Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui - Chương 34

Tác giả: Lạc Lạc

\'\'Vui như vậy sao? Vậy thì phải hôn anh một cái.\'\'
Nhạc vô sỉ nhếch miệng cười, Niệm Ninh không thèm để ý đến anh, khuôn mặt vốn dĩ đã trở lại bình thường nay lại đỏ lên đến tận mang tai.
Cô làm như không biết gì, hua hua nhìn lên trần nhà sau đó vung tay định chạy lên lầu thì Nhạc Cận Ninh đã nhìn ra ý đồ. Anh bước một bước dài qua, áp sát Niệm Ninh đến gần ghế sofa, cô bị ngã xuống dưới, lập tức thân hình cao lớn bao phủ lên người cô. Người đàn ông dơ tay lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đè môi cô:
\'\'Đôi môi này thật đẹp.\'\'
Niệm Ninh dùng sức lắc đầu muốn bảo anh thả mình ra mà không dám nói.
Anh cười một cái, cúi càng gần cô hơn. Trái tim anh đập thình thịch liên hồi, nhắm mắt lại ngay lập tức hôn lên đôi môi mềm mại ấy. Xúc cảm ấm áp, mềm mềm còn kéo theo cả dư vị ngọt ngào khó tả khiến trái tim anh mềm nhũn, giống như bất cứ khi nào cũng đều có thể hôn lấy đôi môi mềm vị anh đào này.
Niệm Ninh mở to mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo lạnh lùng của người đàn ông, đôi lông mày theo số lần hạ mí mắt tạo thành một kiểu quyến rũ khó ở, đôi mắt nhắm nghiền, và chiếc mũi cao thẳng đẹp như tạc tượng. Niệm Ninh nhìn anh đến mê mẩn, sau đó từ từ nhắm mắt lại, mê man để cho anh hôn mình.
Cảm nhận được người trong lòng không bài xích nụ hôn này nữa, người đàn ông khẽ cười, hơi thở dồn dập ái muội phả vào tai cô. Người đàn ông đưa tay nâng cằm Niệm Ninh lên, hung hăng hôn xuống, khiến Niệm Ninh bị đau đấm liên hồi vào *** mình anh mới dừng lại.
Anh lưu luyến *** lấy môi dưới của cô, sau đó lại cúi xuống hôn lên má cô một cái mới hài lòng buông ra. Nhìn cô gái đã bị hôn đến mê man thì anh bật cười, cổ áo xốc xếch mở ra quyến rũ đến ૮ɦếƭ người, đầu lưỡi anh chống má phải chửi thề \'\'Thật ngọt ngào.\'\'
Hơi thở ái muội bao chùm cả căn phòng lớn, Niệm Ninh bị anh ôm trong lòng vẫn không buông ra, cô ngoan ngoãn dựa vào *** anh không phản kháng.
Nhạc Cận Ninh đưa tay vuốt ve mặt cô, mồ hôi khẽ rơi từ trán xuống cổ anh. Trán dựa vào trán cô khàn khàn nói.
\'\'Phải làm sao đây? Mới hôn lần đầu mà anh đã \'\'cứng\'\' lên rồi.\'\'
Vừa dứt lời cô gái nhỏ vốn đang yên tĩnh kia lập tức bật dậy từ người anh, giống như nhảy cóc đỏ mặt tía tai chỉ vào mặt anh.
\'\'Cái đồ vô liêm sỉ nhà anh, tôi biết ngay là anh toàn mấy suy nghĩ như này mà.\'\'
\'\'Aaaa tức quá đi mất.\'\'
Trên khóe môi cô có vết son bị lem, ngay cả tóc cũng bị anh phá đến rối tinh rối mù. Nhạc Cận Ninh nhìn cô xù lông thì dở khóc dở cười
\'\'Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi mà... Nếu em không tin...\'\'
Anh kéo dài giọng:
\'\'Có thể cùng tôi lên giường thử xem sao nhé.\'\'
Con bà nó, Niệm Ninh tức anh ách, vừa tức vừa thẹn quá hoá giận. Cô nhìn cái bàn trước mắt liền nghiến răng ngồi xuống, đưa tay đập hai cái lên bàn biểu thị sự tức giận.
\'\'Nhạc Cận Ninh, anh có thể nói những lời đúng đắn được không, bà đây tức lắm rồi đấy.\'\'
Nhạc Cận Ninh lười biếng ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn cô một cái, chân dài tùy ý vắt chéo. Trên bàn còn có mấy quyển sách về trẻ em và hai bình sữa của hai bé con.
Anh hắng giọng sửa lại lời nói của cô.
\'\'Không phải em đang tức, mà em đang ngại tôi.\'\'
\'\'Ngoan nào, đã là vợ chồng rồi thì làm chuyện này cũng là việc bình thường mà. Hơn nữa, huống hồ chúng ta đã có với nhau hai bé con rồi.\'\'
\'\'Em ngại gì chứ, tấm thân trong trắng là tôi đây còn không ngại nè.\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc