Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi - Chương 11

Tác giả: Uyên Chipi

Sau khi rời khỏi Royal City, Bảo Duy đưa My đến một nơi đẹp đẽ. Xe vừa dừng, Duy đã lấy tay che mắt cô lại.
- Anh sẽ cho em một bất ngờ. Giờ thì cứ đi theo chỉ dẫn của anh - Duy nói
My không nói gì chỉ chậm rãi bước đi, sợ bị vấp ngã. Càng tiến đến gần, My càng cảm thấy dễ chịu, nhưng làn gió thoang thoảng mùi thơm của hoa, gió len lỏi từng lọn tóc My.
- Em mở mắt ra đi. - Duy
.
My từ từ mở đôi mắt to tròn của mình ra, ngắm khung cảnh xung quanh.
Vừa mở mắt cô đã bất ngờ, cứng đơ trước toàn cảnh ngay trước mặt. Một cánh đồng hoa cúc trắng hiện rõ trước mặt cô. Một nơi rộng lớn, chứa đựng loài hoa mà cô thích nhất. Bỗng cô quay sang nhìn Duy nhưng tay lại chỉ về hướng hoa cúc trắng.
- Sao anh biết một nơi đẹp như vậy? - My hỏi
Duy mỉm cười.
- Nơi đây là do anh trồng từ mùa xuân. Có phải đây là loại hoa em thích nhất. - Duy hỏi
My bàng hoàng
- Anh trồng được một cánh đồng rộng lớn rải rác hoa như vậy sao? Lại còn biết đây là hoa em yêu thích nhất.
- Vì em nên anh mới bỏ một khoản tiền lớn ra để mua nơi này, trồng một rừng hoa đấy - Duy nói
Sau khi nghe thấy câu nói này. My ôm chầm lấy Duy
- Đẹp quá đi! Em thực sự rất thích. - My xúc động
Duy đưa tay ra sau, vỗ vỗ vào lưng My
- Vì Chị tôi có thể làm tất cả - Duy nói.
My đẩy Duy ra.
- Này! Em không thích bạn trai gọi mình là chị đâu nhé.
Duy bật cười.
- Được Rồi!
Nói xong My chạy thật nhanh ra phía trước, hòa mình vào nhưng bông hoa cúc trắng tinh khiết.
-----
Tại một nơi khác.
- Mua sắm lâu chán quá à! Anh đi với tôi đến nơi khác được không? - Thảo hỏi
Nhật Anh đưa mắt sang nhìn Diệp Thảo
- Hai người là bạn thân. Quả là giống y hệt nhau. Trẻ con - Nhật Anh nói rồi bước đi trước
Thảo sững sờ, mồm chữ "a" miệng chữ "o" đi theo Nhật Anh
- Này! Anh cứ phải gây sự với tôi mới chịu được à
Nhật Anh dừng lại nói
- Đó là môt lời khen.
Nhật Anh chỉ nói vậy không giải thích gì thêm, Thảo không thể hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó. Đứng im bất động.
.
Sau một lúc bước đi một mình, Nhật Anh mới quay lại thấy Thảo không hề di chuyển mà đang cách mình rất xa. Nhật Anh thở dài rồi tiến lại gần.
- Đi thôi! Tôi đưa cô đến một chỗ vui lắm. - Nhật Anh nói.
Thảo vừa nghe vậy như nạp đầy năng lượng.
- Chỗ não? bây giờ đi luôn chứ - Thảo hỏi
Nhật Anh thấy tình hình ổn hơn, nên đi trước. Diệp Thảo nhảy chân sáo đi đằng sau. Ở đâu cũng tỏ ra đáng yêu được. Bên ngoài là đám fan cứ nhìn chằm chằm vào cô. Thảo hòa đồng nơi nào cũng vẫy tay chào fan thân thiện.
-----
Lát sau.
- Anh đưa tôi đi trượt Patin sao? - Thảo hỏi.
- Thì như cô thấy đấy. Đến rồi còn không mau vào đi - Nhật Anh nói, cằm hất lên về phía sân trượt. Anh đi vào trước, Thảo kéo anh lại.
- Nhưng tôi không biết trượt - mặt nhăn nhó.
Nhật Anh bật cười
- Lắm chuyện! Cứ vào đi. Tôi sẽ dạy cô.
Diệp Thảo miễn cưỡng bước vào. Nhật Anh đi thuê giày trượt
- Cô đi vào. Rồi bắt đầu học - Nhật Anh nói
Thảo ngồi xuống đi đôi giày trượt màu hồng phấn vào. Nhưng khi đi xong cô gặp chút khó khăn, không đứng lên được. Ánh mắt van lơn nhìn sang Nhật Anh.
.
Anh thở dài, đưa tay ra kéo cô dậy.
- Đứng thẳng! Rồi cố gắng bước đi vài bước nhỏ. - Nhật Anh
Thảo làm theo, nhưng vừa di chuyển một chân đã mất thăng bằng và lại ngã xuống đất. Nhật Anh đang trượt nhìn thấy cảnh đó bật cười. Thảo nhìn Nhật Anh trượt, rất đẹp mắt, anh trượt theo vòng tròn, điêu luyện. Đến gần cô, anh ấn giày xuống để dừng.
- Phải kiên trì thử nhiều lần mới được - Nhật Anh nói rồi lại đưa tay ra kéo cô lên.
Một lúc sau.
Đã thử năm, sáu, bảy,...lần rồi mà vẫn thất bại. Do bị ngã nhiều quá Thảo bực dọc.
- Không trượt nữa! Đi về. - Thảo kiên quyết.
Nhật Anh nhìn xuống.
- Cô mất kiên nhẫn như vậy sao?
Thảo tức giận
- Anh thử xem. Rất đau đó.
Nhật Anh thở dài. - Được rồi! Tôi sẽ giúp cô. Lần đầu tiên cũng là lần cuối đấy.
.
Thảo được Nhật Anh đỡ dậy. Đứng lên, cô không phải tự mình giữ thăng bằng nữa. Bàn tay của Nhật Anh để ở hai bên bắp tay Thảo, giữ thăng bằng cho cô. Rồi nhẹ nhàng ẩn đi. Anh bước theo từng bước. Thảo trượt từng bước nhỏ rồi lớn dần lớn dần. Nhật Anh bỏ tay ra, Thảo tự trượt hăng say, không còn ngã nữa.
.
Thảo không biết là không ai đỡ mình. Lúc để ý mới biết Nhật Anh đã đứng rất xa mình, cô sững sờ, mất thăng bằng rồi ngã. Nhật Anh tiến đến gần
- Anh không giữ tôi sao? - Thảo
- Cô tự trượt được rồi thì tại sao tôi phải giữ? - Nhật Anh
My bất ngờ, reo lên sung sướng
- Thật vậy sao? Tôi biết trượt patin rồi. Vui quá - Thảo tự đứng dậy rất nhanh, ôm chầm lấy Nhật Anh cảm kích.
Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô ôm anh chặt quá. Đành phải chịu đựng đến khi cô buông anh ra.
- Cô là người nổi tiếng không nên ôm tôi ở trốn đông người này
Thảo vô thức đẩy anh ra, khuôn mặt vẫn hiện lên nét vui sướng.
- Dù sao cũng cảm ơn anh.
Nhật Anh mỉm cười.
- Nếu cô muốn cảm ơn thì có thể đưa tôi đến nơi nào yên tĩnh một chút được không? - Nhật Anh hỏi.
- Ok! Tôi biết rất nhiều. - Thảo nói
Sau khi ra khỏi sân trượt. Chiếc xe lexus lại chuyển bánh.
Tại cánh đồng hoa cúc trắng.
My vui chơi đã đủ, mệt mỏi tựa vào vai Duy. Ngắm nhìn cảnh hoàng hôn rực rỡ đang dần buông xuống trên cánh đồng.
- Những khoảnh khắc hạnh phúc như thế này có thể kéo dài được bao lâu? - My hỏi
Duy quay sang nhìn. Mỉm cười ngọt ngào
- Cả đời. Đến bao giờ chúng ta ૮ɦếƭ. Anh có thể vì em mà làm tất cả. - Duy nói.
My khẽ cười.
- Muộn rồi em có muốn về không ?- Duy hỏi.
My nhắm mắt, cảm nhận sự thoải mái.
- Ở lại thêm một chút nữa đi. Em thích cảm giác yên bình này.
------
Tại một nơi khác
Đôi nam nữ đang nhẹ nhàng bước đi vỏn vẹn trên từng viên gạch ở vỉa hè.
- Tại sao cô đưa tôi đến đây? - Nhật Anh hỏi
Diệp Thảo mỉm cười, nhìn sang phía hồ nước và bước đi.
- Đây là nơi yên tĩnh, đẹp đẽ. Mỗi khi tôi buồn tôi thường đến đây, mọi mệt mỏi đều tan biến hết. Nơi này còn có một ý nghĩa rất đẹp. Anh biết không? - Thảo hỏi
.
Nhật Anh tay đặt lên lan can quanh hồ. Mặt hướng ra phía trước, gió như trêu đùa lướt qua khuôn mặt đẹp trai của anh.
- Tôi chỉ biết người ta gọi đây là con đường Hàn Quốc. Còn ý nghĩa thì không quan tâm lắm. - Nhật Anh nói.
Thảo bật cười. nhẹ nhàng nói
- Đúng vậy. Nó được gọi là con đường Hàn Quốc, nhưng nó còn được mệnh danh là con đường Tình Yêu. Nếu hai người cùng đi với nhau hết con đường này là sẽ trở thành chân mệnh thiên tử của người kia, bên nhau suốt đời suốt kiếp. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết tôi không biết đúng không nữa.
Nhật Anh nhếch mép.
- Cô tin vào những thứ hoang đường đó sao?
Thảo cười, chuyển sang chủ đề khác.
- Cũng không biết được có phải hoang đường không? Nhưng anh đã cùng ai đi hết con đường này chưa.
Nhật Anh quay sang nhìn. Khuôn mặt chuyển sang vẻ lạnh lùng.
- Chưa bao giờ. Toàn tôi tự đi một mình.
Thảo bất ngờ.
- Anh như vậy mà chưa có bạn gái đi cùng sao? My chưa đi cùng anh bao giờ sao?- Thảo hỏi
Bầu trời Hà Nội quanh Hồ Tây được nhuốm một màu vàng rất đẹp. Mùa thu, càng về tối thời tiết càng lạnh, gió thổi từng đợt. Lạnh buốt.
Thảo vừa bước đi, vừa xoa xoa cánh tay của mình vì lạnh. Nhật Anh thấy vậy định mặc kệ, nhưng lương tâm anh không cho phép. Anh lại lấy áo khoác của mình khoác cho cô như đã làm với My. Thảo ngước lên nhìn, ánh mắt thắc mắc.
- Muộn rồi! Tôi đưa cô về. Người nổi tiếng như cô nếu đi cùng tôi quá lâu sẽ tạo nên Scandal đấy. - Nhật Anh vẫn cái tính đấy, vẫn bước đi trước không thèm đợi ai.
.
Lát sau, trên chiếc xe Lexus đã được đóng mái xe. Chiếc xe di chuyển trên thành phố lung linh. Thảo nhìn ra cửa sổ, ngắm cảnh thành phố. Bất chợt cô hỏi
- Anh đã thích ai chưa?
Nhật Anh không ngần ngại trả lời.
- My. Bạn cô
Thảo tròn xoe mắt nhìn.
- Thích My sao? Anh vẫn còn tình cảm sao.
.
- Chia tay rồi mới bắt đầu thích. - Nhật Anh nói
Thảo định mở mồm hỏi thêm một câu. Nhưng đã bị Nhật Anh chặn lại
- Cô chỉ cần biết thế thôi! Đừng hỏi thêm gì nữa.
- Đến nhà rồi cô mau xuống đi.
Thảo bàng hoàng. "Nhanh vậy sao" từ Hồ Tây đến nhà cô cũng phải mất 5-7 km mà chưa đến 20p anh đã về rồi. Cô nhanh chóng xuống xe. Khi cô vừa bước chân ra khỏi xe. 3 giây sau xe đã khởi động, lao đi nhanh như cắt. Cô đứng một mình nhìn theo.
- Anh đúng là người thú vị - Cô vừa nói vừa mỉm cười mãn nguyện
Sáng hôm sau.
Tại Nhà My.
Trong căn phòng rộng, tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên. My lơ ngơ cầm điện thoại lên trả lời.
- Ai vậy? Mới sáng ra đã làm phiền người ta. Phiền - My tức giận vì vừa bị phá mất giấc ngủ ngon lành.
Đầu dây bên kia trêu trọc.
- Mấy giờ rồi mà chưa dậy hả? Định làm heo à.
Lúc này Mỹ mới nhận định là ai quấy rối giấc ngủ của mình đó vừa nãy không nhìn tên.
- Là anh sao? Mới sáng sớm đã gọi làm gì vậy? - My hỏi.
Duy trả lời.
- Hôm nay ta đi chơi đi! Mai anh phải đi sang Canada có chút việc rồi. Phải 1 tuần sau mới về được.
My vẫn đang trong cơn buồn ngủ, còn gật gù. Nhưng vẫn ý thức được điều gì đó.
- Bao giờ anh đến? - My hỏi
Duy đáp
- Anh đang ở trước cửa nhà em rồi. Còn không nhanh lên
My vừa nghe xong, sững sờ, đôi mắt to tròn mở to.
- Nhanh vậy sao? lát nữa em xuống ngay - Cô vừa nói chuyện điện thoại vừa chạy thật nhanh vào phòng tắm
-----
Duy đứng trước cửa nhà My, khi nghe thấy giọng hồ hởi liền bật cười. Định mở cửa xe bước vào trong, nhưng đằng sau vang lên một giọng nói.
- Cậu đến đây sớm như vậy làm gì - Nhật Anh.
Duy quay người lại.
- Đến đón bạn gái đi chơi chả nhẽ không được. - Duy đáp
Nhật Anh nhếch mép.
- Tại sao anh ở đây? - Duy hỏi.
Nhật Anh định quay người bước đi nhưng khi nghe thấy câu hỏi đó liền đáp.
- Nhà tôi gần đây.
Duy bất ngờ, ánh mắt chuyển sang vẻ khác
- Anh có ý đồ gì với My?
Nhật Anh giữ nguyên ánh mắt sắc lạnh, quay lưng lại đáp.
- Chả có gì! Chỉ là tôi muốn bảo vệ người con gái mà tôi thích.
.
Cuộc nói chuyện đang dở dang bỗng nhiên My chạy ra.
- Chào buổi sáng - My mỉm cười, chào hai anh chàng đẹp trai.
Duy vuốt mái tóc màu socola của My. Nhẹ nhàng hỏi
- Ngủ ngon chứ! - Vừa nói anh vừa mở cửa xe cho cô.
My mỉm cười bước vào.
.
Lát sau chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh. Bên này là một người con trai cô đơn nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần trong chiếc ngõ nhỏ.
-----
Một tiếng sau.
Diệp Thảo đứng trước cửa nhà My. Bấm chuông liên hồi. Nhà Nhật Anh ngay cạnh nghe thấy bấm chuông nhiều lần như vậy, đang đọc sách anh đi xuống thật nhanh, xem kẻ nào phá đám. Vừa nhìn thấy Thảo anh liền nhếch mép.
- Sao cô còn đứng đấy? Bạn cô đi chơi rồi. - Duy trọc ngoáy.
Thảo đưa ánh mắt màu xám tro nhìn Nhật Anh.
.
Anh sững sờ một lúc, anh không quen con gái nhìn anh như vậy. Đôi mắt xám tro huyền bí, khuôn mặt mang nét đẹp của người phương Tây, sắc sảo. Thảo cũng rất đẹp, không kém gì My cả. Thấy cô không nói gì, anh tiếp lời.
- Tại sao không nói gì? Cô coi thường fan đấy à. - Nhật Anh nói.
Lý do Thảo im lặng là vì vẻ đẹp đằng trước cũng mê hoặc cô. Anh đứng dựa vào tường, khóe môi khẽ nhếch lên, khuôn mặt tựa như thiên thần, xung quanh tỏa ra một sắc u ám lạ thường, điều đó càng làm cho anh thêm nam tính. Sau khi anh nói lần thứ hai, cô mới được đưa ra khỏi cái thôi miên đấy, giật mình trả lời.
- Bực quá! Tôi chờ rất lâu mà không ai mở cửa. - Thảo đánh trống lảng.
.
- Cô được ca ngợi là diễn viên trẻ đẹp, thông minh, xinh đẹp mà điều dễ dàng nhất mà không biết sao?. Cô không biết gọi điện thoại à - Nhật Anh chế giễu
Thảo dường như bây giờ mới nhớ ra mấy thứ dúng để liên lạc. Cô nhanh chóng rút điện thoại ra gọi.
- My! Bạn đang ở đâu vậy?
My trả lời, giọng thích thú, vui sướng,
- Tớ đang ở Kaengnam
Thảo bực dọc.
- Tớ đứng đợi trước cửa nhà bạn bao nhiêu lâu mà bạn đi chơi như vậy sao.
Đầu dây bên kia, như là hối lỗi.
- Xin lỗi! Bạn có thể đến đây chơi mà. Đang rất vui đấy
Thảo đáp
- Được sao!
- Ừm
Vừa dứt lời như thường lệ Thảo cúp máy luôn.
.
Vừa cất điện thoại xong. Nhật Anh đã vội vàng hỏi.
- Họ đang ở đâu?
Thảo ngước lên nhìn.- Kaengnam! Thôi chào anh tôi đến đó đây
- Cô đi cùng tôi - Nhật Anh nói.
Thảo miễn cưỡng lên xe.
-----
Lát sau tại Kaengnam.
Chiếc Lexus vừa dừng, Thảo định bước xuống nhưng bị ngăn lại.
- Cô định làm kì đà cản mũi sao? Người ta đi chơi cô đi theo làm gì chứ
Thảo nghĩ ngợi một lúc
- Thế anh đến đây không phải để đi cùng họ sao?
Nhật Anh thở dài.
- Không đi cùng mà đi theo
Thảo mở to đôi mắt, bất ngờ
- Theo dõi sao? Tôi không làm được
Nhật Anh quay mặt đi lạnh lùng.
- Cô không muốn thì thôi! Tôi chỉ muốn xem chân mệnh thiên tử của tôi làm gì thôi?
Nói rồi anh bước xuống xe, một mình bước vào.
---
Lát sau, đang bước một mình. phía sau dồn dập tiếng bước chân đến gần mình.
- Đợi tôi! Đợi tôi với - Thảo nói
Nhật Anh quay lại nhìn thì thấy cô gái rắc rối đang đi theo mình.
- Sao? Đổi ý rồi à
Thảo đáp
- Không! Tôi chỉ muốn đi chơi thôi.
Nhật Anh không hỏi gì nữa, bước vào kaengnam.
.
Bên Trong
Thảo vừa đi vừa ngắm nhìn. Trầm trồ khen ngợi.
- Nơi này dù có đi bao nhiều lần tôi vẫn thấy đẹp.
Nhật Anh như không để ý, chỉ mải đi tìm My.
Thảo tức giận vì bị lơ đi.
- Này! Chụp với tôi một kiểu - Vừa nói cô vừa níu lấy tay anh.
Nhật Anh cố ý hất tay cô ra, nhưng vì cô nhiệt tình quá. Nhất quyết bắt mình chụp cùng, nên anh phải chiều theo ý con gái.
- Anh xem! Chụp bao nhiêu ảnh 3d đẹp như vậy mà anh không thích sao? Được chụp ảnh với tôi là phúc của anh đấy - Thảo lải nhải
Nhật Anh khó chịu
- Cô có thể yên lặng 1 phút được không? Nói nhiều quá đi. Lo mà tìm bạn cô đi.
Thảo đứng lại, chửi thầm anh từ đằng sau.
- Sao anh không nói sớm! Tôi định vị được My ở đâu mà. - Nói rồi thảo rút điện thoại ra. Tìm vì trí
- Cô ấy cách chúng ta 2 căn phòng nữa.
Nghe thấy vậy Nhật Anh bước đi tìm ngay. Thảo lại mệt mỏi đi theo.
.
Đến gần, Nhật Anh đã nghe thấy tiếng trò chuyện vui vẻ. Khi hai người vừa bước ra, anh quay đi chỗ khác, để họ không thấy mặt.
.
Cứ thế là bám theo. Bất chợt, My và Duy quay người lại, không kịp trốn. Anh lấy cớ rủ Diệp Thảo chụp ảnh.
- Nhìn hình này đẹp đấy! Chụp với tôi một tấm
Thảo vốn rất thích chụp ảnh. Nhất là ảnh 3d cô đồng ý luôn, tạo dáng đẹp đẽ trước điện thoại Nhật Anh.
.
Phía bên kia, My nhìn thấy cảnh này bật cười. Nói
- Hai người thân nhau từ khi nào vậy? Đi chơi còn đi cùng nhau nữa. - My trêu trọc.
.
Diệp Thảo nghe thấy thế, liền chạy đến bên cạnh My. Khoác tay cô rồi tiếp tục chụp ảnh.
.
Nhật Anh tức giận vì bị phát hiện, nhanh chóng kéo Diệp Thảo đi. Vừa đi Thảo vừa nói
- Anh làm gì vậy? Để tôi đi chơi chứ.
Nhật Anh lạnh lùng nói.
- Đến nơi khác! Nơi này làm tôi khó chịu.
-------
Tối đến.
Khi My và Duy đã trở về nhà.
Ở một nơi khác. Vẫn còn hai người đang gặp rắc rối
- Đi với anh thật phiền phức. Đã không được chơi nhiều rồi bây giờ lại phải đi bộ tìm taxi.
Nhật Anh nhíu mày nhìn sang người bên cạnh
- Cô tưởng tôi thoải mái sao? Chỉ là tôi không để ý, nên xe mới hết xăng thôi mà.
Thảo không thèm trả lời, đứng lại cởi giày, xách lên đi bộ cho dễ dàng. Đi được một lúc, thì cô mới thấy bị cái gì đó cứng cứng đâm vào chân, cảm giác đau nhói liên hồi. Cô ngửa bàn chân lên thì mới thấy, bị chảy máu do dẫm phải mảnh thủy tinh.
- Á aaaaaaaa! Đau quá!
Nhật Anh đang đi, nghe thấy tiếng kêu gào, mệt mỏi quay lại.
- Lại làm sao nữa? Tôi chán lắm rồi đấy.
Thảo đưa ánh mắt tức giận nhìn anh.
- Tôi bị thương rồi.
Nhật Anh có vẻ không quan tâm. Quay người đi tiếp.
Thảo cảm giác như không đứng dậy nổi. Cô ngồi luôn ở đấy.
.
Lát sau. Lương tâm cắn dứt, không cho phép anh làm như thế. Anh quay lại nói
- Lên tôi cõng! Đằng nào sắp ra đến ngã 4 rồi, đến đó bắt taxi dễ hơn đó.
Diệp Thảo ngước nhìn Nhật anh, mắt long lanh nước mắt.
- Tôi không thể đi taxi. Sẽ bị dị nghị đó.
Nhật Anh cười.
- Thì đến đó tôi sẽ mượn điện thoại gọi người đến đón. Cô không cần lo.
Diệp Thảo trèo lên lưng Nhật Anh cõng. Như hoàng tử và công chúa. Rất đẹp đôi.
- Thật ra! Tôi nghĩ những cảnh này chỉ có trong phim, và trong truyện cổ tích. Bây giờ mới được trải nghiệm. cảm giác thật lạ.
Nhật anh cười nhạt trâm trọc. - Nói như vậy không lẽ cô muốn tôi là hoàng tử, còn cô là công chúa sao.
Thảo im lặng một hồi.
- Nếu tôi muốn như vậy thật thì sao.
Không khí căng thẳng hơn.
- Cô không nên nói những lời này với tôi. Tôi thích bạn cô - Nhật Anh nói.
Thảo có hơi buồn.
- Rất khó để tôi nói những lời này! Nhưng tôi cảm giác tôi thật sự thích anh. Từ bé đến lớn, tôi chưa yêu ai bao giờ. Tôi không biết cảm giác thích một người như thế nào? Anh giúp tôi nhiều như vậy. Tôi đã rung động, thật sự rất khó điểu khiển cảm giác của mình.
Nhật Anh vẫy taxi cho Thảo, nhẹ nhàng nói
- Thích chỉ là nhất thời thôi! Rồi tất cả sẽ hết. Cô không nên thích và cũng không nên yêu tôi. Giờ chưa lấn quá sâu vẫn có thể quay lại được. - vừa nói anh vừa mở cửa xe cho cô.
- Về rồi ngủ sớm đi! Chúc cô ngủ ngon.
-----
Tại nhà My.
Cô đã yên vị trên chiếc giường êm ái, cầm điện thoại bấm bấm nhắn tin.
- My love! Ngủ chưa.
- Chưa! Mai em tiễn anh ra sân bây nhé - Tin nhắn của Duy.
- ưm! Vậy thì em phải ngủ sớm đây. Bye nhé
Theo dõi page để cập nhật truyện hay