Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui- Chương 09

Tác giả: Lạc Lạc

Cô cười đến nỗi nước mắt tuôn rơi, trái tim của người mẹ bị P0'p nát khi không tìm thấy con đã được thả lỏng.
Khi làm mẹ, điều hạnh phúc nhất chính là được bế trên tay những đứa con của mình. Niệm Ninh cũng vậy, cô yêu con vô cùng.
Nhạc Cận Ninh ngồi một bên cũng mỉm cười, khi thấy cô cúi đầu xuống khóc nức nở anh giật mình, cô đang hạnh phúc sao? anh cảm thấy mình hơi thiếu suy khi không cho cô bế bé con sớm hơn. Nhìn người phụ nữ ôm chặt con, hôn hít từ má đến tay con cô cũng nhẹ nhàng hôn lên, vỗ về bé con khiến lòng anh xông lên nỗi chua xót vô cùng.
Chắc sáu tháng qua cô cũng nhớ con nhiều lắm.
anh thở dài xích lại gần Niệm Ninh, đưa tay ra ôm lấy bờ vai run rẩy của cô. Anh cũng không hề hay biết rằng... Bờ vai anh cũng run rẩy theo, trái tim càng loạn nhịp...
Niệm Ninh đang trong niềm hạnh phúc khó tả, cô không để ý anh đang ôm mình mà vẫn nhìn bé con, mà bé con cũng ngẩng đầu, mở to mắt cười toe toét với cô.
một nhà ba người, bầu không khí vô cùng im ắng, đến khi nghe thấy tiếng ê ê a a ở gần đó cả Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh nhìn qua thì thấy cậu con trai bé nhỏ đã dơ hai chân nhỏ lên không trung đạp đạp, chắc là muốn được bế đây mà.
Cậu nhóc vừa ngủ được một lúc thì lại thức dậy, có lẽ là đói rồi. Nhạc Cận Ninh đi xuống ôm bé con từ trong nôi lên, anh đưa tay lau đi nước mắt của con, vỗ vỗ lên lưng con để con không khóc nữa. Sau đó đi đi lại lại vài vòng, nhẹ nhàng ôm bé con nép trong ***g *** lớn của mình.
Nhìn bé con ngoan ngoãn không khóc nữa anh lại thơm một cái lên má cậu. sau đó nhìn Niệm Ninh đang ngồi trên giường với con gái nói:
\'\'Em có muốn đi pha sữa bột với tôi không?\'\'
Niệm Ninh gật đầu sau đó ngồi dậy, ôm con gái lên ra ngoài theo anh. Hai người xuống phòng bếp, bây giờ đã hơn bảy giờ tối. Trên dưới người làm ở Nhạc gia đã được Nhạc phu nhân bắt về nhà để lại không gian cho đôi bạn trẻ từ từ phát triển.
Phòng bếp rộng rãi, nội thất vô cùng sang trọng và sạch sẽ, ở ngay bàn ăn có hai chiếc ghế nhỏ cho trẻ em, khi ngồi vào sẽ có đai an toàn thắt lại để bé con không rơi xuống. Anh đặt con trai xuống ghế sau đó Niệm Ninh cũng đặt con gái xuống theo.
Nhưng cả hai đứa đều khóc lóc ầm ĩ không chịu ngồi. Muốn được bế cơ, thế là Niệm Ninh lại bế con trai lên, Nhạc Cận Ninh bế con gái. Cả hai ngồi ở phòng bếp nhìn nhau sau đó bật cười thành tiếng.
\'\'Để tôi bế con cho, anh đi pha sữa đi.\'\'
\'\'Không được, bế hai đứa nặng lắm em cứ bế con đi tôi lo được.\'\'
Nhạc Cận Ninh ôm bé con đi đến chỗ pha sữa, sau đó một tay ôm con một tay thuần thục chuẩn bị xong hai bình sữa. Anh đến gần Niệm Ninh ngồi xuống, đưa một bình sữa cho cô.
Hai bé con phình má uống sữa vô cùng ngoan ngoãn, sau khi uống xong còn khẽ nấc lên mấy cái.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối, Nhạc Cận Ninh hỏi cô:
\'\'Em có muốn ngủ lại cùng hai bảo bảo không?\'\'
Niệm Ninh thoáng do dự nhưng rất nhanh lại gật đầu. Cô muốn ngủ cùng hai bảo bảo! Nhạc Cận Ninh cười thỏa mãn.
\'\'Vậy thì một nhà bốn người ngủ cũng tạm được.\'\'
\'\'May mà lúc mua giường tôi đã chọn cái giường to nhất.\'\'
Niệm Ninh nghe anh nói thế thì tức giận đỏ mặt.
\'\'Tổng giám đốc Nhạc, xin anh tự trọng. Tôi và anh là vì hai bé con mới,... Mới bất đắc dĩ bị cột lại với nhau nên, nên không thể ngủ chung giường.\'\'
Nhạc Cận Ninh bình tĩnh cười, lời nói trầm thấp mê hoặc lòng người.
\'\'Phải làm sao đây, không có con tôi sẽ ngủ không ngon.\'\'
\'\'Nếu em muốn ngủ cùng các con... Thì phải ngủ với tôi nữa mới được.\'\'
\'\'Không là cả đêm,...tôi sẽ quấn lấy em...\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc