Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ - Chương 04

Tác giả: Ái Tiểu Mễ Giáp

Liễu Nguyệt Ly nghĩ rằng cô đã ૮ɦếƭ, đến khi cô mở to mắt, nhìn cảnh vật trước mắt, sao lại quen thuộc như vậy, đây là phòng ngủ của cô.
Tại sao có thể như vậy?
Tầm mắt vừa chuyển, nhìn cánh tay trái của mình đang cắm ống truyền nước, cô bị làm sao vậy?
Nhìn thấy di động trên bàn, cô cố sức vươn tay ra cầm lấy, nhưng khi nhìn thấy thời gian trên màn hình, cô chấn kinh rồi, hiện tại là tháng 10 năm 2005, cũng chính là bảy năm trước, năm cô 20 tuổi, mới cùng Hạ Thần quen biết được nửa tháng, may mắn tất cả mọi chuyện còn kịp thay đổi.
Cô trọng sinh sống lại vào thời điểm 7 năm trước.
Trước kia, tình huống trọng sinh này cô đã đọc được trên tiểu thuyết, không ngờ rằng, chuyện này lại xảy ra ở trên người cô.
Cô phải quý trọng cơ hội ông trời cho lần này, cùng ba mẹ hưởng thụ cuộc sống vui vẻ khoái hoạt, còn phải trả thù tên cặn bã Hạ Thần.
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên những sỉ nhục cùng thương tổn mà hắn đã gây ra cho cô.
Bất quá, hiện tại dường như cô đang bị bệnh, cẩn thận hồi tưởng một chút, thời điểm cô 20 tuổi xác thực bị bệnh, là phát sốt, ba mẹ biết cô không thích bệnh viện, nên mời bác sĩ riêng về nhà khám bệnh cho cô.
Kiếp trước, cô chỉ biết hưởng thụ sự sủng ái của ba mẹ, chưa bao giờ nghĩ tới san sẻ âu lo giúp ba mẹ, cho đến khi ngồi tù, cô mới hiểu rõ mọi việc. Trên thế giới này, chỉ có ba mẹ làm mọi việc cho con cái không oán, không hối hận, không cầu hồi báo, chỉ hy vọng con cái sống tốt, nhưng cô lại sa vào tình yêu mù quáng, không nghe lời ba mẹ, khư khư cố chấp bỏ đi sống cùng hoa hoa công tử Hạ Thần. Chung quy, rơi vào kết cục thảm bại như vậy cũng là do cô, kiếp này, cô phải chăm sóc thật tốt ba mẹ, hiếu kính hai người, để hai người yên tâm an hưởng lúc tuổi già.
"Nguyệt Ly, con tỉnh?" Dì Trương bảo mẫu nhẹ nhàng đi tới, thấy cô mở to mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Dạ." Liễu Nguyệt Ly gật gật đầu. "Dì Trương, con muốn uống nước."
"Ừ, để dì lấy cho con một ly nước."
Dì Trương rót một ly nước còn hơi nóng đưa cho cô, dặn dò nói: "Có chút nóng, chậm rãi uống."
"Cám ơn dì Trương." Liễu Nguyệt Ly tiếp nhận, nói cảm tạ.
Nghe vậy, dì Trương ngây ngẩn cả người, bà đã làm bảo mẫu trong nhà này từ nhỏ, tiểu thư được coi như ngọc minh châu trong lòng ba mẹ, vô cùng sủng ái, nhưng cũng vì vậy mà dưỡng thành tính tình kiêu ngạo, xảo quyệt, không coi ai ra gì, đối với người làm, chưa bao giờ biết nói lời cảm ơn, lần đầu nghe tiểu thư nói như vậy, trong lòng bà được an ủi, giống như khi tiểu thư còn nhỏ.
Dì Trương hiền lành nói: "Đây là chức trách của dì, con không cần nói lời cảm tạ."
Phản ứng của dì Trương, cô tự nhiên xem ở đáy mắt, trước kia thật sự là cô rất kiêu ngạo, xem nhẹ sự thương yêu, che chở của người nhà và bạn bè đối với cô, bây giờ cô nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ, cô muốn bù đắp thật tốt cho người thân trong gia đình.
"Tiểu thư nằm xuống nghỉ ngơi đi, dì sẽ không quấy rầy con ."
"Vâng."
Bỏ xuống tất cả suy nghĩ rối rắm trong đầu, hiện tại tất cả mọi việc đều tốt đẹp, tâm trạng vui mừng, cô dần dần đi vào giấc ngủ.
Chạng vạng, Liễu Nguyệt Ly tỉnh lại, phát hiện di động có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Hạ Thần gọi tới. Nếu là trước kia, khẳng định rằng cô sẽ cảm động sự quan tâm ân cần của hắn, hiện tại thấy rõ mọi việc, trong lòng cô sớm đã không còn chút dao động nào, chỉ cảm thấy chán ghét.
Cô gửi tin nhắn cho hắn: Chúng ta chia tay đi.
Giây lát sau, chuông điện thoại reo vang , suy nghĩ một chút, cô nghe máy, sớm hay muộn cũng phải nói rõ ràng với hắn.
"Alo."
"Nguyệt Ly, sao tự nhiên em lại nói chia tay?" Tiếng nói hướm hơi thở lưu manh của chàng trai truyền đến, ngay sau đó, đã là vẻ mặt ủy khuất. "Chẳng lẽ, em còn chưa tin là anh thật lòng với em sao?"
Tin anh cái quỷ gì, Liễu Nguyệt Ly trong lòng rít gào, giọng điệu cũng là bình thản : "Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp."
"Em chưa cùng anh tiếp xúc nhiều, sao em biết là không thích hợp?"
Tên cặn bã này vẫn cứ nói lảm nhảm, hỏi nhiều lại dứt không được, trước kia cô yêu hắn, nghe hắn nói cảm thấy rất êm tai, hiện tại là vô tận chán ghét. "Tôi đang bị sốt, không rảnh cùng anh nhiều lời, đến lúc khỏe lại, tôi trở lại trường học rồi nói sau."
"Cái gì, em bị ốm?" Hạ Thần phản ứng rất lớn. "Anh lập tức đến nhà em xem em thế nào."
"Không cần, tôi cần nghỉ ngơi." Liễu Nguyệt Ly giọng điệu lộ ra không kiên nhẫn. "Tôi cúp máy đây."
Hạ Thần vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng chỉ nghe được thanh âm tút tút vang lên, gọi lại lần nữa, trả lời hắn là tiếng nói của nhân viên tổng đài báo điện thoại đã tắt máy.
Thở dài, lại mở điện thoại ra gọi: "Giúp tôi đưa chín mươi chín đóa hoa hồng đến nhà XX phố XX, gửi tặng Liễu Nguyệt Ly tiểu thư."
"Vâng, thưa Hạ tiên sinh."
Cô gái nhỏ bị bệnh, phát ra tiểu tính tình cũng là bình thường, hắn muốn dỗ cho cô hết giận.
Liễu Dật biết Liễu Nguyệt Ly phát sốt, không thèm ăn gì, nên xuống bếp nấu riêng một bát cháo băm thịt cho cô.
Dì Trương nhìn hắn bận rộn, cười nói: "Tiểu thư có vị hôn phu như thiếu gia, là phúc khí của cô ấy."
Dù sao vẫn là thiếu niên 18 tuổi, nghe dì Trương nói như vậy, mặt liền đỏ lên, "Dì đừng nói đùa."
"Đúng rồi, thiếu gia, hôm nay tiểu thư nói cảm ơn tôi." Dì Trương hưng phấn nói: "Như lúc tiểu thư còn nhỏ."
"Phải không?" Lấy sự hiểu biết của hắn đối với cô, trừ phi đổi tính, nếu không, cô kiêu ngạo như khổng tước, đối với người làm có bao giờ mở miệng nói lời cảm ơn, thậm chí đối với ba mẹ cô cũng cực kỳ ít nói ra những lời như vậy.
"Đúng vậy, sau khi tiểu thư tỉnh lại, giống như có điểm thay đổi." Dì Trương gật đầu khẳng định nói.
"Ừm, con đã biết, con đưa cháo cho chị ấy ăn." Liễu Dật thấy cháo đã nhừ, bước chân nhẹ nhàng mang lên lầu.
Gõ gõ cửa, thấp giọng nói: "Chị, em nấu cháo mang lên cho chị đây."
"Ừ, vào đi."
Liễu Dật bưng cháo, ngồi vào bên giường cô, hỏi: "Chị, cháo vừa nấu xong vẫn còn nóng, để em đút cho chị."
Liễu Nguyệt Ly nhìn Liễu Dật càng lớn thân hình càng cao ngất, mặt mũi tuấn lãng, cười nói: "Tốt."
Liễu Dật múc muỗng đầu tiên, dùng môi thổi thổi cho bớt nóng, đưa đến bên miệng cô: "Nếu vẫn nóng, phải nói cho em."
"Ừm." Liễu Nguyệt Ly cười gật gật đầu, từ từ ăn.
"Ăn rất ngon." Liễu Nguyệt Ly không chút khách khí khen, miệng nở rộ một nụ cười tươi như hoa. "Chị còn muốn."
"Tốt." Vừa rồi dì Trương nói Nguyệt Ly thay đổi, hắn còn không tin tưởng lắm, hiện tại nghe cô nói, nhìn thấy biểu tình cô như vậy, hắn tin. Hắn đút cho cô ăn là chuyện thường, nhưng cô rất ít nói chuyện, đối với trù nghệ của hắn, cô chỉ biết soi mói, nếu vừa lòng, cô cũng không nói lời nào.
Giờ phút này, hắn thật cao hứng, bởi vì một câu ca ngợi đơn giản của cô. Ngày đầu tiên hắn tiến vào nhà này hắn đã muốn chăm sóc cho cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã đánh mất trái tim mình cho cô rồi, nhưng cô rất kiêu ngạo, đối với hắn, lúc mới đầu cô khinh bỉ chán ghét. Theo tuổi lớn lên, cô đã biết đến mặt tốt của hắn, cô mới thật lòng xem hắn là em trai.
Dù cho điều này cũng không phải là điều hắn muốn, nhưng so với bị cô chán ghét dẫu sao vẫn tốt hơn nhiều.
Trong chốc lát, bát đã muốn thấy đáy, Liễu Dật ôn nhu hỏi: "Chị, còn muốn ăn nữa sao?"
"Ừm, chị còn muốn ăn." Đối với việc hiện tại có thể lại được ăn đồ ăn do hắn tự mình nấu cho cô, đối với người đã ૮ɦếƭ một lần như cô mà nói, là vô cùng trân quý. Trước kia, cô không biết quý trọng hắn, lần này được trọng sinh, cô sẽ dựa theo ý muốn của cha mẹ, cùng hắn kết hôn, người một nhà vui vui vẻ vẻ sống cùng nhau
"Chị chờ một lát, để em đi lấy.” Tâm trạng vui mừng phấn khởi, Liễu Dật xuống lầu lấy cháo cho Liễu Nguyệt Ly ăn.
Một bát cháo đơn giản, có thể nhìn thấy cô nở nụ cười tươi tắn, trong lòng hắn vui sướng không nói lên lời. Dì Trương nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này, cũng nhịn không được tò mò hỏi hai câu.
Trả lời qua loa vài câu, Liễu Dật liền bước nhanh lên phòng Liễu Nguyệt Ly.
Liễu Nguyệt Ly hưởng thụ sự chiếu cố cẩn thận của Liễu Dật, trong lòng ấm áp.
Ăn no, Liễu Nguyệt Ly đột nhiên nghĩ đến hiện tại Liễu Dật đang ôn thi, hắn hiện tại đang học cấp ba, sang năm sẽ thi đại học, chương trình học là không thể trễ nải.
"Em trai, mau trở về phòng học bài."
Đôi mắt đen bóng sáng trong như ngọc của Liễu Dật không giấu nổi niềm vui sướng: "Vâng, chị hãy nghỉ ngơi cho khỏe."
Nhìn những biến hóa trên khuôn mặt Liễu Dật, cô tự nhiên thấu hiểu hết, hắn đối với cô rất tốt, có lẽ để cho cô hình thành thói quen được hắn chăm sóc, nghĩ đến những việc này đều là việc hắn nên làm. Hơn nữa, chính cô cũng trầm mê lưu luyến trong sự ôn nhu chăm sóc của hắn, nhưng cô lại đối xử với hắn hời hợt, không quan tâm, là cô không tốt. Cho dù vậy thì bây giờ cô cũng không thể lập tức tỏ ra quan tâm, chỉ có thể tiến hành tẩm ngấm từ từ, cô sợ sẽ hù dọa hắn mất, dù sao lập tức chuyển biến quá lớn, sẽ làm cho người ta nghi ngờ.
Thật sự là hắn cam tâm tình nguyện được chiếu cố, chăm sóc cho cô. Nguyên nhân thầm kín nhất, là hắn yêu cô. Liễu Dật, kiếp này, chúng ta nhất định có thể hạnh phúc cùng một chỗ. Xác định tốt phương hướng trong tương lai, tâm tình cô cũng an ổn hơn rất nhiều.
Dì Trương bỗng nhiên gõ cửa, làm cho cô thu hồi suy nghĩ. "Dì Trương, vào đi."
Dì Trương cười đi đến. "Tiểu thư, cửa hàng bán hoa có người đưa tới chín mươi chín đóa hoa hồng, gửi tặng cho tiểu thư.”
Liễu Nguyệt Ly không hề nghĩ ngợi, liền kiên quyết nói: "Giúp ta trả lại." Không cần phải nói cũng biết là Hạ Thần đưa tới, đối với tất cả những gì của hắn, cô hận không thể tránh thật xa, làm sao lại dám nhận. Kiếp trước, cô rất ngốc, tin vào lời thề thốt của hắn, tưởng rằng hắn thật tình, tất cả những điều cô làm chung quy cũng chỉ là công dã tràng.
Dì Trương có chút khó xử: "Nói thế nào cũng là một mảnh tâm ý của người ta."
"Con không cần, dì cứ trả lại đi." Cô nói to hơn, tiếng nói mang theo vài phần lãnh ý hơn so với hồi nãy. Dì Trương thở dài, xuống lầu nói với người vừa giao hoa.
Làm nhân viên cửa hàng bán hoa, đi giao hoa lại bị khách trả lại, lát nữa chắc chắn sẽ bị khiển trách, huống hồ, những lần giao hoa trước kia, khách hàng đều nhận, lần này như thế nào lại không nhận đây? Tuy rằng buồn bực, nhưng hắn vẫn phải cực lực khẩn cầu: "Dì này, bà hãy nói giúp tôi một tiếng với Liễu Nguyệt Ly tiểu thư."
"Tiểu thư nhà tôi nói không muốn là không muốn." Dì Trương nói xong, trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Nhân viên cửa hàng bán hoa bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho Hạ Thần: "Hạ thiếu gia, Liễu tiểu thư không nhận hoa ngài tặng, phải làm sao bây giờ?"
Hạ Thần đang tán tỉnh với một mỹ nhân nóng bỏng, bị điện thoại gọi đến quấy rầy, lập tức nổi bão, trực tiếp trút lên người tên nhân viên cửa hàng bán hoa, tên nhân viên tuy rằng ủy khuất, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, người ta là nhân vật tai to mặt lớn, hắn đắc tội không nổi.
"Mặc kệ thế nào, đều phải đem hoa gửi tặng cho cô ấy, nếu không, tôi sẽ thay đổi cửa hàng khác." Hạ Thần trực tiếp nói ngắn gọn. Việc nhỏ thế này, còn phải gọi điện làm phiền hắn, thật sự là phế vật.
Phát tiết xong, Hạ Thần vẻ mặt ôn hoà tiếp tục cùng mỹ nhân tâm tình.
Tên nhân viên phát điên, đầu bốc khói, mặt mũi xám xịt quay trở lại.
Dì Trương đứng ở cửa nhìn thấy tên nhân viên cửa hàng bán hoa vừa đi đã quay trở lại, lần này dì Trương không mở cửa cho hắn đi vào, trước hết bà phải lên hỏi tiểu thư một lần nữa, nhưng phỏng chừng đáp án vẫn giống lúc trước, dù sao tiểu thư nói một là một, sẽ không dễ dàng thay đổi điều gì bao giờ .
Nghe xong lời dì Trương nói, Liễu Nguyệt Ly trực tiếp hạ lệnh, về sau bất kể vật gì nếu là do Hạ Thần đưa tới, đều không được nhận, lập tức trả lại. Dì Trương trong lòng buồn bực, mấy ngày trước vẫn tốt, sao tự nhiên lại biến thành như vậy? Có phải hai người gây xích mích cãi nhau? Dù có ngàn vạn nghi hoặc, bà vẫn giữ ở trong lòng, y tiểu thư chỉ thị, đối với nhân viên cửa hàng bán hoa cũng cứng rắn, nghiêm mặt đuổi khách.
Đáng thương tên nhân viên cửa hàng bán hoa, bị hai bên khách hàng mắng, trở lại cửa hàng, chắc chắn hắn sẽ bị khiển trách nặng.
Thời điểm Liễu Dật đang học bài, nghe được động tĩnh dưới lầu, đem tất cả mọi chuyện xảy ra xem ở trong mắt, nhìn Nguyệt Ly đem hoa bạn trai gửi trả lại, trong lòng hắn chỉ cảm thấy ngọt ngào giống như được ăn mật, như vậy có phải hắn sẽ có được cơ hội hay không?
Cho dù ba mẹ an bài hôn sự cho hai người bọn họ, nhưng là y theo sự yêu thương của ba mẹ dành cho Nguyệt Ly, khẳng định là sẽ tôn trọng quyết định của Nguyệt Ly, chắc chắn sẽ không ép buộc cô, chỉ khi nào hắn giành được tình yêu của cô, hắn mới có thể làm người bạn đời vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
Nhưng hiện tại hắn mới học cấp 3, một đống bài tập rồi việc học còn không xong, Nguyệt Ly có bạn trai, hắn không trách cô, cô không thương hắn cũng không sao, hắn tin tưởng, tương lai có một ngày, cô sẽ yêu hắn. Hiện tại chỉ hy vọng rằng, hắn có thể nhanh chóng thi đại học xong, như vậy hắn mới có thể hoàn toàn tự do theo đuổi cô theo đúng ý nguyện.
Tâm tình sang sảng, học bài tự nhiên là đạt được hiệu quả cao.
7 giờ tối, bà Liễu đã trở lại, chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm bệnh tình của con gái yêu.
Dì Trương nói rõ từng chi tiết mà bà biết.
Bà Liễu gật gật đầu, liền lên lầu nhìn Liễu Nguyệt Ly.
Bước chân của bà rất nhẹ, sợ quấy rầy đến con gái yêu.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, thấy con gái đã khôi phục, hai má hồng nhuận, cái trán cũng không còn nóng, tâm trạng bà cũng thả lỏng xuống, buổi tối cũng có thể ngủ ngon không cần lo lắng nhiều nữa.
Vuốt ve hai má của con gái, động tác của bà thực ôn nhu, rất nhẹ, một lần lại một lần, dường như vĩnh viễn sờ không đủ.
Bà cùng chồng bà lúc còn trẻ cùng nhau tập trung xây dựng sự nghiệp, hơn ba mươi tuổi mới sinh con, đối với con gái yêu, hai vợ chồng bà tự nhiên sủng con gái lên tận trời.
Đây là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban cho bọn họ.
Tuy rằng không có con trai, nhưng bà nhận nuôi đứa bé Liễu Dật từ nhỏ, để hắn làm bạn bên cạnh con gái bà, mưa dầm thấm lâu, để hai đứa bồi dưỡng tình cảm dần dần. Nhưng hiện tại sự tình vượt qua dự đoán của bà, con gái thích người khác, tuy rằng ngoài miệng không nói phản đối, nhưng thật sự bà không hài lòng đối với chàng trai được con bé coi trọng, chàng trai kia bộ dạng nhìn rất tốt, nhưng không đáng tin, một bộ dáng hoa hoa công tử, bà phái người đi điều tra, kết quả cũng thật đúng như bà suy nghĩ. Con gái yêu của bà tốt như vậy, làm sao bà có thể chấp nhận cho con bé có quan hệ với người như thế?
Con gái kế thừa tính tình bướng bỉnh của ba, một khi xem trọng điều gì, cũng không dễ dàng dứt ra, bà phải khuyên giải con bé như thế nào đây, mà phải làm cho con chịu ít tổn thương nhất?
Việc này, phải giải quyết nhanh chóng, dứt khoát, một khi càng lún càng sâu, càng không thể vãn hồi, phải nói như thế nào với con gái, khiến con hiểu rõ được mọi chuyện đây?
Bà rút tay về, đưa tay nhu nhu mi tâm.
Bất quá, hôm nay dì Trương nói, con bé cự tuyệt hoa hồng chàng trai kia gửi tặng, có phải ý nghĩa rằng hai đứa đang cãi nhau? Nếu có mâu thuẫn, nhất định là do thằng nhóc kia làm gì đó khiến con gái yêu mất hứng, bà nhất định phải nhân cơ hội này làm cho hai đứa không thể tiếp tục, cuối cùng chia tay chấm dứt, tuy rằng có điểm tàn nhẫn, nhưng vì tính toán cho tương lai lâu dài sau này của con gái, bà phải làm như thế.
Có lỗ hổng, tự nhiên phải bắt được, bà ra khỏi phòng, lập tức phân phó dì Trương, về sau thằng nhóc kia gửi tặng cái gì đều không được nhận, và cũng không được để cho tiểu thư biết.
Hiện tại con bé đang bị bệnh, vài ngày tới cũng không đi học được, vì phòng ngừa hắn gọi điện tới tán tỉnh, bà lại dặn dì Trương vụng trộm thay đổi số điện thoại của con bé, cắt liên lạc.
Bà còn phái thám tử tư, vụng trộm theo dõi, cũng chụp được ảnh hắn đang ở cùng những người khác ngoài con gái bà, có những thứ này, con bé khẳng định sẽ quyết liệt dứt khoát chia tay.
Nếu về sau con bé biết, chắc sẽ đau khổ, tuyệt vọng, hay là phản ứng lớn hơn nữa, quá trình tuy rằng khó chịu, nhưng nếu trôi qua được, sẽ là một tương lai tươi sáng.
Con gái yêu của bà, nhất định phải được sống hạnh phúc nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc