Người tình bá đạo – Chap 26

Tác giả: Tô Niệm Tình

Trở lại quá khứ
Đưa di động tới trước mặt hắn.
Tử Kiềm, nếu cậu thực sự nhìn, tình cảm của chúng ta sẽ kết thúc như vậy. Sự tham gia của Hiên nhi, chỉ có thể khiến chúng ta không gần gũi nhau được như trước thôi. Nhưng nếu cậu xem nhật kí điện thoại của tớ, đó chính là đoạn tuyệt tình nghĩa. Lần này không phải là tớ phản bội tình bạn, mà do chính cậu đã không cho tớ cơ hội tự do. Nếu chuyện của tớ bị lộ ra ngoài, cậu bảo tớ phải đỡ kiểu gì đây?
Tử Kiềm hình như không nghĩ tới là tôi sẽ ngoan ngoãn đưa di động ra. Ánh mắt tối lại, chưa tới một phút đồng hồ, hắn giương tay ra cầm lấy điện thoại.
Thất vọng lắc đầu, khóe miệng phiếm ra một tia cười khổ: “ Tử Kiềm, tớ không nghĩ là cậu lại cầm nó, tớ nghĩ cậu sẽ giữ lại cho tớ một chút riêng tư. Nhưng mà lại ngoài dự kiến, tự nhiên tớ cảm thấy mình vẫn chưa hiểu gì về cậu, mà cậu thì hiểu quá rõ con người tớ, tớ thực sự không biết sau này nên sống chung với cậu như thế nào nữa. Ngày đó cậu nói rằng sẽ cho tớ tự do, nhưng hình như cậu đã quên rồi, quên tất cả rồi.”
Ánh mắt Tử Kiềm dần dần trở nên mềm mại, nâng tay lên sờ đầu tôi, tay dừng lại ở không trung. Động tác này của hắn làm tôi nhớ đến quá khứ, trước kia hắn thích sủng nịch sờ đầu tôi, sủng nịch gọi tôi là “nha đầu”, không biết từ lúc nào, hắn không gọi tôi như vậy nữa, không sờ đầu tôi nữa.
Đúng lúc này, di động tôi kêu lên, trong lòng sợ hãi, không phải là Hoa Thần gọi tới chứ?
Thuận tay cầm lấy di động, Tử Kiềm tránh đi, nhấn nút nhận cuộc gọi, nói:” Thiển Thiển không thèm quan tâm đến mày đâu, sau này đừng quấy rầy cô ấy nữa.” Nói xong liền tắt điện thoại.
Đẩy hắn ra, hét to ra tiếng:” Từ Tử Kiềm, cậu quá đáng quá rồi đấy, sau này ít quản chuyện của tớ, cậu không có tư cách quản tớ.”
Vừa mới dứt lời, thanh âm của mẹ đã truyền vào trong tai:” Thiển Thiển, con đang làm mình làm mẩy gì đó hả, mau xin lỗi Tử Kiềm đi.” Quay đầu lai, mẹ đứng ở cửa, lừ mắt nhìn tôi chằm chằm.
A, mẹ, sao mẹ không hỏi rõ trắng đen đã nhận định là con sai? Hắn- Từ Tử Kiềm đối xử với con như vậy, con có thể không tức giận sao? Chẳng lẽ người thật sự sai là con à?
Mẹ muốn con xin lỗi hắn? Được, con xin lỗi. Theo kẽ răng rít ra một câu;” Thực xin lỗi, về sau phiền cậu đừng quản chuyện của tớ nữa.”
Nói xong, đoạt lấy di động rồi xoay người bước đi. Trong nháy mắt xoay người tôi rõ ràng nhìn thấy cơ thể Tử Kiềm run lên, trên mặt tất cả đều là cảm xúc bi thương.
Biểu tình bi thương trên mặt Tử Kiềm ít ít nhiều nhiều cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu, dù sao cũng có mười mấy năm tình cảm, mười mấy năm ở chung. Cười tự giễu mình, trái với suy nghĩ, không phải đã muốn cắt đứt tình cảm sao? Tôi còn khó chịu cái gì?
Ánh mắt mẹ đột nhiên trở nên sắc bén, cau mày, bất mãn nói:” Thiển Thiển, thái độ gì đây hả? Không cho Tử Kiềm quản, thế ngay cả mẹ cũng không được quản con sao?”
“ Mẹ, con không có nói mẹ không được quản.”
“ Con chưa nói, nhưng con đã nói không cần Tử Kiềm quản. Thiển Thiển, trước kia mẹ thường xuyên không ở nhà, là ai cả ngày mang con theo che chở con, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, không cần Tử kiềm nữa, mới dùng khẩu khí này nói chuyện với nó. Thiển Thiển, mẹ muốn con phải xin lỗi Tử Kiềm, không được qua loa cho xong, phải có thành ý.”
Trong lòng run lên, đúng vậy, mười mấy năm qua Tử Kiềm vẫn luôn che chở tôi, tôi sao lại có thể ích kỉ như vậy, hơn nữa hắn quản tôi cũng vì muốn tốt cho tôi. Cắn mạnh môi dưới, cúi đầu, khóe mắt ngân ngấn nước, nhưng không chịu rơi xuống. Tử Kiềm tới trước mặt tôi, một tay đưa khăn cho tôi lau nước mắt, tay kia thì nhẹ nhàng sờ đầu của tôi:” Nha đầu, ngoan , đừng khóc, là tớ không tốt, đừng khóc nữa mà.”
Đột nhiên cảm thấy vừa thẹn vừa mắc cỡ, tôi vừa rồi còn có ý nghĩ đoạn tuyệt quan hệ với Tử Kiềm:” Tử Kiềm, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Tầm mắt tuy rằng bị nước làm cho lu mờ, nhưng vẫn nhìn thấy gương mặt cười hiểu ý của mẹ.
Hôm nay, tôi và Tử Kiềm giống như cùng nhau quay trở về quá khứ.
----
Kết hôn?
Buổi chiều, chúng tôi lại giống như hồi trước, đi chân đất, dựa lưng vào nhau ngồi ở trên giường hắn đọc tiểu thuyết.
Hắn đọc tiểu thuyết võ hiệp, tôi đọc tiểu thuyết viễn tưởng. Thực ra tôi cũng cảm thấy kì lạ là tại sao mình lại thích đọc tiểu thuyết viễn tưởng, rất nhiều nữ sinh thích đọc tiểu thuyết ngôn tình và tiểu thuyết đô thị, nhưng tôi đọc không nổi mấy loại tiểu thuyết này, đọc được vài tờ đã quên đoạn trước viết cái gì, lại phải lật lại từ đầu, từ đó tôi không đọc ngôn tình tiểu thuyết nữa, mà chìm đắm trong thế giở tiểu thuyết huyễn hoặc viễn tưởng.
Nếu mẹ có thể kết hôn với chú Từ thì thật tốt biết bao, tôi sẽ có cha, Tử Kiềm cũng sẽ có mẹ, chúng tôi là một gia đình ấm cúng:” Tử Kiềm, cậu có muốn cha cậu kết hôn với mẹ tớ không? Tớ thực sự rất mong được như thế .”
“ Nha đầu ngốc, chuyện của người lớn chúng ta không can thiệp vào được đâu, chúng ta chỉ cần học tập thật tốt là được rồi.”
“ Tử Kiềm, tớ thấy mẹ hình như rất thích cha cậu, hay là, chúng ta giúp họ một chút đi.”
“ Giúp bằng cách nào đây? Suy nghĩ của người lớn chúng ta có thể đoán được, tình cảm của bọn họ chúng ta cũng có thể vun đắp được.”
Lập tức buông quyển sách trong tay ra:” Hai đứa mình đều đã trưởng thành rồi, nếu bởi vì sự tồn tại của chúng ta khiến bọn họ chậm chạp không đưa ra quyết định, chúng ta dọn ra ngoài ở đi, cho hai người ấy một chút không gian, vài ngày sau có khi bọn họ còn bàn tính đến chuyện kết hôn không biết chừng.”
Tử Kiềm cũng bỏ sách xuống, không kiên nhẫn nói:” Nha đầu, chúng ta tuy rằng đã trưởng thành, nhưng mà đối với chuyện tình cảm, tầm hiểu biết của chúng ta vẫn là số 0 á. Nếu chúng ta chuyển ra ngoài, bọn họ nói không chừng còn nghĩ rằng hai người bọn mình có vấn đề, bây giờ chúng ta chỉ có thể cư xử giống như lúc trước thôi, đối với chuyện của bọn họ thì ngậm miệng không đề cập tới.”
Bĩu môi, khẽ nói một câu:” Nhưng mà tớ muốn cậu làm anh tớ, một người anh thực sự ấy.”
Tử Kiềm, nếu mẹ tớ kết hôn với cha cậu, cậu liền trở thành anh trai thực sự của tớ, nhiều năm như vậy, tớ vẫn luôn muốn gọi cậu một tiếng anh, nhưng mà mãi vẫn không tìm ra lí do thích hợp.
“ Nha đầu ngốc, cho dù bố mẹ chúng ta không kết hôn, cậu cũng có thể gọi tớ là anh trai mà.”
“ Không, tớ không những muốn gọi cậu là anh, mà còn muốn cha cậu làm cha tớ cơ. Sau khi bọn họ kết hôn, cậu sẽ có mẹ, tớ sẽ có cha, chúng ta sẽ không còn là những đứa trẻ mồ côi nữa.”
Tử Kiềm ôm tôi vào trong ***, giọng nói chứa đầy đau lòng:”Nha đầu ngốc, chỉ là cách xưng hô thôi mà, cha tớ đã sớm xem cậu là con gái ruột của mình rồi, mẹ cậu cũng yêu thương tớ có khác gì cậu đâu, chúng ta vẫn luôn hạnh phúc, bọn họ không kết hôn có lẽ là muốn chờ chúng ta lớn thêm chút nữa, tớ tin rằng đến lúc chúng ta có thể tự lập, bọn họ sẽ kết hôn.”
“ Nhưng tớ thấy chúng ta bây giờ cũng đã tự lập rồi còn gì, tớ muốn thấy mẹ được hạnh phúc, muốn thấy chú Từ được hạnh phúc. Tớ luôn có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy người đàn ông là cha tớ sắp xuất hiện rồi, tớ sợ chậm sẽ không kịp, tớ cảm thấy mẹ thích chú Từ, chúng ta nhất định phải nghĩ ra cách để hai người bọn họ kết hôn trước khi người đàn ông kia xuất hiện. Nếu giấc mộng mười năm bỗng tan vỡ thành ảo ảnh, thì sẽ đau đớn thế nào, thống khổ ra sao. Tử Kiềm, cậu hiểu lời tớ nói chứ?”
“ Nha đầu ngốc, tớ đương nhiên hiểu rồi, nhiều năm như vậy, tớ có thể không hiểu rõ con người của cậu sao? Cậu nói cảm thấy người kia sắp xuất hiện, tớ tin. Nhưng mà bọn họ mười mấy năm cũng không kết hôn, chúng ta nói dăm ba câu là có thể lay chuyển được sao?”
“ Tử Kiềm, tớ sợ mẹ lại một lần nữa ở cùng người đàn ông kia, con người không có trách nhiệm đó không xứng với mẹ tớ, lại càng không có tư cách giữ được trái tim của bà.”
“ Được, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, khiến bọn họ sớm ngày kết hôn, chúng ta cũng sớm ngày thoát khỏi cảnh “trẻ mồ côi”.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 27
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc