Người Tình Tìm Đến Cửa - Chương 11

Tác giả: Mễ Nhạc

“Mẹ không thích bạn gái Duy Bình.”
Sau khi ăn trưa ở Lục gia xong, Uông Tử Nhân đi theo mẹ chồng vào trong phòng vì bà nói có chuyện muốn nói riêng với cô. Vốn cô còn lo lắng mẹ chồng có phải đã biết cô và Duy Đình tạm thời ra ở riêng hay không, nhưng sau khi bà nói ra câu này, cô liền hiểu chuyện mà bà muốn nới có liên quan tới bạn gái chú út.
“Gia Lị rất được mà mẹ.” Hôm nay chú út đem bạn gái chu Gia Lị về nhà, chính thức giới thiệu cho gia đình biết. Cô ấy là một người mẫu khá nổi tiếng, cao khoảng một mét bảy lăm, cũng không biết tại sao bạn gái chú út khiến cô liên tưởng tới Lăng Dao.
Chú út như giới thiệu đã nói, Chu Gia Lị là mối tình đầu của chú, nhưng sau đó lại chia tay. Nửa năm trước gặp lại, hai người tái hợp khiến tâm trạng của cô bỗng nặng nề.
“Đàn ông chỉ thấy được vẻ bề ngoài mà thôi.” Đối với sự lựa chọn của đứa con trai út, Phan Lan Anh chỉ có thể lắc đầu. “Thật ra mẹ không quan tâm đến gia thế của con dâu thế nào, cho dù chỉ là một cô bé bình thường mẹ cũng không phản đối, nhưng cá tính phải hiền lành khéo léo.”
Uông Tử Nhân biết mẹ chồng không phải người khó tính. Chẳng qua tính cách của bà là người Thượng Hải, lúc trước nghe nói bà tích cực khuyến khích Duy Đình và cô xem mặt, có lẽ cũng do nguyên nhân này.
“Tử Nhân, con có thấy con bé ăn mặc toàn hàng hiệu đắt tiền không, so với mẹ ăn mặc còn khoa trương hơn, con bé chỉ là một người mẫu nho nhỏ mà thôi, sao lại chú trọng hưởng thụ vật chất như vậy, rất không thực tế.” Con dâu cũng là người trong nhà, cho nên Phan Lan Anh nói chuyện rất thẳng thắn.
“Có lẽ bởi vì cô ấy muốn trong buổi ra mắt cha mẹ bạn trai tạo được ấn tượng tốt, nên ăn mặc long trọng một chút.” Cô cũng là lần đầu tiên gặp bạn gái của chú út, cũng không rõ về người ta lắm.
“Còn có, cái mũi kia của con bé vừa thấy là biết đi nâng mũi, rất giống mẹ.”
Mẹ chồng đi nâng mũi? Uông Tử Nhân choáng.
“Tóm lại, mẹ không thích bạn gái Duy Bình, vì sao mấy đứa chỉ nhìn bề ngoài mà chọn nhỉ? Trước kia Duy Đình thằng bé cũng ……” Phan Lan Anh nói một nửa, ngừng lại. “Xem mẹ kìa, tự dưng đi nói lại chuyện trước kia làm chi không biết.”
Tuy mẹ chồng không nói hết câu nhưng cô cũng biết bà muốn nói tới Lăng Dao. Chú út nói gặp lại Gia Lị xong phát hiện vẫn còn yêu cô ấy, bởi vậy một lần nữa theo đuổi đem cô ấy về, nếu vậy liệu Duy Đình có giống thế hay không?
“Tử Nhân, con nghĩ cái gì vậy?”
“Dạ không có gì.”
“Đúng rồi, chuyện thuốc Đông y lần trước mẹ nói với con ấy, khi nãy mẹ mới nhờ bà giúp việc để thuốc Đông y bỏ lên xe hai đứa, về nhà nhớ lấy ra mà uống, tuy có chút khó uống nhưng trên hướng dẫn có ghi rõ, mỗi ngày đều phải uống, con nhớ chưa?”
“…… Dạ.” Uông Tử Nhân cười gượng .
“Tin tưởng mẹ, chờ con và Duy Đình có con, tình cảm vợ chồng hai đứa sẽ trở nên tốt hơn thôi.”
“Vâng.”
Lúc này di động của mẹ chồng vang lên, bà nhận điện xong nhỏ giọng nói với cô, “Tử Nhân con ra ngoài cùng bọn họ nói chuyện trước đi, mẹ nhận điện thoại xong sẽ ra sau.”
Uông Tử Nhân gật đầu, sau khi đi ra khỏi phòng cha mẹ chồng thuận tay đóng cửa, còn chưa đi vào chợt nghe phòng khách truyền ra tiếng nói chuyện.
“Anh cả, anh biết không? Gia Lị và Lăng Dao cùng một công ty quản lý đó.”
“Phải không?”
“Gia Lị, lần trước em nói Lăng Dao gần đây chuyển sự nghiệp diễn viên về lại Đài Loan, là thật không? Không phải ở bên kia cô ấy đang phát triển kiếm được không ít tiền sao, không dưng vô cớ về lại Đài Loan làm chi?”
“Anh cũng không rõ, nhưng mà đúng là gần đây Lăng hoạt động ở Đài Loan hơi nhiều.”
Uông Tử Nhân đứng đằng sau nghe. Cô cũng đoán được nguyên nhân, hẳn là có liên quan tới Duy Đình …… Cô miễn cưỡng cười, sau đó đi vào phòng khách.
Lục Duy Bình thấy chị dâu vào, thay bạn gái đòi công bằng: “Chị dâu, lần sau mẹ tìm chị vào phòng nói chuyện, chị nhớ mang theo Gia Lị cùng vào nha.”
Chu Gia Lị nhìn Uông Tử Nhân. “Duy Bình, bác gái cõ lẽ chưa quen với em, không sao mà.”
“Bởi vì không quen nên mới phải bồi dưỡng tình cảm , mẹ anh rất thương chị dâu, em nên học theo để được mẹ anh thương như thế.”
“Vậy ạ? Chị dâu, sau này mong chị giúp đỡ nhiều.” Chu Gia Lị có chút lỗ mãng cười.
Uông Tử Nhân thật sự không biết nên nói cái gì, đang lúc muốn tìm cái cớ lên lại trên tầng thì mẹ chồng ở trong phòng đi ra, nói rằng muốn đi ra ngoài vì có một người bạn của bà mới từ nước ngoài trở về, mấy chị em đang chờ bà.
Bởi vì mẹ chồng đi ra ngoài, bữa ăn trưa gia đình cũng xem như kết thúc, do vậy Uông Tử Nhân và chồng cũng về nhà.
“Duy Đình, cám ơn anh đã đưa em về.”
Uông Tử Nhân cầm trên tay một gói to, bên trong là thuốc Đông y mà mẹ chồng mua cho, cô đứng trước cửa phòng trọ, nói lời cảm ơn tới chồng. Đêm qua anh cũng đưa cô đến đây.
“Không mời anh vào à?”
Anh muốn vào?
“Ngày hôm qua do khuya quá cho nên anh muốn để em nghỉ ngơi, nhưng hôm nay ít nhiều thì cũng phải mời anh vào ngồi chút chứ.”
“Nhưng mà……” Lúc này hàng xóm bên cạnh trở về, nhìn hai người chằm chằm nhìn khiến Uông Tử Nhân cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải mở cửa.
Lục Duy Đình đi vào cùng cô, quan sát xung quanh căn phòng. Nói là phòng trọ, kỳ thật chẳng qua chỉ là một căn phòng lớn hơn bình thường, phòng khách thông với phòng bếp, có thêm một cái cửa trượt, kéo cửa mở ra là thấy bên trong, phía sau có đặt một chiếc giường, còn những cái khác cũng không lớn hơn bao nhiêu. “Đây là phòng em gái em tìm cho em? Đáng lẽ con bé phải tìm cho em một căn phòng tốt hơn chứ.”
Uông Tử Nhân đưa tay đặt túi đồ lên bàn, vốn căn phòng đã không lớn, nhưng nay lại thêm một người đàn ông cao to khiến cho căn phòng trông càng nhỏ, cũng khiến người ta cảm thấy chật chội khẩn trương. “Ở đây không có đồ uống, chỉ có nước lọc, anh có muốn uống không?”
“Không cần đâu.”
“Vậy cám ơn anh đã đưa em về, em thấy hơi mệt nên muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút.” Cô thầm nghĩ, chồng à anh mau đi đi cho em nhờ.
Lục Duy Đình nhìn cô vợ. “Hôm nay em có chút gượng ép, em khó chịu ở đâu vậy?”
Anh đây là đang quan tâm cô sao? Uông Tử Nhân không hiểu, cũng không muốn biết. “Không có gì, em chỉ cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi mà thôi.”
“Phải không? Anh cũng hơi mệt, cùng nhau ngủ trưa đi.” Lục Duy Đình nói xong, lập tức *** quần.
Thấy chồng ***, cô chấn kinh. “Anh anh…… anh làm chi mà phải áo khoác?”
“Không phải đã nói anh cũng mệt, muốn chợp mắt một lát.” Anh cởi bỏ caravat, sau đó đi thẳng vào chiếc giường duy nhất trong căn phòng.
Uông Tử Nhân mở to mắt, không biết nên nói cái gì. Nói thật cô đã rất mừng khi được về nhà sớm, bởi vì cô thật sự không thể coi như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra, sau đó nói chuyện vui cười trước mặt cha mẹ chồng, hơn nữa, cô cũng muốn tránh anh.
Kết quả, bây giờ anh lại nói anh muốn ngủ cùng nhau? Có anh ở đây cũng đủ khiến cô bối rối, càng không nói đến chuyện cùng nằm trên một chiếc giường.
Sau đó cô thấy anh ngồi xuống giường, nội tâm lại càng bị K**h th**h căng thẳng không thôi. “Nơi này rất nhỏ, anh có lẽ sẽ không quen, em cảm thấy anh nên về nhà nghỉ ngơi có vẻ tốt hơn.”
“Sao lại nói nhiều câu vô nghĩa như vậy, không phải nói mệt à? Mau mau lên giường nghỉ ngơi đi.”
“Duy Đình, anh……”
“Đêm qua anh làm việc đến khuya gần như không ngủ, buổi sáng lại phải lái xe đón em về nhà, bây giờ anh thật sự mệt gần ૮ɦếƭ, em muốn anh trong tình trạng buồn ngủ lái xe về à?”
“Em……” Uông Tử Nhân phát hiện bản thân không cách nào có thể mở miệng để đuổi người này về được nữa. Vạn nhất anh thật sự mệt đến thế, lái xe trở về sẽ rất nguy hiểm, nhưng mà, anh ngủ ở đây……
“Hay là em sợ anh làm gì em sao?”
Khuôn mặt Uông Tử Nhân nhanh chóng đỏ lên, không nói lên lời.
“Em yên tâm lại đây nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh quá mệt lại buồn ngủ thế này sẽ không làm gì em đâu.” Đôi mắt đen chuyển động, anh nở nụ cười yếu ớt xấu xa hiếm thấy. “Hay là, em muốn anh làm gì em hả?”
“Em đâu có!” Mặt cô càng ngày càng đỏ.
“Tóm lại, anh sẽ không làm gì em đâu, cho nên em nhanh tới nằm xuống đi.” Nói xong Lục Duy Đình ngả lưng nằm lên giường, sau đó nhắm mắt lại.
Uông Tử Nhân do dự đi tới
Anh thật sự mệt đến thế à? Đáng lẽ khi nãy cô nên tự về nhà, hiện tại cũng sẽ không khổ đến mức này.
Nếu biết chồng cô mệt như vậy, cô sẽ không quyết liệt đuổi anh về. Thôi bỏ đi, để anh ngủ ngon chút vậy.
Không biết vì sao, cô càng muốn duy trì khoảng cách với anh, hai người càng xích lại gần.
Bước tới mở điều hòa, cô điều chỉnh nhiệt độ cho dễ ngủ, đồng thời kéo rèm cửa, bởi vì buổi chiều ánh mặt trời phía tây chiếu thẳng vào đây sẽ rất chói mắt.
Cô xoay người nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, tiếng hít thở đều đặn. Anh sẽ không nhanh như vậy đã ngủ chứ?
“Duy Đình.” Thấy anh không trả lời, cô kéo chăn mỏng đắp lên người anh.
Cô ngồi bên mép giường, nhìn khuôn mặt anh tuấn. Rốt cuộc ngày hôm qua anh làm việc đến mấy giờ? Đến mức mới đó đã ngủ. Trước kia biết anh làm việc mệt mỏi nên cô cũng không nháo anh, có khi buổi chiều nhân lúc ngày nghỉ anh sẽ ngủ rất lâu, mà cô, thường như vậy lặng lẽ nhìn anh.
Bất cứ khi nào trông anh cũng rất đẹp trai, thậm chí lúc ngủ, khuôn mặt luôn mê người như vậy, lại nghĩ lần đầu tiên nhìn thấy anh, chẳng phải cô đã bị anh quyến rũ đến ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt sao?
Thật ra cô cũng gặp rất nhiều người đẹp trai hơn chồng cô, nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy anh tim cô đều đập nhanh hơn……
Uông Tử Nhân cười khẽ. Có lẽ đây là nhất kiến chung tình mà người ta hay nói.
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi má kia, ngay lúc cô rời khỏi, Lục Duy Đình hai tay gắt gao ôm lấy cô khiến cô giật mình hoảng sợ. Không phải anh đã ngủ rồi à?
Trong lúc cô chưa phản ứng kịp, anh xoay người, đè cô xuống dưới.
“Duy Đình, không phải anh đang ngủ à?” Khuôn mặt Uông Tử Nhân nhanh chóng nóng bừng.
Lục Duy Đình hôn hai má đỏ ửng. Anh không ngủ, mọi việc vợ anh cẩn thận làm vì anh anh đều để ý, trước kia anh biết vợ anh luôn làm như vậy, nó khiến anh cảm thấy an tâm sau đó ngủ rất ngon.
Nhưng mà, anh không biết cô lại hôn trộm anh, cảm giác thật thích.
“Duy Đình……”
“Lần này đừng nói là em không cần, là em quyến rũ anh trước.”
Leng keng! Lục Duy Đình cúi đầu đang muốn ngấu nghiến đôi môi vợ bỗng chuông cửa vang lên, anh không khỏi hờn giận nhíu mày.
“Có người ấn chuông cửa, anh để em đứng lên đi.” Uông Tử Nhân ngẩng đầu nhìn anh nói.
Anh ủ rũ nói: “Xem như em không có ở nhà.”
Leng keng leng keng!
“Duy Đình, anh để em đứng lên đi.”
Nhìn vợ mình, anh miễn cưỡng xoay người để cô đứng dậy.
Uông Tử Nhân điều chỉnh hô hấp. Tuy rằng không biết là ai đến bấm chuông, nhưng mà giờ phút này cô rất cảm ơn người này.
Có thể do quá mức khẩn trương, cô bất giác quên nhìn ai tới liền mở cửa, thấy người ngoài cửa, cô liền hóa đá.
“Tử…… Thiên?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc