Người Tình Bắc Hải - Chương 18

Tác giả: Thiên Tầm

Cuối cùng anh đã đến, nhưng lại càng buồn hơn
Tôi đã chờ cơ hội này đúng ba năm, không phải để chứng minh tôi mạnh hơn người khác, chỉ muốn chứng minh, thứ mà tôi đánh mất, tôi nhất định phải đoạt lại.
__ “Bản sắc anh hùng” __
Thế giới của anh từ đó rơi vào tăm tối
Còn nhớ bài thơ Giản giản ngâm của Bạch Cư Dị mà thầy giáo ngữ văn dạy từ hồi tiểu học, hai câu trước không nhớ nhưng hai câu cuối Triệu Thành Tuấn có ấn tượng rất sâu: "Đại đô hảo vật bất kiên lao, thái vân dị tán lưu ly toái." Nghĩa là, những thứ tốt đẹp trên đời luôn không thể bền lâu, lại còn dễ vỡ hơn cả thủy tinh. Dùng câu thơ này để nói về cuộc hôn nhân của Chương Kiến Phi và Mao Lệ thực không gì phù hợp hơn. Hôn nhân không quá ba năm đã kết thúc bằng cuộc chia tay, lại khiến đôi bên cơ hồ không muốn nhìn mặt nhau, Chương Kiến Phi cuốỉ cùng một mình quay về thành phố Penang.
Triệu Thành Tuấn không hiểu rõ giữa họ đã xảy ra chuyện gì, trong một thời gian dài: “Mao Lệ” là hai chữ tối kị đối với Chương Kiến Phi. Thời gian đó Chương Kiến Phi đặc biệt trầm lặng, ngay với Triệu Thành Tuấn anh cũng hầu như không nói, thường một mình ngồi trên đỉnh núi Bukit Bendera cho đến sáng. Bạn bè cũng ngại, không dám nói chuyện hôn nhân, gia đình trước mặt anh.
Thi thoảng, chỉ là thi thoảng, trong lúc say anh mới thổ lộ chút ít với Triệu Thành Tuấn, luôn chỉ một câu lặp đi lặp lại: “Cô ấy không yêu anh, cô ấy không yêu anh...”
Vậy là Triệu Thành Tuấn cũng ít nhiều hiểu được, hôn nhân của họ sở dĩ thất bại, ở một mức độ rất lớn là do Mao Lệ không yêu Chương Kiến Phi, hôn nhân không có tình yêu, đáng sợ hơn nấm mồ, chia tay là khó tránh. Anh khuyên Kiến Phi: “Mây hồng dễ tan, thủy tinh dễ giòn, những thứ tốt đẹp thường khó bền lâu, tình cảm một khi tan vỡ, không thể nào giữ được nguyên vẹn. Cổ nhân nói, gương vỡ khó lành, hai người khi tình cảm đã rạn nứt không thể nào hàn gắn được, cho nên anh hãy dằn lòng, tình yêu không phải là rất cả cuộc sống, anh nên thoát khỏi câu chuyện cổ tích đó đi.”
Có lẽ lời khuyên của Triệu Thành Tuấn ít nhiều có tác dụng, sau đó Chương Kiến Phi trở lại bình thường hơn nhiểu, không nhắc đến Mao Lệ nữa, ngay từ “cô ấy” cũng tránh không nói, còn dặn Triệu Thành Tuấn, nếu Mao Lệ hỏi thăm về anh, không được tiết lộ, cứ nói là không biết. Dường như anh đã quyết tâm đoạn tuyệt quá khứ, ngay cả khi Triệu Thành Tuấn thỉnh thoảng hỏi đến Mao Lệ, anh cũng chỉ nói một câu: “Tan vỡ rồi, còn gì đáng nói, anh không nhớ nữa, quên cả rồi.”
Triệu Thành Tuấn cũng hy vọng mình quên được, nhưng có một số điều anh không thể quên, anh còn không thể nói ra như Chương Kiến Phi, cũng không thể nói được gì. May mà anh vẫn có thể dồn hết tâm sức vào công việc. Hai năm nay, được hậu thuẫn của nhà đầu tư họ Dương, tập đoàn Bác Vũ không chỉ nhanh chóng nổi tiếng ở Nam Á, còn thâm nhập thành công vào tập đoàn Hồng Hải của Chương thị trở thành cổ đông lớn thứ ba sau Tô Nhiếp Nhĩ, hơn nữa luôn có khả năng thay thế Tô Nhiếp Nhĩ trở thành cổ đông lớn thứ hai, tiến thẳng tới mục tiêu cuối cùng - buộc Hồng Hải đổi chủ.
Vậy là Tô Nhiếp Nhĩ ngày càng cảnh giác với Triệu Thành Tuấn, bởi ngoài năng lực tự thân và thủ đoạn sắt đá đối với đối thủ cạnh tranh, Triệu Thành Tuấn cơ hồ có một ông chủ hải ngoại thế lực cực lớn đứng sau. Bác Vũ hiện giờ đã phát triển rất nhanh, nghiệp vụ không chỉ liên quan đến tiền tệ, mà đã mở rộng sang các lĩnh vực mậu dịch đường biển, bất động sản, khách sạn, hơn nữa thành tích không tồi, thậm chí giới doanh nhân thành phố Penang không ai dám coi thường.
Tuy nhiên có lẽ thiên hạ chỉ nhìn thấy vẻ hào quang bên ngoài của anh, còn con người thực bên trong hầu như không ai biết, dù đứng giữa vạn người, cô đơn nhất chắc chắn là anh.
Ngoài nỗi buồn riêng không nói với ai, bệnh tật cũng là nỗi giày vò không nhỏ với anh. Thời gian định kỳ, ít là một tháng, nhiều là ba tháng, Triệu Thành Tuấn phải đi gặp Henson, bác sĩ riêng của mình, hai năm qua hầu như không gián đoạn. Lúc đầu anh chỉ đến khám đơn thuần, về sau dần dần Henson trở thành người bạn, đi kiểm tra sức khỏe lại giống như đi thăm bạn. Henson nhỏ nhẹ, tính ôn hòa, biết lắng nghe, vì vậy anh coi Henson là người có thể nói chuyện tâm tình.
Mặt khác, bệnh viện tư của Henson có trang thiết bị, cảnh quan môi trường đều đạt hạng nhất nên rất nổi tiếng ở thành phố Penang. Bệnh viện của anh vừa là cơ sở điều trị vừa là cơ quan nghiên cứu, thực chất chính là cơ quan nghiên cứu mang tính chất điều trị. Bản thân Henson cũng có học vị tiến sỹ, phòng làm việc của anh rộng tới hai trăm mét vuông, phong cách trang trí cổ điển lãng mạn với những món đồ gỗ cực kỳ quý hiếm, dàn âm thanh thượng hạng, liệu pháp âm nhạc là chuyên đề nghiên cứu quan trọng của anh. Cho nên mỗi lần Triệu Thành Tuấn đến đây, Henson đều mở cho anh nghe những bản nhạc êm ái du dương, có tác dụng thư giãn rất tốt. Nằm trên ghế xích đu nhìn ra thế giới màu xanh tràn trề sinh khí bên ngoài và ánh mặt trời vàng nhảy múa trên tấm thảm, cả người Triệu Thành Tuấn dần dần thư giãn.
Henson từng nói với anh: “Anh phải vui lên, con người ta khi vui sẽ rất tốt, bệnh tật cũng khỏi nhanh. Anh cứ ủ rũ như thế rất dễ mắc chứng trầm cảm.”
Lần gặp đó, Henson lại khuyên, Triệu Thành Tuấn cười: “Lẽ nào tôi không muốn vui, nhưng tôi không sao vui lên được, thần kinh tôi mỗi ngày đều căng thẳng, đầu óc không lúc nào thảnh thơi, chỉ cần hơi lơ đãng là có khả năng bị đối thủ hạ bệ.”
Henson lắc đầu: “Anh kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Đủ tiêu là được, hà rất phải ђàภђ ђạ thân xác như thế. Nghe nhạc đi, muốn nghe bài gì?” Nói đoạn anh bắt đầu điều chỉnh âm lượng.
Triệu Thành Tuấn thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, hoàn toàn thư giãn, nói: “Bài gì cũng được.”
“Thở đều, khiến đầu óc dần dần yên tĩnh, không nghĩ gì hết.”
“Tôi đã yên tĩnh rồi, yên tĩnh nữa tôi sẽ ngủ mất. Henson, anh ngày càng lắm điều đấy.”
“Được! Được! Tôi lắm điều. Anh muốn ngủ cứ ngủ, trông anh có vẻ rất mệt.”
Anh bật cười: “Henson, tôi đã trả anh không ít phí điều trị rồi nhỉ? Tôi trả anh nhiều tiền như vậy là để đến đây ngủ hay sao?”
“Tôi chỉ muốn anh thấy dễ chịu hơn.” Henson điều chỉnh âm lượng, mở một ca khúc tiếng Anh giai điệu chậm, bài Forever At You Feet. Một giọng nữ trầm chậm rãi, không khí trong phòng lập tức yên ắng. “Ca khúc này thế nào?”
Anh tĩnh trí lắng nghe, bản nhạc cơ hồ có tiếng mưa rơi. “Please take me home my long to leave, Forever at you feet...” tí tách tí tách, giọng ca buồn trầm lắng dường như đưa người ta vào khu rừng trong mưa, gột hết bụi đường, xoa dịu tru phiền, tâm trạng phiền loạn dần dần tĩnh lại... Anh nhắm mắt, khẽ gật đầu: “Rất hay!”
Henson ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn anh nói: “Ca khúc này tôi lựa chọn mãi đấy, vừa đúng hôm nay có mưa, rất hợp cảnh.”
Triệu Thành Tuấn thở một hơi dài: “Henson, nói thật với anh, chẳng qua lòng tôi đầy ẩn khúc cho nên không vui lên được, tôi cũng không muốn mình buồn như thế.”
“Brant, đời người khổ đoản, những gì có thể từ bỏ hãy từ bỏ đi.” Khi nói câu đó, Henson đang cúi đầu nhìn các chỉ số vừa hiện ra, anh cau mày, sắc mặt chợt tối.
Triệu Thành Tuấn không chú ý tới vẻ mặt Henson, anh đang mải nhìn lá cây bên ngoài được mưa xối rửa, có xanh thẫm như mực, có xanh non mỡ màng, đều căng tràn nhựa sống. Anh lẩm bẩm như nói thầm: “Henson, thực ra tôi vẫn muốn nói thật với anh một chuyện, chính là ẩn khúc trong lòng mà tôi không gạt bỏ được, thực ra liên quan đến một người, một cô gái.”
Henson ngẩng đầu, im lặng nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
“Anh tưởng tôi suốt ngày chỉ biết kiếm tiền, lòng băng giá, không tình cảm, không ước vọng? Anh tưởng tôi loại bỏ nhiều đối thủ như vậy là trở nên máu lạnh bất nhân? Anh tưởng tôi suốt ngày làm bạn với tiền, trong mắt chỉ có lợi nhuận không có tim? Không, Henson anh không biết đâu, anh không biết tôi thực sự cần gì.”
“Brant, anh nghe tôi nói, bất luận anh cần gì, chỉ cần anh muốn anh đều có thể đạt được. Bất luận là sự nghiệp hay tình yêu, anh đều có thể theo đuổi, đừng câu nệ kết quả, đừng câu nệ cảm nhận của người khác, hãy yêu đi, hãy thực sự yêu một lần!”
Trong phòng yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Triệu Thành Tuấn chăm chú nhìn Henson không nói gì, cuối cùng lại một tiếng thở dài, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian sau đó, Triệu Thành Tuấn liên tục tăng cường mua cổ phiếu của Hồng Hải, có vẻ như quyết diệt Hồng Hải. Đương kim chủ tịch hội đồng quản trị Hồng Hải Chương Thế Đức chủ động yêu cầu đàm phán với anh nhưng bị anh cương quyết từ chối. Chương Thế Đức bất lực, đành phải nhờ cậy Chương Kiến Phi. Chương Kiến Phi hồi đó đang làm một dự án từ thiện, rất bận rộn, mặc dù anh có chức vụ ở Hồng Hải, nhưng ít khi đi làm. Anh và Triệu Thành Tuấn mỗi người đều bận việc của mình, thực ra đã lâu không gặp, cuộc chiến giữa Hổng Hải và Bác Vũ anh đương nhiên không thể không biết, hai bên đã lâm vào thế một mất một còn, lần này không thể khoanh tay đứng nhìn, vậy là đồng ý đứng ra hòa giải, hẹn Triệu Thành Tuấn đi ăn.
“Hôm nay sao lại rỗi rãi mời em đi ăn, dạo này chẳng phải anh đang rất bận?” Triệu Thành Tuấn thừa biết, nhưng giả bộ không hay.
Chương Kiến Phi vui vẻ rót R*ợ*u cho Triệu Thành Tuấn: “Em biết, A Tuấn.”
“Em chẳng biết gì hết.”
“A Tuấn!” Chương Kiến Phi hít một hơi dài, chầm chậm buông một câu: “Được rồi đấy.”
Huynh đệ tình thâm, nghiêm trọng nhất anh cũng chi nói ba chữ đó.
Triệu Thành Tuấn đến ăn bữa cơm này, đương nhiên đã có chuẩn bị, mỉm cười: “Thế nào, Chương Thế Đức nhờ anh làm thuyết khách ư? Anh đã nói không can thiệp cơ mà, đổi ý rồi chăng?”
“A Tuấn, câu này tổn thương tình cảm rồi. Anh chỉ không muốn quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng như vậy...”
“Căng thẳng?” Triệu Thành Tuấn cười khẩy: “Kiến Phi, anh dùng từ không thỏa đáng, quan hệ giữa tôi và Chương Thế Đức chỉ là căng thẳng thôi sao? Chúng tôi không đội trời chung, không thể cùng tồn tại, thủy hỏa bất tương dung, điều này anh cũng biết.”
“Nhưng em đã là cổ đông lớn thứ ba, hội đồng quản trị không ai dám coi thường em.”
“Tôi bất cần mấy vị trong cái hội đồng đó coi trọng tôi! Kiến Phi, tốt nhất anh đừng nhúng tay vào, bởi vì tôi không muốn anh em bất hòa, cho dù tôi máu lạnh bao nhiêu, đối với anh, tôi luôn thật lòng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc