Người Nghe Gió Nam Thổi - Chương 52

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

CHẬT VẬT
Mục Phách muốn đưa Gia Ngộ về nhà.
“Chìa khóa có ở trong túi không?” Anh hỏi.
“Anh biết nhà em ở đâu sao?” Không ở vấn đề này rối rắm quá lâu, đi vài bước, Gia Ngộ lấy một tay che lại mặt của anh, “Không đúng, về nhà cái gì, anh có tình thú hay không vậy?”
Mục Phách: “…”
Cô lắc đầu, “Không về nhà.”
“Vậy đi nơi nào?”
Rượu uống vào ngọt ngào dễ uống lại tác dụng chậm, Gia Ngộ say đến mức đi đường đều không xong, cô ngã vào trong иgự¢ của Mục Phách, gò má ửng đỏ, “Đi khách sạn đi.”
Lại hỏi: “Em mang theo chứng minh thư sao?”
“…Mang theo.”
Gia Ngộ không chút bủn xỉn mà cười to, câu cổ của Mục Phách kéo anh đi hướng ngược lại với Nam Thủy Kiều, “Đi, chúng ta đi thuê phòng đi!”
Có người vừa lúc đi ngang qua, hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Mục Phách không khỏi mang theo điểm đồng tình, giống như anh bị lừa gạt.
Mục Phách không để ý ánh mắt của người khác, lại một tay đỡ lấy cái ót của Gia Ngộ, đem mặt cô ấn vào trong lòng иgự¢ anh, không để cô bị người khác chế giễu.
Thời điểm đến khách sạn, Gia Ngộ hỗn độn, không có ầm ĩ, cho nên quá trình thuê phòng rất thuận lợi.
Đem người đưa tới trên giường, Mục Phách đứng lên, cúi đầu vừa nhìn, liền có chút ngốc lăng.
Trên áo thun của anh có vài cái dấu son môi rất nổi bật.
Bất quá trừ cái đó ra, lại không có dấu vết đồ trang điểm. Anh nhìn về phía Gia Ngộ đang nhắm mắt lầm bầm lầu bầu, làn da rất trắng, môi thực hồng, cùng với như người phụ nữ trang điểm sặc sỡ cũng không giống nhau, cho dù để mặt mộc, vẫn là mị thái tràn lan.
Thở dài một hơi, Mục Phách đi vào nhà tắm xử lý dấu vết trên иgự¢ áo.
Quay ra, tất cả khí huyết đều muốn tập trung hết lên mặt, như là có kiến bò, nóng đến mức muốn có một chậu nước đá làm chính mình thanh tỉnh lại.
…Gia Ngộ đem tất cả quần áo cởi ra.
Thân thể trần trụi, ôm túi, nằm nghiêng ở trên giường, động tác tựa như muốn bôn nguyệt.
Mục Phách sờ sờ cái mũi, không có chảy máu mũi, tâm tình bình phục một chút. Làm bộ bình tĩnh mà bật điều hòa, kéo lên một góc chăn che lại nửa bên cảnh xuân của người con gái trên giường.
Làm xong một loạt động tác, Mục Phách đứng tại chỗ thật lâu, anh nhìn chằm chằm mặt của Gia Ngộ, lầm bầm lầu bầu: “Văn Gia Ngộ, em thật là to gan lớn mật!”
Gia Ngộ chỉ chậc lưỡi, không có bất kỳ phản ứng gì.
Đem nước khoáng để ở tủ đầu giường, Mục Phách thấy những việc mình cần làm đều đã làm không sai biệt lắm liền chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ vừa đi đến cửa, cô gái phía sau đột nhiên phát ra tiếng: “…Này.”
Mục Phách không dám quay đầu lại.
“Lại đây.”
Lỗ tai nóng đến muốn rớt ra.
Mục Phách nhận mệnh mà nhắm mắt, không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Làm cái gì?”
Gia Ngộ xoay người, thân thể bại lộ ở trong không khí, cô chống mặt, chần chờ mà đáp: “…Ái?”
Kỳ thật cô không biết chính mình đang nói cái gì.
“…Văn Gia Ngộ, em uống say.”
Bị kêu tên, Gia Ngộ lung tung rối loạn mà tự hỏi, cao giọng ngắt lời: “Anh nhìn lén chứng minh thư của tôi!”
Mục Phách: “…” Rõ ràng là dùng chứng mình thư của anh để thuê phòng.
Gia Ngộ bị tức giận, cô ngồi dậy, “Anh lại đây cho tôi!”
“Anh phải đi.”
“Anh dám!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Gia Ngộ ném chăn ra nhảy xuống giường, động tác nhảy lên một cái –
Ôm lấy đùi của Mục Phách.
Không khí tựa hồ an tĩnh thật lâu.
Tưởng tượng cô gái dưới chân cái gì cũng không có mặc, Mục Phách tim liền đập nhanh, anh gian nan mà mở miệng: “Em không cần như vậy… bức thiết như vậy mà giữ anh lại.”
Mặc dù ngã sấp xuống như Gia Ngộ một chút mất bình tĩnh đều không có, cô trừng mắt, theo chân Mục Phách hướng lên trên mà bò, hai chân quặp vào ở eo Mục Phách.
“Anh nói lời vô nghĩa nhiều quá.”
Sau đó mở miệng liền cắn vào cổ anh.
Gặm cắn một chút lực uy Hi*p cũng không có, cùng với lãnh hương thanh đạm trên người cô truyền đến cuối xương sống nhanh chóng làm anh tê rần cả nửa người.
Mục Phách cứng.
Cố tình còn sợ cô có thể ngã xuống, bàn tay biệt nữu mà để ở sau người cô, cô hơi rơi xuống một chút, ngón tay của anh liền sẽ chạm đến một chút da thịt nõn nà.
“…Văn Gia Ngộ, đi xuống.”
“Không xuống.”Gia Ngộ híp mắt, ôm càng chặt, cô ngậm lấy lỗ tai của anh, “Tôi ở nơi nay bị bại lộ hành tung rồi, phía trên sẽ không bỏ qua. Tôi không tốt được thì anh cũng đừng hòng mơ tưởng đào tẩu!”
Mục Phách không nói gì nhìn trần nhà, phụ nữ uống say thật đáng sợ.
Người đàn ông hồi lâu vẫn không đáp lại, Gia Ngộ không kiên nhẫn, cô Ϧóþ chặt sau cổ Mục Phách, mệnh lệnh: “Đưa tôi lên giường, nhanh lên, nếu không sẽ băng anh!”
Nhìn về vật chật vật ở dưới háng, Mục Phách biết anh là đi không được.
*
Sau khi kết hôn, có rất nhiều lần, Mục Phách đều nhớ lại một đêm trải qua cùng Gia Ngộ đó.
Gia Ngộ có thể uống say quên mất, nhưng anh không có khả năng quên được.
Sức lực giữa nam và nữ cách xa nhau, anh có thể bị Gia Ngộ “bá vương ngạnh thượng cung” hoàn toàn là bởi vì chính tâm tư của anh quấy phá.
Đối với điểm này, Mục Phách chính bản thân anh lại rất rõ ràng.
Vốn dĩ … liền thích cô rồi.
Chẳng sợ phần tình cảm này không sâu đậm, thậm chí nông cạn, lại cũng vẫn từ lần gặp cô ở mỹ thực thành kia, vui sướng từ dưới đất mà chui lên.
Tình cảm được phóng đại vô hạn, mèo nhỏ đã trưởng thành đại thụ, hóa ra chỉ cần gặp cô một lần anh sẽ cao hứng đến như vậy.
Lúc cô viết bài thích cắn nắp 乃út, mỗi cái 乃út chì trong túi đựng 乃út đều bị cô cắn qua; cô không thích mang dù nhưng lại thích mặc áo mưa, áo mưa màu vang trong suốt mặc trên người cô đặc biệt đáng yêu; tiền của cô luôn để lung tung, rất nhiều lần rơi trên mặt đất đều là anh nhặt lên bỏ vào trong ngăn bàn; cô kháng cự kết giao bạn bè ở Nam Thủy trấn không phải bởi vì cô chán ghét, mà là không biết khi nào chính mình sẽ rời đi…
Tất cả những việc đó, Mục Phách đều biết.
Bởi vì chán ghét cô quá đặc biệt, cho nên luôn không tự chủ mà đem ánh mắt đặt ở trên người cô.
Đây là thích.
Thích là không nỡ tiêu một ngàn đồng cô cho, thích là sau khi cô đi còn muốn gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô, thích là ngẫu nhiên gặp được cô sẽ không khống chế được mà đi theo phía sau cô, thích là –
Cô nói kết hôn liền đồng ý kết hôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc