Người Tình Giấu Mặt - Chương 45

Tác giả: Sơ Thần

“Chà chà!” Niếp Thanh rõ ràng là vừa mới ôn nhu mà giờ đây người phụ nữ xinh đẹp như cô ta lại tỏ ra không có chút hảo ý mà còn châm biếm.
“Tiện nhân, cô đừng đắc ý quá sớm!” Tề Tư Mục nhanh chóng bước tới trước mặt cô ta, giơ tay lên, nghĩ rằng muốn tát cô ta lần nữa, nhưng xem ra cô ta đã sớm chuẩn bị, rất dễ dàng cầm được tay cô.
“Chát!” Âm thanh vẫn vang lên, thế nhưng là Niếp Thanh tát vào mặt Tề Tư Mục một cái.
“Một tát này để tôi dạy cho cô biết ở trước mặt đàn ông không được kiêu ngạo, phải ôn nhu ngoan ngoãn, ở sau lưng đàn ông cô có thể thỏa thích mà nhục nhã, thậm chí đánh người phụ nữ cô hận!” Niếp Thanh đắc ý mà cười cô ta.
“Tiện nhân. . . . . cô. . . . .” Tề Tư Mục tức giận đến không nói nên lời, đôi mắt như phun ra lửa, hận không thể đem Niếp Thanh băm thành trăm mảnh.
“Như thế nào, không phục ư?” Niếp Thanh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ta, đối với loại thiên kim đại tiểu thư này, cô ta càng thêm thù hận, cũng là phụ nữ với nhau, thế nhưng cô ta phải trả giá bằng ngàn lần cố gắng mới đạt được thì đại tiểu thư này lại dễ dàng có được cơ hội.
“Tiện nhân, cô nhớ kĩ hôm nay cô tát Tề Tư Mục tôi một cái, sau này cô sẽ bị ngàn người giẫm đạp!”
“Ha ha. . . . . . Cô cho là cô có bao nhiêu thanh thuần, cô với tôi ૮ởเ φµầɳ áo ra thì đều giống nhau thôi. Đều là tiện nhân giống nhau!” Niếp Thanh không nghĩ buông tha cô ta.
Giơ tay lên, một tay hung hăng tát vào trên mặt Tề Tư Mục, cũng cảnh cáo: “Tôi ghét nhất là bị người khác mắng là tiện nhân, một tát này nói cho cô biết, cô đang ở trong thế bị động, không cần chọc đến giới hạn của đối thủ.”
Vì giữ gìn vóc dáng, Niếp Thanh mỗi ngày đều có rèn luyện, so với Tề Tư Mục lười vận động thì bất kể là thể lực có hơn nhưng thân thủ cũng không nhanh nhẹn bằng, bất quá Niếp Thanh cũng chỉ chịu có chút đòn.
Tề Tư Mục lần đầu tiên phải ngậm bồ hòn làm ngọt, lỗi hận này, cô ta tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Cô ta bưng mặt mình mang theo một người đầy oán khí đi về Tề gia.
“Em làm sao vậy?” Tề Tư Di phát hiện em gái kông bình thường, liền quan tâm.
“Chị, em bị người ta đánh!” Cục tức trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ, Tề Tư Mục ô ô mà khóc “Ai dám đánh em hả?” Tề Tư Di nhìn thấy gương mặt còn sưng đỏ, xem ra người này xuống tay rất nặng.
Rõ ràng là tiện nhân kia cư nhiên dám dánh cô! Cho tới bây giờ cô còn chưa có phục hồi tinh thần lại, cô đường đường là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tề cư nhiên lại bị một ngôi sao nữ đánh.
Nhìn thấy em gái bị ức Hi*p như vậy, Tề Tư Di đoán ra ngay ngọn ngành: “Em đi tìm Thân Tử Duệ?”
“Đúng vậy em lại gặp phải Niếp Thanh đang ở đó, cô ta thật sự rất quá đáng. .”
“Bị người ta hạ rồi! Tính tình đại tiểu thư của em nếu không thay đổi, về sau em còn không có gì mà ăn!” Tề Tư Di tuy rằng nhìn thấy em gái rất đau lòng nhưng để cho nó chịu khổ chút cũng tốt, bằng không nó sẽ không tự kiềm chế được mình.
“Chị, chị mà cũng nói em như vậy, chẳng lẽ em cứ như vậy mà để cho con tiện nhân kia khi dễ?” Tề Tư Mục như thế nào cũng không can tâm, luôn nghĩ cách để trừng phạt cô ta, “Hay là tìm người Gi*t cô ta? ” Tề Tư Di thuận miệng nói làm cho tề Tư Mục dựng đứng lại.
“Chị, hiện tại TR đến Á Châu dự tuyển người phát ngôn, hơn nữa mình có giới hạn cụ thể, em không cho phép tiện nhân Niếp Thanh kia có cơ hội, em còn muốn làm cho cô ta thân bại danh liệt!” Tề Tư mục nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng tiếng.
“Ý của em là kêu chị giúp em? ’
“Chị, chị yêu thương em, chỉ có chị mới có năng lực giúp em, chờ em nắm được quyền phát ngôn, trở nên nổi tiếng thế giới sau đó chị muốn thế nào em cũng đều báo đáp chị. Chị chỉ cần hứa với em, có được không thôi?” Cô ta mang lòng thù hận với Niếp Thanh, bắt đầu quay về phía Tề Tư Di mà làm nũng.
Từ nhỏ, chỉ cần cô ta có ý tưởng gì, bất kể là có độc ác hay không Tề Tư Di đều nghĩ biện pháp trợ giúp cho em gái, lần này cũng như vậy, cô sẽ không ngoại lệ mà giúp Tề Tư Mục giành lại công bằng, bởi vì trước đó vài ngày cô ta nói với Thân Tử kiều muốn chủ động gây chiến với Niếp Thanh, lần này cô ta thuận lợi mà giúp em gái thuận nước đẩy thuyền chứ.
“Hãy nói suy nghĩ của em, em muốn chị giúp em như thế nào?” Tề Tư Di cười, yêu thương mà vỗ về mái tóc của em gái.
Tề Tư Mục đứng lên, tiến đến bên tai chị gái, cúi đầu mà thì thầm, chỉ thấy Tề Tư Di biểu tình biến hóa dị thường, em gái này xấu xa còn hơn cô ta, chỉ có hơn chứ không kém.
“Ân Tịch, viện trưởng bệnh viện mà bác gái đang ở là bạn tốt của ba anh, vậy nên em yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đâu.”
“Vừa rồi bác sĩ cũng nói, bác gái đang từ từ bình phục lâu nhất là 1 năm cũng có thể chỉ mấy tháng sau bác gái có thể tỉnh lại bình thường.” Trong mắt Trữ Dịch tràn ngập yêu thương.
“Cảm ơn anh, anh Trữ Dịch. Nếu không có anh, em thực sự không biết phải làm như thế nào mới tốt.” Ân Tịch rất tự nhiên xưng hô với anh.
Trong lòng cũng tràn ngập ấm áp cùng cảm tạ.
“Em không cần phải nói cám ơn với anh, anh chỉ có một yêu cầu, chính là sau này có khó khăn gì, người đầu tiên em nghĩ đến phải là anh, được không?” Trong giọng nói của anh tràn ngập bá đạo nhưng cũng đầy nhu tình, cho thấy tình cảm sâu nặng của anh với Ân Tịch từ trước tới nay.
Ân Tịch nhìn anh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, Trữ Dịch luôn làm cho cô có cảm giác an toàn, người đàn ông này có lẽ không làm cho trái tim cô thổn thức nhưng cũng không bao giờ khiến cô có cảm giác nguy hiểm cả.
“Anh mang em đến một nơi, nơi đó có thứ mà em thích ăn.” Trữ Dịch thực bí hiểm nói.
“Là nơi nào a?” Ân Tịch theo bản năng hỏi.
“Em đi liền biết, đi thôi!” Trữ Dịch nắm tay cô kéo đi, động tác vô thức này lại khiến cho lòng Ân Tịch có chút rung động nho nhỏ.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, cô liền phủ định ý nghĩ này, Trữ Dịch là người đàn ông vĩ đại cỡ nào, mà cô cũng chỉ là một người đàn bà khôngg tiếc bán thân cầu vinh, cứ cho là cô thân bất do kỷ, nhưng thực sự cô đã bán thân, hơn nữa còn có một đứa con gái, cô làm sao mà có thể xứng với người đàn ông này chứ?
Trong lòng Trữ Dịch vô cùng hưng phấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đây là điều anh chờ đợi nhiều năm nay, có thể cảm nhận được cô đang ở bên cạnh anh, bọn họ có thể sánh vai nhau bước đi hết cuộc đời này, đi vô số nơi, nghe vô số bài ca . . .
Nhà hàng NA là nhà hàng cao cấp nhất trong thàng phố K này, muốn vào đây ít nhất 1 năm phải chi ra 10 vạn tiền phí hội viên, không cần đặt trước, luôn luôn có đồ ăn bày sẵn chuẩn bị cho hội viên, mỗi hội viên mỗi năm phải chi ra 100 vạn để có thể thường xuyên đến đây.
Đồ ăn ở nơi này luôn đặc chế theo khẩu vị của từng hội viên một, bởi vậy giới thương nhân ở thành phố này cực kỳ yêu thích tới nơi này dùng bữa.
Mà quang cảnh cùng không khí nơi này cũng thực tĩnh lặng, có tiếng dương cầm nhẹ nhàng, bàn ăn xa hoa không một hạt bụi, mỗi một người khách đi ra luôn luôn sảng khoái như cảm giác hưởng thụ, hơn nữa rất thích hợp cho những cặp tình nhân trẻ tuổi hẹn hò.
“Còn nhớ rõ khi em còn ở bên cạnh anh, em thích nhất là món này đúng không?” Trữ Dịch ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.
“Anh là đang nói đến món cuốn lòng đỏ trứng sao?” Thanh âm của Ân Tịch lộ ra chút hưng phấn, một lần khi cô ăn điểm tâm cùng Trữ Dịch, cô rất thích món này, từ đó trở đi anh đều phần cho cô một phần.
“Đúng vậy, đầu bếp nơi này tay nghề cũng không tồi hương vị rất giống với ✓ú Trần làm” Trữ Dịch biết sau khi ✓ú Trần đi rồi thì đầu bếp ở đây chính là người duy nhất có thể làm món cuốn lòng đỏ trứng tuyệt nhất, hằng năm Trữ Dịch đều đến nơi này chỉ để nếm thử món cuốn lòng đỏ trứng, tận đến khi đầu bếp ở đây làm đúng như khẩu vị anh yêu cầu mới thôi.
“Em thực sự rất nhớ món này, hôm này em nhất định phải ăn nhiều thật nhiều mới được, không cho cười . . . ăn xong em còn phải gói mang về mới được.” Ân Tịch đã không thể nhịn được khi nhớ tới hương vị của món ăn kia.
Hai người cùng nhau trò chuyện thực vui vẻ, một màn này đều bị thu vào trong mắt Tề Tư Mục.
“Mai Luân, cô vừa nói người đàn ông cùng ngồi với Hứa Ân Tịch chính là người đã thay cô ta trả tiền sao?” Tề Tư Mục nghiêng nghiêng mặt chỉ đến bàn ăn của Hứa Ân Tịch.
Mai Luân theo hướng của cô ta nhìn lại, “Người đàn ông này cùng ảnh chụp quả là có chút giống, sau khi kiểm tra, người này chính là con trai của tập đoàn Trữ Thị, Trữ Dịch.”
“Chúng ta qua đó chào bọn họ đi.” Tề Tư Mục ngoài cười nhưng trong không cười, cô ta không chỉ không muốn cho hứa Ân Tịch đến gần Thân Tử Duệ mà thâm chí cô ta còn không muốn cho cô tiếp cận với bất kỳ người đàn ông có tiền nào, cô ta phải khiến cho hứa Ân tịch không có chỗ dựa vững chắc nào mới được.
“Ôi, Hứa tiểu thư, thật sự là rất lâu không có gặp nha!” Tề Tư Mục nhanh chóng biến từ bộ dạng ganh tỵ sang hòa nhã thân mật.
Ân Tịch vừa nhìn thấy Tề Tư Mục cùng trợ thủ Mai Luân của cô ta lại nghe thấy lời của cô ta, cả người liền nổi da gà, loại đàn bà như Tề Tư Mục này ngay cả khẩu khí cũng khiến cho người ta bất an.
Cứ cho là như vậy nhưng Ân Tịch cũng cười đáp lại, nhẹ nhàng mà trả lời: “Đúng vậy, Tề tiểu thư đã lâu không gặp.”
“Thật sự là trùng hợp nha, mà, mấy ngày hôm trước người cùng cô tới nơi nnày hình như không phải vị tiên sinh này, như thế nào đã đổi kim chủ nhanh như thế chứ?” Khuôn mặt Tề Tư Mục tươi cười giọng nói cũng cực kỳ thản nhiên.
Lời của cô ta vừa ra, không khí nháy mắt đều ngưng trọng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc