Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ - Chương 11

Tác giả: Ái Tiểu Mễ Giáp

Không có Hạ Thần quấy rầy, cuộc sống của Nguyệt Ly bình tĩnh hạnh phúc, đơn giản mà vui vẻ.
Giờ thể dục chiều hôm đó, Nguyệt Ly nhàn nhã như trước đây, có trí nhớ cùng tài năng của kiếp trước, dĩ nhiên là vô cùng lợi hại, chỉ là, Nguyệt Ly muốn điệu thấp, cho nên, nhiều khi, đều đang lười biếng, trong mắt những người khác, chính là một người học sinh không có hứng thú đối với môn quần vợt.
Đối với những học sinh không muốn học , giáo viên cũng không miễn cưỡng, dù sao miễn cưỡng kết quả đạt được sẽ không tốt.
Cô nằm dưới bóng cây hóng mát, rất tự do thoải mái.
Chợt, ánh sáng bị một bóng dáng cao ngất che lại, Nguyệt Ly cũng không để ý, nhắm hai mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
"Nguyệt Ly ——" im lặng trong chốc lát, anh ta nhẹ nhàng gọi.
Đột nhiên, hai mắt đang khép chặt mở ra, vẻ mặt tức giận nhìn Hạ Thần đứng trước mắt.
"Anh tới đây làm gì?"
Đối với anh ta, giọng điệu của cô không tốt.
"Anh hi vọng, em có thể cho anh một cơ hội." Để cho anh ta đến gần cô, lại tiếp tục làm tổn thương cô.Như vậy mới có thể thỏa mãn sự Biến th' tệ hại của anh ta.
Giọng nói của anh ta so với quá khứ càng thêm trầm thấp đầy từ tính, tiếng nói cũng đặc biệt ôn nhu.
Nguyệt Ly chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, liền xoay người rời đi.
Hạ Thần dĩ nhiên không muốn bỏ qua cơ hội hai người được ở cùng một chỗ, "Nguyệt Ly, tin anh một lần được không?"
Giọng nói anh ta tràn đầy cầu xin, vẻ mặt cô đơn, hợp với dáng vẻ đẹp trai kia, khiến người ta rung động, đáng tiếc, cô đã sớm nhìn rõ bản chất của anh ta, không bị những lời đường mật của anh ta mê hoặc.
"Giả vờ ít thôi, tôi không hiếm lạ, tôi không rảnh đi quan tâm anh...anh bỏ qua cho tôi được không?" Bình thường giọng nói của cô không sắc bén như vậy, giọng nói xót xa, lời nói ngắn gọn động lòng người.
Thật ra Nguyệt Ly cảm thấy da mặt anh ta dày đến tường thành cũng không bằng, đành phải dùng phương pháp dụ dỗ. Người đàn ông này càng không chiếm được mới là tốt, sớm một chút lấy được, sẽ sớm mất đi mới mẻ thú vị, cô đành phải như thế. Quá nham hiểm, khi nào mới từ bên người cô biến mất?
Mặc dù không biết đáp án, nhưng cô sẽ cố gắng, cô nhất định sẽ khiến anh ta hoàn toàn mất đi hứng thú với cô, trước kia phản ứng của cô quá lớn, gợi ra sự ̣H*m mu*n giữ lấy trong lòng đàn ông, hiện tại, cô để cho anh ta hận cả đời này đều không cần nhìn thấy cô.
"Được rồi." Hạ Thần gật đầu một cái, đang muốn ôm cô vào lòng yêu thương một chút, lại bị cô khéo léo né tránh.
Tay dừng ở giữa không trung, Hạ Thần có chút xấu hổ, nhưng vẫn duy trì phong độ."Yên tâm, anh sẽ không ép em."
"Đây chính là anh nói, đừng quên."
"Dĩ nhiên."
"Nói đến bây giờ, anh phải đồng ý với em, ít đến phiền em, được không?" Nguyệt Ly nháy mắt vô tội, vẻ mặt chờ mong, giọng nói mềm mại, đặc biệt câu người.
"Cái này không được?" Hạ Thần nghe được trong lòng có chút không yên, nhưng không mất đi lý trí, "Những thứ này là điều kiện, anh phải cùng em làm bạn bè."
Nguyệt Ly trách mắng nói: "Còn nói không ép em, hiện tại lại ép em."
“Ý anh không phải vậy, anh sợ em không để ý tới anh, sợ em không muốn nói chuyện với anh." Con gái trời sinh có lòng khoan dung, lời này, anh ta nói được vừa uất ức lại đáng thương, là để K**h th**h cô, chỉ cần cô thương hại anh ta, là có thể từ từ đến gần cô, cuối cùng được voi đòi tiên, ăn cô vào bụng, khi đã chán rồi, lại đổi người khác, anh ta vẫn tự nói với mình như vậy.
"Em và anh ở hai thế giới khác nhau, sẽ chẳng bao giờ ở chung được đâu." Nguyệt Ly sâu kín nói, "anh có cuộc sống của mình,em có cuộc sống của riêng em, mọi người không động chạm đến nhau."
"Anh cũng muốn buông tay, nhưng mà, trái tim của anh không nghe anh." Anh ta ngắm nhìn cô, tình cảm nồng nàn, tựa như mặt trời mọc bình thường hòa tan tất cả băng tuyết.
Nguyệt Ly dưới đáy lòng yên lặng bội phục kỹ thuật diễn cao siêu của anh ta, anh ta biểu hiện thật sự rất tốt, ánh mắt không giống như đang lừa gạt, nhưng, chỉ có người rất hiểu biết anh ta mới biết rõ, anh ta chỉ là gặp dịp thì chơi, con trai của một tổng giám đốc thương mại, thế nào cũng muốn bồi dưỡng thành người nối nghiệp, dĩ nhiên sẽ không kém, chưa nói thẳng ra, có lẽ đã học xong ngụy trang.
Khen ngợi kỹ thuật diễn của anh ta xong, Nguyệt Ly cố ý giở vờ làm như rất cảm động, dịu dàng nói: "Em biết, em đều biết."
"Vậy em bằng lòng chấp nhận anh không?" Không biết vì cái gì Nguyệt Ly lại thay đổi như vậy, mặc dù trong lòng nghi ngờ, vì muốn chứng tỏ mình, cũng thử theo một lần.
“Em đồng ý."
Nguyệt Ly cúi đầu, lông mi dài run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp hồng hồng, giọng nói giống như muỗi.
Cô trả lời thẳng thắn, đủ để chứng minh lúc trước chỉ là cố ý muốn đùa giỡn mà thôi, biểu hiện cùng với em cô đơn giản chỉ là diễn trò mà thôi, một lần nữa chứng minh, Cô gái này nói dối rất giỏi, bố anh ta nói qua, **** có thể, nhưng mà nên tìm những người chỉ cần có tiền, nếu phụ nữ lợi hại thì nên trốn tránh, mới đầu cho rằng cô không ngây thơ điệu đà, hiện tại hoàn toàn là anh quá lo lắng, những lời này của Nguyệt Ly, thành công thay đổi cái nhìn của anh ta đối cô.
Chủ ý của Nguyệt Ly đúng là như thế, cô muốn cho anh ta biết cô là một người hay thay đổi yêu đương lăng nhăng là loại phụ nữa phóng túng cùng lúc quen mấy người bạn trai, mặc kệ đàn ông bao nhiêu tuổi đều thích những cô gái hiền lành yếu đuối ngây thơ, chỉ cần anh ta chán ghét cô, cô liền tự do, dù sao, kinh tế nhà cô cũng không thua gì nhà anh ta, chẳng qua, quân tử báo thù, mười năm không muộn, bây giờ để cho anh ta ung dung tự tại một chút đi.
"Thật sự tốt quá." Mặt Hạ Thần hiện ra nụ cười, mà trong mắt lại có nhàn nhạt chán ghét, mặc dù chớp mắt một cái rồi biến mất, nhưng đã từng làm bạn bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, cô vẫn là tương đối hiểu rõ.
Hiện tại, cô có thể khẳng định, anh ta thích sự thử thách, K**h th**h, lúc đó anh ta thay lòng đổi dạ, nhưng mà anh ta đã muốn không có hứng thú gì đối với cô, mà những cô bạn gái bên cạnh anh ta, lại gợi lên hứng thú của anh ta, mới có một màn sau này.
Cô giờ phút này, giống như Cố Phương Phương kiếp trước, trong lòng vô ý chọn anh ta là người đàn ông trong mộng.
"Ừ, vậy em đi trước." Nói xong, chạy vụt đi.
Hạ Thần chợt phát hiện đối với cô ấy không có gì chấp nhất, nhưng, trong lòng lại không hiểu mất mát, thôi, anh vẫn là tìm những người khác vậy.
Hạ Thần nghĩ, không chú ý đến đường cái, chợt bị một người va phải, thân mình mềm mại, anh ta khẳng định là một cô gái.
Giọng nói trong veo của cô gái truyền đến: "Thật xin lỗi." Nói xong, xoay người rời đi, không có bởi vì nhìn thấy bề ngoài đẹp trai của anh ta mà choáng váng, mà dừng lại bắt chuyện.
Hạ Thần thấy rõ dáng vẻ cô gái, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngược lại anh ta đối với cô ấy rất là hài lòng.
Thấy cô ấy đi, anh ta đuổi theo: "Bạn học, cậu chờ một chút."
"Chuyện gì?" Cô gái nhàn nhạt hỏi.
"Mình muốn làm quen với cậu." Hạ Thần nói thẳng, không muốn làm sợ người đẹp trước mắt.
"Xin lỗi, tôi không muốn làm quen với anh." Thanh âm của cô gái vẫn trong trẻo như cũ, cũng không bởi vì có trai đẹp đến xin làm quen mà đắc chí.
"Thực sự không thể sao?" Ánh mắt có chút bi thương, anh ta ôn nhu hỏi: "Mình rất thưởng thức bạn, làm bạn có được không?"
"Cái này..." Đối với người lạ, nội tâm của cô đều cố gắng tránh xa nhưng mà, đối với người con trai trước mặt này, cô có chút không nói lên lời, cuối cùng đồng ý "Được rồi."
Hai người trao đổi một chút thông tin cá nhân, Hạ Thần rốt cục cũng biết cô tên là Cố Phương Phương, đúng là em họ của Nguyệt Ly.
"Phương Phương, mình có thể gọi bạn như vậy không?" Đôi mắt Hạ Thần tràn đầy sự vui vẻ, cô ngượng ngùng khẽ gật đầu. Không biết vì sao, trong lòng cô không hề bài xích anh ta.
"Phương Phương, thật là một cái tên hay." Hạ Thần khen ngợi.
Cô nhìn đồng hồ một chút rồi nói: "Không còn sớm nữa, mình đi trước."
"Được rồi, nhớ giữ liên lạc nhé."
Hạ Thần vui vẻ nhìn cô gái thanh nhã tuyệt trần trước mặt, từ lúc nào mà đại học T lại xuất hiên một người đẹp như vậy?
Lúc trở về, anh ta lập tức cho người đi điều tra, khi nhận được tin tức thì có chút kinh ngạc. Thì ra cô chính là em họ của Nguyệt Ly, sinh viên năm nhất mới vào trường, thảo nào cô không biết anh ta, dù sao anh ta ở trong trường cũng khá nổi tiếng, có thể nói là không ai không biết.
Cũng thật là trùng hợp, vừa dự định không thèm để ý tới Liễu Nguyệt Ly thì em họ của cô lại hấp dẫn sự chú ý của anh ta.
Lại nói về Cố Phương Phương, về đến nhà, chuyện đầu tiên cô phải làm là rửa bát đĩa. Không có cách nào khác, vì nịnh nọt dì Trương, cô chỉ có thể làm việc giúp bà. Cho dù không muốn nhưng vẫn rất nghiêm túc rửa sạch bát đĩa.
Bời vì có cô ta giúp nên dì Trương bớt được kông ít việc. Cô ta rửa bát, bà chỉ cần phải nấu cơm mà thôi. Dùng nồi cơm điện rất tiện lợi, chỉ cần bấm nút một cái là có thể có thời gian nhàn rỗi xem ti vi rồi.
Sau khi Nguyệt Ly về đến kí túc xá, việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện thoại cho Liễu Dật, chia sẻ tâm trạng lúc này với cậu.
Liễu Dật nhận được điện thoại tất nhiên là rất vui vẻ nhưng mà nhớ đến lời uy hiếp của Hạ Thần, cậu nghĩ một chút, vẫn là không nên nói cho cô, cậu không muốn cô phải lo lắng.
"Dật, nói cho anh biết, rất có thể sau này Hạ Thần sẽ không tới làm phiền em nữa." Thanh âm của cô thanh thúy dễ nghe giống như tiếng chim hót, Liễu Dật nghe thấy tất nhiên là cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
"Vì sao?" Liễu Dật nghi ngờ, mấy ngày trước còn tới cảnh cáo cậu, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? "Em sử dụng cách gì vậy?"
"Đương nhiên là khiến cho anh ta chán ghét em." Nguyệt Ly cười nói: "Rõ ràng rất ghét anh ta lại ở trước mặt anh ta giả vờ nhu nhược, còn thản nhiên chấp nhận lời tỏ tình của anh ta."
Liễu Dật kinh hãi, tại sao lại chấp nhận lời tỏ tình của Hạ Thần lại có thể khiến cho anh ta chán ghét. "Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Nguyệt Ly cười nói: "Em giả vời chấp nhân anh ta là để anh ta cho rằng em là một cô gái hay thay đổi, như vậy anh ta sẽ không đến quấy rầy em nữa."
Liễu Dật nhẹ nhàng thở ra: "Làm anh sợ muốn ૮ɦếƭ."
"Không cần lo lắng." Thanh âm của Nguyệt Ly tuy nhẹ nhưng lại vô cùng nghiêm túc, kiên định "Trái tim của em luôn luôn thuộc về anh."
Nếu như có Nguyệt Ly ở bên canh lúc này, cậu nhất định sẽ cho cô một nụ hôn nồng nàn, tâm tình khích động, *** phập phồng: "Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, để cho những người khác không có cơ hội thừa nước ***c thả câu."
"Được."
Ngày hôm đó, buổi trưa khi tan học, ở cổng trường, Hạ Thần \'vô tình\' gặp được Cố Phương Phương.
Kì thật Hạ Thần sớm đã điều tra chi tiết mọi thứ về Cố Phương Phương rồi. Cố Phương Phương sinh hoạt rất có quy luật, rất dễ dàng bắt gặp được cô.
"Thật trùng hợp." Cố Phương Phương nói khẽ.
"Đúng vậy." Hạ Thần gật gật đầu "Em về nhà sao? Anh có xe, để anh đưa em về một đoạn, một cô gái yếu ớt như vậy, để em về một mình, anh không an tâm."
Nghe vậy, tuy trong lòng vui vẻ nhưng là một cô gái rụt rè, cô không đồng ý ngay: "Như vậy có phiền cho anh quá không?"
Hạ Thần thành tâm nói: "Không phiền, em cứ lên xe đi."
Không ngăn được thịnh tình của anh ta, Cố Phương Phương đã đồng ý.
Hạ Thần rất ga lăng mở cửa xe giúp cô.
"Nhà của em ở đâu?"
Cho dù đã qua lại một thời gian với chị họ của cô nhưng mà anh ta không muốn cho cô biết anh ta và Nguyệt Ly từng qua lại cho nên biết rõ còn cố hỏi.
"Số XX đường XX."
"Đường này đúng là hơi xa." Hạ Thần nói.
"Làm phiền anh rồi."
Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau một lát, Hạ Thần rất hiểu ý đưa một chai nước qua, nói: "Uống chút nước đi, giữa trưa như thế này, nắng rất gắt, trời cũng rất nóng."
"Cám ơn." Cố Phương Phương lễ phép nói.
Hạ Thần quay đầu nhìn cô: "Không cần cám ơn, chúng ta là bạn mà, em còn là đàn em của anh, chăm sóc cho em là điều nên làm, không cần phải khách khí với anh."
"Em biết rồi." Hai bên tai đã hơi đỏ lên.
Thật đúng là ngây thơ nha. Hạ Thần càng nhìn càng thấy thích Cố Phương Phương này.
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Thần đưa Cố Phương Phương về đến nhà.
Lúc Cố Phương Phương xuống xe, vốn định nói cám ơn nhưng Hạ Thần đã nói trước: "Không cần khách khí với anh."
Cố Phương Phương nhoẻn miệng cười: "Được, làm phiền anh rồi."
"Vào nhà đi."
Nhìn bóng dáng xinh đẹp vào nhà xong, Hạ Thần mới lái xe trở về.
Liên tiếp mấy ngày liền Hạ Thần đều đưa đón Cố Phương Phương đi học.
Ở trên xe, hai người tùy ý nói chuyện phiếm, dần dần cũng hiều thêm về nhau. Ấn tượng của Cố Phương Phương với Hạ Thần càng ngày càng tốt, mà Hạ Thần cũng vô cùng ưa thích cô gái thanh thuần xinh đẹp như Cố Phương Phương. Cho dù đa số chỉ là nói chuyện với cô nhưng mà có thể ở cùng với cô cũng là một loại hưởng thụ.
Mỗi một lần đều cảm thấy cô mang đến những cảm xúc khác nhau.
Nhiều lần như vậy, ngày hôm đó, trùng hợp bị Liễu Dật bắt gặp. Khi Cố Phương Phương nghe được tiếng của Liễu Dật thì giật mình kêu lên một tiếng.
Cô cười cười với cậu: "Em họ, trùng hợp như vậy, đi học về sao?"
Liễu Dật gật gật đầu, nhìn cô một cái, nét mặt hồi hộp thẹn thùng, lại nhìn thoáng qua Hạ Thần ở trong xe, trong lòng lập tức hiểu ra, chào hỏi cô một câu rồi đi vào nhà.
Cố Phương Phương nói tạm biệt với Hạ Thần rất lâu rồi mới vào nhà.
Tuy không thích Cố Phương Phương nhưng thấy cô rơi vào lưới tình của Hạ Thần, cậu cảm thấy mình phải nhắc nhờ cô một chút.
Thấy cô vào nhà, Liễu Dật gọi Cố Phương Phương lại.
Cố Phương Phương hỏi: "Em họ, có chuyện gì không?"
Liễu Dật tốt bụng nhắc nhở: "Chị họ, Hạ Thần là người nổi danh là công tử đa tình ở đại học T, chị làm quen bạn trai nên cẩn thận một chút.
"Cảm ơn em họ đã quan tâm, chị tự có chừng mực."
Nói xong, vội vã đi lên lầu.
Liễu Dật cần thận quan sát cô, thấy sau khi cô nghe cậu nói xong thì sắc mặt trắng toát, miễn cưỡng cười một cái. Cô cho rằng cô che dấu rất tốt, thực ra mọi thứ đều hiện rõ trên mặt.
Liễu Dật đoán không sai, trở về phòng, Cố Phương Phương lập tức dùng chăn che kín đầu.
Trước kia cũng nghe thấy có người nói anh ta phong lưu thế nhưng trong lúc qua lại, anh ta vô cùng săn sóc, hiện tại bị Liễu Dật chỉ ra, cô nhất thời không có chuẩn bị, trong lòng khó có thể chấp nhận được chuyện này.
Cô thật ngốc, từ lần đầu tiên gặp anh ta thì đã có cảm giác thân thiết với anh ta, dần dần sau khi quen biết lại càng thích anh, cho nên dù nghe được những lời đồn thì đều tự nói tốt cho anh ta, bây giờ thì nên làm gì đây?
Chẳng lẽ mối tình đầu của cô lại tan vỡ như vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc