Người Tình Bắc Hải - Chương 27

Tác giả: Thiên Tầm

Ba ngày sau, Bác Vũ phát động đợt mua cổ phiếu của Hồng Hải lần thứ hai theo kế hoạch, lần trước vốn đã có thể thôn tính Hồng Hải, chỉ vì Chương Kiến Phi cưới Triệu Mai nên Triệu Thành Tuấn mới buông tay. Anh có thể chống lại Hồng Hải nhưng lại không thể cưỡng lại được tình thân sâu nặng, đó chính là điểm yếu của anh. Nhưng hôm nay anh không nghĩ nhiều như thế, không phải anh không cho Chương Kiến Phi cơ hội, chỉ cần anh ta đối xử tốt với Tiểu Mai có lẽ anh sẽ bỏ qua mối thù hận, không ngờ Tiểu Mai vẫn rơi vào cảnh ngộ bi thảm như vậy, nghe nói bây giờ đầu óc cũng không còn tỉnh táo, mặc dù kết cục đó là do cô tự chuốc lấy, nhưng rốt cuộc cô vẫn là em gái anh, anh không thể bỏ mặc.
Nhưng Chương Kiến Phi đang đau đớn vì mất đứa con, không còn tâm trạng nghênh chiến nên đợt tấn công lần này của Bác Vũ hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, phiên giao dịch ngày thứ nhất kết thúc, Hồng Hải đã bị Bác Vũ mua thành công 9% cổ phần, Triệu Thành Tuấn không cần trở về Penang cũng biết, giới truyền thông bên đó nhất định sẽ làm rùm beng sự kiện này, anh chẳng đi đâu hết, chỉ ngồi ở Nam Ninh điều khiển từ xa, anh không muốn gặp Chương Kiến Phi và bất cứ người nào nhà họ Chương.
Chỉ có điều mấy ngày liền làm việc quá tải, cơ thể Triệu Thành Tuấn đã không thể chịu nổi, tối qua lại làm việc đến sáng, anh cảm thấy sức khỏe đã ở giới hạn cuối cùng, đầu đau như sắp nổ tung, uống thuốc giảm đau cũng vô hiệu. Anh từ chối không nghe điện thoại của bất cứ ai, mọi giao dịch đều hủy bỏ, anh rất khó chịu, cần nghỉ ngơi.
Có lẽ là do bộ salon ở phòng làm việc quá mềm, Triệu Thành Tuấn vừa nằm xuống, trong đầu như có vạn con ngựa cuồng phi, không thể nào yên tĩnh. Mấy ngày nay việc thu mua cổ phiếu hết sức suôn sẻ, phía Hồng Hải hoàn toàn im hơi lặng tiếng, ngay Chương Thế Đức cũng không thấy có động tĩnh gì, nghe nói đã đến nghỉ mát ở Địa Trung Hải. Hồng Hải đang trong cơn nước sôi lửa bỏng, là chủ tịch hội đồng quản trị, Chương Thế Đức lại bỏ đi nghỉ mát, quả thực là điều không thể tưởng tượng, không biết lão già rốt cuộc đang có dự tính gì?
Phía dưới mặt nước phẳng lặng thường có sóng ngầm, Triệu Thành Tuấn tuyệt nhiên không dám chủ quan, anh rất hiểu Chương Thế Đức, bằng ấy năm nung nấu ý đồ muốn dồn anh vào chỗ ૮ɦếƭ, bây giờ ông ta tuyệt đối không thể ngồi chờ ૮ɦếƭ, nhất định lão già đang có âm mưu gì, cho nên mấy ngày nay Triệu Thành Tuấn liên tục gặp ác mộng, mơ thấy mình trốn trong một bụi rậm, bị dã thú điên cuồng truy đuổi lùng sục xung quanh, cuối cùng xương tan thịt nát, anh thầm nghĩ, có phải lần này anh đã chơi canh bạc quá lớn, nhưng anh có còn đường lui không?
Đúng lúc đó điện thoại nội tuyến đổ chuông dồn dập, anh bực mình, vừa rồi đã dặn A Mạc không được nối máy, nhưng tiếng chuông vẫn đổ hồi, dường như có việc khẩn cấp. Anh bỗng thấy lo lắng, vậy là đến bàn làm việc nhấc ống nghe: “Tôi đã dặn cô không được nối máy vào đây cơ mà?”
Triệu Thành Tuấn trong người khó chịu, cáu kỉnh.
A Mạc vội nói: “Chương tiên sinh gọi đến, bảo là có việc gấp.”
“Không nghe!” Triệu Thành Tuấn dập máy, bây giờ chỉ nghe đến cái tên này là anh nổi đóa, chẳng phải chính con người ấy đã dồn anh đến nước này? Anh không bao giờ muốn nghe thấy tiếng anh ta!
Nhưng một lát sau, A Mạc lại gõ cửa: “Tổng giám đốc, giám đốc vẫn nên nghe đi, Chương tiên sinh hình như đúng là có việc khẩn, nói là liên quan đến Tiểu Mai.”
Vừa nghe thấy tên Tiểu Mai, Triệu Thành Tuấn choáng váng. Tiểu Mai làm sao?
Anh do dự một lát, vẫn nhấc máy: “Anh tìm tôi có việc gì?” Trong ống nghe truyền đến giọng hốt hoảng của Chương Kiến Phi: “A Tuấn, Tiểu Mai có liên lạc với cậu không?”
“Liên lạc với tôi? Không!” Ngừng một lát, đột nhiên ý thức được điều gì, anh dằn giọng: “Hai người lại sao rồi?”
Chương Kiến Phi đầu bên kia cơ hồ cũng do dự, cuối cùng vẫn nói thẳng: “A Tuấn, cậu nghe tôi nói, đừng cuống. Tiểu Mai... hôm qua tôi đón Tiểu Mai về nhà, cuối cùng... cuối cùng...”
“Có gì nói ra ngay đi, đừng lúng Pu'ng như thế!”
“Cuối cùng... sáng nay người giúp việc phát hiện trong phòng không có người, tôi vẫn đang tìm kiếm, cô ấy... đã mất tích.”
“A Tuấn, xin lỗi.”
“Chương Kiến Phi, tôi nhất định băm anh thành trăm mảnh!”
Buổi tối, Mao Lệ trở về căn hộ của Triệu Thành Tuấn, mua rất nhiều nguyên liệu để làm món hầm cho anh. Dạo này anh bận rộn, sức khỏe kém, Mao Lệ rất xót xa, mặc dù không biết anh bận việc gì, nhưng nhìn mặt anh u uất, vầng trán cau cau với những nếp nhăn sâu, cô trách mình bất tài, không thể chia sẻ công việc với anh, không giúp được gì. Thực ra, bản thân cô cũng không biết tự chăm sóc cho mình, mỗi lần nấu ăn đều làm cho gian bếp của Triệu Thành Tuấn bừa bộn ngổn ngang. Mỗi lần thấy Mao Lệ đeo tạp dề bận rộn trong bếp, anh rất vui, nhưng lại không nỡ để cô vất vả, anh bảo nên thuê người giúp việc theo giờ, nhưng cô không chịu.
Cô nghĩ, hai người chung sống không nên chỉ có trên giường mà còn nên chăm sóc nhau hàng ngày, cả hai đều bận rộn công việc của mình, nếu ăn cơm hàng, việc nhà thuê người giúp việc, vậy họ làm gì sau khi trở về căn hộ? Chỉ có thực sự đi vào cuộc sống, tìm cách thích nghi, nhường nhịn và chia sẻ với nhau từ những điều vụn vặt của cuộc sống hàng ngày, hai trái tim mới có thể xích gần nhau hơn, tình cảm cũng sẽ càng bền vững.
Theo quan điểm của Bạch Hiền Đức, tình yêu không thể là cơm ăn, hai người thực sự muốn chung sống lâu dài thì phải đi vào cuộc sống, chứ không đơn giản chỉ dạo chơi, xem phim, còn nói: “Mọi cuộc tình không lấy hôn nhân làm mục đích đều là trò lưu manh.” Chị ta không chỉ một lần nói như vậy, còn bổ sung thêm: “Câu này không phải tôi nói, đó là lời của vĩ nhân.”
Bởi vì Bạch Hiền Đức trước sau vẫn không tán thành cuộc tình của Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn, cảm thấy hai người là đôi tình nhân trong phim thần tượng thì hợp hơn, họ đều là những hoàng tử công chúa chẳng hề có vẻ bươn chải của cuộc sống đời thường.
Mao Lệ thường xuyên cãi nhau với chị ta vì chuyện đó, ai nói cô và Triệu Thành Tuấn không thể có cuộc sống đời thường! Cho nên thời gian này Mao Lệ rất chăm chỉ học làm việc nhà, lúc đi làm rất ít lên mạng chơi game mà thường tải chương trình dạy nấu ăn để nghiên cứu, thậm chí cô còn đi học nấu các món ăn Mã Lai để phù hợp khẩu vị của anh, mặc dù lần nào làm thử cũng thất bại, nhưng cô vẫn không nản chí. Triệu Thành Tuấn đương nhiên rất cảm động, anh vốn là người kén ăn, nhưng chỉ cần là món Mao Lệ làm, dù khó nuốt anh vẫn cố thử mấy miếng, còn khen: “Có tiến bộ.” Thế là Mao Lệ tưởng mình tiến bộ thật, vui ra mặt, cho nên mới “càng thất bại càng dũng cảm”, Triệu Thành Tuấn dở khóc dở cười, nhưng biết làm sao.
Nhưng hôm nay hơi đặc biệt, Mao Lệ đi làm trở về căn hộ, phát hiện anh hiếm hoi trở về trước cô, đang nằm trên giường, có vẻ mệt, Mao Lệ tưởng anh quá mệt, làm xong cơm mới gọi anh. Nhưng anh nói không muốn ăn, còn không cho cô bật đèn, bảo là muốn nằm nghỉ yên tĩnh.
“A Tuấn, có phải anh giấu em chuyện gì?” Mao Lệ ngồi bên mép giường, lo lắng nhìn anh trong bóng tối: “Nếu gặp chuyện gì, anh có thể nói với em, nếu không giúp được, ít nhất em cũng có thể góp ý với anh.”
Triệu Thành Tuấn trở mình, trong bóng tối nhìn không rõ mặt anh, chỉ thấy giọng anh rất yếu: “Em cả nghĩ rồi, anh chỉ quá mệt thôi, không có gì đâu, đừng lo.”
“Xin lỗi, A Tuấn, em quá vô dụng, không thể chia sẻ gán*** với anh.” Mao Lệ khổ sở, gục vào *** anh nói: “Nhưng xin anh hãy tin em, em sẽ cố gắng làm tốt hon, những gì không biết em sẽ học, đừng sợ làm em phiền, so với những gì anh làm vì em, em thực sự cảm thấy đã phụ anh.”
“Em đừng nói thế, những gì anh làm là do tự nguyện, không cần em trả nợ tương đương, chỉ cần em biết tình cảm anh dành cho em, chỉ cần em tin anh là đủ.”
“A Tuấn, em tin anh! Em thừa nhận trong một thời gian rất dài trước đây, em không tin tình yêu, bởi vì từng bị tổn thương, cho nên em không tin, nhưng như vậy là không đúng.” Mao Lệ giơ tay vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh, tay nhẹ nhàng lướt qua mắt và trán anh. “Còn nhớ cha đã nói với em, sống nhất định phải có lòng tin, nếu con tràn đầy nghi ngờ đối với thế giới này con không thể vui được. Cho nên em mới hiểu, những năm vừa qua tại sao em không vui, là bởi vì em luôn nhìn thế giới xung quanh với ánh mắt nghi ngờ, không tin sự chân thành giữa con người với nhau, không tin vào tình yêu, không tin vào lời hứa, em không tin gì hết. A Tuấn, cảm ơn anh đã khiến em có thể tìm lại được niềm tin vào tình yêu.”
Triệu Thành Tuấn siết chặt cô, lòng rộn vui: “Mao Lệ, anh mới nên cảm ơn em.”
“Cảm ơn gì kia?”
“Cảm ơn em hẹn ước với anh.”
“Đáng ghét!”
Hai người nằm trên giường nói chuyện rất lâu, thực ra Mao Lệ cũng rất mệt, nằm trong lòng Triệu Thành Tuấn cô mơ màng ngủ thiếp, lòng anh ấm áp, cô rất an tâm. Sau khi thấy cô đã ngủ, Triệu Thành Tuấn lặng lẽ trở dậy, không bật đèn cứ thế mò mẫm trong bóng tối tìm lọ thuốc. Nhưng uống thuốc xong vẫn rất khó chịu, anh vào nhà tắm nôn hai lần, vẫn không thấy đỡ hơn, *** vừa nặng vừc tức như sắp xỉu, đành ra ban công phòng ngủ cho thoáng khí.
Căn hộ ở trên tầng thượng, gió rất to, nhưng có thể nhìn xuống cảnh đêm lộng lẫy của Nam Ninh. Có lẽ do biển đèn của thành phố quá sáng, anh không nhìn thấy nhiều sao, chỉ có vài ngôi sao cô lẻ treo trên bầu trời, lấp lánh một cách cô đơn. Tâm trạng bấn loạn của anh dần dịu xuống, hơi thở cũng dễ hơn nhiều, anh gọi điện cho Peter: “Có tin tức của em gái tôi chưa?”
“Hiện thời vẫn chưa, duy nhất có thể khẳng định là cô ấy đã xuất cảnh, có nghĩa là bây giờ cô ấy không ở Mã Lai, còn cụ thể đi đâu, Chương tiên sinh đã cho người đi thăm dò các nơi, cảnh sát cũng đã vào cuộc.”
Tiếp đó, Triệu Thành Tuấn bảo Peter hỏi thăm tình hình ở Penang, kết quả Peter thông báo một tin chấn động: “Buổi chiều tôi nhận được một tin quan trọng, hội đồng quản trị Hồng Hải đã cách chức tổng giám đốc của Chương Kiến Phi, không rõ nguyên nhân.”
“Nguồn tin có đáng tin không?”
“Đáng tin, có lẽ ngày mai sẽ công bố.” Peter nói: “Tôi đoán là liên quan đến chuyện Tiểu Mai mất tích, bởi vì Hồng Hải nghĩ anh vì chuyện này nhất định truy cứu trách nhiệm của Chương Kiến Phi, để tránh hậu họa, họ cách chức anh ta trước. Brant, anh nhìn nhận vấn đề này thế nào?”
Triệu Thành Tuấn cười khẩy: “Chương Kiến Phi đã mất giá trị lợi dụng đối với Hồng Hải, lần này chúng ta tính sổ với Hồng Hải chứng tỏ tôi đã không kiêng nể Chương Kiến Phi là em rể tôi, Hồng Hải cảm thấy Chương Kiến Phi không gánh nổi vai trò làm bia đỡ đạn, đương nhiên hất anh ta, cậu tưởng Chương Thế Đức là người tử tế ư?”
“Vậy chúng ta còn tiếp tục thu mua cổ phần của Hồng Hải nữa không?”
“Tại sao không?” Triệu Thành Tuấn một tay cầm di động, một tay nắm lan can, nắm mạnh đến nỗi trồi cả khớp xương ngón tay: “Chương Thế Đức tưởng cách chức Chương Kiến Phi là chúng ta có thể tha cho ông ta? Tôi thu mua Hồng Hải thực ra không liên quan đến Chương Kiến Phi, tôi chỉ nhằm vào Chương Thế Đức, Chương Kiến Phi bị cách chức là tin tốt với tôi. Tôi càng có thế tính sổ với Chương Thế Đức, với Hồng Hải mà không phải đắn đo gì hết. Cậu nghe đây Peter, sáng mai thu xếp cuộc họp khẩn cấp, bố trí kế hoạch tiếp theo, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng!”
“Vâng, chúng tôi thu xếp ngay.”
Cúp máy, Triệu Thành Tuấn càng thấy khó chịu, ho liên tục, lại sợ đánh thức Mao Lệ, lấy mùi xoa bịt miệng ho. Lần này lại có điện thoại, từ Anh quốc gọi đến.
“Bác Dương!”
“Brant, dạo này sức khỏe thế nào?” Một giọng đôn hậu từ đầu bên kia.
Triệu Thành Tuấn nén cơn ho: “Dạ, vẫn... vẫn ổn.”
“Nhưng ta nghe giọng cháu không tốt, còn không mau về Penang nằm viện đi?” Giọng nói khàn đặc như nghẹn tắc của Triệu Thành Tuấn vừa rồi, bác Dương không thể không nhận ra.
Triệu Thành Tuấn biết không gì giấu được bác Dương, hít một hơi thật sâu: “Có ích gì? Cháu nằm viện hay không có thay đổi được gì, cháu vẫn còn việc chưa làm xong.”
“Brant, cháu đừng có đầu hàng sớm như vậy, bệnh của cháu có thể chữa được, hôm nay ta gọi cho cháu là muốn nói chuyện này. Ta đã tìm giúp cháu một bác sĩ rất tốt, từng điều trị cho nhiều bệnh nhân như cháu, cháu nên tranh thủ thời gian đi London một chuyến, sức khỏe là quan trọng. Cháu còn trẻ như vậy, chữa khỏi bệnh đã rồi muốn làm gì hãy làm.”
Triệu Thành Tuấn yếu ớt nói: “Cảm ơn bác Dương, cháu không đầu hàng đâu, cháu sẽ thu xếp đi London, nhưng bây giờ không được.”
“Chẳng lẽ báo thù quan trọng đến thế sao?” Bác Dương thở dài, giọng ân cần: “Con ạ, ta vẫn luôn coi con như con ruột, ta rất thương con, con biết không? Con nên hiểu, một người nếu để lòng tràn đầy thù hận là điều vô cùng đau khổ, sự đau khổ đó đáng sợ hơn ngàn lần cái đau thể xác. Mà ngày xưa ta hết lòng hết sức giúp con là mong con có thể bỏ qua thù hận, để sống cho tốt, đời người có rất nhiều việc phải bỏ qua, cũng chính là sự tự giải thoát.”
“Nhưng cháu không bỏ được, bác Dương! Đêm đêm cháu mơ thấy mẹ cháu đang khóc, nhưng cháu không thể nào đến gần mẹ, cháu biết mẹ đang trách cháu, đến bây giờ vẫn chưa báo thù được cho cha mẹ...” Một cơn gió thốc tới, lại một cơn ho kịch liệt. Anh vội dùng khăn bịt miệng, sợ làm Mao Lệ thức giấc.
“Brant! Cháu sao thế?”
“Cháu không sao, chỉ bị cảm.” Anh vịn lan can thở dốc. “Bác đừng lo cho cháu, đợi cháu xong công việc sẽ đưa bạn gái sang Anh, bây giờ không đi được... Em gái cháu mất tích, cháu rất lo, bao nhiêu việc đang đợi cháu xử lý. Bác Dương, cháu nhất định không để lòng mình tràn đầy thù hận, cháu chỉ hận con người đó, ngay một câu xin lỗi cũng không có, lại còn đi đâu cũng rêu rao bôi nhọ danh dự của cháu, luôn mồm nói Chương gia đã nuôi con chó sói! Cháu nguyện làm một con chó sói! Nếu là sói, cháu nhất định cắn ông ta từng miếng đến ૮ɦếƭ! Bác Dương, không có ai sinh ra đã mang lòng thù hận, mọi thứ cháu làm chẳng qua là lấy lại chút tôn nghiêm cho cha mẹ đã ૮ɦếƭ và bản thân cháu. Nếu không, cháu ૮ɦếƭ cũng không nhắm được mắt, mẹ cháu cũng không tha thứ cho cháu.”
Giọng bác Dương hoi nghẹn: “Brant...”
“Bác Dương, bác... bác đừng lo cho cháu.” Triệu Thành Tuấn nói như vậy, giọng đã nhỏ dần, nhờ ánh trăng, anh nhìn thấy một đám máu tươi trên chiếc khăn tay.
Còn bác Dương không biết, vẫn nói tiếp: “Cháu nên nhanh chóng thu xếp thời gian sang đây, cho dù muốn báo thù cũng phải có sức khỏe đúng không? Huống hồ bây giờ cháu đã có bạn gái, phải quý trọng bản thân, nếu không sao cháu có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy?”
Nước mắt anh đột nhiên trào như suối...
“Ta cũng rất muốn gặp bạn gái cháu, ta rất muốn biết cô gái nào có thể khiến cháu thầm yêu lâu như thế hãy yêu thật đắm say, Brant, trên đời chỉ có tình yêu có thể mang đến tình ấm áp và hạnh phúc. Ta hy vọng có ngày cháu hiểu ra, trên đời bất luận thù hận đến đâu, nhất định có thể dùng tình yêu để hóa giải.”
Triệu Thành Tuấn lặng lẽ gấp chiếc khăn dính máu cho vào túi, lòng yên tĩnh rất nhiều, giống như một lữ khách mệt mỏi cuối cùng quay về được cố hương xa cách đã lâu, anh nhìn thấy nơi mà đời này anh phải đến, chính chỗ đó nở đầy hoa tươi, một niềm vui hạnh phúc đều đang chờ anh ở đó, anh đã nhìn thấy, đúng thế, anh đã nhìn thấy.
“Bác Dương, cháu biết nên làm thế nào.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc