Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp - Chương 60

Tác giả: Mộc Tử Linh

Tô Hằng vỗ về tóc của cô, "con cái cố gắng rồi cũng sẽ có, em đừng đừng đem bản thân mình bức quá, như vậy đối với sức khỏe của em sẽ không tốt, nếu như không được nữa, chúng ta đi làm thụ tinh ống nghiệm, muốn sinh con, đều có thể tìm cách giải quyết mà."
Hạ Trừng không nói, chỉ biết khóc, nước mắt không có cách nào kìm lại, cứ thế rơi xuống.
Cô không hề biết rằng mình đã bị trầm cảm hậu sản.
Lúc đó, cô và Tô Hằng đều không hề biết rằng, thai ngoài țử çɥñğ và sinh con đều giống nhau.
Kỳ thực, phụ nữ chỉ cần mang thai, hormone trong cơ thể sẽ thay đổi, vì vậy thai ngoài țử çɥñğ cũng sẽ có những biểu hiện mà sinh nở bình thường hay có.
Sau chuyện đó, lại qua hai tháng, Hạ Trừng rốt cục cũng được toại nguyện, cô xác định là đã mang thai.
Dựa vào thời gian thai kì để tính, thì chính là những ngày điên cuồng đó mà có.
Tuy rằng thời gian trải qua rất ngắn ngủi, nhưng cô cũng coi như đã được thử qua, cái gì gọi là ૮ɦếƭ khát mà vớ được bình nước.
Sau đó sức khỏe cô không những càng kém, đến tinh thần cũng luôn luôn không tốt, nguyên nhân hay là do vào thời điểm này mà có, nhưng muốn hỏi cô có đáng hay không?
Vì mẹ chồng cô Giang Bích Lan, vậy đương nhiên là không đáng, nhưng khi cô nhìn thấy đứa nhỏ khuôn mặt hồng hào, cô lại cảm thấy, đây là niềm hạnh phúc của cô, mặc kệ hi sinh nhiều hơn nữa, cô cũng cam tâm tình nguyện.
-------Hiện tại-------
Một buổi sáng sớm, Hạ Trừng đẩy vành mắt đen, liền đến bệnh viện làm việc.
Những cơn ác mộng chỉ tồn tại vào buổi tối, đã không quá ảnh hưởng đến cô, nhưng lại quấy rầy giấc ngủ của cô rất nhiều.
Lịch trình mỗi ngày của cô đều kín đến quá đáng, không có thời gian cho cô nghĩ nhiều.
Thông thường sau khi đến bệnh viện, Hạ Trừng sẽ làm chút chuyện công văn giấy tờ, lại cùng lãnh đạo khoa bộ bên trong cùng các bác sĩ mở cuộc hội thẩm, đương nhiên bọn họ là bác sĩ thực tập, không có quyền phát biểu, trừ phi các thầy giáo mà có yêu cầu đặc thù gì, thì mới để bọn họ làm bản báo cáo luyện tập một hồi.
Sau đó cô cùng bác sĩ Triệu đi kiểm tra các phòng, thông thường đi kiểm tra như vậy, đều gần đến mười một giờ mới xong, nếu như bác sĩ Triệu ở phòng khám bệnh từ sáng sớm, vậy thì công tác kiểm tra phòng sẽ lùi lại đến buổi trưa.
Sau khi hết bận, Hạ Trừng vẫn chưa thể dừng tay để nghỉ ngơi, cô đẩy xe đi khắp các phòng bệnh để phát thuốc, hoặc là đến quan sát bệnh nhân xem có điều gì khác thường hay là không.
Có cơ hội, bác sĩ Triệu cũng sẽ cho cô đứng mổ hoặc là đến phòng đẻ.
Tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh mới được chào đời, Hạ Trừng cảm thấy đây là một chuyện rất cảm động.
Những sản phụ kia mỗi người họ đều giống như một đại đấu sĩ, vì con của mình, cắn chặt lấy hàm răng, ở trên đấu đài mà liều mạng.
Nhưng cũng có những chuyện bất hạnh, vẫn là do bản thân có vấn đề, không thể không bỏ đi đứa con của mình.
Những thai sản bị bỏ đi như vậy, sẽ được bỏ trong một cái túi, do bọn họ hoặc bác sĩ thực tập hoặc bác sĩ trực, đưa vào một cái tủ lạnh nhỏ để bảo tồn.
Có gia đình sẽ nhận về, phần lớn đều là do bệnh viện thống nhất tự xử lý.
Sợ nhất là người mẹ muốn nhìn mặt con lần cuối, họ thương tâm gần ૮ɦếƭ, khiến người ta gần như không nỡ đem thai nhi mang đi.
Hạ Trừng ở đây học tập đến nay, chính cô cũng không đảm nhiệm được công việc của bác sĩ ở khoa sản.
Chào đón sinh mệnh mới đáng nhẽ phải là một niềm vui sướng, nhưng chờ đợi trong vô vọng, sự đau khổ ấy sẽ cực kì sâu đậm.
Đây cũng là lý do vì sao luật về khoa sản cũng đặc biệt nhiều, gia đình bình thường không thể hiểu được, nên vui vẻ ma đón nhận sản phụ và đứa trẻ, đến cuối cùng không những không những không còn đứa trẻ, rất có thể sẽ mất luôn cả người mẹ.
Trách nhiệm của bác sĩ khoa sản rất nặng nề, áp lực cũng rất lớn, không phải người nào cũng có năng lực để làm được.
Buổi chiều, phòng nhận đồ của bệnh viện gọi điện thoại cho Hạ Trừng, nói rằng có bưu phẩm nên muốn mời cô đến nhận.
Cô bận một mạch đến tận tối, mới có thời gian rảnh rỗi qua đó.
Hạ Trừng khệ nệ bê ba cái hộp lớn quay về, mở nó ra, phát hiện bên trong là một hộp thuốc bỏ A Giao, hộp khác thì là tổ yến, hộp cuối cùng thì là hoa quả.
Kí tên ngoài bưu phẩm ghi tên Tô Hằng, nhưng Hạ Trừng biết, anh sẽ không phải là người làm những chuyện như thế này.
Cô suy nghĩ một chút, lấy ra tờ giấy thông tin ngày trước ra, theo số điện thoại trên đó mà viết cho anh một tin nhắn, nói cảm ơn ý tốt của anh, nhưng những món quà này, cô không thể nhận, cô sẽ trẩ lại cho anh, không động một chút nào hết.
Không tới hai phút sau, cô đã nhận được hồi âm.
Tô Hằng hỏi: "Có tiện nói chuyện điện thoại không?"
Hạ Trừng không cho anh số điện thoại, vậy thì đưa cho anh tài khoản QQ của mình vậy.
Anh đầu tiên gửi đến một khuôn mặt xin lỗi.
Hạ Trừng: Không có gì.
Tô Hằng: Mẹ anh quấy rầy em như vậy, anh thay mặt bà ấy xin lỗi em.
Hạ Trừng: Không sao đâu.
Tô Hằng: Bà ấy gửi đồ gì cho em vậy/
Hạ Trừng: Thuốc bổ A Giao, tổ yến và hoa quả.
Tô Hằng: Chỉ là một chút đồ ăn thôi mà.
Hạ Trừng: Những cái này là đồ ăn hay không không quan trọng, trọng điểm là em không thể nhận món quà này, ngày mai em mang đồ trả lại, lại làm phiền anh thay em nói với bác ấy một tiếng, lần sau đừng làm những chuyện như thế này nữa.
Tô Hằng: Hoa quả qua thời gian vận chuyển dài như vậy, chắc chắn là muốn hỏng luôn rồi, không bằng thì em nhận đi, tiền và mấy món kia anh sẽ tìm cơ hội, trả lại cho mẹ anh.
Hạ Trừng gửi cho anh một icon bất đắc dĩ.
Tô Hằng gửi đến một icon hung thần áp sát: Xin đừng tiếp thục từ chối ý tốt của mẹ anh nữa, nếu không anh thật sự không biết bà sẽ làm ra những chuyện đáng sợ gì nữa đâu
Hạ Trừng trước màn hình cười khổ, đây đúng là phong cách của Giang Bích Lan.
Nếu như cô lại không nhận, vậy có cô nhận được rồi, cô không muốn từ sáng đến tối, đều phải đên phòng nhận đồ báo tên.
Hạ Trừng: Quà thì tôi nhận, tất cả đều nhờ anh rồi, nhưng tiền thì có cơ hội thì em sẽ trả lại anh, đừng làm khó em.
Tô Hằng gửi đến một mặt cười.
Cách ngày, Hạ Trừng mang tổ yến tới phòng làm việc đặt lên bàn làm việc của bác sĩ Triệu, hoa quả thì mang tới phòng trực y tá, các cô giúp đỡ Giang Bích Lan nhiều nhất, những người này mới thực sự là người được nhận lời cảm ơn của bà ta.
Hạ Trừng cũng chỉ là làm trong bổn phận công việc của mình mà thôi.
Còn hộp thuốc bổ A Giao, cô mang tới phòng bệnh của cô gái hai ngày trước bị thai ngoài țử çɥñğ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc