lên trong đầu Đàm Mặc thì anh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Kiều Lam.
Kiều Lam nói với Đàm Mặc: “Cảm ơn.”
Kiều Lam thấy được lời nói dối vụng về kia của Đàm Mặc. Cô không ngốc đến mức không hiểu được nguyên nhân tại sao anh lại làm như thế.
Muốn nói rõ ràng như lần trước, rồi khiến cả hai người đều không vui sao?
Kiều Lam cảm thấy, làm người thì phải biết tốt xấu.
Trên thế giới này, có người quan tâm bạn, sẵn sàng tìm mọi cách để đối tốt với bạn như thế, vậy thì không cần thiết phải để ý đến những thứ nhỏ nhặt phá hỏng bầu không khí.
Đàm Mặc làm nhiều chuyện như vậy, không phải là để cô quay lại trách móc anh.
Điều Kiều Lam phải làm không phải là soi xét xem Đàm Mặc làm vậy thì sai ở đâu, mà là biết cảm kích, sau đó nghĩ xem mình nên làm gì để đối tốt với Đàm Mặc hơn. Cô không muốn những nỗ lực đầy thiện ý này của thiếu niên lại không được hồi đáp.
Kiều Lam mở bảng xếp hạng toàn khối ra. Vì Đàm Mặc tụt hạng vậy nên Kiều Lam lại trở về vị trí nhất khối một lần nữa.
Lần thi cuối kỳ trước, vì phải đến Mỹ có việc gấp, chỉ làm được một nửa môn Ngữ Văn nên dù vẫn đứng hạng nhất, tổng điểm của Đàm Mặc chỉ cao hơn Kiều Lam chưa đến mười điểm; lần này môn Ngữ Văn của Đàm Mặc 0 điểm, tổng điểm của Kiều Lam cao hơn Đàm Mặc rất nhiều.
Tổng điểm cộng lại, Kiều Lam cao hơn Đàm Mặc, giải nhất học bổng lớp 13 Kiều Lam đã nắm chắc trong tay.
“Đàm Mặc.” Kiều Lam đột nhiên quay đầu lại, nói với Đàm Mặc: “Giải nhất học bổng được năm nghìn tệ, đợi mình nhận được tiền rồi, chúng ta cùng đi ăn đi. Mình muốn ăn cái gì đó ngon ngon một chút, cậu muốn ăn món gì không? Đến khi nghỉ rồi mình sẽ đến tìm cậu, bọn mình giấu bác Trần, cùng đi chơi. Cậu thích đồ ngọt, bọn mình có thể đến…”
Kiều Lam kể một mạch rất nhiều địa điểm và món ăn ngon. Đàm Mặc nghiêng mặt sang, lẳng lặng nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: “Có thể đi hết tất cả được không?”
Quá khó chọn, Đàm Mặc nghĩ, nếu có thể được ở cùng Kiều Lam, vậy thì mỗi một địa điểm, mỗi một món ăn ngon, anh đều muốn được thử một lần.
“Đi hết hả?” Kiều Lam giả vờ suy nghĩ: “Đi hết cũng không thành vấn đề. Bây giờ mình là tiểu phú bà rồi.”
Hai người phấn khởi nói về dự định khi nghỉ hè. Đàm Mặc hỏi Kiều Lam định làm gì vào kỳ nghỉ hè, Kiều Lam nói có lẽ mình sẽ đi tìm việc, kiếm ít tiền.
Đàm Mặc im lặng một lúc lâu, có lẽ là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt thành lời, chỉ hẹn Kiều Lam đi ăn, nói xong lại sợ cô quên địa chỉ nhà mình, thế là viết địa chỉ ra cho Kiều Lam.
Học sinh trong lớp khó hiểu liếc nhìn hai người, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Hôm đó mình thấy Đàm Mặc có đi thi mà, sao Ngữ Văn lại bị 0 điểm?”
“Không biết. Chúng ta không hiểu được suy nghĩ của thiên tài đâu.”
“Không phải trường mình có cơ chế học bổng sao? Vậy là Đàm Mặc trượt học bổng rồi?”
“Cậu không thấy chiếc xe đưa đón Đàm Mặc mỗi ngày sao? Cậu thấy Đàm Mặc sẽ quan tâm đến chút tiền này à?”
“Năm nghìn tệ cũng đâu có ít đâu, mình cũng muốn…”
Không ai đoán được nguyên do, chỉ có Bùi Ninh khá thân với Kiều Lam, còn có Trần Diệu Dương vô cùng thông minh, dạo gần đây còn đặc biệt chú ý đến Kiều Lam là dường như đoán ra được gì đó, nhưng hai người cũng không nói gì.
Năm học lớp 10 cuối cùng cũng đi đến dấu chấm hết trong những lời tạm biệt đầy lưu luyến của đám học sinh, chào đón một kỳ nghỉ hè dài đến năm mươi ngày.
Kiều Lam lại bắt đầu suy nghĩ hè này phải làm sao.
Trường học không cho phép học sinh ở lại trường trong kỳ nghỉ, Kiều Lam cũng không muốn quay về nhà họ Kiều. Cô đang phân vân không biết nên thuê phòng trọ hay đi tìm một công việc vừa bao ăn ở lại có thể kiếm được ít tiền, thì bác Trần đột nhiên gọi điện thoại tới.
Nếu Đàm Mặc muốn tìm Kiều Lam thì đều tự mình liên hệ với cô. Bác Trần gọi cho Kiều Lam thì nghĩa là ông có việc tìm cô.
Đang là ngày nghỉ đầu tiên, trường học cho phép học sinh ở lại ký túc xá thêm ba ngày. Kiều Lam đang cầm điện thoại di động lướt web 58 [1]. Sau khi bác Trần gọi điện thoại đến, Kiều Lam nhanh chóng đi xuống lầu.
[1] 58.com là một trang web quảng cáo được phân loại của Trung Quốc cho phép các thương gia và người tiêu dùng địa phương xuất bản thông tin và quảng cáo các dịch vụ của họ trong cộng đồng địa phương.
Không biết bác Trần vào đây bằng cách nào, cười híp mắt mời cô lên xe. Kiều Lam nhìn thoáng qua bên trong xe, không thấy Đàm Mặc.
Bình thường thì mọi người sẽ không nghĩ rằng quan hệ giữa cha mẹ và con cái sẽ căng thẳng đến như thế. Kiều Lam không nói cho Đàm Mặc biết chuyện mình không về nhà vào kỳ nghỉ hè, những chuyện phiền lòng này Đàm Mặc không cần thiết phải biết, tránh để anh phải phiền lòng theo.
Nhưng Kiều Lam có thể gạt được Đàm Mặc chứ không thể giấu giếm bác Trần. Bác Trần đã sống hơn nửa đời người, hiểu thấu nhiều chuyện.
Kiều Lam có thể dứt khoát chuyển ra khỏi nhà vào ở ký túc xá trường, có thể thấy được quan hệ giữa cô và cha mẹ đã tệ đến mức không thể nào cứu vãn được nữa. Năm học đã kết thúc, thỉnh thoảng bác Trần có bóng gió hỏi Đàm Mặc. Sau khi Kiều Lam ở lại trường, hình như cha mẹ cô cũng chẳng hề quan tâm gì đến cô.
Vậy nên bác Trần suy đoán, bây giờ được nghỉ hè, có lẽ Kiều Lam sẽ không về nhà.
Ông gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của Kiều Lam, sau khi biết Kiều Lam chưa rời khỏi ký túc xá trường, ý nghĩ này càng thêm chắc chắn. Vậy nên hôm sau ông liền gọi điện thoại cho Kiều Lam.
Kiều Lam đã biết bác Trần hơn nửa năm, bác Trần đối với cô mà nói thì rất thân thuộc, Kiều Lam cũng vô cùng cảm kích ông. Sau khi trò chuyện đôi ba câu, Kiều Lam hỏi bác Trần tìm cô có chuyện gì. Bác Trần nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó khó khăn nói.
“Chuyện là như thế này.”
Bác Trần nói nhà dì Trần có việc, phải về bên ngoại đột xuất, không biết khi nào mới có thể trở về. Lúc đầu bác Trần muốn tìm người chăm sóc Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc rất kháng cự người ngoài, vậy nên ông không biết phải làm sao.
Nên lập tức nghĩ đến Kiều Lam.
“Lam Lam, cháu và thiếu gia là bạn bè học cùng lớp. Ban đầu bác cũng hơi băn khoăn không biết có nên tìm đến cháu hay không, nhưng ngoại trừ hai ông bà già này ra, thiếu gia cũng chỉ chịu nói chuyện với một mình cháu.”
Kiều Lam không đồng ý ngay.
Lí do chủ yếu là vì cô sợ đây là do bác Trần và Đàm Mặc cảm thấy cô không có chỗ ở nên nghĩ ra cách này để giúp đỡ.
Dù sao Đàm Mặc còn cố ý nộp giấy trắng để nhường học bổng cho cô, bác Trần cao tay hơn Đàm Mặc nhiều, trong một thoáng cô thật sự không biết bác Trần đang nói thật hay nói dối.
Nhân lúc Kiều Lam còn đang do dự, bác Trần nói tiếp: “Bình thường đều là bác chăm sóc cuộc sống hằng ngày của thiếu gia, mỗi ngày ăn gì sẽ có chuyên gia dinh dưỡng đem đến, không có việc gì cực nhọc hay quá mệt mỏi đâu, hoàn toàn không cần lo lắng, tiền lương thì cứ…”
“Không có không có.” Kiều Lam vội nói: “Cháu không có ý này, cháu đang nghĩ…” Nói xong thì dừng lại một chút, có lẽ là đang do dự không biết phải nói thế nào, nhưng cuối cùng vẫn thành thật: “Cháu đang nghĩ có phải là bác Trần muốn giúp cháu nên mới cố ý đến tìm cháu hay không.”
Bác Trần cười: “Muốn giúp cháu là thật, nhưng vợ bác phải về nhà, thiếu gia không có ai chăm sóc cũng là thật.” Nói xong lại bổ sung một câu:
“Thiếu gia hy vọng có thể được gặp cháu, cũng là thật.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc