Nhật Ký Bá Chủ Học Đường - Chương 12

Tác giả: Nguyễn Nhàn

Sống lại làm học sinh mới một lần nữa, Doãn Manh không thể không thừa nhận vận khí của mình tốt. Xe điện ngầm bên cạnh mới vừa khai thông không nói, vừa vào học thì đúng lúc ᴆụng phải thư viện mới xây dựng xong, giáo viên mới là một giáo viên trẻ trung xinh đẹp, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng dễ nói chuyện——
"Thưa cô! Chúng em sẽ không lấy loạn sách của cô đâu ạ, chỉ là mượn chỗ học tập một chút mà thôi ah cô." Hàn Siêu bắt đầu cười đùa tí tửng.
Hai vai Doãn Manh đeo cặp sách, ngó dáo dác nhìn giáo viên thư viện.
Cô Hàn chính là giáo viên mới sau khi hiệu trưởng mới nhậm chức tuyển vào, lo lắng nhìn hai người: "Nhưng hôm nay là Chủ nhật, thư viện mới vừa xây xong còn chưa mở."
Hàn Siêu cẩu thả cười một tiếng: "Cô Hàn! Chúng em đến là để hoàn thành nhiệm vụ chủ nhiệm lớp giao cho, ai nghĩ tới Chủ nhật lớp cao tam có đợt kiểm tra, khóa tất cả các lầu, chúng em lại không vào được, thật sự không có chỗ đi mới tới đây. Cô xem nơi này của cô cũng không có ai, hơn nữa không phải cuối tuần mở ra sử dụng sao? Chúng em tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới công việc của cô, chỉ cần một góc nhỏ yên tĩnh làm bài tập là được!"
Cô Hàn do dự một chút, lại nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội tươi cười của Doãn Manh một chút, lập tức cảm thấy để cho hai người bọn họ đi vào cũng không có gì. Hiện tại Chủ nhật trẻ con còn tới học tập có thể có mấy người, coi như không khích lệ loại hành động học tập nghiêm túc này, thì cũng không thể gạt đi tích cực của người ta!
Hơn nữa, cô đã được sắp xếp đến thư viện, trên cơ bản chuyện nơi đây đều do cô tự quyết định, không tồn tại vấn đề gì khác. Thật ra đi vào học tập một chút thì cũng không có gì, dù sao thì thư viện cũng sắp mở.
Cô Hàn vẻ mặt ôn hoà: "Chỉ có hai người các em à?"
Doãn Manh ôm sách: "Thì......"
Một giọng nữ vang dội vang lên: "Manh Manh!"
Lý Lộ cột tóc đuôi ngựa chạy đến: "Các cậu đến sớm như vậy á!"
Phía sau nghiễm nhiên là có Trần Tư Dĩnh vai đeo cặp sách đi theo.
Cô Hàn nâng mắt kiếng lên một cái.
Doãn Manh ưỡn mặt cười xin lỗi: "Thưa cô, chúng em......"
"Nè! Không phải các cậu nói thư viện có thể vào sao?" Trịnh Gia Thạc ôm quả bóng rỗ đi thang máy lên giọng nói cực lớn vang lên.
Lâm Kha mồ hôi dầm dề cũng đi theo tới.
Khóe miệng Doãn Manh co rút một cái, nghe Trần Tư Dĩnh mắng Trịnh Gia Thạc: "Cậu nhỏ giọng một chút, trong hành lang không thể lớn tiếng ồn ào!"
Cô thật sự không biết nói gì nữa......
Cô Hàn xoa trán: "Các em có thể đi vào học, nhưng phải giúp tôi một chuyện. Đúng lúc các em nhiều người như vậy, giúp tôi dán mã vạch lên những quyển sách này." Ngón tay chỉ về phía sau, Doãn Manh nhìn thấy trong phòng kho nhỏ có mấy chồng tạp chí.
Hàn Siêu một hớp lên tiếng: "Được thưa cô! Không thành vấn đề! Cứ giao cho tụi em."
Doãn Manh: ←_←
Trần Tư Dĩnh: ←_←
Lâm Kha: ←_←
Lý Lộ: ←_←
Trịnh Gia Thạc: ←_←
Hàn Siêu: y≧▽≦y~
Sự thật chứng minh Hàn Siêu thật sự nghiêm túc.
Các bạn nữ giúp cô Hàn sắp xếp lại tạp chí cũ, mấy bạn nam ngồi chồm hổm trên mặt đất dán mã vạch, nhóm hỗ trợ biến thành lao động nghĩa vụ. Trịnh Gia Thạc có chút oán niệm nhìn hai nam sinh còn lại: "Siêu nhi, tới đây!"
Hàn Siêu: "Hả? Sao?"
Một cánh tay Trịnh Gia Thạc ôm chầm lấy Hàn Siêu, "Nhóc nói thật cho anh biết, có phải nhóc thầm mến cô giáo kia không!"
"Hả?" Hàn Siêu vẻ mặt ranh mãnh, "Cậu nghĩ cái gì thế? Chỉ có điều cô Hàn quả thật иgự¢ to...... Không hổ là họ Hàn chúng ta. Ui da sao lại đánh tớ!"
Lâm Kha đưa khuôn mặt mộc ra: "Nhanh lên, tuần sau kiểm tra số học rồi. Làm xong chúng ta còn học nữa."
Hàn Siêu cười ha ha: "Không phải tối trước khi thi một ngày cậu mới học sao? Kha thần?"
Ngón tay trắng ngà của Lâm Kha run một cái: "Cậu quản tôi à." Cầm lấy mã vạch, nghiêm túc dán từng cái lên trên sách, vị trí mỗi cuốn cũng không sai lệch chút nào.
Sáu người phối hợp, rất nhanh liền làm xong.
Dù sao chỉ là công việc dán giấy, sau khi làm xong ai cũng không than phiền. Cô Hàn phân cho bọn họ một cái bàn tròn lớn, mấy thiếu niên thiếu nữ vây lại thành một vòng tròn, Hàn Siêu ở nơi đó xoay ghế xoay vui quên trời đất.
Doãn Manh dẫn đầu lấy sách số học và vở ghi chép ra, trên mỗi trang đều có dán giấy phân loại, ghi chú rậm rạp chằng chịt tất cả đều là trọng điểm.
Trần Tư Dĩnh: "Manh Manh, không nghỉ ngơi trước một lát à?"
Doãn Manh cũng không ngẩng đầu lên, vẻ mặt đưa đám: "Cậu cũng không phải không biết tớ kém số học, thứ ba tuần sau kiểm tra số học đấy."
Trần Tư Dĩnh soi cái gương nhỏ: "Còn có một ngày mai nữa, còn chưa đủ cho cậu học sao?"
Lý Lộ kinh hãi: "Thứ ba kiểm tra số học? Tại sao tớ không biết! Σ(;°д°)!!!"
Trần Tư Dĩnh thương hại nhìn cô ấy: "Nén bi thương." Những lời này rốt cuộc đến phiên cô nói rồi y≧▽≦y~
Doãn Manh: "Làm phần bài này an ủi đi."
Lý Lộ phát điên: "Trong tiết số học tớ thật sự chưa từng nghe qua......"
Doãn Manh: "Không sao mới giảng tới chương 5 mà thôi."
Trần Tư Dĩnh bắt lấy loạn tóc dài vừa cuốn thẳng của cô nàng trêu chọc: "Hì hì ~ để cho Trịnh Gia Thạc giảng cho cậu nghe á! Không phải cậu ta cùng một nhóm với cậu sao?"
Lý Lộ lúng túng: "Mới không cần đâu! Doãn Manh cậu giảng cho tớ một chút nhá QUQ".
Doãn Manh: "Ưmh, được......" Lý Lộ dễ đối phó hơn Hàn Siêu nhiều.
Trần Tư Dĩnh lại chơi ác cười một tiếng: "Trịnh Gia Thạc! Lý Lộ bảo cậu giảng số học cho cậu ấy này!"
Cái đầu đang cúi xuống của Trịnh Gia Thạc bỗng ngẩng lên: "Hả? Được á, thời gian vừa đúng bắt đầu thôi. Tới đây~"
Nói xong, cậu ấy cầm mấy tờ tài liệu số học lên, vẫy vẫy tay với Lý Lộ.
Lý Lộ nghẹn lời, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Tư Dĩnh một cái, ảo não đi qua.
Doãn Manh kỳ quái: "Tớ giảng cho cậu ấy một chút cũng không có việc gì á ~ tại sao cậu lại để Trịnh Gia Thạc kéo cậu ấy đi......"
Trần Tư Dĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Doãn Manh: "Cậu nhìn không ra Lý Lộ có ý với Trịnh Gia Thạc à?"
"Hả?" 乃út trên tay Doãn Manh lạch cạch một tiếng rơi xuống bàn, "Làm sao có thể? Lúc trước Lý Lộ vẫn nói với tớ không muốn học cùng cậu ta mà!"
Trần Tư Dĩnh: "Cậu không biết khẩu thị tâm phi à? Hiện giờ không phải da mặt nữ sinh đều mỏng sao? Cậu thật sự tin?"
Doãn Manh vẻ mặt há hốc nhìnTrần Tư Dĩnh, cô cảm thấy tam quan của mình lại bị chà đạp. Nói như thế nào đây, cô cảm thấy hẳn là bản thân Trần Tư Dĩnh từng kết giao nhiều bạn trai, cho nên suy bụng ta ra bụng người đương nhiên nhìn thấy ai cũng đều có gian tình.
Cô phớt lờ nhún vai một cái, "Thôi kệ đi, sắp kiểm tra số học rồi, cái gì cũng không biết đây này......"
Nghe xong lời này của cô Trần Tư Dĩnh nhảy dựng lên: "Cậu có phải là nữ sinh hay không! Thế nào ngay cả thiên tính bát quái cũng không có......."
Thiên tính bát quái của cô đã sớm bị mài mòn rồi QUQ, trong lòng không còn thanh xuân nữa. Nhớ năm đó, cô cũng từng có thời kỳ tham gia bới ra tiểu tam trong lớp, nhìn trộm gò má anh trai nhỏ dễ thương trồng hoa si, nhưng hôm nay đã một đi không trở lại nữa rồi.
Dạy đạo lý làm người cho bạn một hồi Trần Tư Dĩnh cũng chưa hài lòng, lôi kéo tay áo Doãn Manh muốn mở máy phát tiếp.
"A dừng! Chương 5 của tớ còn chưa xong đâu, Tư Dĩnh cậu giải thích giúp tớ một chút ah!" Doãn Manh ra vẻ nhiệt tình. Không ngờ Trần Tư Dĩnh còn chưa lên tiếng, Lâm Kha đã đi tới.
"Không phải cậu đi học luôn nghe giảng sao? Nghe xong cái gì cũng không biết? Cậu nghe giảng xong cho vào trong bụng chó hết rồi sao?" Từ trước đến giờ Lâm Kha không bao giờ buông tha một cơ hội châm chọc cô.
Doãn Manh nghe xong lời đó khó chịu, cười lạnh: "Vậy cậu biết à?"
Hai người bọn họ vào lớp thường có trạng thái là: Doãn Manh trợn to hai mắt nghe giảng, Lâm Kha ngủ; Doãn Manh soàn soạt soàn soạt ghi chép, Lâm Kha ngủ; Doãn Manh trả lời câu hỏi của giáo viên, Lâm Kha ngủ; Doãn Manh viết đề bài theo giáo viên, Lâm Kha tỉnh ngủ bắt đầu chơi trò chơi. Sau đó Doãn Manh trợn to hai mắt nghe giảng, Lâm Kha chơi trò chơi; Doãn Manh soàn soạt soàn soạt ghi chép, Lâm Kha chơi trò chơi; Doãn Manh trả lời câu hỏi của giáo viên, Lâm Kha chơi trò chơi; Doãn Manh viết đề bài theo giáo viên, Lâm Kha chơi xong trò chơi ngủ tiếp.
Lòng vòng lặp đi lặp lại như vậy đến khi tan lớp, làm cho mỗi lần Doãn Manh nhìn thấy Lâm Kha liền tức cành hông.
Doãn Manh được lão Ngô giáo dục cảm hoá, lúc ấy hiểu ra mấy ngày liền đều học vật lý, số học không có ᴆụng tới một chữ, bài ghi chép cũng không xem. Chớ nói chi là chương 5 vốn là bài học mở rộng, so với chương 4 trước đó khó hơn rất nhiều, ngày mốt kiểm tra, loại người như cậu ta, không kéo dài tới một khắc cuối cùng có thể học? Cô cũng không tin thần ngủ này có thể biết!
Lâm Kha vẻ mặt khinh bỉ: "Lấy sách ra."
Trần Tư Dĩnh vừa nghe có liên quan đến bài học cũng bu lại.
Thật đúng là đừng nói tới, Doãn Manh bị đánh vào mặt. Lâm Kha hoàn toàn không hỗ là đại thần, quét sơ qua sách một lần liền bắt đầu giảng cho hai người nghe, giảng rất là nhanh, mấy đề bài Doãn Manh không làm được đến trong tay cậu ta soạt soạt soạt toàn bộ làm xong. Mạch suy nghĩ tương đối đơn giản, đồ thị cũng phi thường rõ ràng, chỉ là ——
Doãn Manh: "Chờ một chút chờ một chút! Cậu chờ một chút! Không hiểu không hiểu! Nói chậm một chút sẽ ૮ɦếƭ à, cái này tại sao làm như vậy á!"
Lâm Kha lần nữa dùng ánh mắt bày tỏ sự khinh bỉ của mình: "Hả? Đơn giản như vậy vậy mà cậu lại hỏi tại sao à? Cậu thật sự từng có ghi chép sao?"
Cậu ta quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trần Tư Dĩnh.
Một mình Doãn Manh không hiểu thì chứng minh cô đần, nhưng Trần Tư Dĩnh cũng không hiểu thì chính là vấn đề của cậu ta. Lâm Kha sờ lỗ mũi một cái, làm ra vẻ phóng khoáng: "Cái nào không biết, cậu hỏi đi."
"Hả? Cái này không biết, cậu là học sinh cao trung sao?"
"Cái đó rõ ràng là công thức Oersted làm sao mà tôi biết ah!"
"Không dùng cái này cũng có thể tách ra, như vầy như vầy lại như vầy......"
"Cậu chờ một chút chờ một chút! Để cho tôi xem trước một chút tiếp thu một chút......"
"Cái này thì có cái gì mà tiếp thu?"
"Cậu câm miệng!"
"Hả? Là ai bảo tôi giảng?"
Cô Hàn không vui lắm mở cửa: "Các em nhỏ giọng một chút được không? Phòng làm việc của hiệu trưởng ở dưới lầu, một hồi lên đây tôi không tiện giải thích cho các em."
"Thật xin lỗi, cô Hàn." Rốt cuộc hai người ngậm miệng lại.
Trần Tư Dĩnh quan sát hai bên: "Tớ đã hiểu rồi. Tớ đi xem trước đề khác một chút." Nói xong chạy nhanh như một làn khói.
Lâm Kha vẻ mặt khó chịu: "Tại sao cậu đần như vậy ah, trời ạ."
Doãn Manh không cam lòng cắn đầu 乃út: "Đừng phiền tôi, tốt hơn hết là để tự tôi xem." Nhớ tới trước kia lúc học đại học lưu hành một câu nói: Một trong những câu nói không lãng mạn nhất trên thế giới chính là —— Tôi giảng cho em số học nhé.
Thế nhưng bây giờ, cô hiểu thêm một triết lý nhân sinh nữa đó là: Ôm bắp đùi học bá, cách xa học thần.
QUQ bởi vì học thần chỉ biết gây cản trở thôi.......
Hàn Siêu biến mất một hồi lâu ôm quả bóng rỗ bịch bịch bịch chạy vào, hưng phấn xô cửa: "Hắc! Vừa rồi tớ đi ngang qua phòng làm việc của cô Lý nghe cô nói rằng thứ sáu chúng ta chơi xuân á!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc