Người Tình Bắc Hải - Chương 42

Tác giả: Thiên Tầm

Mấy ngày sau, cuối cùng Dung Nhược Thành cũng xuất hiện, tay ôm một bó hoa hoa tươi. Có lẽ Bạch Hiền Đức đã nói gì, cuối cùng ông gạt đi mọi ngần ngại, lấy hết can đảm đến thăm Mao Lệ.
Hai người có một cuộc nói chuyện khá dài trong phòng bệnh.
Mao Lệ hỏi: “Ông quyết định đi thật?”
Dung Nhược Thành gật đầu: “Đúng, tôi đã viết đơn, cấp trên cũng đã phê chuẩn.” Mắt ông vẫn tránh ánh mắt cô, lông mày nhăn nhăn, nặng trĩu ưu phiền: “Mao Lệ, xin lỗi!”
“Ông không có gì phải xin lỗi, tôi và bạn trai chia tay không liên quan đến ông, tôi không muốn nhắc lại điều đó bởi vì không muốn giữ nó trong lòng làm tôi không vui, tôi muốn quên quá khứ.” Rõ ràng Mao Lệ đã suy nghĩ thấu đáo, nói lưu loát, thẳng thắn: “Thật lòng tôi đã mệt, những năm vừa rồi tôi luôn quậy phá, tôi đã tưởng tôi biết mình cần gì, bây giờ mới hiểu thực ra tôi không biết mình cần gì, căn nguyên tôi không tin người là vì tôi không tin chính mình, tôi không chân thành cho đi lại mong người ta chân thành báo đáp, trên đời làm gì có chuyện hời như thế.”
“Mao Lệ, tôi thật rất xin lỗi, mang lại bao phiền phức cho cô...”
“Dung tổng, hãy để tôi đi...”
“Để cô đi?”
“Đúng, tôi muốn rời Nam Ninh đi Thượng Hải.” Mao Lệ hít một hơi sâu. “Tôi đi rồi, ông có thể ở lại, như thế sẽ tốt cho tất cả. Dung tổng, cảm ơn ông, chị Bạch đã nói hết với tôi, tôi không gánh nổi tình yêu sâu nặng như vậy của ông, tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi cảm kích, ngưỡng mộ và kính trọng ông, nhưng không thể thay thế tình yêu, tôi cần thay đổi môi trường để tĩnh tâm, lòng tôi rất loạn, rất loạn.”
Dung Nhược Thành nghe vậy luống cuống: “Mao Lệ, nếu là do tôi, hãy để tôi đi! Tôi đã viết đơn, người đi nên là tôi! Xin lỗi, tôi đã sai...”
“Đã nói rồi, ông còn muốn tôi nhắc lại bao nhiêu nữa?” Mao Lệ đột nhiên cao giọng, lòng phiền muộn: “Ở đây đã không còn gì có thể níu giữ tôi, cha tôi từ lâu đã muốn tôi về Thượng Hải giúp ông công việc kinh doanh, thực ra tôi nên về từ lâu, ông cũng đừng nói gì nữa, sau khi ra viện tôi sẽ gửi đơn thôi việc, cảm ơn ông và các đồng nghiệp ở nhà xuất bản, ba năm nay tôi có những ngày làm việc rất vui, thật đấy, rất cảm ơn mọi người.”
“Mao Lệ!” Dung Nhược Thành nhìn cô, không nói được gì.
Mao Lệ lựa chọn ra đi quả thật đã nghiền ngẫm kỹ, cô chán ghét trò chơi tình cảm, từ mối tình đầu thất bại, đến hôn nhân tan vỡ, rồi cuộc chia tay với Triệu Thành Tuấn, cô phát hiện, thứ mình hao tâm nhọc lòng theo đuổi, cuối cùng là con số không tròn trịa. Cô mệt rồi, kiệt sức rồi, muốn tránh xa tất cả những gì gây tổn thương, muốn hoàn toàn hướng về bình an. Quá khứ, tương lai, tất thảy cô không muốn nghĩ, cô đã một lần nát ruột ૮ɦếƭ đi, từ nay hãy để cô lặng lẽ sống tiếp.
Khoảng thời gian dài trước đây, cô từng hy vọng mình là một ngôi sao trong thế giới tăm tối, cô thích nhìn bầu trời sao lấp lánh, nhưng bây giờ cô hiểu, thế giới đó quá xa vời, vũ trụ vô biên, thế giới băng lạnh, cho dù gặp được “ngôi sao” trong mệnh của mình, khoảnh khắc va chạm cũng làm mình xương tan thịt nát. Dù Chương Kiến Phi hay Triệu Thành Tuấn, thế giới của họ quá sâu xa, sâu không thể dò, xa không thế với, một cuộc gặp gỡ hội ngộ tình cờ đã để lại những vết thương rớm máu trong cô, cô chỉ muốn tránh thật xa, nếu có thể lựa chọn, cô thà làm một hạt bụi trong tia nắng mặt trời.
Quan trọng nhất là, cô quả thực không biết nên đối diện với Dung Nhược Thành thế nào, mối thâm tình của ông khiến cô cảm động, cũng khiến cô không mang nổi, nếu cô không ra đi, ông sẽ mãi sống trong chờ đợi vô vọng, như thế chẳng phải đã hại ông! Đương nhiên cô không phủ nhận, thực ra cô cũng rất có thiện cảm với ông, ông có gì đó hơi giống Chương Kiến Phi, bao dung và cho đi tất cả, ở bên ông rất ấm áp bình yên, nhưng không thể thay thế tình yêu. Cô cũng không dám coi ông là bến cảng tránh gió, như vậy là ích kỷ lợi dụng tình cảm của ông, nếu trên đời có một người có thể cứu cô, chỉ có thể là chính cô. Cho nên, cô chỉ có thể ra đi.
Lúc này, Dung Nhược Thành ngồi ở một góc ghế sofa của phòng bệnh, buồn vô hạn, ánh nắng rất đẹp rọi vào phòng với một chùm sáng xiên xiên, trong chùm tia sáng đó, vô vàn những hạt bụi li ti nhảy múa. Mao Lệ ngây người nhìn bụi bay, thầm nghĩ có lẽ mỗi con người đều là hạt bụi, bé nhỏ, thân bất do kỷ. Cô bỗng phát hiện, Dung Nhược Thành lấy cái tên “Cát Bụi” sao mà phù hợp, cũng chỉ có người từng trải qua dâu bể như ông mới biết ẩn nhẫn, biết để mình quay về với “cát bụi”.
Mặc dù nét mặt bi thương nhưng cả người ông phủ đầy ánh nắng, toàn thân một màu ấm áp, Mao Lệ có một thoáng ngây người, so với vẻ xám lạnh nghiệt ngã của Triệu Thành Tuấn, ông muôn phần trong sáng và ấm áp, là thế giới của ánh sáng, ông nên được một người tốt cô hơn cô yêu thương trân trọng.
Xin lỗi, lòng cô thầm thì.
Nam Ninh mưa liên tiếp mấy ngày, nhiệt độ xuống thấp, không khí ẩm ướt khiến tâm trạng con người bức bối, thời tiết như vậy trong những thành phố nội địa băng hàn giá rét thực ra có thể coi là ấm áp, là mơ ước của cư dân sống ở các thành phố phương Nam. Trên đường phố Bắc Kinh chắc hẳn ai cũng bọc kín người trong áo bông dày, nhất là mấy ngày rét kèm theo mưa. Còn khóm tử kinh hoa ở chung cư của Mao Lệ trong mưa lại càng đặc biệt khởi sắc, trong mưa hoa tím vẫn nở đầy, thoạt nhìn lại tưởng mùa xuân đang đến. Đây chính là đặc điểm của các thành phố phương Nam, cho dù là mùa đông, trên đường phố vẫn không hề vắng sắc hoa tươi và màu lá xanh, một năm mười hai tháng của Nam Ninh các loài hoa vẫn nở, công viên Nam Hồ bốn mùa xanh.
Hai ngày sau khi xuất viện, Mao Lệ không đi làm, ở nhà viết đơn xin thôi việc, mẹ vẫn ở lại chăm sóc cô, suốt ngày bà bận rộn nấu nướng đổi món cho cô, trong bếp lúc nào cũng bốc mùi thơm phức làm cô cảm thấy dễ chịu, ấm áp hơn nhiều. Bất luận cuộc sống gặp biến cố đau buồn gì, có người thân ở bên bao giờ cũng tốt, cô không phải đã mất hết, không có tình yêu, cô vẫn còn tình thân sâu nặng.
Có lẽ do mưa dai dẳng, có thể do mùi thức ăn từ bếp bay ra, Mao Lệ ngồi trước máy vi tính hai tiếng đồng hồ vẫn chưa viết xong đơn xin thôi việc, người bồn chồn, làm gì cũng không thể tập trung, thầm nghĩ, nếu có Vương Cần ở đây thì tốt, con bé chỉ viết nhoáng cái là xong.
Cô thở dài, đành gác lại.
Lướt web một hồi, Mao Lệ vào Facebook của mình, như có dòng nhiệt lưu chảy qua người, thì ra cô không bị thế giới bỏ rơi, cô chỉ bị Triệu Thành Tuấn bỏ rơi, Triệu Thành Tuấn không phải là cả thế giới... Đúng, anh không phải là tất cả thế giới của cô, nhưng tại sao lúc này trong đầu cô vẫn chỉ có mỗi anh? Anh làm cô tổn thương sâu sắc, cô vẫn nhớ anh, bất luận cuộc tình này có phải là âm mưu, bất luận những lời của anh hôm đó có phải là sự thật, bất luận kết thúc thê thảm như vậy. Lòng cô vẫn day dứt tại sao họ lại đi đến bước này, hoàn toàn không nên, không nên...
Cô không kìm được, mở Facebook của anh, phát hiện lần viết cuối cùng là mười ngày trước, lúc đó cô vẫn nằm viện. Sau sự việc hôm đó, anh viết ba lần, mỗi lẩn chỉ có mấy chữ: “Tôi chỉ có thể là ‘nó’”; “Biển dưới trời sao, em còn nhớ?”; “Kết thúc, như vậy cũng tốt.”
Trong đó “Biển dưới trời sao” dùng điện thoại di động viết, còn kèm bức ảnh, không biết có phải tự anh chụp, cũng không biết nơi đó là đâu.
Suốt buổi chiều cô thẫn thờ nhìn ba dòng chữ đó, lòng ngổn ngang, nghĩ rất nhiều, lại cơ hồ chẳng nghĩ gì, nhưng không buồn như trước, tâm trạng dần bình ổn.
Cô cũng viết thêm, chỉ có vài câu: “Bất luận anh là ‘anh’ hay là ‘nó’ đều nợ tôi một lời giải thích, tại sao phải làm như vậy? Tôi không hận anh, chỉ thấy thương hại anh.”
Mấy ngày sau đó cô đều vào Facebook của anh nhưng không thấy có gì mới, thời gian ở phía anh như dừng lại. Chỉ có bình luận của bạn anh, đa phần bằng tiếng Anh. Mao Lệ đọc bình luận của Tô Nghiêu Thanh: “Trời đất, sao anh bạn lại trở thành ‘nó’ rồi, có quá nhanh không?” kèm theo một bộ mặt kinh ngạc.
Ngày hôm sau Mao Lệ đưa đơn xin thôi việc, giám đốc và tổng biên tập đều có thành ý giữ cô lại, nhưng cô đã quyết, ai nói gì cũng vô ích.
Khi trở về phòng thu dọn đồ đạc, căn phòng bình thường luôn ồn ào, bỗng yên tĩnh khác thường, Bạch Hiền Đức quay lưng về phía cô.
“Chị Bạch...”
“Đừng gọi, tôi không phải chị cô!”
“Đâu phải em đi hẳn, em sẽ thường xuyên về thăm mọi người.” Mao Lệ thở dài, đi đến phía sau Bạch Hiền Đức, nhẹ nhàng đặt tay lên vai: “Hiển Đức, chúng ta mãi mãi là chị em.”
Bạch Hiền Đức đột nhiên bật khóc: “Cô là kẻ vô lương tâm!”
“Mao Lệ, cậu đi thật à?” Đường Khả Tâm và Tùng Dung tròn mắt nhìn cô.
Mao Lệ gật đầu, cố nở nụ cười: “Tôi đi, chỉ mong có một sự khởi đầu mới, trên đời không có cuộc vui nào không tàn, tôi cảm ơn mọi người ba năm nay đã bao dung tôi, đây sẽ là ký ức vui vẻ nhất trong đời tôi, tôi sẽ nhớ mọi người.”
Tùng Dung ngày thường không thân lắm với Mao Lệ, giờ cũng quay mặt đi nghẹn ngào: “Nhớ thì ích gì, đi rồi, muốn gặp cũng khó.”
“Chẳng phải vẫn còn mạng đây thôi? Chúng ta có thể chat trên mạng, đừng quên trên đó vẫn còn vườn rau của chúng ta, các vị trồng nhân sâm tuyết liên gì đó, tôi còn chờ để thu hoạch, ha ha ha...”
Bạch Hiền Đức lườm cô, lần này Mao Lệ cười thật, mặt lại tươi như hoa.
Bạch Hiền Đức nói: “Năm xưa lẽ ra tôi không nên nhận cô về!”
“Thôi, chị Bạch, Mao Lệ sắp đi chị còn nói thế’” Đường Khả Tâm mặt buồn buồn.
Bạch Hiền Đức bẩm bẩm: “Lòng tôi bị cô ta đâm nát rồi.”
Tùng Dung tiếp: “Chị nói thế nào, sao chị có thể buồn hơn sếp Dung?”
Bạch Hiền Đức ngây ra, bật cười: “Ừ nhỉ, tôi không thể buồn hơn sếp Dung!”
Mao Lệ sợ nhất điều này, cô vội quay ra thu dọn đồ, giả điếc. Thực ra đồ đạc của cô chẳng có gì, một cái hộp giấy là chứa đủ mọi thứ của cô trong ba năm ở đây, cũng phải, lúc đến hai bàn tay trắng, lúc đi còn có thể mang gì? Chỗ này chẳng có gì thuộc về cô... Sau khi dán hộp giấy, trên bàn còn mấy bát hoa nhỏ: lục la, tiên nhân cầu, không tiện mang đi, cô lần lượt tặng mọi người: “Phiền mọi người chăm sóc giúp, nhìn thấy chúng các vị sẽ nhớ đến tôi.”
“Khi nào cô về Thượng Hải?” Bạch Hiền Đức lòng vẫn buồn, nhưng sự đã vậy cũng đành chấp nhận.
“Trước Tết Nguyên đán.”
“Định xong ngày thì báo với chúng tôi, giám đốc vừa gọi điện muốn liên hoan chia tay.”
“Không, không cần.”
“Cô dám không đến, tôi sẽ ném bát hoa này đi!”
Khi Mao Lệ ôm hộp giấy đi xuống cầu thang, đồng nghiệp ở các phòng còn lại đều ra tiễn cô xuống tận bãi đỗ xe. Mao Lệ ôm từng người, lưu luyến, nhưng cuối cùng vẫn phải ra đi. Bạch Hiền Đức đứng khóc, cô cũng khóc, kiềm chế mãi nhưng khi quay đầu xe cô vẫn vô tình ngước nhìn tòa nhà xuất bản nơi mình làm việc suốt ba năm, bỗng thấy cửa sổ phòng làm việc của Dung Nhược Thành ở tầng tám hé mở...
Không phải không động lòng, không phải không day dứt, cô biết con người ông rất tốt, nhưng rốt cuộc ông không phải là người trong mệnh của cô, trong cả biển người, khách qua đường vội vàng, duyên phận của họ chỉ có thể đi lướt qua nhau. Lúc này ông đứng bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn xuống, khi Mao Lệ ngước nhìn, ông lại vội né sang bên, sau đó kéo bức rèm. Mao Lệ không dám nấn ná thêm một giây, khi lái xe qua cổng, nước rnắt cô như mưa.
Mắt nhìn theo chiếc Lexus màu trắng của Mao Lệ biến mất ở cuối con đường rợp bóng cây, Triệu Mai vẫn ngồi bất động trên ghế.
“Có nên đuổi theo?”A Mạc hỏi.
Hai người đã ngồi trên xe bên kia đường đối diện nhà xuất bản đợi Mao Lệ suốt buổi sáng. Nhưng khi cô xuất hiện Triệu Mai lại không hề có động tĩnh, đến khi chiếc xe lướt qua trước mắt, dường như vẫn chưa nhận ra.
A Mạc lo lắng nhìn cô: “Cậu sao thế chẳng phải muốn nói chuyện với cô ta?”
“Không muốn nói nữa, loại đàn bà trăng hoa đó có gì đáng nói!”
“Ồ, hôm nay cậu đến đây đợi cô ta rốt cuộc là vì Chương Kiến Phi hay vì anh trai cậu, cô ta đã chia tay với anh cậu rồi, còn tìm đến làm gì, khuyên cô ta trở về với anh cậu? Trước đây chẳng phải cậu không muốn họ bên nhau?” Giọng A Mạc chua chát.
“A Mạc, tôi không chỉ một lần nhắc cậu, cậu không phải là cốc trà của anh tôi, lòng anh ấy không có cậu, cậu vẫn nên sớm tìm người phù hợp mà lấy chổng đi.” Triệu Mai nói năng luôn nghiệt ngã, cho dù A Mạc là bạn thân, cũng không nể nang: “Còn về anh tôi, anh ấy có thể không cần Mao Lệ, nhưng cô ta không thể bỏ anh ấy! Cậu nói xem cô ta mặt dày đến thế, vừa chạy theo anh tôi, vừa quyến rũ cấp trên, chưa biết chừng trước giờ họ vẫn dan díu với nhau, anh tôi có lẽ bị cắm sừng cũng không biết.”
A Mạc sốt ruột: “Đó là chuyện cùa anh ấy, cậu tham gia làm gì?”
“Bởi vì anh ấy là anh tôi! Là người thân duy nhất của tôi! Tôi không thể giương mắt nhìn anh tôi bị cắm sừng, huống hồ vì người đàn bà đó, Chương Kiến Phi mới yêu cầu chia tay tôi, tôi hận cô ta đến ૮ɦếƭ!”
“Vậy cậu định làm gì cô ta? Chửi bới hay là cho cô ta cái tát nữa? Vô ích, lần trước chẳng phải cậu bị Chương Kiến Phi trở mặt vì cậu đã tát cô ta? Cậu làm thế chỉ khiến Chương tiên sinh thêm phản cảm...”
“Cậu biết gì, nếu tôi không tính sổ với người đàn bà đó, Chương Kiến Phi sẽ tính sổ với tôi, anh ta muốn tôi quay về Penang! Làm gì có chuyện hời thế cho dù tôi ly hôn với Chương Kiến Phi cũng không trở về bên đó, tôi còn về làm gì? Ở đó tôi đâu còn người thân!” Triệu Mai tủi thân, mắt rơm rớm nước: “Tôi bây giờ... tứ cố vô thân, chồng trở mặt, anh trai ghét bỏ, chẳng phải tất cả đều do người đàn bà đó? Tôi có quậy phá cũng chẳng ích gì, nếu họ cố tình ép tôi, tôi nhất định khiến họ phải hối hận!”
A Mạc nhìn Triệu Mai, sắc mặt đó khiến cô phát hoảng: “Cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch, vì người đàn bà đó bỏ cả mạng sống của mình, có đáng không?”
“Chẳng có gì không đáng, những năm qua tôi đã bị giày vò tan nát, tôi thật tâm thật lòng yêu một người, yêu hết mình, cuối cùng bị đẩy đến nước này, mối hận đó làm sao tôi nuốt nổi!”
Tinh thần Triệu Mai đã hoàn toàn suy sụp, hoặc là cô đã suy sụp từ lâu, từ khi mất đứa con, từ khi Chương Kiến Phi đòi ly hôn, cô đã lún sâu vào vũng lầy không thể thoát ra, không ai có thể cứu cô, ngoài bản thân cô.
Nhưng hiện thực tàn nhẫn khiến Triệu Mai từ bỏ mọi phương cách tự cứu mình, bây giờ cô sống cũng như ૮ɦếƭ, cho nên cô không sợ gì hết. Nói cô hận Mao Lệ thực ra cô hận Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn nhiều hơn, bởi vì Mao Lệ được cả hai người đó cưng chiều nâng niu, đó là điều cả đời cô không sao có được. Ghen tuông là con rắn độc, phụ nữ một khi bị con rắn đó nằm cuộn trong lòng thì không khác gì ma quỷ.
Triệu Mai cảm thấy cô thà làm ma quỷ còn hơn làm một côn trùng đáng thương, cô căm ghét sự thông cảm, căm ghét sự thương hại, bản tính thà ૮ɦếƭ không chịu thua giống y hệt anh trai cô, cho dù còn một hơi thở cũng phải ngẩng đầu kiêu hãnh. Chỉ khác là, bản tính đó đối với Triệu Thành Tuấn là một thái độ nhân sinh, là sự kiêu ngạo thâm căn cố đế, đến Triệu Mai lại trở thành xiềng xích dẫn cô điên cuồng lao xuống dốc...
“Tiểu Mai, thôi đi!” A Mạc không biết nói thế nào.
Triệu Mai thẫn thờ nhìn con đường trước mặt, lúc này trở lại nét mặt đầy bi phẫn: “Tại sao cô ta được mọi người sủng ái, cô ta có gì hơn tôi, tại sao tôi suốt đời cũng không có thứ mà cô ta chỉ giơ tay là có. A Mạc, rốt cuộc tôi có chỗ nào kém cô ta?” Nước mắt cô trào như mưa, trông rất tội nghiệp, khác hẳn vẻ cay nghiệt vừa rồi.
A Mạc đặt tay lên vai bạn: “Thôi, hà tất phải khó chịu như vậy, sự đã thế cho dù cậu đánh cô ta cũng chẳng được gì, chỉ làm xấu thêm quan hệ giữa cậu và Chương tiên sinh. Nói câu này dù cậu không muốn nghe, là người ngoài cuộc, tôi cảm thấy vấn đề lớn nhất giữa cậu và Chương tiên sinh chẳng qua là bởi vì anh ấy không yêu cậu, lúc đầu hai người kết hôn cũng là do cậu giận dỗi anh trai, hai người hấp tấp kết hôn, còn cậu một mực cho rằng Chương tiên sinh đã lấy cậu tất sẽ yêu cậu. Tiểu Mai, cậu không đến mức ngây thơ như thế chứ, tình yêu là thứ quá huyền diệu, yêu là yêu, không yêu là không yêu. Ví dụ như tôi và anh cậu, tôi ở bên anh ấy sáu, bảy năm, anh ấy không phải không hiểu lòng tôi, nhưng trước sau vẫn không mảy may động lòng. Anh ấy không yêu tôi, tôi còn biết làm sao? Chuyện cổ tích đã kể rồi, hoàng tử yêu Lọ Lem, chứ không phải công chúa, không phải tiểu thư quý tộc, tại sao hoàng tử yêu Lọ Lem, ai có thể nói rõ?”
A Mạc nói đến đây cũng run run xúc động, thở dài: “Tôi cũng từng hy vọng mình là Lọ Lem, bằng ấy năm tôi cũng tưởng rằng mình là Lọ Lem, bây giờ tôi mới hiểu, có thể tôi là Lọ Lem nhưng không phải là cô Lọ Lem trong mắt hoàng tử... Người vừa đi khỏi mới là Lọ Lem, Tiểu Mai, cậu hiểu không?”
Nước mắt Triệu Mai tuôn như mưa, lúc này trong xe đang mở ca khúc Forever At Your Feet, âm nhạc cùng với tiêng nước chảy buồn vô hạn, giọng nữ trầm da diết: “Please take me home my long to leave, Forever at your feet...” Đại ý là “Xin hãy đưa em về ngôi nhà em xa vắng đã lâu, em nguyện mãi mãi bên anh...” Giọng ca trầm khắc khoải như gõ vào lòng, khiến người ta như chìm trong tiếng mưa rơi, ngơ ngác nhìn quanh, bốn bề chỉ có màn mưa, không biết mình đang ở chốn nào. Nước mắt lăn dài trên má Triệu Mai, bởi vì ngôi nhà trong mơ của cô đã trở nên nhập nhòa, cô không có nhà, cũng không có người muốn bên cô mãi mãi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc