Nhặt Được 201 Vạn - Chương 43

Tác giả: Tế Phẩm

Diệp Gia Dĩnh nhìn thấy mặt Trịnh Dụ Hoa và Tô Hữu San từ trắng chuyển sang xanh, lại chuyển sang trắng, cô nghiêng đầu nhìn hai người cười một cái "Thật xấu hổ, chúng ta đi trước đi." Sau đó cùng với Diệp Thừa Trạch sóng vai đi về phía trước. Từ khi dùng áo của Diệp Thừa Trạch để lau nước mắt hình như còn có thêm tí nước mũi, Diệp Gia Dĩnh vừa lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy anh lại không được tự nhiên, phản xạ có điều kiện, có thể so sánh giống như là tới ở chung vậy.
Tiểu Dương ở phía sau Tô Hữu San, bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn hai người kia cười ha ha vài tiếng: "Tiểu thư Diệp thật lòng thích làm diễn viên, nghĩ bản thân có thực lực phát triển nghề này cho nên vừa vào tổ diễn viên, lúc đó rất bề bộn, từ dưới thấp làm lên, không hề có ánh mắt, lòng dạ hẹp hòi. Người khác nghĩ cô ấy không có người phía sau chống đỡ, cũng là một diễn viên nhỏ bình thường. Chỉ là có phải bị người khi dễ hay không rất khó nói, ông chủ có thể có một cô em gái như vậy....Ha ha, đổi nghề thành biên kịch à?". Cố ý nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá hai người xong, lắc đầu " Buồn cười!” Đầu hơi nghiêng, khí thế mười phần nghênh ngang mà đi.
Tô Hữu San vừa sợ vừa tức, nén giận nói với Trịnh Dụ Hoa, "Chị Dụ Hoa, sao chị lại không nhận ra em gái của Diệp tổng chứ?”
Trịnh Dụ Hoa cũng cực kỳ buồn bực, cô cũng không phải có quan hệ gì với Diệp Thừa Trạch, chẳng qua có chút vẻ ngoài thôi, chỉ là cùng nhau trãi qua vài chuyện. Anh em nhà họ quang năm không lui tới, lần duy nhất ᴆụng mặt nhau họ ầm ĩ cãi nhau một trận, khi đó Diệp Gia Dĩnh cả ✓ú lấp miệng em, lúc đó là người thời thượng rất khoa trương, sau một thời gian bỗng nhiên có bộ dạng của người bình dân, cô ta làm sao có thể nhận ra! Gượng gạo đáp, "Nghe nói, anh em bọn họ không hợp, quan hệ rất tệ!"
Tô Hữu San cơ hồ tức gần ૮ɦếƭ, cô và công ty giải trí Thiên Hằng có ký hợp đồng, nhưng còn lâu mới đến kỳ hạn đó, thật sự đắc tội với ông chủ lạnh lùng kia, cô ta coi như xong rồi, chờ đến hạn hợp đồng thì cũng đã qua 30 tuổi rồi, còn có thể làm gì! Giận đến mức run người hỏi ngược lại, "Bộ dáng mới vừa rồi của hai người họ gọi là quan hệ xấu sao? Cô ta phủi tay đi, để lại một câu, "Nhìn như thế này, chẳng trách muốn phát bực!"
Phân công Tiểu Dương làm trợ lý cho Diệp Gia Dĩnh chính là do trưởng phòng Lâm đích thân sắp xếp, cũng thuận tiện thông báo tin tức với tổ làm phim, cho nên lúc Khương Đạo thấy Diệp Thừa Trạch xuất hiện cùng với Diệp Gia Dĩnh, ông cũng không giật mình.
Bây giờ những người trẻ tuổi có thể kiên định, không kiêu ngạo nóng nảy, chỉ một lòng vì sự nghiệp diễn xuất với tất cả nhiệt huyết yêu nghề mà đi vào giới điện ảnh và truyền hình như thế này rất ít, người khiêm tốn như thế càng ít hơn. Kể từ khi Khương Hạo biết Diệp Gia Dĩnh là em gái của Diệp Thừa Trạch, trong lòng đã đánh giá cô cao thêm một bậc.
Xuất thân từ gia đình giàu có như vậy, có thể an tâm, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc đi ca hát, diễn xuất, cả đời đều sẽ an nhàn làm một ca sĩ hoặc nghệ sĩ chân chính cũng không phải không có những người làm giàu thêm, nhưng rất ít. Mỗi lần xuất hiện từ trong ra ngoài mọi người cũng sẽ nhìn với ánh mắt khác xưa.
Khương Đạo không hiểu được, lúc trước có phải Diệp Gia Dĩnh tìm việc làm giống như rút thăm may mắn hay không, cô không chút ngại ngần đã nhận. Có cái gì làm liền làm ngay, vừa đúng lúc Trịnh Minh Duệ giới thiệu cô đến làm diễn viên, cô cũng tới, cũng không phải như bây giờ vì Diệp Thừa Trạch mà nói với bên ngoài rằng đam mê sự nghiệp diễn xuất, vì vậy ông vẫn cực kỳ đắc ý, cảm thấy chính mình quả nhiên thật tinh mắt, lúc ấy lập tức nhìn trúng Diệp Gia Dĩnh. Cô chẳng những có thân phận có điều kiện tốt, mà còn còn kiên định, cố gắng, rất khôn khéo. Khương Hạo không cần lo lắng nhiều đã tuyển cô vào đội hình diễn viên.
Tuy nhiên, vẫn có tin đồn anh em nhà họ Diệp không hợp, nhưng đây đều là việc nhà của người khác, bây giờ cho dù có mối quan hệ không tốt cũng sẽ dừng lại ở mức độ thỏa thuận với nhau chứ không nghiêm trọng như những tin đồn kia.
Anh em nhà họ Diệp vẫn cực kỳ khiêm tốn, tất cả hoạt động vẫn như trước không được sắp xếp bất kì hoạt động đặc biệt nào, cần cô lên diễn, cô sẽ lên diễn, thời gian còn lại vừa vặn là ngồi cùng với Diệp Thừa Trạch, có thể thấy được Diệp Gia Dĩnh vẫn muốn kéo dài hình tượng "khiêm tốn" như trước.
Đối với chuyện này Khương Hạo rất vừa ý, dù sao ai cũng không muốn dưới tay mình lại có một cô em gái của ông chủ kiêu ngạo hung hãn, công việc khai mạc phim mới kia đúng là làm ông mệt muốn ૮ɦếƭ.
Diệp Thừa Trạch nhìn lên sân khấu hướng về phía truyền thông đang giới thiệu nhà sản xuất, mở miệng hỏi Diệp Gia Dĩnh, "Em thật sự muốn tiếp tục làm diễn viên sao?"
Diệp Gia Dĩnh cũng nhìn lên sân khấu, thấp giọng trả lời, "Tạm thời không có tính toán nào khác."
Diệp Thừa Trạch trầm mặc một lúc, "Thật sự là em có thể mang Ba Ni về nhà ở, không cần vì kiếm chút ít tiền mà phải vất vả như vậy."
Diệp Gia Dĩnh hơi nghiêng mặt nhìn anh.
Diệp Thừa Trạch tiếp tục, "Yên tâm, sau khi trở về, chắc chắn mức phí sinh hoạt sẽ giống như trước, Diệp Ba Ni vẫn đi nhà trẻ, em chăm sóc thằng bé một chút, rãnh rỗi có thể đi chơi ở xung quanh, đi dự các tuần lễ thời trang, hội đấu giá, cũng không đến mưac bị người khác nói trắng ra là trang phục bị lỗi thời.”
Diệp Gia Dĩnh cúi đầu nhìn xem chính mình, không cảm thấy được quần áo trên người mình lỗi thời chỗ nào, các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng kinh điển, mị lực của nó là ở chỗ thanh nhã đẹp mắt, mỗi một món đồ đều là một tác phẩm nghệ thuật, gần như là ít bị lỗi thời. Tô Hữu San và Trịnh Dụ Hoa vừa rồi nhặt được xương trong trứng, cũng không muốn đến phá rối.
Diệp Thừa Trạch lại nghĩ tới sở thích của em gái mình, “Có điều em khẳng định chọn Lý Hạo Nhiên sao? Bây giờ cậu ta coi như là người mới nổi, giá trị con người không giống nhau, anh cũng nên có chút khách khí với cậu ta”. Nếu em thật sự buồn bực, có thể đổi lại Hoắc Triệu Minh.”
Diệp Gia Dĩnh vừa nghe, đối xử cũng không tệ, đáng tiếc, bây giờ không hào phóng, tiếp nhận không nổi. “Cám ơn, chẳng qua, em cũng có tay có chân, trẻ tuổi khoẻ mạnh, rõ ràng có thể làm việc, cũng không thể để anh nuôi mẹ con em như vậy. Làm người, tốt nhất nên dựa vào chính mình, làm nhiều xài nhiều, làm ít xài ít. Hiện tại em với Ba Ni vẫn sống được, đợi đến khi thật sự khó khăn sẽ đến tìm an.”
Diệp Thừa Trạch, “Diệp Gia Dĩnh, em không nên bướng bỉnh như vậy.”
Diệp Gia Dĩnh chân thành giải thích: “Em không phải là ngang ngược bướng bỉnh, đây là thái độ tích cực đối mặt với vấn đề.”
Diệp Thừa Trạch vẫn giữ tư thế ngồi thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước nói chuyện với cô, chợt nghe một câu như vậy nhịn không được quay đầu lại, nhướng lông mày nhìn cô một cái, sau đó xoay mặt trở về, trong mắt mang theo ý cười, “Oh, anh không biết là em còn có thể dùng những từ này.”
Diệp Gia Dĩnh xấu hổ, thì thào nói nhỏ: “Chăm chỉ làm việc, tự lực cánh sinh, là tích cực lạc quan thôi.”
Diệp Thừa Trạch bận rộn nhiều việc, sau khi chương trình khai mạc kết thúc, anh lập tức rời đi. Từ phía sau đài, Lý Hạo Nhiên tìm tới Diệp Gia Dĩnh: “Bây giờ đi về sao? Anh đưa em về, mấy ngày nay không gặp Ba Ni, sẵn thăm nhóc con đó luôn.”
Diệp Gia Dĩnh biết anh bây giờ là người bận rộn, “Hôm nay làm sao anh rảnh rỗi như vậy?”
Gần đây, Lý Hạo Nhiên là người gặp chuyện vui vẻ tinh thần sảng khoái, từ trong ra ngoài lộ ra luồng khí thanh thản. Anh cố ý cúi đầu kề sát khuôn mặt đẹp trai cùng giọng nói đầy nam tính đến gần sát cô: “Không phải là có thời gian rảnh rỗi, mà là đặc biệt rút ít thời gian ra ngoài với em, em không có chút cảm động nào à?”
Diệp Gia Dĩnh đẩy mặt anh ra: “Muốn biết thì anh để dành đi hỏi Ba Ni đi. Không phải lúc nãy anh nói đến thăm nó sao?”
Lý Hạo Nhiên nửa thật nửa đùa oán giận: “Anh đây còn không phải vì muốn đi với em một chút nên mượn cớ? Em còn không thấy cảm động.”
Diệp Gia Dĩnh: “Cảm động, đương nhiên cảm động, đi thôi, Ba Ni có để giành điểm tâm cho anh đấy.”
Lúc về đến nhà đã hơn 5h, Diệp Ba Ni chơi một mình trong phòng khách, Chu Mai ở trong bếp chuẩn bị cơm tối.
Trên đường, Diệp Gia Dĩnh đã hỏi rõ ràng, 7 giờ, Lý Hạo Nhiên còn phải chạy tới đài truyền hình làm sáu tiết mục, ở chỗ cô nhiều nhất ngồi một giờ, cơm tối cũng không kịp ăn, cảm thấy anh ấy như vậy cũng thật sự là quá cực khổ. Nhiệt tình đãi khách là ưu tiên hàng đầu, vì vậy liền xắn tay áo vào bếp. Cô lấy hạt sen định dùng để nấu cháo cho Diệp Ba Ni ra làm một chén hạt sen nấu hoa cúc và trứng gà luộc cho Lý Hạo Nhiên.
Cái này không liên quan đến việc gần đây cô luôn nghiên cứu sách dạy nấu ăn cho trẻ nhỏ, mà từ lúc nhỏ cô đã có khiếu nấu đồ ngọt, làm đơn giản, nhanh, lại tiện lợi. Trước tiên đem đường phèn cùng hạt sen hấp cách thuỷ sau đó để hoa cúc và bóc trứng gà luộc cho vào. Có tác dụng làm mát cơ thể, có lợi cho trí não.
Bưng chén chè đến phòng khách, chỉ thấy Diệp Ba Ni và Lý Hạo Nhiên chơi rất vui. Hai người đang loay hoay tự chụp hình cho nhau. Cánh tay Lý Hạo Nhiên dài nên anh phụ trách cầm máy ảnh chụp, giơ ra xa xa, sau đó thân thể cúi thấp một chút, để cao bằng Diệp Ba Ni, một khuôn mặt lớn và một khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn vào ống kính, Lý Hạo Nhiên hô to: “Một, hai, ba!”
“Rắc rắc!”
Ảnh chụp rất đẹp.
Diệp Gia Dĩnh đi qua: “Ăn một chút gì đi.”
Lý Hạo Nhiên ngồi dậy: “Thật là thơm, là cái gì?”
Ghé đầu vừa nhìn liền cười: “Em đặc biệt làm cho anh sao?”
Diệp Gia Dĩnh: “Đúng vậy, 7 giờ anh phải chạy tới sáu tiết mục, bây giờ nhất định không còn kịp ăn cơm nữa, bên này tôi vẫn chưa nấu cơm tối nên làm cho anh một chén chè trước.”
Lý Hạo Nhiên trực tiếp đặt chén chè trên khay trà ăn: “Cám ơn, nuôi con trai thật là bồi dưỡng được tình cảm sâu đậm, bây giờ em rất biết quan tâm người khác.”
Diệp Gia Dĩnh đồng ý: “Chuyện đúng là như vậy, quan tâm nhiều thành thói quen.”
Diệp Ba Ni cầm hình bọn họ vừa mới chụp xong đi tới, trong tay còn có một cây 乃út, đưa hết cho Lý Hạo Nhiên: “Ký tên!”
Lý Hạo Nhiên thuận tay liền ký tên ở phía trên, ký xong sau đó mới có chút kỳ quái, “Ba Ni nhỏ như vậy đã biết muốn ký tên rồi hả?”
Diệp Ba Ni: “Không phải.”
Diệp Gia Dĩnh hỏi bé: “Vậy thì con làm gì?”
Diệp Ba Ni: “Cầm cái này đi đổi xe hơi nhỏ với An Tư Ý. Bạn ấy có thể cầm cái này đi đổi xe hơi nhỏ với mẹ bạn ấy còn có chocolate.”
Diệp Gia Dĩnh nhướn mày.
Thìa trứng trong tay Lý Hạo Nhiên thiếu chút nữa lăn xuống đất: “Ba Ni! Chú nghĩ là con muốn chụp hình chung với chú chứ, thì ra là lấy nó để đổi đồ à?”
Diệp Gia Dĩnh gõ gõ đầu bé: “Thằng nhóc, mới có mấy tuổi đã biết đầu cơ trục lợi rồi?” Cầm lấy tấm hình nhìn một chút, nhất thời bật cười, chỉ thấy phía trên Lý Hạo Nhiên cười rực rỡ như ánh mặt trời, bên cạnh là gương mặt nhỏ tinh xảo, mặt không vẻ gì hướng về phía ống kính.
Đang suy nghĩ khuyên như thế nào để bé đừng đi đổi đồ với nhà người ta, nếu mẹ của An Tư Ý đặc biệt hâm mộ Lý Hạo Nhiên thì sẽ ký tên rồi đưa cho người ta thôi. Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Trong phòng bếp Chu Mai vội vàng nấu cơm, Diệp Gia Dĩnh đích thân đi mở cửa, trong chốc lát Hạ Vũ đã xuất hiện.
Lý Hạo Nhiên kinh ngạc: “Chủ tịch Hạ?!” Quay đầu nhìn Diệp Gia Dĩnh, miệng lưỡi Diệp Gia Dĩnh có chút khó giải thích: Có lúc Hạ Vũ sẽ đến chỗ cô ăn cơm tối, bởi vì trước mặt người khác không thể nói Hạ Vũ quá kén chọn khẩu vị, không thích hợp, cũng không muốn nhiều lời mình từng trổ tài chỉ đao nấu nướng cho nhà Hạ Vũ, cho nên giải thích rất phiền toái, nói nửa ngày mới hiểu rõ một chút.
Lý Hạo Nhiên như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, cũng không nhiều lời, tiếp tục ăn trứng gà luộc hạt sen hoa cúc của anh.
Hạ Vuc liếc mắt nhìn thấy được ảnh Lý Hạo Nhiên cùng cậu, khom lưng hỏi Diệp Ba Ni, “Ba Ni, sao con không làm giống như vậy với mẹ.”
Mặt Diệp Ba Ni hơi trắng ra: “Mẹ của An Tư Ý không cần hình của mẹ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc