Người Nghe Gió Nam Thổi - Chương 07

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

Cơm chiên thực ngon, người làm cơm chiên cũng ngon không kém.
Bàn ăn cao vừa đủ, Gia Ngộ ghé vào trên mặt bàn, ௱ôЛƓ đẩy lên, quần áo nửa người trên hoàn chỉnh, nửa người dưới lại là trống trơn.
côn th*t cứng rắn, hung hăng mà cắm vào nhục huyệt lầy lội, Gia Ngộ kêu ra tiếng, thở ra từng hơi cơ hồ làm ướt cả mặt bàn, cô muốn quay đầu lại có người đè nặng sau cổ không cho cô nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy Dụς ∀ọηg ở phía sau.
Mục Phách hôn lên sống lưng Gia Ngộ, hoặc nhẹ hoặc nặng, lưu lại dấu vết khi nhạt khi đậm.
"Làm ở chỗ này thực thoải mái phải không?"
Gia Ngộ không trả lời Mục Phách cũng đã biết đáp án.
Ướt đến như vậy tất nhiên là thoải mái.
Gia Ngộ gắt gao cắn môi, khóe mắt có chút nước mắt rơi xuống, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ՐêՈ Րỉ lại thu không được liền biến thành ho khan, cô khụ một tiếng nho nhỏ, không khó chịu, chính là muốn ho ra.
"Cổ họng ngứa sao?" Mục Phách dùng sức đâm cô, cúi người xoay mặt cố lại, hung hăng ʍúŧ vào môi của cô: "Hay vẫn là nơi nào ngứa?"
Giống như người bị khát vài ngày, Mục Phách ở trong miệng Gia Ngộ hấp thu nước bọt của cô như cam tuyền tìm kiếm đã lâu. Cô cùng Mục Phách hôn môi đến trời đất mù mịt, quên mình mà phóng đãng.
Cô ngứa chỗ nào, anh thế nào lại không biết.
Mục Phách thả chậm động tác, rút côn th*t ra một chút, chất lỏng ướt dính chảy xuống, anh làm như không thấy, bắt lấy chân của Gia Ngộ đem cô xoay lại đối mặt với mình, mệnh lệnh nói: "Nhìn anh."
Gia Ngộ nhìn anh, nghĩ thầm, thật là không giống nhau.
Sói đội lốt cừu. Ngày thường anh ôn nhuận như vậy mà lúc này lại hung ác mạnh mẽ đến mức này.
Cô cảm thấy Mục Phách như vậy thật mê người.
Hai cái đùi bị nâng lên cao, nhẹ nhàng mà treo ở trên vai anh, cô không cần cúi đầu nhìn cũng biết hạ thể có bao nhiêu dâm uế không chịu nổi.
Môi âm hộ khẳng định đều bị lật ra ngoài, thịt viên cũng chắc chắn đã sưng đỏ, cô cảm thụ được.
dương v*t cứng như sắt lại lần nữa cắm vào ôn nhu hương, Gia Ngộ cũng đẩy lên vòng eo mảnh khảnh, đối diện với ban công hình ảnh vào trong mắt lại thành ảnh ngược, cô nhìn chằm vào những móc nối trên bức màn cửa, lại thành nhiều bóng chồng lên nhau.
ℓàм тìин không ở trên giường thật là trải nghiệm mới mẻ.
Giờ phút này, ở trên bàn ăn cơm, cô lại thành món ngon trong miệng người khác.
"Thật sướng."
Thân thể cô bị đâm ra tiếng vang càng lớn.
***
Sau ngày đó Mục Phách tan làm càng ngày càng muộn.
"Lại không ăn cơm?"
Gia Ngộ cắn quả táo, nói năng mơ hồ không rõ: "Em chờ anh mà." Ngủ cả một ngày làm sao mà không đói bụng được chứ? Nhưng khẩu vị của cô đã bị Mục Phách dưỡng tốt, cô lại chướng mắt đồ ăn bên ngoài, vì vậy chỉ có thể dùng trái cây để lót dạ trước, chờ Mục Phách về nấu cơm.
Nửa tháng nay cô đều như vậy.
Mục Phách liền cởi cúc cổ tay, lập tức đi về hướng phòng bếp, hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"
Gia Ngộ còn chưa trả lời, anh liền bất đắc dĩ mà xoay người nói cho cô một sự thật tàn nhẫn: "Trong nhà hết đồ ăn rồi."
"A?" Gia Ngộ lê dép đi đến, thấy tủ lạnh quả nhiên trống không, cô buột miệng thốt ra: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Chỉ trách anh mấy ngày gần đây bận quá đã quên mua đồ lấp đầy tủ lạnh." Mục Phách cầm một hộp chocolate ra đưa cô: "Anh ra ngoài mua một chút đồ ăn, em ăn trước cái này lót dạ đi."
Gia Ngộ lại bắt được trọng điểm.
Anh nói gần đây anh rất bận.
"Không cần!" Gia Ngộ bắt lấy tay anh, "Không phải vẫn còn mì ăn liền sao? Em ăn cái này là được rồi."
Mục Phách nhắc nhở cô: "Mấy thứ đó không xứng là đồ ăn."
Gia Ngộ sán lại cười: "Chỉ cần anh làm, em đều thích ăn."
Ở nơi cô không nghe được, có người tim đập gia tốc.
Mục Phách tận lực làm cho nụ cười trên mặt cùng cô xứng đôi một chút: "Được. Vậy em đi ra ngoài chờ, anh nấu xong sẽ mang ra cho."
Sau khi đặt đồ ăn lên bàn, Gia Ngộ liếc mắt một cái liền nhận ra hai chén khác nhau.
"Chén của anh không có trứng."
"Trong nhà chỉ còn một quả trứng thôi."
Gia Ngộ ha ha cười hỏi: "Mục Phách, anh có cảm thấy đối thoại của chúng ta rất kỳ lạ không?"
"Kỳ lạ chỗ nào?"
"Giống như kiểu trong nhà đã nghèo đến mức không còn gì ăn, chúng ta đến trứng cũng không đủ mỗi người một quả để ăn."
Mục Phách im lặng hai giây, mặt đỏ lên: "Là anh làm không tốt."
Gia Ngộ im lặng, cắn hai miếng trứng, sau đó gắp bỏ vào chén của anh, giải thích: "Ý em không phải vậy. Ý của em là, lát nữa chúng ta ăn xong có thể cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn."
Mục Phách nhìn trái trứng gần như hoàn chỉnh trong bát, trong lòng kêu khổ, Gia Ngộ như vậy kêu anh như thế nào có thể không thích cô? Nhưng trước đó đã thỏa thuận, một năm sau hai người liền ly hôn.
Anh không nên có lòng tham.
"Được. Ăn xong chúng ta liền ra ngoài."
Mục Phách cúi đầu, nước lèo bốc hơi lên một cỗ nhiệt khí cũng không che được tâm tư trong mắt anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc