Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ - Chương 17

Tác giả: Ái Tiểu Mễ Giáp

Từ lúc cùng Tần Song nói rõ ràng, Tần Song rất có tự hiểu lấy, trừ hỏi một chút trên phương diện vấn đề học tập, hai người không có quá nhiều giao tiếp. Ở Tần Song trên cơ sở, Liễu Dật cùng bạn học nữ trong lớp giữ một khoảng cách thích hợp.
Lấy được thông báo, thứ sau tuần này có thi thử, Liễu Dật buồn bực một hồi, vốn định xin nghỉ đi xem Nguyệt Ly thi thể thao, có lẽ là không đi được.
Buổi trưa tan học thời điểm, Liễu Dật cho nguyệt ly điện thoại.
Nhận được Liễu Dật điện thoại của, nguyệt ly thật vui mừng: "Có cái gì tốt tin tức nói cho cùng ta chia sẻ?"
Liễu Dật rầu rĩ nói: "Thứ sáu anh có thi thử, không đi được."
Nghe được cậu ấy nói như vậy, trong lòng mặc dù có chút mất mác, nhưng cậu ấy cũng có cuộc thi quan trọng, khích lệ nói: "Anh có cuộc thi quan trọng, thi tốt nha."
"Anh biết rồi, lần sau sẽ cùng em."
"Cũng tốt, em buổi trưa mệt rã rời, đừng nói như vậy, chờ khi chủ nhật, chúng ta nói chuyện tiếp." Nguyệt Ly ngáp một cái.
Liễu Dật nhắc nhở: "Được, chú ý thân thể, thời tiết này, ban ngày buổi tối nhiệt độ trong ngày chênh lệch khá nhiều, em phải chú ý giữ ấm, mặc quần áo phù hợp, không cần bị cảm."
"Đã biết, không có việc gì, em tắt máy trước."
"Ừ."
Vừa nằm xuống không bao lâu, Minh Minh chợt chạy đến bên giường của Nguyệt Ly, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy: "Ly Ly, mình có tin tức tốt nói cho cậu biết."
Nguyệt Ly mơ mơ màng màng hỏi: "Cái gì vậy?"
Minh Minh vẻ mặt kích động, trên mặt mang nụ cười rực rõ: "Mình rốt cuộc nghe được một chút tình hình của anh đẹp trai đó rồi."
Nguyệt Ly trả lời một tiếng: "Rất tốt, như vậy rốt cuộc cậu không cần nhìn hình trên điện thoại di động ngẩn người, trực tiếp tìm người thật."
"Mình cũng nghĩ như vậy, nhưng lanh chanh hấp tấp, sẽ lưu lại cho người ta hình tượng không tốt, cậu là chuyên gia tình yêu, đến lúc đó nhớ tư vấn cho mình." Minh Minh nhân cơ hội nói.
"Được, nếu không còn chuyện gì, mình muốn đi ngủ."
"Được, cậu ngủ đi."
Minh Minh trở lại giường của mình, cười không khép miệng, thật là quá may mắn, anh đẹp trai đó, là một người ở năm 3 ĐH lúc trước bởi vì thân thể nguyên nhân tạm nghỉ học, mà anh ấy là bạn học cùng lớp năm thứ tư đại học, chủ yếu là đi thực tập ở bên ngoài, có thể biết anh ấy, vẫn là thông qua một chị học năm thứ tư đại học nói cho cô biết.
Lần này tốt lắm, nhưng, đổi lại tin tức này, bối cảnh gia đình anh ấy rất lợi hại, cũng rất có tiền, cô sợ rằng không treo cao nổi. Biết sự thật này, vốn là tâm tinh tốt, lập tức liền biến mất hầu như không còn. Quả nhiên, không thể vui mừng quá sớm.
Ông trời ơi, tại sao anh ấy không phải một người bình thường, như vậy thì cô còn có cơ hội, hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, xây dựng gia đình tốt đẹp, cỡ nào đáng giá ước mơ, thế nào bây giờ anh đẹp trái đều sinh ta trong nhà giầu có đâu?
Nếu như sinh ra ở nông thôn cũng đẹp trai thì tốt biết bao?
Minh Minh bởi vì tâm tình mất mác, trằn trọc trăn trở, không cách nào ngủ được, bất tri bất giác, đã đến hai giờ hơn, sau khi rửa mặt, liền đi học.
Nhưng, tâm tình không tốt, sao có thể nghe giảng bài được?
Nguyệt Ly đem vẻ mặt của Minh Minh thu hết vào mắt, trong giờ học, cô hỏi Minh Minh: "Làm sao vậy, ai chọc giận cậu rồi hả ?"
"Ly ly, minh còn không có bắt đầu, thì đã thất bại rồi."
"Bắt đầu cái gì?" Nguyệt Ly có chút không hiểu, cô ấy nói gì?
Minh Minh vẻ mặt bi thương: "Chính là anh đẹp trai đêm đó, chỉ có thể mặc cho mình nhớ thương, lại không thể ở bên cạnh mình."
Nguyệt Ly nhẹ giọng an ủi: "Tốt lắm, không có chuyện gì, trên đời này, nhiều trai đẹp như vậy, luôn có một người sẽ thuộc về cậu."
"Ừ, nhờ lời lành của cậu, hi vọng là như thế."
"Vậy cậu cũng không thể xao nhãng bài học, không cần ngẩn người."
"Mình sẽ cố gắng."
Hôm nay Hạ Thần giúp đỡ Cố Phương Phương ôn tập xong, sẽ đưa cô ta về nhà, đi ngang qua tiệm bán hoa, còn đặc biệt mua hoa hồng đỏ mà cô ta thích. Nhận được quà tặng Cố Phương Phương tự nhiên vui mừng, lúc trước, Nguyệt Ly cũng nói cho cô biết phải tin tưởng anh ta, theo biểu hiện chăm sóc tỉ mỉ của anh ta đến xem, hiện tại anh ta, đáng tin cậy.
Đi xe nửa giờ, Cố Phương Phương lưu luyến không muốn rời xa Hạ Thần.
Trên đường Hạ Thần lái xe về nhà, nhận được điện thoại của Tôn Thiến.
"Chuyện gì?" giọng nói Lạnh lùng, đem người cự ở ngoài ngàn dặm.
"Thần, không cần tuyệt tình như vậy, 8 giờ tối nay, chỗ cũ, anh hiểu được, không gặp không về." Tôn Thiến không bị giọng điệu của anh ta làm sợ, giọng nói cợt nhả.
Trầm mặc chốc lát, Hạ Thần đồng ý: "Được."
Tắt điện thoại, Hạ Thần về đến nhà, thong thả tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm, liền lái xe đi ra ngoài.
Đến chỗ cũ, Hạ Thần nhìn thấy Tôn Thiến ăn mặc nóng bỏng đang ở trong phòng, này xinh đẹp dáng người, khiến đan ông nổi lên Dụς ∀ọηg, chỗ đó trực tiếp cứng rắn.
[ Che mắt....ta không nhìn thấy gì..!!... ...(=^_^=) ]
Tôn Thiến rất hài lòng thấy vẻ mặt Hạ Thần giờ phút này, bọn họ quan hệ ba tháng, mặc dù không dài, nhưng là cô thăm dò tất cả tính tình, anh ta lớn nhất chính là đặc biệt háo sắc, không thịt không vui, chưa bao giờ sẽ từ chối lời mời.
"Còn hài lòng chỗ anh đã thấy sao?" Tôn Thiến nũng nịu cười một tiếng, nhẹ nhàng đi tới.
Hạ Thần nhếch môi, tà mị cười một tiếng: "Hài lòng, tương đối hài lòng, một thời gian không thấy, ngược lại càng toát ra động lòng người."
Nụ cười chợt cứng đờ, Tôn Thiến thở dài một tiếng: "Không có Hạ thiếu, em qua một chút cũng không tốt."
Hạ Thần nghe vậy, giật mình, đi tới, nhè nhẹ vỗ về gương mặt của cô ta, "Nói cho anh biết, làm sao không tốt?"
"Một ngày không có anh, chính là không tốt." Tôn Thiến nước mắt đảo quanh, rầm rầm từ trên mặt chảy xuống, Hạ Thần nhìn đau lòng, ôm cô ta vào lòng, dịu dàng nói, "bây giờ không phải Anh ở đây sao, đừng khóc, như thế này, mua cho em một chuỗi dây chuyền ngọc trai, có được không?"
Tôn Thiến ngước mắt, mềm mại nói: "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, đừng khóc."
"Ừ." Tôn Thiến gật đầu một cái, "Anh chờ em một lát, em đi trang điểm lại."
"Đi đi." Hạ Thần nhìn Tôn Thiến quyến rũ mê người, đã sớm đem Cố Phương Phương vứt qua một bên, mặc dù đồng ý để Cố Phương Phương trở thành bạn gái của anh, trong lòng anh cũng thật thích cô ấy, nhưng, thân thể cùng tinh thần là tách biệt, có người chủ động hiến thân, anh cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào giữ mình.
Nghĩ tới dáng người kia, đường cong lả lướt, liền hận không thể lập tức đem cô ta ăn tại chỗ.
Chờ nhàm chán, Hạ Thần châm một điếu thuốc, môi mỏng nhẹ nhàng thở ra nhàn nhạt khói mù, Tôn Thiến từ phòng vệ sinh ra ngoài, nhìn khói mù vòng quanh Hạ Thần, đúng là hấp dẫn mê người, trong miệng phát ra than thở: "Thần, anh thật đẹp trai."
Hạ Thần quay đầu lại, hướng cô ta ngoắc ngoắc môi: "Tới đây."
Tôn Thiến đã bị nam sắc của anh ta làm cho mê hoặc, nhẹ nhàng đi tới.
(cảnh báo: Trẻ em không nên nhìn....(ô_ô)...cẩn thận đau mắt hột..!!)
Hạ Thần hai mắt híp lại, nhìn thẳng Tôn Thiến, đợi cô ta đến gần thì anh đè cô ta xuống, nhanh chóng cởi ra dây lưng, cởi xuống quần trong, lộ ra tiểu đệ đệ của hắn, lúc Tôn Thiến kinh hãi kêu lên, anh ta đưa nó vào trong miệng của cô ta.
Tôn Thiến rất nhanh tỉnh táo, ra sức chăm sóc anh ta.
Thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, thấp giọng thở gấp, Tôn Thiến mừng như điên, anh ta không quên cảm thụ cô cho anh ta. Chỉ phải nắm được điểm này, cô sẽ không lo không có ngày tốt lành .
Trong khoảng thời gian này, mẹ Liễu quá bận rộn chuyện công ty, hôm nay rãnh rỗi đặc biệt gọi con gái cùng bà đi dạo khắp nơi.
Nguyệt Ly cùng với mẹ Liễu ở đường phố ồn ào chậm rãi đi, đến một tiệm trang sức, mẹ Liễu lôi kéo cô cùng nhau xem một chút.
Đây là một gia đại hình kỳ hạm điếm (nhà cỡ lớn tàu chiến chỉ huy), lọt vào mắt là đủ loại đồ trang sức quý giá.
Nguyệt Ly cười nói: "Mẹ, bây giờ chúng ta đi dạo một chút."
"Dĩ nhiên." Mẹ Liễu gật đầu một cái, "Mẹ muốn mua chút đồ tự thưởng một chút cho mình, thuận tiện cũng giúp con mua một chút nhé."
"Con không cần." Nguyệt Ly lắc đầu nói, "Trong nhà mặc dù được coi là giàu có, nhưng những thứ đồ này, con còn là học sinh nên không cần."
"Vậy thì được, tùy con."
Mẹ Liễu nói xong, xoay người bắt đầu tỉ mỉ chọn, người bán hàng dựa theo hai người vừa ý đồ trang sức, lấy ra cho mẹ con hai người chọn.
Qua nửa giờ, mẹ Liễu vừa chọn không ít đồ, khuyên tai, đá quý, mặc dù giá tiền rất cao, nhưng tuyệt đối là hàng tốt, hình dáng rất đẹp, rất được mẹ Liễu yêu thích.
Thời gian còn sớm, mẹ Liễu cũng đi vội vã, ở tại một chỗ rẽ, vậy mà Nguyệt Ly nhìn thấy Hạ Thần cùng Tôn Thiến. Hai người vừa nói vừa cười, động tác thân mật, nghiễm nhiên một bộ người yêu tiểu bộ dáng.
Nam đẹp trai, nữ xinh gái, người ngoài nhìn vào, thật đúng là một đôi bích nhân, Nguyệt Ly rất bình tĩnh đem động tác của bọn họ dùng di động chụp được.
Cô biết, những tấm ảnh này một khi cho Cố Phương Phương nhìn thấy, ba người bọn họ nhất định sẽ trình diễn một màn kịch thật kích thích, huống chi, ba người đều không phải là kẻ dễ bắt nạt, ba người yêu nhau Gi*t nhau, giá trị tuyệt đối phải mong đợi.
"Nguyệt Ly, con xem viên ngọc kia như thế nào?"
Mẹ Liễu hỏi kéo suy nghĩ của Nguyệt Ly lại, cô cười nói, "Niên này không tốt chút nào, cũng không quá phù hợp với phong cách ông."
"Đây là mua cho ba con." Mẹ Liễu quay đầu nói.
Nguyệt Ly cẩn thận nhìn lên, viên ngọc kia, mượt mà sáng bóng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, lại đại khí, ý nghĩa tượng trưng cũng tốt, rất thích hợp với ba, cô đồng ý: "Cũng không tệ lắm, phù hợp với những người điềm tĩnh như ba như vậy."
Mẹ Liễu nói: "Mẹ cũng rất ưa thích nó."
"Vậy thì mua nó đi, làm quà tặng cho ba." Nguyệt Ly nhìn một chút giá tiền, xấp xỉ hai vạn, rất quý.
"Thế nào?" Mẹ Liễu chú ý tới nét mặt biến hóa của Nguyệt Ly, quan tâm hỏi.
Nguyệt Ly nhỏ giọng nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy hơi đắt."
Mẹ Liễu cười cười: "Cái này cũng không có gì, đắt một chút, mới có thể thể hiện khí thế cùng mặt mũi đàn ông, chút tiền này, trong nhà còn có."
Đóng gói tốt xong, hai người lại tùy ý nhìn một chút, rất không khéo, Hạ Thần cùng Tôn Thiến đang hướng hai người bên này đi tới.
Cô sẽ không chủ động chào hỏi, hi vọng anh ta cũng không nhìn thấy cô.
Lúc chậm rãi tới gần, là Tôn Thiến gọi Nguyệt Ly lại, Nguyệt Ly cười gượng nói: "Thật là trùng hợp, Tôn Thiến, Hạ Thần."
Tôn Thiến cười cùng mẹ Liễu lên tiếng chào, sau đó nói: "Thần theo em mua chút đồ trang sức."
"Vậy sao, em cần phải chọn cho tốt." Nguyệt Ly duy trì mỉm cười.
"Ừ, vậy chúng ta đi trước."
Từ đầu đến cuối, Hạ Thần cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua Nguyệt Ly, lại chậm rãi dời đi.
Tôn Thiến rất vui vẻ kéo tay Hạ Thần, một đường nhìn, một đường mua.
Nguyệt Ly cảm thấy thời gian không còn sớm, hãy đi về trước.
Nguyệt Ly biết, Tôn Thiến không đơn giản, cố ý cùng cô chào hỏi, đơn giản không phải là để cho cô nói cho Cố Phương Phương biết, bạn trai của cô ta công khai cùng bạn gái trước đi chơi cùng nhau, làm cho bọn họ cãi nhau, cuối cùng có cơ hội chen vào giữa hai người.
Về đến nhà, mẹ Liễu đã hơi mệt mỏi, tắm rửa xong liền về phòng nghỉ ngơi.
Nguyệt Ly thì đi đến phòng của Cố Phương Phương.
Nhìn thấy chị họ, Cố Phương Phương cười hỏi: "Chị họ, có chuyện gì không?"
Nguyệt Ly gật đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em."
Cố Phương Phương biết là chị họ sẽ không lừa mình thì không cười nữa, nghiêm túc nói: "Rốt cục có chuyện gì?"
"Là về Hạ Thần, vừa rồi chị và mẹ ra ngoài mua đồ, nhìn thấy anh ta đưa một cô gái đi mua đồ trang sức, cử chỉ của hai người rất thân mật."
Nguyệt Ly tinh tế nói ra những gì mà cô đã nhìn thấy: "Cô gái kia, em đoán xem là ai?"
"Là ai vậy?" Cố Phương Phương nghe xong thì sắc mặt đã tối sầm lại, hai con ngươi chứa đấy nước mắt, chỉ thiếu một chút nữa thì sẽ tràn mi.
"Chị cũng không giấu diếm nữa, là Tôn Thiến mà hai ngày trước em đã gặp, bạn gái cũ của Hạ Thần." Thấy bộ dạng đau khổ của cô ta, trong lòng Nguyệt Ly rất hả hê, chẳng qua bên ngoài vẫn phải ra vẻ nghiêm túc, không thể để lộ ra một chút ý cười nào, nhịn thật vất vả.
"Tại sao lại là cô ta?" Lời nói của Cô Phương Phương tràn ngập kinh ngạc và không dám tin, nhất thời cô không nhịn nổi nữa, khóc lớn.
Nguyệt Ly an ủi: "Bây gì em khóc cũng không giải quyết được gì."
"Em nên làm sao bây giờ?" Cố Phương Phương lau nước mắt, có vẻ bất lực ngước nhìn Nguyệt Ly.
"Việc này em nhất định không được bỏ qua, nhất định phải sử dụng chút thủ đoạn mới được." Nguyệt Ly im lặng một lát mới nói.
"Chị họ, chị có ý gì hay không?" Dường như thấy được ánh sáng chỉ đường, đôi mắt của Cố Phương Phương bỗng nhiên sáng rực lên.
"Việc này, em phải gặp Tôn Thiến nói chuyện, khiến cho cô ta chủ động rời khỏi Hạ Thần." Nguyệt Ly đưa ra ý kiến "Sau đó em phải tìm Hạ Thần, nhẹ nhàng nói chuyện với anh ta, nhất định không được nóng nảy, nếu không em và Hạ Thần liền kết thúc."
Cố Phương Phương ngừng khóc nói: "Tôn Thiến làm sao có thể nghe theo lời em nói?"
"Cái này thì phải xem thái độ và năng lực của em. Trong cuộc chiến bảo vệ tình yêu cũng phải chú ý phương pháp, em phải đánh vào nhược điểm của cô ta, nhất định sẽ khiến cho cô ta phải chịu thua."
"Em biết rồi." Cố Phương Phương gật đầu "Chị họ, em sẽ làm theo lời chị nói."
"Vậy là được rồi, chị chỉ có thể giúp em như vậy thôi, con đường sau này là bằng phẳng hay gập ghềnh đều là do em quyết định." Nguyệt Ly nói.
"Cảm ơn chị, chị họ, nếu không có chị, em thực sự không biết nên làm gì." Sau khi không còn thương tâm nữa, lại được nghe Nguyệt Ly phân tích, Cố Phương Phương đã tỉnh táo lại. Người đàn ông mà Cố Phương Phương cô vừa ý sao có thể để cho người khác ςướק mất? Cô sao có thể cam tâm khi chịu thua Tôn Thiến lẳng lơ kia.
Nhìn Cố Phương Phương đang bừng bừng ý chí chiến đấu, Nguyệt Ly ngày càng chờ mong xem cô ta định làm gì.
Tuy không thể tận mắt chứng kiến nhưng mà sau đó Cố Phương Phương nhất định sẽ kể lại với cô, đến lúc đó tự tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra chuyện đó.
"Được rồi, không làm phiền em nữa, em nghỉ ngơi đi, chị về phòng đây."
Nguyệt Ly nói xong, xoay người rời đi.
Trở về phòng mình, cô không nhịn được nữa bật cười ha ha. Liễu Dật đang đợi trong phòng không biết đã xảy ra chuyện gì, tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà em vui vẻ như vậy?"
"Anh đoán xem?" Nguyệt Ly cười nói.
"Anh làm sao có thể biết được?" Liễu Dật không muốn đoán, trực tiếp nhào tới ôm cô vào lòng "Có chuyện gì, nói ra cho anh cùng vui vẻ?"
"Không phải là chuyện của Cố Phương Phương sao. Hôm nay em gặp Hạ Thần công khai hẹn hò bạn gái cũ sau lưng cô ta, em nói hết những gì đã thấy được cho Cố Phương Phương, nhìn thấy cô ta đau khổ, em thật vui vẻ."
Trong lòng Liễu Dật cũng không chào đón Cố Phương Phương, nghe thấy Nguyệt Ly nói như vậy, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, trong đôi mắt anh tuấn ánh lên chút hả hê vui vẻ.
"Đúng rồi, anh không được quản chuyện của cô ta có biết không?" Nguyệt Ly dặn dò.
Liễu Dật gật gật đầu: "Biết rõ."
Bỗng nhiên Liễu Dật mở miệng, chân thành nói: "Ngày kia em phải tham gia hội thể thao của trường rồi, cố gắng lên."
"Ngày kia anh phải thi thử rồi, nếu anh thi được thành tích tốt thì sẽ có thưởng nha." Có phần thưởng thì sẽ có động lực.
Liễu Dật ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Thưởng cái gì?"
"Bí mật, đến lúc đó anh sẽ biết." Nguyệt Ly ngáp một cái, nói: "Không còn sớm nữa, anh mau về phòng ngủ đi."
"Ừ."
Đêm nay với Cố Phương Phương thì lại là một đêm khó ngủ. Hạ Thần ngoài mặt nói một đằng nhưng sau lưng thi lại làm một nẻo, điều này giống như cắt một dao vào tim của cô, đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại.
Cô không ngủ được, suy nghĩ miên man, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hạ Thần.
Chuông điện thoại vang lên quấy rầy đôi nam nữ đang triền miên trên giường.
Tôn Thiến phàn nàn: "Thần, ai vậy, nửa đêm còn quấy nhiễu mộng đẹp của người khác."
(Đoạn sau ai chưa đủ H thì che mắt vào nhé :0 *Xấu hổ-ing*)
Hạ Thần mặc kệ câu hỏi của Tôn Thiến, trực tiếp đẩy nhanh tốc độ chuyển động, dày vò tiểu yêu tinh quyền rũ này.
"Chậm một chút... A... Ưm..." Những tiếng ՐêՈ Րỉ đứt quãng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của Tôn Thiến.
Hạ Thần nhanh chóng phủ môi mình lên đôi môi của cô ta, ngang nhiên công thành đoạt đất.
Cố Phương Phương đợi một lúc lâu vẫn không có người nghe máy.
Cô chưa từ bỏ, lại tiếp tục gọi.
Vừa mới yên tĩnh được một lúc thì tiếng chuông lại vang liên, Hạ Thần không kiên nhẫn tăng tốc độ chuyển động ra vào. Hai người đều leo lên đỉnh cao Dụς ∀ọηg. Nghỉ ngơi trong chốc lát, Hạ Thần cầm điện thoại qua xem, người gọi tới đúng là Cố Phương Phương.
Anh ta cau này nhấn nút nghe: "Phương Phương có chuyện gì gấp mà lại gọi cho anh vào lúc nửa đêm?"
Nghe thấy tiếng của Hạ Thần, Cố Phương Phương không nhịn được, hốc mắt nóng lên, nức nở nói: "Thần, bây giờ anh đang ở nhà sao?"
"Em gọi tới muộn như vậy là để hỏi anh có đang ở nhà không à?" Thanh âm của Hạ Thần đã ẩn chút giận dữ. Từ trước đến giờ chỉ có anh ta chất vấn bạn gái, làm gì có chuyện bạn gái chất vấn anh ta?
"Không phải vậy, em rất sợ hãi, sợ anh đi thuê phòng với người con gái khác." Cố Phương Phương vội vàng bày tỏ tâm ý của mình: "Em thực sự rất yêu anh."
Nghe xong những lời này, sắc mặt Hạ Thần hơi buông lỏng, đã có chút tươi cười: "Em phải tin tưởng anh, em sẽ không nhìn nhầm người đâu."
"Em..." chữ tin còn chưa nói ra thì một giọng nữ đã truyền đến: "Tại sao lại lâu như vậy, nhanh lên, Thần."
Lúc đó, Cố Phương Phương ngây ngẩn cả người, khi cô hoàn hồn lại thì bên kia đã cúp máy rồi. Chỉ cần nghĩ đến câu đó thì trong đầu của cô liền hiện lên cảnh Hạ Thần và một cô gái khác đang quần quýt trên giường.
Tại sao lại nói dối em?
Trong lòng Cố Phương Phương vốn đã có vết thương, cuộc điện thoại này lại giống như đang sát muối lên vết thương đang chảy máu của cô, cô khóc không thành tiếng.
Chị họ, chị quả nhiên không nói sai.
Cô vốn cho rằng cô có thể chịu đựng được việc Hạ Thần có người con gái khác ở bên ngoài, nhưng mà khi sự việc thực sự xảy ra, cô mới biết được thì ra cô lại ích kỉ như vậy, cô tuyệt đối không thể chấp nhận việc Hạ Thần lăng nhăng bên ngoài.
Tôn Thiến, con tiện nhân này, tôi nhất định sẽ không cho cô sống yên ổn, Hạ Thần, em cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Bên kia, Tôn Thiến tò mò hỏi: "Là ai vậy?"
"Cố Phương Phương." Sắc mặt của Hạ Thần không được tốt lắm, trừng mắt nhìn Tôn Thiến.
Cảm nhận được ánh mắt không tốt của Hạ Thần, trong lòng Tôn Thiến có chút sợ hãi, cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi cho phép cô lên tiếng nói chuyện sao?" Hạ Thần lạnh lùng hỏi.
"Em đợi hơi lâu nên mới thúc dục một câu thôi mà, hẳn là Cố Phương Phương đã hiểu lầm?" Tôn Thiến dò hỏi.
"Cô thử nói xem?" Hạ Thần quay mặt nhìn về phía bầu trời đêm vô tận bên ngoài cửa sổ.
Tôi Thiến bĩu môi: "Chẳng lẽ anh thực sự thích Cố Phương Phương?"
Hạ Thần hơi gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy lãnh diễm tuyệt trần, hàm súc thú vị lại ngây thơ vô tội, thực sự thu hút tôi."
Nghe vậy, Tôn Thiến bật cười: "Thần, anh có uống nhầm thuốc không vậy? Cố Phương Phương lãnh diễm tuyệt trần, ngây thơ vô tội? Em thấy cô ta là kiêu ngạo và ngu ngốc, chỉ có chút bản lĩnh như vậy không là cái gì cả."
"Cô im ngay cho tôi, chuyện của cô ấy, con người của cô ấy, tôi không cho phép cô nói lung tung." Hạ Thần lạnh giọng cảnh cáo, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh ta đã cảm thấy cô không giống với những người con gái khác. Ánh mắt của anh ta chưa từng nhìn lầm bao giờ.
"Thần, anh cứ bảo vệ cô ta như vậy, em sẽ ghen tị đó." Tôn Thiến bất mãn, làm nũng nói.
"Cô có gì mà phải ghen tị, không phải vừa rồi mới được mua một bộ trang sức sao?" Hạ Thần hừ lạnh.
Tôn Thiến cụp mắt xuống, ôn nhu nói: "Thần, em cũng là một người con gái, cũng cần sự quan tâm của anh."
Hạ Thần nhíu mày: "Quan tâm, vừa rồi tôi còn chưa làm cho cô thỏa mãn?"
"Thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn." Tôn Thiến cười trả lời "Trong số nhiều đàn ông như vậy, anh chính là người khiến cho em vừa lòng nhất."
"Hử? Cô nói cái gì?" Đột nhiên sắc mặt Hạ Thần lập tức lạnh lẽo giống như đóng băng: "Cô còn không biết xấu hổ dám nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi?"
"Thần, em sai rồi." Tôn Thiến biết rõ Hạ Thần là một người có lòng tự tôn rất cao nên nhanh chóng nhân lỗi. "Em lập tức sửa sai." Vén chăn lên, lập tức chạy tới quỳ gối trước иgự¢ Hạ Thần, vươn tay vuốt ve lửa nóng dưới thân anh ta.
"Quả nhiên là một tiểu tiện nhân." Hạ Thần vô cảm nói.
Tâm tình của Tôn Thiến vốn rất khẩn trương nhưng vừa nghe thấy anh ta nói như vậy thì lập tức an tâm. Anh ta là loại người gì, cô còn không biết sao?
"Nhanh lên một chút."
Hạ Thần thúc giục.
Còn chưa đủ? Đã rất nhanh rồi.
Tôn Thiến càng nắm chặt lửa nóng của anh ta cũng tăng nhanh tốc độ, cuối cùng Hạ Thần cũng đạt được khoái cảm, anh ta nặng nề thở hắt ra một hơi: "Xét thấy cô tích cực nhận lỗi, tôi sẽ bỏ qua cho cô."
Hạ Thần đứng dậy muốn đi, Tôn Thiến vội vàng ngăn lại, những hành vừa rồi đã khiến cho phía hạ thể của cô ẩm ướt, cô cần anh ta...
Hạ Thần nhìn Tôn Thiến còn chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói: "Tôi phải về nhà."
"Về nhà?" Tôn Thiến kinh ngạc nói: "Thần, thời gian anh về nhà trong một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay đó."
"Cô cho rằng cô có thể quản được tôi sao?" Hạ Thần lạnh lùng nhìn Tôn Thiến.
Tôn Thiến không hề sợ hãi, đón nhận ánh mắt của anh ta, đôi môi mềm mại đỏ mọng đã hôn lên môi của anh ta. Tuy Hạ Thần đã khép chặt miệng nhưng mà người lão luyện như Tôn Thiến lại có rất nhiều cách. Tay cô ta không hề nhàn rỗi, cởi bỏ thắt lưng mà Hạ Thần vừa đeo vào, kéo quần của anh ta xuống, trực tiếp tấn công lửa nóng của anh ta.
Cô ta vuốt ve, mạnh yếu vừa phải, nhanh chóng khơi dậy lửa dục của Hạ Thần. Đôi môi anh ta cũng hơi mở ra, Tôn Thiến thừa cơ đưa đầu lưỡi của mình vào, chơi đùa bên trong khoang miệng của Hạ Thần.
Hai ngọn núi trước иgự¢ đè lên Ⱡồ₦g иgự¢ của Hạ Thần, xúc cảm mềm mại, chậm rãi khiêu khích, cuối cùng Hạ Thần cũng không nhịn được nữa, hông khẽ động, lửa nóng trực tiếp đi thẳng vào lối mòn, thỏa mãn Tôn Thiến.
Cố Phương Phương khóc đến khi trời sáng, đôi mắt sưng đỏ, nhìn đồng hồ, cô đứng dậy, mặc quần áo tử tế, đi rửa mặt.
Nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương, cô bị chính bản thân mình hù dọa. Cô vẫn cho là mình đủ kiên cường nhưng đến khi sự việc xảy ra cô lại không thể chịu nổi. Nhưng mà, cô không thể bỏ cuộc, cô muốn bảo vệ tình yêu của mình.
Tôn Thiến, cô chờ tiếp chiêu đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc