Người Tình Bắc Hải - Chương 12

Tác giả: Thiên Tầm

Triệu Thành Tuấn cảm thấy Chương Kiến Phi có gì rất khó hiểu, mặc dù anh thấy cô gái trong ảnh đúng là rất đẹp, nhưng tuổi vẫn nhỏ, gần như còn là đứa trẻ, cho dù có cảm tình cũng không đến nỗi nôn nóng quyết liệt như vậy. Đây là sự khác nhau giữa anh và Chương Kiến Phi. Triệu Thành Tuấn là người lý trí, trong chuyện tình cảm cũng vậy, do ngoại hình nổi bật, bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu giai nhân, anh không cần chủ động theo đuổi ai, luôn có một đám người đẹp vây quanh. Nhưng trong tâm trí Triệu Thành Tuấn, phụ nữ nhiều nhất cũng chỉ là "hoa" khi đàn ông "dệt gấm thêm hoa", nghĩa là luôn ở vị trí thứ yếu, đàn ông làm việc lớn tuyệt nhiên không để phụ nữ dắt mũi, lời răn của cổ nhân, hồng nhan là họa, không phải chỉ nói chơi. Cho nên mặc dù bên cạnh luôn không thiếu giai nhân dập dìu, anh vẫn thờ ơ, dù ngay từ thời trung học đã có nữ sinh cắt cổ tay tự vẫn vì anh, anh cũng không động lòng. Chương Kiến Phi thấy vậy đã nói: "A Tuấn, có lúc em làm anh sợ, em quá lý trí, lý trí đến phát sợ."
Triệu Thành Tuấn nói: "Em khác anh, nếu em không lý trí, em đã không thể tồn tại đến giờ."
Câu nói của Triệu Thành Tuấn hàm ý sâu xa, nhưng Chương Kiến Phi không mấy để ý, bởi anh không biết, trong thời gian anh say mê theo đuổi Mao Lệ, Triệu Thành Tuấn đã trải qua những ngày tháng khốn khổ ở nước Anh thế nào. Hồi đó Mao Tấn cũng học xong trở về nước giúp cha quản lý kinh doanh nhà hàng, chỉ còn mình Triệu Thành Tuấn cô đơn trong màn sương mù thành London, không bạn bè không người thân, lần đầu tiên bị cắt viện trợ kinh tế. Do cha dượng qua đời, người có quyền lực lớn nhất gia tộc họ Chương bây giờ là Chương Thế Đức, sau cái ૮ɦếƭ của mẹ anh, lập tức cắt viện trợ kinh tế từ chối cung cấp tiền ăn học cho anh. Triệu Thành Tuấn lại là người sĩ diện, lòng tự trọng rất cao, có lúc Chương Kiến Phi từ Thượng Hải gọi điện hỏi thăm, anh cũng không hề hé răng về chuyện đó. Anh cũng không cho em gái tiết lộ với Chương Kiến Phi, luôn nhắc cô phải có cốt cách và lòng tự trọng.
Cho nên trong năm đó, Triệu Thành Tuấn phải đi làm thuê để lấy tiền ăn học, anh không thể quay về, không thể bị Chương gia coi thường. Anh phải tự lập, phải sống tiếp, phải nuôi em gái đang học trong trường múa, anh thề sớm muộn sẽ trả lại cho Chương gia những đau khổ gấp trăm vạn đau khổ mà họ đã gây cho anh. Mẹ nói đúng, gia tộc đó ngoài Chương Kiến Phi chỉ toàn những kẻ vô nhân tính. Thời kỳ khó khăn nhất, Triệu Thành Tuấn từng đứng bán hàng trên phố, làm thợ móc cống, thợ sửa xe, phụ việc trong các quán ăn đêm. Hồi đó anh chỉ có một ý nghĩ: phải sống. Chương Gia Minh, lúc nhỏ thường bắt nạt anh, có một lần sang Anh thương lượng chuyện làm ăn, tình cờ gặp anh. Lúc đó Triệu Thành Tuấn vừa kết thúc công việc rửa bát trong một nhà hàng trở về ký túc xá, người đẫm mồ hôi, quần áo nhem nhuốc, Chương Gia Minh đánh xe vào dưới tầng, nhìn thấy Triệu Thành Tuấn cất giọng giả dối: "Trông cậu kìa, hà tất phải ђàภђ ђạ bản thân như thế? Cậu không có tiền cứ gọi điện cho anh, chúng ta rốt cuộc một thời cũng là anh em, anh không thể thấy ૮ɦếƭ không cứu."
Triệu Thành Tuấn trả lời: "Tôi vẫn chưa ૮ɦếƭ, Chương Gia Minh."
Chương Gia Minh nhàn tản tựa thành xe, cười khẩy: "Cậu gan thật! A Tuấn, thể diện quan trọng thế sao? Cùng anh về Mã Lai đi, anh sẽ nói với cha, để cậu làm trợ lý cho anh, nhất định không để cậu thiệt. Cậu cũng biết, từ nhỏ anh đã thích cậu mà."
"Tôi không phải là dân gay." Triệu Thành Tuấn lạnh mặt.
"Cậu biết à?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"A Tuấn, cậu thật thiếu sáng suốt!"
Khuynh hướng tính dục của Chương Gia Minh bất thường, đây là bí mật ai cũng biết của Chương gia. Sau khi bị từ chối, anh ta phẩy tay bỏ đi, sau đó lén cho người xử lý Triệu Thành Tuấn. Vậy là thời gian đó Triệu Thành Tuấn thường bị bọn lưu manh quấy nhiễu, bọn chúng bất ngờ xông vào đánh anh, xong việc chuồn thẳng. Thảm hại nhất là lần anh bị đánh gãy hai chiếc xương sườn, một chiếc xương gãy đâm vào phổi, suýt mất mạng. Cũng chính lần bị thương đó, Triệu Thành Tuấn thể lực vốn yếu từ nhỏ mắc thêm chứng bệnh mãn tính, bác sĩ nói suốt đời khó chữa dứt điểm.
Lần đó may có một người đàn ông Hoa kiều qua đường cứu anh, nếu không anh đã bỏ xác ngoài đường. Ở trong bệnh viện, anh nhận được điện thoại của Chương Kiến Phi từ Thượng Hải: "A Tuấn, anh sắp kết hôn!"
Không ai biết tâm trạng Triệu Thành Tuấn lúc đó thế nào, chính anh cũng không hình dung đó là cảm giác gì. Lúc đó anh nằm trên giường bệnh, bị thương khắp người, vết khâu vẫn chưa cắt chỉ, *** quấn đầy băng. Anh cố chịu cơn đau như xé thịt, nói chuyện bình thường với Chương Kiến Phi: "Chúc mừng anh, Kiến Phi, cuối cùng anh cũng được toại nguyện."
"A Tuấn, anh thực sự rất yêu cô ấy, anh sẽ hạnh phúc, rồi em cũng có hạnh phúc. À, em sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, khi nào trở về Mã Lai? Một thời gian nữa anh sẽ trở về bên đó làm lễ cưới, mong có thể gặp em."
"Được, em sẽ cố gắng về sớm."
"Em ở bên đó có khỏe không? Mao Tấn thường nhắc đến em, bọn anh rất nhớ em."
"Em vẫn tốt, rất tốt, hai người khỏi lo."
"A Tuấn, nghe giọng hình như em không được khỏe, có phải mệt quá không?"
"Vâng, sắp tốt nghiệp, em phải viết luận văn, hơi nhức đầu."
Sự thực là do sắp tốt nghiệp, Triệu Thành Tuấn bị thương nằm viện, buộc phải viết luận văn trong bệnh viện. Việc đó vô cùng khó khăn, vết thương còn chưa cắt chỉ, khi ngồi viết, toàn thân đau buốt phát run.
Chương Kiến Phi không hề hay biết, chỉ khuyên: "Em chăm chỉ quá! Không cần vất vả như vậy, chúng ta là anh em, chỉ cần anh có miếng ăn nhất định không để em đói. A Tuấn, hay là em đến Thượng Hải đi, kết hôn xong anh cũng không định trở về Mã Lai. Thượng Hải rất được, sôi động không kém Mã Lai. Em thấy thế nào?"
"Kiến Phi, em không sang đó, anh hạnh phúc như vậy, em không muôn làm phiền." Triệu Thành Tuấn quả thực không biết nói gì, anh có ૮ɦếƭ cũng ૮ɦếƭ ở Mã Lai, anh phải báo thù, phải đòi lại công bằng cho người cha ૮ɦếƭ oan, anh phải đem những vết thương đầy mình trả lại Chương Gia Minh. Anh không đi đâu hết, anh phải quay về Mã Lai.
Tắt máy, Triệu Thành Tuấn vùi đầu vào chăn khóc rất lâu, cho dù túng quẫn, dù bị bọn côn đồ đánh vỡ đầu chảy máu, anh cũng chưa từng rơi nước mắt, nhưng lần đó không hiểu sao, cả người đột nhiên bải hoải rã rời, có lẽ là do Chương Kiến Phi sắp kết hôn, sẽ có cuộc sống riêng, khiến Triệu Thành Tuấn cảm thấy cô đơn. Anh khóc cho đến khi ngủ thiếp. Anh mơ gặp mẹ, bao nhiêu năm mẹ vẫn đẹp, mùi hương thoang thoảng trên người mẹ là ký ức vấn vương trong anh suốt bao năm, trong giấc mơ anh thật hạnh phúc lại nhận ra mùi hương đó.
Không biết anh ngủ thiếp bao lâu, khi tỉnh lại thấy một người ngồi cạnh giường, chính là người đàn ông đã đã cứu anh, chăm chú xem bản luận văn của anh. Hình như vừa xem hết, người đó gật gù khen: "Anh bạn trẻ, giỏi lắm!"
"Chú à, cháu đã thế này còn giỏi với ai?" Triệu Thành Tuấn yếu ớt trả lời.
"Người ta ai cũng có lúc sa cơ, không ai sinh ra đã có mọi thứ mong muốn, cho dù là vương công quý tộc cũng có những thứ không thể đạt được. Anh bạn, tôi rất ngưỡng mộ anh!" Người mà anh gọi là chú tuổi trạc sáu mươi, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc, mặc dù trang phục bình thường nhưng con người toát ra một khí chất đặc biệt nào đó. Ông nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, giọng ôn tổn: "Trông cậu rất buồn, có chuyện gì thế? Trên đời không có gì không thể vượt qua, mọi trải nghiệm đối với mỗi người đều là tài sản, khi cậu bằng tuổi tôi, ngoảnh nhìn lại cậu sẽ cảm thấy như thế, đúng là như thế."
"Chú à, cháu có còn tương lai không?"
"Tại sao cậu hỏi vậy? Cậu vẫn còn tuổi xuân đầy sức sống, một quỹ thời gian lớn để thực hiện những dự định ước mơ, tương lai hoàn toàn có thể nhìn thấy, vẩh đề ở chỗ cậu có muốn đi tới hay không."
Triệu Thành Tuấn quay mặt lại, giọng trở nên nghẹn ngào: "Cháu chẳng có gì hết..."
"Cậu muốn gì? Tiền? Danh vọng? Phụ nữ? Những cái đó đều có thể đạt được, chỉ cần cậu có niềm tin vào cuộc sống, những gì cậu muốn đều không phải quá xa vời, phải dựa vào chính mình để giành lấy, hiểu không?" Người đó chắp tay sau lưng đứng ở đầu giường, từ cao nhìn xuống, vẻ đăm chiêu:
"Anh bạn, đừng nản lòng, nếu quả thực cậu gặp khó khăn, tôi có thể giúp, hãy nhớ là tôi giúp cậu chứ không phải bố thí, bởi vì tôi tin cậu có khả năng hoàn trả, cậu có tiềm lực rất lớn mà tôi đã nhìn ra."
"Dựa vào đâu?" Triệu Thành Tuấn không hiểu.
Người đó giơ bản luận văn vừa xem hết: "Dựa vào cái này."
Người đó họ Dương, không rõ lai lịch thân phận, ông ta không chỉ thanh toán tiền viện phí cho Triệu Thành Tuấn mà còn giúp anh tiền học phí, tiền thuê nhà, còn đưa thêm món tiền đủ để anh không phải vất vả làm thêm cho đến khi tốt nghiệp. Triệu Thành Tuấn không phải là người dễ dàng nhận sự giúp đỡ của người khác, người họ Dương nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không bố thí, mà tôi giúp cậu. Cũng không phải giúp không, đợi khi cậu có thể trả được, cậu trả lại cũng chưa muộn." Cho nên từ đầu chí cuối, Triệu Thành Tuấn không hề biết thân phận thực của người đó, chỉ biết ông ta không phải là người tầm thường, nếu không sao có thể cho lái xe riêng đưa anh ra sân bay trở về Mã Lai. Khi rời London, ông còn đưa cho anh một số điện thoại rồi nói: "Bất cứ lúc nào, chỉ cần gọi số mấy này, tôi đều có thể giúp cậu." Sau đó ông mỉm cười, nói thêm: "Đương nhiên với tiền đề là, cậu phải sống."
Về sau Triệu Thành Tuấn đã dùng đên số máy đó, quỹ lập nghiệp Bác Vũ chính là do người đàn ông họ Dương đầu tư. Ông ta quả nhiên không nhìn nhầm người, Triệu Thành Tuấn thực sự có tiềm năng rất lớn.
Nhưng đó là chuyện ba năm sau, còn Triệu Thành Tuấn lúc đó là sinh viên mới tốt nghiệp, thuộc tầng lớp làm thuê, vất vả lập nghiệp ở thành phố Penang. Chương Kiến Phi trở về Mã Lai tổ chức hôn lễ, họ gặp nhau ở sân bay, Chương Kiến Phi phấn khởi đấm vào *** Triệu Thành Tuấn, anh đau oằn người nhưng cố nhịn. "Hai năm không gặp, Tiểu Mai ngày nào cũng nhắc đến anh."
Mặc dù Triệu Thành Tuấn giữ kín chuyện xảy ra ở London nhưng Chương Kiến Phi vẫn biết chuyện bác ruột Chương Thế Đức đuổi Triệu Thành Tuấn ra khỏi Chương gia và cắt viện trợ kinh tế. Anh tức điên, cãi nhau với ông bác một trận, lại chạy đến mắng Triệu Thành Tuấn. Vừa nhìn thấy Triệu Thành Tuấn và em gái sống trong căn nhà thuê bé xíu vừa tối vừa ẩm ở khu dân nghèo, anh đã rơi nước mắt. Lại một chuyện đau đầu hơn nữa là, Tiểu Mai được biết anh sẽ kết hôn với một cô gái Trung Quốc, cô tuyệt vọng cắt cổ tay tự vẫn.
Chương Kiến Phi hoảng sợ, trong mắt anh, Triệu Mai vẫn là cô em đáng yêu xinh đẹp, từ nhỏ luôn lẽo đẽo theo sau anh và Triệu Thành Tuấn. Mặc dù ngay từ hồi đó cô bé một mực nói sau này sẽ lấy anh, nhưng Chương Kiến Phi chỉ coi là trò đùa, chưa bao giờ nghĩ là chuyện nghiêm túc. Nhưng Tiểu Mai không nghĩ thế từ nhỏ đến giờ, lấy Chương Kiến Phi luôn là mơ ước thực sự của cô. Có lần, lúc còn rất nhỏ, nhân đám cưới một người họ Chương, Tiểu Mai kéo Chương Kiến Phi đi xem, cô dâu rất đẹp, hôn lễ rất lãng mạn, sau đó Tiểu Mai kéo vạt áo Chương Kiến Phi: "Anh Kiến Phi, sau này em cũng sẽ làm cô dâu của anh, được không?"
“Được, vậy em phải lớn nhanh lên." Chương Kiến Phi gật đầu véo mũi cô, đồng ý ngay không nghĩ ngợi. Tiểu Mai sung sướng nhảy lên, vỗ tay reo: "Oa, tốt quá, tốt quá, mình sẽ làm cô dâu của anh Kiến Phi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc