Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ - Chương 15

Tác giả: Ái Tiểu Mễ Giáp

Cái ý nghĩ này, quá đáng sợ, Nguyệt Ly vội vàng quăng ra khỏi đầu, ép buộc mình bình tĩnh lại, cô nhớ rõ, cô cũng tin tưởng, cậu ấy là yêu cô .
Liễu Dật cùng Tần Song vào cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyệt Ly đang xem ti vi.
Đáy lòng Liễu Dật bỗng dưng căng thẳng, sợ Nguyệt Ly sẽ hiểu lầm.
Không ngờ, cô ấy chào hỏi cậu trước: "Em trai, về rồi à?"
Liễu Dật gật đầu một cái, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào thái độ trên mặt Nguyệt Ly.
"Cô gái xinh đẹp này là ai ?" Nguyệt Ly đi tới, cười hỏi.
Liễu Dật biết, Nguyệt Ly miệng đang cười, đáy mắt cũng không có một nửa ý cười, vội vàng giải thích: "Đây là đồng học của em, gặp một số vấn đề khó khăn không hiểu toán học, cậu ấy chờ em rất đã lâu, không tiện từ chối, cả người em đều bẩn, để cho cậu ấy đi về cùng em, ở nhà dậy them cho cậu ấy."
Dậy thêm?
Nghĩ tới khả năng bọn họ có hành động thân mật, trong lòng buồn bực không thở nổi, cô cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh: "Là như thế hả, vậy các ngươi ăn cơm trước, cơm nước xong lại thảo luận."
Liễu Dật biết Nguyệt Ly mất hứng, thế nhưng Tần Song đang ở đây, không thể làm gì khác hơn là trước nhẫn nại chốc lát. Cậu đáp một tiếng, làm cho Nguyệt Ly tiếp đãi Tần song một lát, chính mình vừa đi chơi cầu, toàn thân bẩn thỉu, muốn đi tắm.
Liễu Dật vừa đi, Nguyệt Ly bắt đầu không chút kiêng kỵ quan sát Tần song, nhìn thế nào, đều là một người xinh đẹp đáng yêu, nghe cô ấy nói chuyện, cũng là lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, cô cảm thấy cô phải tốt đề phòng, không thể để cho Liễu Dật yêu những cô gái khác.
Lúc Nguyệt Ly nhìn cô ấy đồng thời, Tần Song cũng nhìn cô ấy, đây là một cô gái có khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, chỉ liếc mắt một cái cũng làm người ta nhớ, dáng người hoàn mỹ, cho dù mặc quần áo rất bình thường, cũng có thể đem đường cong duyên dáng của cô ấy, thể hiện được vô cùng tinh tế.
Nguyệt Ly tùy ý uống một ngụm nước trò chuyện với Tần Song, dò hỏi một chút tình huống của đối phương.
Tần Song cũng đều trả lời từng cái, chẳng qua khi nhắc tới Liễu Dật, cảm xúc dao động tương đối lớn, trong lời nói đều là khen ngợi Liễu Dật. Nguyệt Ly cũng không có ý định quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Có phải cô yêu thích em trai tôi không?"
Tần Song không biết trong lòng Liễu Dật lại yêu chị của mình, thẳng thắn: "Đúng vậy, em rất thích cậu ấy."
Ngay sau đó, vẻ mặt có chút chán nản: "Nhưng là, cậu ấy không thích em, cậu ấy đã có người yêu, chị, chị biết là ai không?" Nguyệt Ly nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Liễu Dật bình thường làm việc cũng rất bí mật, chị là chị gái cũng không thể cái gì cũng biết."
"Đã như vậy, chị nói một chút chuyện khi còn bé của cậu ấy cho em biết đi." Có một cơ hội tốt như vậy để hỏi thăm, khẳng định không thể bỏ qua.
"Hay là ăn cơm trước đi." Thấy dì Trương đã nấu xong tất cả, cô trước hết kéo dài một chút.
"Cũng được." Hai người đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, dì Trương không thấy Liễu Dật, hỏi, "Thiếu gia đâu?"
Nguyệt Ly nói: "Em trai đang tắm, chúng ta cứ ăn trước."
Dì Trương gật đầu một cái: "Cũng được."
Liễu Dật đang tắm rửa, tắm được lo lắng bất an, cậu không ngờ hôm nay Nguyệt Ly về, ban đầu tối qua định nói với cô ấy, cô ấy có chuyện tắt máy trước, nghĩ tới tối nay sẽ nói, cô ấy trước cậu từng bước, nhưng mà, không nghe được cái gì tiếng cãi vả, tâm có thể thoáng để xuống. Tắm xong, thay xong quần áo, ra ngoài cùng mọi người lên tiếng chào, ăn cơm trước, cậu rất đói bụng.
Một bữa cơm ngược lại bình an vô sự, Tần Song thấy Liễu Dật ăn no, nói: "Liễu Dật, lúc nào thì có thể bắt đầu?"
Liễu Dật liếc mắt nhìn Nguyệt Ly, gật đầu một cái: "Bây giờ bắt đầu đi, đi theo mình."
"Được."
Hai người đi lên tầng, dì Trương dọn dẹp bát đũa, Nguyệt Ly ngồi chờ. Mặc dù cô đối với Tần Song có chút mâu thuẫn, nhưng không đến nỗi một chút lễ nghi cũng không hiểu, tới nhà đã là khách, đương nhiên tốt tốt chiêu đãi, còn không có phân biệt thị phi, cũng không thể tùy ý nổi giận, làm cho Liễu Dật khó sử. Chờ cậu ấy phụ đạo xong rồi, muốn tôt hiểu rõ một phen.
Một lần đợi, liền đợi gần 30 phút, kiên nhẫn cũng sắp hết, thật may là Liễu Dật tiễn Tần Song rời đi.
Không đợi Nguyệt Ly mở miệng, Liễu Dật nói: "Em, em theo anh đi lên, có lời muốn nói với em."
“ Đúng lúc, em cũng có chuyện nói với anh." Nguyệt Ly mang theo một chút không vui đi lên tầng.
Liễu Dật đi theo, chỉnh lý lại suy nghĩ một chút, đợi trong phòng, trước tiên cậu nhận lỗi: "Nguyệt Ly, anh sai lầm rồi."
"Sai ở đâu ?" Nguyệt ly hừ nói.
"Anh không nói trước cho em biết." Liễu Dật hết sức lo sợ nói, sợ sơ ý một chút Nguyệt Ly sẽ nổi giận.
"Xét thấy thái độ nhận sai của anh rất tốt, nói một chút anh cùng Tần Song là chuyện gì xảy ra?" Nguyệt Ly nhàn nhạt hỏi, mặc dù biết đáp án, nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
"Cậu ấy là bạn học của anh, anh đối với cậu ấy không có bất kỳ ý tứ." Liễu Dật ánh mắt kiên định nhìn Nguyệt Ly, tròng mắt đen chứa vô hạn nhu tình, "Anh vẫn luôn thích em."
Lần này, sắc mặt Nguyệt Ly vốn không tốt lắm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Cũng không tệ lắm."
"Nguyệt Ly ——" cậu nhẹ nhàng gọi.
"Còn có chuyện gì?"
Vừa nghe, cũng biết cậu ấy có chuyện muốn cầu xin cô.
Vẻ mặt Liễu Dật kiên định, lời nói chân thành: "Em yên tâm, anh không giống những người khác , tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì để em đau lòng khổ sở, đều là những mối quan hệ bình thường."
"Tạm được, biết em quan tâm cái gì." Nguyệt Ly rất hài lòng, thật vui mừng, cậu ấy có thể như thế.
Liễu Dật cười hỏi: "Em không tức giận?"
"Em có cái gì cần tức giận?" Kiên quyết không thừa nhận, nếu không liền có vẻ hẹp hòi, sau này dốc hết sức làm việc, sẽ gặp phải người, cậu ấy chỉ cần giữ vững lời hứa đã hưa với cô, cô liền cảm thấy hài lòng.
Liễu Dật ngồi vào bên người cô ấy, ôm lấy cô ấy, "Không tức giận là tốt rồi, anh không biết hôm nay em về, vốn định tối nay sẽ nói, cậu ấy yêu thích anh, anh sẽ không thích cậu ấy."
"Vậy anh nói rõ ràng với cô ta chưa?"
Liễu Dật nghiêm túc nói: "Nói rồi, không thể trở thành người yêu, cũng có thể làm bạn bè, trên thế giới này bất kỳ thành công nào cũng không thể rời bỏ giao tiếp."
"Được, em tin anh." Nguyệt Ly tựa vào vai cậu ấy.
"Ngược lại, anh tin tưởng em cũng đối với anh như vậy." Liễu Dật nhìn dung mạo xinh đẹp dưới ánh đèn, nhẹ giọng lại khẳng định nói.
Nguyệt Ly ngắm nhìn bên mặt anh tuấn của cậu ấy: "Không sai, chỉ cần hai ta tin tưởng lẫn nhau, tuyệt đối sẽ không thay đổi."
"Phải, chúng ta sẽ hạnh phúc ."
"Đúng rồi,em muốn tham gia chạy 800 mét, Chủ nhật theo em đi mua một bộ quần áo thích hợp vận động (hoạt động thể tháo)." Nguyệt Ly thiếu chút nữa quên vụ này rồi, thật may là nghĩ tới.
"Được, anh đi cùng em."
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Nguyệt Ly muốn đi tắm, Liễu Dật trở về phòng làm bài tập.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Dật sớm một chút rời giường, vì Nguyệt Ly làm tốt bữa ăn sáng.
Nguyệt Ly ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, khẩu vị mười phần, đem nó ăn hết sạch.
Sau đó, hai người cùng lên xe buýt, Liễu Dật muốn chuyển xe, ở thứ năm đứng xuống xe, cô không cần, nhưng đường xe còn phải 20\'.
Nhìn thấy Nguyệt Ly đã trở lại, mặt mày hồng hào, Minh Minh như tên trộm xán đến hỏi: "Tối hôm qua được em trai xoa dịu, có phải rất vui vẻ không?"
"Đừng nói bậy!" Nguyệt Ly véo véo gương mặt mềm mịn của cô nàng nói: "Cậu đúng là đầu óc đen tối."
"Sao mà mình lại đen tối chứ?" Minh Minh tự biện hộ cho mình: "Mình cũng chỉ tốt bụng quan tâm cậu, sợ kỹ thuật của cậu ta không tốt làm cho cậu bất mãn thôi."
"Được rồi, cậu đừng bận tâm nữa, chúng mình rất tốt." Nguyệt Ly có chút đau đầu nhìn Minh Minh thích hóng chuyện "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi học thôi."
Minh Minh cảm thấy không thú vị, cũng thức thời gật đầu: "Được rồi."
Đi ngang qua phòng ăn, Minh Minh hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Nguyệt Ly gật đầu, Minh Minh tức giân trách: "Tại sao lúc ăn sáng lại không giúp mình mua một phần về? Thấy sắc quên bạn!"
Nguyệt Ly không nói, lấy ra phiếu cơm của mình: "Cậu cầm đi lấy đồ ăn đi."
"Ly Ly, cậu thật tốt." Minh Minh chạy như bay vào phòng ăn.
Thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
Minh Minh trở lại rất nhanh, hai người cùng nhau đi đến lớp học.
Bởi vì đã là năm thứ hai đại học rồi nên chương trình học nhiều, buổi tối cũng không có thời gian rảnh rỗi, tối nay còn có lớp phụ đạo.
Ăn xong cơm tối, mới nghỉ ngơi được nửa giờ ở kí túc xá thì Nguyệt Ly và Minh Minh đã phải tới lớp phụ đạo.
Nhưng mà rất trùng hợp, Hạ Thần và Cố Phương Phương cũng chọn lớp phụ đạo này, bọn họ đang ngồi yên vị ở hàng trước hai cô.
Minh Minh nói thầm với Nguyệt Ly: "Hạ thiếu gia càng ngày càng có thủ đoạn, vừa mới chia tay với cậu không lâu đã lại tìm được một em gái xinh đẹp rồi."
Nguyệt Ly nói: "Cậu không biết sao, cô ấy là em họ của mình."
Minh Minh rất kinh ngạc: "Thật không?"
"Vô cùng chân thực."
"Được rồi, cậu nói xem, liệu anh ta có động tay động chân với em họ cậu ở chỗ này không?" Minh Minh nghi ngờ hỏi.
"Tình huống hiện tại rất có lợi với anh ta, cậu nghĩ anh ta sẽ bỏ qua cơ hội này sao?" Nguyệt Ly trả lời nghi vấn của cô nàng: "Thắt lưng, đùi, khẳng định không tránh khỏi việc bị động tay động chân."
Minh Minh gật gật đầu, vừa quay lại thì thấy tay của Hạ Thần lặng lẽ mò đến bên đùi của Cố Phương Phương, nhẹ nhàng Ϧóþ một cái.
Cô nàng giơ ngón cái lên với Nguyệt Ly: "Cậu thực sự liệu việc như thần."
Nguyệt Ly nhẹ nhàng chỉnh sửa lại quần áo, bộ dáng xem trò vui.
Cố Phương Phương đột nhiên bị Hạ Thần sờ một cái, hoảng sợ kêu lên một tiếng. Một tiếng kêu này làm cho thầy giáo và học sinh cả lớp chú ý đến, thầy giáo quan tâm hỏi: "Em sinh viên này, em làm sao vậy?"
Cố Phương Phương vẫn chưa hoàn hồn, chỉ khẽ lắc đầu.
Minh Minh kết luận: "Bị dọa không nhẹ nha, đúng thật là, cũng không để ý đây là đâu."
"Mặc kệ đi, coi như xem kịch là được rồi." Nguyệt Ly nhẹ nhàng nói.
Không biết Hạ Thần nói gì với Cố Phương Phương, cô ta mới bình tĩnh lại.
Nguyệt Ly và Minh Minh cực khổ nhịn cười, không dám cười to, chỉ sợ bọn họ không làm nữa thì hai người còn có trò vui gì để xem đây?
Thầy giáo vẫn nhìn vào máy tính để giảng bài như cũ, Hạ Thần đợi một lúc, sau đó cánh tay lại bắt đầu hoạt động, lần này là eo, nhẹ nhàng vuốt ve. Cố Phương Phương đã được anh ta nhắc nhở, gương mặt giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng lại rạo rực.
Sau đó cánh tay trượt xuống phía dưới, lại chạm đến bên đùi, Cố Phương Phương chịu đựng cảm giác vừa tê tê, vừa mềm mại, cô ta trừng mắt liếc Hạ Thần ý bảo hắn bớt phóng túng một chút.
Hạ Thần thích làm trái lời người khác, cố ý không làm theo ý của cô lại tăng lực xoa Ϧóþ trên tay nhưng vẫn không khiến người khác chú ý, cô lại một lần nữa nhìn xuống. Trong lòng mặc dù có chút uất ức nhưng vẫn cố nhịn, ai bảo cô thích anh ta như thế.
Phía sau, Nguyệt Ly và Minh Minh cực kì vui vẻ, tất cả lực chú ý đều tập trung trên người bọn họ, trong lòng còn rất tà ác, hy vọng Hạ Thần có thể to gan hơn nữa, như vậy sẽ càng thú vị, càng đáng xem. Nếu như càng lấn tới, không chừng có thể làm tiêu đề báo trường ngày mai.
Hạ Thần đã trải qua nhiều chuyện, đúng là trưởng thành hơn rất nhiều, thế nhưng trong xương vẫn còn có chút tùy hứng. Ngày hôm nay vì bị ông già trong nhà mắng một trân cho nên tâm tình hắn không tốt, không thể làm gì khác ngoài việc tìm bạn gái để giải nhiệt.
Hạ Thần biết Cố Phương Phương này đã rơi vào trong lưới tình của anh ta, vì thế cô ta mới có thể chấp nhận hành động nho nhỏ này. Xem ra anh ta phải cẩn thận dạy dỗ lại mới được, tránh cho sau này khi anh ta tiến xa hơn cô ta lại làm anh ta mất mặt.
Kết thúc tiết học, Nguyệt Ly và Minh Minh xem kịch rất vui vẻ cũng nhịn cười tới mức nội thương, cho nên khi tiếng chuông vừa vang lên hai người đã vội vã chạy ra ngoài, ngửa mặt lên trời cười to.
Tiết thứ hai lại bắt đầu, hai người lại một lần nữa trở lại chỗ ngồi, tiết này Hạ Thần và Cố Phương Phương lại rất biết điều, không có động tay động chân bởi vì thầy giáo tiết này không dùng máy chiếu, đèn trong lớp toàn bộ đều được bật lên. Hạ Thần coi như là có tâm thì cũng không có gan. Lần trước đã gây ra một chuyện cười lớn như vậy, chỉ mới không lâu mà lại trở thành trò cười vậy thì anh ta có thể chuyển trường được rồi.
Bọn họ rất yên lặng, Nguyệt Ly và Minh Minh cũng không thấy có gì thú vị liền đàng hoàng nghe giảng. Thời gian cũng trôi qua rất nhanh, tan học, trở về kí túc xá.
Thế nhưng Minh Minh lại đói bụng rồi, cô nàng lôi kéo Nguyệt Ly cùng đi ăn 乃ún ốc.
Trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn, hai người lại chạm mặt đôi tình nhân âи áι. Chỉ thấy Cố Phương Phương và Hạ Thần anh một miếng em một miếng đút cho người kia ăn, hành động này thức sự là khiến người ngoài ghen tị đến ૮ɦếƭ được.
Minh Minh không nhịn được nhỏ giọng châm chọc: "Thật là không biết ngại, muốn âи áι cũng phải chú ý địa điểm một chút chứ, ghê tởm muốn ૮ɦếƭ."
Nguyệt Ly khẽ cười nói: "Cậu quản nhiều như vậy làm gì, bọn họ biểu diễn miễn phí cho chúng ta xem, cậu còn không vui?"
"Lúc trước vừa xem rồi, bây giờ lại thấy nữa, thực sự có chút không chịu nổi." Vẻ mặt Minh Minh có chút phiền muộn, trả lời.
Nguyệt Ly an ủi: "Cậu coi như xem hài kịch là được rồi, thả lỏng tâm tình một chút, dù sao bọn họ diễn còn đặc sắc hơn phim truyền hình trên ti vi."
Minh Minh thở dài, ngửi thấy mùi bát 乃ún vừa mới được bê tới, bắt đầu chậm rãi ăn.
Ăn xong, Hạ Thần sờ túi áo, phát hiện trong túi trống không, ví tiền đâu rồi? Lần này, trong lòng Hạ Thần cực kì nôn nóng, mặc dù tiền mặt và thẻ tín dụng đặt ở hai nơi khác nhau nhưng mà ở đây không thể quẹt thẻ, nên làm gì bây giờ?
Nếu để Phương Phương trả tiền sẽ khiến cho người khác chê cười, hết cách rồi, hắn là người nổi tiếng ở trong trường, những người tới nơi này ăn cơm làm gì có mấy ai không biết hắn.
Cố Phương Phương thấy sắc mặt hắn không tốt, quan tâm hỏi: "Thần, sao vậy?"
Hạ Thần cười cười nói: "Không có gì."
Sau đó, hắn ghé vào tai Cố Phương Phương nói chuyện này cho cô, Phương Phương nhẹ giọng nói: "Em trả tiền là được."
Nàng nghĩ rất đơn giả nhưng Hạ Thần lại không thể để con gái trả tiền trước mặt mọi người, rất mất mặt.
Hắn đã nghĩ ra cách rất tốt, nói với cô: "Em đưa tiền xuống dưới bàn cho anh là được."
Cố Phương Phương nghe lời, đưa tiền xuống dưới bàn cho hắn.
"Hạ thiếu gia, có phải không đem theo tiền hay không, tại sao lại muốn dùng tiền của con gái để tính tiền?" Một thanh âm châm chọc từ phía sau truyền đến.
Nháy mắt, mọi người đều đưa mắt nhìn Hạ Thần, người da mặt dầy như hắn bị moị người nhìn chằm chằm, hai tai cũng không chịu nổi mà đỏ lên.
"Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi!" Hạ Thần giận dữ nhìn người vừa xuất hiện.
"Tôi cũng không rảnh đi lo chuyện bao đồng nha." Đáy mắt người vừa xuất hiện đều là ý cười, nhìn qua rất có ý vị hả hê.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc