Người Tình Tìm Đến Cửa - Chương 09

Tác giả: Mễ Nhạc

Không hiểu sao anh chỉ cảm thấy khó chịu hơn. “Tự cậu chơi đi, mình đi trước.”
“Duy Đình.”
Cậu bạn thân không đáp lại trực tiếp đi ra quán bar.
Nhớ lại lời khi nãy Bách Ân nói, anh chẳng qua chỉ quen có Tử Nhân bên cạnh cho nên bây giờ không quen khi cô ấy rời đi, do vậy nên buồn chán ư?
Là như thế thật sao?
***
Nghe tiếng mở cửa Lục Duy Đình khá ngạc nhiên, chẳng lẽ Tử Nhân về nhà?
‘Tách’! Đèn phòng khách bật lên, thoáng chốc cả căn phòng sáng trưng.
Lục Duy Đình thấy cô mặc một chiếc váy xuất hiện trước mặt anh, nhìn thấy anh dường như cô bị sốc nhẹ.
“Ông ông…… xã, anh ở nhà à?”
Uông Tử Nhân nói chuyện lắp bắp, bật điện sáng thấy chồng cô ngồi trong phòng khách dọa cô ૮ɦếƭ khi*p.
Khi nãy ở dưới lầu cô nhìn lên tầng 8, không có ánh điện nên nghĩ bình thường thứ năm chồng cô đều về trễ, do vậy cô mới đi lên, không nghĩ tới anh lại ở nhà!
Cô ngây ngốc đứng im một chỗ, đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ? Kiên trì ở lại lấy quần áo hay xoay người bỏ đi? Nếu cứ như vậy rời đi thì hơi kỳ kỳ, nhưng chồng cô ở nhà, cô vào phòng lấy quần áo cũng có chút xấu hổ.
Lục Duy Đình nhìn cô vợ đứng trước cửa, sắc mặt cô rất tốt nhưng có thể nhìn ra cô rất khẩn trương khiến anh nhớ lại năm đó khi hai người đi xem mắt.
Lúc đó anh vừa chia tay với Lăng Dao không lâu, khó chịu chán ghét nên tạm thời anh không muốn có bạn gái, kết quả mẹ anh lại bày kế cho anh đi xem mặt, anh đến nhà hàng mới biết là xem mặt, có lẽ mẹ anh cũng biết nếu nói trước cho anh đảm bảm anh sẽ từ chối thẳng thừng.
Lúc ấy anh không nói hai lời muốn bỏ đi nhưng nhà gái đã đến, cũng giống như anh đi theo với mẹ mình, ngay lúc đó thấy cô toàn thân mặc một bộ đồ thanh lịch, da thịt trắng nõn, nhìn thấy anh khuôn mặt xấu hổ, mặc dù rất khẩn trương nhưng vẫn lịch sự chào hỏi anh.
Khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào. “Xin chào, em là Uông Tử Nhân.” Lập tức nội tâm anh khó chịu không tình nguyện bỗng chốc tan biến hết.
Mà bây giờ cô đang khẩn trương sao?
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của chồng, ban đầu Uông Tử Nhân chỉ khẩn trương thôi nhưng giờ đây tim cô đập rất nhanh khiến cô khó thở, giống như trước đây cô không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Không biết vì sao chồng cô lại nhìn cô chằm chằm nhưng cái gì cũng không nói, cô thật sự chịu không thể chịu nổi cái bầu không khí quái dị lúc này, do vậy cô mở miệng, “Em trở về lấy vài bộ quần áo, rất nhanh sẽ đi nên không quấy rầy đến anh nghỉ ngơi đâu.”
Nói xong cô đi vào phòng, lướt qua bên cạnh anh cô ngửi thấy toàn mùi rượu. Anh uống rượu? Nghĩ đến mình lại muốn đi giúp anh pha trà giải rượu, cô bỗng cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Không phải đã quyết định ly hôn với anh rồi sao? Ấy vậy mà còn lo lắng ngày mai anh sẽ đau đầu khó chịu, có lẽ cô nên cố gắng buông tha tình cảm của mình đối với anh!
Uông Tử Nhân âm thầm thở dài sau đó đi vào phòng.
Cô lấy ra một va ly rồi mở cửa tủ, chọn quần áo cần lấy, khóe mắt thấy chồng cô cũng đi theo nhưng không vào phòng, cơ thể cao to dựa vào khung cửa, chỉ cảm thấy sau lưng cặp mắt kia luôn nhìn chằm chằm vào cô khiến cô khẩn trương không thôi.
Tim cô đập nhanh dữ dội, suy nghĩ cũng rối loạn theo, chỉ có thể vơ đại vài bộ bỏ vào va ly rồi đóng cửa tủ, quay người bỗng thấy chồng cô không khi biết đã đến đây, dán cạnh cô rất gần, không hiểu sao cô muốn chạy trốn bởi vì ánh mắt anh rất nóng rực.
“Quần áo em đã lấy xong, em đi trước.”
Khi cô đi ngang qua Lục Duy Đình hắn đột nhiên anh giữ tay cô lại. “Sao phải đi vội vã như vậy, sợ anh làm gì em sao?”
Bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, nhiệt độ cao đến dọa người, cơ thể phảng phất tỏa hơi nóng khiến cho Uông Tử Nhân vội vã gỡ tay anh ra. “Ông xã, anh buông……”
Kết quả cô chẳng những không gỡ được còn bị anh ôm lấy, sau đó ném lên giường lớn phía sau, thân hình cao lớn lập tức đè lên vây cô trong lòng, điều này xác định cho cô biết anh thật sự muốn làm chuyện kia.
“Ông xã, buông ra, chúng ta sắp ly hôn.” Cô mới mở miệng môi của anh đã thuận thế áp lên, cô còn không kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi ấm áp đã xâm nhập vào miệng cô, thật sâu ʍúŧ vào. (*Đổ mồ hôi*)
Uông Tử Nhân vốn đã khẩn trương, đột nhiên chồng cô lại hôn tới tấp, nụ hôn nồng nhiệt khiến cô tâm hoảng ý loạn tùy cho anh xâm nhập, cái lưỡi muốn tránh cũng không được chỉ có thể đáp lại anh, môi lưỡi dây dưa nước bọt giao hòa, ngay cả hơi thở cũng trộn lẫn vào nhau.
Lục Duy Đình cố tình không cho cô có thời gian thở dốc, một lần nữa mãnh liệt hôn lên, nóng bỏng cuồng dã, hôn cô cho tới khi choáng váng.
Xa cách nhiều ngày, nụ hôn triền miên mong nhớ, cũng là nụ hôn khát vọng. Dụς ∀ọηg tích lũy quá nhiều khiến anh không thể dừng lại, bàn tay to trực tiếp thâm nhập vào váy cô, anh muốn cô.
Đúng vậy, anh muốn cô, rất rất muốn cô.
Đối mặt với sự dụ hoặc của Lăng Dao anh hoàn toàn không có cảm giác, ngay cả báu vật gợi cảm trong miệng Bách Ân khi nãy quyến rũ, anh cũng không nổi lên một tia Dụς ∀ọηg.
Nhưng điện phòng khách vừa sáng, nhìn thấy Tử Nhân xuất hiện trước mắt, nội tâm anh mãnh liệt khát vọng, thiếu chút nữa anh gần như lao ra phía trước trực tiếp ôm cô vào phòng.
Có lẽ so với suy nghĩ của mình anh còn thích cô gái này hơn.
Động tác của người đàn ông mãnh mẽ chiếm đoạt, giống như một con thú bắt đầy kì động dục, vây chặt đối phương không buông, sau đó chuẩn bị xuống tay……
“Chờ một chút! Ông xã, không được, chúng ta đã sắp ly hôn.” Cảm nhận được lửa nóng của anh chạm thẳng vào cơ thể mình khiến cô run rẩy không thôi, nhưng mà bọn họ không thể như thế phải không?
Đôi mày nhíu lại, thân thể cứng ngắc, Lục Duy Đình nhìn người phụ nữ dưới thân bắt anh phải dừng lại. “Nói thật anh rất rất muốn emi, nhưng anh cho em cơ hội đẩy anh ra.”
Uông Tử Nhân nhìn gương mặt phải kìm nén đau đớn, cô chưa từng thấy anh có biểu tình như vậy, bỗng cô nhịn không được vươn tay vuốt ve hai má anh, ngay sau đó anh động thân một cái, thật sâu tiến vào cơ thể cô.
Cô thở gấp, thân mình giống như bị hòa tan. Thật ra cô rất rõ bản thân cô vốn không thể kháng cự lại anh, từ lúc anh hôn cô, cô cũng đã trầm luân.
Nói thẳng ra cô vẫn còn rất yêu anh.
Người phụ nữ dưới thân tay nhẹ nhàng ôm lấy anh khiến cho anh cảm thấy rất đẹp, sau đó anh phát hiện đôi mắt nâu xinh đẹp kia chất chứa đầy tình cảm nhìn anh, điều này khiến Lục Duy Đình phấn khởi không thôi.
Cô ấy vẫn yêu anh phải không?
Như vậy cô ấy sẽ không có lý do để ly hôn nữa.
Với lại ai nói, anh không yêu cô?
“An trợ lý, hôm nay tôi đến công ty muộn một chút, không chắc mấy giờ, cỡ tầm mười giờ đi, có chuyện gì quan trọng thì gọi điện thoại cho tôi.”
Nghe tiếng của chồng, hình như là đang nói chuyện điện thoại với An trợ lý, Uông Tử Nhân chậm rãi tỉnh lại.
“Tỉnh rồi?”
“…… Vâng.” Thật ra cô rất muốn ngủ bởi vì mệt mỏi quá, nhưng cô còn muốn đi làm…… Đi làm? Nghĩ đến đi làm, Uông Tử Nhân nhanh chóng mở mắt, hoàn toàn tỉnh táo, thấy cô và chồng bên cạnh đều ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ bỗng nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt cô đỏ tại chỗ.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ, cô giật mình nhảy ra khỏi giường.
“Trời ạ, đã hơn chín giờ, em đi làm muộn mất.” Bất chấp trời sáng cô xuống giường tìm quần áo.
“Em đang đi làm?”
“Vâng ạ.” Uông Tử Nhân tiện tay cầm quần áo che người, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Cô bật vòi hoa sen tắm rửa, nhìn trên thân mình toàn dấu vết hoan ái đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đỏ không thôi.
Tối hôm qua cô chắc bị điên rồi, Duy Đình rõ ràng đã cho cô một cơ hội đẩy anh ra, nhưng cô lại ôm lấy anh, hoặc nên nói từ lúc thấy anh ngồi trong phòng khách, cô nên rời đi.
Sau đó cửa phòng tắm bật mở, cô nhìn anh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đi vào, ngừng chải tóc xấu hổ nói: “Ông xã, cho em 2 phút là được rồi.”
“Cùng nhau tắm.”
Cái gì? Cùng nhau tắm? Anh thật sự đi đến bên cạnh cô. “Ông xã, đừng đùa, em sắp đi làm muộn, anh không phải cũng sắp muộn rồi à.” Chồng cô luôn luôn đi làm đúng giờ.
“Anh vừa nói cho An trợ lý trễ một chút anh mới đến công ty.”
Thật sự không hiểu anh muốn làm cái gì, nhưng cô cũng không muốn cùng tắm với anh, Uông Tử Nhân xoay người muốn đưa vòi hoa sen cho anh, kết quả lòng bàn chân trơn trượt suýt ngã, cô vội vàng ôm lấy chồng.
“Sao vậy, em còn muốn?”
Mặt cô đỏ như ớt chín. “Không phải, em chỉ là……”
Lục Duy Đình vươn bàn tay to ôm thắt lưng cô, đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch rộng rãi, Uông Tử Nhân kinh ngạc không thôi bởi vì anh chưa bao giờ vào buổi sáng muốn cô, chưa nói đến việc trì hoãn đến công ty.
“Ông xã, anh……”
“Anh cũng còn rất muốn em.” Anh hôn nhẹ lên giọt nước trên hai má cô, giờ phút nhìn cô gợi cảm mê người, cũng rất ngon miệng.
“Ông xã, anh đừng đùa nữa.”
“Anh không đùa, tự em nhìn sẽ biết.” Lục Duy Đình luồn thân thể vào giữa hai chân cô, đem Dụς ∀ọηg bừng bừng mãnh liệt hướng về phía cô.
Lửa nóng đàn ông cứng rắn thẳng tắp, Uông Tử Nhân không thể tin được anh lại muốn cô, đêm qua anh gần như không để cô ngủ.
Trong phòng tắm, một màn giao hoan kịch liệt nóng bỏng lại lần nữa dấy lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc