Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 33

Tác giả: Minh Châu Hoàn

"Ta hỏi ngươi, có phải hắn đi tìm Tô Lai?" Thân lão gia uy nghiêm lướt mắt nhìn anh.
"Tô Lai? Ai là Tô Lai?" Văn Tĩnh nghe có chút không hiểu, Kỳ Chấn thở dài: "Thân gia gia, ngày kia là hôn lễ Tô Lai, Tống Hạo tuyệt đối không tham dự hôn lễ, cho nên, con cam đoan, anh ta ngày mai sẽ về."
"Hôn lễ Tô Lai? Người phụ nữ đó cũng đã kết hôn, cái tiểu tử thối kia làm sao còn mặt dày chạy đi tìm cô ta? Thật đúng là mất hết mặt mũi của Thân gia!"
Thân lão gia tức giận đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn an ủi Văn Tĩnh: "Tĩnh nha đầu, con yên tâm, chuyện bạn con gia gia sẽ không bỏ mặc, chờ tiểu tử thối kia về, ta sẽ lập tức bắt hắn đi nhận tội!"
"Cám ơn người, Thân gia gia"
Văn Tĩnh thút tha thút thít, Kỳ Chấn ôm cô trong ***, săn sóc cầm giấy ăn lau nước mắt cho cô.
"Ba, người cũng không thể trách Thân Tống Hạo? Con gái bây giờ không biết kiềm chế, tìm mọi cách mang thai, không phải vì muốn bám lấy Tống Hạo nhà chúng ta..."
Thích Dung Dung bất mãn lên tiếng, ánh mắt như có như không liếc Văn Tĩnh: "Chưa kết hôn đã chung sống, mang thai có đứa bé, thật không hiểu các cô gái bây giờ trong đầu suy nghĩ cái gì!"
"Bà nói bớt mấy câu đi, Dung Dung!" Thân Thiếu Kháng sắc mặt biến hóa, cảm thấy sắc mặt lão gia tử bắt đầu khó coi, Thích Dung Dung cáu giận trừng mắt nhìn ông: "Thế nào? Tôi không đúng? Chị em của Tĩnh nha đầu nếu là người tốt sẽ chưa kết hôn đã có quan hệ với đàn ông sao?"
"Hoan Nhan không phải người như vậy!" Văn Tĩnh toàn thân phát run.
"Con nói là ai? Hoan Nhan?" Thân lão gia chợt cắt đứt lời hai người mở miệng.
"Thân gia gia, người biết Hoan Nhan sao?" Văn Tĩnh có chút giật mình nhìn lão nhân gia trước mặt, ông cụ chỉ là cười nhẹ một tiếng, tiến lên vỗ vỗ vai Văn Tĩnh: "Tĩnh nha đầu tóm lại chuyện này ta sẽ cho con bé Hoan Nhan một cái công đạo, con an tâm."
Trong một đêm, cả thành phố truyền thông, tạp chí, báo mạng giống như là điên rồi đăng tin tức, nói chính xác là tin kết hôn.
Tất cả phụ nữ ái mộ hoa hoa công tử, tiền nhiều, tuổi trẻ anh tuấn, ra tay hào phóng Thân đại thiếu gia, người thừa kế duy nhất tập đoàn Thân thị, Thân Tống Hạo, sẽ lập tức kết hôn.
Mà lai lịch của cô dâu, bị Thân gia bảo vệ nghiêm ngặt, chẳng hề lộ ra một chút tin tức, cô dâu thần bí, trở thành tiêu điểm để mọi người khắp thành phố trong lúc trà dư tửu hậu bàn luận... Mà trước tin tức này, có người vui, kẻ khóc, có người ghen tỵ cùng hâm mộ!
Lúc này đây, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ giữa hè, vai nam chính trong hôn lễ mới vừa xuống máy bay, sắc mặt tối tăm.
Nhân vật nữ chính thì đang ngồi ở bàn làm việc công ty, mười đầu Ng'n t tin xảo gõ máy tính, cô còn không biết mình ngay lập tức sẽ trở thành ngôi sao chói mắt nhất cái thành phố này.
"Kỳ Chấn, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ai nói mình muốn kết hôn? Người nào, con mẹ nó tung tin đồn mình muốn kết hôn? Cậu lập tức điều tra rõ ràng, ai dám tung tin đồn này, lập tức giết cho mình!"
Ngồi trên máy bay, nhìn tin tức như tuyết rơi bay múa đầy trời, Thân Tống Hạo giận muốn điên lên! Anh không có ở đây mười mấy ngày, đám phóng viên báo chí lại có thể biên soạn ra cái tin tức xì căng đan thê này!"
Kết hôn? Tất nhiên... Kiếp sau đi! Đúng là gặp quỷ!
"Thân thiếu... chỉ là mình sợ không thể giúp!" Kỳ Chấn nhíu mày, trời ạ, người đàn ông này cuối cùng cũng đã có tin tức, còn sống trở về!
"Cậu không thể giúp? Mình không nghĩ còn có chuyện mà mình không xử lý được!" Thân Tống Hạo vừa lái xe vừa mắng to!
"Thân gia gia, cậu và mình, xử không được..." Lời vừa nói ra miệng, tất nhiên thu lại một trận yên tĩnh!
Thân Tống Hạo sắp nổi điên rồi, là ông nội tung tin tức, giờ muốn mắng cũng không có biện pháp!
"Mình đi tìm ông!" Tắt điện thoại, Thân Tống Hạo giống như người điên đạp mạnh chân ga, chạy tới trang viên Thân gia.
Đúng, tình nhân, Thân Tống Hạo anh mắt cũng không cần nháy có thể tìm vô số, nhưng đây là đối tượng kết hôn, ngượng ngùng, những nữ nhân kia, không một người nào đủ tư cách!"
Trong đầu lóe lên một bóng dáng, sau khi tới California hai mươi ngày, anh tắt điện thoại di động, một chút tin tức cũng không có, không biết cô gái ngốc đó bây giờ đang làm gì..." Anh đập mạnh lên tay lái, lần này đi California một chuyến, thật mất hết cả mặt mũi! Anh thề anh cũng không muốn nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong nửa tháng qua!
"Trời ạ, tôi thật không muốn sống..." căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng viết chữ lại truyền đến tiêng kêu thảm thiết liên hoàn, đang chăm chú nhìn văn kiện Hoan Nhan bị sợ hết hồn, che *** trừng mắt nhìn cô gái đang kêu gào thảm thiết kia, Hạ Tiểu Khê!
"Chuyện gì vậy tiểu Khê, làm mình sợ muốn ૮ɦếƭ!"
"Trời ạ người mà mình cả đời kí thác tinh thần, động lực mỗi ngày mình ăn cơm, là tình nhân lúc ngủ của mình, ông xã mơ ước của mình..."
"Geun Seok Jang thế nào?" Hoan Nhan mỉm cười híp mắt hỏi.
Hạ Tiểu Khê trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt dữ tợn nhảy lên: "Cái gì Geun Seok Jang? Là Thân thiếu của mình, người kế thừa duy nhất Thân thị, tuổi trẻ tài cao anh tuấn vô biên Thân đại thiếu gia Thân Tống Hạo! Anh ấy muốn kết hôn! Mình làm sao sống?"
Hạ Tiểu Khê vẫn còn đang trong thời gian làm việc nhảy loạn lên, đòi sống đòi ૮ɦếƭ, Hoan Nhan lập tức im lặng, nụ cười bên môi cũng méo xệch, gương mặt tái nhợt.
Ng'n t lạnh như băng, không tự chủ đặt lên bụng, vết thương trong đó, dường như có chút đau.
Cô vừa mới bỏ đi đứa bé của bọn họ, chỉ mười ngày, anh mất tích hai mươi ngày, đột nhiên, giống như vô cùng thần kỳ xuất hiện trước mặt mọi người, tin tức kết hôn truyền đi khắp nơi... Thật là châm chọc!
Hoan Nhan kinh ngạc ngồi xuống, cầm một xấp văn kiện dầy, mở ra, cô không ngừng trên bàn phím gõ chữ, cô phải làm việc gì đó, nhất định phải làm việc gì đó để cho mình phân tâm, không suy nghĩ.
Đúng, cô hận anh ta, hận anh thỉnh thoảng vô tình, thỉnh thoảng dịu dang, hận anh ta hoa tâm lạm tình, dịu dàng chân thành, hận anh ta vô tình vô nghĩa, tùy chỗ gieo giống, hận anh ta... Tại sao lại đột ngột xông vào cuộc đời cô, che kín ánh mặt trời rực rỡ trên đầu cô.
Cảm giác lạnh lẽo truyền khắp cơ thể, cô bắt đầu run rảy, cuối cùng Ng'n t cứng đờ, trên màn hình hiện lệ một dòng chữ lớn, nhưng cô cũng không biết mình viết gì, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên bàn phím... Không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì.
Hoan Nhan tự nhủ trong lòng một lần lại một lần, nhưng tuyến lệ cô quá phát triển, nhớ khi còn bé thích ăn kem, mẹ không mua cho cô, cô chỉ ngồi lặng lẽ khóc... Cô nguyện ý đem tất cả uất ức dằn xuống đáy lòng, không muốn chia sẻ cùng người khác, đó là một thế giới riêng thuộc về cô, người khác chạm vào cô có cảm giác không an toàn.
"Này, này Hoan Nhan, bạn sao thế? Sao lại khóc? Ài... Anh ta kết hôn bạn cũng không cần thương tâm như vậy, anh ta là một người đàn ông phong lưu, cao cao tại thượng không cùng một loại người giống chúng ta, cậu suy nghĩ một chút, cô dâu thần bí đó có thể là ai, không chừng vào hôn lễ, có vô số phụ nữ dẫn đứa trẻ tới nhận người thân..."
Hạ Tiểu Khê vỗ vỗ vai Hoan Nhan ra sức kêu la, còn tưởng Hoan Nhan giống vô số người khác thầm mến Thân Tống Hạo, không tiếp nhận được tin tức anh ta kết hôn nên mất khống chế khóc lớn... Hoan Nhan bên tai ong ong, âm thanh của Hạ Tiểu Khê sao lại xa như thế? Cô ấy rõ ràng ở bên cạnh người cô không phải sao?
Cô đưng dậy, đi ra ngoài, bước chân thật nhanh, đôi chân mang giày cao gót giống như đạp hỏa tiễn, chạy ra ngoài, không để ý Hạ Tiểu Khê ở phía sau lớn tiếng gọi... Phía ngoài ánh mặt trời chói mắt vô cùng, trời mùa hè nóng như lò lửa, đem một chút xíu dưỡng khí trong cơ thể bốc lên, thành cái xác không hồn.
Cô căn bản không nên để tâm, phải vui mừng mới đúng, đúng, cô dám thề cô không thích cái loại đàn ông hoa tâm như vậy, cho nên, đúng, cho nên bây giờ mất khống chế không phải vì anh ta, không phải vì Thân Tống Hạo.
A, cô mang thai đứa bé của anh, chỉ có thể lặng lẽ bỏ đi, anh lại đi nước ngoài tìm vui vẻ, sau đó dẫn một người vợ trở về!
Hoan Nhan *** phập phồng, cô cả người đầy mồ hôi, cô đi đi lại lại trên hành lang ba mươi vòng! Cô điên thật rồi!
******
Cô thật sự mang thai! Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt kia trước đêm anh đi đã thử dò xét anh, lại không một chút tiết lộ!
Thân Tống Hạo ủ rũ cúi đầu từ trong nhà lái xe ra ngoài, vừa trở về, ông nội đã mắng anh xa xả, buộc anh phải cưới một người phụ nữ! Một người đã bỏ đi con của anh!
Anh lúc đầu còn tưởng gia gia điên rồi, cuối cùng từ trong miệng ông nội nghe được cái tên quen thuộc, anh nháy mắt không nói lên lời, thậm chí, thậm chí, tức giận bởi vì không giải thích được bị định đoạt kết hôn, hơn nữa cô dâu là ai cũng không biết không khỏi bị đè nén xuống.
Chỉ là khiếp sợ, muốn có con của anh, phụ nữ trăm phương ngàn kế tìm cách, anh thấy không ít, nhưng mà chưa từng có ai dám to gan lớn mật như Hứa Hoan Nhan.
Cô thế nhưng một chút cũng không quan tâm, không một chút do dự, không dao động lựa chọn bỏ đi đứa bé của anh!
Được rồi, mặc dù bởi vì thai ngoài *** nguy hiểm, nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Dù sao, cũng để người ba là anh có quyết định cô có tư cách gì? Có tư cách gì mà quyết định muốn hay không muốn đồ anh đưa cho?
"Kỳ Chấn, cô ta ở đâu?" Thân Tống Hạo bấm điện thoải, trực tiếp hỏi.
"Ai cơ?" Kỳ Chấn cố ý giả ngu, không hiểu hỏi thăm.
Thân Tống Hạo mặt mày rét lạnh, đáng ૮ɦếƭ, không biết anh cứ đến mùa hè tính tình nóng nảy hay sao!
"Hứa - Hoan - Nhan!" Gần như là gằn ra từng chữ, cũng như là truyền lửa giận qua ống nghe tới tai Kỳ Chấn.
"Mình làm sao biết? Mình cũng không phải người đàn ông của cô ấy!" Kỳ Chấn bướng bỉnh, tại sao lại phải để cho hắn dễ dàng tìm được?
"Cậu không muốn mình chạy đến tìm Văn Tĩnh thì tốt nhất nói ngay cho minh biết, cô ta ở chỗ nào!"
Thân Tống Hạo giựt mạnh cổ áo sơ mi, bật điều hòa giảm xuống mấy độ, tức giận đến tóc cũng gần như dựng đứng!
.... Tắt điện thoại, Thân Tống Hạo đem xe đổi hướng, rất tốt, Phú Nguyên? Công ty nhỏ ở khu dân nghèo, Hứa Hoan Nhan còn tưởng cô thật sự có khả năng, nhanh như vậy đã đi tìm công việc mới! Xem ra cô không nhờ Kỳ Chấn giúp, cũng chính là... Anh cười lạnh, cô là nghĩ cùng Thân Tống Hạo tôi hoàn toàn không liên quan.
Tôi lại muốn xem một chút, người phụ nữ này lá gan lớn thế nào, có phải là bị bệnh nên quên quá nhanh, quên mất hiệp ước của bọn họ còn ba tháng nữa mới kết thúc! Quên mất thân thể còn để Thân Tống Hạo anh ba tháng sử dụng!
Xe dần dần chạy qua khu phố phồn hoa, con đường bắt đầu thay đổi, đến khu ngoại ô.
Phú Nguyên xem ra cũng không phải là một công ty quá tồi tàn, một tòa nhà ở địa phương hoang tàn như thế này gọi thế cũng không sai, Thân Tống Hạo tắt máy, khẽ tựa trên ghế ngồi ***, hai mắt nheo lại, nhả ra vòng khói.
Kết hôn? Cũng không phải là đề nghị quá xấu, nếu người phụ nữ đang ở nước Mĩ kia có thể thấy tin tức anh kết hôn, như vậy, mặt mũi của anh có thể kéo lại đôi chút?
Ngón trỏ đem tàn thuốc bắn ra ngoài cửa xe, anh mở cửa xe, hai chân thon dài bền chắc mà có lực bước ra, anh từng bước từng bước đi tới, về phía tòa nhà nhỏ kia. Dáng vẻ ưu nhàn, áo phông màu xám tro ngắn tay, đường cong lưu loát, chắc khỏe, gương mặt tuấn tú cùng ánh mắt đào hoa sáng rực.
Mùa hè ánh mặt trời giống như là lửa đốt, cô gái đứng quầy tiếp tân cũng không có tinh thần nằm bẹp trên bàn, thời điểm Thân Tống Hạo tới đại sảnh, anh trực tiếp đến bàn lễ tân, Ng'n t nhẹ gõ, giọng nói thật thấp từ tính vang lên: "Tiểu thư."
"A....Ngài khỏe chứ, công ty Phú Nguyên..." Tiểu thư lễ tân ở đại sảnh lời nói vừa tới miệng lập tức dừng lại, cặp mắt kinh ngạc mở to nhìn người đàn ông trước mắt, anh chỉ là lười biếng dựa trên bàn, hai mắt khẽ nheo lại nhìn, khiến cho tay chân của cô không biết để vào đâu..."Nhờ đem vật này giao cho giám đốc của cô." Giữa Ng'n t anh đang kẹp danh thiếp màu vàng tinh xảo, đưa qua chỗ tiểu thư lễ tân.
"Vâng, được, tiên sinh, tôi sẽ..." Giống như là tỉnh ngộ lại, thấy mình thất thố, sắc mặt ửng hồng, hai tay nhận danh thiếp chạy thẳng tới thang máy, nhịp tim đập mạnh, đây chính là khí chất cường đại trong truyền thuyết sao?
Thân Tống Hạo khóe môi chỉ nâng lên một chút, ánh mắt chợt lóe, nhìn vào mấy tờ giấy sặc sỡ trên bàn, anh cầm lấy, lạp phát hiện ra đây là tư liệu nhân viên của Phú Nguyê, còn có tấm ảnh chụp nho nhỏ.
Cảm thấy hứng thú, anh tới ghế salon trong đại sảnh trực tiếp ngồi xuống, nhìn từng nhóm từng nhóm, nghĩ cô vừa mới đến công ty, sau đó lật tiếp hai trang mới thấy gương mặt quen thuộc.
Gương mặt thanh tú, nụ cười bình thản, mái tóc dài quy củ được Pu'i sau đầu, không có biểu lộ gì khác, cô ở đấy yên tĩnh đơn giản giữa bao người.
Chợt đáy lòng có chút mất mát, người phụ nữ này trong mắt không có thất vọng, không có thống khổ, không phiền não, không sầu lo, cuộc sống an bình giống như những người con gái khác, được dạy dỗ không tệ, tính tình điềm đạm.
"Thân tổng đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho tôi" Đang yên lặng nhìn người trong hình, một giọng nam trầm thấp truyền tới, không nghĩ đến giống như các công ty nhỏ kia lãnh đạo xun xoe nịnh nọt, có chút ngoài dự đoán của anh. Xem ra cũng không phải giống như vật trong ao.
"Ngài mạnh khỏe." Thân Tống Hạo đứng lên, cầm cánh tay người đàn ông vừa giơ ra.
Thoạt nhìn là một người trung niên chững chạc, không giống những người làm ăn khôn khéo lõi đời khác, nhìn thấy anh là nịnh nọt.
"Thân tổng tới có việc sao?" Người đàn ông trung niên vẫn khách khí lại không mất đi vẻ lạnh nhạt mở miệng, Thân Tống Hạo đối với người này trong lòng cũng có cảm giác tốt, bất giác khẽ mỉm cười: "Là có hai chuyện."
"Thân tổng mời." Người đàn ông trung niên vừa phân phó thư kí đi chuẩn bị pha nước, lại mở miệng nói.
"Không cần." Thân Tống Hạo một bên giơ tay ngăn lại động tác thư kí, một mặt chậm rãi ngồi xuống nói: "Chuyện thứ nhất là tôi muốn gặp một người, cô ấy là nhân viên của Phú Nguyên, còn một chuyện nữa là vốn có kế hoạch hợp tác, hôm nay nhân tiện tới đây, cảm thấy Phú Nguyên không khí thật tốt, cảm thấy sau này có cơ hội, có thể hợp tác cùng Thân thị."
Người đàn ông trung niên vẫn bộ dáng bình thản, nghe vậy chỉ hơi gật đầu một cái: "Cảm ơn Thân tổng coi trọng, chỉ là Phú Nguyên chỉ là công ty nhỏ, sợ khó có thể cùng Thân thị..."
"Nhỏ hay không, chuyện này về sau sẽ bàn" Thân Tống Hạo mày khẽ giãn, mỉm cười nhìn ông nói: "Lưu tổng, có thể cho tôi mượn phòng tiếp khách một chút?"
"Tất nhiên có thể, Thân tổng mời bên này."
Người đàn ông trung niên vừa dẫn đường tới bên cạnh thang máy, vừa nói: "Không biết Thân thiếu tìm ai?"
"Hứa Hoan Nhan." Anh bình thản đọc tên cô, lại cảm thấy trong lòng mơ hồ có một cảm giác không gọi tên: "Đừng nói cho cô ấy biết tôi là ai, chỉ nói có người muốn gặp."
Lưu tổng tuy là không hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được."
Phòng tiếp khác tuy không lớn cũng không có chút dung tục, đơn giản lại thanh nhã, trên ban công trồng hai chậu lan, màu xanh lá mạ, cảnh đẹp ý vui.
Cửa đóng lại, anh ngồi trên ghế salon yên lặng ***, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía cửa, có chút mong đợi.
Tiếng giày cao gót dẫm lên sàn nhà truyền đến, vừa đúng lúc, nhả khói, anh dập tắt *** vào gạt tàn, khóe môi chậm rãi giơ lên. Môt tay cũng cầm tờ báo lên, chắn trước mặt.
Tiếng gõ cửa vang lên, anh đè nén giọng mở miệng: "Đi vào"
Ken két một tiếng, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân càng gần, tựa hồ trong không khí tràn ngập mùi thơm của hoa nhài, đúng, là ngày đó ở Walmart, anh chọn cho cô sữa tắm và dầu gội mùi này, quả nhiên dễ ngửi.
"Tiên sinh, ngài tìm tôi?" Thanh âm của cô nhẹ nhàng dễ nghe, Thân Tống Hạo ý cười tràn ngập, từ từ hạ thấp tờ báo xuống, hai mắt đen rực sáng, tiếp đến là sống mũi cao, bá đạo, đầy vẻ cao ngạo, sau đó là nụ cười bên môi hài hước..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc