Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 46

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Đôi môi hồng nộn căng mọng cắn vào vành tai anh, nhẹ nhàng cố làm ra vẻ Khêu g** nỉ non: “Có phải anh cứng đến nỗi căn bản cũng không ngủ được?”
“Tô Lai, cô điên rồi!” Anh khàn khàn gầm nhẹ, run rẩy đẩy cô ra, bước mấy bước đi về hướng cửa sổ, mờ toang cửa ra, ngọn gió khô, hanh lập tức ùa vào căn phòng, dập tắt ngọn lửa từ đáy lóng anh vừa mới nhen nhóm…
“Em điên rồi, lần đầu tiên khi em và Dennis Lâm ở cùng trên giường, A Hạo, em đã điên rồi!” Cô đuổi theo tới đây, theo sát phía sau, cô ôm choàng lấy anh, bộ *** đầy đặn dán sát vào lưng anh, cả hai đều không nhịn được run run đứng lên… “Cô nói cô thương anh ta, phải gả cho anh ta, con đường này là do cô tự chọn, không liên quan đến tôi, Tô Lai.” Anh đưa tay muốn kéo đôi tay đang quấn ở hông ra, ngập ngừng nửa đẩy nửa không sau lại trở thành dây dưa dịu dàng.
“Em yêu vì anh ta quan tâm chăm sóc, dành phần lớn thời gian cho em, đồng ý kết hôn với em, cho em cuộc sống giàu sang vững chắc, thế nhưng em hận anh không cho em được sự an tâm, một lời cam kết lâu dài, lúc nào cũng lo sợ bất an, ban đêm không ngủ được lúc nào cũng nghĩ không biết khi nào thì anh thay đổi không còn yêu em nữa. Nhưng anh có biết không, em yêu anh, người đàn ông em yêu, chỉ có mình anh….”
Cô thống khổ khóc lớn, liên tiếp khóc lóc kể lể, khiến anh choáng váng.
Anh chợt hiểu ra, lúc ban đầu khi anh quen với Tô Lai, cũng chưa từng nghĩ tới cuộc sống cứ như vậy ổn định, kết hôn sanh con, vì vậy anh không hề hứa hẹn điều gì với cô.
“Tô Lai.” Anh kêu tên cô, ánh mắt dịu dàng mà lại xa lánh, anh xoay người vuốt ve mái tóc dài, gợn sóng mềm mại như tơ lụa bao bọc lấy thân thể nhỏ bé của cô.
Mà anh không nhìn thấy, trong mắt anh xuất hiện đều là hình dáng Tô Lai mặc quần trắng ngồi ở trên ghế dựa đọc sách, Tô Lai toàn thân cao ngạo mặc đồng phục dính thuốc màu đứng trước giá vẽ, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, lại thấy Tô Lai người không hay cười mang theo vẻ lảnh đạm, thanh cao.
Tô Lai của trước kia ngay cả bắt tay ôm hôn cũng luôn thụ động, mà không phải Tô Lai hiện tại chủ động lột sạch quần áo đứng trước mặt anh một chút thâm tình cũng không, chỉ có thể xác mà thôi.
“Chúng ta chấm dứt thôi, cô không thể làm chuyện có lổi với Dennis Lâm được.” Anh đem Ng'n t cô nới lỏng ra từng chút,thậm chí khóe môi còn hàm chứa nụ cười dịu dàng, cúi xuống nhặt quần áo, khoác lên trên người cô, kéo tay cô đi ra cửa phòng khách vào phòng ngủ sát phòng anh.
“Tôi hy vọng cô được hạnh phúc, cuộc sống sau này tốt đẹp.” Anh hôn lên trán cô, xoay người chần chờ mấy giây, đáy lòng dần dần quặn đau nhưng anh vẫn bỏ đi.
“A Hạo…” Cô dựa cửa lớn tiếng kêu, nhưng anh vẫn không dừng chân.
A Hạo, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, cô còn chưa kịp nói cho anh biết một bí mật, cái bí mật đó cô phát hiện khi lần đầu ở chung một chổ với Dennis Lâm… Nếu vừa rồi anh muốn cô, cô tất nhiên không chút do dự nói cho anh biết bí mật kia, hy vọng anh mang cô đi theo.
Nhưng mà anh lại đẩy cô ra, không chút lưu tình đẩy ra.
Lúc tiễn anh lên máy bay, anh thậm chí tàn nhẫn nói, anh cũng muốn kết hôn. .Tô lai muốn giữ lại, cầu khẩn, nhưng cuối cùng vì tự ái cương quyết đối mặt anh nói, cô cũng muốn xem, trừ cô ra, anh chịu cùng người phụ nữ chung sống hết cả đời.
Anh không tức giận như trước, cũng không cười, chỉ nhìn cô một cái thật sâu, xoay người đầu cũng không quay lại bước đi thẳng.
Khi ra đến phi trường, Dennis Lâm ngậm xì gà đứng trước đầu xe nhìn cô, trong con mắt màu xanh thẫm có một tia giễu cợt: “Thế nào, người yêu cũ không muốn chạm vào cô?”
Tô Lai mệt mỏi không có hơi sức tranh cãi với anh ta, lặng lẽ lên xe: “Đi thôi, ngày mai cử nhành hôn lể đấy!”
Dennis Lâm dập tắt ***, lên xe, bên cạnh tay lái đã có người ngồi, anh ta thân mật đưa tay sờ sờ vào mặt người kia: “Bảo bối, kết hôn rồi chúng ta có thể chính thức ở cùng một chổ.”
Tô Lai nghiêng đầu né sang một bên, nhắm mắt, phía ngoài cửa xe màu trà, bầu trời âm u, nước mắt chảy tràn trên mặt.
*************************************Thân Tống Hạo hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng không được tự nhiên như trước, chuyến đi California kia, anh vốn cho rằng sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng bây giờ anh lại nhớ tới rõ mồn một ngnay trước mắt.
Lúc Tô Lai gọi anh lần cuối, nếu như dừng bước, sẽ nghe được cái gì?
Nếu anh tranh thủ một lần nữa, người mặc áo cưới hiện giờ đứng cạnh anh có thể là Tô Lai hay không?
Anh không dám nghĩ, cũng không tình nguyện muốn như vậy, có lẽ đây là số mệnh.
Cúi đầu, nhìn người phụ nữ nhỏ bé xinh xắn dựa trong *** anh đã ngủ thiếp đi, phát ra tiếng ngáy nhàn nhạt, ngủ rất sâu, xúc cảm ấm áp chân thực, đem anh từ trong ảo tưởng trở lại thực tế.
Anh khom lưng, bồng cô đi về hướng phòng ngủ, cô nhẹ tựa lông vũ, lúc di chuyển giống như đánh thức, cô lầu bầu trong miệng, nằm trong lòng lựa tư thế thoải mái nhất ôm lấy anh: “Thân Tống Hạo….Vẫn chưa trở lại đó…”
“Tôi đã trở về.” Anh trả lời, cúi đầu, hôn lên trán cô, cô giống như nghe được nằm ngủ an ổn, mi tâm giản ra, khóe môi câu lên, trong cơn mơ, có một hạnh phúc tuyệt vời.
Chăm sóc, xức thuốc vào vết thương trên mặt cô, tháo đôi giày cao gót ra, cởi nút cài trên áo dài sườn xám, anh nhìn cô đã chìm vào giấc ngủ sâu, suy nghĩ một chút nhưng không mang cô đi tắm rửa, kéo chăn mỏng đắp qua người cô, anh đứng lên định đi vào phòng tắm, người đang nằm trên giường lật mình , một tay cùng một chân ngăn chặn cơ thể anh lại: “ Đừng đi mà…”
Tim anh co rút một cái, thử kéo tay ra, nhưng cô ôm rất chặt, tuy là ngủ thiếp đi nhưng vẫn kiên trì không buông.
Anh không thể làm gì khác hơn đành ngồi xuống, khuôn mặt cô nóng bừng dựa vào tay anh dụi dụi tìm kiếm một chút mát lạnh ở mu bàn tay anh, sau đó lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Một lúc lâu sau, anh cẩn thận rút tay ra nhè nhẹ đi vào phòng tắm, nằm trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần một lúc, nhớ tới bộ dáng tỏ tình ngây ngốc của cô, không khỏi bật cười, anh cũng thừa biết, người phụ nữ ngốc nghếch này mạnh miệng cãi bướng, nói một đường nhưng tâm nghĩ một nẻo.
Tân hôn ngày thứ mười.
Bóng dáng nhỏ nhắn mặc bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, đầu tiên đưa tay kéo rèm che cửa sổ soạt một tiếng lớn ra, ánh mặt trời sáng sớm tràn đầy trong phòng ngủ, tỏa ra ánh nắng màu vàng nhạt.
Hứa Hoan Nhan hít thở sâu một hơi dài, giang rộng hai cánh tay, không khí trong lành buổi sáng xuyên vào cửa sổ, cô mãn nguyện nhắm mắt lại đi tới trên ban công, trên tay đang cầm một ly lớn trà hoa hồng, nhìn xuống dưới lầu là một vườn hoa to lớn, cánh hoa vươn lên còn đọng lại giọt sương, cô thoải mái mỉm cười, bất chợt thấy cô đơn.
Hôn lễ ngày thứ hai, anh đã bay đi công tác ở Italia, cho tới bây giờ vẫn chưa trở về.
Ông nội quan tâm tới thái độ của Thích Dung Dung đối với Hứa Hoan Nhan, cố tình sửa sang lại biệt thự nhỏ này để cho hai người họ vào ở, kế núi gần sông, không khí cực kỳ trong lành, Hứa Hoan Nhan rất thích chổ này.
Chân mang đôi dép lê thoải mái, đến khi uống cạn ly trà, cô mới miễn cưỡng đi xuống dưới lầu, Tần tẩu đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng phong phú, vẫn còn ở trong phòng bếp, Hứa Hoan Nhan mang tâm trạng buồn chán đến ngồi ở ghế salon, biệt thự lớn như vậy, chỉ có mấy người giúp việc, phạm vi hoạt động lại hạn chế trong phòng khách cùng vườn hoa sân cỏ, cô cảm thấy mình giống như ốc sên tối ngày chỉ thu mình trong vỏ.
Ngồi ngẩn người hồi lâu, chợt nhớ tới hôm kết hôn ngày thứ hai, khi ngủ dậy lúc đứng lên phát hiện một thẻ nhỏ ở đầu giường.
“Bà xã, anh đi công tác, chờ khi trở lại, chúng ta đi Maldives hưởng tuần trăng mật.” Chữ viết của anh như rồng bay phượng múa, góc dưới bên phải lại PS thêm một câu: cô tối qua uống say, nói rất nhiều….Anh cố ý nói chuyện lập lờ, muốn nói lại thôi, làm cho Hứa Hoan Nhan trong lòng thấp thỏm không yên, không hiểu mình đã nói cái gì? Sẽ không mượn say đến không biết trời trăng gì, nói những chuyện không nên nói ra?
Hứa Hoan Nhan đưa tay nâng má, cuối cùng bữa ăn sáng cũng được dọn lên, Tần tẩu đi tới kêu dùng bữa, cô vẫn còn trong trạng thái tinh thần hốt hoảng.
Không cảm thấy đói bụng, mấy ngày này cô cảm thấy cuộc sống như vầy cũng không phải là không tốt, cơm áo không phải lo, ba cô cũng đang hồi phục rất nhiều, yên ắng, không có ai quấy rầy, cô có thể an tỉnh đọc báo, lướt net, hoặc ở trong bếp luyện tập kỹ thuật làm bánh cake.
Không biết đầu từ lúc nào, ngày thứ ba? Ngày thứ tư hay là ngày thứ năm? Cô bắt đầu lo sợ, tinh thần rối loạn, chú ý tới tin tức ở Italia, lúc nào cũng cầm theo di động, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách hay phòng ngủ lập tức bật chạy đến nghe điện thoại….Nhưng chẳng qua là, anh giống như lần đi California, bặt vô âm tín.
Uống hết ly sữa tươi, để ly xuống bàn cô đứng lên, định đi ra ngoài dạo một chút, Tần tẩu khéo léo nói với cô, muốn cô ăn nhiều hơn chút nữa, cô đi thẳng lên lầu thay quần áo, đáy lòng trào lên nỗi giận dỗi nho nhỏ.
Có chuyện quan trọng gì mà trong tuần trăng mật anh vẫn phải đi công tác hơn nữa….Cô thay xong quần áo, không khỏi vỗ vỗ mặt mình, nhìn vào gương thấy sắc mặt hồng nhuận tươi tỉnh, tâm tình cũng thả lỏng, không muốn suy nghĩ nhiều…Coi như đã kết hôn, bọn họ cũng giống như hai người xa lạ ở chung một mái nhà.
Hứa Hoan Nhan cô không nên chủ động bước đầu tiên, nếu không khi thất bại thật sự rất thê thảm.
Tài xế đưa cô đến bên ngoài viện điều dưỡng, cô cho tài xế về trước không cần chờ rước. cô vào trong nói chuyện với ba một chút, trong viện này bác sĩ chữa bệnh và y tá chăm sóc cho bệnh nhân thật chu đáo, xem ra ba cô được săn sóc kỹ lưỡng hình như còn tăng cân thêm lên, trị bệnh và liệu pháp hợp lý, ba cô có thể chống gậy đứng lên…Lúc sắp sửa về, ba giữ lại, nói cho cô biết, Hoàng Thư Quyên bị bệnh trướng nước, thời kỳ cuối, không trị được nữa.
Hứa Hoan Nhan chân thoáng khựng lại, không biết nên vui mừng hay đau lòng, cho tới tận bây giờ cô vẫn sợ người mẹ kế này, hung ác bất công ích kỷ lại coi trọng đồng tiền hơn tình cảm gia đình, tuy là vậy nhưng vẫn quan tâm tới ba cô. Từ ngày gã cho ba cô, bà vẫn chưa hề được hưởng thụ cuộc sống ấm no giàu sang, cô mấp máy môi hồi lâu, cũng không biết nói gì cho phải.
Chờ khi nào rảnh hãy đến thăm bà ấy. Đây là lời ba cô dặn dò, ông bây giờ tâm tính ổn định, cũng nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Ba nói xong một hơi, Hứa Hoan Nhan gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có chút không chịu, cuộc sống khi còn nhỏ, tất cả mọi chuyện xảy ra với cô đến bây giờ không phải là do một tay Hoàng Thư Quyên tạo ra sao, làm sao có thể quên dễ dàng như vậy được?
Dọc theo đường phố tĩnh mịch, cô chậm rãi thong thả bước, đi ngang một nhà hàng, ngửi thấy mùi thơm bánh ngọt, cô dừng bước, bụng bắt đầu đói rồi, xoay người, cô mở cánh cửa kiếng màu trà, từ từ bước vào.
Mới mười giờ sáng, cũng chưa có nhiều khách, Hứa Hoan Nhan ngắm nhìn chung quanh, định mở miệng, đột nhiên kinh ngạc sững sờ, lời nói đứt quãng, âm điệu có chút kích động, từ từ truyền vào tai cô.
“Tôi đã hai mươi bốn tuổi, không thể đợi thêm nữa, anh không có xe, thậm chí cả nhà cũng không mua nổi, anh không lo nổi, vậy bảo tôi làm sao tiếp tục qua lại với anh?”
Cô gái thoạt nhìn rất thanh tú xinh đẹp, chẳng qua trên mặt bây giờ không kềm được cảm xúc, Hứa Hoan Nhan bây giờ tiến lui đều không được, lại có chút tò mò, nhìn theo ánh mắt cô gái, người đàn ông đội mũ đầu bếp thật cao, từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô gái kia mỉm cười.
Nụ cười kia rất nhạt, thậm chí còn mang theo một tia hững hờ trêu chọc, nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu: “Kiều Á, cô nhất định phải chia tay sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc