Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu - Chương 31

Tác giả: Tiểu Hài Ái Cật Đường

Quay lại phòng học.
Kiều Lam đã trở về từ bên ngoài.
Đám học sinh vây kín bên ngoài phòng học cuối cùng cũng được nhìn thấy Kiều Lam trong truyền thuyết.Thế nhưng Kiều Lam trong truyền thuyết lại không hề có chút vui vẻ nào của một học sinh kiểm tra đứng nhất khối cả.
Dáng cô cao cao lại gầy gầy, trầm mặc bước vào lớp.
Kiều Lam như có như không nhìn thoáng qua hàng cuối cùng của tổ 1, cuối cùng im lặng đi về chỗ ngồi của mình.Kiều Lam thừa nhận, mình hơi thất vọng một chút.Vừa nãy giáo viên chủ nhiệm tìm cô, nói Đàm Mặc không đồng ý ngồi cùng bàn với cô.Nói thẳng là anh không đồng ý, không hề giải thích nguyên nhân tại sao.Giáo viên chủ nhiệm là một người tốt, ông còn an ủi Kiều Lam: “Đàm Mặc khác với những gì các em nghĩ.
Từ nhỏ em ấy đã mắc bệnh tự kỷ rất nghiêm trọng, sau đó trong nhà xảy ra chút chuyện nữa, bây giờ bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.
Trước đây Đàm Mặc căn bản còn không chịu đi học, cha em ấy phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa em ấy đến trường.
Đàm Mặc không thích tiếp xúc với người khác, vậy nên vẫn cứ để em ấy ngồi một mình ở phía sau là hơn…”“Thầy không cần nói đâu, em hiểu mà.”Thậm chí so với giáo viên chủ nhiệm, cô còn biết nhiều hơn.Cô biết rằng Đàm Mặc không mắc chứng tự kỷ bình thường, cũng biết chuyện gì đã xảy ra với anh, nhưng cô vẫn không khỏi thất vọng.Giáo viên chủ nhiệm cũng không biết phải nói làm sao.
Ngẫm nghĩ một hồi, ông bảo: “Liên quan đến việc đổi chỗ ngồi, thầy cảm thấy em và Trần Diệu Dương ngồi cùng bàn khá ổn.
Lý, Hóa của Trần Diệu Dương rất tốt, em ngồi cùng với bạn ấy, hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau để có thành tích tốt hơn nữa!”Kiều Lam: “…”Thầy tha cho em đi.Nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Kiều Lam, chủ nhiệm lớp cũng không đành lòng làm cô khó xử nữa.Xét cho cùng thì cô cũng đứng hạng nhất mà, dù sao vẫn có chút đặc quyền: “Vậy em muốn ngồi cùng bàn với ai?”“Sao cũng được ạ.” Kiều Lam nói.
Cả lớp có tất cả 45 học sinh, trong đó có đến 40 người mà cô còn không nhớ nổi tên.Chủ nhiệm lớp suy nghĩ một lúc: “Vậy thì Bùi Ninh đi.
Lý, Hóa của Bùi Ninh cũng rất tốt, ngược lại Tiếng Anh hơi yếu một chút.
Hai đứa ngồi chung với nhau cũng được.”Kiều Lam không biết Bùi Ninh là ai, giáo viên chủ nhiệm đã nói vậy thì cứ như vậy đi.Sau khi Kiều Lam đi rồi, chủ nhiệm lớp mới thở dài.
Ông vẫn khá để ý đến việc tại sao Kiều Lam lại không chịu ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương.
Theo như ông biết, quan hệ của Trần Diệu Dương với các bạn khác trong lớp hẳn phải rất tốt mới phải.Chủ nhiệm lớp lắc đầu đi ra khỏi văn phòng, đi được vài bước thì phát hiện bóng lưng phía trước trông khá quen.
Đây không phải là Trần Diệu Dương sao?Trần Diệu Dương ở đây làm gì?Chủ nhiệm lớp cũng không nghĩ nhiều, gọi tên Trần Diệu Dương.
Trần Diệu Dương định lờ đi nhưng rồi vẫn đứng lại, khuôn mặt đẹp trai không có biểu cảm gì nhìn chủ nhiệm lớp: “Vâng thưa thầy, có chuyện gì không ạ?”“Chuyện này…” Chủ nhiệm lớp do dự một chút, vẫn cảm thấy không nên hỏi, chỉ có thể vừa đi vừa cổ vũ Trần Diệu Dương: “Lần này không trụ hạng được nên cảm thấy hơi nản đúng không? Thầy cảm thấy hoàn toàn không cần để ở trong lòng, cứ cố gắng thật tốt, lần sau giành lại là được.”Hạng nhất hay là hạng nhì, bây giờ Trần Diệu Dương đã không còn quá để ý nữa.
Cậu ta thừa nhận gần đây mình đã hơi lơ là, chỉ cần cố gắng hơn ở mấy môn xã hội, lần kiểm tra tiếp theo vị trí đầu tiên sẽ là của cậu ta, cậu ta thật sự không lo lắng lắm.Điều khiến cậu ta bực bội bây giờ chính là…“Thầy.” Trần Diệu Dương đắn đo một lúc rồi thử hỏi: “Chỗ ngồi buổi chiều…”“À à chuyện này, thầy đang muốn nói với em đây.
Đúng ra thì em với Kiều Lam ngồi cùng bàn, nhưng vì một vài lý do nên thầy quyết định để Kiều Lam ngồi cùng với Bùi Ninh, em ngồi cùng Tống Dao.
Thầy thấy quan hệ của em và Tống Dao khá tốt, chắc là không có vấn đề gì đúng không?”Trần Diệu Dương: “…”Thầy đã nói như vậy, cậu ta còn có thể làm gì?Nếu như cậu ta không đồng ý, chẳng khác nào nói quan hệ của cậu ta với Tống Dao không tốt?Hiếm khi Trần Diệu Dương lại không muốn nói chuyện một chút nào.
Ngọn lửa vừa mới đè xuống chưa được bao lâu lại bắt đầu nhen lên từng chút một.
Lúc đi ngang qua bảng thành tích, cậu ta lại thấy tên Kiều Lam ở vị trí đầu tiên.Trần Diệu Dương càng phiền lòng hơn, nhìn qua chỗ khác.Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết sinh hoạt, học sinh của lớp 13 khá háo hức.
Hết tiết hai, tất cả học sinh đều thu dọn sách vở chuẩn bị chào đón bạn cùng bàn mới.Chỉ có Đàm Mặc vẫn im lặng ngồi yên một chỗ, hệt như hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến anh.Đến khi tiếng chuông vào tiết vang lên, lúc này giáo viên chủ nhiệm mới cầm bảng điểm bước vào lớp.
Ông đứng trên bục giảng, hắng giọng: “Hôm nay chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích, chắc các em đều hiểu rõ ý nghĩa của những lời này, nhưng thầy vẫn cần phải nói một vài điều cho rõ ràng.
Thầy biết là sẽ có những bạn không hài lòng với kiểu sắp xếp chỗ ngồi này, nhất là những bạn xếp sau trong lớp.
Về vấn đề này, thầy muốn nói rõ hơn một chút.”“Những bạn xếp đầu bảng có thể ngồi cùng với nhau, nhưng nếu trong lớp bạn nào kiểm tra có tiến bộ lớn, thầy cũng có thể xem xét đến việc chuyển chỗ cho bạn đó.
Vậy nên dù thành tích của em không tốt, chỉ cần em có tiến bộ, em vẫn có thể ngồi cùng bàn với những bạn có thành tích rất tốt.
Nói cách khác, lần đổi chỗ ngồi này của chúng ta cũng không phải là dựa hoàn toàn vào thứ hạng.”Thầy vừa nói vậy, những học sinh top sau lập tức lên tinh thần, cả lớp xôn xao bàn tán.“Được rồi được rồi, mọi người im lặng nào, bây giờ bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi.” Thầy chủ nhiệm chỉ vào bàn đầu tiên của dãy gần cửa: “Bắt đầu từ tổ này, hàng thứ nhất, Kiều Lam, Bùi Ninh.”Vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt của học sinh trong lớp đều đổ dồn vào Kiều Lam.Kiều Lam phải ngồi cùng Trần Diệu Dương mới đúng chứ?Ngay cả Bùi Ninh – người được xếp ngồi chung bàn với Kiều Lam cũng ngẩn người, nhưng tính cách của cậu ta hướng nội, cũng không nói gì đối với chuyện này..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc