Người Tình Bắc Hải - Chương 36

Tác giả: Thiên Tầm

Nhưng tiếc là Triệu Mai không ngộ ra điều đó, con bé hoàn toàn rơi vào ngõ cụt, trừ phi bản thân nó tỉnh ngộ tự thoát ra, nếu không, chẳng ai giúp được, Triệu Thành Tuấn hầu như không hy vọng gì về chuyện đó.
Ra khỏi thang máy, ở tầng một tòa nhà chính của bệnh viện rõ ràng cảnh tượng khác hẳn, người qua lại, bệnh nhân, y tá hộ lý đi lại tấp nập, Triệu Thành Tuấn cau mày, anh vốn không ưa chỗ đông người.
Đang đi nhanh ra phía cổng, ánh mắt anh bất ngờ chạm vào một bóng người quen, mái tóc dài, chiếc váy mùa hè nhẹ xốp màu cánh sen, từ cổng đi vào.
Cô tươi trẻ tựa đóa sen mới nở còn đọng sương, dáng thướt tha, có lẽ do cô quá gầy, lại thêm tà váy bay nhẹ, bước phiêu diêu như đi trong mây.
Chia tay mấy tháng, đây là lần đầu tiên anh tình cờ gặp cô. Có phải thần giao cách cảm? Vừa nhắc đến cô với Chương Kiến Phi, mới đi ra lại gặp cô. Cô luôn nổi bật, trong biển người, anh nhắm mắt cũng có thể cảm nhận sự tồn tại của cô. Lúc nhỏ đọc sách giáo khoa sinh học thấy nói, nhiều loài động vật, dựa vào mùi cơ thể để tìm bạn tình, anh dựa vào gì?
Mao Lệ hiển nhiên nhận ra anh, nhưng ngây ra mãi không phản ứng được.
“Ô, đã lâu không gặp, Mao Lệ!” Triệu Thành Tuấn không thể giả bộ không quen biết, anh mỉm cười bước đến, chìa tay ra: “Chào em.”
Mao Lệ bối rối giơ tay, khẽ chạm vào bàn tay anh: “Chào anh, thật trùng hợp, sao anh lại đến đây?”
“Đi thăm một người bạn, còn em?”
“Em cũng thế.”
Người ta bảo những cặp tình nhân đã chia tay, khi gặp lại không thể là bạn bè, Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn hình như không đến nỗi thế, có lẽ cả hai đều là người thẳng thắn, cũng chẳng có hận thù, vả lại cũng từng có tình cảm. Gặp lại mặc dụ khó nói vẫn là “bạn” nhưng cũng không phải là người lạ, chào hỏi, nói vài câu, có sao.
Hôm đó đúng là Mao Lệ đên thăm bệnh nhân, một đồng nghiệp cùng phòng phải phẫu thuật, mọi người đều đã lần lượt đên thăm, cô do bận, trì hoãn đến hôm nay, không ngờ lại gặp Triệu Thành Tuấn. Thế giới này rốt cuộc quá nhỏ. Mao Lệ xem ra khá bình tĩnh, nhưng tâm trí rối loạn, cảm giác nụ cười trên môi cứng đờ, hai người nói mấy câu rồi cáo biệt. Mao Lệ đang vội, Triệu Thành Tuấn hình như cũng bận, nhưng vào thang máy, cô mới nhận ra lòng bàn tay đầy mồ hôi, ý nghĩ lộn xộn trong đầu, hình như nghĩ rất nhiều, lại hình như chẳng nghĩ gì, thang máy đầy người, ồn ào, cô cũng không nhận ra.
“Tiểu thư, cô lên tầng mấy?”
Thang máy đã lên tới tầng tám, mọi người ra gần hết, Mao Lệ không biết mình cần đến tầng mấy, người phụ trách thang máy nhìn cô, có lẽ tưởng cô mộng du.
Cô lắp bắp: “Xin hỏi... khoa nội ở tầng mấy?”
“Tầng sáu, cô đi quá rồi.”
“Ồ, xin lỗi, phiền anh nhấn giúp tầng sáu.”
Xuống tầng sáu thăm bạn đi ra, đầu óc Mao Lệ vẫn u u mê mê, vừa nói những gì cũng không nhớ. Thật chẳng ra sao! Cô thầm nguyền rủa bản thân.
Xuống tầng một, qua căn phòng lớn rộng thênh thang, Mao Lệ đi thẳng ra bãi lấy xe.
Do hồn vía đang ở đâu đâu, chẳng nhìn thấy gì, Triệu Thành Tuấn đi theo cô một đoạn trong vườn hoa cũng không biết, cuối cùng bị anh vỗ vai từ phía sau mới từ từ ngoái lại.
“Anh... sao anh lại ở đây?” Vẻ giật mình luống cuống của cô rất buồn cười.
Anh cười hòa nhã: “Đợi em.”
Hai người ngồi nói chuyện dưới giàn nho trong vườn hoa bệnh viện. Anh mặt trời chiếu qua tán lá dày lọt xuống, lung linh nhảy múa trên người họ, như vuốt ve an ủi, trong không khí thoảng mùi hương, hương hoa hay mùi nước hoa, anh cũng không rõ.
Nói chuyện chẳng đâu vào đâu... dạo này em thế nào, em rất tốt, còn anh, anh cũng tốt, vân vân... Một điều khiến Triệu Thành Tuấn hơi bất ngờ là, có lẽ Mao Lệ đã trấn tĩnh, thái độ cởi mở hơn hẳn, chủ động nói cười với anh, hỏi rất nhiều chuyện, cả những vấn đề trong công việc trước đây không hỏi nhiều, giờ cũng nhiệt tình quan tâm, còn nói đùa, mấy lần cô đến tòa nhà Địa Vương ăn cơm, định ghé thăm anh, lại e ngại, sợ anh từ chốỉ.
Triệu Thành Tuấn lúc này lòng chộn rộn bao cảm xúc: “Sao anh có thể từ chối em? Chúng ta vẫn là bạn, không phải ư?”
“Đúng, chúng ta là bạn, ha ha!” Mao Lệ cười hồn nhiên, xem ra cô còn xúc động hơn anh, có lẽ qua một thời gian bình tĩnh suy nghĩ, cách nhìn nhận của cô đã khác, chẳng hạn cô cảm thấy quả thực Triệu Thành Tuấn không hề nợ cô, cô cho rằng anh lợi dụng cô để trả thù Chương Kiến Phi cũng không hẳn đúng, bởi vì nghe nói bây giờ hai người đang hợp tác, có lẽ cô đã hiểu lầm anh. Lúc đầu khi chia tay, cô không muốn nghe bất kỳ giải thích nào của anh, anh cũng không giải thích, cô yêu cầu chia tay, anh tôn trọng. Mao Lệ cảm thấy cô vẫn hiểu anh, con người này kiêu ngạo từ trong máu thịt thâm căn cố đế đầy tự tin, không thèm nói dối, trong lôgic của anh, nếu có được thứ gì đó bằng nói dối, thì thật không đáng, người không có nhân cách mới hành động như vậy, anh không làm được chuyện đó.
Cho nên Mao Lệ bắt đầu nhìn nhận lại chính mình, anh đã không chịu giải thích chứng tỏ không có gì khuất tất. Anh quá kiêu ngạo, cô hiểu lầm anh cũng không giải thích, anh không hạ mình cầu xin cô quay lại, ngay việc đó anh cũng làm được.
Hai người nói một lát, rồi cùng đi ra bãi đỗ xe.
Mao Lệ lên xe trước, nhưng lúc quay xe gặp khó khăn, quay đi quay lại cuối cùng bị tắc ở lối ra, xung quanh toàn xe, cô không thể nào quay được đầu xe của mình, cô biết, mấy năm lái xe, trình độ cũng không đến nỗi như vậy, chắc là do đầu óc rối loạn. Triệu Thành Tuấn đã lên xe của mình, thấy thế bước xuống, đến gõ cửa xe cô: “Để anh.”
Anh thành thạo nhanh chóng đưa chiếc xe của cô ra khỏi bãi đỗ, dừng lại dưới bóng cây trong vườn hoa, Mao Lệ ngồi ở ghế bên ngơ ngẩn nhìn anh, ánh mắt vuốt ve từng đường nét trên mặt anh, ánh mắt anh vẫn sâu như biển trong đêm, cặp môi mím lại kiên nghị, những nếp gấp nhỏ trên đó quá đỗi quen thuộc, và cảm giác mềm mại khi chạm vào, hương bạc hà thoang thoảng... Đầu cô choáng váng, đường gân thớ thịt run run, mặt hình như nóng ran, lòng cũng nóng ran, vội vàng quay đi nhìn ra cửa sổ. Triệu Thành Tuấn vẫn không xuống xe, anh quay sang nhìn cô, cô ngoảnh đi chứng tỏ đang lúng túng, vành tai cũng đỏ, mê hồn nhất là khi cô đỏ tai, anh vô cùng quen thuộc từng xúc cảm trên mỗi tấc da thịt đó...
Bầu không khí trong xe trở nên kỳ dị, hai người đều không nói, không phải do bối rối mà do... không thể nào chịu nổi. Triệu Thành Tuấn chỉ cảm thấy toàn thân như đang bị nung nóng, không thể chịu nổi, dòng điện kỳ diệu giữa hai người bắt đầu lan ra, anh từ từ áp lại gần cô, sau khi giơ tay vén mấy sợi tóc mai vào bên tai, không kìm được anh hôn lên đó. Mao Lệ run bắn, cảm giác đê mê từ vành tai lan nhanh như dòng điện trên toàn cơ thể, cô quay mặt lại, khoảng cách quá gần, hai mũi chạm nhau. Cô nhắm mắt theo bản năng, cũng dán môi vào đó theo bản năng, anh ngẩn ra nửa giây rồi nhanh chóng hưởng ứng nụ hôn của cô, nụ hôn cuống quýt không thể kiềm chế, quen thuộc như vậy, dường như họ chưa từng chia xa, họ chỉ kéo dài cuộc vui đêm trước.
Hai người hôn nhau rất lâu trong xe, có lẽ ý thức được đây không phải là chỗ âu yếm, anh thở dốc buông cô ra, lái xe rời bệnh viện. “Xe của anh vẫn còn ở bãi đỗ.” Mao Lệ mặt đỏ lựng nhìn anh. Triệu Thành Tuấn một tay xoay vô lăng, một tay vuốt tóc cô: “Mặc kệ.”
Đúng, mặc kệ, mặc kệ rất cả. Dù anh biết như thế vô trách nhiệm với cô, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế, lòng anh, cơ thể anh, đều cháy bỏng khao khát cô.
Những ngày chia tay, anh lao vào công việc để quên nỗi nhớ, ban ngày bận rộn còn được, nhưng mỗi khi đêm xuống, một mình đi lại trong nhà, nhìn chiếc gối bỏ trống, lòng anh héo hắt.
Mỗi tối anh đều xem lại đĩa phim Hiệu ảnh Tháng Tám mà cô để quên, mỗi tình tiết, lời thoại đều đã thuộc, anh xem rất hứng thú, có lúc vừa xem vừa ngủ thi*p trên đi văng. Tỉnh lại, ngoài cửa sổ luôn là tang tảng sáng, căn phòng toàn đầy sinh khí nhưng lại trống rỗng ảm đạm như đã lâu không có người ở, tỏa mùi hoang phế. Anh thường nằm trên đi văng, bất động nhìn trời sáng dần bên ngoài, cảm giác cuộc sống của mình đang mòn mỏi một cách vô nghĩa, làm việc cật lực, nhưng không biết vì sao mình tồn tại, yêu hết lòng, lại không được đền đáp như ý, anh đang dần dần hoang phế cùng với căn nhà.
Chìa khóa căn hộ anh để trên xe, không vào được nhà, đành đến căn hộ của Mao Lệ. Hai người xuống xe, hôn từ thang máy đến cửa phòng, lại từ cửa phòng vào sofa phòng khách, quần áo quăng đầy trên sàn, đó là cách âu yếm quen thuộc của họ, đau khổ và cuồng nhiệt, nếu đây cũng là một sự tiêu hao sinh mạng, anh nguyện ૮ɦếƭ vì nó, ૮ɦếƭ trong mê đắm. Mao Lệ muốn hưởng ứng anh, nhưng lại luống cuống không biết thế nào, anh kiên nhẫn dẫn dắt cô, từ từ đi vào trạng thái tốt nhất.
Sofa phòng khách không rộng lắm, hai người lăn xuống thảm, Triệu Thành Tuấn ưa sạch sẽ, cơ hồ không muốn làm chuyện đó trên nền, vậy là bế xốc cơ thể trần trụi đó đi vào phòng ngủ. Anh cũng từng đến căn hộ của cô, nhưng chỉ ở lại một lát, chưa bao giờ vào đó. Về mặt này hình như anh có một tâm lý hơi đặc biệt, nhất định chuyện đó phải diễn ra trên địa bàn của mình, ít nhất là nơi mình có thể chủ đạo, anh mới có thể hoàn toàn thoải mái. Mà phòng của Mao Lệ bài trí rất nữ tính, tường giấy có hoa văn theo phong cách điền viên, mặc dù ấm áp nhưng nhìn không quen, chiếc giường lộng lẫy như giường công chúa, mềm như nằm trên bông, cũng chẳng sao, nhưng trên cột giường treo bức màn sa màu tím và đầu giường chất đầy các loại chuột Mickey bằng nhung khiến anh bối rối, không hoàn toàn thoải mái.
Kết thúc hơi vội vàng, Triệu Thành Tuấn vào nhà tắm chỉnh sửa rổi bước ra, Mao Lệ đã mặc xong váy áo đang thu dọn tàn cuộc. Hai người chung sống không phải một hai ngày, nhưng chưa bao giờ bối rối như thế.
Triệu Thành Tuấn ra phòng khách ngồi trên sofa, bỗng hỏi: “Có nước không?”
“Có, để em lấy.” Mao Lệ vội rót nước cho anh.
Anh uống hết nửa cốc nước mới trở lại bình thường, còn Mao Lệ nghiêm trang ngồi đối diện, nhìn nhau, giống như hai người xa lạ lần đầu gặp gỡ, không thể hình dung nửa giờ trước còn âu yếm mãnh liệt trên giường.
“Xin lỗi, anh quá xúc động!” Anh bất ngờ nói ra câu đó, rút hộp thuốc, lại nhớ ra không phải nhà mình, hỏi cô: “Có thể không?”
“Anh hút đi, không sao.” Mao Lệ đẩy chiếc gạt tàn lại.
Anh châm lửa, cúi đầu, lại tỏ ra bối rốỉ như lúc ở bệnh viện: “Anh không nên như thế, nhưng không thể kiềm chế. Xin lỗi, sau này không thể nữa.”
Anh rất mâu thuẫn, lòng rối ren, Mao Lệ hoàn toàn không biết.
“Anh nói thế nghĩa là gì?” Mao Lệ ngơ ngác nhìn anh, không hiểu người đàn ông vừa rồi còn hòa nhập xác thịt vào cô sao phút chốc trở nên xa lạ như vậy.
“Em không yêu anh, không phải sao?” Câu nói này làm cô hiểu ra. Anh ngẩng lên nhìn cô, lặng lẽ nhả khói thuốc: “Biết rõ em không yêu anh, vẫn xúc phạm em như thế, anh thật xấu hổ.” Lời của anh thực ra còn có ý nghĩa khác, ý anh là, biết rõ không thể cho em kết quả vẫn gần gũi em, không chỉ đáng xấu hổ mà còn ích kỷ.
Hai mắt cô long lanh, cô hoàn toàn hiểu lầm ý anh, môi run lên: “Em không cảm thấy anh xúc phạm em, em tự nguyện, anh nói như vậy chẳng phải nói thẳng em đáng xấu hổ, không yêu anh nhưng vẫn lên giường với anh, chắc em là hạng đàn bà vô liêm sỉ nhất, có phải thế không?”
“Anh không nói thế.”
“A Tuấn, em biết, em không nên viết những lời như thế nếu làm tổn thương anh, em rất xin lỗi.”
“Không, em không cần xin lỗi, tốt nhất em đừng yêu anh, tốt nhất không nên yêu anh, như thế mới tốt cho mọi người, thật đấy!” Anh nhanh chóng hút hết nửa điếu thuốc, 乃úng tàn thuốc, nói: “Đương nhiên cả hai chúng ta đều thích, hai bên cùng hấp dẫn nhau, đó là chắc chắn, đàn ông và đàn bà chưa hẳn có tình yêu mới cùng nhau, anh không phản đối lối sống đó, ý anh nói, nếu em bằng lòng.”
Mao Lệ đứng bật dậy: “Ý anh là gì? Có phải anh nói, đằng nào giữa chúng ta cũng không có tình yêu, hai bên cùng thích nhau, lên giường cũng chẳng là gì, chúng ta có thể là bạn tình của nhau, cho nên anh không phản đối lối sống đó? Triệu Thành Tuấn, tôi biết tôi chai mặt, chia tay rồi vẫn lên giường với anh, nhưng tôi cũng không đến nỗi chai mặt như anh nói.”
“Em quá xúc động, Mao Lệ!” Triệu Thành Tuấn lặng lẽ nhìn cô.
“Anh lập tức ra khỏi nhà này, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Mao Lệ người run bắn không thể tự chủ, nước mắt ứa ra.
Triệu Thành Tuấn không nói nửa câu, dập tắt điếu thuốc, lặng lẽ đứng lên ra khỏi phòng.
Mao Lệ nhào lên sofa khóc vật vã. Cô không biết vấn đề xảy ra ở đâu, rõ ràng vừa rồi hai người còn tốt như vậy, dường như có dấu hiệu tình xưa lại cháy, vậy mà chớp mắt anh đã trở mặt. Là anh quá tàn nhẫn hay là cô hiểu lầm ý anh?
Không biết khóc bao lâu, Bạch Hiền Đức gọi điện đến, hét lên trong máy: “A lô, Mao Lệ, cô đi thăm người ốm mà đi suốt buổi sáng, bây giờ đã là ba giờ chiều, đang làm gì vậy?”
“Em đến ngay.”
Mao Lệ rửa mặt, mắt vẫn hơi sưng, lấy đá chườm vẫn không hết. Không biết làm thế nào, đành đi làm với bộ dạng đó, Bạch Hiền Đức mắt sắc, Mao Lệ vừa bước vào phòng nhận thấy ngay, hỏi: “Cô sao thế?”
“Không sao, vào bệnh viện thấy cảnh buồn.” Trên đường đi, Mao Lệ nghĩ ra cớ đó.
“Người ૮ɦếƭ à?”
Cô chỉ ậm ừ.
Bạch Hiền Đức lắc đầu: “Một người ૮ɦếƭ ở bệnh viện mà làm cô khóc đến thế này, người quen à?”
“Vâng, quen.”
“Cô nhìn thấy người ta tắt thở?”
“Không, tôi cảm thấy người tắt thở là tôi, tôi mong người tắt thở là tôi.”
Bạch Hiền Đức ngơ ngác: “Làm việc đi.”
Mao Lệ thầm nguyên rủa bản thân, đã chia tay, nên giữ thể diện, đường ai nấy đi, ai ngờ cuối cùng vẫn dính vào nhau, vấn đề rốt cuộc là ở đâu? Mao Lệ nghĩ mãi không ra, cô đã hạ mình, do mẩu giấy viết trong lúc bức xúc, cô cũng đã xin lỗi anh, tại sao anh vẫn để bụng? Cô nhớ lại mọi chi tiết từ khi gặp lại Triệu Thành Tuấn, khẳng định lúc đầu rất tốt, mặc dù sau cơn xúc động không kiềm chế được, có hơi bối rối, nhưng vừa chạm đến chủ đề đó anh liền trở mặt.
Tại sao anh để bụng cô yêu hay không yêu anh? Mao Lệ cảm thấy có lẽ anh yêu cô, khi ôm cô, người anh run lên, giống như ngày mai là tận thế, anh sắp phải vĩnh biệt cô, nhưng sao anh lại nói ra những lời như thế, rõ ràng anh cố ý, cô nhìn rõ ánh mắt đầy do dự dằn vặt của anh, từ khi lên giường đến lúc bỏ đi, anh luôn do dự đắn đo, anh đắn đo điều gì? Mao Lệ rất hận bản thân, anh đã đối xử với cô như vậy, cô vẫn không thể ghét anh, nhưng bởi vì dựa vào trực cảm cô thấy, anh không cố ý tàn nhẫn như vậy, nhất định là có việc gì khiến anh khổ tâm, muốn gần cô nhưng e ngại.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tầng chín nhà xuất bản là phòng họp, các cuộc họp phổ biến kế hoạch và công tác trong tháng nhìn chung không được vắng mặt, cho nên trong phòng họp, ngoài giám đốc, tổng biên tập, các trưởng phòng ban đều có mặt đông đủ. Buổi chiều Bạch Hiền Đức phải gọi cho Mao Lệ là bởi vì cuộc họp sắp bắt đầu. Cô rất ghét họp hành, mỗi lần họp, những người hút thuốc tụ tập với nhau nhả khói mù mịt, phòng đầy chướng khí, cô đã chọn vị trí ngồi bên cửa sổ vẫn bị sặc khói, phát ho. Nhưng hôm nay hơi đặc biệt, Mao Lệ quên cả khói thuốc, có vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt vô định, rõ ràng không để tâm, giám đốc gọi tên cô mấy lần cô vẫn như không nghe thấy.
Vội vàng nhìn quanh, giám đốc đại nhân ngồi đối diện, ngước mắt nhìn cô, rõ ràng sự phân tâm của cô khiến ông không hài lòng, cô chợt lúng túng đỏ mặt. “Chuyện... chuyện gì ạ?”
Giám đốc đại nhân nói: “Không, có lẽ tôi nên hỏi cô, vừa rồi tôi nói gì?”
Mao Lệ ôm đầu, xấu hổ muốn chui xuống gầm bàn.
“Mao Lệ, ngồi họp phải tập trung chú ý!” Dung Nhược Thành cũng nghiêm mặt, rõ ràng phê bình, thực ra là gỡ bí cho cô. Giám đốc lập tức quay mũi giáo vào Dung Nhược Thành: “Anh Dung, gỡ bí cho nhân viên hình như là sở trường của anh.”
Dung Nhược Thành luống cuống: “Tôi... tôi sẽ nhắc nhở cô ấy.”
Giám đốc nghiêm túc gật gật đầu: “Ờ, về gọi cô ta đến văn phòng nhắc nhở cẩn thận, phải viết một bản kiểm điểm thật tỉ mỉ sâu sắc.”
Nói tới hai chữ “kiểm điểm” cả phòng họp cười vỡ trời.
Mặc dù chuyện đã qua một năm, nhưng sao bọn họ nhớ dai đến thế ai cũng biết chuyện gán ghép Dung Nhược Thành và Mao Lệ xuất phát từ bản kiểm điểm Mao Lệ nhờ Vương Cần viết hộ.
Thực ra cuộc họp đã gần kết thúc, giám đốc vốn nghiêm túc, nhưng muốn thay đổi không khí nên ông đùa một chút, mọi người cười vui vẻ nhưng Mao Lệ lại không chịu được, chuồn vào nhà vệ sinh trước khi cuộc họp kết thúc.
“Ấy, Mao Lệ đừng chạy.”
“Bản kiểm điểm vẫn phải viết, sếp Dung sẽ đích thân đọc.”
“Ha ha ha...”
Bọn người đáng ghét, Mao Lệ tức đầy bụng, cô không phải là trò mua vui của họ, mỗi lần họ đem chuyện này ra đùa, cô lại nguyền rủa đám người rỗi việc. Trốn trong phòng vệ sinh hồi lâu, đoán là mọi người đã giải tán hết, cô mới nhanh chân xuống cầu thang trở về phòng thu dọn đồ chuẩn bị ra về, nhưng cách một đoạn đã nghe có người gọi tên mình trong phòng làm việc, cô băn khoăn đẩy cửa vào, đột nhiên sững người.
Mặc dù mới gặp một lần, nhưng cô không thể không nhận ra cô ta, cô gái đó trang phục sang trọng, dung mạo xinh đẹp, nhưng mặt hầm hầm tức giận, rõ ràng không có thiện ý, cô ta cũng không thể không nhận ra Mao Lệ.
Mao Lệ đứng sững ở cửa, cô gái lại nhanh chân bước đến, cơ hồ không hề do dự, một mùi hương phả tới, cô ta vung tay quá nhanh, Mao Lệ còn chưa kịp tránh thì “bốp” một tiếng, cái tát trời giáng đập vào mặt cô...
“Mao Lệ!” Bạch Hiền Đức hét lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc