Người Yêu Của Trưởng Quan - Chương 32

Tác giả: Chấp Loạn

Cái Ôm Yêu Thương.

Đông Phương Khải Ca nhìn thấy cái ly bị đập bể, lập tức hối hận không thôi, trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhưng lại không bỏ qua được mặt mũi, mà còn cứng cổ rống: "Vẫn còn tranh cãi với tôi? Mặc mũi của tôi đều bị cô làm cho mất hết! Cùng tôi kết hôn ba mươi năm cô còn không an phận..." Thanh âm của ông mang theo chút run rẩy, đau lòng cho Trương Tuyết lúc này mặt mũi đã tái nhợt, nhưng lại càng tức giận hơn vì chuyện bà phản bội. Bỗng chốc không kiềm chế được, ông muốn xông tới chất vẫn Trương Tuyết, ba mươi năm nay Trương Tuyết đối với mình là tình cảm gì.
Chúc Kỳ Trinh gắt gao ôm lấy Đông Phương Khải Ca, trong miệng cầu khẩn, đáng tiếc sức lực ông mạnh giống như con trâu vậy, mặc cho Chúc Kỳ Trinh dù sức kéo đến mấy cũng không được. Đang lúc ông sắp vọt tới trước mặt Trương Tuyết thì Trương Tuyết vụt một cái đứng lên, hất đầu lạnh giọng nói: "Đông Phương Khải Ca! Anh dám ᴆụng đến tôi một chút thử coi! Anh mà dám đánh tôi, anh cũng đừng mơ tưởng ở lại quân khu!"
Chúc Kỳ Trinh kinh hãi. Hỏng rồi hỏng rồi, lần này chọc đúng vào tổ ong vò vẽ rồi, người nổi nóng có thể kích động đến vậy à? Vì vậy, cô nhắm mắt lại, dùng hết sức lực dùng sức kéo Đông Phương Khải Ca.
Vốn Đông Phương Khải Ca đã giận đến mức mất suy nghĩ, nghe lời nói này càng thêm tức giận cực kỳ, vung tay một cái, vươn ra, Chúc Kỳ Trinh liền xông lên trước.
Chúc Kỳ Trinh mất thăng bằng thuận thế lui về phía sau ngã xuống, hai tay chống trên mặt đất, nhất thời cảm thấy lòng bàn tay cùng cái ௱ôЛƓ truyền đến một hồi đau nhói, cô "A" thét lên một tiếng, ngăn cản động tác của Đông Phương Khải Ca.
Chỉ trong nháy mắt, hai tay của cô cùng quần thể thao phía dưới cũng chảy ra một vết máu lớn, nhìn mảnh vụn thủy tinh đầy tay, Chúc Kỳ Trinh khóc cầu xin: "Ba, mẹ thật không có làm cái gì cả, là lão sắc lang kia cường hôn mẹ kia mà, van ba đừng đánh mẹ...Thật, con thề, van ba tin tưởng con..."
Đông Phương Khải Ca thấy bộ dạng của cô, một hồi liền mềm lòng, giọng nói cũng thoáng dịu đi, "Con đi ra ngoài." Nói xong xách cô lên giống như xách con gà ném cô ra ngoài cửa, tiếp theo \'phịch\' một tiếng liền khóa cửa lại.
Chúc Kỳ Trinh giơ tay lên không trung ngây người trong chốc lát, lại nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh tức giận mắng chửi, cắn răng dậm chân một cái chạy như bay xuống lầu, vượt qua chỗ rẽ, thế nhưng lại phát hiện bà Hạng, bảo mẫu nhỏ cùng Tiểu vương đều đang đứng ở cửa cầu thang, cô tức giận, phía trên đang cãi nhau đã muốn lật trời rồi, ba người vẫn còn có thể đứng đây xem náo nhiệt sao? Vì vậy há mồm khiển trách: "Các người cũng. . ." Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên trượt chân, cả người từ cầu thang lăn xuống.
Đứng ở cửa cầu thang ba người đều kinh hãi, nhìn tay Chúc Kỳ Trinh khắp nơi đều là máu, vội vàng chạy tới đỡ cô. Cô tức giận đến nổi không có cách nào, chỉ có thể mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ba người còn đứng đây làm gì? Nhanh lên đi khuyên can đi?"
Bảo mẫu nhỏ đỡ cô nhỏ giọng nói: "Chúng tôi muốn đi....nhưng ông cụ không cho..."
Chúc Kỳ Trinh không hiểu chút nào, phía trên sắp xảy ra án mạng rồi, ông cụ còn không cho người ta khuyên can? Cô lập tức kéo theo cái ௱ôЛƓ bị thương cùng cái chân có chút trật, lão đảo chạy đến gian phòng của ông nội. khóc cầu khẩn: "Ông nội, nhanh khuyên ba mẹ đi, trễ nữa liền xảy ra chuyện đó."
Ông cụ ngồi ở trên xe lăn, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, cô chưa bao giờ thấy qua một ông nội luôn cười hì hì lại có bộ dạng như thế này, trong lòng không khỏi sợ hãi. Chỉ nghe ông nội kiên định nói: "Chuyện của bọn họ để bọn họ tự giải quyết, con chớ xía vào." Ông hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Nhiều tuổi như vậy còn gặp phải chuyện này, nhà Đông Phương về sau cũng đừng hòng lăn lộn ở quân khu nữa, tấm mặt mo ta đây cũng vùi vào mặt đất rồi."
"Không phải vậy, ông nội, chuyện không phải như thế. Là cái lão sắc lang kia dây dưa với mẹ, mẹ không có lỗi....Bà"
Không ngờ ông cụ lớn tiếng ngắt lời cô: "Nó không làm chuyện gì có lỗi? Nếu nó không đi thì tên khốn kia có làm ra sự việc này không? Trương Tuyết dám thề nhiều năm qua không có gặp tên khốn kia? Ban đầu gả vào tìm mọi cách không muốn, nhà Đông Phương chúng ta uất ức nó sao?" Cuối cùng ông mang theo ánh mắt cảnh cáo, lạnh giọng nói: "Chuyện này con chớ xía vào, biết chưa?" Nói xong ông liếc nhìn hai tay của Chúc Kỳ Trinh, không chút tình cảm nào kêu lên: "Tiểu Vương, mang tiểu ngoan đi bệnh viện."
Chúc Kỳ Trinh cảm giác cả người rét run, đối với lời của lão gia tử, cô không thể nào phản bác, cũng không muốn đáp lại, bình thường ông là người dễ dàng chung ᴆụng, là một lão đầu hiền từ, nhưng thật ra ông là một nam nhân cậy mạnh bá đạo nhất nhà Đông Phương.
Trong quan niệm của ông, lỡ gây ra một chút sai lầm cũng không được, dù cho có là một chút ý nghĩ không đúng đi chăng nữa, sai chính là sai, không cần giả thích, đã làm thì phải chịu trách nhiệm.
Giờ phút này cô mới hiểu được lời nói kia của Đông Phương Càn \'có chân chính yêu người thân của anh mới gọi là nhà\'. . Ở trong nhà này, bất cứ chuyện gì cũng không hơn được nửa điểm ích lợi, không hơn được nửa điểm mặt mũi. Giống như con cái nhà Đông Phương, cũng không có quyền lợi tự quyết định hôn nhân của mình.
Bây giờ bọn họ cho là Trương Tuyết làm chuyện hư hại đến nhà Đông Phương, cho nên ông cụ không muốn nhúng tay vào trông nom chuyện này, cũng không cho người khác trông nom. Mà mình luôn luôn được ông nội quan tâm nhất, người hiểu rõ ông nhất, lần này mình bị thương ông nội cũng không có hành động gì, máu lạnh vô tình, cái câu phân phó Tiểu Vương đưa mình đến bệnh viện, bình thảng giống như ngày thường ăn cơm uống nước, cùng ông nội luôn yêu thương mình giống như là hai người khác nhau.
Vẫn cho là mình cùng những người trong nhà này sống chung rất hài hoà, quay đầu lại, chỉ có sự lạnh nhạt.
Tâm lạnh, giọng nói cũng thong thả, cô bình tĩnh hỏi: "Ông nội, vậy chúng ta cũng không quản bọn họ làm khỉ gió gì sao?Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Ông cụ liền rống một tiếng: "Chút chuyện như vật cũng không xử lí tốt, còn xứng đáng làm quân nhân? Xứng làm người đàn ông nhà Đông Phương sao?"
Chúc Kỳ Trinh dở khóc dở cười, người đều xem đàn ông nhà Đông Phương cùng quân nhân cùng cấp rồi, xử lí chuyện này đối với ông chính là nhiệm vụ hoàn thành sao?
Tiểu Vương đưa Chúc Kỳ Trinh đến bệnh viện, bác sĩ nhìn xong, nói cần làm tiểu phẫu lấy những mảnh thủy tinh ra, hơn nữa trong thủy tinh chứa rất nhiều vi khuẩn, thời gian giải phẫu có thể lâu hơn. Nhưng phòng giải phẫu đã đầy người, cho dù là gia đình quân nhân, nhưng nơi này là bệnh viện đại quân khu, ở chỗ này gia đình quân nhân không có hiếm lạ gì, cho nên vẫn phải chờ thêm hai giờ mới có thể tiến hành giải phẫu được.
Trước hết bác sĩ tiến hành trừ độc đơn giản cho Chúc Kỳ Trinh, cho Chúc Kỳ Trinh nằm úp sấp trên giường bệnh nghỉ ngơi. Cô vẫn còn lo lắng chuyện xảy ra giữa bố mẹ chồng, nhưng thật sự lại nghĩ không ra biện pháp gì, cuối cùng chỉ có thể quyết định nhờ giúp đỡ từ Đông Phương Càn.
Điện thoại vừa gọi đã có người bắt máy, truyền đến thanh âm trầm thấp quen thuộc từ ngàn dặm của Đông Phương Càn,"Này!"
Cũng không biết tại sao, vừa nghe thấy được thanh âm này, tất cả uất ức lo lắng của cô toàn bộ đều đâm xông lên đầu, lỗ mũi thoáng bị tắt nghẹn, giọng nói cũng thoáng nghẹn ngào, không cách nào phát ra một âm tiết.
"Nói chuyện!"
"Đông Phương Càn. . ." Mặc dù cô hết sức khắc chế, nhưng không cách nào che giấu được mình mang theo thanh âm khóc nức nở, cũng không có cách nào khống chế được nước mắt đang rơi cuồn cuộn,"Người nhà anh đúng là yêu tinh, em làm sao có thể đấu được đây!" Tiếng nói vừa dứt, cô lại ô ô khóc lên.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ba mẹ cãi nhau, thực sự rất ầm ĩ, đều là lỗi của em, nếu như em không bị ba lừa, bọn họ cũng không cãi nhau như vậy, còn ông nội thì không khuyên, làm thế nào đây? Đông Phương Càn. . ." Cô nói không mạch lạc một hơi nói xong, chỉ hy vọng đối phương mau sớm đưa ra biện pháp.
Đông Phương Càn nghe được nhưng không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn nắm được trọng điểm hỏi: "Bọn họ gây gỗ tại sao lại là lỗi của em? Ông cụ lừa em cái gì?"
Cô suy nghĩ một chút, hiện tại mình không thể bị lừa nữa, ngộ nhỡ chuyện này đến Đông Phương Càn cũng biết, mẹ chồng thực sự sẽ Gi*t mình. "Rất phức tạp, anh kêu em kể lại bằng một hai câu làm sao được?"
"Em bây giờ đang ở đâu?"
"Ở bệnh viện."
"Người nào bị thương?" Thanh âm của Đông Phương Càn không tự chủ mà đề cao lên.
"Em! Đông Phương Càn....Em...Em sắp bị tàn phế rồi...." Cô cũng không phải là cố ý khoa trương sự thật, mà là chưa bao giờ gặp qua chuyện nguy hiểm lớn như thế này, thưởng tổn lớn đối với cô, rất tự nhiên đối với vết thương này cảm thấy sợ hãi.
Đông Phương Càn cũng vô cùng gấp gáp, hiện tại cùng cô quả thật nói không rõ ràng, "Bên cạnh em còn có ai?"
"Tiểu Vương."
"Đưa điện thoại cho anh ta."
Tiểu Vương nhận lấy điện thoại, đem chuyện vừa nói sơ lược, Chúc Kỳ Trinh dựng thẳng tai lắng nghe, chỉ nghe Tiểu Vương nói tiếp: "Bây giờ trong nhà xảy ra chuyện gì còn chưa biết, lúc chúng tôi đi còn chưa kết thúc...Ừ... Nhìn qua thật nghiêm trọng, một lát còn phải làm giải phẫu. . . Phòng giải phẫu đầy người rồi, cần đợi thêm hai giờ. . .Được..."
Hai mươi phút sau, một đoàn bác sĩ tiến vào phòng bệnh, chọc cả phòng cấp cứu của bệnh viện quân khu cho là có một nhóm trọng thương đến.
Cầm đầu là viện trưởng với khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng hỏi: "Cô chính là tiểu thư Chúc Kỳ Trinh?" Nói xong đứa tay cầm lấy tay cô liền phát hiện tay cô đầy mảnh kiến bể, liền nói, "Cấp trên mới vừa gọi điện thoại cho tôi nói tình huống của cô, hôm này sắp xếp của phòng giải phẫu tương đối đầy, đã chậm trễ, Đông Phương phu nhân. Hiện tại chúng tôi lập tức đưa cô vào phòng giải phẫu, tôi sẽ sắp xếp nơi tốt cùng bác sĩ tốt nhất, cô yên tâm."
"Tốt, cảm ơn viện trưởng." Chúc Kỳ Trinh lễ phép cười trả lời, trong lòng cũng đang len lén vui sướng, tiểu tử Đông Phương Càn kia đi cửa sau rồi hả ? Mặt mũi lần này lớn thật! Không phải là không có phòng giải phẩu sao? Hai mươi phút là có thể kiếm ra một phòng?
Sau khi giải phẩu kết thúc, điện thoại của Đông Phương Càn cũng không gọi tới, khiến sự mong đợi cất giấu ở đáy lòng Chúc Kỳ Trinh rơi vào khoảng không, không khỏi thất vọng một hồi, oán trách mắng chửi một lúc cũng không có ‎ định dừng lại.
"Mặt cá ươn, biết mình làm giải phẫu cũng không gọi điện quan tâm, mặt cá ươn. . . Mặt cá ươn!" Giờ phút này, Chúc Kỳ Trinh đang nằm ở trên giường bệnh, hưởng thụ dì Lí dùng nĩa đưa tới dưa Ha-mi*, đôi tay của cô bị băng bó giống như cái tay tròn vo của mèo máy Doremon, ngón tay cũng không lộ ra, chỉ có ba đầu ngón tay lộ ra ngoài băng gạc.
*Dưa Ha-Mi (một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc)
Ánh mặt trời sáng sớm rất thoải mái, ngoài cửa xổ nhánh cây trụi lủi đã đâm chồi, tràn đầy hơi thở mùa xuân, đúng là cảnh đẹp đầu xuân tốt đẹp.
Tối hôm qua, cha, anh trai, dì Lý, Chung Thành, bà Hạng, bảo mẫu nhỏ bao gồm cả ông nội cũng tới biện viện thăm mình, trừ hai cái ở người trong cuộc, Đông Phương Khải Ca cùng Trương Tuyết.
Sáng sớm, dì Lý mang tới một nồi cảnh bổ cùng những thức ăn mà Chúc Kỳ Trinh thích đi tới bệnh viện. Vào lúc này, còn cắt cả dưa Ha-mi từng miếng từng miếng đút cô ăn, Chúc Kỳ Trinh cũng yên tâm thoải mái hưởng thụ, vừa nhai dưa, vừa mắng Đông Phương Càn.
"Tiểu ngoan à, cũng không thể mắng người đàn ông của mình như vậy được, đừng cùng cô gia hờn dỗi nữa, ngoan ngoãn ăn trái cây đi."
Chúc Kỳ Trinh hừ một tiếng: "Cháu không chỉ muốn mắng anh ấy, còn muốn đánh anh! Ai bảo anh ấy không quan tâm đến cháu." Cô nhảy lên, cái ௱ôЛƓ hơi đau khiến cô có cảm giác khó chịu, ngay sau đó cô hướng về chiếc chăn đạp lung tung mấy đạp.
"Này tới đây đánh đi? Anh không động đậy, tiếp nhận quyết đấu với em!" Chỉ thấy anhmột thân trang phục đổi màu (*đồ dùng để ngụy trang) vẻ mặt Đông Phương Càn buông lỏng thẳng tắp đứng ở bên cửa.
Chúc Kỳ Trinh mãnh liệt ngẩng đầu, hoàn toàn sửng sốt, "Anh...Anh anh anh, tại sao lại trở về? Em nhớ được từ J thị đến chỗ này phải bay mười giờ mà?"
Đông Phương Càn đi đến trước giường, "Lái xe trở về."
Chúc Kỳ Trinh giật mình, "Anh...lái xe 19 tiếng?"
Đông Phương Càn nhếch miệng, "17 tiếng." Nói xong, anh chậm rãi đi tới trước giường.
Trong lòng Chúc Kỳ Trinh bỗng nhiên cuồng loạn, không biết cảm động hay là lo lắng. Đông Phương Càn thế nhưng vì mình liền lái xe 17 tiếng trong chiếc xe nhỏ kia? Anh không sợ mệt sao? Không sợ nguy hiểm sao? Khi anh nhận được điện thoại của mình thì lập tức lái xe chạy tới sao?
Không hề có nguyên do, địa phương mềm mại nhất của trái tim bị xúc động, lúc này khuôn mặt cá ươn kia cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Đột nhiên rất muốn đưa tay ôm anh, nhưng mà...Chuyện như vậy không phải là đàn ông chủ động sao? Ngay sau đó lại muốn, chờ anh chủ động? Nếu anh chủ động chính là cưỡng gian mình, tính ra rất cao, mình chịu nổi sao?
Cắn môi nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, cô ở trong lòng hô to một tiếng: Chúc Kỳ Trinh, ngươi mất mặt một lần đi!
Bỗng chốc vươn tay, cô ôm chặt lấy cổ của Đông Phương Càn.
Cô ở trên giường, anh đang dưới giường. . .
"Ai yêu ơ ơ này...” Dì Lý nhanh chóng lấy tay che mắt ra ngoài cửa, "Đứa nhỏ này, cũng không ngượng ngùng!" Bà vui vẻ rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, nội tâm Chúc Kỳ Trinh kích động, vui sướng, trong lúc bất chợt cảm thấy cái ôm này thật là quen thuộc, nó làm cô động lòng, làm cho cô không bao giờ nguyện buông ra. Hồi lâu, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Về sau không cho anh lái xe nhanh như vậy, sẽ rất nguy hiểm...Nếu..." ‘Xảy ra chuyện gì’ những chữ này cô không nói ra, trước kia mình không phải luôn nguyền rủa anh đi ૮ɦếƭ sao? Thế nào bây giờ những chữ này lại không dám nói ra? "Đông Phương Càn. . . Em sẽ lo lắng."
Lúc này Đông Phương Càn mới đưa tay ôm lấy hông cô, nhắm mặt lại lộ ra một nụ cười mê người không che dấu, mặt của anh dán sâu vào cổ cô, cái thân thể mềm mại này, để cho anh lái xe 17 tiếng, tất cả mệt mỏi vào giờ phút này đều hóa thành hư không, còn lại chỉ là hạnh phúc cùng kích động.
Cái này ôm, anh đã khát vọng quá lâu quá lâu . . .
Dán môi ở bên tai Chúc Kỳ Trinh, thanh âm vang lên của anh rất dịu dàng, "Không cần lo lắng, anh lái là xe của quân đội, có chụp hình cung không bị phạt."
Chúc Kỳ Trinh \'xì\' một tiếng bậc cười, bị anh chọc không thể làm gì hơn, "Ngươi ta là đang nói nghiêm chỉnh đó, anh còn giỡn được!"
Đông Phương Càn đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô ngón tay theo sợi tóc chậm rãi trượt, "Em cười là tốt rồi, không cần phải lộ ra vẻ buồn rầu."
"Anh cho là em là người điên sao? Cả ngày đều cười ngây dại. "
"Cười ngây dại rất xứng với em."
"Mặt cá ươn!" Cô gầm lên giận dữ, giơ quả đấm hướng về phía đầu anh, bất quá lại bị Đông Phương Càn nhẹ nhàng tiếp được, anh toét miệng cười, "Em cũng rất xứng với anh, không có một chút quyền cước làm cho anh bắt nạt dễ dàng."
Chúc Kỳ Trinh giận đến cắn răng nghiến lợi, tại sao anh lại có thể vào lúc này phá hư không khí được chứ? "Anh thật là đáng ăn đòn!" Nói xong tay còn lại cũng ra quyền, lại giống như trước bị Đông Phương Càn bắt được, anh thu lại nụ cười, dịu dàng nói: "Anh về nhà trước một chuyến, buổi trưa sẽ tới nữa."
Chúc Kỳ Trinh nhìn trên người anh bộ quần áo đổi màu, nghĩ thầm anh không phải ngày hôm qua nhận được điện thoại liền lập tức chạy về chứ? Đến cùng là không về nhà mà đến bệnh viện trước trình diện? Anh nên về nhà một chuyến xử lí chuyện tình của bố mẹ.
Cô nhếch miệng cười hì hì, "Thật là có vợ quên mẹ. Đi đi, vợ cho anh về nghỉ!"
Đông Phương Càn nhếch miệng, che giấu nụ cười của mình, "Không cần cho em một chút ánh mắt trời em liền trở nên rực rỡ, cẩn thận nắng chiếu vào bị thương!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc