Người Vợ Bí Mật - Chương 33

Tác giả: Mạc Oanh

Lúc Nghiêm Hạo tới công ty, công ty đã có chút hỗn loạn, đội trưởng nhóm thi công công trình và chủ thầu đang ngồi trong phòng hội nghị, la hét ầm ĩ đòi gặp người đứng đầu công ty. Bởi vì họ đều là người lao động chân tay nên cách nói năng hơi thô lỗ, những người quen làm việc trong văn phòng hay còn gọi là những ‘thành phần trí thức tinh anh’ cũng không dám đến gần nói chuyện với họ, sợ chọc giận họ họ sẽ động thủ, làm liên lụy đến bản thân.
Xuyên qua cửa kính lớn, nhìn mấy người vạm vỡ ngồi trong phòng hội nghị, Nghiêm Hạo chau mày hỏi thư kí Lưu, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”.
“Chẳng phải đã rất rõ ràng sao, sáng nay bọn họ dẫn theo vài người cứ như vậy xông lên, chúng tôi không ngăn cản được, họ bảo công ty khất nợ bọn họ hai tháng lương, còn nói chúng ta ăn bớt khoản tiền của công trình”. Thư kí Lưu giải thích nhanh gọn cho Nghiêm Hạo về tình hình bên trong.
Nếp nhăn giữa hai mày lại chặt thêm, gần như có thể viết thành chữ ‘xuyên’ (川), quay đầu nhìn, dường như không tìm được người nên xuất hiện, bèn hỏi, “Trợ lý Diêu đâu, chuyện công trường bên đó không phải do cô ta phụ trách sao?”.
“Hai ngày nay đều không thấy cô ấy, từ sáng đến giờ tôi đã gọi vài cuộc điện thoại nhưng vẫn không liên hệ được với trợ lý Diêu”. Sau khi phát sinh chuyện này, trước tiên cô đã thử liên lạc với trợ lý Diêu, nhưng đều không liên lạc được, từ di động đến điện thoại bàn ở nhà, những phương tiện có thể liên lạc cô đều đã thử nhưng vẫn không thể liên hệ được với Diêu Mẫn.
Mày Nghiêm Hạo càng nhăn chặt, anh có một dự cảm không tốt, “Gọi Bạch Lâm đến văn phòng tôi”. Chỉ mong mọi chuyện sẽ không như anh nghĩ.
Thư kí Lưu gật đầu, lập tức nhấc điện thoại gọi cho Bạch Lâm. Nhưng. . . Chuyện này, chuyện này không phải là quá trùng hợp chứ, Bạch Lâm cũng không thấy đâu. Thư kí Lưu có chút uể oải ngẩng đầu báo với Nghiêm Hạo, “Nghiêm tổng, trưởng phòng Bạch. . Trưởng phòng Bạch cũng không liên lạc được”.
Nghiêm Hạo nhắm chặt mắt, tay bất giác nặng nề gõ xuống mặt bàn, cúi đầu nguyền rủa, “૮ɦếƭ tiệt”. Không nói thêm gì với thư kí, xoay người đi thẳng vào phòng hội nghị.
Nghiêm Hạo mở cửa tiến vào, lúc trước anh đi thị sát công trường, đội trưởng nhóm thi công và vài chủ thầu cũng biết anh, thấy anh tiến vào, nhao nhao đứng lên hỏi. Mỗi người một câu nói năng loạn xạ, Nghiêm Hạo bất đắc dĩ giơ tay ý bảo bọn họ yên lặng, sau đó mở miệng, “Các anh cử ra một người đại diện trình bày cụ thể xem là chuyện gì, hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ tình huống này là thế nào”.
“Chuyện gì? Chuyện là các người thiếu chúng tôi hai tháng lương, đến bây giờ số tiền đợt cuối cho công trình vẫn còn kề cà chưa gửi xuống, chỉ biết giục chúng tôi đẩy nhanh tiến độ, không có tiền thì làm sao mà đẩy được, mấy anh em thậm chí còn không có gì để ăn”. Đội trưởng nhóm thi công nói, giọng điệu vô cùng tức giận, tư thế gần như muốn đánh nhau.
“Đúng thế, chúng tôi đều là người làm thuê, nhận thầu một công trình, đằng sau còn nhiều anh em phải nuôi gia đình, công ty của anh lớn như vậy, lại cứ giục giã đẩy nhanh tiến độ công trình, không có tiền, không có lương thì làm sao chúng tôi làm cho anh đây”. Một công nhân trong nhóm nhịn không được cũng đứng ra nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay anh nhất định phải trả lại công bằng cho chúng tôi”. Những người khác cũng phụ họa theo.
“Các anh nói vẫn chưa nhận được khoản tiền đợt cuối của chúng tôi?”. Nghiêm Hạo lựa ra trọng điểm hỏi.
“Nói chính xác hơn là khoản tiền sau cùng này có phần bất thường. Trước kia, người của các anh nói với chúng tôi vốn quay vòng của công ty đột nhiên trục trặc, hai khoản tiền trước chỉ nhận được một ít, còn nói lương của mấy người chúng tôi tạm thời xin khất, đợi khoản tiền sau cùng sẽ gộp vào trả chung. Những chuyện này không quan trọng, chúng tôi ai cũng hiểu, nên chúng tôi cũng cố hết sức động viện anh em trên công trường. Nhưng hôm qua, khoản tiền cuối cùng đã nhận được rồi, con số so ra ít hơn trước kia, chúng tôi lập tức liên hệ với trợ lý Diêu bên các anh, nhưng gọi điện suốt một ngày trời mà không ai bắt máy, liệu thế này có phải chúng tôi bị lừa không? Bây giờ thấy công trình đã hòm hòm rồi, sau đó muốn hất cẳng chúng tôi phải không, làm gì có chuyện đấy”. Bọn họ nói có phần giận dữ, tâm trạng cũng tương đối kích động. Nói rồi còn rút từ trong túi ra giấy chuyển tiền của mấy lần trước, con số ghi trong giấy quả thực là một trời một vực so với con số công ty gửi xuống.
Nghiêm Hạo vẫn cau mày, nghe xong lời bọn họ nói, nhìn tờ danh sách bọn họ lấy ra, mày càng nhíu chặt, mỗi một khoản tiền của công ty đều được gửi xuống đúng hạn và đầy đủ, vì sao đến tay bọn họ lại không trọn vẹn, có lẽ qua trung gian đã bị ăn bớt vài phần, vậy có bao nhiêu người tham gia vào chuyện này?
“Chuyện này tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời xác đáng, mỗi một khoản tiền của công ty gửi xuống đều được ghi lại rõ ràng, và theo tôi được biết tiền đều được gửi xuống đầy đủ, cụ thể phát sinh vấn đề ở giai đoạn nào tôi nhất định sẽ làm rõ để trả lại công bằng cho mọi người”. Nghiêm Hạo cam đoan với bọn họ.
“Giải thích, bây giờ chúng tôi cần một lời giải thích, lúc trước chúng tôi đã giục trợ lý Diêu nhanh chóng gửi tiền xuống, cô ta cứ một mực từ chối, nói rằng các anh sẽ sớm sắp xếp để bàn giao tiền cho chúng tôi, nhưng bây giờ thì sao? Kết quả đâu? Hoàn toàn ngược lại, trợ lý Diêu mấy ngày nay không thấy bóng dáng, gọi điện thoại thì không kết nối được, anh bảo chúng tôi tìm ai nữa đây, chính vì chúng tôi tìm không thấy người nên mới phải mò đến tận cửa”. Nếu có thể bọn họ cũng không muốn náo loạn đến mức này, dẫu sao nghề của bọn họ là nhận thầu công trình, về lâu về dài vẫn phải dựa vào những công ty kinh doanh bất động sản để kiếm miếng cơm, huống hồ những công ty bất động sản làm ăn chân chính ở Thượng Hải chỉ đếm được trên đầu Ng'n t, nếu để mối quan hệ này trở nên căng thẳng thì bọn họ cũng sẽ gặp bất lợi.
“Hiện giờ bên chúng tôi cũng đang tìm cách liên lạc với trợ lý Diêu, chúng tôi cũng hy vọng mọi chuyện nhanh chóng được làm rõ. Như thế này đi, các anh cho tôi ba ngày, nhất định tôi sẽ cho các anh một đáp án thuyết phục”. Nghiêm Hạo nhìn bọn họ, ánh mắt kiên định, giọng nói hàm chứa khí phách đặc trưng.
Vài người ở đây quay sang nhìn nhau, không biết có nên tin lời anh nói hay không, những lời này lúc trước bọn họ đã nghe Diêu Mẫn nói quá nhiều, gần như đã miễn dịch, nhưng dường như anh nói…
Nghiêm Hạo đương nhiên nhận ra bọn họ vẫn băn khoăn nghi ngờ, liền nói tiếp, “Tôi biết bây giờ các anh không tin lời tôi nói, nhưng các anh nên hiểu rõ, chúng ta hợp tác không phải mới chỉ lần một lần hai, lúc trước Vũ Dương chúng tôi có bạc đãi các anh hay không, lần này là nội bộ công ty chúng tôi gặp chút vấn đề, chắc chắn ba ngày sau tôi sẽ cho các anh một câu trả lời vừa ý”.
Đám người đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trao đổi bằng ánh mắt rất ăn ý, sau đó đội trưởng nhóm thi công đại diện nói, “Được, chúng tôi tin tưởng anh thêm một lần, nhưng đúng ba ngày sau các anh phải cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng”.
“Các anh yên tâm, Nghiêm Hạo tôi đã nói thì sẽ giữ lời”.
Sau khi Nghiêm Hạo cam đoan, chuyện này cũng tạm thời lắng xuống, tiễn bọn họ về, Nghiêm Hạo lập tức triệu tập một vài trưởng phòng để điều tra vụ này đến cùng, thư kí lại tiếp tục gọi điện cho Diêu Mẫn và Bạch Lâm, nhưng vẫn như trước không liên lạc được.
Nghiêm Hạo nhẹ tay vuốt mi tâm, vẻ mặt có chút mỏi mệt. Hai ngày nay đột nhiên phát sinh quá nhiều chuyện, liên tiếp liên tiếp nhau, kết quả sơ bộ của cuộc họp vừa rồi có thể khẳng định công quỹ đã bị Diêu Mẫn và Bạch Lâm liên thủ tham ô, toàn bộ số tiền lên tới gần năm trăm ngàn. Bạch Lâm là trưởng phòng tài vụ, Diêu Mẫn là trợ lý của anh, thường ngày có thể ra vào văn phòng của anh bất cứ lúc nào, những khoản tiền của công ty đều phải có chữ kí và con dấu của anh, mọi chuyện trong hai ngày vừa rồi xảy đến quá nhanh, chỉ vì chuyện của Nghiêm Nhiên mà khiến anh không còn tâm trạng để ý đến chuyện công ty, bọn họ liền thừa cơ ra tay, biển thủ công quỹ rồi bỏ đi, thần không biết quỷ không hay, hai người hợp tác cũng xem như là thiên y vô phùng[1].
Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa, thư kí Lưu bưng vào một tách cà phê để nâng cao tinh thần.
“Vẫn chưa liên lạc được với hai người đó sao?”. Nghiêm Hạo mở miệng hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.
Thư kí Lưu lắc đầu, “Tôi đã phái người đến chỗ ở của họ, có điều không có người ở nhà”.
Nghiêm Hạo mệt mỏi gật đầu, “Gọi người của phòng tài vụ đến văn phòng tôi, không có chuyện gì thì cô ra ngoài đi”.
Thư kí Lưu gật đầu, xoay người rời đi.
“Hiện tại vốn lưu động của công ty chúng ta còn bao nhiêu?”. Nhìn giám đốc tài vụ ngồi đối diện, Nghiêm Hạo hỏi.
“Không đến ba trăm vạn”. Cung kính trả lời, trước khi đến đây anh đã tính toán rành mạch lại toàn bộ tài chính hiện thời của công ty.
Đau đầu, có lẽ do hai ngày nay đều ngủ không ngon, có lẽ là bị sự việc buổi sáng làm cho tức giận, bây giờ Nghiêm Hạo cảm thấy đau đầu tưởng chừng như sắp nứt ra, hai tay ấn huyệt thái dương, thấp giọng nguyền rủa, “૮ɦếƭ tiệt”.
Giám đốc tài vụ mặt không đổi sắc ngồi đó, anh hiểu rất rõ tính chất nghiêm trọng của vụ việc này, cũng hiểu Nghiêm Hạo có phản ứng như vậy là hoàn toàn bình thường.
Tiếng chuông di động phá vỡ không khí yên tĩnh hiện tại, Nghiêm Hạo có phần mỏi mệt, nhưng màn hình báo là Mễ Giai, anh vẫn nghe máy, phẩy tay ý bảo giám đốc tài vụ đi ra ngoài, “Mễ Giai”. Nghiêm Hạo cố gắng hết sức thả lỏng giọng điệu của mình, bằng không cô ấy sẽ phát hiện ra sự bất thường.
“Công ty không có việc gì chứ?”. Giọng điệu của Mễ Giai dịu dàng, có chút yếu ớt. Buổi sáng sau khi nghe điện thoại anh liền vội vã rời đi, cô biết nhất định là công ty đã xảy ra chuyện, hơn nữa hẳn là không phải chuyện nhỏ.
“Không có chuyện gì, em đã ăn trưa chưa?”. Nghiêm Hạo vô tình nói nhiều, âm thầm chuyển sang đề tài khác.
“Em ăn rồi, không cần lo cho em”. Anh không muốn làm cô lo lắng, cô cũng vậy.
“Ừm, hôm nay công ty có hơi nhiều việc, buổi tối anh đến với em”.
“Em không sao đâu, anh cứ giải quyết công việc đi, buổi tối đừng tới đây nữa, về nhà ngủ một giấc cho khỏe, buổi tối dì sẽ đến đây giúp em”. Mễ Giai đau lòng nói với anh, cô biết tối qua anh ở bên cạnh mình cả đêm, cũng lo lắng cho mình cả đêm, gần như không ngủ được.
“Anh biết rồi”. Nghiêm Hạo đáp.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu nữa mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, nụ cười trên mặt Nghiêm Hạo cũng nhạt dần. Thở dài một tiếng, trước mắt qua những gì nắm được có thể xác định việc này liên quan đến Bạch Lâm và Diêu Mẫn, hiện thời hai người này lại không rõ tung tích, có lẽ chỉ còn cách nhờ đến sự giúp đỡ của các cơ quan tư pháp.
Ấn điện thoại nội bộ, đường dây trực tiếp nối thẳng đến chỗ thư kí ngồi bên ngoài, Nghiêm Hạo trầm giọng nói, “Gọi điện báo cảnh sát đi”.
_________________
[1] Ý là hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Mễ Giai nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa, không to lắm, cứ nhỏ giọt có chút khó chịu, dì nói đã là tháng năm rồi, thời tiết mưa dầm dề như vậy sẽ kéo dài một khoảng thời gian. Mễ Giai không thích thời tiết này, cảm giác giống như tâm tình hiện tại, nếu có thể cô hy vọng được thấy ánh nắng tươi sáng, như thế may ra tâm trạng của cô sẽ khá hơn đôi chút.
Tay bất giác xoa bụng, nơi này lúc trước bằng phẳng, bây giờ cũng bằng phẳng, chỉ là cô biết lúc trước ở nơi đó đã kết tinh một sinh mệnh nhỏ, nhưng rất nhanh nó lại đi mất. Nghiêm Hạo nói chỉ là nó nghịch ngợm trốn đi chơi, sau này vẫn có thể quay về. Trong lòng Mễ Giai tự an ủi mình như vậy, tay khẽ vỗ về lên bụng, không hề phát hiện có một khuôn mặt vừa vụt qua.
Màn đêm bao phủ, bên ngoài tối đen như mực, mưa bụi nhẹ rơi, Nghiêm Hạo đẩy cửa tiến vào, thấy Mễ Giai chăm chú nhìn ra bên ngoài, một bàn tay vẫn còn khẽ đặt trên bụng, trong lòng Nghiêm Hạo run lên, anh biết cô lại nhớ đến đứa bé, nắm chặt tay nắm cửa, viền mắt có chút nong nóng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, qua hồi lâu mới cúi đầu xuống, cố gắng tươi cười, sau đó đóng cửa đi về phía cô.
Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy Mễ Giai, lúc cô định thần lại thì đã ngã vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc, quay đầu, khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Nghiêm Hạo xuất hiện trước mắt cô, trên mặt có phần mỏi mệt nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh. Nhìn anh, cô mỉm cười, hỏi, “Sao anh lại tới đây?”.
Anh khẳng định chắc chắn là cô vừa khóc, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, có lẽ chính cô cũng không ý thức được là mình đã rơi lệ. Đau lòng hôn lên nước mắt trên má cô, áp má vào má cô, nói bên tai cô, “Anh nhớ em”. Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, giọng điệu lười biếng.
Mễ Giai mỉm cười, hưởng thụ lời ngọt ngào hiếm thấy từ anh, xoay người, đối mặt với anh, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt anh không chỉ mỏi mệt mà còn có chút tiều tụy, đau lòng sờ sờ mặt anh, khẽ cau mày nói, “Đã bảo anh không cần tới đây mà, tối hôm qua không ngủ ngon giấc, mắt thâm quầng hết rồi”. Tay nhẹ vỗ về lên quầng thâm dưới mắt anh, ánh mắt nhìn anh mang theo đau lòng.
Kéo tay cô xuống đưa lên môi hôn, cụng trán vào trán cô, “Anh nghe dì nói cả ngày hôm nay em chưa ăn gì”. Trong giọng nói có chút trách cứ, nhưng nhiều hơn vẫn là sự quan tâm.
“Đâu ra, em có ăn mà”. Mễ Giai chột dạ nói.
Nghiêm Hạo cười cười, ôm lấy cô, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh và hạnh phúc này. Mấy ngày nay đã phát sinh quá nhiều chuyện, anh cũng không biết ngày mai còn xảy ra những chuyện gì nữa, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần xác định người bên cạnh mình là cô là tốt rồi.
“Hôm nay ở công ty có phải đã xảy ra chuyện gì không?”. Nhớ tới bộ dáng vội vã rời đi của anh hồi sáng, Mễ Giai lo lắng hỏi.
Nghiêm Hạo ôm cô ngồi dựa trên giường, điều chỉnh lại tư thế để Mễ Giai thoải mái tựa vào trước *** mình, nói lờ đi, “Không có gì đâu, chỉ là thư kí Lưu chuyện bé xé ra to. Còn em, ngày mai về nhớ uống nhiều đồ bổ dì chuẩn bị”.
Mễ Giai mỉm cười, gật gật đầu, “Em biết rồi”. Ôm eo anh càng chặt hơn.
Hai người ôm nhau nằm trên giường bệnh không lớn lắm, có lẽ hai ngày nay họ đều mệt mỏi, vậy nên rất nhanh đã thiếp đi.
Chuyện của công ty đã có sự can thiệp của cơ quan tư pháp, nhưng sự việc cũng không thể giải quyết xong trong một sớm một chiều, vẫn chưa bắt được Bạch Lâm và Diêu Mẫn, vì vậy không có cách lấy lại khoản tiền kia, tuy rằng trước tiên đã đóng băng tài khoản của hai người đó, nhưng hiển nhiên là họ đã có chuẩn bị, số tiền đã sớm bị chuyển đi, thế nên gần như là không điều tra được gì. Những điều này đã tạo thành sự thật không có cách nào thay đổi, thực ra hiện thời việc khiến Nghiêm Hạo đau đầu nhất là phải xoay chuyển cục diện này như thế nào, thời gian ba ngày chỉ trong chớp mắt là đến hạn, bọn họ không thể lại thất tín với những công nhân đó.
Trước hạn cuối cùng một ngày, Nghiêm Hạo quyết đoán quyết định, “Trước hết hãy đem tất cả số vốn lưu động hiện tại của công ty để bù vào phần còn thiếu cho bên công trường”.
“Nhưng cách này khó có thể thực hiện, các chi phí hàng ngày của công ty sẽ không thể duy trì, với lại khoản tiền đó căn bản là không đủ, không thể giải quyết được mấu chốt vấn đề”. Giám đốc tài vụ không đồng ý với cách làm của Nghiêm Hạo.
“Chúng ta không thể lo một lúc nhiều thứ như vậy, trước hết cần trấn an bọn họ, bằng không cứ náo loạn nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công trình, về phần tài chính tôi sẽ nghĩ cách”. Có lẽ anh có thể lấy danh nghĩa và sản nghiệp của mình để thế chấp vay ngân hàng, hơn nữa vẫn còn kỳ hạn giao hàng, bấy nhiêu đó chắc cũng có thể gánh vác được. Nghiêm Hạo tính toán trong lòng.
“Chuyện này. . . .”. Giám đốc tài vụ tuy rằng không đồng ý làm vậy, nhưng trước mắt gần như cũng không nghĩ được ra phương án giải quyết nào tốt hơn. Bất đắc dĩ gật đầu, gập tài liệu chuẩn bị rời đi.
“Xử lý ngay lập tức, thông báo xuống dưới luôn, nói rằng trong một tuần chắc chắn sẽ gửi xuống toàn bộ khoản tiền còn lại”.
“Rõ”. Giám đốc tài vụ gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Đợi anh ta đi ra ngoài, Nghiêm Hạo mới ngả người về sau tựa vào ghế, hai tay nhẹ nhàng xoa P0'p huyệt thái dương. Tuy Mễ Giai đã xuất viện về nhà nhưng thân thể vẫn còn yếu, bình thường cũng hay suy nghĩ, vì không muốn làm cô lo lắng nên chuyện công ty anh vẫn giấu Mễ Giai, mệt mỏi liên miên nhưng ở trước mặt Mễ Giai anh luôn ra vẻ tươi cười, không để lộ nửa phần.
Đang muốn cho bản thân thời gian để nghỉ ngơi một chút, lại có tiếng gõ cửa.
“Nghiêm tổng, Mạc tổng bên tập đoàn Mạc Thị đang đợi bên ngoài”. Thư kí Lưu đi vào báo cáo.
Mạc Thị, nghĩ chắc bọn họ đã nghe tin, mở mắt ra, ngồi thẳng lại lần nữa, nói, “Mời bọn họ vào đi”. Đây là công trình hợp tác với Mạc Thị, đương nhiên bên họ có quyền được biết tình hình cụ thể.
Mạc Liên Huyên đến đây một mình, không mang theo cấp dưới. Ánh mắt nhìn Nghiêm Hạo, khuôn mặt thoáng ý cười, “Tôi nghe được chút tin tức, không biết là thật hay giả, vậy nên hôm nay cố ý đến chỗ anh xác nhận độ chân thực của tin tức này một chút”. Mạc Liên Huyên tự động kéo chiếc ghế đối diện anh ra, ngồi xuống, không hề khách sáo.
Nghiêm Hạo nhíu mày nhìn cô, không nói gì.
“Tôi nghe nói trợ lý Diêu và trưởng phòng tài vụ của công ty các anh liên thủ tham ô một phần vốn trong hạng mục công trình hợp tác giữa chúng ta?”. Mạc Liên Huyên mở miệng hỏi thẳng, giọng điệu vẫn bình tĩnh, không nghe ra là tốt hay xấu.
Nghiêm Hạo nhìn cô, qua hồi lâu mới trả lời, “Tin này là thật”. Chuyện đã phát sinh, anh cũng không có ý định giấu diếm.
Mạc Liên Huyên mặt không đổi sắc, anh nghĩ có lẽ cô đã sớm xác nhận thông tin này, một chút cũng không thấy bất ngờ, tiếp tục hỏi, “Vậy tiếp theo bên anh định làm gì?”. Cô không có quyền truy xét chuyện này đúng sai thế nào, đó là vấn đề nội bộ của Vũ Dương, cô chỉ là đối tác, không thể tham gia vào chuyện trong nhà của người ta, hơn nữa chuyện cũng đã xảy ra, trước mắt quan trọng nhất là phải tìm cách giải quyết.
“Tôi sẽ không để chuyện hợp tác giữa Mạc Thị và Vũ Dương thành công cốc, công trình vẫn tiếp tục, tiến độ cũng sẽ không chậm lại, bất động sản cũng sẽ được bán đúng thời hạn mở cửa phiên giao dịch”. Nhìn cô, Nghiêm Hạo nói kiên định.
“Anh lấy tiền vốn ở đâu?”. Mạc Liên Huyên nêu rõ hiện thực trước mắt, cũng là vấn đề khó khăn nhất bây giờ.
“Vấn đề tài chính tôi sẽ nghĩ cách, chuyện này cô không cần lo lắng”. Nghiêm Hạo nói nghiêm túc.
Mạc Liên Huyên thu lại ý cười, nhìn anh hồ nghi, “Không phải là anh muốn tự bỏ tiền riêng đấy chứ? Khoản tiền này không hề nhỏ đâu”. Phát hiện ý đồ của anh, Mạc Liên Huyên không đồng tình.
“Vũ Dương luôn đề cao chữ tín, tôi không thể phá bỏ tôn chỉ của công ty”. Kiến trúc Vũ Dương là do một tay cha dốc sức gây dựng, cho dù anh không thể đưa nó phát triển mạnh hơn thì cũng không thể để nó bị hủy trong tay mình.
Mạc Liên Huyên thở dài, lấy ra một tập tài liệu cô mang theo, đưa lên ý bảo anh xem.
Nghiêm Hạo nghi hoặc, khó hiểu cầm lấy tài liệu, sau khi đọc nội dung bên trong có chút không thể tin được nhìn cô, “Đây là. . . Có ý gì?”.
“Cái này coi như là Mạc Thị lấy danh nghĩa cá nhân cho Vũ Dương vay, không tính vào tiền vốn, hợp đồng lúc trước không thay đổi, anh có thể yên tâm”. Mạc Liên Huyên trả lời.
“Vì sao?”. Nghiêm Hạo không hiểu, vì sao cô lại giúp anh, giúp Vũ Dương.
Mạc Liên Huyên mỉm cười, “Lúc trước tôi đã nói chúng ta có thể làm bạn, đã là bạn, tôi đây đương nhiên muốn giúp đỡ, coi như là tạ lỗi vì ngày đó vô ý gây ra hiểu lầm giữa anh và Mễ Giai, chỉ xin lỗi bằng mồm không đủ thành ý”. Mạc Liên Huyên đáp, không cho anh cơ hội cự tuyệt.
“Cô. . . .”. Nghiêm Hạo nhìn cô, lại nhìn tài liệu trong tay, đột nhiên có chút nói không nên lời.
“Chỉ là tôi lấy danh nghĩa Mạc Thị cho Vũ Dương vay khoản tiền này, chờ đến khi hai người kia sa lưới, lấy lại được số tiền đã mất, hoặc đến khi tình hình kinh tế của Vũ Dương chuyển biến tốt hơn, anh có thể trả lại tôi khoản tiền này, như vậy có thể tiết kiệm lãi suất hơn là vay ngân hàng”. Mạc Liên Huyên không chút để ý nói, giống như là chỉ cho mượn mấy vạn đồng, chứ không phải là cho vay hơn một ngàn vạn.
Trầm mặc hồi lâu, Nghiêm Hạo thật lòng nói cảm ơn với cô. Hiện giờ Vũ Dương thật sự rất cần số tiền này.
Mạc Liên Huyên không để ý cười cười, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói, “Khi nào có thể đưa Mễ Giai ra ngoài cùng ăn một bữa?”. Cô còn nhớ lúc trước đã đề nghị chuyện này với anh.
“Qua một thời gian nữa”. Hiện giờ cảm xúc và tình trạng cơ thể của Mễ Giai đều không thích hợp.
“Anh không có thời gian cũng không sao, tôi trực tiếp tìm Mễ Giai là được, hơn nữa phụ nữ thích dạo phố mua sắm, còn đàn ông các anh lại không thích”. Mạc Liên Huyên nghĩ rằng anh lo trong thời gian này công ty nhiều việc sẽ không có thời gian.
Nghiêm Hạo cười khổ nói, “Mễ Giai sinh non”. Lúc trước anh luôn cố gắng kiên cường trước mặt Mễ Giai, đến lúc một mình nhìn thẳng vào sự thật này vẫn cảm thấy rất đau lòng, dù sao đó cũng là đứa con đầu lòng của họ, Nghiêm Hạo vẫn nhớ ngày đó sau khi biết Mễ Giai mang thai tâm tình của anh đã kích động vui sướng như thế nào.
“Sao. . . Sao lại như vậy. . .?”. Mạc Liên Huyên hiển nhiên cũng bị lời nói của anh dọa đến, vẻ mặt không tin.
Nghiêm Hạo cười khổ, không nói gì.
Ngay lúc Mạc Liên Huyên xấu hổ không biết nên nói gì tiếp theo, di động của Nghiêm Hạo vang lên, là điện thoại từ nhà gọi tới.
Nghiêm Hạo ngượng ngùng cười cười với cô, cầm lấy di động, ấn nút nghe.
“A Hạo, không thấy Nhiên Nhiên đâu”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc