Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 09

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Trả Tống Gia Minh Cho Cô
Phòng trọ tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, không có nhiều quần áo cùng đồ trang điểm, Lâm Thiến đột nhiên thấy thoải mái, trực tiếp ngồi trên giường Hoan Nhan.
"Cô muốn gì." Hoan Nhan ngồi trên ghế, lạnh nhạt hỏi.
Lâm Thiến mỉm cười đáp: "Hoan Nhan, bạn trai của cô rất giàu có, sao cô còn không quên được Tống Gia Minh?"
"Anh ta không phải bạn trai của tôi." Hoan Nhan liếc nhìn cô ta, đem tóc xõa ra buộc lại, trong lòng cảm thấy buồn bực , khó chịu.
"Vậy sao?" Hai mắt Lâm Thiến sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút H**g phấn: "Hoan Nhan, vậy... cô hãy nhường anh ta cho tôi?"
"Thật ra cô muốn gì?" Hoan Nhan lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cô ta đã có Tống Gia Minh còn chưa thỏa mãn sao, bây giờ còn muốn tán tỉnh Thân Tống Hạo, thật sự không hiểu cô ta nghĩ cái gì?
"Cô không phải thích Tống Gia Minh? Nếu như cô muốn, tôi sẽ đem anh ta trả lại cho cô, dù sao tôi cũng đã chán, cô thấy sao?"
Lâm Thiến đứng dậy, cằm hơi nâng lên, trên danh nghĩa là hỏi ý Hoan Nhan nhưng giọng nói lại kiêu ngạo, tự mãn.
"Lâm Thiến cô thật quá đáng!" Hoan Nhan tức giận toàn thân phát run, cô ta dựa vào cái gì mà dám đối xử với cô như thế, lúc cần cô ta dùng mọi cách ςướק đoạt, đến khi không cần thì coi anh ta như đồ thừa vứt bỏ cho cô!
"Hứa Hoan Nhan, nếu anh ta không phải bạn trai của cô, cô việc gì phải tức giận, hay là giữa hai người thật ra có vấn đề?" Lâm Thiến khóe môi nhấc lên cao ngạo nhìn nàng.
"Không đúng!" Hoan Nhan vội phủ nhận, cô không muốn ai biết mối quan hệ của cô cùng Thân Tống Hạo.
"Phì .... Cô hãy nhìn lại bản thân đi, người như anh ta căn bản không thể coi trọng cô." Lâm Thiến hai tay ôm trước *** dựa người vào tường, cất giọng khinh thường.
“Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô!" Hoan Nhan mở mạnh cửa, tức giận lên tiếng.
"Cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ một chút, đem anh ta nhường lại cho tôi, cô được cái cô muốn, mà tôi cũng vậy..."
Lâm Thiến lại gần cô, cúi đầu nói, đôi mắt quyến rũ khẽ đảo.
"Không phải cô yêu Tống Gia Minh sao?" Hoan Nhan tức giận, toàn thân vô lực, kinh ngạc mở lời.
"Đúng vậy, anh ta quả là một đối tượng tốt, nhưng là..." Lâm Thiến cười cười xem thường: "Đã là phụ nữ tất nhiên phải tìm cho mình một chỗ dựa tốt để nửa cuộc đời sau này được an nhàn một chút, phải không?"
"Lâm Thiến, Tống Gia Minh đối xử với cô rất tốt, cô nên quý trọng." Hoan Nhan cắn môi, cô chưa từng nghĩ có một ngày cô lại có thể bình tĩnh nói chuyện với người phụ nữ đã ςướק đi Tống Gia Minh.
Cô thật sự muốn chia tay với anh?
Lâm Thiến chợt ngẩn người một chút, nhưng ngay lập tức cười lạnh: "Tốt có ích gì?" Cô ta hất nhẹ mái tóc, ánh mắt mang theo chút toan tính nhìn Hoan Nhan: "Cô có biết, ngày ấy nhìn thấy người đàn ông kia ôm cô lên chiếc xe thể thao sang trọng, toàn thân cô mặc quần áo hàng hiệu, được bán ra với số lượng có hạn, trong lòng tôi suy nghĩ gì không?
Anh Gọi Điện Đến
Cô ta không đợi cô trả lời, tiếp tục nói: “Người như cô sao có thể xứng với anh ta, một người đàn ông ưu tú xuất sắc, người nên đứng bên cạnh anh ta phải là người xinh đẹp như tôi, mà không phải cô, Hứa Hoan Nhan chỉ có hai bàn tay trắng, bình thường đến mức làm người ta cảm thấy vô vị!"
"Lâm Thiến, sao cô dám sỉ nhục tôi, cô nghĩ mình tốt hơn tôi?" Hoan Nhan cười nhạt: "Tôi và cô, đúng là không có chuyện gì tốt để nói, mời cô rời khỏi đây."
"Cô nghĩ rằng đây là nhận xét của tôi? Cô lầm rồi Hứa Hoan Nhan, khi Tống Gia Minh theo đuổi tôi, chính miệng anh ta đã nói ra, cô không có bản lĩnh giữ được người đàn ông ưu tú như vậy, không bằng cho tôi."
Cô ta khẽ cười: "Cô trở lại bên cạnh Tống Gia Minh, Hứa Hoan Nhan, đây mới là cuộc sống thuộc về cô."
Cô té ngã trên nền gạch, cả người như không còn sức, cô gắng đi tới bên giường, đem mặt vùi vào gối, nước mắt lúc này mới rơi xuống.
Cô bị người ta sỉ nhục như vậy cũng là vì cô từng thích anh, nhưng trong mắt cô ta, anh cũng chỉ là tảng đá kê chân, là một bàn đạp, cô chợt cảm thấy đau lòng thay cho anh.
Trở lại bên cạnh anh? Hoan Nhan cảm thấy *** từng cơn đau nhói, cô dùng sức lắc đầu, cuối cùng khóc thành tiếng, cô cần một bờ vai, chưa bao giờ cô cảm thấy cần như bây giờ, cần một bờ vai để cô dựa vào, từ lúc 14 tuổi khi cha cưới mẹ kế, cho đến bây giờ cô 22 tuổi, tám năm, thời gian qua cô cố gắng một mình làm tốt mọi việc, nhưng bây giờ cô chợt phát hiện, cô không phải cái gì cũng làm được. Hứa Hoan Nhan cô không phải là siêu nhân, cô chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, cũng mơ ước có người che chở, chăm sóc.... Cô khóc mệt, ngủ thiếp đi lúc tỉnh lại, cô muốn gặp cha, nghĩ đến cha dường như cô có thêm sức mạnh, cô rửa mặt, rời khỏi nhà đến bệnh viện.
Ngồi qua 3 chặng xe buýt, Hoan Nhan cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, lúc đến bệnh viện, cha còn đang ngủ, các y tá bệnh viện chăm sóc cẩn thận, sắc mặt của cha cũng khá hơn, Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng bệnh cao cấp.
Phòng bệnh này rất sang trọng, so với căn nhà của những người có tiền còn tao nhã, quý phái hơn. Cô ăn bữa tối qua loa, dọn dẹp sạch sẽ, nhìn đồng hồ đã chín giờ, Hoan Nhan ghé vào giường cha, có chút buồn ngủ, cô miễn cưỡng đứng lên đi rửa mặt chải đầu cho tỉnh tao, đang vốc nước rửa mặt cô chợt giật mình..."Di động phải mở liên tục, không được tắt máy, nếu tôi gọi mà cô không nhấc máy, Hứa Hoan Nhan, cô biết vi phạm vào điều khoản trong hợp đồng, kết quả sẽ như thế nào!"
Hoan Nhan chu môi, trong lòng oán hận đem người nào đó mắng một trận. Bực thì bực, nhưng cô vẫn mở điện thoại di động.
Điện thoai mở một lúc lâu, không có cuộc gọi đến, Hoan Nhan thở dài một hơi, cả người ngã xuống bên giường... Cơn buồn ngủ kéo đến, cô nhắm mắt mơ màng, chuông điện thoại bỗng lập tức vang lên!
Hoan Nhan giật mình tỉnh dậy cầm di dộng, thấy tên anh hiện trên màn hình điện thoại.
Anh Uống Say
Cô lưỡng lự một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí bấm phím nghe: "A lô."
"Vì sao tắt điện thoại?" Giọng anh trầm thấp từ điện thoại truyền đến, Hoan Nhan luống cuống. Anh có gọi cho cô sao? Sao anh biết cô tắt điện thoại... "Tôi, điện thoại hết pin..." Cô nói dối, mặt cũng đỏ lên.
"Hứa Hoan Nhan, tôi đã nhắc cô không được phép tắt điện thoại." Ý cười trong giọng nói của anh càng đậm, Hoan Nhan trong lòng hoảng sợ, cô biết anh đang tức giận, dù là qua điện thoại, nhưng cô vẫn cảm giác được sự tức giận của anh, điều này làm cho cô thấy sợ hãi.
"Thật xin lỗi, sẽ không có lần sau..." Hoan Nhan không cam lòng xin lỗi, cô đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời làm cho anh có chút kinh ngạc, một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Cô ở đâu, tôi sẽ qua đón, cùng tôi đi ra ngoài."
"Bệnh viện..." Cô chưa nói xong, anh đã đem điện thoại cúp, bên tai truyền đến âm thanh tút tút của điện thoại, Hoan Nhan cảm thẫy hốc mũi có chút chua xót.
Đứng ở bên ngoài bệnh viện đợi một lát, xe của anh đã đến, Hoan Nhan không đợi anh nói ngoan ngoãn lên xe, cố gắng nở nụ cười nhìn anh: "Bây giờ đi đâu?"
"Uống R*ợ*u." Anh không quay đầu lại, ném cho cô hai chữ.
Tiếng nhạc ồn ào đập vào tai khiến cô có chút khó chịu, trong đầu suy nghĩ chỉ muốn mau chóng chạy ra khỏi đây.
Anh hình như khá quen thuộc nơi này, dẵn cô trực tiếp tới một gian phòng sang trọng, cửa vừa mở , Hoan Nhan đã thấy có khá nhiều người ngồi xung quanh trong phòng.
"Thân thiếu, mọi người đang chờ anh, anh tới muộn đấy!"
Một người bắt đầu chào hỏi, Hoan Nhan vừa ngẩng đầu, thấy một người đàn ông khá trẻ, tay đang ôm một cô gái quần áo xộc xệch.
"A, lại đổi bạn gái!" Anh ta đi tới, vô cùng thân thiết, đánh một quyền lên vai Thân Tống Hạo, mỉm cười, ánh mắt liếc qua khuôn mặt đỏ bừng của Hoan Nhan, trêu đùa Thân Tống Hạo: "Này, thay đổi khẩu vị!"
"Tránh sang một bên." Thân Tống Hạo trừng mắt liếc anh ta, còn không quên kéo Hoan Nhan tìm ghế trống ngồi xuống, Hoan Nhan thầm nghĩ bọn họ chắc là bạn thân của nhau, người đàn ông vừa nói chuyện với anh cũng bước lại gần, cười nói: "Chị dâu nhỏ, lần đầu gặp, tôi là Kì Chấn."
"Xin chào, tôi là Hứa Hoan Nhan." Hoan Nhan chỉ nhìn anh ta gật đầu, cũng không đưa tay ra.
"Kì Chấn, đừng nói lung tung." Thân Tống Hạo trừng mắt liếc, xung quanh mấy người đàn ông khác thấy vậy cũng ồn ào đứng lên: "Oa, Kì Chấn, hóa ra còn có người phụ nữ không muốn bắt tay với anh đấy!"
Hoan Nhan mặt càng đỏ, có chút xấu hổ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết phải làm sao... "Không cần để ý tới anh ta." Thân Tống Hạo liền nói, đưa cho cô một ly R*ợ*u, lại giơ một ly khác hướng tới mấy người đàn ông kia:"Trần Nhị, Kì Chấn, A Dương, đêm nay chỉ uống R*ợ*u."
Mấy người kia đều hiểu ý anh, nên cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, Hoan Nhan chợt nghiêng mặt, nhìn thấy anh uống một ly lại một ly, mày cũng không nhíu, không biết sao trong lòng gợn lên những cảm xúc khác thường.
Nhìn chai R*ợ*u gần cạn, Hoan Nhan giữ tay anh: "Thân Tống Hạo, anh uống nhiều rồi."
Cái Tát
Thời điểm chai R*ợ*u cạn đáy, Hứa Hoan Nhan đè tay anh ta xuống: ”Thân Tống Hạo,anh uống nhiều quá rồi!”
Thân Tống Hạo say khướt liếc mắt nhìn, sau đó hất tay cô ra,anh nhếch môi cười nhạt: ”Cô dựa vào cái gì mà quản tôi, Hứa Hoan Nhan?”
Nhất thời Hứa Hoan Nhan trầm tư, cô lấy tư cách gì quản anh ta? Cô hẳn là phải ghét anh ta đến tận xương tủy, mà anh ta cũng xem thường cô đã ra ngoài Bán th*n,hai người bọn họ chán ghét lẫn nhau, rồi lại không thể không dây dưa với nhau…Kỳ Chấn nhìn anh ta say đến không còn hình dạng gì,không khỏi liếc Trần Nhị một cái, nhẹ lắc đầu,hàng năm vào ngày này Thân thiếu đều trở thành bộ dáng uống say đến bất tỉnh nhân sự không còn biết gì,cũng khổ cho anh ta một năm chỉ có thể buông thả một lần.
“Thân thiếu” Trần Nhị đi tới đoạt lấy chai R*ợ*u trong tay anh ta, khép hờ mắt nhẹ giọng nói.
“Cô ấy đính hôn với Dennis Lâm rồi.” Trần Nhị hạ giọng nói, Hứa Hoan Nhan ngồi kế bên Thân Tống Hạo nghe rõ câu nói này,trong đầu cô lập tức nghĩ đến tên của một người, Tô Lai.
Thân thể ThânTống Hạo đột nhiên run rẩy, anh ta ngẩng đầu lên, mắt vằn tia máu, gắt gao nhìn thẳng Trần Nhị:” Mẹ kiếp, cậu vừa nói gì?”
“Cô ta, Tô Lai cũng đã đính hôn với Dennis Lâm, ba năm rồi Thân thiếu, quên đi, cô ta không đáng để nghĩ tới, anh hiểu không? Anh xem hình dáng của anh bây giờ giống cái gì, cha mẹ anh lúc nào cũng lo lắng cho anh, tại sao anh không quan tâm tới bọn họ?”
Trần Nhị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gầm nhẹ.
Thân Tống Hạo lúc này không còn tỉnh táo,hung hăng lắc đầu, đáy mắt mờ mịt: ”Tôi không tin, tôi không tin cô ấy đã đính hôn”.
Anh ta đẩy Trần Nhị ra, cầm chai lên ngửa đầu ra sau dốc hết R*ợ*u vào miệng, Hứa Hoan Nhan kinh ngạc nhìn anh ta, cô đột nhiên bước qua bên khui chai R*ợ*u khác, rồi học theo cách anh ta vừa làm dốc R*ợ*u vào miệng:” Thân Tống Hạo, thất tình thôi mà, có gì lớn lao đâu, tôi cũng thất tình, cũng bị người ta bỏ rơi, nhưng vậy thì sao tôi vẫn sống tốt đấy thôi! Nhìn xem anh giống cái gì, mất cả ba năm chìm đắm trong đó, tôi thật sự khinh thường anh.”
Hứa Hoan Nhan quăng mạnh chai R*ợ*u xuống đất,cô chỉ thẳng vào mũi Thân Tống Hạo,mặt mày đỏ bừng giống như cánh hoa đào,nấc lên một cái:”Tôi thật xem thường anh, cầm lên không được, bỏ xuống không xong…”
“Cô thì biết cái gì!” Thân Tống Hạo nheo mắt, loạng choạng đứng dậy, túm lấy cổ áo của cô, hung hăng ôm cô vào trong ***…”Tôi dĩ nhiên biết, hì hì… anh chính là người hèn nhát, trốn tránh sự thật, thật sự nhu nhược!” Hứa Hoan Nhan nhếch môi cười khẽ nhìn lại anh ta, uống chút R*ợ*u vào,cả người cô mềm mịn *** sáng trong, đôi con ngươi long lanh dễ làm say lòng người,khóe miệng khẽ nhếch lên, quả thật là diễm lệ…Thân Tống Hạo chợt cúi đầu, cường bạo chiếm lấy môi của cô, hắn mảnh liệt *** môi của cô,chốc chốc lại hung hăng cắn môi cô, dám bảo hắn là người hèn nhát, cô thật đáng ૮ɦếƭ mà.
“Anh buông tôi ra” đầu óc Hứa Hoan Nhan choáng váng cơ hồ đứng không vững, nhưng lại cực kỳ tỉnh táo,xung quanh có nhiều người như vậy, anh ta cư nhiên khi dễ cô,cho rằng bây giờ cô giống như là một trong số các bạn gái của mình sao?
Dây dưa cũng không thoát được,môi cô giống như bị anh ta cắn tả tơi, Hứa Hoan Nhan đột nhiên kích động, chưa kịp suy nghĩ, tay trái đã giơ lên tát vào mặt anh một cái…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc